Quyển 3 - Chương 121: Sao phải sợ
Priest
25/05/2019
Nội công Ân Bái thâm hậu đến mức quỷ dị, rõ ràng hắn ta không mấy di chuyển nhưng chân khí tiết ra ngoài làm toàn bộ bàn ghế trống bên cạnh chấn động vang ầm ầm như núi rung biển lắc, ma quỷ gọi hồn. Trong cổ áo và tay áo hắn ta thỉnh thoảng lại có quái trùng kỳ dị ló đầu ra, hễ con người đến gần là rất có khả năng sẽ bị nó bám vào, người bình thường vừa liếc nhìn đã sởn gai ốc.
Nhưng Chu Phỉ hoàn toàn không để ý.
Có lẽ do trước đây nàng từng thấy dáng vẻ Ân Bái bị người ta bắt đi dễ dàng, cũng có lẽ do nàng vừa trải qua nỗi sợ lớn nhất, thời khắc bất lực nhất của mình nên bây giờ dù trời long đất lở nàng vẫn có thể bình chân như vại.
Chu Phỉ chưa từng luyện công pháp tà phái thành công cấp tốc, cũng không có ai truyền công cho nàng, nội công chỉ có thể chậm rãi luyện ra từng chút một, dù là Khô Vinh chân khí cũng cần thời gian dài lắng đọng.
Nàng rất rõ phân lượng của mình nên trước đây khi gặp đối thủ võ công cao hơn, nàng đều nhờ lanh trí và một chút vận may để đọ sức, ít đối kháng chính diện.
Nhưng lúc này, vào khoảnh khắc nàng xách đao đối mặt với Ân Bái, Chu Phỉ chợt có một lĩnh hội kỳ lạ – cảm giác đó khó diễn tả, là sự lĩnh hội thình lình sau khi xuyên thủng lớp màng ngăn qua vô số lần dậy sớm ngủ muộn và nhiều lần trăn trở nghĩ suy chẳng ngại phiền hà.
Phá Tuyết đao chưa từng có nội công tâm pháp riêng, nếu người cầm đao có sự từng trải thâm hậu sắc bén như Lý Cẩn Dung thì nó sẽ ngạo nghễ vô song, nếu người cầm đao có kỹ năng cơ bản vững chắc như Dương Cẩn thì nó sẽ nhanh nhẹn chính trực.
Thậm chí khi vào tay người lơ tơ mơ như Chu Phỉ, Phá Tuyết đao cũng thể hiện nét đặc biệt riêng.
Nó chỉ là một bộ đao pháp.
Bản đao chưa tới nửa tấc, lưỡi đao chỉ có một đường, nhưng có thể làm khiếp sợ nửa võ lâm phía nam.
Trong Phá Tuyết đao có “Vô Phong”, “Vô Thất” và “Vô Thường”, không có cái gọi là “không sợ”, vì nó là lời thừa thãi từ đầu đến cuối.
Đây là lợi khí tuyệt đỉnh của thế gian.
Bất luận đối thủ là thân thể máu thịt hay núi đá cây to, nàng đều có lưỡi đao trong tay và mũi đao phía trước.
Chân khí khắp người Ân Bái như một hồ nước sâu không thấy đáy, vững vàng che chở hắn ta vào giữa, ngoại lực thông thường thâm nhập ắt sẽ bị phản ngược. Lưỡi đao Chu Phỉ như mái chèo thong thả lướt qua, lặng lẽ cắm nghiêng nghiêng vào nước rồi khuấy động, sóng nước phảng phất đi theo nàng, thanh miêu đao hơi cũ như có một sức mạnh kỳ diệu, dễ dàng tránh được chưởng phong của Ân Bái, thẳng tiến đến cổ họng hắn ta.
Ân Bái giật mình, không dám tấn công khí thế. Công phu của hắn ta dẫu sao cũng không phải vất vả bỏ công sức luyện thành nên khi đối mặt với nguy cơ sẽ hành động theo bản năng, mà bản năng của Ân Bái là tránh lui.
Chỉ một bước lùi đấy, bầu không khí quỷ thần khó lường ban nãy của hắn ta bỗng chốc vỡ tan.
Ân Bái nhanh chóng hoàn hồn, cực kỳ giận dữ, đưa tay rút ra một dây xích dài.
Dương Cẩn vừa nhìn liền nhận ra, đây là dây xích ban nãy Đinh Khôi dùng, đủ biết kết cục của Huyền Vũ chúa rồi.
Chưa đợi mọi người sởn tóc gáy, dây xích dài ấy bay ra, ba bốn con sâu to thuận theo đó bay về phía Chu Phỉ, trong đó có một con không biết sao lại rơi xuống đất, vừa hay bò đến chân một kẻ xui xẻo không rõ tên. Kẻ đó sững sờ chốc lát, sắc mặt xanh rồi tím giống như bị bóp cổ, kế tiếp hắn nén hơi rồi gào lên như heo bị mổ thịt. Trong tình thế cấp bách, hắn đưa tay quơ bắt, con sâu quái gở thuận thế chui vào tay, ngược theo cánh tay bò khắp toàn thân, chỉ trong chốc lát đã hút hắn thành một cái xác khô.
Cùng lúc đấy, Ân Bái như cắn thuốc, xích sắt trong tay đột nhiên ác liệt hơn ba phần, hắn ta lạnh lùng cười nói:
– Thứ đếch gì cũng bày đặt, chút công lực cỏn con, ăn thì nhạt, bỏ thì tiếc.
Bước chân Chu Phỉ hầu như không di chuyển, một tay cầm đao một tay cầm vỏ, tựa như trong tay có một đôi song đao thay phiên, nàng dùng vỏ đẩy xích sắt của Ân Bái ra “lạo xạo”, xích sắt như đầu lưỡi yêu quái cuốn lấy cái vỏ dài.
Hai con quái trùng bay vào không trung, chia hai bên trái phải nhắm về phía Chu Phỉ, Chu Phỉ tránh ra sau, lưng đụng cái bàn gỗ.
Ân Bái hét to:
– Xem ngươi chạy đi đâu!
Chu Phỉ đổi tay cầm miêu đao, nét mặt không nhìn ra vẻ hoảng loạn, toàn thân nàng ngả ra sau theo cái bàn, lăn theo mép bàn mà không hề đụng cái bàn nho nhỏ ấy. Miêu đao trong tay thành một cơn gió lốc, lưỡi đao nhanh đến mức nhìn không rõ, dệt chi chít thành một tấm lưới lớn giữa không trung, sau đó chỉ nghe “phụp” một tiếng, có thứ gì đó rơi vào trong chén trà trên bàn gỗ, sau chốc lát, hai cái xác sâu mỗi con bị chém thành ba khúc nhẹ nhàng nổi lên.
Bong bóng trong chén trà thành màu xanh tím.
Con quái trùng cuối cùng rơi vào mũi đao Chu Phỉ, hai cánh rung rung, không tiến về trước nữa.
Con vật ấy hình như cũng sinh ra linh trí, chợt co rúm lại, rơi xuống khỏi đao nàng, bò nhanh như chớp trong tiếng kêu thất thanh hỗn loạn của mọi người xung quanh, rụt về trong ống quần Ân Bái.
Ân Bái ngẩn ngơ.
– Nghe nói Niết Bàn cổ và cổ chủ liền tâm.
Chu Phỉ nhìn hắn ta, chậm rì rì nâng lên một bình rượu, mở nắp bình ra, dùng rượu vàng xối lên thân đao dính máu trùng, hỏi:
– Ân công tử, ngươi dùng năng lực một người tính kế được hai đại ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, công lao to lớn đủ lập đền thờ, lẽ ra phải lợi hại hơn ta chứ sao lại sợ ta?
Màu đỏ không bình thường trên mặt Ân Bái càng lúc càng đậm như muốn nhỏ ra máu, hắn ta quát:
– Ngươi nói bậy!
Nói rồi, hắn ta liền thúc mấy con cổ trùng trên người, nhưng mấy con quái trùng đó dường như đều mất uy phong, bất kể thúc ép thế nào chúng cũng chỉ trù trừ quanh ống quần Ân Bái, sống chết không chịu chui về phía Chu Phỉ.
Chu Phỉ chẳng qua chỉ là một cô nương trẻ tuổi, ngạnh công đương nhiên kém xa đám Đinh Khôi, Phùng Phi Hoa, điều này trong lòng Ân Bái hiểu rõ, nhưng thứ gọi là “sợ hãi” xưa nay luôn không biết đâu mà lần, chẳng hạn như trẻ con sợ tối sợ sấm, căn bản không hề có căn cứ, không thể khắc phục bằng lý trí.
Có lẽ thái độ Chu Phỉ quá điềm tĩnh, Phá Tuyết đao trong tay quá khó lường, cũng có lẽ cảnh Chu Phỉ gác trường đao lên cổ Ân Bái, đơn thương độc mã đối diện với Thanh Long chúa trong mật đạo Hành Sơn đã để lại dấu ấn quá sâu trong lòng Ân Bái.
Dù sao, lúc này thấy cổ trùng đầy đất không chịu nghe theo sai khiến, trong lòng Ân Bái vốn dĩ không sợ cũng thật sự mơ hồ sinh ra sợ hãi.
Màu máu trên mặt lan vào trong mắt, tròng trắng mắt hiện đầy tơ máu.
Sau đó, Ân Bái chợt vung tay, hơn mười con quái trùng chợt xông về phía sau hắn ta, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả mọi người nơi cửa – kể cả đám tùy tùng mới theo Ân Bái đều phản ứng không kịp, bị cổ trùng không phân biệt địch ta hút sạch sành sanh.
Ân Bái không tiếc tính mạng người ngoài cũng đành, nhưng ngay cả tùy tùng của mình cũng không mảy may để ý, xem họ như rác rưởi có thể vứt bất cứ lúc nào, không thèm nhìn những thi thể để lại, cả người như biến thành một bóng xanh lao ra ngoài, thoắt cái đã không còn bóng dáng.
Mùi máu nồng nặc trong khách điếm hun khiến người ta tởm lợm từng cơn, hồi lâu không ai lên tiếng.
Qua một lát, Ngô Sở Sở mới lẩm bẩm:
– Hắn ta… điên rồi à?
Chu Phỉ tra miêu đao vào vỏ, đeo sau lưng, lặng lẽ lấy trong lòng ra một gói thuốc nhỏ lén nhét cho Ngô Sở Sở.
Ngô Sở Sở:
– Đây là gì? Chẳng lẽ là thuốc đuổi côn trùng… A Phỉ!
Chu Phỉ mở nắp một cốc trà rỗng trên bàn, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.
Chuỗi động tác này của nàng có thể nói là gọn gàng lưu loát, một giọt máu cũng không dính lên áo, thậm chí ban đầu mọi người đều không nhìn ra nàng xoay người qua để làm gì.
– Trời ạ, tỷ!
Lý Nghiên kéo cánh tay nàng ra:
– Tỷ… tỷ… tỷ vì đỡ giặt một bộ y phục mà đủ độc đấy!
Công phu của Ân Bái quá cổ quái, thâm hậu đáng sợ gần như Sở Thiên Quyền, Chu Phỉ tuy đánh được cổ trùng của hắn ta nhưng cũng bị chân khí bạo ngược trên xích sắt dài làm chấn thương phổi.
May mà công pháp bàng môn tà đạo của Ân Bái vô cùng bất ổn, lại bị Chu Phỉ dùng một gói thuốc đuổi côn trùng đặc sản của lão hòa thượng dọa chạy, bằng không hôm nay chưa biết là ai ngã xuống.
Chu Thần sốt sắng, lập tức muốn tiến lên xem nàng bị làm sao, ai ngờ hắn mới dịch một bước thì Chu Phỉ đã bị vây kín.
Lý Thịnh kéo một chiếc ghế dài qua để phía sau Chu Phỉ, nổi trận lôi đình:
– Cho muội cậy mạnh nè, chỉ muội lợi hại, một ngày không khoe khoang thì chết à? Đáng đời!
– Được rồi được rồi, bình tĩnh chớ nóng.
Ngô Sở Sở nhìn quanh, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ chủ quán, xin một ly nước ấm cho Chu Phỉ súc miệng.
Dương Cẩn khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh, vội nói:
– Đao lúc nãy của cô là đao gì thế? Ta muốn tỷ thí với cô một trận!
Ngô Sở Sở và Lý Nghiên đồng thanh phản đối.
Ngô Sở Sở:
– Dương công tử, làm ơn đi!
Lý Nghiên thì quát thẳng:
– Cút!
Tuy giữa họ nghe mười câu là có chín câu chí chóe cãi nhau nhưng dường như lại tự thành một khối.
Chu Thần nhạy cảm phát hiện, một người ngoài như hắn bước qua có chút chướng mắt, không thích hợp, bèn ngỡ ngàng dừng lại, cảm thấy bên mặt hơi đau, đưa tay sờ mới biết lúc nãy ngã bị trầy da.
“Ngươi bẩm sinh kém cỏi, đã định sẵn là một phế vật vai không thể gánh tay không thể xách.”
Không hiểu sao, câu nói kia của Ân Bái chợt lóe lên trong lòng hắn, Chu Thần quạnh quẽ cúi đầu, thừa nhận Ân Bái nói vô cùng chính xác.
– Ca.
Chu Oánh cẩn thận bước qua, kéo hắn:
– Huynh không sao chứ?
Chu Thần nhìn muội muội, miễn cưỡng cong khóe miệng, lắc đầu, lòng bi phẫn nghĩ: “Còn cần muội muội bảo vệ, mình đúng là một phế vật sống thừa sống thãi.”
Mọi người chưa hết sợ hãi, không ai dám nhặt xác, cuối cùng Dương Cẩn và chủ quán hết lòng giúp đỡ, dùng gậy dài khều thi thể ra ngoài rồi hỏa thiêu, đám người đi theo bên cạnh Lý Thịnh vốn không nhiều, qua chuyện lần này lại thương vong không ít, nhìn có chút đáng thương.
Tinh thần cả nhóm người mệt mỏi, họ tùy ý nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lục tục chào từ biệt. Lúc đến, ai nấy đều hả hê đắc ý, nhưng bây giờ ai nấy đều muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Lúc Chu Thần ra khỏi phòng, Chu Phỉ đã luyện xong những kỹ năng cơ bản mà nàng luyện vào sáng sớm mỗi ngày theo thông lệ, hờ hững khách sáo gật đầu với hắn, thu đao định rời đi.
Chu Thần vô thức gọi lại:
– Chu cô nương!
Chu Phỉ dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Lòng bàn tay Chu Thần chợt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn gắng ổn định giọng nói, tiến lên tiếp lời:
– Chu… Chu cô nương bị thương sao rồi?
Chu Phỉ nói:
– Không đáng ngại, đa tạ.
Thái dương nàng bị mồ hôi thấm ướt, thần sắc lạnh nhạt trước sau như một, nhưng không hiểu sao Chu Thần lại cảm thấy ở nàng có sự thay đổi lớn, chút nóng nảy hấp tấp giữa đôi mày thanh tú của nữ tử đã lặng lẽ biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh mà sâu thẳm, cứ như đất trời sụp đổ cũng không thể khiến nàng biến sắc. Dường như nàng đã đứng ở nơi càng xa hơn, khiến Chu Thần trong nháy mắt sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm thâm căn cố đế.
Chu Thần lại hỏi:
– Vị… vị Tạ công tử kia đâu?
Chu Phỉ khựng lại, sau đó thản nhiên nói:
– Hắn có chút việc, tạm về sư môn trước.
Chu Thần há miệng, dường như còn có lời muốn nói nhưng không nói được, thấp thỏm toát một lớp mồ hôi, Chu Phỉ không biết hắn bị bệnh gì mà như vậy, bèn khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, khiến hắn càng căng thẳng.
Lúc này, phía trước vọng đến tiếng bước chân vội vã, mặt Lý Thịnh nhăn nhó như đòi nợ, không khách sáo hô về phía này:
– Chu Phỉ, hôm qua muội nói muốn đi sớm mà, sao còn rề rà thế, có ăn cơm không thì bảo!
Chu Phỉ cau mày, cảm giác giọng điệu này của Lý Thịnh giống hệt con ruột đại đương gia, nàng gật đầu với Chu Thần rồi xoay người rời đi.
Xuân hàn se lạnh, sương mai man mát rơi vào cổ, Chu Thần nhìn bóng lưng Chu Phỉ vội vã bước đi, lòng lặng lẽ thốt lên câu chưa kịp nói.
“Chu gia chúng tôi nguyên quán Động Đình, về sau theo Hoắc bảo chủ xuôi nam nên dời đến sông Tương, sống tựa núi xanh, trong núi có một con sông lớn, chỗ nước cạn nước không quá mắt cá chân. Mấy năm nay Hưng Nam tiêu cục danh tiếng dần suy, gia cảnh sa sút, tuy không giàu có nhưng sân đầy hoa hạnh, bây giờ quay lại, nếu nhanh thì vừa khéo có thể thấy cảnh hoa hạnh rơi như tuyết. Quãng đường này may có các cô trượng nghĩa giúp đỡ, xin cho chúng tôi vinh dự mời cô đến Chu gia trang một chuyến để chúng tôi hàn huyên tán gẫu tận tình địa chủ…”
Sau đó hắn thấy Chu Phỉ biếng nhác bước qua chỗ ngoặt, mắng người bên đó:
– Tới đây, đòi mạng chắc?
Cuối cùng vẫn không thể nói ra lời muốn nói.
Chu Thần cười tự giễu, thu lại nỗi tiếc nuối dạt dào, thầm nghĩ: “Bỏ đi, lần sau có cơ hội lại nói vậy.”
Nhưng đời hắn không thể đợi được cơ hội lần sau.
Sau ba ngày “chinh Bắc anh hùng hội” như trò hề hốt hoảng kết thúc, Tạ Doãn hôn mê được Đồng Minh đại sư đưa về Bồng Lai, Chu Phỉ giữ kín việc này như bưng, không ai dám hỏi dò sâu, họ và Hưng Nam tiêu cục tách ra mỗi người mỗi ngả, ra roi thúc ngựa chạy về Thục Trung. Dọc đường Dương Cẩn nhận được thư nhà của Kình Vân Câu “Tiểu Dược cốc”, cuối cùng cũng nhớ ra mình là gia chủ, đành giao hẹn với Chu Phỉ lần sau lại tỷ thí rồi xuôi nam rời đi.
Hoa xuân nở rộ, tiền tuyến giằng co, nhóm bách tính đầu tiên nghe phong thanh bỏ chạy đã đang trên đường xuôi nam, mà ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa thể bùng cháy trong mâu thuẫn về nhiều mặt.
Phi Khanh tướng quân Văn Dục khoác tấm áo khoác dày lên người Chu Dĩ Đường, Chu Dĩ Đường đang xem một quyển sổ con, nói không ngẩng đầu:
– Đa tạ.
Nói rồi, ông tự nhiên đưa tay khép áo lại, chợt ngẩn người, cẩn thận sờ kỹ, ông hỏi:
– Lý đại đương gia đưa tới à?
Văn Dục ngạc nhiên:
– Chuyện này sao có thể sờ biết được?
Ngón tay Chu Dĩ Đường vuốt ve chiếc áo, thấy đường chỉ chỗ nhét bông không may chặt, bị ông vuốt làm rơi ra vài sợi bông. Ông cúi đầu cười nói:
– Chê cười rồi.
Văn Dục:
– …
Bắt nạt người ta có thê tử ở xa à.
Lúc này, một thân binh chợt vội vã chạy vào:
– Tướng quân! Chu đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến, người đó đưa cái này.
Chu Dĩ Đường ngẩng đầu, thấy thân binh kia nâng một thanh đao gãy.
Nhưng Chu Phỉ hoàn toàn không để ý.
Có lẽ do trước đây nàng từng thấy dáng vẻ Ân Bái bị người ta bắt đi dễ dàng, cũng có lẽ do nàng vừa trải qua nỗi sợ lớn nhất, thời khắc bất lực nhất của mình nên bây giờ dù trời long đất lở nàng vẫn có thể bình chân như vại.
Chu Phỉ chưa từng luyện công pháp tà phái thành công cấp tốc, cũng không có ai truyền công cho nàng, nội công chỉ có thể chậm rãi luyện ra từng chút một, dù là Khô Vinh chân khí cũng cần thời gian dài lắng đọng.
Nàng rất rõ phân lượng của mình nên trước đây khi gặp đối thủ võ công cao hơn, nàng đều nhờ lanh trí và một chút vận may để đọ sức, ít đối kháng chính diện.
Nhưng lúc này, vào khoảnh khắc nàng xách đao đối mặt với Ân Bái, Chu Phỉ chợt có một lĩnh hội kỳ lạ – cảm giác đó khó diễn tả, là sự lĩnh hội thình lình sau khi xuyên thủng lớp màng ngăn qua vô số lần dậy sớm ngủ muộn và nhiều lần trăn trở nghĩ suy chẳng ngại phiền hà.
Phá Tuyết đao chưa từng có nội công tâm pháp riêng, nếu người cầm đao có sự từng trải thâm hậu sắc bén như Lý Cẩn Dung thì nó sẽ ngạo nghễ vô song, nếu người cầm đao có kỹ năng cơ bản vững chắc như Dương Cẩn thì nó sẽ nhanh nhẹn chính trực.
Thậm chí khi vào tay người lơ tơ mơ như Chu Phỉ, Phá Tuyết đao cũng thể hiện nét đặc biệt riêng.
Nó chỉ là một bộ đao pháp.
Bản đao chưa tới nửa tấc, lưỡi đao chỉ có một đường, nhưng có thể làm khiếp sợ nửa võ lâm phía nam.
Trong Phá Tuyết đao có “Vô Phong”, “Vô Thất” và “Vô Thường”, không có cái gọi là “không sợ”, vì nó là lời thừa thãi từ đầu đến cuối.
Đây là lợi khí tuyệt đỉnh của thế gian.
Bất luận đối thủ là thân thể máu thịt hay núi đá cây to, nàng đều có lưỡi đao trong tay và mũi đao phía trước.
Chân khí khắp người Ân Bái như một hồ nước sâu không thấy đáy, vững vàng che chở hắn ta vào giữa, ngoại lực thông thường thâm nhập ắt sẽ bị phản ngược. Lưỡi đao Chu Phỉ như mái chèo thong thả lướt qua, lặng lẽ cắm nghiêng nghiêng vào nước rồi khuấy động, sóng nước phảng phất đi theo nàng, thanh miêu đao hơi cũ như có một sức mạnh kỳ diệu, dễ dàng tránh được chưởng phong của Ân Bái, thẳng tiến đến cổ họng hắn ta.
Ân Bái giật mình, không dám tấn công khí thế. Công phu của hắn ta dẫu sao cũng không phải vất vả bỏ công sức luyện thành nên khi đối mặt với nguy cơ sẽ hành động theo bản năng, mà bản năng của Ân Bái là tránh lui.
Chỉ một bước lùi đấy, bầu không khí quỷ thần khó lường ban nãy của hắn ta bỗng chốc vỡ tan.
Ân Bái nhanh chóng hoàn hồn, cực kỳ giận dữ, đưa tay rút ra một dây xích dài.
Dương Cẩn vừa nhìn liền nhận ra, đây là dây xích ban nãy Đinh Khôi dùng, đủ biết kết cục của Huyền Vũ chúa rồi.
Chưa đợi mọi người sởn tóc gáy, dây xích dài ấy bay ra, ba bốn con sâu to thuận theo đó bay về phía Chu Phỉ, trong đó có một con không biết sao lại rơi xuống đất, vừa hay bò đến chân một kẻ xui xẻo không rõ tên. Kẻ đó sững sờ chốc lát, sắc mặt xanh rồi tím giống như bị bóp cổ, kế tiếp hắn nén hơi rồi gào lên như heo bị mổ thịt. Trong tình thế cấp bách, hắn đưa tay quơ bắt, con sâu quái gở thuận thế chui vào tay, ngược theo cánh tay bò khắp toàn thân, chỉ trong chốc lát đã hút hắn thành một cái xác khô.
Cùng lúc đấy, Ân Bái như cắn thuốc, xích sắt trong tay đột nhiên ác liệt hơn ba phần, hắn ta lạnh lùng cười nói:
– Thứ đếch gì cũng bày đặt, chút công lực cỏn con, ăn thì nhạt, bỏ thì tiếc.
Bước chân Chu Phỉ hầu như không di chuyển, một tay cầm đao một tay cầm vỏ, tựa như trong tay có một đôi song đao thay phiên, nàng dùng vỏ đẩy xích sắt của Ân Bái ra “lạo xạo”, xích sắt như đầu lưỡi yêu quái cuốn lấy cái vỏ dài.
Hai con quái trùng bay vào không trung, chia hai bên trái phải nhắm về phía Chu Phỉ, Chu Phỉ tránh ra sau, lưng đụng cái bàn gỗ.
Ân Bái hét to:
– Xem ngươi chạy đi đâu!
Chu Phỉ đổi tay cầm miêu đao, nét mặt không nhìn ra vẻ hoảng loạn, toàn thân nàng ngả ra sau theo cái bàn, lăn theo mép bàn mà không hề đụng cái bàn nho nhỏ ấy. Miêu đao trong tay thành một cơn gió lốc, lưỡi đao nhanh đến mức nhìn không rõ, dệt chi chít thành một tấm lưới lớn giữa không trung, sau đó chỉ nghe “phụp” một tiếng, có thứ gì đó rơi vào trong chén trà trên bàn gỗ, sau chốc lát, hai cái xác sâu mỗi con bị chém thành ba khúc nhẹ nhàng nổi lên.
Bong bóng trong chén trà thành màu xanh tím.
Con quái trùng cuối cùng rơi vào mũi đao Chu Phỉ, hai cánh rung rung, không tiến về trước nữa.
Con vật ấy hình như cũng sinh ra linh trí, chợt co rúm lại, rơi xuống khỏi đao nàng, bò nhanh như chớp trong tiếng kêu thất thanh hỗn loạn của mọi người xung quanh, rụt về trong ống quần Ân Bái.
Ân Bái ngẩn ngơ.
– Nghe nói Niết Bàn cổ và cổ chủ liền tâm.
Chu Phỉ nhìn hắn ta, chậm rì rì nâng lên một bình rượu, mở nắp bình ra, dùng rượu vàng xối lên thân đao dính máu trùng, hỏi:
– Ân công tử, ngươi dùng năng lực một người tính kế được hai đại ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, công lao to lớn đủ lập đền thờ, lẽ ra phải lợi hại hơn ta chứ sao lại sợ ta?
Màu đỏ không bình thường trên mặt Ân Bái càng lúc càng đậm như muốn nhỏ ra máu, hắn ta quát:
– Ngươi nói bậy!
Nói rồi, hắn ta liền thúc mấy con cổ trùng trên người, nhưng mấy con quái trùng đó dường như đều mất uy phong, bất kể thúc ép thế nào chúng cũng chỉ trù trừ quanh ống quần Ân Bái, sống chết không chịu chui về phía Chu Phỉ.
Chu Phỉ chẳng qua chỉ là một cô nương trẻ tuổi, ngạnh công đương nhiên kém xa đám Đinh Khôi, Phùng Phi Hoa, điều này trong lòng Ân Bái hiểu rõ, nhưng thứ gọi là “sợ hãi” xưa nay luôn không biết đâu mà lần, chẳng hạn như trẻ con sợ tối sợ sấm, căn bản không hề có căn cứ, không thể khắc phục bằng lý trí.
Có lẽ thái độ Chu Phỉ quá điềm tĩnh, Phá Tuyết đao trong tay quá khó lường, cũng có lẽ cảnh Chu Phỉ gác trường đao lên cổ Ân Bái, đơn thương độc mã đối diện với Thanh Long chúa trong mật đạo Hành Sơn đã để lại dấu ấn quá sâu trong lòng Ân Bái.
Dù sao, lúc này thấy cổ trùng đầy đất không chịu nghe theo sai khiến, trong lòng Ân Bái vốn dĩ không sợ cũng thật sự mơ hồ sinh ra sợ hãi.
Màu máu trên mặt lan vào trong mắt, tròng trắng mắt hiện đầy tơ máu.
Sau đó, Ân Bái chợt vung tay, hơn mười con quái trùng chợt xông về phía sau hắn ta, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả mọi người nơi cửa – kể cả đám tùy tùng mới theo Ân Bái đều phản ứng không kịp, bị cổ trùng không phân biệt địch ta hút sạch sành sanh.
Ân Bái không tiếc tính mạng người ngoài cũng đành, nhưng ngay cả tùy tùng của mình cũng không mảy may để ý, xem họ như rác rưởi có thể vứt bất cứ lúc nào, không thèm nhìn những thi thể để lại, cả người như biến thành một bóng xanh lao ra ngoài, thoắt cái đã không còn bóng dáng.
Mùi máu nồng nặc trong khách điếm hun khiến người ta tởm lợm từng cơn, hồi lâu không ai lên tiếng.
Qua một lát, Ngô Sở Sở mới lẩm bẩm:
– Hắn ta… điên rồi à?
Chu Phỉ tra miêu đao vào vỏ, đeo sau lưng, lặng lẽ lấy trong lòng ra một gói thuốc nhỏ lén nhét cho Ngô Sở Sở.
Ngô Sở Sở:
– Đây là gì? Chẳng lẽ là thuốc đuổi côn trùng… A Phỉ!
Chu Phỉ mở nắp một cốc trà rỗng trên bàn, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.
Chuỗi động tác này của nàng có thể nói là gọn gàng lưu loát, một giọt máu cũng không dính lên áo, thậm chí ban đầu mọi người đều không nhìn ra nàng xoay người qua để làm gì.
– Trời ạ, tỷ!
Lý Nghiên kéo cánh tay nàng ra:
– Tỷ… tỷ… tỷ vì đỡ giặt một bộ y phục mà đủ độc đấy!
Công phu của Ân Bái quá cổ quái, thâm hậu đáng sợ gần như Sở Thiên Quyền, Chu Phỉ tuy đánh được cổ trùng của hắn ta nhưng cũng bị chân khí bạo ngược trên xích sắt dài làm chấn thương phổi.
May mà công pháp bàng môn tà đạo của Ân Bái vô cùng bất ổn, lại bị Chu Phỉ dùng một gói thuốc đuổi côn trùng đặc sản của lão hòa thượng dọa chạy, bằng không hôm nay chưa biết là ai ngã xuống.
Chu Thần sốt sắng, lập tức muốn tiến lên xem nàng bị làm sao, ai ngờ hắn mới dịch một bước thì Chu Phỉ đã bị vây kín.
Lý Thịnh kéo một chiếc ghế dài qua để phía sau Chu Phỉ, nổi trận lôi đình:
– Cho muội cậy mạnh nè, chỉ muội lợi hại, một ngày không khoe khoang thì chết à? Đáng đời!
– Được rồi được rồi, bình tĩnh chớ nóng.
Ngô Sở Sở nhìn quanh, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ chủ quán, xin một ly nước ấm cho Chu Phỉ súc miệng.
Dương Cẩn khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh, vội nói:
– Đao lúc nãy của cô là đao gì thế? Ta muốn tỷ thí với cô một trận!
Ngô Sở Sở và Lý Nghiên đồng thanh phản đối.
Ngô Sở Sở:
– Dương công tử, làm ơn đi!
Lý Nghiên thì quát thẳng:
– Cút!
Tuy giữa họ nghe mười câu là có chín câu chí chóe cãi nhau nhưng dường như lại tự thành một khối.
Chu Thần nhạy cảm phát hiện, một người ngoài như hắn bước qua có chút chướng mắt, không thích hợp, bèn ngỡ ngàng dừng lại, cảm thấy bên mặt hơi đau, đưa tay sờ mới biết lúc nãy ngã bị trầy da.
“Ngươi bẩm sinh kém cỏi, đã định sẵn là một phế vật vai không thể gánh tay không thể xách.”
Không hiểu sao, câu nói kia của Ân Bái chợt lóe lên trong lòng hắn, Chu Thần quạnh quẽ cúi đầu, thừa nhận Ân Bái nói vô cùng chính xác.
– Ca.
Chu Oánh cẩn thận bước qua, kéo hắn:
– Huynh không sao chứ?
Chu Thần nhìn muội muội, miễn cưỡng cong khóe miệng, lắc đầu, lòng bi phẫn nghĩ: “Còn cần muội muội bảo vệ, mình đúng là một phế vật sống thừa sống thãi.”
Mọi người chưa hết sợ hãi, không ai dám nhặt xác, cuối cùng Dương Cẩn và chủ quán hết lòng giúp đỡ, dùng gậy dài khều thi thể ra ngoài rồi hỏa thiêu, đám người đi theo bên cạnh Lý Thịnh vốn không nhiều, qua chuyện lần này lại thương vong không ít, nhìn có chút đáng thương.
Tinh thần cả nhóm người mệt mỏi, họ tùy ý nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lục tục chào từ biệt. Lúc đến, ai nấy đều hả hê đắc ý, nhưng bây giờ ai nấy đều muốn mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Lúc Chu Thần ra khỏi phòng, Chu Phỉ đã luyện xong những kỹ năng cơ bản mà nàng luyện vào sáng sớm mỗi ngày theo thông lệ, hờ hững khách sáo gật đầu với hắn, thu đao định rời đi.
Chu Thần vô thức gọi lại:
– Chu cô nương!
Chu Phỉ dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Lòng bàn tay Chu Thần chợt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn gắng ổn định giọng nói, tiến lên tiếp lời:
– Chu… Chu cô nương bị thương sao rồi?
Chu Phỉ nói:
– Không đáng ngại, đa tạ.
Thái dương nàng bị mồ hôi thấm ướt, thần sắc lạnh nhạt trước sau như một, nhưng không hiểu sao Chu Thần lại cảm thấy ở nàng có sự thay đổi lớn, chút nóng nảy hấp tấp giữa đôi mày thanh tú của nữ tử đã lặng lẽ biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh mà sâu thẳm, cứ như đất trời sụp đổ cũng không thể khiến nàng biến sắc. Dường như nàng đã đứng ở nơi càng xa hơn, khiến Chu Thần trong nháy mắt sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm thâm căn cố đế.
Chu Thần lại hỏi:
– Vị… vị Tạ công tử kia đâu?
Chu Phỉ khựng lại, sau đó thản nhiên nói:
– Hắn có chút việc, tạm về sư môn trước.
Chu Thần há miệng, dường như còn có lời muốn nói nhưng không nói được, thấp thỏm toát một lớp mồ hôi, Chu Phỉ không biết hắn bị bệnh gì mà như vậy, bèn khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, khiến hắn càng căng thẳng.
Lúc này, phía trước vọng đến tiếng bước chân vội vã, mặt Lý Thịnh nhăn nhó như đòi nợ, không khách sáo hô về phía này:
– Chu Phỉ, hôm qua muội nói muốn đi sớm mà, sao còn rề rà thế, có ăn cơm không thì bảo!
Chu Phỉ cau mày, cảm giác giọng điệu này của Lý Thịnh giống hệt con ruột đại đương gia, nàng gật đầu với Chu Thần rồi xoay người rời đi.
Xuân hàn se lạnh, sương mai man mát rơi vào cổ, Chu Thần nhìn bóng lưng Chu Phỉ vội vã bước đi, lòng lặng lẽ thốt lên câu chưa kịp nói.
“Chu gia chúng tôi nguyên quán Động Đình, về sau theo Hoắc bảo chủ xuôi nam nên dời đến sông Tương, sống tựa núi xanh, trong núi có một con sông lớn, chỗ nước cạn nước không quá mắt cá chân. Mấy năm nay Hưng Nam tiêu cục danh tiếng dần suy, gia cảnh sa sút, tuy không giàu có nhưng sân đầy hoa hạnh, bây giờ quay lại, nếu nhanh thì vừa khéo có thể thấy cảnh hoa hạnh rơi như tuyết. Quãng đường này may có các cô trượng nghĩa giúp đỡ, xin cho chúng tôi vinh dự mời cô đến Chu gia trang một chuyến để chúng tôi hàn huyên tán gẫu tận tình địa chủ…”
Sau đó hắn thấy Chu Phỉ biếng nhác bước qua chỗ ngoặt, mắng người bên đó:
– Tới đây, đòi mạng chắc?
Cuối cùng vẫn không thể nói ra lời muốn nói.
Chu Thần cười tự giễu, thu lại nỗi tiếc nuối dạt dào, thầm nghĩ: “Bỏ đi, lần sau có cơ hội lại nói vậy.”
Nhưng đời hắn không thể đợi được cơ hội lần sau.
Sau ba ngày “chinh Bắc anh hùng hội” như trò hề hốt hoảng kết thúc, Tạ Doãn hôn mê được Đồng Minh đại sư đưa về Bồng Lai, Chu Phỉ giữ kín việc này như bưng, không ai dám hỏi dò sâu, họ và Hưng Nam tiêu cục tách ra mỗi người mỗi ngả, ra roi thúc ngựa chạy về Thục Trung. Dọc đường Dương Cẩn nhận được thư nhà của Kình Vân Câu “Tiểu Dược cốc”, cuối cùng cũng nhớ ra mình là gia chủ, đành giao hẹn với Chu Phỉ lần sau lại tỷ thí rồi xuôi nam rời đi.
Hoa xuân nở rộ, tiền tuyến giằng co, nhóm bách tính đầu tiên nghe phong thanh bỏ chạy đã đang trên đường xuôi nam, mà ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa thể bùng cháy trong mâu thuẫn về nhiều mặt.
Phi Khanh tướng quân Văn Dục khoác tấm áo khoác dày lên người Chu Dĩ Đường, Chu Dĩ Đường đang xem một quyển sổ con, nói không ngẩng đầu:
– Đa tạ.
Nói rồi, ông tự nhiên đưa tay khép áo lại, chợt ngẩn người, cẩn thận sờ kỹ, ông hỏi:
– Lý đại đương gia đưa tới à?
Văn Dục ngạc nhiên:
– Chuyện này sao có thể sờ biết được?
Ngón tay Chu Dĩ Đường vuốt ve chiếc áo, thấy đường chỉ chỗ nhét bông không may chặt, bị ông vuốt làm rơi ra vài sợi bông. Ông cúi đầu cười nói:
– Chê cười rồi.
Văn Dục:
– …
Bắt nạt người ta có thê tử ở xa à.
Lúc này, một thân binh chợt vội vã chạy vào:
– Tướng quân! Chu đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến, người đó đưa cái này.
Chu Dĩ Đường ngẩng đầu, thấy thân binh kia nâng một thanh đao gãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.