Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 237: [Long Huyết Sơn] Thần mộc
Nhục Bao Bất Cật Nhục
22/03/2021
Edit: Hàn Tử Lam
Beta: Chu
Không khác chốn Đào Nguyên, lúc này hắn không can thiệp vào được, hắn chỉ là một người đứng xem, mọi người trong hồi ức dù thế nào cũng không thấy hắn, hắn đi đến bên những kỵ binh đó, hắn cúi đầu, nhìn thiếu niên ôm thi thể khóc rống kia.
Gân xanh lộ rõ không ngừng run rẩy, nhảy lên.
Hắn cảm thấy hơi lạnh thấu xương, da gà nổi lên khắp người.
Lại lần nữa nhìn thấy cảnh này, hắn biết rõ thiếu niên này cuối cùng trong kinh biến Lâm An thành nhân vật thế nào —— bán đứng thái thú Sở Tuân công tử, vì để dưỡng phụ chết mà sống lại, không tiếc hi sinh tính mạng cả tòa thành trì.
"Tiểu Mãn, người chết không thể sống lại, ngươi đừng quá khổ sở, nơi này không thể ở lâu, chúng ta vẫn là mau trở về đi thôi."
"Không...... Không...... Ta không muốn đi đâu hết, ta muốn a cha...... Ông ấy, ông ấy đi tìm đồ ăn cho ta, cho nên mới bỏ mạng, là ta có lỗi với ông ấy, cha! Cha!"
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm thiếu niên kia.
Người này là ai?
Là phụ thân của Hoài Tội? Hoặc là......
Ánh mắt hắn dừng ở trên tay trái Tiểu Mãn, chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ, có một nốt ruồi đen to tầm hạt gạo.
Hắn đột nhiên nghĩ tới tay Hoài Tội đại sư, cũng ở vị trí này, giống nhau như đúc, cũng có một nốt ruồi đen như vậy, không sai chút nào.
Mặc Nhiên kinh ngạc.
Lúc này, tiếng nói chậm rãi vang lên từ ngọn cây xa.
"Ta từ nhỏ, sinh với Lâm An, không có cha mẹ, được người chăn ngựa trong phủ thái thú nhận nuôi. Năm mười bốn tuổi kia, thiên liệt quỷ giới, Lâm An chịu khổ, trong nhà không gạo, không có lương thực, ta bụng đói khó nhịn, cha nuôi mạo hiểm ra khỏi thành tìm đồ ăn cho ta, chạng vạng tối còn không có trở về."
Hãi hùng khiếp vía ——
Hoài Tội, thật sự là Tiểu Mãn hai trăm năm trước?!
Hoài Tội nhẹ giọng nói: "Đưa ta ra khỏi thành, khi tìm được ông ấy, ông đã bị tà ám giết chết, bụng mở ra, đôi mắt bị quạ đen mổ đến trống không. Cảnh tượng kia, ta đời này đều không thể quên được."
Tai Mặc Nhiên mà ong ong, hắn đi theo Tiểu Mãn vào thành, năm đó Lâm An thiên liệt đến gió cuồng mưa máu, Quỷ Vương áp chế mọi người giao ra Sở Tuân. Những việc này hắn đều đã xem qua một lần, lại xem lần nữa, lại vẫn cảm thấy thê thảm bi thương, lòng người hiểm ác.
Hắn nhìn chuyện xảy ra một đêm kia, Tiểu Mãn năn nỉ đủ cách, cầu mọi người đừng mang cho nuôi nó tách rời trừ hoạn, cầu quản gia chờ Sở Tuân trở về, xem có thể giữ phụ thân toàn thây không.
"Cầu xin các ngươi, chờ một lát, lát nữa công tử về, ta nhất định trông giữ thi thể ông, nếu khởi thi, ta nhất định sẽ ngăn cản, cầu xin các ngươi......"
"Khởi thi ngươi căn bản không ngăn được, cái nào nặng cái nào nhẹ ngươi phải phân rõ!"
"Không! Đừng xé nát ông ấy, xin các ngươi không cần xé nát ông ấy......"
Mưa to giàn giụa, Tiểu Mãn không ngừng quỳ xuống đất dập đầu, dập đến đầu, cổ đều là máu, lại vẫn không ngăn được, xác chết phụ thân vẫn là bị thô bạo kéo ra từ trong lòng nó, bị quản sự phủ thái thú kéo ra ngoài phủ, bọn họ vây quanh thi thể lúc nào cũng có khả năng dị biến kia.
Tầm mắt Tiểu Mãn bị chặn, một lát sau, hắn nhìn thấy máu loãng chảy ra từ dưới chân mọi, nháy mắt bị nước mưa pha loãng thành hồng nhạt.
"Ta khi đó ích kỷ, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, đối với tất cả mọi người tràn ngập oán hận, cho nên phản bội Lâm An, tự tiến cử thành thủ hạ của Quỷ Vương, để trả thù bọn họ."
Theo tự thuật của ông, Mặc Nhiên lại lần nữa thấy hình ảnh đã từng chấn động nội tâm hắn kia.
Mẫu thân moi bụng ăn con trai.
Thành kẻ phản bội người anh hùng kia.
Sở Tuân quỳ gối trước thềm đá cao của miếu Thành Hoàng, còng lưng quỳ đến lầy lội bên trong, khóc không thành tiếng.
Hắn nhìn thấy bạo dân áp giải Sở Tuân đến miếu đường, giống như những con chó thực ồn ào, mênh mông vây lại, vì để mình có thể kéo dài hơi tàn mà dống, không tiếc dâng mạng Sở Tuân.
Hắn nhìn thấy Sở Tuân móc tim cùng linh hạch của mình ra, giao cho bá tánh vì y than khóc vì y mà đau, mà khóc, để cho bọn họ mau rời khỏi nơi này, không cần ở lại......
Một chút này, Tiểu Mãn cũng đều nhìn ở trong mắt.
"Sau đó, ta đi Quỷ giới. Bao nhiêu lần một mình tới, ta đều sẽ nghĩ đến thảm trạng của Sở công tử ngay lúc đó, nghĩ đến y dâng tim, nghĩ đến y từ trước...... đối xử với chúng ta thực tốt. Mỗi lần nghĩ vậy, ta đều cảm thấy lo sợ khó an tâm, ta càng ngày càng không chạy thoát được nội tâm khiển trách."
Hoài Tội dừng một chút.
Tiếng nói ông trở nên cực kỳ thống khổ.
"Ta là phản đồ."
Mặc Nhiên trong lòng là tư vị không nói nên lời.
Thiện ác có khi chỉ trong nhất niệm nhân gian, có người đâm dao trong nháy mắt, kỳ thật đã hối hận, nhưng thế thì sao?
Sớm đã không còn đường lui.
"Không lâu sau, ta nghe nói linh hồn Sở Tuân vào địa phủ, y là người lương thiện, tu vi dù chưa đến đỉnh, không thể thi giải thành tiên, nhưng cũng đủ lập tức đi vào luân hồi, kiếp sau vinh hoa phú quý, hưởng thụ cả đời thanh ninh, nhưng y không đi. Hài tử, phu nhân, vì kiếp nạn lớn năm đó, hồn lẫn lộn, chia năm xẻ bảy, y đến chỗ Diêm La năn nỉ, nguyện ý dùng phúc lộc ba đời của mình, đổi lấy vợ con được giải thoát. Nhưng cuối cùng kết quả, lại không thuận lợi vậy."
Mặc Nhiên thấy Hoài Tội bôn tẩu khắp Quỷ giới, ông ta vì hổ thẹn khó làm, không có mặt mũi nào đối mặt với Sở Tuân, vẫn luôn thật cẩn thận trốn tránh Sở Tuân, nhưng ông ta nghĩ mọi cách lôi kéo những quỷ binh quỷ tốt ở đó dò hỏi: "Vợ con kia đâu? Cuối cùng Diêm La nói gì? Có thể nghĩ cách tách hồn phách bọn họ ra, để họ cùng vào luân hồi không?"
"Có thể nghĩ cách không? Xin ngươi."
"Xin các ngươi giúp Sở Tuân công tử nghĩ cách đi, muốn trả giá như thế nào ta đều có thể thương lượng......"
Tên quỷ tốt cười nhạo ông ta nói: "Đã nghe sự tích huy hoàng của ngươi từ âlâu, lúc trước không phải ngươi giúp Cửu vương, hại chết cả nhà Sở Tuân? Sao tới địa phủ rồi, ngươi lại bỗng nhiên đổi tính, ngươi sợ Sở Tuân làm quỷ, tới cùng ngươi thanh toán à?"
Mặc Nhiên đi theo sau Hoài Tội, xem ông ta cầu xin rất nhiều người, quỳ với rất nhiều người. Có lẽ không nên gọi người, hẳn nên gọi là quỷ. Nhưng rất nhiều thời điểm, người cùng quỷ bản tính kỳ thật đều là giống nhau.
Tựa như Sở Vãn Ninh từng nói, linh hồn có lẽ sẽ thay đổi tính cách, thay đổi sở thích, thay đổi tính nết, nhưng bản chất, tuyệt sẽ không bởi vì sinh tử luân hồi mà thay đổi mảy may.
Hoài Tội hỏi chuyện vợ con Sở Tuân luân hồi khắp nơi, rất nhanh bị cửu vương phát hiện.
Cửu vương lúc ấy giao thủ với Sở Tuân,bị phá huỷ một mắt, đã hận Sở Tuân từ lâu, nghe nói thủ hạ Tiểu Mãn, không ngờ lại đầy cõi lòng áy náy giúp đỡ chủ cũ trộm hỏi cách luân hồi, không khỏi giận dữ.
Hắn thu hồi lệnh bài Quỷ giới của Hoài Tội cũng chính là thu lại quyền tự do đi tới đi lui của ông ta, đẩy ông ta về nhân gian, cũng cướp đi mệnh quỷ tốt sống thọ vĩnh hằng của ông.
"Cút về dương gian đi, đương nhiên khi âm khí trên người ngươi tiêu tán, ngươi sẽ chết. Sau khi chết vĩnh viễn không vào Địa Ngục Vô Gian, linh hồn vạn kiếp không thể siêu sinh." Cửu vương dùng con mắt duy nhất kia, nhìn chằm chằm Hoài Tội, "Đây là ngươi giúp chủ cũ mưu sự đại giới."
Bóng đêm địa chủ biến mất.
Mặc Nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, là mùa xuân, mưa phùn như tô, mầm mới trơn bóng xanh biếc.
Hắn thấy Hoài Tội xuống tóc đi tu, trong mưa xuân đến.
"Ta về tới nhân thế, lúc này, nhân gian đã qua trăm năm. Quỷ Vương tuy thu lại lệnh bài của ta, nhưng trên người ta còn sót lại âm khí, có thể giúp ta vào giờ Tý khi âm khí mạnh nhất trở về Quỷ giới, nhưng mà ở lại lâu, hao tổn rất lớn. Ta kỳ thật...... Vẫn rất sợ chết, không dám thường trú ngụ lâu dài ở Quỷ giới, chỉ khi tìm được một ít manh mối thật sự, một ít giúp đỡ, mới có thể trộm quay lại âm phủ."
Mặc Nhiên nghe ông trầm thấp tự thuật, nhìn cảnh trước mặt, trong rừng trúc Hoài Tội lẻ loi độc hành, đông mai nằm tuyết, hạ về nghe mưa, một mình ông đ, từ xuân sinh vạn mộc, đến tuyết lạnh thấm đầy.
Giày đi hỏng từng đôi từng đôi.
Hoài Tội tìm khắp nơi, hỏi thăm, hy vọng có thể thấy chút ghi chép ít ỏi, có thể giúp đôi linh hồn mẹ con bị ông phá huỷ, có cơ hội chuyển thế trọng sinh.
Hoài Tội nói: "Đó cũng là cơ hội để ta chuộc lại một phần tội nghiệt."
Người khác có lẽ sẽ không cảm thấy, chỉ cảm thấy Hoài Tội quá nực cười, nhưng Mặc Nhiên nghe đến đó, hốc mắt lại bỗng dưng đã ươn ướt.
Chuộc tội.
Mỗi sai lầm phạm phải, kẻ muốn hối cải, đều như cá thiếu nước, khát vọng chuộc tội.
Hắn là như thế này, Hoài Tội cũng là như thế này.
Bọn họ đều không phải người lương thiện, trên tay dính đầy máu, dưới chân đều là xương sọ bị nghiền thành mảnh nhỏ.
Chuộc tội thế nào.
Dùng đôi tay từng giết người, trả sinh mệnh về hồ công đức, tội nghiệt có thể xóa bỏ toàn bộ ư? Hắn chỉ mongthị phi thiện ác, phúc báo nhân quả thế gian, đều có thể đơn giản như vậy.
Nhưng hắn biết không phải vậy.
"Ta ở thế gian, lại sống thêm gần trăm năm." Hoài Tội ngừng lại thở dài, "Một trăm năm này, gặp nạn tất giúp, thấy khổ tất cứu, ta biết làm như vậy vô dụng, mặc kệ lại tích được bao nhiêu thiện đức, ta sau khi chết vẫn sẽ rơi vào luyện ngục, nhận hết dày vò khổ sở. Nhưng ta chỉ mong làm lòng mình dễ chịu một chút, ta chỉ là muốn, nếu là công tử quay lại nhân gian, y nhất định...... Cũng sẽ giúp người giải sầu, giúp họ giải quyết khó khăn nhỉ?"
Chuyện cũ trăm năm trên nhân gian vụt qua.
Hắn thấy Hoài Tội cõng côi nhi mù mắt đi trên đường, thấy ông ở hai đầu ruộng giúp lao động, hắn thấy Hoài Tội vá áo cũ dưới ánh nến mờ, lại quyên hết tiền bạc chỉ vì sửa chữa thôn xóm bị tà ám phá hoại.
"Sở công tử, vẫn mãi không luân hồi. Ta sau hái được một nhánh hải đường rực rỡ ở nhân gian, nhớ ra y và cùng phu nhân thích nhất loại hoa này, đầu ta liền mơ hồ, lấy hết can đảm đến Quỷ giới gặp y một lần, kết quả tất nhiên là không cần phải nói, y để ta ở ngoài cửa, bảo ta sau này không được đến nữa."
Trong hình là Hoài Tội đứng trong hẻm Quỷ giới, bóng dáng gầy guộc.
Lúc này, lưng y đã ẩn bóng.
"Ta không dám làm y phiền lòng, không còn xuất hiện trước mặt y, nhưng nhánh hải đường kia, hắn không vứt. Ta nghĩ có lẽ y vẫn là thích những thứ ở nhân gian này, y ở địa phủ không thấy được, ta liền nhờ người đưa cho y. Ta hy vọng hận của y với ta, có thể bởi vậy giảm đi chút, cho dù một chút cũng được."
"Sao đó, ta nghe nói linh hồn Sở phu nhân có thể khôi phục, chỉ là cần thời gian, nhưng tiểu công tử ba hồn bảy phách lại dập nát, chảy vào hoàng tuyền, sau này trên trời dưới đất, đều không còn nó nữa. Biết được tin này, ta càng áy náy khó nguôi, hối hận không thôi —— cho đến có một ngày, ta lấy được một thứ."
Đêm trăng xuân sơn, sương sóng nổi lên.
Hoài Tội ngồi trong khoang thuyền, từng ánh đèn trên thuyền chài phản chiếu lên mặt sông, cũng chiếu sáng đồ trong tay ông.
Mặc Nhiên đi tới xem, hắn ngồi bên Hoài Tội, cách gần, phát hiện là một khúc gỗ. Khúc gỗ kia lớn lên kỳ quái, khác với cành cây có vỏ thô ráp, hoa văn tinh mịn, nhưng nó không có.
Nó chỉ lớn bằng một bàn tay, vỏ cây bóng loáng tinh tế, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, cho dù là trong ảo cảnh, Mặc Nhiên đều giống như có thể cảm nhận được này khúc gỗ này tựa hồ ở chảy xuôi một loại thanh hương.
"Viêm Đế thần mộc."
"!"
Mặc Nhiên bỗng dưng mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn đoạn gỗ chảy xuôi quang hoa kia.
Đây là...... Viêm Đế thần mộc?!
Trong truyền thuyết Đông Hải xa xưa, không người đến đây, sinh trưởng nên thánh thụ ngàn năm này? Mặc Nhiên sống hai đời, hành tẩu giang hồ nhiều năm, sao lại không biết truyền thuyết Viêm Đế thần mộc.
Có thể sống lại thành người.
Có thể rèn thành thần binh cường hãn hơn bất kỳ thần võ nào.
Thậm chí có thể giúp phàm nhân phi thăng, trực tiếp thoát khỏi khổ sở luân hồi, vĩnh lập thành tiên.
Hoài Tội hiển nhiên cũng biết lời đồn này, ông nhẹ giọng nói: "Thần mộc có linh, luyện nhập linh hạch, nhưng ít ngày nữa phi thăng, trở thành tiên nhân....... Ta sẽ không bao giờ phải chịu nguyền rủa luyện ngục, từ đây, là giải thoát rồi."
Mặc Nhiên đột nhiên nhớ tới những lời đồn đại về Hoài Tội.
Trên phố nói ông cự tuyệt lời mời Thiên giới, từ đó ở lại nhân gian mãi.
Chẳng lẽ chân tướng kỳ thật là ông ta luyện hóa Viêm Đế thần mộc không có kết quả, thất bại ư?
"Ta thật sự...... Thật sự rất muốn dùng đoạn thần mộc này vì mình. Có một thời gian, ta thậm chí cảm thấy đây là ý trời, là trời xanh thương hại ta, tha thứ cho ta, không muốn để ta rơi vào luyện ngục mà chịu khổ, cho nên mới khiến đoạn thần mộc này cơ duyên xảo hợp, đến bên cạnh ta."
Trong khoang thuyền, Hoài Tội vuốt ve đoạn thần mộc kia, trong mắt lóe khát vọng cùng mê mang, biểu tình ông mâu thuẫn như vậy, như tiếng nói quanh quẩn bên tai Mặc Nhiên.
"Nhưng mà, ta từng ở đọc được trong sách cổ, Viêm Đế thần mộc giống Nữ Oa di thổ, nhờ vào đoạn thần mộc này, có thể tạo ra người sống."
Beta: Chu
Không khác chốn Đào Nguyên, lúc này hắn không can thiệp vào được, hắn chỉ là một người đứng xem, mọi người trong hồi ức dù thế nào cũng không thấy hắn, hắn đi đến bên những kỵ binh đó, hắn cúi đầu, nhìn thiếu niên ôm thi thể khóc rống kia.
Gân xanh lộ rõ không ngừng run rẩy, nhảy lên.
Hắn cảm thấy hơi lạnh thấu xương, da gà nổi lên khắp người.
Lại lần nữa nhìn thấy cảnh này, hắn biết rõ thiếu niên này cuối cùng trong kinh biến Lâm An thành nhân vật thế nào —— bán đứng thái thú Sở Tuân công tử, vì để dưỡng phụ chết mà sống lại, không tiếc hi sinh tính mạng cả tòa thành trì.
"Tiểu Mãn, người chết không thể sống lại, ngươi đừng quá khổ sở, nơi này không thể ở lâu, chúng ta vẫn là mau trở về đi thôi."
"Không...... Không...... Ta không muốn đi đâu hết, ta muốn a cha...... Ông ấy, ông ấy đi tìm đồ ăn cho ta, cho nên mới bỏ mạng, là ta có lỗi với ông ấy, cha! Cha!"
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm thiếu niên kia.
Người này là ai?
Là phụ thân của Hoài Tội? Hoặc là......
Ánh mắt hắn dừng ở trên tay trái Tiểu Mãn, chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ, có một nốt ruồi đen to tầm hạt gạo.
Hắn đột nhiên nghĩ tới tay Hoài Tội đại sư, cũng ở vị trí này, giống nhau như đúc, cũng có một nốt ruồi đen như vậy, không sai chút nào.
Mặc Nhiên kinh ngạc.
Lúc này, tiếng nói chậm rãi vang lên từ ngọn cây xa.
"Ta từ nhỏ, sinh với Lâm An, không có cha mẹ, được người chăn ngựa trong phủ thái thú nhận nuôi. Năm mười bốn tuổi kia, thiên liệt quỷ giới, Lâm An chịu khổ, trong nhà không gạo, không có lương thực, ta bụng đói khó nhịn, cha nuôi mạo hiểm ra khỏi thành tìm đồ ăn cho ta, chạng vạng tối còn không có trở về."
Hãi hùng khiếp vía ——
Hoài Tội, thật sự là Tiểu Mãn hai trăm năm trước?!
Hoài Tội nhẹ giọng nói: "Đưa ta ra khỏi thành, khi tìm được ông ấy, ông đã bị tà ám giết chết, bụng mở ra, đôi mắt bị quạ đen mổ đến trống không. Cảnh tượng kia, ta đời này đều không thể quên được."
Tai Mặc Nhiên mà ong ong, hắn đi theo Tiểu Mãn vào thành, năm đó Lâm An thiên liệt đến gió cuồng mưa máu, Quỷ Vương áp chế mọi người giao ra Sở Tuân. Những việc này hắn đều đã xem qua một lần, lại xem lần nữa, lại vẫn cảm thấy thê thảm bi thương, lòng người hiểm ác.
Hắn nhìn chuyện xảy ra một đêm kia, Tiểu Mãn năn nỉ đủ cách, cầu mọi người đừng mang cho nuôi nó tách rời trừ hoạn, cầu quản gia chờ Sở Tuân trở về, xem có thể giữ phụ thân toàn thây không.
"Cầu xin các ngươi, chờ một lát, lát nữa công tử về, ta nhất định trông giữ thi thể ông, nếu khởi thi, ta nhất định sẽ ngăn cản, cầu xin các ngươi......"
"Khởi thi ngươi căn bản không ngăn được, cái nào nặng cái nào nhẹ ngươi phải phân rõ!"
"Không! Đừng xé nát ông ấy, xin các ngươi không cần xé nát ông ấy......"
Mưa to giàn giụa, Tiểu Mãn không ngừng quỳ xuống đất dập đầu, dập đến đầu, cổ đều là máu, lại vẫn không ngăn được, xác chết phụ thân vẫn là bị thô bạo kéo ra từ trong lòng nó, bị quản sự phủ thái thú kéo ra ngoài phủ, bọn họ vây quanh thi thể lúc nào cũng có khả năng dị biến kia.
Tầm mắt Tiểu Mãn bị chặn, một lát sau, hắn nhìn thấy máu loãng chảy ra từ dưới chân mọi, nháy mắt bị nước mưa pha loãng thành hồng nhạt.
"Ta khi đó ích kỷ, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, đối với tất cả mọi người tràn ngập oán hận, cho nên phản bội Lâm An, tự tiến cử thành thủ hạ của Quỷ Vương, để trả thù bọn họ."
Theo tự thuật của ông, Mặc Nhiên lại lần nữa thấy hình ảnh đã từng chấn động nội tâm hắn kia.
Mẫu thân moi bụng ăn con trai.
Thành kẻ phản bội người anh hùng kia.
Sở Tuân quỳ gối trước thềm đá cao của miếu Thành Hoàng, còng lưng quỳ đến lầy lội bên trong, khóc không thành tiếng.
Hắn nhìn thấy bạo dân áp giải Sở Tuân đến miếu đường, giống như những con chó thực ồn ào, mênh mông vây lại, vì để mình có thể kéo dài hơi tàn mà dống, không tiếc dâng mạng Sở Tuân.
Hắn nhìn thấy Sở Tuân móc tim cùng linh hạch của mình ra, giao cho bá tánh vì y than khóc vì y mà đau, mà khóc, để cho bọn họ mau rời khỏi nơi này, không cần ở lại......
Một chút này, Tiểu Mãn cũng đều nhìn ở trong mắt.
"Sau đó, ta đi Quỷ giới. Bao nhiêu lần một mình tới, ta đều sẽ nghĩ đến thảm trạng của Sở công tử ngay lúc đó, nghĩ đến y dâng tim, nghĩ đến y từ trước...... đối xử với chúng ta thực tốt. Mỗi lần nghĩ vậy, ta đều cảm thấy lo sợ khó an tâm, ta càng ngày càng không chạy thoát được nội tâm khiển trách."
Hoài Tội dừng một chút.
Tiếng nói ông trở nên cực kỳ thống khổ.
"Ta là phản đồ."
Mặc Nhiên trong lòng là tư vị không nói nên lời.
Thiện ác có khi chỉ trong nhất niệm nhân gian, có người đâm dao trong nháy mắt, kỳ thật đã hối hận, nhưng thế thì sao?
Sớm đã không còn đường lui.
"Không lâu sau, ta nghe nói linh hồn Sở Tuân vào địa phủ, y là người lương thiện, tu vi dù chưa đến đỉnh, không thể thi giải thành tiên, nhưng cũng đủ lập tức đi vào luân hồi, kiếp sau vinh hoa phú quý, hưởng thụ cả đời thanh ninh, nhưng y không đi. Hài tử, phu nhân, vì kiếp nạn lớn năm đó, hồn lẫn lộn, chia năm xẻ bảy, y đến chỗ Diêm La năn nỉ, nguyện ý dùng phúc lộc ba đời của mình, đổi lấy vợ con được giải thoát. Nhưng cuối cùng kết quả, lại không thuận lợi vậy."
Mặc Nhiên thấy Hoài Tội bôn tẩu khắp Quỷ giới, ông ta vì hổ thẹn khó làm, không có mặt mũi nào đối mặt với Sở Tuân, vẫn luôn thật cẩn thận trốn tránh Sở Tuân, nhưng ông ta nghĩ mọi cách lôi kéo những quỷ binh quỷ tốt ở đó dò hỏi: "Vợ con kia đâu? Cuối cùng Diêm La nói gì? Có thể nghĩ cách tách hồn phách bọn họ ra, để họ cùng vào luân hồi không?"
"Có thể nghĩ cách không? Xin ngươi."
"Xin các ngươi giúp Sở Tuân công tử nghĩ cách đi, muốn trả giá như thế nào ta đều có thể thương lượng......"
Tên quỷ tốt cười nhạo ông ta nói: "Đã nghe sự tích huy hoàng của ngươi từ âlâu, lúc trước không phải ngươi giúp Cửu vương, hại chết cả nhà Sở Tuân? Sao tới địa phủ rồi, ngươi lại bỗng nhiên đổi tính, ngươi sợ Sở Tuân làm quỷ, tới cùng ngươi thanh toán à?"
Mặc Nhiên đi theo sau Hoài Tội, xem ông ta cầu xin rất nhiều người, quỳ với rất nhiều người. Có lẽ không nên gọi người, hẳn nên gọi là quỷ. Nhưng rất nhiều thời điểm, người cùng quỷ bản tính kỳ thật đều là giống nhau.
Tựa như Sở Vãn Ninh từng nói, linh hồn có lẽ sẽ thay đổi tính cách, thay đổi sở thích, thay đổi tính nết, nhưng bản chất, tuyệt sẽ không bởi vì sinh tử luân hồi mà thay đổi mảy may.
Hoài Tội hỏi chuyện vợ con Sở Tuân luân hồi khắp nơi, rất nhanh bị cửu vương phát hiện.
Cửu vương lúc ấy giao thủ với Sở Tuân,bị phá huỷ một mắt, đã hận Sở Tuân từ lâu, nghe nói thủ hạ Tiểu Mãn, không ngờ lại đầy cõi lòng áy náy giúp đỡ chủ cũ trộm hỏi cách luân hồi, không khỏi giận dữ.
Hắn thu hồi lệnh bài Quỷ giới của Hoài Tội cũng chính là thu lại quyền tự do đi tới đi lui của ông ta, đẩy ông ta về nhân gian, cũng cướp đi mệnh quỷ tốt sống thọ vĩnh hằng của ông.
"Cút về dương gian đi, đương nhiên khi âm khí trên người ngươi tiêu tán, ngươi sẽ chết. Sau khi chết vĩnh viễn không vào Địa Ngục Vô Gian, linh hồn vạn kiếp không thể siêu sinh." Cửu vương dùng con mắt duy nhất kia, nhìn chằm chằm Hoài Tội, "Đây là ngươi giúp chủ cũ mưu sự đại giới."
Bóng đêm địa chủ biến mất.
Mặc Nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, là mùa xuân, mưa phùn như tô, mầm mới trơn bóng xanh biếc.
Hắn thấy Hoài Tội xuống tóc đi tu, trong mưa xuân đến.
"Ta về tới nhân thế, lúc này, nhân gian đã qua trăm năm. Quỷ Vương tuy thu lại lệnh bài của ta, nhưng trên người ta còn sót lại âm khí, có thể giúp ta vào giờ Tý khi âm khí mạnh nhất trở về Quỷ giới, nhưng mà ở lại lâu, hao tổn rất lớn. Ta kỳ thật...... Vẫn rất sợ chết, không dám thường trú ngụ lâu dài ở Quỷ giới, chỉ khi tìm được một ít manh mối thật sự, một ít giúp đỡ, mới có thể trộm quay lại âm phủ."
Mặc Nhiên nghe ông trầm thấp tự thuật, nhìn cảnh trước mặt, trong rừng trúc Hoài Tội lẻ loi độc hành, đông mai nằm tuyết, hạ về nghe mưa, một mình ông đ, từ xuân sinh vạn mộc, đến tuyết lạnh thấm đầy.
Giày đi hỏng từng đôi từng đôi.
Hoài Tội tìm khắp nơi, hỏi thăm, hy vọng có thể thấy chút ghi chép ít ỏi, có thể giúp đôi linh hồn mẹ con bị ông phá huỷ, có cơ hội chuyển thế trọng sinh.
Hoài Tội nói: "Đó cũng là cơ hội để ta chuộc lại một phần tội nghiệt."
Người khác có lẽ sẽ không cảm thấy, chỉ cảm thấy Hoài Tội quá nực cười, nhưng Mặc Nhiên nghe đến đó, hốc mắt lại bỗng dưng đã ươn ướt.
Chuộc tội.
Mỗi sai lầm phạm phải, kẻ muốn hối cải, đều như cá thiếu nước, khát vọng chuộc tội.
Hắn là như thế này, Hoài Tội cũng là như thế này.
Bọn họ đều không phải người lương thiện, trên tay dính đầy máu, dưới chân đều là xương sọ bị nghiền thành mảnh nhỏ.
Chuộc tội thế nào.
Dùng đôi tay từng giết người, trả sinh mệnh về hồ công đức, tội nghiệt có thể xóa bỏ toàn bộ ư? Hắn chỉ mongthị phi thiện ác, phúc báo nhân quả thế gian, đều có thể đơn giản như vậy.
Nhưng hắn biết không phải vậy.
"Ta ở thế gian, lại sống thêm gần trăm năm." Hoài Tội ngừng lại thở dài, "Một trăm năm này, gặp nạn tất giúp, thấy khổ tất cứu, ta biết làm như vậy vô dụng, mặc kệ lại tích được bao nhiêu thiện đức, ta sau khi chết vẫn sẽ rơi vào luyện ngục, nhận hết dày vò khổ sở. Nhưng ta chỉ mong làm lòng mình dễ chịu một chút, ta chỉ là muốn, nếu là công tử quay lại nhân gian, y nhất định...... Cũng sẽ giúp người giải sầu, giúp họ giải quyết khó khăn nhỉ?"
Chuyện cũ trăm năm trên nhân gian vụt qua.
Hắn thấy Hoài Tội cõng côi nhi mù mắt đi trên đường, thấy ông ở hai đầu ruộng giúp lao động, hắn thấy Hoài Tội vá áo cũ dưới ánh nến mờ, lại quyên hết tiền bạc chỉ vì sửa chữa thôn xóm bị tà ám phá hoại.
"Sở công tử, vẫn mãi không luân hồi. Ta sau hái được một nhánh hải đường rực rỡ ở nhân gian, nhớ ra y và cùng phu nhân thích nhất loại hoa này, đầu ta liền mơ hồ, lấy hết can đảm đến Quỷ giới gặp y một lần, kết quả tất nhiên là không cần phải nói, y để ta ở ngoài cửa, bảo ta sau này không được đến nữa."
Trong hình là Hoài Tội đứng trong hẻm Quỷ giới, bóng dáng gầy guộc.
Lúc này, lưng y đã ẩn bóng.
"Ta không dám làm y phiền lòng, không còn xuất hiện trước mặt y, nhưng nhánh hải đường kia, hắn không vứt. Ta nghĩ có lẽ y vẫn là thích những thứ ở nhân gian này, y ở địa phủ không thấy được, ta liền nhờ người đưa cho y. Ta hy vọng hận của y với ta, có thể bởi vậy giảm đi chút, cho dù một chút cũng được."
"Sao đó, ta nghe nói linh hồn Sở phu nhân có thể khôi phục, chỉ là cần thời gian, nhưng tiểu công tử ba hồn bảy phách lại dập nát, chảy vào hoàng tuyền, sau này trên trời dưới đất, đều không còn nó nữa. Biết được tin này, ta càng áy náy khó nguôi, hối hận không thôi —— cho đến có một ngày, ta lấy được một thứ."
Đêm trăng xuân sơn, sương sóng nổi lên.
Hoài Tội ngồi trong khoang thuyền, từng ánh đèn trên thuyền chài phản chiếu lên mặt sông, cũng chiếu sáng đồ trong tay ông.
Mặc Nhiên đi tới xem, hắn ngồi bên Hoài Tội, cách gần, phát hiện là một khúc gỗ. Khúc gỗ kia lớn lên kỳ quái, khác với cành cây có vỏ thô ráp, hoa văn tinh mịn, nhưng nó không có.
Nó chỉ lớn bằng một bàn tay, vỏ cây bóng loáng tinh tế, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, cho dù là trong ảo cảnh, Mặc Nhiên đều giống như có thể cảm nhận được này khúc gỗ này tựa hồ ở chảy xuôi một loại thanh hương.
"Viêm Đế thần mộc."
"!"
Mặc Nhiên bỗng dưng mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn đoạn gỗ chảy xuôi quang hoa kia.
Đây là...... Viêm Đế thần mộc?!
Trong truyền thuyết Đông Hải xa xưa, không người đến đây, sinh trưởng nên thánh thụ ngàn năm này? Mặc Nhiên sống hai đời, hành tẩu giang hồ nhiều năm, sao lại không biết truyền thuyết Viêm Đế thần mộc.
Có thể sống lại thành người.
Có thể rèn thành thần binh cường hãn hơn bất kỳ thần võ nào.
Thậm chí có thể giúp phàm nhân phi thăng, trực tiếp thoát khỏi khổ sở luân hồi, vĩnh lập thành tiên.
Hoài Tội hiển nhiên cũng biết lời đồn này, ông nhẹ giọng nói: "Thần mộc có linh, luyện nhập linh hạch, nhưng ít ngày nữa phi thăng, trở thành tiên nhân....... Ta sẽ không bao giờ phải chịu nguyền rủa luyện ngục, từ đây, là giải thoát rồi."
Mặc Nhiên đột nhiên nhớ tới những lời đồn đại về Hoài Tội.
Trên phố nói ông cự tuyệt lời mời Thiên giới, từ đó ở lại nhân gian mãi.
Chẳng lẽ chân tướng kỳ thật là ông ta luyện hóa Viêm Đế thần mộc không có kết quả, thất bại ư?
"Ta thật sự...... Thật sự rất muốn dùng đoạn thần mộc này vì mình. Có một thời gian, ta thậm chí cảm thấy đây là ý trời, là trời xanh thương hại ta, tha thứ cho ta, không muốn để ta rơi vào luyện ngục mà chịu khổ, cho nên mới khiến đoạn thần mộc này cơ duyên xảo hợp, đến bên cạnh ta."
Trong khoang thuyền, Hoài Tội vuốt ve đoạn thần mộc kia, trong mắt lóe khát vọng cùng mê mang, biểu tình ông mâu thuẫn như vậy, như tiếng nói quanh quẩn bên tai Mặc Nhiên.
"Nhưng mà, ta từng ở đọc được trong sách cổ, Viêm Đế thần mộc giống Nữ Oa di thổ, nhờ vào đoạn thần mộc này, có thể tạo ra người sống."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.