Quyển 3 - Chương 134: Con rối
Priest
25/05/2019
Chu Phỉ đuổi một mạch hơn mấy dặm, tuy bóng dáng Ân Bái phập phù lúc ẩn
lúc hiện nhưng không thể nào thoát khỏi nàng. Mãi đến một nơi xa xôi
thưa dấu chân người, Ân Bái giống như bị nàng đuổi hết chịu nổi, bèn
dừng bước, hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng bắn ra từ sau mặt nạ sắt nhìn về phía Chu Phỉ đuổi tận không buông:
– Ngươi tới tìm chết à?
Chu Phỉ lười nhiều lời với hắn ta, mũi chân hơi chỉa xuống đất, ánh đao Toái Già ngưng tụ thành một điểm, bay về phía ngực Ân Bái như sao băng đuổi trăng, nhắm thẳng vào mẫu trùng Niết Bàn cổ to béo.
Quái trùng nhận ra sát ý của nàng, tức giận phát ra tiếng rít gào khàn khàn, quái trùng to cỡ lòng bàn tay ấy kêu lên tạo thanh thế rất lớn, thoạt nghe như tiếng sóng biển vỗ bờ trong truyền thuyết.
Ống tay áo dài của Ân Bái khẽ khép lại, bộ hắc y bị nội lực đẩy lên như được đúc từ vàng đá, sượt qua lưỡi đao sắc của thanh tuyệt đại danh đao trong tay Chu Phỉ xẹt ra tia lửa, sau đó hai tay hắn ta ấn xuống, đè lại sống đao Toái Già, lồng ngực hắn ta gầy đến mức chỉ dày cỡ nửa bàn tay nhấp nhô yếu ớt mà gấp gáp, phối hợp với con quái trùng nằm trên ngực, lộ rõ sự bệnh hoạn và nguy hiểm.
– Ồ, ta hiểu rồi, ngươi muốn giết mẫu trùng để cứu những người kia?
Ân Bái cười khàn:
– Chu cô nương, ngươi đúng là vẫn bất chấp hậu quả hệt như năm xưa ở Hành Sơn.
Nhắc tới Hành Sơn là Chu Phỉ bực, vì chuyện đó mà Tạ Doãn quạo quọ khó chịu với nàng cả đoạn đường, nếu sớm biết Ân Bái có thể biến thành như vầy thì nàng dở hơi mới đồng ý với Kỷ Vân Trầm lo chuyện bao đồng.
Nàng quát khẽ một tiếng, trường đao chấn văng đôi tay Ân Bái ra, thanh Toái Già trong tay nàng sắp chịu đến cực hạn, một đợt ánh đao như tấm màn bao chặt lấy Ân Bái như cái lồng. Đao của Chu Phỉ theo đạo Vô Thường, mũi nghiêng nghiêng, không biết đâu mà lần, dù Ân Bái công lực thâm hậu, nhất thời cũng khó tránh thoát, chỉ có thể liên tục bị động tiếp chiêu.
Quái trùng trên người hắn ta cực kỳ bất mãn với kiểu giằng co này, tiếng kêu càng lúc càng lớn, khi thì thô khàn, khi thì chói tai, khi thì xen lẫn tiếng “ầm ầm” kỳ quái, thay đổi cao thấp thất thường có thể so với tiếng chửi đổng đanh đá của các thôn phụ chua ngoa, giống như đang quở mắng Ân Bái là đồ vô dụng.
“Mắng” một hồi thấy không tác dụng, tiếng cổ trùng dừng lại, lưng nó nứt xòe ra hai cánh, lộ thân bên dưới, con sâu này trông vô cùng quái dị, rất giống một khúc xương trắng, lóe lên ánh sáng nhạt như men sứ trong màn đêm.
Ân Bái đưa tay che quái trùng trên ngực, sờ thấy quái trùng biến đổi thì khóe môi lười nhác của hắn ta đột nhiên căng thẳng, thế tấn công thình lình trở nên ác liệt, gần như hóa thành tàn ảnh.
Mỗi lần Chu Phỉ đánh trực diện với hắn ta đều bị chấn động đến mức cổ tay đau đớn, Ân Bái lên cơn hung ác, chiêu nào chiêu nấy đều mãnh liệt, không mảy may chừa lại cho bản thân và người khác khoảng trống thở lấy hơi, Phá Tuyết đao kín kẽ bị hắn ta dùng sức lực thô bạo vạch ra một lỗ hổng, Chu Phỉ như hơi yếu sức, Toái Già bỗng trượt đi, lướt qua người Ân Bái.
Ân Bái chưởng một chưởng vào vai nàng:
– Không tự lượng sức!
Lúc này, Toái Già bị trượt trong tay Chu Phỉ bỗng nhiên trở mình, mũi đao như u linh từ dưới xuyên qua hai bàn tay Ân Bái, từ nơi vô tận xông ra, vạch một vòng cung – chính là “Đoạn Thủy Triền Ti” của Bắc đao năm xưa.
Một chiêu này như nét bút của thần, đâm xuyên ống tay áo tưởng không gì xuyên thủng của Ân Bái, quẹt ra một vệt máu trên mu bàn tay gầy trơ xương của hắn ta.
Hai người đấu sức mấy bận trong không gian cực nhỏ, đấu tới đấu lui chốc lát, ống tay áo rộng của Ân Bái và Toái Già quấn vào nhau, giằng co.
Chu Phỉ rủ mắt, nhìn cổ trùng tức giận nơi ngực hắn ta, chợt nói một câu với Ân Bái.
Nàng hỏi:
– Rốt cuộc là ngươi nghe lời nó hay nó nghe lời ngươi?
Sắc mặt Ân Bái chợt biến đổi, vẻ mặt trong nháy mắt gần như dữ tợn.
Chu Phỉ không hề sợ, thấy hắn ta biến sắc thì cười khẽ, thêm dầu vào lửa:
– Sao hả, không thật sự bị ta nói trúng chứ?
Tiếng rít của quái trùng có chứa vọng âm, càng lúc càng âm trầm, gân xanh trên trán Ân Bái như muốn đâm thủng cả mặt nạ sắt.
Hắn ta rít từ kẽ răng:
– Câm miệng.
Nhưng Chu Phỉ không im, nàng đề khí, đưa thanh Toái Già ra trước hai phần:
– Ân Bái, trước đây ngươi thân bất do kỷ, bị Trịnh La Sinh cưỡng ép đã đành, nhưng bây giờ ngươi tự do rồi, không cần nghe lệnh người nào nữa, ngươi lại đi nghe lệnh một con sâu? Không làm cẩu cho người ta thì toàn thân ngươi ngứa ngáy phỏng? Ngươi đúng là khiến ta mở mang kiến thức, liệt tổ liệt tông nhà ngươi thấy chắc chắn cũng rất vui mừng.
Ân Bái gầm lên giận dữ, thình lình phát lực, hai ống tay áo chợt rách thành vài mảnh, Chu Phỉ lảo đảo nửa bước, bị nội lực đáng sợ ấy chấn động đến mức ngực cuồn cuộn, cổ họng thoáng mùi tanh tanh.
– Vì những kẻ tiểu nhân nhu nhược dám giận mà không dám nói, ta giết Phùng Phi Hoa, diệt Đinh Khôi, san bằng núi Hoạt Nhân Tử Nhân hễ nhắc tới là ai nấy đều run rẩy.
Ân Bái như kiềm chế thứ gì đó, nói từng chữ một:
– Ta trừ khử đại họa trong lòng họ, thế là ta biến thành đại họa kế tiếp trong lòng họ, ngươi nói ta nghe xem, có đạo lý này sao?
Chu Phỉ từng nghe câu kẻ ác cáo trạng trước, không ngờ ác tới mức như Ân Bái vẫn có nhu cầu cáo trạng, nàng không khỏi sững sờ.
Hình xăm Thanh Long trên cổ Ân Bái nổi lên màu tím mơ hồ, cơ thể gầy gò của hắn ta như một chiếc lá rơi chập chờn chịu đựng nỗi đau gì đó.
Ân Bái đè chặt ngực mình, ngay cả giọng cũng run run:
– Không… không cùng một tộc, ắt không đồng lòng, phải không?
Chu Phỉ vô cùng khó hiểu, trừ vết thương chưa tới nửa tấc ban nãy, nàng không hề làm tổn thương Ân Bái được gì, đau tới mức như vậy ư?
Nàng cau mày quan sát Ân Bái, hỏi:
– Nè, ngươi run gì mà run?
Ân Bái thở hổn hển mấy hơi, gian nan nở nụ cười lạnh, đè lại con quái trùng cứ cựa quậy nơi ngực, nói với Chu Phỉ:
– Lần đó ở Hành Sơn, xem như ta nợ ngươi một lần, bây giờ ngươi cút, ta không giết ngươi, sau này hai chúng ta… CÚT!
Với sự ác độc của Ân Bái thì câu này có thể xem như đong đầy tình nghĩa, tiếc rằng Chu Phỉ chẳng những không mảy may cảm kích mà còn châm biếm:
– Nói vậy là ta phải đa tạ ngươi à?
Lời nàng chưa dứt, giữa không trung vang lên tiếng “vút” rất nhẹ, hầu như ở gần mới có thể nghe thấy, Chu Phỉ cảnh giác nâng Toái Già nghiêng người tránh ra nửa bước, hai cây châm mảnh dài cỡ hai tấc lướt qua nàng, bắn về phía quái trùng trước ngực Ân Bái.
Châm mảnh này và Yên Vũ Nồng của Khấu Đan có hiệu quả như nhau, tuy nó không dày đặc như Yên Vũ Nồng nhưng nó mạnh hơn Khấu Đan không biết bao nhiêu lần, đúng là thần khí đánh lén vào ban đêm.
Ân Bái đánh ra một chưởng qua không khí, chợt ngẩng đầu lên.
Một người áo đen như chui ra từ bóng, xuất hiện trong rừng cây phía sau Chu Phỉ, giạt những cành thấp ra, chậm rãi tiến về trước.
Chu Phỉ nhìn rõ người tới thì sững sờ:
– Xung Tiêu Tử… đạo trưởng?
Gọi đạo trưởng hình như không thích hợp, Xung Tiêu Tử không mặc trang phục đạo sĩ, ông búi tóc gọn lên, mặc y phục dạ hành, hiện ra lồng ngực dày rộng, tay cầm một ống sáo hình dáng kỳ lạ, tăng thêm vài phần khí chất bí hiểm.
Xung Tiêu Tử gật đầu với Chu Phỉ rồi không nhìn nàng nữa, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng chuyển sang Ân Bái, duỗi một tay về phía hắn ta, chậm rãi nói:
– Ân Bái, trả lại thứ không thuộc về ngươi.
Ân Bái chỉ cười khẩy.
Xung Tiêu Tử nói:
– Năm đó chưởng môn sư huynh của ta nhặt được ngươi dưới chân Hành Sơn, niệm tình ngươi là hậu nhân danh môn nên không tiếc bại lộ vị trí cấm địa Tề môn, mang ngươi về an dưỡng, giúp ngươi chữa thương, điều trị kinh mạch, thậm chí còn định dạy võ công cho ngươi, nhưng ngươi báo đáp huynh ấy thế nào?
Cổ trùng trong ngực Ân Bái lần nữa phát ra tiếng kêu cao vút.
Ân Bái cười nham hiểm:
– Niệm tình ta là hậu nhân danh môn? Hậu nhân danh môn nhiều lắm, đâu thấy chưởng môn quý phái mời hết từng người một về cấm địa đâu, rõ ràng là gã mũi trâu đó muốn đoạt Sơn Xuyên kiếm gia truyền của ta!
Xung Tiêu Tử lạnh lùng nói:
– Đồ vong ân phụ nghĩa, đương nhiên cảm thấy mình luôn có lý, còn người khác luôn sai. Ân Bái, hôm nay ngươi nói lời này, đủ thấy ngươi căn bản không biết hoa văn sóng nước trên thân Sơn Xuyên kiếm của lệnh tôn có ý nghĩa gì, ngươi cũng hoàn toàn không xứng cầm nó. Chưởng môn sư huynh của ta chân thành đối đãi ngươi, ngươi lại lén xông vào kho cấm, lỡ tay thả Niết Bàn cổ, còn bị cổ trùng mê hoặc, làm ra nhiều chuyện táng tận lương tâm, ngươi nhìn xuống suối vàng hỏi thử xem, ngươi có xứng họ Ân hay không?
Chu Phỉ từng nghe Lý Thịnh nhắc không chỉ một lần về vị Xung Vân đạo trưởng bèo nước gặp nhau kia, nghe đến đây, nàng nghĩ: “Chưởng môn Xung Vân Tử của Tề môn lúc đó không chỉ nhặt Lý Thịnh ba tháng mà còn nhặt cả Ân Bái sao?”
Cái bệnh nhặt đồ vứt dọc đường gì thế này?
Chu Phỉ nhìn mẫu trùng Niết Bàn cổ, chợt nhớ ra gì đó, hít sâu một hơi, không kìm được hỏi:
– Vậy Xung Vân đạo trưởng…
– Chưởng môn sư huynh ta chính là người đầu tiên chết bởi Niết Bàn cổ. Cổ trùng đó tham lam thành tính, thích máu thịt người, càng là cao thủ, nó càng kích động. Kẻ gọi là chủ nhân của cổ trùng chẳng qua là một con rối bị tà vật này sử dụng thôi.
Xung Tiêu Tử chậm rãi nói:
– Khi sắp chết, sư huynh vẫn muốn khuyên ngươi đừng tham tà công, dốc sức nghĩ cách trừ đi Niết Bàn cổ trên người ngươi, không ngờ hết thảy đều là tưởng bở. Ta thấy ngươi rất cam tâm tình nguyện bị con sâu này sử dụng. Ân Bái, phàm ngươi còn chút tôn nghiêm làm người, thì ngươi nên tự mình kết liễu ở đây.
Ân Bái cười to, hai mắt đỏ quạch, ba phần lý trí miễn cưỡng điều động được lúc nãy khi trò chuyện với Chu Phỉ giờ không còn lại chút gì. Cổ trùng trong ngực hắn ta vỗ đôi cánh xấu xí phành phạch, sau đó, tiếng bước chân soàn soạt truyền đến, mấy chục người mặt sắt từ bốn phương tám hướng ùa tới, giống như tử thi từ lòng đất bị cổ trùng gọi ra.
Ân Bái cười lạnh:
– Ai nói với các ngươi… là bên cạnh ta chỉ có 18 dược nhân?
Chu Phỉ không còn cách khác, đành tạm kết đồng minh với Xung Tiêu Tử có mục đích đến không rõ ràng kia, nàng cầm Toái Già đứng cùng Xung Tiêu Tử tạo thành một góc, hỏi:
– Đạo trưởng, những “dược nhân” này là sao?
Xung Tiêu Tử giải thích:
– Vẽ 108 vết thương dọc theo kinh mạch và mạch máu trên cơ thể một người, sau đó đưa nọc độc cổ trùng vào làm chất dẫn rồi đưa nước nóng vào, ngâm người bị thương tích đầy mình ấy trong vòng một canh giờ, nọc độc của cổ trùng sẽ dính vào vết thương, từ từ thâm nhập rồi phủ một lớp màng mỏng cứng như vỏ côn trùng lên ngoài cơ thể, sau ba ngày, người đó bị độc của cổ trùng chảy khắp tứ chi bách hài, trở thành “dược nhân”, tương tự như cổ con vậy. Những dược nhân này vẫn còn sống, bình thường nói chuyện, đi đứng đều không khác người thường, thậm chí có thể chia sẻ một phần lợi ích do cổ trùng mang đến là công lực tiến triển cực nhanh. Họ nghe lời cổ mẫu vô điều kiện, một khi cổ mẫu ra lệnh là họ có thể bỏ đi tính tình của mình, nháy mắt có thể đồng thanh trăm miệng một lời, ngàn người một mặt, dù cổ mẫu bảo họ đi chết, họ cũng có thể không chút do dự cắt cổ tự sát.
Chu Phỉ chợt nhớ lúc ở ngoài thành Vĩnh Châu, Ân Bái không hiểu sao lại nhắm Chu Thần, cứ đòi đưa hắn đi. Lúc đó nàng còn tưởng thân thế Chu Thần làm Ân Bái xúc động nên Ân Bái muốn khiến hắn đồng bệnh tương liên sinh ra tâm lý cực đoan, nhưng bây giờ nhìn lại, Ân Bái căn bản là định bắt thiếu chủ nhân của Hưng Nam tiêu cục về làm dược nhân!
Đám thuộc hạ cũ núi Hoạt Nhân Tử Nhân như cỏ đầu tường, khúm núm với hắn ta, cả võ lâm Trung Nguyên lưu truyền ác danh của hắn ta mà hắn ta còn chê chưa đủ, chính hắn ta làm con rối to của Niết Bàn cổ rồi còn muốn nuôi một đám con rối nhỏ chỉ nghe lệnh hắn ta.
Chu Phỉ tê cả da đầu, nói:
– Đạo trưởng, cấm địa quý phái có sở thích kiểu gì thế? Tại sao lại nuôi thứ đồ chơi này? Bây giờ làm sao đây?
Xung Tiêu Tử đến bước này vẫn bình tĩnh ung dung, như thể núi có lở, thần sắc cũng không dao động, ông nói với Chu Phỉ:
– Mấy năm nay Chu cô nương hành tẩu giang hồ, ít khi dùng tên thật, danh tiếng Nam đao vẫn độc bộ thiên hạ như xưa. Toái Già là đao do đại quốc sư Lữ Nhuận năm xưa làm, vừa khéo thứ kịch độc giữa nhân gian là Niết Bàn cổ cũng do Lữ Nhuận để lại, nên có một chấm dứt thôi, không biết Chu cô nương có dám cùng lão đạo phiêu lưu chuyến này không?
Chu Phỉ:
– …
Xung Tiêu Tử nói đại nghĩa hào hùng cứ như bắt đại ma đầu Ân Bái là việc trong lòng bàn tay, chỉ bảo nàng vất vả một chút thôi ấy! Tạm chưa tính đám dược nhân có thân thủ không tồi kia, dù chỉ một mình Ân Bái nàng cũng đánh không lại nữa là.
Dược nhân của Ân Bái không cho Chu Phỉ cơ hội uốn nắn lão đạo sĩ nói như rồng leo, làm như mèo mửa này, trong nháy mắt chúng đã vây công lại.
Xung Tiêu Tử vẫy ống sáo trong tay, một cây châm mảnh dài cỡ hai tấc phun ra từ ống sáo, động tác tay ông liên tục, châm mảnh bay ra liên tiếp ba đợt, vừa nhanh vừa độc.
Đám dược nhân đeo mặt nạ sắt thi nhau vận công chống đỡ, quái trùng trên người họ dường như hơi sợ mấy cây châm kia, nhao nhao chui vào ống tay áo.
Xung Tiêu Tử cao giọng:
– Trên châm của ta có nhúng vật trừ tà đuổi trùng đặc biệt, có thể chống đỡ được một lát, Chu cô nương, mẫu trùng Niết Bàn cổ là kẻ cầm đầu, giao cho cô đấy.
Chu Phỉ:
– …
Năm xưa lão đạo sĩ Xung Tiêu Tử bị vây trong ngục tối ở sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều sao không thấy lợi hại như vậy?
Lẽ nào khi đó ông cố ý bị Mộc Tiểu Kiều bắt?
Xung Tiêu Tử quát to một tiếng, ngắt ngang những suy nghĩ linh tinh của nàng:
– Đi!
Ân Bái cười to điên cuồng:
– Giỏi, hai ngươi một người là Nam đao làm việc khiêm tốn, một người là “Hắc phán quan” mai danh ẩn tích, ta sẽ lĩnh giáo hết, vừa vặn đủ ăn một bữa!
Con ngươi Chu Phỉ co lại. Hắc phán quan được liệt vào tứ đại thích khách, nhiều năm trước cùng mai danh ẩn tích với Minh Phong lâu và Vũ Y ban, ấy thế lại vào Tề môn? Mà Tề môn lại vừa khéo có dính líu không ít với “Hải Thiên Nhất Sắc”, trong đây lại có dây mơ rễ má gì?
Nhưng lúc này không cho phép nàng ngẫm nghĩ, nếu để Ân Bái mang theo cổ mẫu chạy mất thì dù Hắc phán quan lợi hại đến mấy, mấy chục dược nhân này cũng có thể vây chết hai người ở đây. Những kẻ xui xẻo trong Liễu gia trang càng khỏi phải nói!
Chu Phỉ chợt nhảy lên, Trảm tự quyết của Phá Tuyết đao như chém ngân hà, ngạo nghễ vô song bức lui một dược nhân, nàng giơ ngang đao chặn Ân Bái.
– Ngươi tới tìm chết à?
Chu Phỉ lười nhiều lời với hắn ta, mũi chân hơi chỉa xuống đất, ánh đao Toái Già ngưng tụ thành một điểm, bay về phía ngực Ân Bái như sao băng đuổi trăng, nhắm thẳng vào mẫu trùng Niết Bàn cổ to béo.
Quái trùng nhận ra sát ý của nàng, tức giận phát ra tiếng rít gào khàn khàn, quái trùng to cỡ lòng bàn tay ấy kêu lên tạo thanh thế rất lớn, thoạt nghe như tiếng sóng biển vỗ bờ trong truyền thuyết.
Ống tay áo dài của Ân Bái khẽ khép lại, bộ hắc y bị nội lực đẩy lên như được đúc từ vàng đá, sượt qua lưỡi đao sắc của thanh tuyệt đại danh đao trong tay Chu Phỉ xẹt ra tia lửa, sau đó hai tay hắn ta ấn xuống, đè lại sống đao Toái Già, lồng ngực hắn ta gầy đến mức chỉ dày cỡ nửa bàn tay nhấp nhô yếu ớt mà gấp gáp, phối hợp với con quái trùng nằm trên ngực, lộ rõ sự bệnh hoạn và nguy hiểm.
– Ồ, ta hiểu rồi, ngươi muốn giết mẫu trùng để cứu những người kia?
Ân Bái cười khàn:
– Chu cô nương, ngươi đúng là vẫn bất chấp hậu quả hệt như năm xưa ở Hành Sơn.
Nhắc tới Hành Sơn là Chu Phỉ bực, vì chuyện đó mà Tạ Doãn quạo quọ khó chịu với nàng cả đoạn đường, nếu sớm biết Ân Bái có thể biến thành như vầy thì nàng dở hơi mới đồng ý với Kỷ Vân Trầm lo chuyện bao đồng.
Nàng quát khẽ một tiếng, trường đao chấn văng đôi tay Ân Bái ra, thanh Toái Già trong tay nàng sắp chịu đến cực hạn, một đợt ánh đao như tấm màn bao chặt lấy Ân Bái như cái lồng. Đao của Chu Phỉ theo đạo Vô Thường, mũi nghiêng nghiêng, không biết đâu mà lần, dù Ân Bái công lực thâm hậu, nhất thời cũng khó tránh thoát, chỉ có thể liên tục bị động tiếp chiêu.
Quái trùng trên người hắn ta cực kỳ bất mãn với kiểu giằng co này, tiếng kêu càng lúc càng lớn, khi thì thô khàn, khi thì chói tai, khi thì xen lẫn tiếng “ầm ầm” kỳ quái, thay đổi cao thấp thất thường có thể so với tiếng chửi đổng đanh đá của các thôn phụ chua ngoa, giống như đang quở mắng Ân Bái là đồ vô dụng.
“Mắng” một hồi thấy không tác dụng, tiếng cổ trùng dừng lại, lưng nó nứt xòe ra hai cánh, lộ thân bên dưới, con sâu này trông vô cùng quái dị, rất giống một khúc xương trắng, lóe lên ánh sáng nhạt như men sứ trong màn đêm.
Ân Bái đưa tay che quái trùng trên ngực, sờ thấy quái trùng biến đổi thì khóe môi lười nhác của hắn ta đột nhiên căng thẳng, thế tấn công thình lình trở nên ác liệt, gần như hóa thành tàn ảnh.
Mỗi lần Chu Phỉ đánh trực diện với hắn ta đều bị chấn động đến mức cổ tay đau đớn, Ân Bái lên cơn hung ác, chiêu nào chiêu nấy đều mãnh liệt, không mảy may chừa lại cho bản thân và người khác khoảng trống thở lấy hơi, Phá Tuyết đao kín kẽ bị hắn ta dùng sức lực thô bạo vạch ra một lỗ hổng, Chu Phỉ như hơi yếu sức, Toái Già bỗng trượt đi, lướt qua người Ân Bái.
Ân Bái chưởng một chưởng vào vai nàng:
– Không tự lượng sức!
Lúc này, Toái Già bị trượt trong tay Chu Phỉ bỗng nhiên trở mình, mũi đao như u linh từ dưới xuyên qua hai bàn tay Ân Bái, từ nơi vô tận xông ra, vạch một vòng cung – chính là “Đoạn Thủy Triền Ti” của Bắc đao năm xưa.
Một chiêu này như nét bút của thần, đâm xuyên ống tay áo tưởng không gì xuyên thủng của Ân Bái, quẹt ra một vệt máu trên mu bàn tay gầy trơ xương của hắn ta.
Hai người đấu sức mấy bận trong không gian cực nhỏ, đấu tới đấu lui chốc lát, ống tay áo rộng của Ân Bái và Toái Già quấn vào nhau, giằng co.
Chu Phỉ rủ mắt, nhìn cổ trùng tức giận nơi ngực hắn ta, chợt nói một câu với Ân Bái.
Nàng hỏi:
– Rốt cuộc là ngươi nghe lời nó hay nó nghe lời ngươi?
Sắc mặt Ân Bái chợt biến đổi, vẻ mặt trong nháy mắt gần như dữ tợn.
Chu Phỉ không hề sợ, thấy hắn ta biến sắc thì cười khẽ, thêm dầu vào lửa:
– Sao hả, không thật sự bị ta nói trúng chứ?
Tiếng rít của quái trùng có chứa vọng âm, càng lúc càng âm trầm, gân xanh trên trán Ân Bái như muốn đâm thủng cả mặt nạ sắt.
Hắn ta rít từ kẽ răng:
– Câm miệng.
Nhưng Chu Phỉ không im, nàng đề khí, đưa thanh Toái Già ra trước hai phần:
– Ân Bái, trước đây ngươi thân bất do kỷ, bị Trịnh La Sinh cưỡng ép đã đành, nhưng bây giờ ngươi tự do rồi, không cần nghe lệnh người nào nữa, ngươi lại đi nghe lệnh một con sâu? Không làm cẩu cho người ta thì toàn thân ngươi ngứa ngáy phỏng? Ngươi đúng là khiến ta mở mang kiến thức, liệt tổ liệt tông nhà ngươi thấy chắc chắn cũng rất vui mừng.
Ân Bái gầm lên giận dữ, thình lình phát lực, hai ống tay áo chợt rách thành vài mảnh, Chu Phỉ lảo đảo nửa bước, bị nội lực đáng sợ ấy chấn động đến mức ngực cuồn cuộn, cổ họng thoáng mùi tanh tanh.
– Vì những kẻ tiểu nhân nhu nhược dám giận mà không dám nói, ta giết Phùng Phi Hoa, diệt Đinh Khôi, san bằng núi Hoạt Nhân Tử Nhân hễ nhắc tới là ai nấy đều run rẩy.
Ân Bái như kiềm chế thứ gì đó, nói từng chữ một:
– Ta trừ khử đại họa trong lòng họ, thế là ta biến thành đại họa kế tiếp trong lòng họ, ngươi nói ta nghe xem, có đạo lý này sao?
Chu Phỉ từng nghe câu kẻ ác cáo trạng trước, không ngờ ác tới mức như Ân Bái vẫn có nhu cầu cáo trạng, nàng không khỏi sững sờ.
Hình xăm Thanh Long trên cổ Ân Bái nổi lên màu tím mơ hồ, cơ thể gầy gò của hắn ta như một chiếc lá rơi chập chờn chịu đựng nỗi đau gì đó.
Ân Bái đè chặt ngực mình, ngay cả giọng cũng run run:
– Không… không cùng một tộc, ắt không đồng lòng, phải không?
Chu Phỉ vô cùng khó hiểu, trừ vết thương chưa tới nửa tấc ban nãy, nàng không hề làm tổn thương Ân Bái được gì, đau tới mức như vậy ư?
Nàng cau mày quan sát Ân Bái, hỏi:
– Nè, ngươi run gì mà run?
Ân Bái thở hổn hển mấy hơi, gian nan nở nụ cười lạnh, đè lại con quái trùng cứ cựa quậy nơi ngực, nói với Chu Phỉ:
– Lần đó ở Hành Sơn, xem như ta nợ ngươi một lần, bây giờ ngươi cút, ta không giết ngươi, sau này hai chúng ta… CÚT!
Với sự ác độc của Ân Bái thì câu này có thể xem như đong đầy tình nghĩa, tiếc rằng Chu Phỉ chẳng những không mảy may cảm kích mà còn châm biếm:
– Nói vậy là ta phải đa tạ ngươi à?
Lời nàng chưa dứt, giữa không trung vang lên tiếng “vút” rất nhẹ, hầu như ở gần mới có thể nghe thấy, Chu Phỉ cảnh giác nâng Toái Già nghiêng người tránh ra nửa bước, hai cây châm mảnh dài cỡ hai tấc lướt qua nàng, bắn về phía quái trùng trước ngực Ân Bái.
Châm mảnh này và Yên Vũ Nồng của Khấu Đan có hiệu quả như nhau, tuy nó không dày đặc như Yên Vũ Nồng nhưng nó mạnh hơn Khấu Đan không biết bao nhiêu lần, đúng là thần khí đánh lén vào ban đêm.
Ân Bái đánh ra một chưởng qua không khí, chợt ngẩng đầu lên.
Một người áo đen như chui ra từ bóng, xuất hiện trong rừng cây phía sau Chu Phỉ, giạt những cành thấp ra, chậm rãi tiến về trước.
Chu Phỉ nhìn rõ người tới thì sững sờ:
– Xung Tiêu Tử… đạo trưởng?
Gọi đạo trưởng hình như không thích hợp, Xung Tiêu Tử không mặc trang phục đạo sĩ, ông búi tóc gọn lên, mặc y phục dạ hành, hiện ra lồng ngực dày rộng, tay cầm một ống sáo hình dáng kỳ lạ, tăng thêm vài phần khí chất bí hiểm.
Xung Tiêu Tử gật đầu với Chu Phỉ rồi không nhìn nàng nữa, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng chuyển sang Ân Bái, duỗi một tay về phía hắn ta, chậm rãi nói:
– Ân Bái, trả lại thứ không thuộc về ngươi.
Ân Bái chỉ cười khẩy.
Xung Tiêu Tử nói:
– Năm đó chưởng môn sư huynh của ta nhặt được ngươi dưới chân Hành Sơn, niệm tình ngươi là hậu nhân danh môn nên không tiếc bại lộ vị trí cấm địa Tề môn, mang ngươi về an dưỡng, giúp ngươi chữa thương, điều trị kinh mạch, thậm chí còn định dạy võ công cho ngươi, nhưng ngươi báo đáp huynh ấy thế nào?
Cổ trùng trong ngực Ân Bái lần nữa phát ra tiếng kêu cao vút.
Ân Bái cười nham hiểm:
– Niệm tình ta là hậu nhân danh môn? Hậu nhân danh môn nhiều lắm, đâu thấy chưởng môn quý phái mời hết từng người một về cấm địa đâu, rõ ràng là gã mũi trâu đó muốn đoạt Sơn Xuyên kiếm gia truyền của ta!
Xung Tiêu Tử lạnh lùng nói:
– Đồ vong ân phụ nghĩa, đương nhiên cảm thấy mình luôn có lý, còn người khác luôn sai. Ân Bái, hôm nay ngươi nói lời này, đủ thấy ngươi căn bản không biết hoa văn sóng nước trên thân Sơn Xuyên kiếm của lệnh tôn có ý nghĩa gì, ngươi cũng hoàn toàn không xứng cầm nó. Chưởng môn sư huynh của ta chân thành đối đãi ngươi, ngươi lại lén xông vào kho cấm, lỡ tay thả Niết Bàn cổ, còn bị cổ trùng mê hoặc, làm ra nhiều chuyện táng tận lương tâm, ngươi nhìn xuống suối vàng hỏi thử xem, ngươi có xứng họ Ân hay không?
Chu Phỉ từng nghe Lý Thịnh nhắc không chỉ một lần về vị Xung Vân đạo trưởng bèo nước gặp nhau kia, nghe đến đây, nàng nghĩ: “Chưởng môn Xung Vân Tử của Tề môn lúc đó không chỉ nhặt Lý Thịnh ba tháng mà còn nhặt cả Ân Bái sao?”
Cái bệnh nhặt đồ vứt dọc đường gì thế này?
Chu Phỉ nhìn mẫu trùng Niết Bàn cổ, chợt nhớ ra gì đó, hít sâu một hơi, không kìm được hỏi:
– Vậy Xung Vân đạo trưởng…
– Chưởng môn sư huynh ta chính là người đầu tiên chết bởi Niết Bàn cổ. Cổ trùng đó tham lam thành tính, thích máu thịt người, càng là cao thủ, nó càng kích động. Kẻ gọi là chủ nhân của cổ trùng chẳng qua là một con rối bị tà vật này sử dụng thôi.
Xung Tiêu Tử chậm rãi nói:
– Khi sắp chết, sư huynh vẫn muốn khuyên ngươi đừng tham tà công, dốc sức nghĩ cách trừ đi Niết Bàn cổ trên người ngươi, không ngờ hết thảy đều là tưởng bở. Ta thấy ngươi rất cam tâm tình nguyện bị con sâu này sử dụng. Ân Bái, phàm ngươi còn chút tôn nghiêm làm người, thì ngươi nên tự mình kết liễu ở đây.
Ân Bái cười to, hai mắt đỏ quạch, ba phần lý trí miễn cưỡng điều động được lúc nãy khi trò chuyện với Chu Phỉ giờ không còn lại chút gì. Cổ trùng trong ngực hắn ta vỗ đôi cánh xấu xí phành phạch, sau đó, tiếng bước chân soàn soạt truyền đến, mấy chục người mặt sắt từ bốn phương tám hướng ùa tới, giống như tử thi từ lòng đất bị cổ trùng gọi ra.
Ân Bái cười lạnh:
– Ai nói với các ngươi… là bên cạnh ta chỉ có 18 dược nhân?
Chu Phỉ không còn cách khác, đành tạm kết đồng minh với Xung Tiêu Tử có mục đích đến không rõ ràng kia, nàng cầm Toái Già đứng cùng Xung Tiêu Tử tạo thành một góc, hỏi:
– Đạo trưởng, những “dược nhân” này là sao?
Xung Tiêu Tử giải thích:
– Vẽ 108 vết thương dọc theo kinh mạch và mạch máu trên cơ thể một người, sau đó đưa nọc độc cổ trùng vào làm chất dẫn rồi đưa nước nóng vào, ngâm người bị thương tích đầy mình ấy trong vòng một canh giờ, nọc độc của cổ trùng sẽ dính vào vết thương, từ từ thâm nhập rồi phủ một lớp màng mỏng cứng như vỏ côn trùng lên ngoài cơ thể, sau ba ngày, người đó bị độc của cổ trùng chảy khắp tứ chi bách hài, trở thành “dược nhân”, tương tự như cổ con vậy. Những dược nhân này vẫn còn sống, bình thường nói chuyện, đi đứng đều không khác người thường, thậm chí có thể chia sẻ một phần lợi ích do cổ trùng mang đến là công lực tiến triển cực nhanh. Họ nghe lời cổ mẫu vô điều kiện, một khi cổ mẫu ra lệnh là họ có thể bỏ đi tính tình của mình, nháy mắt có thể đồng thanh trăm miệng một lời, ngàn người một mặt, dù cổ mẫu bảo họ đi chết, họ cũng có thể không chút do dự cắt cổ tự sát.
Chu Phỉ chợt nhớ lúc ở ngoài thành Vĩnh Châu, Ân Bái không hiểu sao lại nhắm Chu Thần, cứ đòi đưa hắn đi. Lúc đó nàng còn tưởng thân thế Chu Thần làm Ân Bái xúc động nên Ân Bái muốn khiến hắn đồng bệnh tương liên sinh ra tâm lý cực đoan, nhưng bây giờ nhìn lại, Ân Bái căn bản là định bắt thiếu chủ nhân của Hưng Nam tiêu cục về làm dược nhân!
Đám thuộc hạ cũ núi Hoạt Nhân Tử Nhân như cỏ đầu tường, khúm núm với hắn ta, cả võ lâm Trung Nguyên lưu truyền ác danh của hắn ta mà hắn ta còn chê chưa đủ, chính hắn ta làm con rối to của Niết Bàn cổ rồi còn muốn nuôi một đám con rối nhỏ chỉ nghe lệnh hắn ta.
Chu Phỉ tê cả da đầu, nói:
– Đạo trưởng, cấm địa quý phái có sở thích kiểu gì thế? Tại sao lại nuôi thứ đồ chơi này? Bây giờ làm sao đây?
Xung Tiêu Tử đến bước này vẫn bình tĩnh ung dung, như thể núi có lở, thần sắc cũng không dao động, ông nói với Chu Phỉ:
– Mấy năm nay Chu cô nương hành tẩu giang hồ, ít khi dùng tên thật, danh tiếng Nam đao vẫn độc bộ thiên hạ như xưa. Toái Già là đao do đại quốc sư Lữ Nhuận năm xưa làm, vừa khéo thứ kịch độc giữa nhân gian là Niết Bàn cổ cũng do Lữ Nhuận để lại, nên có một chấm dứt thôi, không biết Chu cô nương có dám cùng lão đạo phiêu lưu chuyến này không?
Chu Phỉ:
– …
Xung Tiêu Tử nói đại nghĩa hào hùng cứ như bắt đại ma đầu Ân Bái là việc trong lòng bàn tay, chỉ bảo nàng vất vả một chút thôi ấy! Tạm chưa tính đám dược nhân có thân thủ không tồi kia, dù chỉ một mình Ân Bái nàng cũng đánh không lại nữa là.
Dược nhân của Ân Bái không cho Chu Phỉ cơ hội uốn nắn lão đạo sĩ nói như rồng leo, làm như mèo mửa này, trong nháy mắt chúng đã vây công lại.
Xung Tiêu Tử vẫy ống sáo trong tay, một cây châm mảnh dài cỡ hai tấc phun ra từ ống sáo, động tác tay ông liên tục, châm mảnh bay ra liên tiếp ba đợt, vừa nhanh vừa độc.
Đám dược nhân đeo mặt nạ sắt thi nhau vận công chống đỡ, quái trùng trên người họ dường như hơi sợ mấy cây châm kia, nhao nhao chui vào ống tay áo.
Xung Tiêu Tử cao giọng:
– Trên châm của ta có nhúng vật trừ tà đuổi trùng đặc biệt, có thể chống đỡ được một lát, Chu cô nương, mẫu trùng Niết Bàn cổ là kẻ cầm đầu, giao cho cô đấy.
Chu Phỉ:
– …
Năm xưa lão đạo sĩ Xung Tiêu Tử bị vây trong ngục tối ở sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều sao không thấy lợi hại như vậy?
Lẽ nào khi đó ông cố ý bị Mộc Tiểu Kiều bắt?
Xung Tiêu Tử quát to một tiếng, ngắt ngang những suy nghĩ linh tinh của nàng:
– Đi!
Ân Bái cười to điên cuồng:
– Giỏi, hai ngươi một người là Nam đao làm việc khiêm tốn, một người là “Hắc phán quan” mai danh ẩn tích, ta sẽ lĩnh giáo hết, vừa vặn đủ ăn một bữa!
Con ngươi Chu Phỉ co lại. Hắc phán quan được liệt vào tứ đại thích khách, nhiều năm trước cùng mai danh ẩn tích với Minh Phong lâu và Vũ Y ban, ấy thế lại vào Tề môn? Mà Tề môn lại vừa khéo có dính líu không ít với “Hải Thiên Nhất Sắc”, trong đây lại có dây mơ rễ má gì?
Nhưng lúc này không cho phép nàng ngẫm nghĩ, nếu để Ân Bái mang theo cổ mẫu chạy mất thì dù Hắc phán quan lợi hại đến mấy, mấy chục dược nhân này cũng có thể vây chết hai người ở đây. Những kẻ xui xẻo trong Liễu gia trang càng khỏi phải nói!
Chu Phỉ chợt nhảy lên, Trảm tự quyết của Phá Tuyết đao như chém ngân hà, ngạo nghễ vô song bức lui một dược nhân, nàng giơ ngang đao chặn Ân Bái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.