Chương 28: Chương 28
Bạc Hà Mê
22/09/2018
Ở trong tiềm thức, Bạch Lộc không hề hoàn toàn coi nhẹ đại danh từ cô gái tươi cười này, cho dù cô hiểu lầm dòng ký tự kia, nhưng người này thật sự tồn tại.
Người như vậy cho dù vĩnh viễn biến mất, cảm giác tồn tại vẫn mãnh liệt.
Bạch Lộc cũng có thể từ trong biểu cảm trên khuôn mặt của anh nhận thức trước kia anh và người khác ở cùng thế nào. Đề cập đến điểm này, cô rất dễ dàng có thể đi sâu vào sự phỏng đoán, mặc dù cô biết kiểu tư tưởng như vậy không có lợi đối với mình, còn có thể khiến tâm trạng của mình trở nên tệ hại.
Một bữa cơm trưa, cô ăn không yên lòng, còn phải làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì.
Đáy lòng có sự ghen tị đang lên men, muốn cố hết sức loại bỏ cũng vô dụng, tựa như một cây gai ẩn hình, lúc nào nhớ tới đều bị đâm một cái.
Thật không phải nói cô gái kia đáng ghét, mà là cô không chắc chắn về anh, sự không chắc chắn này vào lúc sáng cô thẳng thắn với anh, hoàn toàn không đi về phía tâm lý, thoáng như lúc ấy cô thật sự chỉ nghĩ tới hai bên.
Nhưng giờ nghĩ đến, chuyện cô cần nhất cũng là duy nhất chính là giúp anh thoát khỏi quá khứ, cô muốn ở trong cuộc sống hoàn toàn mới của anh, đây cũng là một phần công đạo đúng đắn lại lý trí đối với chính mình.
Bạch Lộc cảm thấy trước đây mình hồ đồ quá lâu, sau này mỗi một khắc ở bên anh đều phải luôn giữ tỉnh táo.
Có phần tỉnh táo này, cô càng xác định mình cần cái gì, cũng biết tương lai nên làm thế nào nói rõ cuộc sống của mình với Bạch Tuệ Tiệp.
Buổi chiều cuối đông, thời tiết vẫn rất đẹp, chỗ có nắng làn gió đều êm dịu.
Tần Long nắm tay Bạch Lộc, tản bộ trên đường phố.
“Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Bạch Lộc ôm lấy cánh tay anh: “Em muốn đi hóng gió.”
Tần Long: “Đi đâu hóng gió?”
“Gần một chút, bờ sông.”
“Bờ sông gió lớn.”
Giọng cô bất đắc dĩ: “Nhưng em muốn hóng gió, gió hôm nay tuyệt đối không lạnh.”
Anh nắm tay cô: “Vậy đi thôi.”
Bạch Lộc mỉm cười với anh, ngưỡng cổ nhìn anh, nhìn từ góc độ này anh quả thật rất cao.
Nếu muốn ôm được cổ anh, trừ phi kiễng chân tới mức cao nhất.
Tần Long cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn qua, khuôn mặt cô mịn màng nõn nà trắng trong, trên má hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, theo chiều gió thổi qua, tựa như hồ nước tĩnh lặng gợn sóng.
Anh rút cánh tay mình ra, sửa thành vòng qua phía sau, tự nhiên ôm cô trong cánh tay, mà cô cũng phối hợp kề sát hơn nữa.
“Em cười cái gì?” Anh thấy cô vẫn cười.
“Em muốn cười thôi.” Ánh mắt Bạch Lộc chưa từng rời khỏi khuôn mặt anh, cô nhìn anh chằm chằm, “Anh thấy em đẹp không?”
Anh gật đầu: “Đẹp.”
“Có đẹp hơn những nữ sinh anh từng gặp hồi trước không?”
“Em đẹp nhất.” Lúc nói lời này, ánh mắt anh thản nhiên đối diện cô.
Bạch Lộc cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn một lúc, nhưng ngay sau đó tự nghĩ lại: mấy năm nay anh luôn ở bên trong, khiếu thẩm mỹ sẽ không bị thoái hóa chứ.
*
Vào đông, dưới ánh nắng ấm áp tại bờ sông.
Du khách hợp thành nhóm, vây quanh bờ sông ngắm cảnh tản bộ, hoa lá cây cảnh, dừng chân chụp ảnh.
Bạch Lộc nhoài người trên lưng Tần Long, ánh mắt khẽ nhắm, cô cảm thấy khoan khoái bởi làn gió nhẹ hiu hiu, âm thanh cũng lười biếng: “Em muốn ngủ.”
Tần Long từ kính chiếu hậu nhìn qua, cô đội mũ liền áo, ở mép mũ có hai lỗ tai tương tự động vật, còn có một chùm lông màu trắng, thoạt nhìn còn tưởng rằng sau lưng vác một con gấu.
Trên khuôn mặt yên ả kia, lông mi cô dài mảnh, hiện ra độ cong dịu dàng.
“Em muốn xuống đi dạo không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Không muốn.” Cô vẫn nhắm mắt, cái đầu quả quyết lắc lắc, khiến sau lưng anh ngứa ngáy, “Anh cứ chạy đi, chạy đến cuối hẵng ngừng.”
Anh không khỏi mỉm cười: “Em có biết điểm cuối ở đây là đâu không?”
Giọng cô ậm ờ truyền sang: “Biết.”
Biết còn nói, anh cho rằng ý thức của cô mông lung, đang nói mớ, thế là anh bổ sung một câu: “Trời tối chạy chưa xong, xe của em cũng hết điện.”
Thân xe xóc nảy một chút, rồi chạy đến đoạn đường bằng phẳng.
Bạch Lộc im lặng một lúc, hình như thật sự ngủ thiếp đi, lại qua một lát cô quay đầu về một hướng, giống như đang nói mớ: “Vậy chạy đến khi hết điện.”
“…”
Con ngươi của Tần Long từ kính chiếu hậu dời sang con đường phía trước, anh cắn môi dưới, ánh mắt kiên định hướng về đằng trước, tốc độ xe cũng điều khiển ổn định hơn.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, bầu trời vô cùng trong xanh, làn gió lướt qua đám mây, mang theo đường cong lưu loát.
*
Khi Bạch Lộc mở mắt ra, mặt trời đã ngã về phía Tây, chỉ là tia sáng rọi vào cô vẫn không thay đổi.
Cô tựa vào lưng anh, há miệng ngáp một cái, rồi khép miệng chớp mắt mấy cái.
Cô nhìn cảnh vật trên đường vẫn như trước một lát, nhận ra là con đường trở về, cô ngẩng đầu gác lên vai anh, ngồi thẳng lưng hỏi: “Chạy vòng xong rồi?”
“Xong rồi.” Anh nói.
Cô không tin: “Nhanh như vậy.”
Nghe cô nói thế, Tần Long phát giác cô ngủ rất sâu, ngay cả sự việc nhỏ phát sinh ban nãy cũng không thể ảnh hưởng tới cô.
Anh giải thích với cô: “Vừa rồi ở phía trước đóng đường, cảnh sát giao thông đặt vật chắn, phải vòng qua đường xa, hơn nữa tình hình giao thông chỗ kia quá kém, em còn muốn đi không?”
Bạch Lộc gãi đầu tỏ vẻ hiểu, cô nghiêng đầu qua kính chiếu hậu tìm anh, hỏi: “Vậy anh không đánh thức em ư?”
Anh cảm ứng được, nhìn cô trong kính: “Gọi hai tiếng, em không phản ứng.”
“À.”
Cô cười ngượng ngùng, hai tay ôm thắt lưng anh, tiếp tục nhoài người nằm trên lưng anh, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Thời gian cả buổi chiều hình như đều ở trên đường, Bạch Lộc thích loại cảm giác này, gieo rắc tất cả tâm tình tuyệt vời ở ven đường, quay đầu lại nhìn liền tràn đầy vui sướng thoải mái, hình như có thể kéo dài nó vô hạn.
*
Lúc chập tối, sắc trời tối lại.
Ngón tay Bạch Lộc chỉ qua, Tần Long dừng xe ở cửa tiểu khu.
Anh ngẩng đầu nhìn khu chung cư cao tầng trước mắt.
Bạch Lộc thấy ánh mắt tìm tòi của anh, liền khiêm tốn giải thích: “Ngày đó anh đi ngang qua cửa tiểu khu, đúng lúc em phải ra ngoài, cho nên thuận tiện đi theo anh…”
Tần Long không tỏ vẻ để ý, khẽ cười.
Sau đó Bạch Lộc đẩy xe vào, ở dưới lầu tìm chỗ trống nạp điện.
Cô vội vàng quay người lại, thấy Tần Long đứng gần thang máy, cô liền hỏi: “Nếu không anh lên tham quan một lát? Nhà em vẫn đang trang trí, chẳng có gì tiếp đãi.”
Tần Long suy nghĩ, gật đầu.
Bạch Lộc bèn nhấn nút thang máy, tiếng thang máy chậm rãi tới gần.
Cửa mở ra, Bạch Lộc đi vào trước, Tần Long theo sau vào.
Anh thấy cô nhấn nút tầng mười sáu.
“Bố mẹ em qua đời mấy năm trước, đây là nhà mới em dùng tiền bọn họ mua.”
Trong thang máy, lần đầu tiên cô giới thiệu tình hình trong nhà với anh.
Ánh mắt anh ngơ ngác nhìn cửa thang máy, âm thanh khàn khàn: “Bọn họ…qua đời thế nào?”
Bạch Lộc bình tĩnh đáp: “Tai nạn xe cộ.”
Sau một lúc lâu, anh nói: “Rất bi thảm.”
Bạch Lộc nghe hình dung của anh, trong đầu óc cô không khỏi hiện ra ảnh chụp hiện trường người ta cho cô xem hồi trước, quả thật cảnh tượng bi thảm, thân xe bị sự va chạm kịch liệt nghiền thành sắt vụn, lật ngược ở ngã tư đường, chỉ liếc nhìn một cái, đến giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
Giờ đây Bạch Lộc tưởng tượng lại tình cảnh kia, lồng ngực hơi phập phồng: “Lúc ấy em hôn mê, tỉnh lại mới phát hiện bọn họ đã đi rồi.”
Anh đi qua nắm chặt tay cô, truyền sức mạnh cho cô: “Thế nên, đây là cơn ác mộng em nói khiến em suy sụp sao?”
Bạch Lộc khẽ nhíu mày, gật đầu: “Chắc là phải.”
Anh nhìn một bên mặt cô hơi tái nhợt, anh ôm vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Đã là quá khứ rồi, em hãy học nhìn về phía trước.”
Ánh mắt Bạch Lộc ngớ ra, gật đầu.
“Còn có anh ở bên em.”
Ngược lại có một khoảnh khắc như vậy, trở thành anh đang an ủi cô, Bạch Lộc cười khổ, nhưng như nhận được sự cổ vũ lớn lao, cô cong khóe môi mỉm cười.
Công nhân trang trí căn hộ đã kết thúc công việc, bên trong không một bóng người, Tần Long theo Bạch Lộc đi vào, nhìn xung quanh căn hộ trống trải.
Bạch Lộc đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm cảnh đường phố dưới lầu, hỏi anh: “Thế nào? Chỗ này của em được không?”
Tần Long gật đầu khẳng định: “Còn hơn chỗ anh.”
Anh lấy căn nhà mình thuê ra so sánh, ngược lại khiến Bạch Lộc hơi xấu hổ, về điều kiện tài chính, hai người họ quả thật khác biệt giữa ngày và đêm.
Cô không muốn dính vào đề tài này nữa, nói sang chuyện khác: “Anh không phải học thiết kế nội thất sao? Giúp em đưa ra chút đề nghị đi, ánh mắt em không tốt lắm.”
Tần Long đi một vòng ở phòng khách của cô, cuối cùng đến bên cạnh cô, hỏi cô: “Bản thân em muốn như thế nào?”
“Ấm áp chút là tốt nhất, mặt khác không có yêu cầu gì.”
Anh xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài: “Anh còn chưa có đủ tư cách, em nên tìm chuyên gia trước đi.”
“Em cho anh làm thử, anh đừng khách khí.” Bạch Lộc cùng anh nhoài người trên lan can trước cửa sổ, mắt nhìn đằng trước nói, “Hoặc là anh coi như làm cho căn nhà của chính mình, anh muốn thiết kế thành kiểu nào thì giúp em thiết kế thành kiểu ấy.”
Tần Long thu về tầm mắt, trở lại khuôn mặt cô.
Bên ngoài sắc trời đã tối, ánh đèn rực rỡ phát sáng, bên trong chỉ bật một ngọn đèn, lờ mờ u ám, xuyên qua cửa kính trước mắt lại yếu ớt rọi lên khuôn mặt của cô.
Tần Long dần dần thấy rõ, trái tim đè nén run rẩy một chút, đó là một sự nghiêm túc hết sức kiên định.
*
Trước bữa tối, Tần Long đưa Bạch Lộc về nhà cô dượng.
Dọc đường đi, cô lại giới thiệu sơ lược tình hình nhà cô dượng với anh, nói họ có ơn nuôi dưỡng dạy dỗ đối với mình, mấy năm gần đây chăm sóc cô giống như bố mẹ.
Tần Long im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thấp giọng ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Tới ngoài cửa tiểu khu nhà cô dượng, Tần Long dừng bước, tỏ ý tiễn đến đây, anh không đi vào nữa.
Bạch Lộc quay đầu lại lưu luyến không rời: “Buổi tối anh còn phải làm việc à?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
“Ban ngày anh ở cùng em, buổi tối lái xe có mệt không?”
Anh lắc đầu: “Không mệt.”
“Vậy anh lái xe cẩn thận.”
Anh vẫy tay với cô: “Em vào đi.”
Bạch Lộc không tình nguyện đi hai bước, lại quay đầu trở về: “Buổi tối anh sẽ xem di động chứ?”
Anh hiểu được ý cô: “Buổi tối anh sẽ trò chuyện với em, mau đi ăn cơm đi.”
“Em không đói lắm.”
“Ban ngày em ăn ít, buổi tối ăn nhiều một chút.”
Cô lắc đầu hơi mệt, dứt khoát đi trở về: “Vậy buổi tối anh ăn gì?”
Anh thấy cô như vậy, bản thân cũng không đi được, đành chịu cười: “Tự mình còn không biết tìm đồ ăn à.”
Bạch Lộc kéo tay anh, nhẹ nhàng đong đưa: “Buổi tối khi bận thì đừng để ý tới em, lúc rảnh có thể để ý tới em.”
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, bên trong lấp lóe tia sáng đèn đường.
“Ừ.” Anh gật đầu, vươn tay vuốt tóc mái của cô.
Bạch Lộc nghĩ nghĩ lại thay đổi: “Nếu không hay là đừng đi, bớt làm một ngày cũng không thiếu tiền sống.”
“…” Anh bật cười, “Đàn ông không làm việc thì còn có thể làm gì.”
Cô nói trong lòng, em cho anh tiền, anh cùng em tán gẫu cả đêm.
Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện một lần, rốt cuộc chẳng thể nói ra.
Cô còn muốn giữ anh lại thêm lúc nữa, bèn kéo dài đề tài: “Buổi tối mấy giờ anh về?”
“Xem tình hình đã, có khi sớm có khi muộn.” Anh nhìn sang cửa tiểu khu đằng trước, nói tiếp, “Em đi ngủ sớm chút, anh xong việc gửi tin nhắn cho em.”
“Ừ, thế ngày mai anh có đi học không?”
Anh liếm môi dưới, kiên nhẫn trả lời: “Ngày mai không có lớp.”
Hai mắt Bạch Lộc nhất thời sáng ngời: “Có thời gian không?”
Tần Long nhận ra gì đó, nhìn cô: “Em muốn nói gì?”
“Ngày mai khu sinh hoạt trường em mở cửa, em muốn về trường, mang hơi nhiều đồ đạc.”
Anh hiểu ý, lập tức sờ mặt cô, khẽ khàng dỗ ngọt: “Ngày mai anh tới đón em, điều kiện trước tiên là giờ em lập tức đi vào.”
“Được.”
Bạch Lộc nhận được sự chấp thuận, sắc mặt nhìn anh mang chút nghiêm túc, không dám lãng phí kéo dài nữa, quyết đoán xoay người chạy vào trong tiểu khu, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay với anh.
Tần Long nhìn cho đến khi bóng dáng cô biến mất, sau đó nhìn con đường, cầm một điếu thuốc bắt đầu hút, bước đi thong thả xoay người hòa nhập vào dòng người trong cảnh đêm.
Người như vậy cho dù vĩnh viễn biến mất, cảm giác tồn tại vẫn mãnh liệt.
Bạch Lộc cũng có thể từ trong biểu cảm trên khuôn mặt của anh nhận thức trước kia anh và người khác ở cùng thế nào. Đề cập đến điểm này, cô rất dễ dàng có thể đi sâu vào sự phỏng đoán, mặc dù cô biết kiểu tư tưởng như vậy không có lợi đối với mình, còn có thể khiến tâm trạng của mình trở nên tệ hại.
Một bữa cơm trưa, cô ăn không yên lòng, còn phải làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì.
Đáy lòng có sự ghen tị đang lên men, muốn cố hết sức loại bỏ cũng vô dụng, tựa như một cây gai ẩn hình, lúc nào nhớ tới đều bị đâm một cái.
Thật không phải nói cô gái kia đáng ghét, mà là cô không chắc chắn về anh, sự không chắc chắn này vào lúc sáng cô thẳng thắn với anh, hoàn toàn không đi về phía tâm lý, thoáng như lúc ấy cô thật sự chỉ nghĩ tới hai bên.
Nhưng giờ nghĩ đến, chuyện cô cần nhất cũng là duy nhất chính là giúp anh thoát khỏi quá khứ, cô muốn ở trong cuộc sống hoàn toàn mới của anh, đây cũng là một phần công đạo đúng đắn lại lý trí đối với chính mình.
Bạch Lộc cảm thấy trước đây mình hồ đồ quá lâu, sau này mỗi một khắc ở bên anh đều phải luôn giữ tỉnh táo.
Có phần tỉnh táo này, cô càng xác định mình cần cái gì, cũng biết tương lai nên làm thế nào nói rõ cuộc sống của mình với Bạch Tuệ Tiệp.
Buổi chiều cuối đông, thời tiết vẫn rất đẹp, chỗ có nắng làn gió đều êm dịu.
Tần Long nắm tay Bạch Lộc, tản bộ trên đường phố.
“Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Bạch Lộc ôm lấy cánh tay anh: “Em muốn đi hóng gió.”
Tần Long: “Đi đâu hóng gió?”
“Gần một chút, bờ sông.”
“Bờ sông gió lớn.”
Giọng cô bất đắc dĩ: “Nhưng em muốn hóng gió, gió hôm nay tuyệt đối không lạnh.”
Anh nắm tay cô: “Vậy đi thôi.”
Bạch Lộc mỉm cười với anh, ngưỡng cổ nhìn anh, nhìn từ góc độ này anh quả thật rất cao.
Nếu muốn ôm được cổ anh, trừ phi kiễng chân tới mức cao nhất.
Tần Long cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn qua, khuôn mặt cô mịn màng nõn nà trắng trong, trên má hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, theo chiều gió thổi qua, tựa như hồ nước tĩnh lặng gợn sóng.
Anh rút cánh tay mình ra, sửa thành vòng qua phía sau, tự nhiên ôm cô trong cánh tay, mà cô cũng phối hợp kề sát hơn nữa.
“Em cười cái gì?” Anh thấy cô vẫn cười.
“Em muốn cười thôi.” Ánh mắt Bạch Lộc chưa từng rời khỏi khuôn mặt anh, cô nhìn anh chằm chằm, “Anh thấy em đẹp không?”
Anh gật đầu: “Đẹp.”
“Có đẹp hơn những nữ sinh anh từng gặp hồi trước không?”
“Em đẹp nhất.” Lúc nói lời này, ánh mắt anh thản nhiên đối diện cô.
Bạch Lộc cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn một lúc, nhưng ngay sau đó tự nghĩ lại: mấy năm nay anh luôn ở bên trong, khiếu thẩm mỹ sẽ không bị thoái hóa chứ.
*
Vào đông, dưới ánh nắng ấm áp tại bờ sông.
Du khách hợp thành nhóm, vây quanh bờ sông ngắm cảnh tản bộ, hoa lá cây cảnh, dừng chân chụp ảnh.
Bạch Lộc nhoài người trên lưng Tần Long, ánh mắt khẽ nhắm, cô cảm thấy khoan khoái bởi làn gió nhẹ hiu hiu, âm thanh cũng lười biếng: “Em muốn ngủ.”
Tần Long từ kính chiếu hậu nhìn qua, cô đội mũ liền áo, ở mép mũ có hai lỗ tai tương tự động vật, còn có một chùm lông màu trắng, thoạt nhìn còn tưởng rằng sau lưng vác một con gấu.
Trên khuôn mặt yên ả kia, lông mi cô dài mảnh, hiện ra độ cong dịu dàng.
“Em muốn xuống đi dạo không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Không muốn.” Cô vẫn nhắm mắt, cái đầu quả quyết lắc lắc, khiến sau lưng anh ngứa ngáy, “Anh cứ chạy đi, chạy đến cuối hẵng ngừng.”
Anh không khỏi mỉm cười: “Em có biết điểm cuối ở đây là đâu không?”
Giọng cô ậm ờ truyền sang: “Biết.”
Biết còn nói, anh cho rằng ý thức của cô mông lung, đang nói mớ, thế là anh bổ sung một câu: “Trời tối chạy chưa xong, xe của em cũng hết điện.”
Thân xe xóc nảy một chút, rồi chạy đến đoạn đường bằng phẳng.
Bạch Lộc im lặng một lúc, hình như thật sự ngủ thiếp đi, lại qua một lát cô quay đầu về một hướng, giống như đang nói mớ: “Vậy chạy đến khi hết điện.”
“…”
Con ngươi của Tần Long từ kính chiếu hậu dời sang con đường phía trước, anh cắn môi dưới, ánh mắt kiên định hướng về đằng trước, tốc độ xe cũng điều khiển ổn định hơn.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, bầu trời vô cùng trong xanh, làn gió lướt qua đám mây, mang theo đường cong lưu loát.
*
Khi Bạch Lộc mở mắt ra, mặt trời đã ngã về phía Tây, chỉ là tia sáng rọi vào cô vẫn không thay đổi.
Cô tựa vào lưng anh, há miệng ngáp một cái, rồi khép miệng chớp mắt mấy cái.
Cô nhìn cảnh vật trên đường vẫn như trước một lát, nhận ra là con đường trở về, cô ngẩng đầu gác lên vai anh, ngồi thẳng lưng hỏi: “Chạy vòng xong rồi?”
“Xong rồi.” Anh nói.
Cô không tin: “Nhanh như vậy.”
Nghe cô nói thế, Tần Long phát giác cô ngủ rất sâu, ngay cả sự việc nhỏ phát sinh ban nãy cũng không thể ảnh hưởng tới cô.
Anh giải thích với cô: “Vừa rồi ở phía trước đóng đường, cảnh sát giao thông đặt vật chắn, phải vòng qua đường xa, hơn nữa tình hình giao thông chỗ kia quá kém, em còn muốn đi không?”
Bạch Lộc gãi đầu tỏ vẻ hiểu, cô nghiêng đầu qua kính chiếu hậu tìm anh, hỏi: “Vậy anh không đánh thức em ư?”
Anh cảm ứng được, nhìn cô trong kính: “Gọi hai tiếng, em không phản ứng.”
“À.”
Cô cười ngượng ngùng, hai tay ôm thắt lưng anh, tiếp tục nhoài người nằm trên lưng anh, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Thời gian cả buổi chiều hình như đều ở trên đường, Bạch Lộc thích loại cảm giác này, gieo rắc tất cả tâm tình tuyệt vời ở ven đường, quay đầu lại nhìn liền tràn đầy vui sướng thoải mái, hình như có thể kéo dài nó vô hạn.
*
Lúc chập tối, sắc trời tối lại.
Ngón tay Bạch Lộc chỉ qua, Tần Long dừng xe ở cửa tiểu khu.
Anh ngẩng đầu nhìn khu chung cư cao tầng trước mắt.
Bạch Lộc thấy ánh mắt tìm tòi của anh, liền khiêm tốn giải thích: “Ngày đó anh đi ngang qua cửa tiểu khu, đúng lúc em phải ra ngoài, cho nên thuận tiện đi theo anh…”
Tần Long không tỏ vẻ để ý, khẽ cười.
Sau đó Bạch Lộc đẩy xe vào, ở dưới lầu tìm chỗ trống nạp điện.
Cô vội vàng quay người lại, thấy Tần Long đứng gần thang máy, cô liền hỏi: “Nếu không anh lên tham quan một lát? Nhà em vẫn đang trang trí, chẳng có gì tiếp đãi.”
Tần Long suy nghĩ, gật đầu.
Bạch Lộc bèn nhấn nút thang máy, tiếng thang máy chậm rãi tới gần.
Cửa mở ra, Bạch Lộc đi vào trước, Tần Long theo sau vào.
Anh thấy cô nhấn nút tầng mười sáu.
“Bố mẹ em qua đời mấy năm trước, đây là nhà mới em dùng tiền bọn họ mua.”
Trong thang máy, lần đầu tiên cô giới thiệu tình hình trong nhà với anh.
Ánh mắt anh ngơ ngác nhìn cửa thang máy, âm thanh khàn khàn: “Bọn họ…qua đời thế nào?”
Bạch Lộc bình tĩnh đáp: “Tai nạn xe cộ.”
Sau một lúc lâu, anh nói: “Rất bi thảm.”
Bạch Lộc nghe hình dung của anh, trong đầu óc cô không khỏi hiện ra ảnh chụp hiện trường người ta cho cô xem hồi trước, quả thật cảnh tượng bi thảm, thân xe bị sự va chạm kịch liệt nghiền thành sắt vụn, lật ngược ở ngã tư đường, chỉ liếc nhìn một cái, đến giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
Giờ đây Bạch Lộc tưởng tượng lại tình cảnh kia, lồng ngực hơi phập phồng: “Lúc ấy em hôn mê, tỉnh lại mới phát hiện bọn họ đã đi rồi.”
Anh đi qua nắm chặt tay cô, truyền sức mạnh cho cô: “Thế nên, đây là cơn ác mộng em nói khiến em suy sụp sao?”
Bạch Lộc khẽ nhíu mày, gật đầu: “Chắc là phải.”
Anh nhìn một bên mặt cô hơi tái nhợt, anh ôm vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Đã là quá khứ rồi, em hãy học nhìn về phía trước.”
Ánh mắt Bạch Lộc ngớ ra, gật đầu.
“Còn có anh ở bên em.”
Ngược lại có một khoảnh khắc như vậy, trở thành anh đang an ủi cô, Bạch Lộc cười khổ, nhưng như nhận được sự cổ vũ lớn lao, cô cong khóe môi mỉm cười.
Công nhân trang trí căn hộ đã kết thúc công việc, bên trong không một bóng người, Tần Long theo Bạch Lộc đi vào, nhìn xung quanh căn hộ trống trải.
Bạch Lộc đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm cảnh đường phố dưới lầu, hỏi anh: “Thế nào? Chỗ này của em được không?”
Tần Long gật đầu khẳng định: “Còn hơn chỗ anh.”
Anh lấy căn nhà mình thuê ra so sánh, ngược lại khiến Bạch Lộc hơi xấu hổ, về điều kiện tài chính, hai người họ quả thật khác biệt giữa ngày và đêm.
Cô không muốn dính vào đề tài này nữa, nói sang chuyện khác: “Anh không phải học thiết kế nội thất sao? Giúp em đưa ra chút đề nghị đi, ánh mắt em không tốt lắm.”
Tần Long đi một vòng ở phòng khách của cô, cuối cùng đến bên cạnh cô, hỏi cô: “Bản thân em muốn như thế nào?”
“Ấm áp chút là tốt nhất, mặt khác không có yêu cầu gì.”
Anh xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài: “Anh còn chưa có đủ tư cách, em nên tìm chuyên gia trước đi.”
“Em cho anh làm thử, anh đừng khách khí.” Bạch Lộc cùng anh nhoài người trên lan can trước cửa sổ, mắt nhìn đằng trước nói, “Hoặc là anh coi như làm cho căn nhà của chính mình, anh muốn thiết kế thành kiểu nào thì giúp em thiết kế thành kiểu ấy.”
Tần Long thu về tầm mắt, trở lại khuôn mặt cô.
Bên ngoài sắc trời đã tối, ánh đèn rực rỡ phát sáng, bên trong chỉ bật một ngọn đèn, lờ mờ u ám, xuyên qua cửa kính trước mắt lại yếu ớt rọi lên khuôn mặt của cô.
Tần Long dần dần thấy rõ, trái tim đè nén run rẩy một chút, đó là một sự nghiêm túc hết sức kiên định.
*
Trước bữa tối, Tần Long đưa Bạch Lộc về nhà cô dượng.
Dọc đường đi, cô lại giới thiệu sơ lược tình hình nhà cô dượng với anh, nói họ có ơn nuôi dưỡng dạy dỗ đối với mình, mấy năm gần đây chăm sóc cô giống như bố mẹ.
Tần Long im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thấp giọng ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Tới ngoài cửa tiểu khu nhà cô dượng, Tần Long dừng bước, tỏ ý tiễn đến đây, anh không đi vào nữa.
Bạch Lộc quay đầu lại lưu luyến không rời: “Buổi tối anh còn phải làm việc à?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
“Ban ngày anh ở cùng em, buổi tối lái xe có mệt không?”
Anh lắc đầu: “Không mệt.”
“Vậy anh lái xe cẩn thận.”
Anh vẫy tay với cô: “Em vào đi.”
Bạch Lộc không tình nguyện đi hai bước, lại quay đầu trở về: “Buổi tối anh sẽ xem di động chứ?”
Anh hiểu được ý cô: “Buổi tối anh sẽ trò chuyện với em, mau đi ăn cơm đi.”
“Em không đói lắm.”
“Ban ngày em ăn ít, buổi tối ăn nhiều một chút.”
Cô lắc đầu hơi mệt, dứt khoát đi trở về: “Vậy buổi tối anh ăn gì?”
Anh thấy cô như vậy, bản thân cũng không đi được, đành chịu cười: “Tự mình còn không biết tìm đồ ăn à.”
Bạch Lộc kéo tay anh, nhẹ nhàng đong đưa: “Buổi tối khi bận thì đừng để ý tới em, lúc rảnh có thể để ý tới em.”
Anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, bên trong lấp lóe tia sáng đèn đường.
“Ừ.” Anh gật đầu, vươn tay vuốt tóc mái của cô.
Bạch Lộc nghĩ nghĩ lại thay đổi: “Nếu không hay là đừng đi, bớt làm một ngày cũng không thiếu tiền sống.”
“…” Anh bật cười, “Đàn ông không làm việc thì còn có thể làm gì.”
Cô nói trong lòng, em cho anh tiền, anh cùng em tán gẫu cả đêm.
Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện một lần, rốt cuộc chẳng thể nói ra.
Cô còn muốn giữ anh lại thêm lúc nữa, bèn kéo dài đề tài: “Buổi tối mấy giờ anh về?”
“Xem tình hình đã, có khi sớm có khi muộn.” Anh nhìn sang cửa tiểu khu đằng trước, nói tiếp, “Em đi ngủ sớm chút, anh xong việc gửi tin nhắn cho em.”
“Ừ, thế ngày mai anh có đi học không?”
Anh liếm môi dưới, kiên nhẫn trả lời: “Ngày mai không có lớp.”
Hai mắt Bạch Lộc nhất thời sáng ngời: “Có thời gian không?”
Tần Long nhận ra gì đó, nhìn cô: “Em muốn nói gì?”
“Ngày mai khu sinh hoạt trường em mở cửa, em muốn về trường, mang hơi nhiều đồ đạc.”
Anh hiểu ý, lập tức sờ mặt cô, khẽ khàng dỗ ngọt: “Ngày mai anh tới đón em, điều kiện trước tiên là giờ em lập tức đi vào.”
“Được.”
Bạch Lộc nhận được sự chấp thuận, sắc mặt nhìn anh mang chút nghiêm túc, không dám lãng phí kéo dài nữa, quyết đoán xoay người chạy vào trong tiểu khu, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay với anh.
Tần Long nhìn cho đến khi bóng dáng cô biến mất, sau đó nhìn con đường, cầm một điếu thuốc bắt đầu hút, bước đi thong thả xoay người hòa nhập vào dòng người trong cảnh đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.