Chương 1
Cung Tường Vãng Sự
31/05/2024
1
Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử, ta đã muốn đập vào đầu hắn một cái.
Ta vào học viện nữ tử Trường An năm mười lăm tuổi và học ở đó năm năm, sau khi học xong, ta có hai con đường trước mặt.
Khảo ân khoa, vào triều làm quan.
Hoặc là tiến vào nội viện, tham gia đánh giá tuyển chọn và trở thành nữ quan.
Tất nhiên còn có con đường thứ ba, về nhà gả chồng sinh con, thế nên ta đã trực tiếp phớt lờ phương án này.
Làm nữ quan cũng có thời hạn cụ thể, sau năm năm tiến cung ta có thể nhận được một số tiền rất lớn.
Thế là ta quyết đoán tiến cung, dự định ở lại thêm năm năm nữa, sau đó đi Giang Nam, sống cuộc đời cá mặn mà ta mong muốn.
Ngày vào cung, ta đang tranh cãi với các tỷ muội xem bánh bao ngọt hay bánh bao mặn ngon hơn, vị hoàng hậu có sở thích nghe lén góc tường đã nghe thấy những lời ta nói. Người cho rằng ta thật nhàm chán, thật hà khắc, thật lạnh nhạt... Mọi điều đều nói lên một việc, ta chắc chắn là kẻ thù của thái tử.
Thế là ta được phân vào Đông Cung.
Lúc đó thái tử chỉ mới mười lăm tuổi, lần đầu tiên ta gặp hắn là vào bữa trưa.
Chàng trai trẻ thừa hưởng mọi ưu điểm nhan sắc của phụ mẫu, thậm chí còn có chút trà xanh, đứng chói mắt trong vườn.
Hắn đặt một quả táo trên đầu và nói với những người hầu đang quỳ quanh hắn, "Đến, bắn ta đi."
Ta đã sống hơn hai mươi năm, ta đã từng thấy những người ở địa vị cao không coi người khác như con người, coi thường mạng sống của người dân. Nhưng ta chưa bao giờ thấy qua hoàng tử của bất kỳ triều đại hay vương quốc nào tự coi thường mạng sống của mình.
Điều này thực sự chưa từng thấy và khiến ta mở rộng tầm mắt.
Một vị cung nhân lớn tuổi cầu xin: "Tổ tông, tiểu tổ tông, chúng ta ăn cơm trước đi..."
Chàng trai giơ một ngón tay lên lắc lắc, cười rạng rỡ: “Các ngươi không bắn, ta sẽ không ăn.”
Nói xong, cậu ta nói thêm: “Nếu mấy chục người các ngươi không có ai dám giương cung sẽ bị phạt hai mươi bản và tống vào ngục”.
Mọi người: "..."
Bắn thì chết, không bắn cũng chết.
Trong khi đám cung nhân do dự, hắn bắt đầu đếm.
"Năm, bốn, ba..."
Ta chộp lấy cây cung bên cạnh và rút mũi tên——
“Ào”, nước táo bắn tung tóe vào mặt hắn.
Hắn bất ngờ ngẩng đầu lên.
Mọi người trong cung cũng quay lại nhìn ta với vẻ kinh ngạc.
Ta: "Được rồi, đi ăn thôi."
Hắn vừa định mở miệng, ta liền lại gần chào, giơ khăn tay lên lau thật mạnh lên mặt hắn rồi nói: “Tiểu hài tử không ăn thì không lớn được”.
So với ta thì hắn thấp hơn ta nửa cái đầu. Ta nhìn vào đỉnh đầu cậu ta và mỉm cười chế giễu. Hắn lúc đó có chút thẹn quá hoá giận, khuôn mặt bị ta xoa đỏ bừng lại đỏ lên: "Ngươi mới không cao... Không đúng, ngươi là ai?!"
Lần đầu tiên nhìn thấy thái tử, ta đã muốn đập vào đầu hắn một cái.
Ta vào học viện nữ tử Trường An năm mười lăm tuổi và học ở đó năm năm, sau khi học xong, ta có hai con đường trước mặt.
Khảo ân khoa, vào triều làm quan.
Hoặc là tiến vào nội viện, tham gia đánh giá tuyển chọn và trở thành nữ quan.
Tất nhiên còn có con đường thứ ba, về nhà gả chồng sinh con, thế nên ta đã trực tiếp phớt lờ phương án này.
Làm nữ quan cũng có thời hạn cụ thể, sau năm năm tiến cung ta có thể nhận được một số tiền rất lớn.
Thế là ta quyết đoán tiến cung, dự định ở lại thêm năm năm nữa, sau đó đi Giang Nam, sống cuộc đời cá mặn mà ta mong muốn.
Ngày vào cung, ta đang tranh cãi với các tỷ muội xem bánh bao ngọt hay bánh bao mặn ngon hơn, vị hoàng hậu có sở thích nghe lén góc tường đã nghe thấy những lời ta nói. Người cho rằng ta thật nhàm chán, thật hà khắc, thật lạnh nhạt... Mọi điều đều nói lên một việc, ta chắc chắn là kẻ thù của thái tử.
Thế là ta được phân vào Đông Cung.
Lúc đó thái tử chỉ mới mười lăm tuổi, lần đầu tiên ta gặp hắn là vào bữa trưa.
Chàng trai trẻ thừa hưởng mọi ưu điểm nhan sắc của phụ mẫu, thậm chí còn có chút trà xanh, đứng chói mắt trong vườn.
Hắn đặt một quả táo trên đầu và nói với những người hầu đang quỳ quanh hắn, "Đến, bắn ta đi."
Ta đã sống hơn hai mươi năm, ta đã từng thấy những người ở địa vị cao không coi người khác như con người, coi thường mạng sống của người dân. Nhưng ta chưa bao giờ thấy qua hoàng tử của bất kỳ triều đại hay vương quốc nào tự coi thường mạng sống của mình.
Điều này thực sự chưa từng thấy và khiến ta mở rộng tầm mắt.
Một vị cung nhân lớn tuổi cầu xin: "Tổ tông, tiểu tổ tông, chúng ta ăn cơm trước đi..."
Chàng trai giơ một ngón tay lên lắc lắc, cười rạng rỡ: “Các ngươi không bắn, ta sẽ không ăn.”
Nói xong, cậu ta nói thêm: “Nếu mấy chục người các ngươi không có ai dám giương cung sẽ bị phạt hai mươi bản và tống vào ngục”.
Mọi người: "..."
Bắn thì chết, không bắn cũng chết.
Trong khi đám cung nhân do dự, hắn bắt đầu đếm.
"Năm, bốn, ba..."
Ta chộp lấy cây cung bên cạnh và rút mũi tên——
“Ào”, nước táo bắn tung tóe vào mặt hắn.
Hắn bất ngờ ngẩng đầu lên.
Mọi người trong cung cũng quay lại nhìn ta với vẻ kinh ngạc.
Ta: "Được rồi, đi ăn thôi."
Hắn vừa định mở miệng, ta liền lại gần chào, giơ khăn tay lên lau thật mạnh lên mặt hắn rồi nói: “Tiểu hài tử không ăn thì không lớn được”.
So với ta thì hắn thấp hơn ta nửa cái đầu. Ta nhìn vào đỉnh đầu cậu ta và mỉm cười chế giễu. Hắn lúc đó có chút thẹn quá hoá giận, khuôn mặt bị ta xoa đỏ bừng lại đỏ lên: "Ngươi mới không cao... Không đúng, ngươi là ai?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.