Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 286: [Tử Sinh Đỉnh] Lang bạc thâm tình
Nhục Bao Bất Cật Nhục
22/03/2021
Edit: Bubbuble
*Lang: 郎 Mĩ xưng dành cho nam giới, cũng dùng để chỉ phu quân hoặc ý trung nhân.
"..." Mấy phần trầm mặc, Khương Hi gần như là cười nhạo, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên tia sợ hãi, "Vương Sơ Tình, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Dưới lớp vải áo, tay hắn đã nắm chặt thành quyền, lồng ngực như thể có núi đá nứt toạc, cả người mơ mơ hồ mồ, đầu váng mắt hoa.
"Hắn với ta thì có thể là loại quan hệ gì?"
Thái độ Khương Hi tuy ương ngạnh, nhưng những lời của Vương phu nhân kỳ thực đã làm hắn từ kinh đến sợ, từ sợ đến nghi, từ nghi đến giận —— Nhiều năm đến vậy hắn vẫn luôn đứng đơn độc một mình, không gia không quyến với trần thế —— Con nối dõi? Lúc này lại nói rằng Tiết Mông là con hắn? Quả thực... Hoang đường đến cực điểm!
Vương phu nhân chịu đựng từng đợt máu tanh cuồn cuộn trào lên cổ họng, thở hổn hển, tựa hồ cảm thấy sỉ nhục nhưng vẫn kiên trì nói: "Sự tình năm ấy, trong lòng sư đệ hẳn cũng tự rõ ràng. Mông Nhi với ngươi có quan hệ gì, ta quyết không lừa dối ngươi."
"..."
Khương Hi trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bắt đầu phá lên cười. Hắn hiếm khi có thời điểm cười lớn như vậy, cười tới đáy mắt tràn đầy ý mỉa mai cùng cuồng nộ.
Hàm răng cắn chặt, từng câu từng chữ lạnh lùng.
"Nhi tử của ta? Sư tỷ muốn gửi gắm, nói tình với ta chưa chắc không thể, tội gì phải thêu dệt chuyện xưa nực cười như vậy! Tính tình bộ dáng của lệnh lang*, nào có nửa phần tương tự với ta?"
*Lệnh lang: Con trai của người nói chuyện cùng mình, mang sắc thái tôn trọng.
Có lẽ là vì trong lòng bất an mãnh liệt, hắn cực lực phản bác không chịu thừa nhận, giương nanh múa vuốt.
"Ngươi cùng Tiết Chính Ung rơi vào đường cùng, lại còn muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn đó bắt ta tới thu dọn tàn cuộc? Tiết Mông Tiết Tử Minh sao có thể là nhi tử của ta!!"
Trong lòng lại run rẩy đến lợi hại, tận sâu trong thâm tâm dường như có một thanh âm lạnh băng nói với hắn, đúng vậy, cậu ta là hài tử của ngươi, ngươi suy nghĩ một chút về tuổi tác cậu ta, suy nghĩ một chút lúc trước Vương sư tỷ rời Cô Nguyệt Dạ thế nào, ngươi tự hỏi chính mình, trời xanh trên đầu, Khương Hi, ngươi cẩn thận ngẫm lại...
Sao có thể như vậy!
Hắn tựa như thú dữ điên cuồng cắn xé, đem chút lý trí tận đáy lòng kia xé thành bột mịn.
Dựa vào cái gì?
Đơn độc hơn hai mươi năm, bỗng nhiên nói rằng hắn có một nhi tử. Nhi tử đó lại nơi nơi chốn chốn đối nghịch với hắn, luôn bày ra bộ dáng cực kỳ chán ghét hắn, còn nhận người khác làm cha lâu như vậy.
Quá hoang đường.
Khương Hi hắn lại chẳng phải kiểu người thiện tâm quá độ, tuyệt sẽ không làm kẻ ngốc không đầu không đuôi hữu danh vô thực. Hắn tuyệt sẽ không mắc mưu, tuyệt sẽ không tin loại chuyện nực cười này, tuyệt sẽ không...
"Tuyết Hoàng."
Mọi thanh âm đều im lặng.
Dường như tất thảy ánh sáng xung quanh đều vụt tắt, Khương Hi vô định mò mẫm giữa đêm trường, chung quanh mờ mịt.
Lần đầu tiên hắn thấy rối loạn như vậy.
Vương phu nhân nhìn hắn, nói: "Tuyết Hoàng."
"... Ngươi có ý gì?" Môi ngập ngừng, đã gần như tái nhợt.
Vương phu nhân nhẹ giọng mà nói: "Sư đệ, ngươi sẽ không thể không hiểu."
"..."
Hắn quả thực không có khả năng không hiểu.
Tuyết Hoàng là thần võ của hắn, những người khác tuy rằng cũng có thể sử dụng nhưng không có cách nào phát huy toàn bộ uy lực cường đại của nó. Chỉ có nguyên huyết tông thân* mới có thể khiến Tuyết Hoàng vui lòng phục tùng mệnh lệnh.
*Nguyên huyết tông thân: con cháu trực hệ.
Khương Hi trong một thoáng nửa câu cũng không nói nên lời.
Thậm chí cũng chẳng cần phải thử, Vương phu nhân đã đem chuyện nói đến mức này, còn có thể phản bác thêm gì nữa? Hắn dường như bị bức đến cùng đường mạt lộ.
Hắn cứng họng.
"... Chuyện này..."
Thật lâu sau, Khương Hi mới sắc mặt trắng bệch, khàn khàn mở miệng. Ban đầu điên cuồng là thế, lúc này hắn cơ hồ đã quá mỏi mệt: "Chuyện này, Tiết Chính Ung hắn... Cũng biết?"
Vương phu nhân đáp: "Hắn vẫn luôn biết."
"..."
Khoảnh khắc nàng nói những lời này, ánh mắt ngập tràn ôn nhu nhưng cũng đầy thống khổ.
—— Thời điểm Tiết Chính Ung gặp nàng, nàng mười bảy tuổi, hoa sen chớm nở.
Ngày đó, hắn cưỡi con lừa con, ngậm cọng cỏ đuôi chó đi ngang qua Dương Châu, vừa vặn gặp được thiếu nữ Vương Sơ Tình tới bến cảng mua sắm vải dệt. Một đám nữ đệ tử Cô Nguyệt Dạ hoa hòe lộng lẫy, ai hắn cũng đều không có ấn tượng gì, chỉ duy nhất nhìn trúng Vương cô nương trong đám đông.
Tiết Chính Ung là kiểu người thẳng thắn, cười hì hì đi theo nàng chào hỏi.
Các nữ tu khác nhìn hắn chế giễu khinh bạc, Vương Sơ Tình tính tình vốn ôn nhu, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt khuyên hắn vài câu rồi cúi đầu vội vội vàng vàng rời đi.
Cô nương kia ôn nhu lại xinh đẹp, Tiết Chính Ung nhất kiến chung tình, cứ cách thời gian lại tới Cô Nguyệt Dạ. Một năm hai năm ba năm, Trung thu Đoan ngọ Thượng nguyên, đều tới tìm nàng. Cuối cùng, khắp Cô Nguyệt Dạ đồn đại nàng dan díu cùng một tên côn đồ. Tuy Vương Sơ Tình tính tình hiền dịu nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi, thẹn quá hóa giận đuổi hắn đi.
Tiết Chính Ung lúc ấy lại là một tên tiểu vô lại, không đi.
Vương cô nương đành nói, ngươi đi đi, ngươi cứ như vậy ta thực khó xử.
Tiết Chính Ung liền đáp, ngươi không thân mật, ta cũng không, ta chỉ tới để nhìn ngươi. Nếu một ngày nào đó ngươi gả chồng, ta sẽ lập tức biến mất.
Vương cô nương nói không lên lời.
Tiết Chính Ung liền cười, nhưng nụ cười ấy so với tia chớp biến mất còn nhanh hơn.
Hắn dừng một lúc, hơi có chút để ý hỏi nàng: "Ngươi... Ngươi không phải đã có người trong lòng rồi chứ?"
Gò má Vương cô nương thoáng chốc phiếm hồng. Nàng cúi đầu, kiều hoa chiếu thủy*, nhẹ giọng đáp: "Không có."
*Kiều hoa chiếu thủy: E lệ cúi đầu, giống như hoa soi mình xuống mặt nước.
Chẳng phải lời nói thật.
Nàng tất nhiên là đã có người trong lòng. Người đó không chỉ là người trong lòng của một mình nàng, mà còn là tình lang trong mộng của đông đảo nữ tu Cô Nguyệt Dạ —— nàng thích Khương Hi sư đệ.
Nhưng mỗi đệ tử Cô Nguyệt Dạ đều biết, Khương Hi là tên cặn bã.
Trong số các đệ tử cùng thế hệ, hắn tướng mạo anh tuấn nhất, thân thủ sắc bén nhất, thanh âm cũng êm tai nhất.
Cũng là kẻ lãnh khốc vô tình nhất.
Người này tính tình quái gở, lời nói khắc nghiệt, nhưng năng lực xuất chúng, thủ đoạn tàn nhẫn, lớn lên lại cực kỳ đẹp —— Kiểu người tuấn kiệt như vậy dễ dàng đánh cắp trái tim thiếu nữ, nhưng Khương Hi lại coi tim người chẳng có điểm khác biệt gì với tim heo. Hắn chưa từng quý trọng bất cứ người nào. Nữ nhân đem chân tình trao cho hắn, hắn ngại nhân gia lải nhải. Nam nhân đem chân tình hiến cho hắn, hắn mắng đối phương biến thái.
Khương Dạ Trầm cứ như vậy chìm đắm trong thế giới của riêng mình, từ trước đến nay đả thương bao người mà không hề hay biết.
Cũng giống như rất nhiều sư tỷ muội, Vương Sơ Tình luôn âm thầm thích Khương Hi. Nhưng nàng biết chính mình không tính vào hàng tuyệt sắc, tuổi tác so với Khương Hi lại lớn, cho nên căn bản không dám lớn mật thổ lộ. Khương Hi chưa từng tiếp nhận thành ý của bất kỳ nữ nhân nào. Người khác khen hắn, hắn không nghe thấy, người khác đối xử tốt với hắn, hắn không cảm kích, người khác nếu dám can đảm bày tỏ tình cảm với hắn, hắn lập tức mắng đối phương đến mẹ ruột không nhận khóc lóc chạy đi. Nói ngắn gọn, kẻ có thể cùng Khương Hi thẳng thắn tâm sự, đều là trang hào kiệt.
Vương phu nhân không cảm thấy bản thân là trang hào kiệt, cho nên nghĩ rằng đoạn tình ý này rồi cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng, cuối cùng tan thành mây khói. Nhưng lại đến một ngày, chưởng môn tìm đến hai người bọn họ.
Chưởng môn nói: "Cô Nguyệt Dạ là môn phái thiện tu tuổi thọ dưỡng nguyên thần đứng đầu Tu Chân giới, phần lớn đệ tử đều có thể sống đến trăm tuổi trở lên. Tất cả các đại chưởng môn đều dùng phương pháp khổ tu để kéo dài tuổi thọ, hy vọng tìm được con đường trường sinh bất lão, không phi thăng cũng có thể tiêu dao nhân gian."
Quả thật, vì trường sinh bất lão thuật, chưởng môn Cô Nguyệt Dạ từng trải nghiệm qua rất nhiều phương pháp, trong đó cũng bao gồm phương pháp song tu Cửu Thiên Huyền Nữ* lưu lại.
Cửu Thiên Huyền Nữ: Một vị nữ thần về chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa, ở Việt Nam bà được biết đến với tên gọi Mẫu Cửu Trùng Thiên.
Nàng và Khương Hi một người là chí thuần thủy hệ, một người là chí thuần hỏa hệ, hai người lại cũng không quá quan tâm đến nhân tình thế thái, rất thích hợp ở bên nhau tu luyện. Lúc ấy chưởng môn tìm bọn họ chính là vì muốn hai người kết bạn tu hành.
Vương Sơ Tình ái mộ Khương Hi đã lâu, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Nhưng Khương Hi lại chẳng hề tỏ ra cao hứng, hắn một lòng chuyên tâm hướng đạo, cực kỳ chán ghét chuyện tình yêu vụn vặt, cho rằng nó vừa phiền toái lại vừa vô dụng. Không biết trên đời tại sao lại có nhiều si nam oán nữ đến vậy, quả thật khiến hắn không thể hiểu nổi.
"Nói chuyện yêu đương là bệnh. Có bệnh sớm trị." —— lời này thốt ra từ miệng Cô Nguyệt Dạ đệ nhất mỹ nam Khương Hi, không biết đã làm tổn thương biết bao trái tim nữ tu. Trong mắt Khương Hi, cho dù là Huyền Nữ phòng trung thuật cũng không nên mang theo bất luận thứ cảm tình gì, song tu chính là song tu. Nếu chưởng môn thỉnh cầu, hắn cũng sẽ không dông dài, liền cùng sư tỷ làm theo bí tịch sở thuật, bế quan tu hành. Chỉ là, tình yêu không giấu nổi trong ánh mắt thiếu nữ.
Thường xuyên qua lại, Khương Hi dần dần cũng minh bạch tâm ý của vị sư tỷ này đối với mình. Điều này làm cho hắn thực bực bội, cũng thực bất an. Hắn tu hành cùng nàng chỉ vì mệnh lệnh, không hề tư tâm. Huống chi song tu bí thuật này yêu cầu phải bất động phàm niệm, nam nữ kết hợp cũng là vì linh lưu tương dung, quyết không thể có tình yêu y dục. Bởi vì duyên cớ này, Khương Hi nghiêm túc đề cập với sư tỷ rất nhiều lần, muốn nàng hồi tâm tĩnh tư, đừng mơ mộng những thứ không tưởng.
"Nếu trong lòng ngươi mang tạp niệm, cứ tiếp tục song tu chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma, linh hạch bạo ngược."
Nhưng Vương cô nương sao có thể khống chế được tình cảm của chính mình? Rốt cuộc dẫn đến một lần, sau khi chấm dứt tu hành, nàng bởi tâm tình không yên mà linh lưu đại loạn, thần thức cũng không thanh. Khương Hi phải dùng sức lực cực đại mới áp được linh hạch hỗn loạn của nàng xuống. Bởi vậy hắn vô cùng giận dữ, hỏi nàng vì sao nhiều lần không nghe khuyên bảo, suốt ngày ôm tâm tư hàm hồ.
"Nếu chuyện này còn tiếp diễn, đừng tu nữa, sẽ hại chết ngươi."
Nàng khi đó cũng quá đỗi khổ sở, không biết lấy dũng khí từ nơi nào, vừa khóc vừa bằng bất cứ giá nào hỏi hắn: "Dạ Trầm, ngươi tu hành chỉ vì mệnh lệnh của chưởng môn sao?"
Khương Hi sắc mặt cực kỳ khó coi, hỏi lại: "Bằng không thì còn có thể vì cái gì?"
Tuy rằng sớm đã biết Khương Hi tính lạnh như băng, tâm như thiết thạch, nhưng khi thật sự nghe hắn nói ra những lời này, nàng vẫn không chịu đựng nổi, nước mắt rào rạt chảy xuống. Nàng cảm thấy mất mặt, đưa tay lau lung tung nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra khiến nàng càng thêm bối rối. Nàng vội vàng đứng dậy, nức nở nói: "Thực xin lỗi."
Rồi sau đó xoay người rời đi, không hề quay đầu lại. Thời gian sau, Khương Hi mấy ngày liền không đến tìm nàng, trên đường nhìn thấy nàng cũng không hề cùng nàng nói chuyện. Một vài mạo mĩ nữ tu nhỏ tuổi của Cô Nguyệt Dạ nhìn ra manh mối, tụ tập sau lưng chê cười nàng: "Lúc trước còn háo hức lắm mà, tưởng rằng cứ thế có thể leo lên đến bên cạnh Khương sư ca. Sao có thể!"
"Song tu thì song tu, lại cố tình tự mình đa tình. Nếu như tu đến tẩu hỏa nhập ma, vô duyên vô cớ còn liên lụy tới Dạ Trầm sư huynh của chúng ta, thật là hại người hại mình."
"Thôi bỏ đi, song tu gì chứ. Sư huynh làm những việc này cùng nàng là vì công. Nàng làm những việc này cùng sư huynh là vì tư. Nàng mưu toan gì mọi người đều rõ ràng rồi. Ai, ta thấy nàng chính là muốn công khai chiếm tiện nghi sư huynh."
"Tuổi Vương sư tỷ lớn hơn chúng ta, da mặt cũng dày hơn chúng ta nha."
Những lời này, truyền qua truyền lại, cuối cùng truyền tới tai Tiết Chính Ung ngày trung thu theo thường lệ tới tìm Vương cô nương. Tiết thiếu hiệp chân chất nhưng cũng không vụng về, thường xuyên qua lại liền minh bạch chân tướng sự tình. Hắn lập tức nổi giận đùng đùng đi dạy dỗ mấy tiểu nha đầu lắm miệng, rồi sau đó chạy tới tìm Vương cô nương. Đến lúc thấy nàng lại không biết nên nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn nàng: "Ngươi..."
Vương Sơ Tình nâng lên đôi mắt phiếm hồng, cơ hồ vừa mới khóc. Tiết Chính Ung luống cuống tay chân: "Ngươi đừng khóc mà, ngươi đừng quan tâm nhàn ngôn toái ngữ của những người đó. Ngươi, ngươi... Ta cảm thấy ngươi rất tốt, ta... Ta..."
*Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói linh tinh, không căn cứ.
Vương Sơ Tình đứng bên cây liễu, dời ánh mắt đến mặt hồ sóng nước lăn tăn: "Trước kia không nói thật với ngươi, ta đã có người trong lòng."
"... Ừm."
"Vậy sao ngươi vẫn chưa đi?"
Tiết Chính Ung gãi gãi đầu: "Nhưng người kia lại không thích ngươi... Hắn không thích ngươi. Ta... Ta vẫn có thể nói vài câu với ngươi mà, hắn không quản được."
"..."
Thấy nàng trầm mặc, Tiết Chính Ung liền có chút do dự: "Hắn quản được sao?"
Vương cô nương cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Hắn sẽ không quản."
Khương Hi và nàng thì có tính là gì đâu? Từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ là mệnh lệnh của sư môn, là chính nàng tình nguyện.
Trong phái, người người đều nói Khương Hi là tên cặn bã. Nhưng Vương Sơ Tình cảm thấy, nếu một nam nhân chỉ vì không tiếp nhận tình ý của người khác lại bị gán cái mác cặn bã, vậy cũng không khỏi quá khắc nghiệt rồi.
Khương Hi chưa từng lừa gạt tình cảm của bất luận kẻ nào, trước nay cũng không cho bất luận kẻ nào hy vọng. Là các nàng như thiêu thân lao vào lửa cháy, biết rõ hắn lãnh khốc vô tình, lại vẫn tự mình tình nguyện chạy theo chân hắn.
Đã tới nước này, kỳ thật nàng cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, đến lúc muốn buông xuống rồi.
Nhưng trời xui đất khiến, có thể là vì đệ tử phụ trách dược thiện sơ suất, một ngày nào đó đã mắc sai lầm khi điều phối dược tề, hoặc có thể là do nguyên nhân nào đó khác —— Vương cô nương phát hiện, bản thân thế mà lại có thai.
Nàng chỉ cảm thấy vừa hoảng loạn lại vừa bất lực, không biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, các sư tỷ muội sẽ bàn tán, cười nhạo nàng thế nào, cũng không biết Khương Hi sẽ bày tỏ thái độ gì. Nàng mờ mịt vô định, đứng ngồi không yên, cuối cùng quyết định đi tìm chưởng môn.
Song vừa đến bên ngoài phòng chưởng môn, còn chưa kịp gõ cửa, nàng đã nghe được một thanh âm lãnh đạm truyền đến, đúng là Khương Hi đang nói chuyện.
"Sư tỷ tâm động lòng phàm, linh hạch ngày càng bạo ngược, hiện giờ chỉ thi triển một chút pháp thuật nhỏ cũng không khống chế được linh lưu. Nếu còn tiếp tục như vậy sẽ đả thương thân thể. Khẩn cầu chưởng môn thu hồi mệnh lệnh song tu, ta không thể cùng nàng tu luyện."
"Ai, Hi Nhi, chẳng bằng ngươi tự đến nói với nàng một câu, có lẽ có thể..."
"Không cần nói nữa. Ta đã nhắc nhở nàng nhiều lần, nhưng quả thực nàng không thích hợp tu luyện đạo này."
Khương Hi nói, "Sơ Tình tâm tư quá dễ dàng dao động, vô dụng."
Chưởng môn hỏi: "... Vậy tiếp theo ngươi tính toán thế nào?"
Khương Hi đáp: "Nếu không có người thanh tịnh tuyệt đối, thì không tu."
Chưởng môn thở dài: "... Ta biết rồi, ngươi đi đi. Thanh tịnh tuyệt đối là đạo song tu gian khổ nhất, không biết mấy chục năm nay Cô Nguyệt Dạ liệu có thể tìm ra một người khác cũng chuyên tâm như ngươi hay không?"
Khương Hi không rời đi ngay lập tức. Hắn đứng sững tại chỗ trong chốc lát, hỏi: "Việc này rất khó sao?"
"Khó vô cùng." Chưởng môn liếc hắn một cái, "Ngươi cùng Vương Sơ Tình ở bên nhau lâu như vậy, thực sự không hề có một chút dao động?"
Khương Hi cơ hồ có chút khó hiểu, hỏi: "... Ta vì cái gì sẽ... Dao động?"
Chưởng môn nhìn chằm chằm Khương Hi một lúc lâu, trong ánh mắt thanh niên này không có nửa tấc dối trá. Chính vì vậy lại khiến chưởng môn kinh ngạc, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Khương Hi, trong mắt ngươi, Vương Sơ Tình là gì?"
"Đại sư tỷ."
"Thời điểm song tu thì sao?"
"... Đối tượng song tu."
"Không có gì khác sao?"
"Không có gì khác."
"..."
Thấy thần sắc chưởng môn có chút phức tạp, Khương Hi nhíu mày: "Chẳng lẽ nên có gì khác sao?"
"Không phải." Một lúc lâu sau, chưởng môn tóc đã muối tiêu mới thở dài, "Nhiều năm như vậy, đệ tử song tu vẫn luôn không qua được ải ái tình. Ngươi là người đầu tiên... Nhưng đáng tiếc, không biết liệu có ai có thể cùng ngươi hoàn thành đại sự này."
Ngày hôm ấy, Khương Hi cũng vậy, chưởng môn cũng thế, cả hai bọn họ đều không biết đoạn đối thoại đó toàn bộ đã lọt hết vào trong tai Vương cô nương. Nếu lúc trước Vương cô nương còn mang theo một tia ảo tưởng, nửa điểm hi vọng. Vậy lần này một phen đối đáp rõ ràng, lại khiến nàng cả người phát lạnh, mặt mũi mất hết.
Quá hổ thẹn. Thật sự không biết nên tiếp tục dừng chân tại môn phái thế nào, cũng không biết nên lấy mặt mũi nào để nhìn người khác. Trước kia nàng vốn đã bị các sư tỷ muội rêu rao bàn tán sau lưng, nếu để họ biết được nàng còn vô ý có hài tử với Khương sư đệ...
Nàng chỉ mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy không rét mà run, cũng không dám lưu lại môn phái nữa. Đêm tối mênh mông, nàng chạy trốn Lâm Linh đảo.
"... Không phải ngươi rời đi cùng Tiết Chính Ung ư?"
Vương phu nhân đáp: "Không phải."
Khương Hi đột nhiên khép mắt, không biết lúc này phải nói gì mới đúng.
Hắn quả thật là kẻ bạc tình, trong lòng chỉ có đại đạo. Cả đời hắn ngoại trừ Vương phu nhân thì chưa từng tiếp xúc qua nữ sắc. Mà năm đó đối với Đại sư tỷ, hắn cũng cảm thấy bản thân chẳng có cảm tình nào đáng nói. Nhưng sau đó nghe nói Vương phu nhân rời đảo cùng Tiết Chính Ung, hắn ít nhiều vẫn nhíu mày.
Hắn cảm thấy trên đời cảm tình quả nhiên chẳng lâu dài bằng hoa cỏ, nữ nhân tất thảy đều không đáng tin. Cho dù là sư tỷ đối với mình tràn đầy thâm tình, còn chưa nói lời nào với hắn đã cùng người khác đi mất rồi.
Từ đây, hắn đối với chuyện tình yêu càng thêm ghét bỏ, thậm chí có chút mỉa mai.
Hai mươi năm đằng đẵng, tận đến ngày hôm nay, rốt cuộc hắn mới nghe được chân tướng một đoạn chuyện cũ từ chính miệng Đại sư tỷ. Chỉ là "Vương cô nương" lúc đó giờ đã thành "Vương phu nhân". Mà những năm tháng hoa niên đẹp đẽ nhất cuộc đời ấy của bọn họ, cũng đều đã trôi qua mất rồi.
Thật lâu sau, Khương Hi mới cứng đờ mà nói: "Vậy ngươi... Ngươi sao đến nỗi phải rời khỏi Cô Nguyệt Dạ?"
"Ta không thể ở cùng dưới một mái hiên với ngươi, sư đệ." Hai mươi năm sau, cuối cùng Vương phu nhân cũng có thể bình tĩnh đến vậy mà nhìn hắn, "Người đều có tôn nghiêm, ta không còn mặt mũi nào dừng chân lại sư môn."
"..."
"Ta từng muốn bóp chết Mông Nhi trong bụng, nhưng rồi lại không đành lòng." Vương phu nhân nhàn nhạt nói, "Cho nên ta một thân một mình, bôn ba qua rất nhiều nơi. Sau đó ở Bạch Đế Thành sinh hạ hài tử của ta và ngươi. Thời điểm Chính Ung tìm được ta, ở bên bồi bạn với ta, Mông Nhi đã được một tuổi. Hắn vẫn luôn biết thân phận của Mông Nhi."
Nàng nói, lại bắt đầu ho ra máu.
Năm đó tẩu hỏa nhập ma, tu đến linh hạch bạo ngược, mấy năm nay vẫn luôn bị áp chế, hiếm khi sử dụng pháp lực. Giờ phút này, hỏa phượng hoàng được thổi bùng lên, lửa rừng rực cháy tận trời, tính mạng nàng cũng đã đến hồi cuối.
Vương phu nhân chậm rãi ngừng ho, hô hấp đã có chút hỗn loạn, nàng nói: "Sư đệ, cái gọi là Chính Ung bắt ta về Tử Sinh Đỉnh thành thân, là hắn tự truyền ra bên ngoài. Hắn trước nay đều sợ ta mặc cảm... Cũng sợ Mông Nhi mặc cảm..."
Ánh mắt nàng mông lung hồi lâu, rơi xuống trên thi thể đã lạnh của Tiết Chính Ung.
Lại chỉ trong giây lát, đã bị đau đớn lấn át.
Nàng nghĩ đến đêm tân hôn năm ấy, Tiết Chính Ung cười hì hì nói với nàng: "Được rồi, từ nay về sau, chuyện cũ đừng nghĩ đến nữa. Trước đây ở Cô Nguyệt Dạ, tên vô lại kia khiến ngươi mất mặt. Ta thì không bao giờ."
"Ngươi và ta ở bên nhau, đời này ta luôn luôn làm ngươi vẻ vang."
"Chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ không phải chịu nửa điểm ủy khuất."
Vương phu nhân dời ánh mắt đi chỗ khác, khe khẽ run rẩy.
Quân tử một lời, tứ mã nan truy.
Tiết Chính Ung làm được. Thời điểm ở bên hắn, nàng không cần xuất đầu lộ diện, cũng không bị người đời làm khó. Nàng rơi nước mắt, chịu khuất nhục, đổ máu, tất cả đều là khi hắn đã rời đi rồi.
"Nhiều năm như vậy, hắn chẳng thèm để ý thân thể ta suy nhược, không thể hoài thai. Cũng chẳng thèm để ý Mông nhi không phải là thân sinh cốt nhục của hắn, đối xử với Mông Nhi như con ruột. Tiết Mông... Tiết Mông lớn đến như vậy, chưa từng phải chịu qua khổ cực..."
Nàng khép mắt, sắc mặt trắng đến trong suốt.
"Hiện giờ chúng ta đều không thể bảo vệ Mông Nhi được nữa."
Khương Hi gần như chết lặng.
"Sư đệ, hai mươi năm nay coi như là ta trả thù ngươi cũng được... Muốn oán muốn hận, muốn chán ghét...... Tính trên một mình ta đi."
Giọng nói Vương phu nhân càng lúc càng nhẹ.
"Cầu xin ngươi giúp hắn... Đừng để người khác, làm hại hắn..."
Đến cuối cùng, thanh âm của nàng chỉ còn khe khẽ rung lên như gió thoảng: "Dạ Trầm... Cầu xin ngươi..."
Phượng hoàng thiên hỏa liếm lên nền trời, Khương Hi đứng giữa biển lửa, thiên địa đều nhuốm một sắc đỏ tươi mãnh liệt. Hắn nhìn nữ nhân ở trên tòa cao kia. Nàng khép hai hàng mi, rũ mắt, tựa như đã say giấc ngủ. Hắn cảm thấy nàng dường như còn có chuyện muốn nói, huống chi khi nãy nàng rõ ràng còn đáp ứng Tiết Mông, nói hai mẹ con sẽ gặp nhau ở Mù Sương Điện —— cho nên hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn chờ nàng đứng lên, nói với hắn tất thảy những chuyện đó đều là giả, là một trò đùa, một chuyện nực cười.
Hắn bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi thật lâu, chờ đến sắc mặt ngày một hung hiểm, tim đập ngày một nặng nề, máu càng lúc càng lạnh.
Nàng rốt cuộc lại không nói gì.
Vương phu nhân và Tiết Chính Ung cùng xuống Hoàng Tuyền.
Nàng từng là danh môn cao giai nữ tu, ôn nhu hiền thục. Sau mọi người lại đồn đại nàng bị Tiết Chính Ung bắt về làm phu nhân, cũng có người nói nàng bỏ trốn để thành thân cùng Tiết Chính Ung. Xôn xao ồn ào, chẳng ai biết chân tướng ra sao. Mấy năm nay, rất nhiều người ở Tử Sinh Đỉnh đều cảm thấy Vương phu nhân có lẽ cũng không mấy thích trượng phu mình, chỉ là vì nhút nhát, cho nên không dám oán trách.
Nhưng mà mặc kệ người khác nói thế nào nghĩ ra sao, thời khắc tính mệnh Tiết Chính Ung vụt tắt, nàng đã có ý định đi theo. Không biết đến cuối cùng nàng là vì tuẫn tình hay tuẫn thứ gì khác. Tâm tư nữ nhân này, có lẽ đến tận những giây phút cuối đời nàng cũng không hề tự minh bạch. Suốt cả cuộc đời, nàng đối với trượng phu rốt cuộc là cảm kích hay là tình yêu? Tâm ý đối với Khương Hi rốt cuộc vẫn luôn âm ỉ hay đã sớm tan thành mây khói? Nàng kỳ thật không thể nhìn thấu.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, sẽ không có cách nào đưa ra một đáp án tuyệt đối chính xác.
Phút cuối cùng, nàng mơ mơ hồ hồ nhớ đến, nhiều năm trước ở bên cửa sổ đọc được một câu thơ ——
"Duy tương chung dạ thường khai nhãn,
Báo đáp bình sinh vị triển my."*
Đây là hai câu thơ cuối trong bài thơ "Khiển bi hoài 3" (Giải nỗi sầu nhớ) – một trong chùm ba bài thơ khóc vợ của nhà thơ đời Đường Nguyên Chuẩn. Nguyên Chuẩn 元 稹 (779-831) tự là Vi Chi, người Hà Nam, từng là Thượng thư Tả thừa, ngang chức tể tướng, là bạn rất thân của Bạch Cư Dị.
唯將終夜長開眼,
報答平生未展眉
(Ta chỉ còn biết chong mắt mãi suốt đêm dài,
Để báo đáp ân tình của nàng suốt đời chưa hề được tươi nét mặt.)
Dịch thơ:
"Suốt đêm mở mắt trông trần
Thương nàng son phấn chưa lần vẽ mi."
(Bản dịch của Nguyễn Minh – Thivien.net)
Khi ấy nàng cùng Tiết Chính Ung vừa mới thành hôn, thi thoảng sẽ hoảng hốt nhớ lại những năm tháng thiếu nữ khi còn ở Cô Nguyệt Dạ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù Thục Trung luôn giăng dày như vậy, tụ tán ly hợp, tựa như mây trắng vương vãi trên nền đất không có người quét dọn.
Trời cao cơ hồ gần sát với nhân gian.
Có người đi đến, nàng đương lúc xuất thần, mơ màng nghĩ tới Khương Hi. Nhưng một kiện áo choàng phủ lên đầu vai. Mộng liền tỉnh.
Bởi vì nàng biết rõ, Khương Hi vĩnh viễn sẽ không quan tâm nàng ấm hay lạnh.
Vương phu nhân quay đầu lại, ngọn đuốc trên cửa sổ phía tây đang sáng bập bùng, Ba sơn dạ vũ*.
*Ba sơn dạ vũ: Có lẽ là một ý trong bài thơ Dạ Vũ Ký Bắc (Đêm mưa gửi người phương Bắc) của Lý Thương Ẩn, ý miêu tả mưa đêm nơi núi non.
"Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì."
("Ngày về khó hẹn cho nhau,
Ba Sơn mưa tối hồ thu nước đầy
Bao giờ chung bóng song tây
Còn bao nhiêu chuyện núi này mưa đêm!"Bản dịch của Nam Trân -)
Trượng phu tuổi trẻ anh tuấn nở nụ cười nhìn nàng, gãi gãi đầu: "Ngoài trời rất lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."
Đan Tâm điện trải một tấm thảm thêu hoa đỗ nhược* thật dày, là loài hoa Vương phu nhân yêu thích nhất. Khương Hi bước lên những hoa văn này ra ngoài, biểu tình vẫn hờ hững, thậm chí so với ngày thường còn cứng nhắc hơn ba phần.
*Đỗ nhược: Còn được gọi là thài lài trắng, có thể dùng làm thuốc chữa đau đầu, chóng mặt, hoa mắt,...
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa điện đẩy ra.
Hắn chuẩn bị rời đi, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, lại thấy sắc mặt trắng bệch không hề nhúc nhích của Tiết Mông.
*Lang: 郎 Mĩ xưng dành cho nam giới, cũng dùng để chỉ phu quân hoặc ý trung nhân.
"..." Mấy phần trầm mặc, Khương Hi gần như là cười nhạo, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên tia sợ hãi, "Vương Sơ Tình, ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Dưới lớp vải áo, tay hắn đã nắm chặt thành quyền, lồng ngực như thể có núi đá nứt toạc, cả người mơ mơ hồ mồ, đầu váng mắt hoa.
"Hắn với ta thì có thể là loại quan hệ gì?"
Thái độ Khương Hi tuy ương ngạnh, nhưng những lời của Vương phu nhân kỳ thực đã làm hắn từ kinh đến sợ, từ sợ đến nghi, từ nghi đến giận —— Nhiều năm đến vậy hắn vẫn luôn đứng đơn độc một mình, không gia không quyến với trần thế —— Con nối dõi? Lúc này lại nói rằng Tiết Mông là con hắn? Quả thực... Hoang đường đến cực điểm!
Vương phu nhân chịu đựng từng đợt máu tanh cuồn cuộn trào lên cổ họng, thở hổn hển, tựa hồ cảm thấy sỉ nhục nhưng vẫn kiên trì nói: "Sự tình năm ấy, trong lòng sư đệ hẳn cũng tự rõ ràng. Mông Nhi với ngươi có quan hệ gì, ta quyết không lừa dối ngươi."
"..."
Khương Hi trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bắt đầu phá lên cười. Hắn hiếm khi có thời điểm cười lớn như vậy, cười tới đáy mắt tràn đầy ý mỉa mai cùng cuồng nộ.
Hàm răng cắn chặt, từng câu từng chữ lạnh lùng.
"Nhi tử của ta? Sư tỷ muốn gửi gắm, nói tình với ta chưa chắc không thể, tội gì phải thêu dệt chuyện xưa nực cười như vậy! Tính tình bộ dáng của lệnh lang*, nào có nửa phần tương tự với ta?"
*Lệnh lang: Con trai của người nói chuyện cùng mình, mang sắc thái tôn trọng.
Có lẽ là vì trong lòng bất an mãnh liệt, hắn cực lực phản bác không chịu thừa nhận, giương nanh múa vuốt.
"Ngươi cùng Tiết Chính Ung rơi vào đường cùng, lại còn muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn đó bắt ta tới thu dọn tàn cuộc? Tiết Mông Tiết Tử Minh sao có thể là nhi tử của ta!!"
Trong lòng lại run rẩy đến lợi hại, tận sâu trong thâm tâm dường như có một thanh âm lạnh băng nói với hắn, đúng vậy, cậu ta là hài tử của ngươi, ngươi suy nghĩ một chút về tuổi tác cậu ta, suy nghĩ một chút lúc trước Vương sư tỷ rời Cô Nguyệt Dạ thế nào, ngươi tự hỏi chính mình, trời xanh trên đầu, Khương Hi, ngươi cẩn thận ngẫm lại...
Sao có thể như vậy!
Hắn tựa như thú dữ điên cuồng cắn xé, đem chút lý trí tận đáy lòng kia xé thành bột mịn.
Dựa vào cái gì?
Đơn độc hơn hai mươi năm, bỗng nhiên nói rằng hắn có một nhi tử. Nhi tử đó lại nơi nơi chốn chốn đối nghịch với hắn, luôn bày ra bộ dáng cực kỳ chán ghét hắn, còn nhận người khác làm cha lâu như vậy.
Quá hoang đường.
Khương Hi hắn lại chẳng phải kiểu người thiện tâm quá độ, tuyệt sẽ không làm kẻ ngốc không đầu không đuôi hữu danh vô thực. Hắn tuyệt sẽ không mắc mưu, tuyệt sẽ không tin loại chuyện nực cười này, tuyệt sẽ không...
"Tuyết Hoàng."
Mọi thanh âm đều im lặng.
Dường như tất thảy ánh sáng xung quanh đều vụt tắt, Khương Hi vô định mò mẫm giữa đêm trường, chung quanh mờ mịt.
Lần đầu tiên hắn thấy rối loạn như vậy.
Vương phu nhân nhìn hắn, nói: "Tuyết Hoàng."
"... Ngươi có ý gì?" Môi ngập ngừng, đã gần như tái nhợt.
Vương phu nhân nhẹ giọng mà nói: "Sư đệ, ngươi sẽ không thể không hiểu."
"..."
Hắn quả thực không có khả năng không hiểu.
Tuyết Hoàng là thần võ của hắn, những người khác tuy rằng cũng có thể sử dụng nhưng không có cách nào phát huy toàn bộ uy lực cường đại của nó. Chỉ có nguyên huyết tông thân* mới có thể khiến Tuyết Hoàng vui lòng phục tùng mệnh lệnh.
*Nguyên huyết tông thân: con cháu trực hệ.
Khương Hi trong một thoáng nửa câu cũng không nói nên lời.
Thậm chí cũng chẳng cần phải thử, Vương phu nhân đã đem chuyện nói đến mức này, còn có thể phản bác thêm gì nữa? Hắn dường như bị bức đến cùng đường mạt lộ.
Hắn cứng họng.
"... Chuyện này..."
Thật lâu sau, Khương Hi mới sắc mặt trắng bệch, khàn khàn mở miệng. Ban đầu điên cuồng là thế, lúc này hắn cơ hồ đã quá mỏi mệt: "Chuyện này, Tiết Chính Ung hắn... Cũng biết?"
Vương phu nhân đáp: "Hắn vẫn luôn biết."
"..."
Khoảnh khắc nàng nói những lời này, ánh mắt ngập tràn ôn nhu nhưng cũng đầy thống khổ.
—— Thời điểm Tiết Chính Ung gặp nàng, nàng mười bảy tuổi, hoa sen chớm nở.
Ngày đó, hắn cưỡi con lừa con, ngậm cọng cỏ đuôi chó đi ngang qua Dương Châu, vừa vặn gặp được thiếu nữ Vương Sơ Tình tới bến cảng mua sắm vải dệt. Một đám nữ đệ tử Cô Nguyệt Dạ hoa hòe lộng lẫy, ai hắn cũng đều không có ấn tượng gì, chỉ duy nhất nhìn trúng Vương cô nương trong đám đông.
Tiết Chính Ung là kiểu người thẳng thắn, cười hì hì đi theo nàng chào hỏi.
Các nữ tu khác nhìn hắn chế giễu khinh bạc, Vương Sơ Tình tính tình vốn ôn nhu, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt khuyên hắn vài câu rồi cúi đầu vội vội vàng vàng rời đi.
Cô nương kia ôn nhu lại xinh đẹp, Tiết Chính Ung nhất kiến chung tình, cứ cách thời gian lại tới Cô Nguyệt Dạ. Một năm hai năm ba năm, Trung thu Đoan ngọ Thượng nguyên, đều tới tìm nàng. Cuối cùng, khắp Cô Nguyệt Dạ đồn đại nàng dan díu cùng một tên côn đồ. Tuy Vương Sơ Tình tính tình hiền dịu nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi, thẹn quá hóa giận đuổi hắn đi.
Tiết Chính Ung lúc ấy lại là một tên tiểu vô lại, không đi.
Vương cô nương đành nói, ngươi đi đi, ngươi cứ như vậy ta thực khó xử.
Tiết Chính Ung liền đáp, ngươi không thân mật, ta cũng không, ta chỉ tới để nhìn ngươi. Nếu một ngày nào đó ngươi gả chồng, ta sẽ lập tức biến mất.
Vương cô nương nói không lên lời.
Tiết Chính Ung liền cười, nhưng nụ cười ấy so với tia chớp biến mất còn nhanh hơn.
Hắn dừng một lúc, hơi có chút để ý hỏi nàng: "Ngươi... Ngươi không phải đã có người trong lòng rồi chứ?"
Gò má Vương cô nương thoáng chốc phiếm hồng. Nàng cúi đầu, kiều hoa chiếu thủy*, nhẹ giọng đáp: "Không có."
*Kiều hoa chiếu thủy: E lệ cúi đầu, giống như hoa soi mình xuống mặt nước.
Chẳng phải lời nói thật.
Nàng tất nhiên là đã có người trong lòng. Người đó không chỉ là người trong lòng của một mình nàng, mà còn là tình lang trong mộng của đông đảo nữ tu Cô Nguyệt Dạ —— nàng thích Khương Hi sư đệ.
Nhưng mỗi đệ tử Cô Nguyệt Dạ đều biết, Khương Hi là tên cặn bã.
Trong số các đệ tử cùng thế hệ, hắn tướng mạo anh tuấn nhất, thân thủ sắc bén nhất, thanh âm cũng êm tai nhất.
Cũng là kẻ lãnh khốc vô tình nhất.
Người này tính tình quái gở, lời nói khắc nghiệt, nhưng năng lực xuất chúng, thủ đoạn tàn nhẫn, lớn lên lại cực kỳ đẹp —— Kiểu người tuấn kiệt như vậy dễ dàng đánh cắp trái tim thiếu nữ, nhưng Khương Hi lại coi tim người chẳng có điểm khác biệt gì với tim heo. Hắn chưa từng quý trọng bất cứ người nào. Nữ nhân đem chân tình trao cho hắn, hắn ngại nhân gia lải nhải. Nam nhân đem chân tình hiến cho hắn, hắn mắng đối phương biến thái.
Khương Dạ Trầm cứ như vậy chìm đắm trong thế giới của riêng mình, từ trước đến nay đả thương bao người mà không hề hay biết.
Cũng giống như rất nhiều sư tỷ muội, Vương Sơ Tình luôn âm thầm thích Khương Hi. Nhưng nàng biết chính mình không tính vào hàng tuyệt sắc, tuổi tác so với Khương Hi lại lớn, cho nên căn bản không dám lớn mật thổ lộ. Khương Hi chưa từng tiếp nhận thành ý của bất kỳ nữ nhân nào. Người khác khen hắn, hắn không nghe thấy, người khác đối xử tốt với hắn, hắn không cảm kích, người khác nếu dám can đảm bày tỏ tình cảm với hắn, hắn lập tức mắng đối phương đến mẹ ruột không nhận khóc lóc chạy đi. Nói ngắn gọn, kẻ có thể cùng Khương Hi thẳng thắn tâm sự, đều là trang hào kiệt.
Vương phu nhân không cảm thấy bản thân là trang hào kiệt, cho nên nghĩ rằng đoạn tình ý này rồi cũng sẽ phai nhạt theo năm tháng, cuối cùng tan thành mây khói. Nhưng lại đến một ngày, chưởng môn tìm đến hai người bọn họ.
Chưởng môn nói: "Cô Nguyệt Dạ là môn phái thiện tu tuổi thọ dưỡng nguyên thần đứng đầu Tu Chân giới, phần lớn đệ tử đều có thể sống đến trăm tuổi trở lên. Tất cả các đại chưởng môn đều dùng phương pháp khổ tu để kéo dài tuổi thọ, hy vọng tìm được con đường trường sinh bất lão, không phi thăng cũng có thể tiêu dao nhân gian."
Quả thật, vì trường sinh bất lão thuật, chưởng môn Cô Nguyệt Dạ từng trải nghiệm qua rất nhiều phương pháp, trong đó cũng bao gồm phương pháp song tu Cửu Thiên Huyền Nữ* lưu lại.
Cửu Thiên Huyền Nữ: Một vị nữ thần về chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa, ở Việt Nam bà được biết đến với tên gọi Mẫu Cửu Trùng Thiên.
Nàng và Khương Hi một người là chí thuần thủy hệ, một người là chí thuần hỏa hệ, hai người lại cũng không quá quan tâm đến nhân tình thế thái, rất thích hợp ở bên nhau tu luyện. Lúc ấy chưởng môn tìm bọn họ chính là vì muốn hai người kết bạn tu hành.
Vương Sơ Tình ái mộ Khương Hi đã lâu, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Nhưng Khương Hi lại chẳng hề tỏ ra cao hứng, hắn một lòng chuyên tâm hướng đạo, cực kỳ chán ghét chuyện tình yêu vụn vặt, cho rằng nó vừa phiền toái lại vừa vô dụng. Không biết trên đời tại sao lại có nhiều si nam oán nữ đến vậy, quả thật khiến hắn không thể hiểu nổi.
"Nói chuyện yêu đương là bệnh. Có bệnh sớm trị." —— lời này thốt ra từ miệng Cô Nguyệt Dạ đệ nhất mỹ nam Khương Hi, không biết đã làm tổn thương biết bao trái tim nữ tu. Trong mắt Khương Hi, cho dù là Huyền Nữ phòng trung thuật cũng không nên mang theo bất luận thứ cảm tình gì, song tu chính là song tu. Nếu chưởng môn thỉnh cầu, hắn cũng sẽ không dông dài, liền cùng sư tỷ làm theo bí tịch sở thuật, bế quan tu hành. Chỉ là, tình yêu không giấu nổi trong ánh mắt thiếu nữ.
Thường xuyên qua lại, Khương Hi dần dần cũng minh bạch tâm ý của vị sư tỷ này đối với mình. Điều này làm cho hắn thực bực bội, cũng thực bất an. Hắn tu hành cùng nàng chỉ vì mệnh lệnh, không hề tư tâm. Huống chi song tu bí thuật này yêu cầu phải bất động phàm niệm, nam nữ kết hợp cũng là vì linh lưu tương dung, quyết không thể có tình yêu y dục. Bởi vì duyên cớ này, Khương Hi nghiêm túc đề cập với sư tỷ rất nhiều lần, muốn nàng hồi tâm tĩnh tư, đừng mơ mộng những thứ không tưởng.
"Nếu trong lòng ngươi mang tạp niệm, cứ tiếp tục song tu chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma, linh hạch bạo ngược."
Nhưng Vương cô nương sao có thể khống chế được tình cảm của chính mình? Rốt cuộc dẫn đến một lần, sau khi chấm dứt tu hành, nàng bởi tâm tình không yên mà linh lưu đại loạn, thần thức cũng không thanh. Khương Hi phải dùng sức lực cực đại mới áp được linh hạch hỗn loạn của nàng xuống. Bởi vậy hắn vô cùng giận dữ, hỏi nàng vì sao nhiều lần không nghe khuyên bảo, suốt ngày ôm tâm tư hàm hồ.
"Nếu chuyện này còn tiếp diễn, đừng tu nữa, sẽ hại chết ngươi."
Nàng khi đó cũng quá đỗi khổ sở, không biết lấy dũng khí từ nơi nào, vừa khóc vừa bằng bất cứ giá nào hỏi hắn: "Dạ Trầm, ngươi tu hành chỉ vì mệnh lệnh của chưởng môn sao?"
Khương Hi sắc mặt cực kỳ khó coi, hỏi lại: "Bằng không thì còn có thể vì cái gì?"
Tuy rằng sớm đã biết Khương Hi tính lạnh như băng, tâm như thiết thạch, nhưng khi thật sự nghe hắn nói ra những lời này, nàng vẫn không chịu đựng nổi, nước mắt rào rạt chảy xuống. Nàng cảm thấy mất mặt, đưa tay lau lung tung nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra khiến nàng càng thêm bối rối. Nàng vội vàng đứng dậy, nức nở nói: "Thực xin lỗi."
Rồi sau đó xoay người rời đi, không hề quay đầu lại. Thời gian sau, Khương Hi mấy ngày liền không đến tìm nàng, trên đường nhìn thấy nàng cũng không hề cùng nàng nói chuyện. Một vài mạo mĩ nữ tu nhỏ tuổi của Cô Nguyệt Dạ nhìn ra manh mối, tụ tập sau lưng chê cười nàng: "Lúc trước còn háo hức lắm mà, tưởng rằng cứ thế có thể leo lên đến bên cạnh Khương sư ca. Sao có thể!"
"Song tu thì song tu, lại cố tình tự mình đa tình. Nếu như tu đến tẩu hỏa nhập ma, vô duyên vô cớ còn liên lụy tới Dạ Trầm sư huynh của chúng ta, thật là hại người hại mình."
"Thôi bỏ đi, song tu gì chứ. Sư huynh làm những việc này cùng nàng là vì công. Nàng làm những việc này cùng sư huynh là vì tư. Nàng mưu toan gì mọi người đều rõ ràng rồi. Ai, ta thấy nàng chính là muốn công khai chiếm tiện nghi sư huynh."
"Tuổi Vương sư tỷ lớn hơn chúng ta, da mặt cũng dày hơn chúng ta nha."
Những lời này, truyền qua truyền lại, cuối cùng truyền tới tai Tiết Chính Ung ngày trung thu theo thường lệ tới tìm Vương cô nương. Tiết thiếu hiệp chân chất nhưng cũng không vụng về, thường xuyên qua lại liền minh bạch chân tướng sự tình. Hắn lập tức nổi giận đùng đùng đi dạy dỗ mấy tiểu nha đầu lắm miệng, rồi sau đó chạy tới tìm Vương cô nương. Đến lúc thấy nàng lại không biết nên nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn nàng: "Ngươi..."
Vương Sơ Tình nâng lên đôi mắt phiếm hồng, cơ hồ vừa mới khóc. Tiết Chính Ung luống cuống tay chân: "Ngươi đừng khóc mà, ngươi đừng quan tâm nhàn ngôn toái ngữ của những người đó. Ngươi, ngươi... Ta cảm thấy ngươi rất tốt, ta... Ta..."
*Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói linh tinh, không căn cứ.
Vương Sơ Tình đứng bên cây liễu, dời ánh mắt đến mặt hồ sóng nước lăn tăn: "Trước kia không nói thật với ngươi, ta đã có người trong lòng."
"... Ừm."
"Vậy sao ngươi vẫn chưa đi?"
Tiết Chính Ung gãi gãi đầu: "Nhưng người kia lại không thích ngươi... Hắn không thích ngươi. Ta... Ta vẫn có thể nói vài câu với ngươi mà, hắn không quản được."
"..."
Thấy nàng trầm mặc, Tiết Chính Ung liền có chút do dự: "Hắn quản được sao?"
Vương cô nương cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Hắn sẽ không quản."
Khương Hi và nàng thì có tính là gì đâu? Từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ là mệnh lệnh của sư môn, là chính nàng tình nguyện.
Trong phái, người người đều nói Khương Hi là tên cặn bã. Nhưng Vương Sơ Tình cảm thấy, nếu một nam nhân chỉ vì không tiếp nhận tình ý của người khác lại bị gán cái mác cặn bã, vậy cũng không khỏi quá khắc nghiệt rồi.
Khương Hi chưa từng lừa gạt tình cảm của bất luận kẻ nào, trước nay cũng không cho bất luận kẻ nào hy vọng. Là các nàng như thiêu thân lao vào lửa cháy, biết rõ hắn lãnh khốc vô tình, lại vẫn tự mình tình nguyện chạy theo chân hắn.
Đã tới nước này, kỳ thật nàng cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, đến lúc muốn buông xuống rồi.
Nhưng trời xui đất khiến, có thể là vì đệ tử phụ trách dược thiện sơ suất, một ngày nào đó đã mắc sai lầm khi điều phối dược tề, hoặc có thể là do nguyên nhân nào đó khác —— Vương cô nương phát hiện, bản thân thế mà lại có thai.
Nàng chỉ cảm thấy vừa hoảng loạn lại vừa bất lực, không biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, các sư tỷ muội sẽ bàn tán, cười nhạo nàng thế nào, cũng không biết Khương Hi sẽ bày tỏ thái độ gì. Nàng mờ mịt vô định, đứng ngồi không yên, cuối cùng quyết định đi tìm chưởng môn.
Song vừa đến bên ngoài phòng chưởng môn, còn chưa kịp gõ cửa, nàng đã nghe được một thanh âm lãnh đạm truyền đến, đúng là Khương Hi đang nói chuyện.
"Sư tỷ tâm động lòng phàm, linh hạch ngày càng bạo ngược, hiện giờ chỉ thi triển một chút pháp thuật nhỏ cũng không khống chế được linh lưu. Nếu còn tiếp tục như vậy sẽ đả thương thân thể. Khẩn cầu chưởng môn thu hồi mệnh lệnh song tu, ta không thể cùng nàng tu luyện."
"Ai, Hi Nhi, chẳng bằng ngươi tự đến nói với nàng một câu, có lẽ có thể..."
"Không cần nói nữa. Ta đã nhắc nhở nàng nhiều lần, nhưng quả thực nàng không thích hợp tu luyện đạo này."
Khương Hi nói, "Sơ Tình tâm tư quá dễ dàng dao động, vô dụng."
Chưởng môn hỏi: "... Vậy tiếp theo ngươi tính toán thế nào?"
Khương Hi đáp: "Nếu không có người thanh tịnh tuyệt đối, thì không tu."
Chưởng môn thở dài: "... Ta biết rồi, ngươi đi đi. Thanh tịnh tuyệt đối là đạo song tu gian khổ nhất, không biết mấy chục năm nay Cô Nguyệt Dạ liệu có thể tìm ra một người khác cũng chuyên tâm như ngươi hay không?"
Khương Hi không rời đi ngay lập tức. Hắn đứng sững tại chỗ trong chốc lát, hỏi: "Việc này rất khó sao?"
"Khó vô cùng." Chưởng môn liếc hắn một cái, "Ngươi cùng Vương Sơ Tình ở bên nhau lâu như vậy, thực sự không hề có một chút dao động?"
Khương Hi cơ hồ có chút khó hiểu, hỏi: "... Ta vì cái gì sẽ... Dao động?"
Chưởng môn nhìn chằm chằm Khương Hi một lúc lâu, trong ánh mắt thanh niên này không có nửa tấc dối trá. Chính vì vậy lại khiến chưởng môn kinh ngạc, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Khương Hi, trong mắt ngươi, Vương Sơ Tình là gì?"
"Đại sư tỷ."
"Thời điểm song tu thì sao?"
"... Đối tượng song tu."
"Không có gì khác sao?"
"Không có gì khác."
"..."
Thấy thần sắc chưởng môn có chút phức tạp, Khương Hi nhíu mày: "Chẳng lẽ nên có gì khác sao?"
"Không phải." Một lúc lâu sau, chưởng môn tóc đã muối tiêu mới thở dài, "Nhiều năm như vậy, đệ tử song tu vẫn luôn không qua được ải ái tình. Ngươi là người đầu tiên... Nhưng đáng tiếc, không biết liệu có ai có thể cùng ngươi hoàn thành đại sự này."
Ngày hôm ấy, Khương Hi cũng vậy, chưởng môn cũng thế, cả hai bọn họ đều không biết đoạn đối thoại đó toàn bộ đã lọt hết vào trong tai Vương cô nương. Nếu lúc trước Vương cô nương còn mang theo một tia ảo tưởng, nửa điểm hi vọng. Vậy lần này một phen đối đáp rõ ràng, lại khiến nàng cả người phát lạnh, mặt mũi mất hết.
Quá hổ thẹn. Thật sự không biết nên tiếp tục dừng chân tại môn phái thế nào, cũng không biết nên lấy mặt mũi nào để nhìn người khác. Trước kia nàng vốn đã bị các sư tỷ muội rêu rao bàn tán sau lưng, nếu để họ biết được nàng còn vô ý có hài tử với Khương sư đệ...
Nàng chỉ mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy không rét mà run, cũng không dám lưu lại môn phái nữa. Đêm tối mênh mông, nàng chạy trốn Lâm Linh đảo.
"... Không phải ngươi rời đi cùng Tiết Chính Ung ư?"
Vương phu nhân đáp: "Không phải."
Khương Hi đột nhiên khép mắt, không biết lúc này phải nói gì mới đúng.
Hắn quả thật là kẻ bạc tình, trong lòng chỉ có đại đạo. Cả đời hắn ngoại trừ Vương phu nhân thì chưa từng tiếp xúc qua nữ sắc. Mà năm đó đối với Đại sư tỷ, hắn cũng cảm thấy bản thân chẳng có cảm tình nào đáng nói. Nhưng sau đó nghe nói Vương phu nhân rời đảo cùng Tiết Chính Ung, hắn ít nhiều vẫn nhíu mày.
Hắn cảm thấy trên đời cảm tình quả nhiên chẳng lâu dài bằng hoa cỏ, nữ nhân tất thảy đều không đáng tin. Cho dù là sư tỷ đối với mình tràn đầy thâm tình, còn chưa nói lời nào với hắn đã cùng người khác đi mất rồi.
Từ đây, hắn đối với chuyện tình yêu càng thêm ghét bỏ, thậm chí có chút mỉa mai.
Hai mươi năm đằng đẵng, tận đến ngày hôm nay, rốt cuộc hắn mới nghe được chân tướng một đoạn chuyện cũ từ chính miệng Đại sư tỷ. Chỉ là "Vương cô nương" lúc đó giờ đã thành "Vương phu nhân". Mà những năm tháng hoa niên đẹp đẽ nhất cuộc đời ấy của bọn họ, cũng đều đã trôi qua mất rồi.
Thật lâu sau, Khương Hi mới cứng đờ mà nói: "Vậy ngươi... Ngươi sao đến nỗi phải rời khỏi Cô Nguyệt Dạ?"
"Ta không thể ở cùng dưới một mái hiên với ngươi, sư đệ." Hai mươi năm sau, cuối cùng Vương phu nhân cũng có thể bình tĩnh đến vậy mà nhìn hắn, "Người đều có tôn nghiêm, ta không còn mặt mũi nào dừng chân lại sư môn."
"..."
"Ta từng muốn bóp chết Mông Nhi trong bụng, nhưng rồi lại không đành lòng." Vương phu nhân nhàn nhạt nói, "Cho nên ta một thân một mình, bôn ba qua rất nhiều nơi. Sau đó ở Bạch Đế Thành sinh hạ hài tử của ta và ngươi. Thời điểm Chính Ung tìm được ta, ở bên bồi bạn với ta, Mông Nhi đã được một tuổi. Hắn vẫn luôn biết thân phận của Mông Nhi."
Nàng nói, lại bắt đầu ho ra máu.
Năm đó tẩu hỏa nhập ma, tu đến linh hạch bạo ngược, mấy năm nay vẫn luôn bị áp chế, hiếm khi sử dụng pháp lực. Giờ phút này, hỏa phượng hoàng được thổi bùng lên, lửa rừng rực cháy tận trời, tính mạng nàng cũng đã đến hồi cuối.
Vương phu nhân chậm rãi ngừng ho, hô hấp đã có chút hỗn loạn, nàng nói: "Sư đệ, cái gọi là Chính Ung bắt ta về Tử Sinh Đỉnh thành thân, là hắn tự truyền ra bên ngoài. Hắn trước nay đều sợ ta mặc cảm... Cũng sợ Mông Nhi mặc cảm..."
Ánh mắt nàng mông lung hồi lâu, rơi xuống trên thi thể đã lạnh của Tiết Chính Ung.
Lại chỉ trong giây lát, đã bị đau đớn lấn át.
Nàng nghĩ đến đêm tân hôn năm ấy, Tiết Chính Ung cười hì hì nói với nàng: "Được rồi, từ nay về sau, chuyện cũ đừng nghĩ đến nữa. Trước đây ở Cô Nguyệt Dạ, tên vô lại kia khiến ngươi mất mặt. Ta thì không bao giờ."
"Ngươi và ta ở bên nhau, đời này ta luôn luôn làm ngươi vẻ vang."
"Chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ không phải chịu nửa điểm ủy khuất."
Vương phu nhân dời ánh mắt đi chỗ khác, khe khẽ run rẩy.
Quân tử một lời, tứ mã nan truy.
Tiết Chính Ung làm được. Thời điểm ở bên hắn, nàng không cần xuất đầu lộ diện, cũng không bị người đời làm khó. Nàng rơi nước mắt, chịu khuất nhục, đổ máu, tất cả đều là khi hắn đã rời đi rồi.
"Nhiều năm như vậy, hắn chẳng thèm để ý thân thể ta suy nhược, không thể hoài thai. Cũng chẳng thèm để ý Mông nhi không phải là thân sinh cốt nhục của hắn, đối xử với Mông Nhi như con ruột. Tiết Mông... Tiết Mông lớn đến như vậy, chưa từng phải chịu qua khổ cực..."
Nàng khép mắt, sắc mặt trắng đến trong suốt.
"Hiện giờ chúng ta đều không thể bảo vệ Mông Nhi được nữa."
Khương Hi gần như chết lặng.
"Sư đệ, hai mươi năm nay coi như là ta trả thù ngươi cũng được... Muốn oán muốn hận, muốn chán ghét...... Tính trên một mình ta đi."
Giọng nói Vương phu nhân càng lúc càng nhẹ.
"Cầu xin ngươi giúp hắn... Đừng để người khác, làm hại hắn..."
Đến cuối cùng, thanh âm của nàng chỉ còn khe khẽ rung lên như gió thoảng: "Dạ Trầm... Cầu xin ngươi..."
Phượng hoàng thiên hỏa liếm lên nền trời, Khương Hi đứng giữa biển lửa, thiên địa đều nhuốm một sắc đỏ tươi mãnh liệt. Hắn nhìn nữ nhân ở trên tòa cao kia. Nàng khép hai hàng mi, rũ mắt, tựa như đã say giấc ngủ. Hắn cảm thấy nàng dường như còn có chuyện muốn nói, huống chi khi nãy nàng rõ ràng còn đáp ứng Tiết Mông, nói hai mẹ con sẽ gặp nhau ở Mù Sương Điện —— cho nên hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn chờ nàng đứng lên, nói với hắn tất thảy những chuyện đó đều là giả, là một trò đùa, một chuyện nực cười.
Hắn bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi thật lâu, chờ đến sắc mặt ngày một hung hiểm, tim đập ngày một nặng nề, máu càng lúc càng lạnh.
Nàng rốt cuộc lại không nói gì.
Vương phu nhân và Tiết Chính Ung cùng xuống Hoàng Tuyền.
Nàng từng là danh môn cao giai nữ tu, ôn nhu hiền thục. Sau mọi người lại đồn đại nàng bị Tiết Chính Ung bắt về làm phu nhân, cũng có người nói nàng bỏ trốn để thành thân cùng Tiết Chính Ung. Xôn xao ồn ào, chẳng ai biết chân tướng ra sao. Mấy năm nay, rất nhiều người ở Tử Sinh Đỉnh đều cảm thấy Vương phu nhân có lẽ cũng không mấy thích trượng phu mình, chỉ là vì nhút nhát, cho nên không dám oán trách.
Nhưng mà mặc kệ người khác nói thế nào nghĩ ra sao, thời khắc tính mệnh Tiết Chính Ung vụt tắt, nàng đã có ý định đi theo. Không biết đến cuối cùng nàng là vì tuẫn tình hay tuẫn thứ gì khác. Tâm tư nữ nhân này, có lẽ đến tận những giây phút cuối đời nàng cũng không hề tự minh bạch. Suốt cả cuộc đời, nàng đối với trượng phu rốt cuộc là cảm kích hay là tình yêu? Tâm ý đối với Khương Hi rốt cuộc vẫn luôn âm ỉ hay đã sớm tan thành mây khói? Nàng kỳ thật không thể nhìn thấu.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, sẽ không có cách nào đưa ra một đáp án tuyệt đối chính xác.
Phút cuối cùng, nàng mơ mơ hồ hồ nhớ đến, nhiều năm trước ở bên cửa sổ đọc được một câu thơ ——
"Duy tương chung dạ thường khai nhãn,
Báo đáp bình sinh vị triển my."*
Đây là hai câu thơ cuối trong bài thơ "Khiển bi hoài 3" (Giải nỗi sầu nhớ) – một trong chùm ba bài thơ khóc vợ của nhà thơ đời Đường Nguyên Chuẩn. Nguyên Chuẩn 元 稹 (779-831) tự là Vi Chi, người Hà Nam, từng là Thượng thư Tả thừa, ngang chức tể tướng, là bạn rất thân của Bạch Cư Dị.
唯將終夜長開眼,
報答平生未展眉
(Ta chỉ còn biết chong mắt mãi suốt đêm dài,
Để báo đáp ân tình của nàng suốt đời chưa hề được tươi nét mặt.)
Dịch thơ:
"Suốt đêm mở mắt trông trần
Thương nàng son phấn chưa lần vẽ mi."
(Bản dịch của Nguyễn Minh – Thivien.net)
Khi ấy nàng cùng Tiết Chính Ung vừa mới thành hôn, thi thoảng sẽ hoảng hốt nhớ lại những năm tháng thiếu nữ khi còn ở Cô Nguyệt Dạ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù Thục Trung luôn giăng dày như vậy, tụ tán ly hợp, tựa như mây trắng vương vãi trên nền đất không có người quét dọn.
Trời cao cơ hồ gần sát với nhân gian.
Có người đi đến, nàng đương lúc xuất thần, mơ màng nghĩ tới Khương Hi. Nhưng một kiện áo choàng phủ lên đầu vai. Mộng liền tỉnh.
Bởi vì nàng biết rõ, Khương Hi vĩnh viễn sẽ không quan tâm nàng ấm hay lạnh.
Vương phu nhân quay đầu lại, ngọn đuốc trên cửa sổ phía tây đang sáng bập bùng, Ba sơn dạ vũ*.
*Ba sơn dạ vũ: Có lẽ là một ý trong bài thơ Dạ Vũ Ký Bắc (Đêm mưa gửi người phương Bắc) của Lý Thương Ẩn, ý miêu tả mưa đêm nơi núi non.
"Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì."
("Ngày về khó hẹn cho nhau,
Ba Sơn mưa tối hồ thu nước đầy
Bao giờ chung bóng song tây
Còn bao nhiêu chuyện núi này mưa đêm!"Bản dịch của Nam Trân -)
Trượng phu tuổi trẻ anh tuấn nở nụ cười nhìn nàng, gãi gãi đầu: "Ngoài trời rất lạnh, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."
Đan Tâm điện trải một tấm thảm thêu hoa đỗ nhược* thật dày, là loài hoa Vương phu nhân yêu thích nhất. Khương Hi bước lên những hoa văn này ra ngoài, biểu tình vẫn hờ hững, thậm chí so với ngày thường còn cứng nhắc hơn ba phần.
*Đỗ nhược: Còn được gọi là thài lài trắng, có thể dùng làm thuốc chữa đau đầu, chóng mặt, hoa mắt,...
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa điện đẩy ra.
Hắn chuẩn bị rời đi, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, lại thấy sắc mặt trắng bệch không hề nhúc nhích của Tiết Mông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.