Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 56: Bổn toạ làm sủi cảo
Nhục Bao Bất Cật Nhục
22/03/2021
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Mặc Nhiên nhận được câu hỏi như vậy, thần sắc lại có hơi ngơ ngẩn.
Ta nhớ y ư?
Cho dù ân oán kiếp trước khắc sâu, không thể giải thích qua loa, nhưng mà đời này Sở Vãn Ninh cũng chưa làm gì có lỗi với hắn, ngược lại còn bảo vệ nhiều lần trong nghịch cảnh, mình thì lại nhận lấy một thân bệnh tật.
Hắn sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Ừm... Y bị thương mấy lần, toàn vì ta cả..."
Sở Vãn Ninh nghe hắn nói như vậy, trong lòng hơi ấm áp, vừa định nói với Mặc Nhiên gì đó, lại nghe nửa câu sau của hắn.
"Ân tình này quá nặng, ta chỉ mong có thể giúp y mau khỏe lại, không muốn nợ y quá nhiều."
Ấm áp trong lòng kia chợt như đã chết, vẫn không nhúc nhích, đông lại thành băng.
Sở Vãn Ninh cứng đờ một lát, mới cảm thấy mình thật quá nực cười.
Mặc Nhiên đã nói cũng chỉ là tình sư đồ mà thôi, là chính y, có chút hy vọng đã mụ cả đầu óc mà chạy về ngọn lửa, cuối cùng cháy thành tro cũng chẳng thể trách ai.
Sở Vãn Ninh cười cười, nhưng nụ cười kia cực kỳ khó coi, chạm vào mũi tro.
"Huynh cũng đừng nghĩ nhiều, nếu huynh là đồ đệ của y, còn nợ với không nợ cái gì. Hết thảy đều là y cam tâm tình nguyện."
Mặc Nhiên liếc mắt sang nhìn y: "Đệ đấy, tuổi còn nhỏ, cứ xụ mặt bắt chước người lớn nói chuyện làm gì." Nói xong lại cười ngâm ngâm xoa đầu y.
Sở Vãn Ninh bị hắn xoa xoa, lúc đầu còn cười, sau đó hốc mắt chậm rãi đỏ bừng ứa nước, y nhìn khuôn mặt người trẻ tuổi sáng lạn trước mặt, nhẹ giọng nói: "Mặc Nhiên, ta không muốn chơi với huynh, huynh buông tay ra."
Đầu óc Mặc Nhiên quá đơn giản, không hề cảm thấy vẻ mặt khác thường của y. Huống chi ngày nào cũng cười đùa với "Hạ Tư Nghịch", nên hắn vẫn cứ như trêu trẻ con nhéo nhéo gương mặt mềm mềm của Sở Vãn Ninh, kéo khóe miệng y ra, làm thành gương mặt quỷ buồn cười.
"Phì, tiểu sư đệ sao lại giận rồi?"
Sở Vãn Ninh nhìn đứa nhỏ trong ánh mắt đối phương, bị đùa nghịch làm thành nụ cười xấu như vậy, như con quái vật đáng thương lại nực cười.
"Buông tay."
Hắn vẫn không cảm thấy, vẫn trêu chọc y như thường: "Được rồi được rồi, đừng giận, sau này đệ không được bắt chước người lớn nói chuyện nữa được không? Đến đây, làm hòa, gọi sư ca đi ~ "
"Huynh buông ra..."
"Ngoan nào, gọi một tiếng sư ca, lát nữa mua bánh hoa quế cho đệ ăn."
Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, giọng rốt cuộc có hơi khàn khàn.
"Mặc Nhiên, ta không nói đùa, ta thật sự không muốn chơi với huynh, huynh buông tay ra, huynh buông tay, được không?" Y nhăn mi nhỏ dài, vì nhắm mắt nên nước mắt không rơi, nhưng cổ họng đã nghẹn ngào, "Mặc Nhiên, ta đau..."
Quá đau, trong lòng chứa một người, y thật cẩn thận giấu sâu trong đáy lòng, không thích mình cũng được, chỉ có thể yên lặng nhung nhớ, che chở người kia, không chiếm được cũng thế, như nào cũng ổn thôi.
Nhưng người kia dâng hết toàn bộ dịu dàng cho người khác, để lại cho y một thân một mình. Y che chở hắn trong lòng, người kia vừa động, ngực đã chảy đầy máu, từng ngày từng ngày, vết thương cũ chưa lành, đã có vết thương mới.
Vì thế y biết, cho dù cầu không được, chỉ cần một ngày trong lòng vẫn có người này, sẽ đau một ngày.
Y không biết mình có thể chống đỡ lại nỗi đau này bao lâu, không biết khi nào mình sẽ sụp đổ.
Mặc Nhiên rốt cuộc cảm thấy không đúng, có chút lo sợ không yên buông lỏng tay, vuốt ve gương mặt hơi đỏ lên của y, luống cuống tay chân không biết làm gì mới tốt. Sở Vãn Ninh bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật thu nhỏ, cũng tốt.
Dù sao cũng có thể không cố kỵ kêu một câu đau, bày một tấc mềm mại.
Dù sao cũng có thể khiến hắn quan tâm mà liếc nhìn mình một cái.
Đó là thứ y đã từng mơ cũng không dám mơ tới.
Chỉ chớp mắt, đã tới trừ tịch. Đây là thời khác náo nhiệt nhàn nhã nhất trong một năm ở Tử Sinh Đỉnh, chúng đệ tử dán bùa đỏ, quét tuyết đọng, sư phó ở Mạnh Bà Đường cũng bận rộn từ sớm tới tận chiều, chuẩn bị đón một ngày cuối năm bằng bữa tiệc thịnh soạn, các trưởng lão đều dùng thuật pháp mình am hiểu gia tăng niềm vui. Ví dụ như Tham Lang trưởng lão biến hồ nước sau núi thành rượu ngon. Toàn Cơ trưởng lão thả ba nghìn con chuột lửa được thuần dưỡng, để chúng nó canh giữ các nơi trong môn phái, giúp mọi người giữ ấm xua lạnh. Lộc Tồn trưởng lão, hắn thi chú lên người tuyết, để chúng nó chạy sắp núi, gặp ai cũng hô "Tân xuân vui vẻ".
Mọi người không trông mong gì vào Ngọc Hành trưởng lão có thể làm gì, trên thực tế, Ngọc Hành vẫn đang bế quan, lâu dài tới tận giờ, căn bản chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ có mỗi Tiết Mông đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời không biết đã bay đầy cánh hoa hải đường từ lúc nào, như suy tư gì đó nói: "Qua hôm nay, chúng ta phải đi rồi, xem ra vẫn không có duyên gặp mặt người... Không biết giờ này sư tôn đang làm gì nhỉ?"
"Khẳng định là đang tu hành rồi." Mặc Nhiên cắn một miếng táo, mơ hồ không rõ nói, "Lại nói tiếp, tối nay tất cả các trưởng lão đều phải biểu diện một tiết mục. Thật đáng tiếc, nếu như sư tôn ở đây, y cũng sẽ đến chứ, không biết y sẽ biểu diễn cái gì."
Dứt lời, tự mình cười trước: "Chắc là diễn "nổi giận" là thế nào nhỉ?"
Tiết Mông trừng hắn: "Sao không diễn "đánh chết Mặc Vi Vũ" như thế nào đi?"
Tết nhất, Tiết Mông bắt đầu kiểu đùa khắc nghiệt, Mặc Nhiên cũng chả giận, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Đúng rồi, hôm nay ngươi có gặp tiểu sư đệ không?"
"Ngươi nói Hạ Tư Nghịch?" Tiết Mông nói, "Không gặp, người ta dù sao cũng là môn đồ của Toàn Cơ, ngày nào cũng quậy phá với chúng ta, Toàn Cơ không so đo, nhưng nếu ăn tết với chúng ta, sư phụ đệ ấy chắc tức chết luôn."
Mặc Nhiên cười ha ha nói: "Nói cũng đúng."
Hồng Liên Thủy Tạ, tà dương xế chiều.
Sở Vãn Ninh cầm một viên thuốc xem cẩn thận. Tiết Chính Ung ngồi đối diện y, Sở Vãn Ninh chưa từng mời ông uống trà, ông liền tự rót cho mình một chén, còn không chút khách khí ăn đĩa bánh của người ta.
Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn ông, ông vẫn chả nhận ra cái gì, nhai điểm tâm, nói: "Ngọc Hành à, ngươi đừng nhìn nữa, tuy Tham Lang độc miệng, nhưng lòng dạ không xấu đâu. Sao hắn hại ngươi được."
"... Tôn chủ nghĩ đi đâu thế." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, "Ta chỉ nghĩ một chút, nếu Tham Lang trưởng lão lo nghiên cứu chế thuốc có thể giúp thân thể ta khôi phục một ngày, thế sao hắn không luyện thêm nhiều nhiều vào? Nếu cần, dùng được luôn."
"Ôi trời, nào dễ thế." Tiết Chính Ung nói, "Loại thuốc này cần dược liệu cực kỳ hiếm gặp, hắn luyện ba viên, đã đưa cả rồi. Không phải kế lâu dài."
"Vậy." Sở Vãn Ninh trầm ngâm nói, "Thì ra thế, đa tạ hắn."
"Ha ha." Tiết Chính Ung xua xua tay, "Hai ngươi các ngươi kỳ thật rất giống nhau, toàn ngoài miệng nói lời khó nghe, lòng lại không xấu."
Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn ông một cái, cũng không nói lời nào, còn tự rót cho mình một ly trà, uống viên thuốc có thể làm y khôi phục hình dáng lúc trước.
Tiết Chính Ung lại muốn ăn thêm một cái bánh nữa, bị Sở Vãn Ninh đè tay lại.
"Làm gì thế?" Tôn chủ bất mãn nói.
Sở Vãn Ninh bảo: "Của ta."
Tiết Chính Ung: "..."
Màn đêm buông xuống, đệ tử Tử Sinh Đỉnh đều lục tục tới Mạnh Bà đường. Mỗi trưởng lão đều ngồi cùng đồ đệ của mình, cùng làm sủi cảo, người tuyết và chuột lửa xuyên qua đám người, giúp họ mang bình muối, bột ớt, đĩa hành đã thái, hoặc mấy thứ khác tới.
Mỗi bàn đều phi thường náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có bàn của Ngọc Hành trưởng lão, đồ đệ đầy đủ, sư phụ lại vắng mặt.
Tiết Mông nhìn bên cạnh, thở dài: "Ta nhớ sư tôn."
Sư Muội ôn nhu nói: "Sư tôn không phải mấy ngày trước đã viết thư truyền ra sao, bảo chúng ta ăn tết vui vẻ, tu hành ở chốn đào nguyên cực khổ, chờ y xuất quan, sẽ đến gặp chúng ta mà?"
"Nói thế cũng không sai, nhưng khi nào người mới có thể xuất quan chứ..."
Nhưng đang thở ngắn than dài, ánh mắt buồn bã ỉu xìu lướt qua cửa, bỗng sửng sốt, lại bỗng bật thẳng dậy, như mèo con trợn mắt, dừng lại chỗ cửa Mạnh Bà đường.
Huyết sắc nhanh chóng rút đi lại vọt lên, mặt Tiết Mông phiếm đỏ, mắt sáng ngời, lại kích động lắp bắp nói không nên lời: "Là... Là... Là..."
Mặc Nhiên cho là con thú quý hiếm nào Toàn Cơ trưởng lão nuôi chạy tới góp vui, cảm thấy kiến thức của Tiết Mông hạn hẹp, ngạc nhiên vì tiểu quái. Không khỏi buồn cười mà nói: "Có cái gì? Nhìn ngươi thế, như thấy thần tiên ấy, có gì đáng để kinh ngạc vì mấy con tiểu——"
Hắn cười hì hì quay đầu, không chút để ý nâng mắt lên.
Chữ "quái" phía sau, cho dù thế nào cũng nói không nên lời.
Ngoài cửa đại đường mở rộng, trong chiều tuyết bay, Sở Vãn Ninh một bộ bạch y, khoác áo choàng đỏ tươi, tu nhã nghiêng người thu dù giấy, lắc cho tuyết rơi xuống, sau đó nâng mành mi lên, lộ ra đôi mắt phượng sắc bén hẹp dài, nhàn nhạt liếc nhìn họ.
Một liếc mắt này, khiến Mặc Nhiên cảm thấy, tim hắn thế mà đã đập loạn cả lên, tay đổ mồ hôi trộm, hô hấp cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng chầm chậm hơn.
Mạnh Bà Đường dần yên tĩnh. Sở Vãn Ninh ngày thường xuất hiện ở Mạnh Bà Đường, các đệ tử cũng không dám ồn ào, huống chi y bế quan đã lâu, giờ xuất hiện trong đêm trừ tịch, khuôn mặt nhiễm sương tuyết càng làm y trong sạch tuấn mỹ, ánh mắt càng đen nhánh sâu nặng.
Mặc Nhiên đứng dậy, lẩm bẩm nói: "Sư tôn..."
Tiết Mông bật dậy, như mèo con chạy về phía Sở Vãn Ninh, vừa gọi "Sư tôn!" vừa chui vào trong lòng Sở Vãn Ninh.
Y phục nhiễm trong tuyết của Sở Vãn Ninh cực kỳ lạnh, nhưng nhìn biểu tình Tiết Mông, quả thực như ôm lấy hoa đào tháng ba, than lửa tháng mười, ấm không chịu được, vẫn còn ồn ào: "Sư tôn, rốt cuộc người xuất quan rồi, ta còn tưởng trước khi đi không thể gặp được người, người quả nhiên vẫn lo cho chúng ta, sư tôn sư tôn..."
Sư Muội cũng tới đón, cúi đầu thi lễ, mặt lộ vẻ vui mừng: "Cung nghênh sư tôn xuất quan."
Sở Vãn Ninh vỗ vỗ đầu Tiết Mông, lại gật đầu với Sư Muội: "Vi sư tới hơi muộn, đi thôi, đón giao thừa với các ngươi."
Y ngồi vào bữa tiệc, ngồi cạnh Tiết Mông, đối diện Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh đến, sau hân hoan náo nhiệt ban đầu, mọi người dần khôi phục thói quen xưa, đều ngồi nghiêm chỉnh như sư tôn. Trước bàn yên tĩnh đến quỷ dị.
Giữa bàn đặt bột mì nhân thịt trứng gà và các loại nguyên liệu nấu ăn, còn có một đồng tiền mới tinh.
Mặc Nhiên là người trù nghệ tốt nhất trong bọn họ, nên mọi người cuối cùng quyết định để hắn chỉ huy.
"Vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh." Mặc Nhiên cười nói, "Mọi người ai biết cán bột không?"
Không ai hé răng.
"... Được rồi, ta cán bột cho." Mặc Nhiên nói, "Sư Muội, huynh làm hoành thánh ngon nhất, nhân sủi cảo cũng làm không khác gì, huynh tới làm nhân đi."
Sư Muội do dự trong chốc lát, nói: "Chuyện này... Vẫn có chút khác nhau, ta sợ ta làm không tốt."
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Có thể ăn là được rồi, không cần do dự."
Sư Muội cười nói: "Vậy thì được rồi."
"Tiết Mông ngươi giúp lấy nước đi, xắn tay áo lên làm gì thế. Đừng có cản trở là giúp rồi đấy."
Tiết Mông: "..."
"Còn sư tôn ấy à." Mặc Nhiên cười nói, "Sư tôn hay là cứ ngồi bên cạnh uống trà đi nhé?"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ta làm sủi cảo."
"Hả?" Mặc Nhiên cả kinh, tưởng là hai tai mình bị điếc, "Người muốn làm gì?"
"Ta nói, ta làm sủi cảo."
Mặc Nhiên: "..............."
Hắn bỗng nhiên thà rằng hai tai mình bị điếc luôn cho xong.
Mặc Nhiên nhận được câu hỏi như vậy, thần sắc lại có hơi ngơ ngẩn.
Ta nhớ y ư?
Cho dù ân oán kiếp trước khắc sâu, không thể giải thích qua loa, nhưng mà đời này Sở Vãn Ninh cũng chưa làm gì có lỗi với hắn, ngược lại còn bảo vệ nhiều lần trong nghịch cảnh, mình thì lại nhận lấy một thân bệnh tật.
Hắn sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Ừm... Y bị thương mấy lần, toàn vì ta cả..."
Sở Vãn Ninh nghe hắn nói như vậy, trong lòng hơi ấm áp, vừa định nói với Mặc Nhiên gì đó, lại nghe nửa câu sau của hắn.
"Ân tình này quá nặng, ta chỉ mong có thể giúp y mau khỏe lại, không muốn nợ y quá nhiều."
Ấm áp trong lòng kia chợt như đã chết, vẫn không nhúc nhích, đông lại thành băng.
Sở Vãn Ninh cứng đờ một lát, mới cảm thấy mình thật quá nực cười.
Mặc Nhiên đã nói cũng chỉ là tình sư đồ mà thôi, là chính y, có chút hy vọng đã mụ cả đầu óc mà chạy về ngọn lửa, cuối cùng cháy thành tro cũng chẳng thể trách ai.
Sở Vãn Ninh cười cười, nhưng nụ cười kia cực kỳ khó coi, chạm vào mũi tro.
"Huynh cũng đừng nghĩ nhiều, nếu huynh là đồ đệ của y, còn nợ với không nợ cái gì. Hết thảy đều là y cam tâm tình nguyện."
Mặc Nhiên liếc mắt sang nhìn y: "Đệ đấy, tuổi còn nhỏ, cứ xụ mặt bắt chước người lớn nói chuyện làm gì." Nói xong lại cười ngâm ngâm xoa đầu y.
Sở Vãn Ninh bị hắn xoa xoa, lúc đầu còn cười, sau đó hốc mắt chậm rãi đỏ bừng ứa nước, y nhìn khuôn mặt người trẻ tuổi sáng lạn trước mặt, nhẹ giọng nói: "Mặc Nhiên, ta không muốn chơi với huynh, huynh buông tay ra."
Đầu óc Mặc Nhiên quá đơn giản, không hề cảm thấy vẻ mặt khác thường của y. Huống chi ngày nào cũng cười đùa với "Hạ Tư Nghịch", nên hắn vẫn cứ như trêu trẻ con nhéo nhéo gương mặt mềm mềm của Sở Vãn Ninh, kéo khóe miệng y ra, làm thành gương mặt quỷ buồn cười.
"Phì, tiểu sư đệ sao lại giận rồi?"
Sở Vãn Ninh nhìn đứa nhỏ trong ánh mắt đối phương, bị đùa nghịch làm thành nụ cười xấu như vậy, như con quái vật đáng thương lại nực cười.
"Buông tay."
Hắn vẫn không cảm thấy, vẫn trêu chọc y như thường: "Được rồi được rồi, đừng giận, sau này đệ không được bắt chước người lớn nói chuyện nữa được không? Đến đây, làm hòa, gọi sư ca đi ~ "
"Huynh buông ra..."
"Ngoan nào, gọi một tiếng sư ca, lát nữa mua bánh hoa quế cho đệ ăn."
Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, giọng rốt cuộc có hơi khàn khàn.
"Mặc Nhiên, ta không nói đùa, ta thật sự không muốn chơi với huynh, huynh buông tay ra, huynh buông tay, được không?" Y nhăn mi nhỏ dài, vì nhắm mắt nên nước mắt không rơi, nhưng cổ họng đã nghẹn ngào, "Mặc Nhiên, ta đau..."
Quá đau, trong lòng chứa một người, y thật cẩn thận giấu sâu trong đáy lòng, không thích mình cũng được, chỉ có thể yên lặng nhung nhớ, che chở người kia, không chiếm được cũng thế, như nào cũng ổn thôi.
Nhưng người kia dâng hết toàn bộ dịu dàng cho người khác, để lại cho y một thân một mình. Y che chở hắn trong lòng, người kia vừa động, ngực đã chảy đầy máu, từng ngày từng ngày, vết thương cũ chưa lành, đã có vết thương mới.
Vì thế y biết, cho dù cầu không được, chỉ cần một ngày trong lòng vẫn có người này, sẽ đau một ngày.
Y không biết mình có thể chống đỡ lại nỗi đau này bao lâu, không biết khi nào mình sẽ sụp đổ.
Mặc Nhiên rốt cuộc cảm thấy không đúng, có chút lo sợ không yên buông lỏng tay, vuốt ve gương mặt hơi đỏ lên của y, luống cuống tay chân không biết làm gì mới tốt. Sở Vãn Ninh bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật thu nhỏ, cũng tốt.
Dù sao cũng có thể không cố kỵ kêu một câu đau, bày một tấc mềm mại.
Dù sao cũng có thể khiến hắn quan tâm mà liếc nhìn mình một cái.
Đó là thứ y đã từng mơ cũng không dám mơ tới.
Chỉ chớp mắt, đã tới trừ tịch. Đây là thời khác náo nhiệt nhàn nhã nhất trong một năm ở Tử Sinh Đỉnh, chúng đệ tử dán bùa đỏ, quét tuyết đọng, sư phó ở Mạnh Bà Đường cũng bận rộn từ sớm tới tận chiều, chuẩn bị đón một ngày cuối năm bằng bữa tiệc thịnh soạn, các trưởng lão đều dùng thuật pháp mình am hiểu gia tăng niềm vui. Ví dụ như Tham Lang trưởng lão biến hồ nước sau núi thành rượu ngon. Toàn Cơ trưởng lão thả ba nghìn con chuột lửa được thuần dưỡng, để chúng nó canh giữ các nơi trong môn phái, giúp mọi người giữ ấm xua lạnh. Lộc Tồn trưởng lão, hắn thi chú lên người tuyết, để chúng nó chạy sắp núi, gặp ai cũng hô "Tân xuân vui vẻ".
Mọi người không trông mong gì vào Ngọc Hành trưởng lão có thể làm gì, trên thực tế, Ngọc Hành vẫn đang bế quan, lâu dài tới tận giờ, căn bản chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.
Chỉ có mỗi Tiết Mông đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời không biết đã bay đầy cánh hoa hải đường từ lúc nào, như suy tư gì đó nói: "Qua hôm nay, chúng ta phải đi rồi, xem ra vẫn không có duyên gặp mặt người... Không biết giờ này sư tôn đang làm gì nhỉ?"
"Khẳng định là đang tu hành rồi." Mặc Nhiên cắn một miếng táo, mơ hồ không rõ nói, "Lại nói tiếp, tối nay tất cả các trưởng lão đều phải biểu diện một tiết mục. Thật đáng tiếc, nếu như sư tôn ở đây, y cũng sẽ đến chứ, không biết y sẽ biểu diễn cái gì."
Dứt lời, tự mình cười trước: "Chắc là diễn "nổi giận" là thế nào nhỉ?"
Tiết Mông trừng hắn: "Sao không diễn "đánh chết Mặc Vi Vũ" như thế nào đi?"
Tết nhất, Tiết Mông bắt đầu kiểu đùa khắc nghiệt, Mặc Nhiên cũng chả giận, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Đúng rồi, hôm nay ngươi có gặp tiểu sư đệ không?"
"Ngươi nói Hạ Tư Nghịch?" Tiết Mông nói, "Không gặp, người ta dù sao cũng là môn đồ của Toàn Cơ, ngày nào cũng quậy phá với chúng ta, Toàn Cơ không so đo, nhưng nếu ăn tết với chúng ta, sư phụ đệ ấy chắc tức chết luôn."
Mặc Nhiên cười ha ha nói: "Nói cũng đúng."
Hồng Liên Thủy Tạ, tà dương xế chiều.
Sở Vãn Ninh cầm một viên thuốc xem cẩn thận. Tiết Chính Ung ngồi đối diện y, Sở Vãn Ninh chưa từng mời ông uống trà, ông liền tự rót cho mình một chén, còn không chút khách khí ăn đĩa bánh của người ta.
Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn ông, ông vẫn chả nhận ra cái gì, nhai điểm tâm, nói: "Ngọc Hành à, ngươi đừng nhìn nữa, tuy Tham Lang độc miệng, nhưng lòng dạ không xấu đâu. Sao hắn hại ngươi được."
"... Tôn chủ nghĩ đi đâu thế." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, "Ta chỉ nghĩ một chút, nếu Tham Lang trưởng lão lo nghiên cứu chế thuốc có thể giúp thân thể ta khôi phục một ngày, thế sao hắn không luyện thêm nhiều nhiều vào? Nếu cần, dùng được luôn."
"Ôi trời, nào dễ thế." Tiết Chính Ung nói, "Loại thuốc này cần dược liệu cực kỳ hiếm gặp, hắn luyện ba viên, đã đưa cả rồi. Không phải kế lâu dài."
"Vậy." Sở Vãn Ninh trầm ngâm nói, "Thì ra thế, đa tạ hắn."
"Ha ha." Tiết Chính Ung xua xua tay, "Hai ngươi các ngươi kỳ thật rất giống nhau, toàn ngoài miệng nói lời khó nghe, lòng lại không xấu."
Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn ông một cái, cũng không nói lời nào, còn tự rót cho mình một ly trà, uống viên thuốc có thể làm y khôi phục hình dáng lúc trước.
Tiết Chính Ung lại muốn ăn thêm một cái bánh nữa, bị Sở Vãn Ninh đè tay lại.
"Làm gì thế?" Tôn chủ bất mãn nói.
Sở Vãn Ninh bảo: "Của ta."
Tiết Chính Ung: "..."
Màn đêm buông xuống, đệ tử Tử Sinh Đỉnh đều lục tục tới Mạnh Bà đường. Mỗi trưởng lão đều ngồi cùng đồ đệ của mình, cùng làm sủi cảo, người tuyết và chuột lửa xuyên qua đám người, giúp họ mang bình muối, bột ớt, đĩa hành đã thái, hoặc mấy thứ khác tới.
Mỗi bàn đều phi thường náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có bàn của Ngọc Hành trưởng lão, đồ đệ đầy đủ, sư phụ lại vắng mặt.
Tiết Mông nhìn bên cạnh, thở dài: "Ta nhớ sư tôn."
Sư Muội ôn nhu nói: "Sư tôn không phải mấy ngày trước đã viết thư truyền ra sao, bảo chúng ta ăn tết vui vẻ, tu hành ở chốn đào nguyên cực khổ, chờ y xuất quan, sẽ đến gặp chúng ta mà?"
"Nói thế cũng không sai, nhưng khi nào người mới có thể xuất quan chứ..."
Nhưng đang thở ngắn than dài, ánh mắt buồn bã ỉu xìu lướt qua cửa, bỗng sửng sốt, lại bỗng bật thẳng dậy, như mèo con trợn mắt, dừng lại chỗ cửa Mạnh Bà đường.
Huyết sắc nhanh chóng rút đi lại vọt lên, mặt Tiết Mông phiếm đỏ, mắt sáng ngời, lại kích động lắp bắp nói không nên lời: "Là... Là... Là..."
Mặc Nhiên cho là con thú quý hiếm nào Toàn Cơ trưởng lão nuôi chạy tới góp vui, cảm thấy kiến thức của Tiết Mông hạn hẹp, ngạc nhiên vì tiểu quái. Không khỏi buồn cười mà nói: "Có cái gì? Nhìn ngươi thế, như thấy thần tiên ấy, có gì đáng để kinh ngạc vì mấy con tiểu——"
Hắn cười hì hì quay đầu, không chút để ý nâng mắt lên.
Chữ "quái" phía sau, cho dù thế nào cũng nói không nên lời.
Ngoài cửa đại đường mở rộng, trong chiều tuyết bay, Sở Vãn Ninh một bộ bạch y, khoác áo choàng đỏ tươi, tu nhã nghiêng người thu dù giấy, lắc cho tuyết rơi xuống, sau đó nâng mành mi lên, lộ ra đôi mắt phượng sắc bén hẹp dài, nhàn nhạt liếc nhìn họ.
Một liếc mắt này, khiến Mặc Nhiên cảm thấy, tim hắn thế mà đã đập loạn cả lên, tay đổ mồ hôi trộm, hô hấp cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng chầm chậm hơn.
Mạnh Bà Đường dần yên tĩnh. Sở Vãn Ninh ngày thường xuất hiện ở Mạnh Bà Đường, các đệ tử cũng không dám ồn ào, huống chi y bế quan đã lâu, giờ xuất hiện trong đêm trừ tịch, khuôn mặt nhiễm sương tuyết càng làm y trong sạch tuấn mỹ, ánh mắt càng đen nhánh sâu nặng.
Mặc Nhiên đứng dậy, lẩm bẩm nói: "Sư tôn..."
Tiết Mông bật dậy, như mèo con chạy về phía Sở Vãn Ninh, vừa gọi "Sư tôn!" vừa chui vào trong lòng Sở Vãn Ninh.
Y phục nhiễm trong tuyết của Sở Vãn Ninh cực kỳ lạnh, nhưng nhìn biểu tình Tiết Mông, quả thực như ôm lấy hoa đào tháng ba, than lửa tháng mười, ấm không chịu được, vẫn còn ồn ào: "Sư tôn, rốt cuộc người xuất quan rồi, ta còn tưởng trước khi đi không thể gặp được người, người quả nhiên vẫn lo cho chúng ta, sư tôn sư tôn..."
Sư Muội cũng tới đón, cúi đầu thi lễ, mặt lộ vẻ vui mừng: "Cung nghênh sư tôn xuất quan."
Sở Vãn Ninh vỗ vỗ đầu Tiết Mông, lại gật đầu với Sư Muội: "Vi sư tới hơi muộn, đi thôi, đón giao thừa với các ngươi."
Y ngồi vào bữa tiệc, ngồi cạnh Tiết Mông, đối diện Mặc Nhiên.
Sở Vãn Ninh đến, sau hân hoan náo nhiệt ban đầu, mọi người dần khôi phục thói quen xưa, đều ngồi nghiêm chỉnh như sư tôn. Trước bàn yên tĩnh đến quỷ dị.
Giữa bàn đặt bột mì nhân thịt trứng gà và các loại nguyên liệu nấu ăn, còn có một đồng tiền mới tinh.
Mặc Nhiên là người trù nghệ tốt nhất trong bọn họ, nên mọi người cuối cùng quyết định để hắn chỉ huy.
"Vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh." Mặc Nhiên cười nói, "Mọi người ai biết cán bột không?"
Không ai hé răng.
"... Được rồi, ta cán bột cho." Mặc Nhiên nói, "Sư Muội, huynh làm hoành thánh ngon nhất, nhân sủi cảo cũng làm không khác gì, huynh tới làm nhân đi."
Sư Muội do dự trong chốc lát, nói: "Chuyện này... Vẫn có chút khác nhau, ta sợ ta làm không tốt."
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Có thể ăn là được rồi, không cần do dự."
Sư Muội cười nói: "Vậy thì được rồi."
"Tiết Mông ngươi giúp lấy nước đi, xắn tay áo lên làm gì thế. Đừng có cản trở là giúp rồi đấy."
Tiết Mông: "..."
"Còn sư tôn ấy à." Mặc Nhiên cười nói, "Sư tôn hay là cứ ngồi bên cạnh uống trà đi nhé?"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ta làm sủi cảo."
"Hả?" Mặc Nhiên cả kinh, tưởng là hai tai mình bị điếc, "Người muốn làm gì?"
"Ta nói, ta làm sủi cảo."
Mặc Nhiên: "..............."
Hắn bỗng nhiên thà rằng hai tai mình bị điếc luôn cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.