Chương 6: Ikea
Mộc Canh Mộc Canh
25/01/2022
Lương Ngư gần giữa trưa mới rời giường, y tuỳ tiện rửa mặt một chút, đeo băng đô lên trán mới bước xuống lầu, Tiểu Lạc đang nói chuyện cùng bảo mẫu, ríu ra ríu rít, cực kỳ tự tại chẳng khác gì đang ở nhà mình.
"Anh." Tiểu Lạc thấy y càng thêm phấn khởi kêu lên, "Anh dậy rồi à?"
Lương Ngư còn chưa hết ngái ngủ, vừa thấy người đã cảm thấy phiền phức, không thèm đáp lại, mãi đến tận khi đi đến chân cầu thang mới chịu dừng lại trước huyền quan.
Tiểu Lạc dường như cũng phát hiện ra, nói: "Anh mang cả cái bình này qua đây à?"
Lương Ngư gật đầu, trong bình vậy mà còn cắm cả hoa, có thể nhận thấy hoa trong bình hẳn là đã được thiết kế chuyên môn, tất cả đều mang một vẻ đẹp đẽ hoà quyện đan xen rất riêng biệt.
Dì bảo mẫu cười nói: "Là cậu Hứa cắm sáng nay đấy, còn sợ cậu không thích nữa."
Tiểu Lạc chớp chớp mắt, cô nhìn về phía Lương Ngư, biểu tình rõ rành rành là bị ngạc nhiên.
Lương Ngư cũng không phản ứng gì, y ngồi vào bàn ăn, phân phó cho Tiểu Lạc: "Gọi đồ ăn đi."
Dì bảo mẫu có hơi bất ngờ: "Cậu Lương không ăn ở nhà sao? Cậu Hứa đã bảo tôi chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ đợi cậu dậy thôi."
"...... " Tiểu Lạc giữ điện thoại, gọi đồ ăn cũng không ổn mà không gọi cũng chẳng xong.
Lương Ngư im lặng một lúc mới hỏi: "Món gì vậy?"
Dì bảo mẫu: "Canh gà hầm, cải ngồng xào chay, cậu Hứa nói cậu thích ăn cải ngồng, canh gà đã hớt hết mỡ rồi, cũng không có cho muối."
Lương Ngư: "....."
Lương Ngư gần đây đang theo lộ trình tăng cơ, thực đơn hàng ngày đều được quy định hết sức nghiêm ngặt. Dì bảo mẫu giúp y xé gà, thịt ức gà được bày gọn chỉnh tề lên đĩa, bên cạnh còn bày cùng cải ngồng xanh, hương vị hẳn là cũng chẳng ra làm sao, nhưng hình thức quả thực cũng không tệ.
Tiểu Lạc chụp một tấm hình, gửi cho PT của Lương Ngư.
Lương Ngư nhìn cô, đột nhiên nói: "Em cũng chụp cho anh một tấm hình đi."
"?" Tiểu Lạc cầm điện thoại lên, căn chuẩn mặt y chụp một tấm.
Lương Ngư liền sa sẩm mặt mày: "Ai bảo em chụp kiểu này."
Tiểu Lạc ù ù cạc cạc: "Thế anh muốn chụp kiểu gì mới được."
Lương Ngư tự lôi điện thoại của mình ra, khoa tay múa chân trước đĩa thịt gà nửa ngày, rồi ra lệnh cho trợ lý của mình: "Em bật flash máy em lên coi, lấy sáng từ góc bên kia qua."
Tiểu Lạc: "..... Đủ sáng rồi mà anh."
Lúc Chu Hiểu Hiểu nhận được thông báo của Weibo theo thói quen nhìn qua một chút, liền nhận thấy có gì đấy sai sai, cô liền nhanh chóng quay lại trang chủ, thì đã phát hiện ra một trong số những tài khoản mà mình đặt theo dõi đặc biệt - Lương Ngư thế mà lại update Weibo rồi.
"【Trái tim】Bữa trưa" còn đính kèm ảnh đĩa thịt gà và rau cải.
"......" Tay cầm điện thoại của Chu Hiểu Hiểu hơi run run, cô bịt kín miệng, lén lút nhìn sang Hứa Kinh Trập đang nhắm mắt dưỡng thần một bên, nội tâm âm thầm gào rú "Không cần đâu A Sir (1)! Không cần kính nghiệp vậy đâu mà!", vừa refresh lại, quả nhiên hai từ "bữa trưa" đã được đẩy lên hotsearch, kèm theo sau còn có một chữ "bạo".
(1) A Sir: một cách xưng hô viral trên mạng xã hội Trung Quốc thời gian gần đây, bắt nguồn từ cách xưng hô của người HongKong với cảnh sát, quan lớn là A Sir, được dùng linh hoạt trong rất nhiều hoàn cảnh giao tiếp khác nhau.
Chu Hiểu Hiểu nhìn phía xa xăm, ánh mắt vô thần, y chang một pho tượng thạch cao bất động.
Lương Ngư giống như người tiên phong khơi thông dòng chảy, cư dân mạng liền bắt đầu khoe các kiểu bữa trưa của mình, bên dưới phần bình luận của bản tôn cũng có rất nhiều người tag Hứa Kinh Trập, may mà Weibo của đương sự còn chưa tải lại, lúc này tạm xem như vẫn đang an toàn neo đậu ở ngoại cảng, một vùng trời yên biển lặng, thời gian êm đềm.
Trương Mạn không biết nên xử lý tình huống lúc này ra sao, chỉ có thể liên hệ với Dương Kiệt Thuỵ, đi thẳng vào vấn đề với y: "Tác phong làm việc của thầy Lương bình thường đều như vậy sao? Không phải nên chào hỏi nhau trước à?"
Dương Kiệt Thuỵ đương nhiên không cảm thấy chuyện này có gì bất cập: "Khoe ân ái thì có gì mà phải chào hỏi trước? Đây cũng là lẽ thường tình thôi."
Trương Mạn khó mà hình dung nổi: "Nhưng chuyện này là giả mà."
Dương Kiệt Thuỵ lại cười cười: "Cô cũng biết chuyện này là giả cơà, thế sao lúc nãy biểu cảm của thầy Hứa trước ống kính ngọt ngào như vậy mà lại không nghĩ tới được nhỉ?"
Trương Mạn: "......"
Thật ra không riêng gì đoàn đội của Hứa Kinh Trập, đoàn đội của Lương Ngư cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Khi trước còn hứa hẹn là hợp tác cùng tiến, hai bên cùng có lợi, kết quả là vừa mới bắt đầu, đoàn đội còn chưa kịp thể hiện năng lực, chính chủ hai bên đã trực tiếp nô nức chạy KPI trước rồi. Một người khoe với giới truyền thông, một người khoe trên Weibo. Nói sao đây, máu hơn thua đáng chết của đàn ông cứ nhất nhất phải thể hiện ở phương diện này hả?!
Quan trọng hơn là, Dương Kiệt Thuỵ nào có quản nổi Lương Ngư.
Nếu như là lúc mới vào nghề, Dương Kiệt Thuỵ còn có thể dựa vào lai lịch cùng cái mác người đại diện của mình để nhúng tay vào chuyện của Lương Ngư, nhưng mấy năm gần đây sự nghiệp của Lương Ngư không ngừng phát triển. Kể từ khi đạt giải Ảnh Đế đầu tiên cho đến khi tự ra mở phòng làm việc độc lập, Dương Kiệt Thuỵ một khi đã quyết định đi theo y thì quan hệ của hai người cũng thuận theo đó mà chuyển thành ông chủ và cấp dưới, ngoại trừ làm thuê thì cũng chỉ có thể tuân mệnh mà thôi.
Những lúc như thế này, y cũng chỉ dám thử gọi một cuộc điện thoại thăm dò mà thôi.
"Đăng cũng đăng rồi." Lương Ngư đứng trong phòng thay đồ lựa chọn trang phục mình mặc chiều nay, biệt thự của Hứa Kinh Trập có một ưu điểm vô cùng lớn là có đến hai phòng thay đồ. Mỗi năm y được tài trợ không ít mẫu trang phục mới từ các thương hiệu lớn nhỏ, bây giờ liền nhân cơ hội này chuyển hết qua đây, "Anh xem đấy như công việc không phải là được rồi sao."
Dương Kiệt Thuỵ lại than thở: "Có là công việc thì cậu cũng không cần hết lòng đến thế chứ, bức ảnh chụp chung của hai cậu lần trước, cái gì mà "nụ hôn thế kỷ" khiến Weibo tê liệt một ngày trời rồi, hôm nay còn tiếp nữa, có biết đau lòng cho lập trình viên không hả?"
"Lại còn Douban nữa." Dương Kiệt Thuỵ tiếp tục tỉ tê với y: "Group của cậu và group của Hứa Kinh Trập chửi nhau trên quảng trường đến độ đầu tắt mặt tối, so kè thành tích, fan hai nhà cũng vui ra phết đấy, chẳng thèm nói ai không xứng với ai, chỉ thích ai làm việc nấy thôi, fan Hứa Kinh Trập nói tên cp nhất định phải gọi là (cá) Lôi Vũ, fan cậu không chịu, nói ban ngày như ngư đắc thuỷ(2) (nước mưa), đêm về ngư thuỷ chi hoan, thấy sao, nghe có vẻ rất văn hoá đúng không?"
(2) Như ngư đắc thuỷ - Như cá gặp nước
Ngư thuỷ chi hoan - Cá nước tương hoan: nguyên bản được sử dụng để miêu tả mối quan hệ hai vật thể hoặc giữa con người với nhau ở trạng thái hài hoà, tự nhiên như cá và nước (hồi 39 của Tam quốc diễn nghĩa: Lưu Bị đã bình luận về Gia Cát Lượng như sau: Cô gia có được Khổng Minh, giống như cá gặp nước vậy), nhưng sau này bị một số nhà văn sử dụng thành ngữ này để miêu tả tình cảm nam nữ, vậy nên tạo thành một cách lý giải khác, ngư thuỷ chi hoan ám chỉ sự giao hoan của nam nữ.
Lương Ngư dường như cũng cảm thấy rất thú vị, vậy mà lại bật cười ha ha thành tiếng, Dương Kiệt Thuỵ không nghĩ tới y sẽ phản ứng như vậy, cũng lười nói lại, khuyên bảo hết nước hết cái mới tạm ổn, kêu y đừng có làm số liệu đều như uống nước thế, cuối cùng liền ngắt điện thoại.
Dưới lầu vọng lên tiếng của Tiểu Lạc, Hứa Kinh Trập đã trở về rồi.
Lương Ngư đã thay xong quần áo, đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống dưới, Hứa Kinh Trập vẫn đang đứng ở huyền quan, tựa hồ vừa nhận thức được tầm mắt của y mà ngẩng đầu lên khiến cho ánh mắt của hai người chạm nhau.
Hai người thật ra đã mấy ngày không gặp mặt rồi, đêm qua Lương Ngư về nhà quá muộn, Hứa Kinh Trập lại là kiểu tác phong sấm đánh không động chỉ cần ngày hôm sau có công việc thì nhất định phải ngủ sớm giữ sắc. Vậy nên theo lý thường mà nói, bọn họ bây giờ cũng không thể xem là tiểu biệt thắng tân hôn.
"Hi." Hứa Kinh Trập giơ tay lên, định chào hỏi Lương Ngư một chút, Chu Hiểu Hiểu liền tự động biến thành người tàng hình.
Lúc nãy trên xe cô có nhắc chuyện Lương Ngư đăng Weibo với Hứa Kinh Trập, Hứa Kinh Trập lúc đó mới tải lại Weibo về máy một lần nữa.
Dì bảo mẫu còn chưa về, hai người lại tiếp tục diễn.
"Cậu đã ăn chưa?" Hứa Kinh Trập tuỳ tiện hỏi một câu.
Lương Ngư: "Tôi không ăn không phải là có lỗi với lòng tốt của anh sao?"
Nội dung trò chuyện nghe như đang ve vãn nhau, nhưng phát ra từ miệng Lương Ngư lại thành ra cực kỳ quái gở.
Hứa Kinh Trập để bảo mẫu tan làm trước, tự mình lên tầng hai bước vào một phòng thay đồ khác, buổi chiều bọn họ phải cùng đi dạo Ikea, mua sắm là phụ, chủ yếu là phải để người ta chụp hình.
Chu Hiểu Hiểu và Tiểu Lạc đều an phận ngồi đợi dưới lầu, Lương Ngư thế nào cũng đứng ngồi không yên, y muốn vào phòng thay đồ của Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập không biết phải làm sao: "Cậu đợi ở ngoài đi, tôi thay đồ trước đã."
Lương Ngư bộ dạng uể oải, nói: "Thẩm mỹ của anh không được ổn cho lắm."
"......." Hứa Kinh Trập ngờ ngợ cảm giác như mình đang bị mạo phạm, "Thẩm mỹ như cậu mới gọi là tốt à?"
Lương Ngư ý tại ngôn ngoại: "Chí ít tôi cũng sẽ không đeo loại tất như anh hôm ấy."
Hứa Kinh Trập nhìn chằm chằm vào Lương Ngư một lúc, lại nghĩ ngợi gì đó, để y bước vào phòng thay đồ. Lương Ngư đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thể nào hài lòng nổi, cuối cùng đành nói: "Anh sang phòng tôi chọn lấy một bộ đi."
Hứa Kinh Trập có chút do dự: "Kiểu dáng không phù hợp sao?"
Lương Ngư nhoẻn miệng cười, mang theo đôi phần ái muội. Y đánh giá Hứa Kinh Trập một phen, tầm mắt chủ yếu rơi trên phần cổ vài đối phương, lại đảo quanh thêm một vòng, không dấu vết thu hồi lại ánh mắt đó, nhàn nhạt nói: "Để tôi lấy vài bộ trang phục mới sang đây, đồ nữ đó, thầy Hứa có muốn mặc thử không?"
Trong thời trang có rất nhiều thương hiệu xa xỉ tầm thấp thường cho ra đời các mẫu trang phục oversize, không phân rõ là dành cho nam hay nữ, tất nhiên trong số đó sẽ có một số thiết kế theo thiên hướng dịu dàng thường được nữ giới ưa chuộng hơn cả.
Lương Ngư chọn cho Hứa Kinh Trập một bộ trang phục thoải mái đến từ một nhà thiết kế tư nhân, điểm nhấn nằm ở vòng ren đính quanh cổ tay, bên dưới không hề sai sót khi lựa chọn phối hợp cùng một chiếc quần bò cũ giả xước, tất chọn lần này cũng là màu trắng, Lương Ngư nhìn qua một lượt, hiếm khi không phát biểu ý kiến.
"Sinh nhật của anh là ngày mùng 5 hay mùng 6 tháng 3?" Lương Ngư đột nhiên hỏi.
Hứa Kinh Trập: "Là buổi sáng ngày mùng 6." Anh có phần bất ngờ, "Cậu cũng biết à?"
Lương Ngư liền chê cười y: "Cái tên này của anh cũng tiện hình dung thật đấy."
Hứa Kinh Trập cũng không phải mới lần đầu nghe người khác nói như vậy, ân sư Nhậm Thanh cũng từng khen tên của anh, nói ngày sinh của anh rất đẹp, đặt tên cũng rất hay. Trước khi ra mắt với tư cách diễn viên, từ sớm công ty đã tìm một vị sư phụ đến xem cho anh, nói mệnh của anh là tiền đồ hiển hách, thăng quan tiến chức, thế là dứt khoát không đổi nghệ danh, giữ nguyên ba chữ Hứa Kinh Trập để ra mắt luôn.
Đại khái là vì thời gian hai người ở trong phòng thay đồ có hơi lâu, hai trợ lý ngồi chờ bên dưới cũng sắp không nhẫn nhịn nổi nữa rồi.
Tiểu Lạc to gan lớn mật, bước lên trên thúc giục: "Anh, chúng ta chuẩn bị đi chưa?"
Lương Ngư thò đầu ra, vẻ mặt ra điều mình đang mất kiên nhẫn: "Mới có mấy giờ hả?" Y hỏi.
Hứa Kinh Trập xem giờ, cảm thấy đã đến lúc phải xuất phát rồi, đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài.
Lương Ngư lại kéo anh lại: "Anh đeo thêm ít trang sức đi."
Hứa Kinh Trập hỏi: "Dây chuyền à? Hay là nhẫn?"
Lương Ngư không nói câu nào, y lại nhìn Hứa Kinh Trập, tháo dây đeo đồng hồ trên tay mình xuống, động tác có phần thô lỗ đeo lên cổ tay của Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập đợi y cài xong, mới rời tay ra, dở khóc dở cười: "Có hơi rộng."
Tâm trạng Lương Ngư không được tốt lắm: "Là vì anh gầy."
Hai người một trước một sau bước xuống cầu thang, Hứa Kinh Trập ra phía huyền quan đeo giày trước. Lúc anh buộc dây giày, Chu Hiểu Hiểu còn nhìn thấy một chiếc đồng hồ lộ ra dưới cổ tay áo ren, xém chút nữa mắc nghẹn một hơi.
Cô không nhịn được lại nghiêng đầu qua nhìn Lương Ngư, ở phía sau đã đeo xong đôi giày đế cói (espadrilles), biểu tình hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn đang mải nói chuyện với Tiểu Lạc.
Hai người họ đều nói giọng địa phương, Chu Hiểu Hiểu nghe không hiểu, cô còn mải nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Hứa Kinh Trập, sắc mặt thảm không nỡ nhìn.
Hứa Kinh Trập dường như hoàn toàn không nhận thức được có vấn đề gì, bọn họ ra ngoài cũng chẳng khác đi làm là mấy, một giây sau đã tiến vào thiết lập "ân ái", từ lúc lên xe đến tận lúc xuống xe, đến lúc bước vào Ikea thậm chí còn hết sức tự nhiên nắm lấy tay Lương Ngư.
"Chúng ta đổi chỗ đi." Hứa Kinh Trập bỗng nhiên nói vậy nhân lúc "ân ái" thủ thỉ vào tai Lương Ngư.
Lương Ngư mặt thì cười cười nhưng giọng điệu lại hết sức lạnh nhạt: "Để làm gì?"
Hứa Kinh Trập: "Góc chụp này của bọn họ không hợp với tôi, mặt phía bên trái của tôi đẹp hơn."
Lương Ngư: "......"
Lời tác giả:
Hiểu Hiểu: "Đây là cảnh mà mới ngày đầu tiên đi làm người ta đã có thể miễn phí chứng kiến rồi ư?!"
"Anh." Tiểu Lạc thấy y càng thêm phấn khởi kêu lên, "Anh dậy rồi à?"
Lương Ngư còn chưa hết ngái ngủ, vừa thấy người đã cảm thấy phiền phức, không thèm đáp lại, mãi đến tận khi đi đến chân cầu thang mới chịu dừng lại trước huyền quan.
Tiểu Lạc dường như cũng phát hiện ra, nói: "Anh mang cả cái bình này qua đây à?"
Lương Ngư gật đầu, trong bình vậy mà còn cắm cả hoa, có thể nhận thấy hoa trong bình hẳn là đã được thiết kế chuyên môn, tất cả đều mang một vẻ đẹp đẽ hoà quyện đan xen rất riêng biệt.
Dì bảo mẫu cười nói: "Là cậu Hứa cắm sáng nay đấy, còn sợ cậu không thích nữa."
Tiểu Lạc chớp chớp mắt, cô nhìn về phía Lương Ngư, biểu tình rõ rành rành là bị ngạc nhiên.
Lương Ngư cũng không phản ứng gì, y ngồi vào bàn ăn, phân phó cho Tiểu Lạc: "Gọi đồ ăn đi."
Dì bảo mẫu có hơi bất ngờ: "Cậu Lương không ăn ở nhà sao? Cậu Hứa đã bảo tôi chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ đợi cậu dậy thôi."
"...... " Tiểu Lạc giữ điện thoại, gọi đồ ăn cũng không ổn mà không gọi cũng chẳng xong.
Lương Ngư im lặng một lúc mới hỏi: "Món gì vậy?"
Dì bảo mẫu: "Canh gà hầm, cải ngồng xào chay, cậu Hứa nói cậu thích ăn cải ngồng, canh gà đã hớt hết mỡ rồi, cũng không có cho muối."
Lương Ngư: "....."
Lương Ngư gần đây đang theo lộ trình tăng cơ, thực đơn hàng ngày đều được quy định hết sức nghiêm ngặt. Dì bảo mẫu giúp y xé gà, thịt ức gà được bày gọn chỉnh tề lên đĩa, bên cạnh còn bày cùng cải ngồng xanh, hương vị hẳn là cũng chẳng ra làm sao, nhưng hình thức quả thực cũng không tệ.
Tiểu Lạc chụp một tấm hình, gửi cho PT của Lương Ngư.
Lương Ngư nhìn cô, đột nhiên nói: "Em cũng chụp cho anh một tấm hình đi."
"?" Tiểu Lạc cầm điện thoại lên, căn chuẩn mặt y chụp một tấm.
Lương Ngư liền sa sẩm mặt mày: "Ai bảo em chụp kiểu này."
Tiểu Lạc ù ù cạc cạc: "Thế anh muốn chụp kiểu gì mới được."
Lương Ngư tự lôi điện thoại của mình ra, khoa tay múa chân trước đĩa thịt gà nửa ngày, rồi ra lệnh cho trợ lý của mình: "Em bật flash máy em lên coi, lấy sáng từ góc bên kia qua."
Tiểu Lạc: "..... Đủ sáng rồi mà anh."
Lúc Chu Hiểu Hiểu nhận được thông báo của Weibo theo thói quen nhìn qua một chút, liền nhận thấy có gì đấy sai sai, cô liền nhanh chóng quay lại trang chủ, thì đã phát hiện ra một trong số những tài khoản mà mình đặt theo dõi đặc biệt - Lương Ngư thế mà lại update Weibo rồi.
"【Trái tim】Bữa trưa" còn đính kèm ảnh đĩa thịt gà và rau cải.
"......" Tay cầm điện thoại của Chu Hiểu Hiểu hơi run run, cô bịt kín miệng, lén lút nhìn sang Hứa Kinh Trập đang nhắm mắt dưỡng thần một bên, nội tâm âm thầm gào rú "Không cần đâu A Sir (1)! Không cần kính nghiệp vậy đâu mà!", vừa refresh lại, quả nhiên hai từ "bữa trưa" đã được đẩy lên hotsearch, kèm theo sau còn có một chữ "bạo".
(1) A Sir: một cách xưng hô viral trên mạng xã hội Trung Quốc thời gian gần đây, bắt nguồn từ cách xưng hô của người HongKong với cảnh sát, quan lớn là A Sir, được dùng linh hoạt trong rất nhiều hoàn cảnh giao tiếp khác nhau.
Chu Hiểu Hiểu nhìn phía xa xăm, ánh mắt vô thần, y chang một pho tượng thạch cao bất động.
Lương Ngư giống như người tiên phong khơi thông dòng chảy, cư dân mạng liền bắt đầu khoe các kiểu bữa trưa của mình, bên dưới phần bình luận của bản tôn cũng có rất nhiều người tag Hứa Kinh Trập, may mà Weibo của đương sự còn chưa tải lại, lúc này tạm xem như vẫn đang an toàn neo đậu ở ngoại cảng, một vùng trời yên biển lặng, thời gian êm đềm.
Trương Mạn không biết nên xử lý tình huống lúc này ra sao, chỉ có thể liên hệ với Dương Kiệt Thuỵ, đi thẳng vào vấn đề với y: "Tác phong làm việc của thầy Lương bình thường đều như vậy sao? Không phải nên chào hỏi nhau trước à?"
Dương Kiệt Thuỵ đương nhiên không cảm thấy chuyện này có gì bất cập: "Khoe ân ái thì có gì mà phải chào hỏi trước? Đây cũng là lẽ thường tình thôi."
Trương Mạn khó mà hình dung nổi: "Nhưng chuyện này là giả mà."
Dương Kiệt Thuỵ lại cười cười: "Cô cũng biết chuyện này là giả cơà, thế sao lúc nãy biểu cảm của thầy Hứa trước ống kính ngọt ngào như vậy mà lại không nghĩ tới được nhỉ?"
Trương Mạn: "......"
Thật ra không riêng gì đoàn đội của Hứa Kinh Trập, đoàn đội của Lương Ngư cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Khi trước còn hứa hẹn là hợp tác cùng tiến, hai bên cùng có lợi, kết quả là vừa mới bắt đầu, đoàn đội còn chưa kịp thể hiện năng lực, chính chủ hai bên đã trực tiếp nô nức chạy KPI trước rồi. Một người khoe với giới truyền thông, một người khoe trên Weibo. Nói sao đây, máu hơn thua đáng chết của đàn ông cứ nhất nhất phải thể hiện ở phương diện này hả?!
Quan trọng hơn là, Dương Kiệt Thuỵ nào có quản nổi Lương Ngư.
Nếu như là lúc mới vào nghề, Dương Kiệt Thuỵ còn có thể dựa vào lai lịch cùng cái mác người đại diện của mình để nhúng tay vào chuyện của Lương Ngư, nhưng mấy năm gần đây sự nghiệp của Lương Ngư không ngừng phát triển. Kể từ khi đạt giải Ảnh Đế đầu tiên cho đến khi tự ra mở phòng làm việc độc lập, Dương Kiệt Thuỵ một khi đã quyết định đi theo y thì quan hệ của hai người cũng thuận theo đó mà chuyển thành ông chủ và cấp dưới, ngoại trừ làm thuê thì cũng chỉ có thể tuân mệnh mà thôi.
Những lúc như thế này, y cũng chỉ dám thử gọi một cuộc điện thoại thăm dò mà thôi.
"Đăng cũng đăng rồi." Lương Ngư đứng trong phòng thay đồ lựa chọn trang phục mình mặc chiều nay, biệt thự của Hứa Kinh Trập có một ưu điểm vô cùng lớn là có đến hai phòng thay đồ. Mỗi năm y được tài trợ không ít mẫu trang phục mới từ các thương hiệu lớn nhỏ, bây giờ liền nhân cơ hội này chuyển hết qua đây, "Anh xem đấy như công việc không phải là được rồi sao."
Dương Kiệt Thuỵ lại than thở: "Có là công việc thì cậu cũng không cần hết lòng đến thế chứ, bức ảnh chụp chung của hai cậu lần trước, cái gì mà "nụ hôn thế kỷ" khiến Weibo tê liệt một ngày trời rồi, hôm nay còn tiếp nữa, có biết đau lòng cho lập trình viên không hả?"
"Lại còn Douban nữa." Dương Kiệt Thuỵ tiếp tục tỉ tê với y: "Group của cậu và group của Hứa Kinh Trập chửi nhau trên quảng trường đến độ đầu tắt mặt tối, so kè thành tích, fan hai nhà cũng vui ra phết đấy, chẳng thèm nói ai không xứng với ai, chỉ thích ai làm việc nấy thôi, fan Hứa Kinh Trập nói tên cp nhất định phải gọi là (cá) Lôi Vũ, fan cậu không chịu, nói ban ngày như ngư đắc thuỷ(2) (nước mưa), đêm về ngư thuỷ chi hoan, thấy sao, nghe có vẻ rất văn hoá đúng không?"
(2) Như ngư đắc thuỷ - Như cá gặp nước
Ngư thuỷ chi hoan - Cá nước tương hoan: nguyên bản được sử dụng để miêu tả mối quan hệ hai vật thể hoặc giữa con người với nhau ở trạng thái hài hoà, tự nhiên như cá và nước (hồi 39 của Tam quốc diễn nghĩa: Lưu Bị đã bình luận về Gia Cát Lượng như sau: Cô gia có được Khổng Minh, giống như cá gặp nước vậy), nhưng sau này bị một số nhà văn sử dụng thành ngữ này để miêu tả tình cảm nam nữ, vậy nên tạo thành một cách lý giải khác, ngư thuỷ chi hoan ám chỉ sự giao hoan của nam nữ.
Lương Ngư dường như cũng cảm thấy rất thú vị, vậy mà lại bật cười ha ha thành tiếng, Dương Kiệt Thuỵ không nghĩ tới y sẽ phản ứng như vậy, cũng lười nói lại, khuyên bảo hết nước hết cái mới tạm ổn, kêu y đừng có làm số liệu đều như uống nước thế, cuối cùng liền ngắt điện thoại.
Dưới lầu vọng lên tiếng của Tiểu Lạc, Hứa Kinh Trập đã trở về rồi.
Lương Ngư đã thay xong quần áo, đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống dưới, Hứa Kinh Trập vẫn đang đứng ở huyền quan, tựa hồ vừa nhận thức được tầm mắt của y mà ngẩng đầu lên khiến cho ánh mắt của hai người chạm nhau.
Hai người thật ra đã mấy ngày không gặp mặt rồi, đêm qua Lương Ngư về nhà quá muộn, Hứa Kinh Trập lại là kiểu tác phong sấm đánh không động chỉ cần ngày hôm sau có công việc thì nhất định phải ngủ sớm giữ sắc. Vậy nên theo lý thường mà nói, bọn họ bây giờ cũng không thể xem là tiểu biệt thắng tân hôn.
"Hi." Hứa Kinh Trập giơ tay lên, định chào hỏi Lương Ngư một chút, Chu Hiểu Hiểu liền tự động biến thành người tàng hình.
Lúc nãy trên xe cô có nhắc chuyện Lương Ngư đăng Weibo với Hứa Kinh Trập, Hứa Kinh Trập lúc đó mới tải lại Weibo về máy một lần nữa.
Dì bảo mẫu còn chưa về, hai người lại tiếp tục diễn.
"Cậu đã ăn chưa?" Hứa Kinh Trập tuỳ tiện hỏi một câu.
Lương Ngư: "Tôi không ăn không phải là có lỗi với lòng tốt của anh sao?"
Nội dung trò chuyện nghe như đang ve vãn nhau, nhưng phát ra từ miệng Lương Ngư lại thành ra cực kỳ quái gở.
Hứa Kinh Trập để bảo mẫu tan làm trước, tự mình lên tầng hai bước vào một phòng thay đồ khác, buổi chiều bọn họ phải cùng đi dạo Ikea, mua sắm là phụ, chủ yếu là phải để người ta chụp hình.
Chu Hiểu Hiểu và Tiểu Lạc đều an phận ngồi đợi dưới lầu, Lương Ngư thế nào cũng đứng ngồi không yên, y muốn vào phòng thay đồ của Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập không biết phải làm sao: "Cậu đợi ở ngoài đi, tôi thay đồ trước đã."
Lương Ngư bộ dạng uể oải, nói: "Thẩm mỹ của anh không được ổn cho lắm."
"......." Hứa Kinh Trập ngờ ngợ cảm giác như mình đang bị mạo phạm, "Thẩm mỹ như cậu mới gọi là tốt à?"
Lương Ngư ý tại ngôn ngoại: "Chí ít tôi cũng sẽ không đeo loại tất như anh hôm ấy."
Hứa Kinh Trập nhìn chằm chằm vào Lương Ngư một lúc, lại nghĩ ngợi gì đó, để y bước vào phòng thay đồ. Lương Ngư đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thể nào hài lòng nổi, cuối cùng đành nói: "Anh sang phòng tôi chọn lấy một bộ đi."
Hứa Kinh Trập có chút do dự: "Kiểu dáng không phù hợp sao?"
Lương Ngư nhoẻn miệng cười, mang theo đôi phần ái muội. Y đánh giá Hứa Kinh Trập một phen, tầm mắt chủ yếu rơi trên phần cổ vài đối phương, lại đảo quanh thêm một vòng, không dấu vết thu hồi lại ánh mắt đó, nhàn nhạt nói: "Để tôi lấy vài bộ trang phục mới sang đây, đồ nữ đó, thầy Hứa có muốn mặc thử không?"
Trong thời trang có rất nhiều thương hiệu xa xỉ tầm thấp thường cho ra đời các mẫu trang phục oversize, không phân rõ là dành cho nam hay nữ, tất nhiên trong số đó sẽ có một số thiết kế theo thiên hướng dịu dàng thường được nữ giới ưa chuộng hơn cả.
Lương Ngư chọn cho Hứa Kinh Trập một bộ trang phục thoải mái đến từ một nhà thiết kế tư nhân, điểm nhấn nằm ở vòng ren đính quanh cổ tay, bên dưới không hề sai sót khi lựa chọn phối hợp cùng một chiếc quần bò cũ giả xước, tất chọn lần này cũng là màu trắng, Lương Ngư nhìn qua một lượt, hiếm khi không phát biểu ý kiến.
"Sinh nhật của anh là ngày mùng 5 hay mùng 6 tháng 3?" Lương Ngư đột nhiên hỏi.
Hứa Kinh Trập: "Là buổi sáng ngày mùng 6." Anh có phần bất ngờ, "Cậu cũng biết à?"
Lương Ngư liền chê cười y: "Cái tên này của anh cũng tiện hình dung thật đấy."
Hứa Kinh Trập cũng không phải mới lần đầu nghe người khác nói như vậy, ân sư Nhậm Thanh cũng từng khen tên của anh, nói ngày sinh của anh rất đẹp, đặt tên cũng rất hay. Trước khi ra mắt với tư cách diễn viên, từ sớm công ty đã tìm một vị sư phụ đến xem cho anh, nói mệnh của anh là tiền đồ hiển hách, thăng quan tiến chức, thế là dứt khoát không đổi nghệ danh, giữ nguyên ba chữ Hứa Kinh Trập để ra mắt luôn.
Đại khái là vì thời gian hai người ở trong phòng thay đồ có hơi lâu, hai trợ lý ngồi chờ bên dưới cũng sắp không nhẫn nhịn nổi nữa rồi.
Tiểu Lạc to gan lớn mật, bước lên trên thúc giục: "Anh, chúng ta chuẩn bị đi chưa?"
Lương Ngư thò đầu ra, vẻ mặt ra điều mình đang mất kiên nhẫn: "Mới có mấy giờ hả?" Y hỏi.
Hứa Kinh Trập xem giờ, cảm thấy đã đến lúc phải xuất phát rồi, đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài.
Lương Ngư lại kéo anh lại: "Anh đeo thêm ít trang sức đi."
Hứa Kinh Trập hỏi: "Dây chuyền à? Hay là nhẫn?"
Lương Ngư không nói câu nào, y lại nhìn Hứa Kinh Trập, tháo dây đeo đồng hồ trên tay mình xuống, động tác có phần thô lỗ đeo lên cổ tay của Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập đợi y cài xong, mới rời tay ra, dở khóc dở cười: "Có hơi rộng."
Tâm trạng Lương Ngư không được tốt lắm: "Là vì anh gầy."
Hai người một trước một sau bước xuống cầu thang, Hứa Kinh Trập ra phía huyền quan đeo giày trước. Lúc anh buộc dây giày, Chu Hiểu Hiểu còn nhìn thấy một chiếc đồng hồ lộ ra dưới cổ tay áo ren, xém chút nữa mắc nghẹn một hơi.
Cô không nhịn được lại nghiêng đầu qua nhìn Lương Ngư, ở phía sau đã đeo xong đôi giày đế cói (espadrilles), biểu tình hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn đang mải nói chuyện với Tiểu Lạc.
Hai người họ đều nói giọng địa phương, Chu Hiểu Hiểu nghe không hiểu, cô còn mải nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Hứa Kinh Trập, sắc mặt thảm không nỡ nhìn.
Hứa Kinh Trập dường như hoàn toàn không nhận thức được có vấn đề gì, bọn họ ra ngoài cũng chẳng khác đi làm là mấy, một giây sau đã tiến vào thiết lập "ân ái", từ lúc lên xe đến tận lúc xuống xe, đến lúc bước vào Ikea thậm chí còn hết sức tự nhiên nắm lấy tay Lương Ngư.
"Chúng ta đổi chỗ đi." Hứa Kinh Trập bỗng nhiên nói vậy nhân lúc "ân ái" thủ thỉ vào tai Lương Ngư.
Lương Ngư mặt thì cười cười nhưng giọng điệu lại hết sức lạnh nhạt: "Để làm gì?"
Hứa Kinh Trập: "Góc chụp này của bọn họ không hợp với tôi, mặt phía bên trái của tôi đẹp hơn."
Lương Ngư: "......"
Lời tác giả:
Hiểu Hiểu: "Đây là cảnh mà mới ngày đầu tiên đi làm người ta đã có thể miễn phí chứng kiến rồi ư?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.