Chương 36: Chương 36
Bạc Hà Mê
22/09/2018
Phía tổ chức lựa chọn phương án về đồ lưu niệm cho dịp lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mau chóng đưa ra thông tin, đoàn đội tham gia lựa chọn đều đầy kinh nghiệm phong phú, sức cạnh tranh cũng không nhỏ, bước đầu chọn lựa một vài phương án, còn mời người phụ trách mở cuộc họp nhỏ.
Tần Long nhận được điện thoại thông báo, hẹn thời gian đến đại học A trao đổi cụ thể.
Khi đó Bạch Lộc đang ở phòng tư vấn, rảnh rỗi gửi tin nhắn cho anh.
“Tiến triển thế nào rồi?”
“Đang giải thích ý nghĩa của phương án.”
“Sau khi được chọn cạnh tranh nhiều không?”
“Không nhiều, tổng cộng có ba nhóm.”
“Anh có lòng tin không?”
“Có.”
“Mấy phần?”
“Phụ thuộc em cho mấy phần.”
Bạch Lộc đang cầm di động một mình cười ngây ngô, lại gửi qua một chuỗi nụ hôn.
Một đồng nghiệp đi qua, ở một bên lấy nước uống, nhìn cô nói mập mờ: “Tiểu Bạch, dạo này đang yêu đương à.”
Bạch Lộc sờ mặt thừa nhận: “Đúng vậy.”
Đồng nghiệp ngồi xuống buôn chuyện: “Khi nào thì bạn trai lái xe tới đón em, để cho bọn chị xem thử.”
Bạch Lộc cười nhạt: “Anh ấy không lái xe.”
“Là để tài xế lái xe à? Anh ta là cậu ấm hả, gia đình làm nghề gì?”
Bạch Lộc nhẫn nhịn nỗi xung động muốn trợn mắt, chẳng biết chỗ nào trên mặt mình lộ ra tin tức, khiến đối phương có một loại ý tưởng như vậy.
Bạch Lộc lấy lại tinh thần, cô mỉm cười lịch sự: “Gia đình anh ấy mở công ty thám tử tư, mọi thông tin đều cần giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.”
Bỏ lại đồng nghiệp ngỡ ngàng một bên, Bạch Lộc đứng dậy bận việc của mình.
Phương hướng phiền toái như vậy xem còn không ít, Bạch Lộc bình thường đều kéo sang chuyện khác đánh lừa nói cho qua.
Cũng may bọn họ không phải người cô cần để tâm đến.
Cô cảm thấy thời gian gần đây coi như thuận lợi, không có nhiều chuyện cần lo tới, ngoại trừ Trâu Oánh bỗng nhiên luôn mời cô ra ngoài chơi.
Thời gian mời mọc đều là ngày nghỉ cuối tuần, chuyện làm cũng rất phổ biến, ví dụ như ra ngoài dạo phố, hoặc là xem phim, hay là ăn cơm.
Hồi trước cũng không khác thường như vậy, Trâu Oánh chủ yếu chơi cùng nhóm bạn cùng phòng của mình, rất ít khi dính lấy người chị này, bây giờ không biết tại sao cứ thích chiếm giữ thời gian tự do của cô.
Sau đó Bạch Lộc khéo léo gửi tin nhắn cho Trâu Oánh: “Nếu thiếu tiền đi du lịch thì tìm chị, muốn mua quần áo ra ngoài chơi thì đi cùng bạn bè đáng tin cậy, làm tốt quan hệ nhiều hơn đừng ở một mình biết không? Có tâm sự gì bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi với chị, đừng một mình đoán mò suy nghĩ lung tung.”
Trâu Oánh trả lời: “Thế chị tin tưởng người kia sao?”
Bạch Lộc nhìn tin nhắn, một hồi lâu mới phản ứng lại, cô không trách Trâu Oánh gọi Tần Long là người kia, đây có lẽ là một loại quan tâm của em gái, dù sao chuyện hai người hẹn hò còn chưa nói với người nhà, sự lo lắng của em gái có thể hiểu được.
Nhưng mà thông qua những lời này, cô hiểu được động cơ Trâu Oánh thường xuyên hẹn cô ra ngoài.
Cô trả lời: “Chị có sức phán đoán của chính mình, anh ấy không phải là loại người như trong tưởng tượng của em.”
Trâu Oánh cũng gửi qua tiếp đó: “Chị, em thật sự lo lắng cho chị, chị cần phải kiểm tra hồ sơ tiền án của đối phương, ngộ nhỡ có bí mật gì không thể cho ai biết.”
Bạch Lộc nghĩ kỹ rồi trả lời: “Chuyện này tự chị sẽ giải quyết, anh ấy cũng sẽ nói rõ với chị.”
Cuối cùng Trâu Oánh trả lời: “Hy vọng chị mau chóng hiểu rõ mọi chuyện, đừng kéo dài tới lúc để mẹ em biết, nếu không mẹ nhất định sẽ nhúng tay vào.”
Bạch Lộc buông di động, không khỏi thở dài, cô vẫn lơ là một chút, từ trước đến nay cô tưởng rằng có thể không quan tâm ánh mắt của người nhà hoặc người bên ngoài, có lẽ không thể trốn tránh được.
Hiện nay là Trâu Oánh, dùng thân phận người quan tâm cho biết cái nhìn của mình, tương lai thì là ai, người nhà như cô dượng, hoặc là bạn thân bạn học, cùng với nhóm đồng nghiệp bên cạnh.
Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, đây là chuyện cô không muốn đối mặt.
Tuy rằng anh không tiết lộ quá khứ với cô, nhưng anh đang lặng lẽ chứng minh tương lai.
Dù anh chưa bao giờ ngầm ưng thuận, cô cũng không biết anh đang đợi cái gì.
……
Một tuần sau, Bạch Lộc nhận được tin tốt, trải qua nhiều lần cân nhắc lựa chọn, phương án đồ lưu niệm của Tần Long cuối cùng được nhà trường xác nhận tuyển dụng, đến lúc đó sẽ phân phối một bộ đồ lưu niệm tại trường và cựu sinh viên cùng với rao bán.
Lúc Bạch Lộc chúc mừng anh, bản thân cô cũng được tiếp xúc hàng mẫu đầu tiên, bề ngoài tinh xảo cộng thêm thực dụng, cùng với chi tiết được khảm trên huy hiệu, được cô sờ mó nhiều lần yêu thích không buông tay.
“Mặt tiền nong thì thế nào?” Cô hỏi anh.
Anh ôm vai cô đi trong trường, giải thích: “Nhà trường chi ra một khoản, phần còn lại chúng ta tự bỏ tiền túi, tạm thời có thể thanh toán phí sản xuất cho nhà máy.”
Trước đó Bạch Lộc có ý định cho anh vay tiền, nhưng bị anh quyết đoán từ chối.
Lúc này cô không khỏi hoài nghi anh: “Anh không phải đổ hết tiền vốn vào chứ?”
Anh chơi đùa mái tóc dài tung bay trên vai cô, mắt nhìn đằng trước: “Ngẫm lại thùng vàng này có bao nhiêu lớn, thì sẽ có đủ lòng tin trút vào.”
Bạch Lộc cân nhắc kỹ càng những lời này, lại cúi đầu nhìn hộp đồ lưu niệm trong tay, hỏi: “Lợi nhuận của một bộ này là bao nhiêu?”
Tần Long chìa ra ba ngón tay: “Đây là giá bán, chi phí sản xuất chiếm khoảng một nửa.”
Bạch Lộc nhanh chóng tính toán một lần trong đầu, đột nhiên bị một dãy số dài làm kinh ngạc đến ngây người, cô dừng bước: “Vậy chúng ta không phải kiếm lời nhiều sao, chỉ cần trường đặt mua với số lượng nhiều, phần còn lại tự chúng ta bán dần, bán đến khi tốt nghiệp nghỉ hè, dù thế nào cũng có thể bán hết.”
Anh nhìn vẻ mặt ao ước của cô, xoa đầu cô, cười nói: “Được, để em làm kế toán nhóm mình, khoản tiền này đến lúc đó giao cho em tính toán, đừng tính đến nỗi tay vọp bẻ.”
Bạch Lộc thuận thế nép trong lòng anh, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Thế nên em không bỏ tiền ra cũng có thể làm bà chủ?”
Anh hiếm khi lộ ra ý cười vui sướng: “Ừ, ông chủ cho phép.”
Tiếp đó, Tần Long vừa đi học lớp đào tạo, vừa đốc thúc quy trình sản xuất của nhà máy, cùng phía bên nhà trường đạt được sự trao đổi cần thiết, còn giao cho bọn Hầu Tử việc giám sát đối chiếu cụ thể.
Thời tiết ấm dần, nháy mắt tới đầu tháng năm, nhà máy chuyển giao một lượng lớn thành phẩm cuối cùng, mang đến trong kho hàng nhóm Tần Long tạm thời thuê mướn.
Bọn Hầu Tử kiểm tra xong chất lượng và bao bọc, bên này bên kia trao đổi một ánh mắt yên tâm, chuẩn bị kết thúc công việc.
Tần Long dẫn Bạch Lộc đến thăm, đúng lúc mời mọi người một bữa ăn khuya.
Chỗ ăn khuya nằm rất gần căn phòng bọn họ thuê, đương nhiên cũng cách gần căn hộ mới của Bạch Lộc, một quán thịt nướng tự phục vụ trên đường phố náo nhiệt.
Đúng vào lúc ban đêm bận rộn, đèn đường sáng lên, khách khứa tụm năm tụm ba một bàn, xung quanh thét to.
Nhóm Tần Long bận xong đợt này, hiếm khi rảnh rỗi ăn uống thỏa thuê, kêu một thùng bia, dùng sức đổ vào trong bụng, chai không nằm đầy bàn.
Uống đến khi mùi bia lan tỏa, Hầu Tử đột nhiên kêu lên: “Mẹ nó ông đây rốt cuộc có thể hãnh diện rồi!”
Nói xong, cậu ta dốc sức đổ bia vào bụng.
Hai người còn lại cũng hùa theo.
Bạch Lộc hết hồn, đảo mắt nhìn người bên cạnh, sắc mặt anh đỏ bừng, cũng hơi say ngà ngà, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn bình thường.
Anh chuyên tâm nướng thịt, không lơ là cũng không chậm chạp, lăn qua lộn lại chín đều, rắc lên bột thì là, gắp lên từng miếng, bỏ hết vào bát cô.
Bạch Lộc uống đồ lạnh, chẳng hề tự động tay, toàn bộ đều dựa vào anh cho ăn, mặc dù còn ăn được, nhưng nghĩ lại đẩy qua.
“Tự anh ăn đi, đừng cho em hết.”
Anh cười, cầm đũa của mình, gắp một miếng trong bát cô ăn, rồi lại đẩy trở về.
“Như vậy có thể ăn hết không?” Anh hớp một ngụm bia nhìn cô nói.
Trên mặt Bạch Lộc bắt đầu đổ mồ hôi, không biết là bên trong không đủ hơi lạnh hay là hơi nóng khi ăn vẫn chưa lắng xuống, cô sờ hai má mình hơi nóng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hồi trước lần đầu tiên cùng anh ăn mì.
Cô ăn không hết, bảo anh ăn một nửa, cuối cùng hai người cùng chia nhau giải quyết.
Lúc này giống như hồi trước, chỉ là hai người bọn họ không còn đề phòng, cho dù hiện tại cô dùng đũa anh để ăn, cũng không cảm thấy bất ổn chỗ nào.
Bạch Lộc lại đẩy bát trở về: “Anh ăn nhiều chút.”
Anh không có hành động, ngược lại nhìn thẳng cô, trong mắt dường như chứa độ nóng, nhờ sự ảnh hưởng của men say, trở nên có sắc thái mê đắm huyền ảo.
Bạch Lộc nhìn qua hai mắt anh, cầm lên đũa của mình, gắp lấy hai miếng để bên miệng anh, quá trình thuận lợi lại tự nhiên, anh cũng không phải không hề phản ứng, trong phút chốc không chớp mắt phối hợp há miệng ăn đồ ăn, cũng ngậm đầu đũa của cô.
Anh vẫn nghiêng người nhìn cô, miệng nhai kỹ nuốt chậm, giống như không biết mình ăn gì.
Bạch Lộc đặt đũa xuống, tự mình cầm ly thức uống uống hai hớp, chợt thấy cơ thể càng nóng hơn, cô nắm cổ áo lấy tay quạt gió.
Cô mặc chiếc áo ngắn tay có cổ áo hơi rộng, sau khi cởi áo khoác ra thì càng trông gầy gò hơn, ngọn đèn màu trắng trên đầu chiếu xuống, tôn lên làn da cô càng trắng nõn mịn màng hơn, lộ ra màu đỏ hây hây, tô điểm từng lớp.
Ánh mắt Tần Long cố định tại cần cổ cô không dời, thị lực của anh từ trước tới nay đều tốt, mặc dù giờ phút này men say làm mờ mắt, vẫn nắm bắt được cảnh tượng dưới cổ áo cô, một sợi dây màu kéo căng màu xanh nhạt.
Người trước mặt bỗng nhiên quay đầu qua, anh cố hết sức kiềm chế dời đi, thân thể ngồi hướng chính diện, cầm cốc bia trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy cô vẫn còn nhìn giống như rất hứng thú, anh có lý do nhìn lại, cười hỏi: “Sao vậy?”
Cô vươn ra ngón trỏ, chỉ vào khóe môi mình. Anh hiểu ngay lập tức, khẽ cười một tiếng, lấy tay lau miệng mình, cúi đầu nhìn, chẳng có gì cả.
Anh đang nghi hoặc muốn hỏi, ánh đèn trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, bị bóng người đột nhiên đứng dậy bao phủ, toàn thân cô hình thành một vòng ảo ảnh, chỉ thấy người kia lấn tới gần, trực tiếp nhào trên người anh.
Tần Long không có phòng bị, ý thức được giây thứ nhất, hai cánh tay mảnh khảnh quấn lên cổ; giây thứ hai, chúng nó buộc chặt sau vai anh; giây thứ ba, mùi nước hoa phụ nữ hòa lẫn trong trí nhớ, tràn ngập tất cả giác quan của anh, cô ngồi trên đùi anh; giây thứ tư, cảm giác được sự tiếp xúc của hai mảnh mềm mại phủ trên bờ môi, khiến đầu óc anh bùng nổ trước một khắc.
Giây cuối cùng, anh đảo khách thành chủ, hai cánh tay chia nhau phủ trên lưng cô và đầu cô, áp lực đè ngược lại chính mình, làm sâu nụ hôn bất ngờ này.
Tần Long nhận được điện thoại thông báo, hẹn thời gian đến đại học A trao đổi cụ thể.
Khi đó Bạch Lộc đang ở phòng tư vấn, rảnh rỗi gửi tin nhắn cho anh.
“Tiến triển thế nào rồi?”
“Đang giải thích ý nghĩa của phương án.”
“Sau khi được chọn cạnh tranh nhiều không?”
“Không nhiều, tổng cộng có ba nhóm.”
“Anh có lòng tin không?”
“Có.”
“Mấy phần?”
“Phụ thuộc em cho mấy phần.”
Bạch Lộc đang cầm di động một mình cười ngây ngô, lại gửi qua một chuỗi nụ hôn.
Một đồng nghiệp đi qua, ở một bên lấy nước uống, nhìn cô nói mập mờ: “Tiểu Bạch, dạo này đang yêu đương à.”
Bạch Lộc sờ mặt thừa nhận: “Đúng vậy.”
Đồng nghiệp ngồi xuống buôn chuyện: “Khi nào thì bạn trai lái xe tới đón em, để cho bọn chị xem thử.”
Bạch Lộc cười nhạt: “Anh ấy không lái xe.”
“Là để tài xế lái xe à? Anh ta là cậu ấm hả, gia đình làm nghề gì?”
Bạch Lộc nhẫn nhịn nỗi xung động muốn trợn mắt, chẳng biết chỗ nào trên mặt mình lộ ra tin tức, khiến đối phương có một loại ý tưởng như vậy.
Bạch Lộc lấy lại tinh thần, cô mỉm cười lịch sự: “Gia đình anh ấy mở công ty thám tử tư, mọi thông tin đều cần giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.”
Bỏ lại đồng nghiệp ngỡ ngàng một bên, Bạch Lộc đứng dậy bận việc của mình.
Phương hướng phiền toái như vậy xem còn không ít, Bạch Lộc bình thường đều kéo sang chuyện khác đánh lừa nói cho qua.
Cũng may bọn họ không phải người cô cần để tâm đến.
Cô cảm thấy thời gian gần đây coi như thuận lợi, không có nhiều chuyện cần lo tới, ngoại trừ Trâu Oánh bỗng nhiên luôn mời cô ra ngoài chơi.
Thời gian mời mọc đều là ngày nghỉ cuối tuần, chuyện làm cũng rất phổ biến, ví dụ như ra ngoài dạo phố, hoặc là xem phim, hay là ăn cơm.
Hồi trước cũng không khác thường như vậy, Trâu Oánh chủ yếu chơi cùng nhóm bạn cùng phòng của mình, rất ít khi dính lấy người chị này, bây giờ không biết tại sao cứ thích chiếm giữ thời gian tự do của cô.
Sau đó Bạch Lộc khéo léo gửi tin nhắn cho Trâu Oánh: “Nếu thiếu tiền đi du lịch thì tìm chị, muốn mua quần áo ra ngoài chơi thì đi cùng bạn bè đáng tin cậy, làm tốt quan hệ nhiều hơn đừng ở một mình biết không? Có tâm sự gì bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi với chị, đừng một mình đoán mò suy nghĩ lung tung.”
Trâu Oánh trả lời: “Thế chị tin tưởng người kia sao?”
Bạch Lộc nhìn tin nhắn, một hồi lâu mới phản ứng lại, cô không trách Trâu Oánh gọi Tần Long là người kia, đây có lẽ là một loại quan tâm của em gái, dù sao chuyện hai người hẹn hò còn chưa nói với người nhà, sự lo lắng của em gái có thể hiểu được.
Nhưng mà thông qua những lời này, cô hiểu được động cơ Trâu Oánh thường xuyên hẹn cô ra ngoài.
Cô trả lời: “Chị có sức phán đoán của chính mình, anh ấy không phải là loại người như trong tưởng tượng của em.”
Trâu Oánh cũng gửi qua tiếp đó: “Chị, em thật sự lo lắng cho chị, chị cần phải kiểm tra hồ sơ tiền án của đối phương, ngộ nhỡ có bí mật gì không thể cho ai biết.”
Bạch Lộc nghĩ kỹ rồi trả lời: “Chuyện này tự chị sẽ giải quyết, anh ấy cũng sẽ nói rõ với chị.”
Cuối cùng Trâu Oánh trả lời: “Hy vọng chị mau chóng hiểu rõ mọi chuyện, đừng kéo dài tới lúc để mẹ em biết, nếu không mẹ nhất định sẽ nhúng tay vào.”
Bạch Lộc buông di động, không khỏi thở dài, cô vẫn lơ là một chút, từ trước đến nay cô tưởng rằng có thể không quan tâm ánh mắt của người nhà hoặc người bên ngoài, có lẽ không thể trốn tránh được.
Hiện nay là Trâu Oánh, dùng thân phận người quan tâm cho biết cái nhìn của mình, tương lai thì là ai, người nhà như cô dượng, hoặc là bạn thân bạn học, cùng với nhóm đồng nghiệp bên cạnh.
Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, đây là chuyện cô không muốn đối mặt.
Tuy rằng anh không tiết lộ quá khứ với cô, nhưng anh đang lặng lẽ chứng minh tương lai.
Dù anh chưa bao giờ ngầm ưng thuận, cô cũng không biết anh đang đợi cái gì.
……
Một tuần sau, Bạch Lộc nhận được tin tốt, trải qua nhiều lần cân nhắc lựa chọn, phương án đồ lưu niệm của Tần Long cuối cùng được nhà trường xác nhận tuyển dụng, đến lúc đó sẽ phân phối một bộ đồ lưu niệm tại trường và cựu sinh viên cùng với rao bán.
Lúc Bạch Lộc chúc mừng anh, bản thân cô cũng được tiếp xúc hàng mẫu đầu tiên, bề ngoài tinh xảo cộng thêm thực dụng, cùng với chi tiết được khảm trên huy hiệu, được cô sờ mó nhiều lần yêu thích không buông tay.
“Mặt tiền nong thì thế nào?” Cô hỏi anh.
Anh ôm vai cô đi trong trường, giải thích: “Nhà trường chi ra một khoản, phần còn lại chúng ta tự bỏ tiền túi, tạm thời có thể thanh toán phí sản xuất cho nhà máy.”
Trước đó Bạch Lộc có ý định cho anh vay tiền, nhưng bị anh quyết đoán từ chối.
Lúc này cô không khỏi hoài nghi anh: “Anh không phải đổ hết tiền vốn vào chứ?”
Anh chơi đùa mái tóc dài tung bay trên vai cô, mắt nhìn đằng trước: “Ngẫm lại thùng vàng này có bao nhiêu lớn, thì sẽ có đủ lòng tin trút vào.”
Bạch Lộc cân nhắc kỹ càng những lời này, lại cúi đầu nhìn hộp đồ lưu niệm trong tay, hỏi: “Lợi nhuận của một bộ này là bao nhiêu?”
Tần Long chìa ra ba ngón tay: “Đây là giá bán, chi phí sản xuất chiếm khoảng một nửa.”
Bạch Lộc nhanh chóng tính toán một lần trong đầu, đột nhiên bị một dãy số dài làm kinh ngạc đến ngây người, cô dừng bước: “Vậy chúng ta không phải kiếm lời nhiều sao, chỉ cần trường đặt mua với số lượng nhiều, phần còn lại tự chúng ta bán dần, bán đến khi tốt nghiệp nghỉ hè, dù thế nào cũng có thể bán hết.”
Anh nhìn vẻ mặt ao ước của cô, xoa đầu cô, cười nói: “Được, để em làm kế toán nhóm mình, khoản tiền này đến lúc đó giao cho em tính toán, đừng tính đến nỗi tay vọp bẻ.”
Bạch Lộc thuận thế nép trong lòng anh, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Thế nên em không bỏ tiền ra cũng có thể làm bà chủ?”
Anh hiếm khi lộ ra ý cười vui sướng: “Ừ, ông chủ cho phép.”
Tiếp đó, Tần Long vừa đi học lớp đào tạo, vừa đốc thúc quy trình sản xuất của nhà máy, cùng phía bên nhà trường đạt được sự trao đổi cần thiết, còn giao cho bọn Hầu Tử việc giám sát đối chiếu cụ thể.
Thời tiết ấm dần, nháy mắt tới đầu tháng năm, nhà máy chuyển giao một lượng lớn thành phẩm cuối cùng, mang đến trong kho hàng nhóm Tần Long tạm thời thuê mướn.
Bọn Hầu Tử kiểm tra xong chất lượng và bao bọc, bên này bên kia trao đổi một ánh mắt yên tâm, chuẩn bị kết thúc công việc.
Tần Long dẫn Bạch Lộc đến thăm, đúng lúc mời mọi người một bữa ăn khuya.
Chỗ ăn khuya nằm rất gần căn phòng bọn họ thuê, đương nhiên cũng cách gần căn hộ mới của Bạch Lộc, một quán thịt nướng tự phục vụ trên đường phố náo nhiệt.
Đúng vào lúc ban đêm bận rộn, đèn đường sáng lên, khách khứa tụm năm tụm ba một bàn, xung quanh thét to.
Nhóm Tần Long bận xong đợt này, hiếm khi rảnh rỗi ăn uống thỏa thuê, kêu một thùng bia, dùng sức đổ vào trong bụng, chai không nằm đầy bàn.
Uống đến khi mùi bia lan tỏa, Hầu Tử đột nhiên kêu lên: “Mẹ nó ông đây rốt cuộc có thể hãnh diện rồi!”
Nói xong, cậu ta dốc sức đổ bia vào bụng.
Hai người còn lại cũng hùa theo.
Bạch Lộc hết hồn, đảo mắt nhìn người bên cạnh, sắc mặt anh đỏ bừng, cũng hơi say ngà ngà, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn bình thường.
Anh chuyên tâm nướng thịt, không lơ là cũng không chậm chạp, lăn qua lộn lại chín đều, rắc lên bột thì là, gắp lên từng miếng, bỏ hết vào bát cô.
Bạch Lộc uống đồ lạnh, chẳng hề tự động tay, toàn bộ đều dựa vào anh cho ăn, mặc dù còn ăn được, nhưng nghĩ lại đẩy qua.
“Tự anh ăn đi, đừng cho em hết.”
Anh cười, cầm đũa của mình, gắp một miếng trong bát cô ăn, rồi lại đẩy trở về.
“Như vậy có thể ăn hết không?” Anh hớp một ngụm bia nhìn cô nói.
Trên mặt Bạch Lộc bắt đầu đổ mồ hôi, không biết là bên trong không đủ hơi lạnh hay là hơi nóng khi ăn vẫn chưa lắng xuống, cô sờ hai má mình hơi nóng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hồi trước lần đầu tiên cùng anh ăn mì.
Cô ăn không hết, bảo anh ăn một nửa, cuối cùng hai người cùng chia nhau giải quyết.
Lúc này giống như hồi trước, chỉ là hai người bọn họ không còn đề phòng, cho dù hiện tại cô dùng đũa anh để ăn, cũng không cảm thấy bất ổn chỗ nào.
Bạch Lộc lại đẩy bát trở về: “Anh ăn nhiều chút.”
Anh không có hành động, ngược lại nhìn thẳng cô, trong mắt dường như chứa độ nóng, nhờ sự ảnh hưởng của men say, trở nên có sắc thái mê đắm huyền ảo.
Bạch Lộc nhìn qua hai mắt anh, cầm lên đũa của mình, gắp lấy hai miếng để bên miệng anh, quá trình thuận lợi lại tự nhiên, anh cũng không phải không hề phản ứng, trong phút chốc không chớp mắt phối hợp há miệng ăn đồ ăn, cũng ngậm đầu đũa của cô.
Anh vẫn nghiêng người nhìn cô, miệng nhai kỹ nuốt chậm, giống như không biết mình ăn gì.
Bạch Lộc đặt đũa xuống, tự mình cầm ly thức uống uống hai hớp, chợt thấy cơ thể càng nóng hơn, cô nắm cổ áo lấy tay quạt gió.
Cô mặc chiếc áo ngắn tay có cổ áo hơi rộng, sau khi cởi áo khoác ra thì càng trông gầy gò hơn, ngọn đèn màu trắng trên đầu chiếu xuống, tôn lên làn da cô càng trắng nõn mịn màng hơn, lộ ra màu đỏ hây hây, tô điểm từng lớp.
Ánh mắt Tần Long cố định tại cần cổ cô không dời, thị lực của anh từ trước tới nay đều tốt, mặc dù giờ phút này men say làm mờ mắt, vẫn nắm bắt được cảnh tượng dưới cổ áo cô, một sợi dây màu kéo căng màu xanh nhạt.
Người trước mặt bỗng nhiên quay đầu qua, anh cố hết sức kiềm chế dời đi, thân thể ngồi hướng chính diện, cầm cốc bia trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy cô vẫn còn nhìn giống như rất hứng thú, anh có lý do nhìn lại, cười hỏi: “Sao vậy?”
Cô vươn ra ngón trỏ, chỉ vào khóe môi mình. Anh hiểu ngay lập tức, khẽ cười một tiếng, lấy tay lau miệng mình, cúi đầu nhìn, chẳng có gì cả.
Anh đang nghi hoặc muốn hỏi, ánh đèn trước mắt bỗng nhiên chợt lóe, bị bóng người đột nhiên đứng dậy bao phủ, toàn thân cô hình thành một vòng ảo ảnh, chỉ thấy người kia lấn tới gần, trực tiếp nhào trên người anh.
Tần Long không có phòng bị, ý thức được giây thứ nhất, hai cánh tay mảnh khảnh quấn lên cổ; giây thứ hai, chúng nó buộc chặt sau vai anh; giây thứ ba, mùi nước hoa phụ nữ hòa lẫn trong trí nhớ, tràn ngập tất cả giác quan của anh, cô ngồi trên đùi anh; giây thứ tư, cảm giác được sự tiếp xúc của hai mảnh mềm mại phủ trên bờ môi, khiến đầu óc anh bùng nổ trước một khắc.
Giây cuối cùng, anh đảo khách thành chủ, hai cánh tay chia nhau phủ trên lưng cô và đầu cô, áp lực đè ngược lại chính mình, làm sâu nụ hôn bất ngờ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.