Quyển 3 - Chương 146: Xuất sư bất lợi
Priest
04/06/2019
Thân hình Chu Phỉ quá nhanh, tới mức khi nàng băng qua vách đá trụi lủi, đám vệ binh đều không nhìn thấy nàng.
Mũi chân nàng nhẹ nhàng mượn lực trên đống gỗ, vút ra ngoài khiến lá cây vang lên tiếng “soạt” nhỏ, vệ binh ở lối vào sơn cốc nghe tiếng giật mình, vội giơ đuốc trong tay hướng về chỗ phát ra âm thanh, chưa đợi hắn ta nhìn được gì thì cổ đã bị hai ngón tay lạnh lẽo khống chế.
Đám vệ binh nơi lối vào sơn cốc đồng loạt rút binh khí, vây thành một vòng như lâm đại địch, nhìn chằm chằm nữ nhân thình lình xuất hiện giữa họ.
Chu Phỉ quét mắt qua bốn phía, ngón tay chặt hơn vài phần, vệ binh nọ toàn thân ngửa về sau, cổ họng vang tiếng “lục cục”, trợn trắng mắt.
Chu Phỉ nói:
– Gọi Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang ra đây, nói là có cố nhân tới đòi nợ.
Nàng không cao cũng không to, đứng đó như có thể lay động theo gió, như ma nữ thình lình xuất hiện giữa bóng đêm, bỗng có thêm vài phần quỷ dị. Một nam tử trung niên dáng dấp thủ lĩnh vội vàng chạy tới, quát mọi người tránh ra, tách đám vệ binh bao vây tạo ra một con đường, đứng ngoài năm bước cảnh giác trừng Chu Phỉ:
– Ngươi là ai? To gan lắm!
Tiếng sột soạt cực nhỏ truyền tới theo gió đêm, chỉ có thính lực cực nhạy mới có thể phân biệt được khác biệt nhỏ bé giữa tiếng gió thổi qua đá và tiếng bước chân. Ánh mắt Chu Phỉ lẳng lặng nhìn vào trong sơn cốc nhưng tai đã bắt lấy động tĩnh nhỏ của Ngô Sở Sở và Lý Nghiên, nàng dùng một ngón tay cái chậm rãi đẩy Toái Già ra, hàn thiết và vỏ đao ma sát khẽ vào nhau, phát ra một tiếng ngân dài lạnh lẽo, vừa khéo che tiếng bước chân của hai kẻ khinh công chẳng ra sao kia.
Sau đó Chu Phỉ chợt cười, nói rõ từng chữ một:
– Chu Phỉ, sư môn 48 trại ở Thục Trung, truyền nhân Phá Tuyết đao đời thứ ba, hôm nay không mời mà tới, là thay bậc tổ tông cha chú và chư vị đồng môn mấy năm trước mất mạng dưới tay ông ta, đến nói lời chào hỏi hai vị đại nhân Bắc Đẩu, phiền thông báo.
Cái tên “Chu Phỉ” này quanh năm suốt tháng bị gọi rất nhiều lần, nàng nghe đến mức tai đóng kén, nhưng khi tự mình nói ra lại cảm thấy vừa xa lạ vừa kỳ cục. Từ khi xuống núi đến nay, nàng rất ít khi tự báo tên – ban đầu là không cần thiết nói, dù sao nói cũng không ai biết, sau đó “Nam đao” ma xui quỷ khiến truyền ra chút thanh danh, nàng lại bỗng lười nói, có lúc là sợ gây vạ cho 48 trại, có lúc là cảm thấy mình chưa từng làm chuyện gì vẻ vang, đi lan truyền cái tên “Nam đao Chu Phỉ” không khỏi quá mặt dày vô sỉ, bởi vậy đa phần nàng đều không nhắc đến.
Mãi đến lúc này, nàng mới biết, hóa ra hai chữ “Nam đao” với nàng không phải “áo vải bình thường” mà là “trang phục lộng lẫy” do tổ tiên truyền lại, vạt áo kéo dài mấy trượng, gấm vóc rườm rà, hoa mỹ tuyệt luân, mũ miện đường hoàng được đúc từ vàng ngọc, đội lên đầu nặng mấy chục cân. Bộ trang phục như vậy, dù yêu thích, ham muốn đến mức nào đi nữa, cũng không thể cả ngày mặc nó uống trà ăn cơm, lên rừng xuống biển.
Nhưng luôn có vài trường hợp mặc nó vào người có thể loáng thoáng thấy bóng dáng tổ tiên.
Trên người vệ binh bị nàng bóp cổ chợt truyền đến mùi khai, hắn thế mà bị dọa tè ra quần. Chu Phỉ “chậc” một tiếng, vung tay ném tên phế vật đó qua một bên, sau đó nhấc Toái Già lên đi về phía sơn cốc, không coi ai ra gì.
Một đoạn ngắn từ lối vào tới giữa sơn cốc, Chu Phỉ nháy mắt liền bị Bắc quân vây kín, ai nấy đều như lâm đại địch.
Khóe mắt Chu Phỉ đảo qua, lòng trầm xuống. Vốn nghĩ hai “thống soái” Lục Dao Quang và Cốc Thiên Toàn đều là nửa thùng nước, thế nhưng cảnh “binh sợ một đứa sợ, tướng sợ một đám sợ” (1) lại chưa từng xuất hiện.
(1) Nhái câu “binh hùng một người hùng, tướng hùng cả đám hùng” (兵熊熊一个,将熊熊一窝), câu gốc ý nói trong một tập thể, nếu một thành viên có năng lực kém thì chỉ đại diện cho một thành viên đó, nhưng nếu lãnh đạo có năng lực kém thì cả tập thể đều kém. Câu nhái của tác giả trong truyện ý nói 2 vị tướng này đều không phải tướng quân chân chính nên lẽ ra không có năng lực lãnh đạo quân đội, quân đội dưới trướng họ lẽ ra phải đều sợ hãi, vô dụng.
Những Bắc quân này hiển nhiên ai nấy đều có tổ chức riêng, binh tướng từ bậc trung trở xuống tuyệt đối không phải do loại vớ vẩn làm chỉ huy như họ tưởng tượng. Bốn vạn đại quân trên danh nghĩa là nghe hai vị Bắc Đẩu đại nhân chỉ huy, nhưng trên thực tế, Lục Dao Quang và Cốc Thiên Toàn e càng giống tay chân lợi hại đi theo tòng quân hơn.
Vừa thăm dò sâu cạn liền cảm thấy xuất sư bất lợi.
“Thầy bói Dương tốt không linh xấu lại linh.” Chu Phỉ chợt có linh cảm chẳng lành, nghĩ: “Làm không xong thì hôm nay mình thật bị loạn tên bắn chết mất.”
Nàng lẳng lặng thu hồi ánh nhìn nơi khóe mắt, thầm hít sâu hai cái, lòng nhẩm lại khẩu quyết nội công tâm pháp, chân khí quanh thân như dòng nước bị khuấy lên, từ từ dạo khắp kinh mạch toàn thân nàng rồi thả ra ngoài.
Dưới chân Chu Phỉ vang một tiếng nhỏ, thềm đá bị nàng giẫm ra vết nứt như mạng nhện, chiếc lá úa vàng một nửa lung lay rơi xuống bên cạnh nàng, lúc tới giữa không trung, nó bỗng rách làm hai mảnh, thình lình tăng tốc rơi xuống đất, trong đó có một mảnh cắm vào bùn đất bên đường, lộ ra vết rách như bị lưỡi đao sắc cắt qua, chỉnh tề mà xơ xác nhắm thẳng vào bầu trời đêm.
Chuyện này sớm đã có người báo vào quân trướng, Lục Dao Quang và Cốc Thiên Toàn nghe mà giật mình không nhỏ.
Trước khi đi, Đoan vương Tào Ninh đã đặc biệt dặn đi dặn lại họ là lần hành quân này cực kỳ quan trọng, phải nhanh và bảo mật, nhất định không được có sơ suất, bằng không tính mạng họ sẽ gặp nguy. Bây giờ thấy sắp thành công thì ông trời như phát điên chống đối họ, đầu tiên là để vài lưu dân chạy thoát, sau đó lại có một kẻ khách không mời mà đến!
Lục Dao Quang lập tức mất bình tĩnh, quăng lại một câu “ta đi xem xem” rồi đứng dậy đi ra trướng.
Năm đó Chu Phỉ khống chế Đoan vương Tào Ninh trước hai quân thực đã khiến người ta khắc sâu ấn tượng, thời gian đã qua mấy năm nhưng Lục Dao Quang vừa liếc mắt là nhận ra nàng, bật thốt:
– Là ngươi!
Chu Phỉ cười:
– Lục đại nhân, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Khắp sơn cốc là giáp đen đao lạnh, một cô nương như nàng lại bình thản đứng giữa đó, bát phong bất động… (2)
(2) Bát phong bất động: từ trong Phật giáo, bát phong gồm Lợi, Suy, Hủy, Dự, Xưng, Cơ, Khổ, Lạc, trong đó có bốn thuận bốn nghịch, Lợi là thuận lợi, Suy là thất bại, Hủy là nói xấu sau lưng, Dự là khen ngợi sau lưng, Xưng là khen trước mặt, Cơ là chửi trước mặt, Khổ là đau khổ, Lạc là vui vẻ. Phật gia dạy rằng, khi tu dưỡng đến mức không một phong nào trong bát phong trên làm dao động tâm trí thì gọi là bát phong bất động.
Chuyện này quá kỳ lạ, chắc chắn có gian trá!
Thần kinh Lục Dao Quang nháy mắt căng đến cực hạn, liên tưởng tới thân phận Chu Phỉ, ông ta lập tức vô thức nhìn quanh các bụi cây quanh sơn cốc, cảm giác như đâu đâu cũng có địch nhân mai phục.
Nữ nhi của Chu Dĩ Đường ở đây, ông ấy có biết không?
Lục Dao Quang tự dọa mình toát mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ còn lại một câu: “Lần này tiêu rồi.”
Đúng lúc này, như để chứng thực suy đoán của ông ta, nơi rừng sâu chợt có pháo hiệu lạnh lùng gào thét bắn lên trời, nổ vang khắp sơn cốc, nhuộm sáng rực cả bầu trời.
Lục Dao Quang lập tức biến sắc.
Cao thủ đấu nhau, kỵ nhất là phân tâm, Chu Phỉ vừa thấy ánh mắt ông ta dao động là biết ngay ông ta bị động tĩnh này dọa sợ, vừa hay Cốc Thiên Toàn vẫn chưa ra.
Thời cơ này quyết không để mất!
Toái Già chợt chuyển động, ánh đao như sao băng vút tới trước mặt Lục Dao Quang.
Lục Dao Quang hét to một tiếng, trong lúc hốt hoảng đành giơ ngang đao chống lại nàng. Chu Phỉ kiêng kỵ Cốc Thiên Toàn đến giờ vẫn chưa lộ diện, dành ra nửa sự chú ý để dè chừng bốn phía, ra tay cố chừa lại ba phần sức, Toái Già bị ông ta va chạm mạnh làm lệch đi, nàng lảo đảo nửa bước như mất sức, nụ cười dưới ánh đao tức khắc trông hơi miễn cưỡng.
Lục Dao Quang trước nay luôn tự phụ, quả nhiên trúng kế, thầm nghĩ: “Đám phế vật Nam triều đúng là danh to sức nhỏ, một tiểu nha đầu oắt con mà cũng xứng gọi là “Nam đao”.”
Khóe môi ông ta khẽ giật, u ám nhìn Chu Phỉ:
– Chỉ dựa vào ngươi?
Lục Dao Quang quả nhiên trúng kế, không để ý tới đám binh tướng thuộc hạ, lập tức muốn đích thân bắt Chu Phỉ, hai người bắt đầu đấu nhau vờn quanh đại trướng.
Bên nàng miễn cưỡng xem như thuận lợi, bên kia Lý Thịnh và Dương Cẩn lặng lẽ tiến gần hàng rào sắt trong bầu không khí căng thẳng trong cốc.
Chỉ trong chốc lát, số lưu dân trong hàng rào sắt đã kiểm kê xong xuôi, quân trướng xảy ra động tĩnh lớn như thế mà những vệ binh này không hề tự ý rời vị trí, vẫn trật tự chỉnh tề chuẩn bị giết người diệt khẩu.
Đám lưu dân bị roi quất sợ vỡ mật, hồ đồ làm theo yêu cầu của vệ binh Bắc triều, đứng xếp thành hàng, vệ binh hai bên lập tức tiến lên, gọi mười người trói gô lại đẩy ra ngoài hàng rào sắt.
Vệ binh tạm thời đảm nhiệm vị trí đao phủ nhấc đao lên, lưu dân phía sau lúc này mới biết đại họa sắp tới, liều mạng giãy giụa sau hàng rào sắt, tiếng gào khóc rung trời.
Lý Thịnh dựa vào động tĩnh này, huýt sáo một tiếng, ra hiệu Dương Cẩn động thủ.
Dương Cẩn xa xa gật đầu với hắn, đưa tay sờ vào ngực, lấy ra một viên “đạn thuốc” mà theo truyền thuyết là có thể bắn ra thuốc bột, Lý Thịnh lập tức lấy vải che mặt, che kín miệng mũi, siết chặt song kiếm bên hông.
Vào khoảnh khắc đồ đao đầu tiên hạ xuống, hai người đồng thời động thủ.
Dương Cẩn ném mạnh đạn thuốc xuống đất, cùng lúc đó, Lý Thịnh chợt lướt qua đỉnh đầu mọi người như đại bàng, nâng kiếm nhắm thẳng vào hàng đao phủ, muốn mượn khói đặc do đạn thuốc tạo ra để nhanh chóng trà trộn vào, giết tạo một lối ra giữa đám vệ binh.
Hai người phối hợp có thể nói là vô cùng ăn ý, nhưng nào ngờ trong thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đạn thuốc Dương Cẩn ném xuống đất “phụp” một tiếng vỡ ra, nhưng không nổ, quả bóng nhỏ ấy kêu “xì xì” như ho, toát ra vài làn khói mỏng, lăn lăn rồi bất động!
Dương Cẩn:
– …
Lý Thịnh:
– …
Đồ quạ đen chết tiệt Dương cục than, bình thường mình mẩy mồ hôi thúi hoắc không tắm rửa, đạn thuốc trên người bị ẩm rồi!
Hiệu quả “khói mù cuồn cuộn, thần binh trời giáng” trong tưởng tượng lập tức biến thành một trò hề, viên đạn thuốc gian nan toát lên một làn khói mỏng trên mặt đất, Lý Thịnh lẻ loi một mình đứng giữa đám vệ binh, không ứng phó kịp, cùng bọn chúng mắt to trừng mắt nhỏ.
Lông tóc toàn thân Lý Thịnh đều dựng lên, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, đầu óc trống rỗng.
Cho nên có lẽ họ đã hiểu sai “ý trời” rồi, bốn cọng cỏ ngắn họ rút được không phải bảo họ ở lại cứu người mà rõ ràng là bảo họ đi được bao xa thì đi bấy xa!
Nhưng đến nước này, nói gì cũng đã muộn.
Lý Thịnh lập tức cắn lưỡi, ngó lơ vệ binh quát hỏi, không nói tiếng nào bắt đầu động thủ.
Nếu lúc này người lao ra là Dương Cẩn, người nấp trong bóng tối là Lý Thịnh thì Lý Thịnh nhất định biết việc cấp bách trước mắt là “giả thần giả quỷ”, tuyệt đối không tùy tiện hiện thân.
Đạn thuốc mất hiệu lực thì hắn có thể đánh lén, nhờ ra tay nhanh nhẹn để tạo hiệu quả như có mai phục rồi lại thả ra vài đạn tín hiệu để tạo thanh thế, ném đồ dẫn lửa vào kho lương thảo, khiến Bắc quân trong cốc tưởng có địch tập kích ban đêm mà kéo dài được chút.
Nhưng gã ngốc Dương Cẩn nào biết “giả thần giả quỷ”? Cục than đó hoàn toàn không biết tùy cơ ứng biến, vừa thấy đạn thuốc mất hiệu lực, không thể làm theo kế hoạch là lập tức bó tay, dứt khoát nhào vô đánh. Chưa đợi Lý Thịnh ngăn lại, Dương Cẩn liền trực tiếp nhảy khỏi chỗ ẩn thân, trầm đại đao xuống, hét to xung phong xông vào giữa Bắc quân.
Kết quả là bên hàng rào sắt bị tập kích, đội ngũ Bắc quân tứ phía lập tức tập kết bao vây lại, đồng thời, lính gác xông vào quân trướng.
Cốc Thiên Toàn để râu, tay cầm quạt, càng lộ vẻ cáo già xảo quyệt.
Lục Dao Quang vội vàng ra nghênh địch, Cốc Thiên Toàn không ngăn cản, nghe Lục Dao Quang và Chu Phỉ đánh nhau trời đất mịt mù bên ngoài, ông ta vẫn tọa trấn trong trướng, không hề dao động.
Lúc này nghe lính gác báo chỗ hàng rào sắt bị tập kích, Cốc Thiên Toàn chợt ngước ánh mắt như điện, hỏi:
– Chúng có bao nhiêu người?
Lính gác ngớ người, lúng túng đáp:
– Không… không nhiều, hình như chỉ có hai ba người, nhưng đều là cao thủ, huynh đệ chúng tôi nhất thời không ngăn được họ.
– Ha.
Cốc Thiên Toàn cười lạnh:
– Thú vị, hóa ra là chạy đến cổng nhà người khác hát “không thành kế”.
Chuẩn bị không đầy đủ mà còn hát hỏng.
Cốc Thiên Toàn chợt đứng dậy, cởi áo khoác trên người xuống, lộ ra bộ áo chẽn ngắn bên trong, ra lệnh:
– Điều cung tiễn thủ bao vây chúng, nếu đã có “đại hiệp” khăng khăng cứu đám ăn mày vướng víu đó thì cứ để chúng đồng sinh cộng tử đi.
Nói xong, ông ta sải bước ra khỏi quân trướng, vén mạnh rèm lên, bóng người loáng cái đã đến gần Chu Phỉ, giơ tay đánh một chưởng, đồng thời quạt trong tay “xoẹt” mở ra, nan quạt được làm từ sắt tinh luyện, ánh sáng lạnh nhắm thẳng vào ấn đường Chu Phỉ.
Chu Phỉ sớm phòng bị Cốc Thiên Toàn, “Trảm” tự quyết của Phá Tuyết đao vẽ ra một vòng tròn lớn trước người, chắn một quạt và một chưởng kia ra, chợt đáp xuống ngoài ba bước.
Lục Dao Quang bỗng dưng không vui:
– Ngươi làm gì vậy? Chỉ là một tiểu nha đầu chưa dứt sữa, ta…
– Phá Quân à, ông đúng là mấy chục năm như một, không tiến bộ gì hết.
Cốc Thiên Toàn khẽ than thở ngắt lời ông ta, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống:
– Đây là quân doanh trọng địa, sao lại cho bọn vặt vãnh quấy rối, còn không mau tốc chiến tốc thắng bắt ả!
Các thủ vệ quân trướng nghe vậy, lập tức cùng hét lớn “tuân lệnh”, mấy chục thanh trường thương nhanh chóng kết trận, nhắm vào trên đầu Chu Phỉ ép xuống.
Đồng thời, Cốc Thiên Toàn vẫy quạt sắt trong tay, đâm về phía Chu Phỉ không chút lưu tình.
Lục Dao Quang chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Phá Tuyết đao trong tay Chu Phỉ mà ban nãy ông ta thấy “hữu danh vô thực” đột nhiên trở mặt, “Phong” tự quyết cùng lên, nội trong ba chiêu khua trường thương của mấy chục thân binh liểng xiểng, đồng thời, nàng vẫn có thể tận dụng khe hở đỡ quạt sắt của Cốc Thiên Toàn.
Toái Già chiếu ra ánh lửa bốn phía mãnh liệt chói mắt, Lục Dao Quang đương nhiên nhìn ra được Cốc Thiên Toàn không hề nương tay, mà thanh quạt sắt tung hoành mấy chục năm trên giang hồ kia lại loáng thoáng có xu thế bị trường đao áp chế.
Lục Dao Quang chấn động mạnh trong lòng, hóa ra lúc nãy Chu Phỉ chỉ vì muốn câu giờ với ông ta mà cố ý nhường!
Lục Dao Quang tuy xếp cuối trong Bắc Đẩu nhưng cũng hung danh lan xa, có bao giờ từng bị sỉ nhục vậy đâu, lập tức phẫn nộ, giơ đao xông lên, cùng Cốc Thiên Toàn liên thủ vây Chu Phỉ vào giữa.
Chu Phỉ mặt không biến sắc nhưng lòng thì nôn nóng. Hai kẻ không đáng tin Lý Thịnh và Dương Cẩn kia không biết làm gì, vốn đã nói là thả lưu dân trong khói mù cuồn cuộn, khiến Bắc quân trở tay không kịp, không rõ có bao nhiêu người xông vào sơn cốc, phối hợp với nàng giả thần giả quỷ bên này.
Nào ngờ hai người kia cả buổi chẳng có tí động tĩnh nào, để nàng độc diễn một mình!
Mà Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang hiển nhiên chẳng có tí phong độ cao thủ nào hết, không những lấy hai đánh một, mà còn gọi tới một đám vệ binh tùy thời kết trận ép nàng phải di chuyển khắp nơi.
Từ khoảnh khắc nàng khai ra danh hiệu khi vào sơn cốc, tất cả phân đoạn đều đi ngược với kế hoạch.
Hồn thiêng của tổ tiên không phù hộ nàng mà đang nguyền rủa nàng thì có!
Tiếng cung sắt từ chung quanh truyền đến, loáng thoáng mang theo vọng âm trong sơn cốc.
Chu Phỉ nghĩ: “Thôi xong”.
Mũi chân nàng nhẹ nhàng mượn lực trên đống gỗ, vút ra ngoài khiến lá cây vang lên tiếng “soạt” nhỏ, vệ binh ở lối vào sơn cốc nghe tiếng giật mình, vội giơ đuốc trong tay hướng về chỗ phát ra âm thanh, chưa đợi hắn ta nhìn được gì thì cổ đã bị hai ngón tay lạnh lẽo khống chế.
Đám vệ binh nơi lối vào sơn cốc đồng loạt rút binh khí, vây thành một vòng như lâm đại địch, nhìn chằm chằm nữ nhân thình lình xuất hiện giữa họ.
Chu Phỉ quét mắt qua bốn phía, ngón tay chặt hơn vài phần, vệ binh nọ toàn thân ngửa về sau, cổ họng vang tiếng “lục cục”, trợn trắng mắt.
Chu Phỉ nói:
– Gọi Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang ra đây, nói là có cố nhân tới đòi nợ.
Nàng không cao cũng không to, đứng đó như có thể lay động theo gió, như ma nữ thình lình xuất hiện giữa bóng đêm, bỗng có thêm vài phần quỷ dị. Một nam tử trung niên dáng dấp thủ lĩnh vội vàng chạy tới, quát mọi người tránh ra, tách đám vệ binh bao vây tạo ra một con đường, đứng ngoài năm bước cảnh giác trừng Chu Phỉ:
– Ngươi là ai? To gan lắm!
Tiếng sột soạt cực nhỏ truyền tới theo gió đêm, chỉ có thính lực cực nhạy mới có thể phân biệt được khác biệt nhỏ bé giữa tiếng gió thổi qua đá và tiếng bước chân. Ánh mắt Chu Phỉ lẳng lặng nhìn vào trong sơn cốc nhưng tai đã bắt lấy động tĩnh nhỏ của Ngô Sở Sở và Lý Nghiên, nàng dùng một ngón tay cái chậm rãi đẩy Toái Già ra, hàn thiết và vỏ đao ma sát khẽ vào nhau, phát ra một tiếng ngân dài lạnh lẽo, vừa khéo che tiếng bước chân của hai kẻ khinh công chẳng ra sao kia.
Sau đó Chu Phỉ chợt cười, nói rõ từng chữ một:
– Chu Phỉ, sư môn 48 trại ở Thục Trung, truyền nhân Phá Tuyết đao đời thứ ba, hôm nay không mời mà tới, là thay bậc tổ tông cha chú và chư vị đồng môn mấy năm trước mất mạng dưới tay ông ta, đến nói lời chào hỏi hai vị đại nhân Bắc Đẩu, phiền thông báo.
Cái tên “Chu Phỉ” này quanh năm suốt tháng bị gọi rất nhiều lần, nàng nghe đến mức tai đóng kén, nhưng khi tự mình nói ra lại cảm thấy vừa xa lạ vừa kỳ cục. Từ khi xuống núi đến nay, nàng rất ít khi tự báo tên – ban đầu là không cần thiết nói, dù sao nói cũng không ai biết, sau đó “Nam đao” ma xui quỷ khiến truyền ra chút thanh danh, nàng lại bỗng lười nói, có lúc là sợ gây vạ cho 48 trại, có lúc là cảm thấy mình chưa từng làm chuyện gì vẻ vang, đi lan truyền cái tên “Nam đao Chu Phỉ” không khỏi quá mặt dày vô sỉ, bởi vậy đa phần nàng đều không nhắc đến.
Mãi đến lúc này, nàng mới biết, hóa ra hai chữ “Nam đao” với nàng không phải “áo vải bình thường” mà là “trang phục lộng lẫy” do tổ tiên truyền lại, vạt áo kéo dài mấy trượng, gấm vóc rườm rà, hoa mỹ tuyệt luân, mũ miện đường hoàng được đúc từ vàng ngọc, đội lên đầu nặng mấy chục cân. Bộ trang phục như vậy, dù yêu thích, ham muốn đến mức nào đi nữa, cũng không thể cả ngày mặc nó uống trà ăn cơm, lên rừng xuống biển.
Nhưng luôn có vài trường hợp mặc nó vào người có thể loáng thoáng thấy bóng dáng tổ tiên.
Trên người vệ binh bị nàng bóp cổ chợt truyền đến mùi khai, hắn thế mà bị dọa tè ra quần. Chu Phỉ “chậc” một tiếng, vung tay ném tên phế vật đó qua một bên, sau đó nhấc Toái Già lên đi về phía sơn cốc, không coi ai ra gì.
Một đoạn ngắn từ lối vào tới giữa sơn cốc, Chu Phỉ nháy mắt liền bị Bắc quân vây kín, ai nấy đều như lâm đại địch.
Khóe mắt Chu Phỉ đảo qua, lòng trầm xuống. Vốn nghĩ hai “thống soái” Lục Dao Quang và Cốc Thiên Toàn đều là nửa thùng nước, thế nhưng cảnh “binh sợ một đứa sợ, tướng sợ một đám sợ” (1) lại chưa từng xuất hiện.
(1) Nhái câu “binh hùng một người hùng, tướng hùng cả đám hùng” (兵熊熊一个,将熊熊一窝), câu gốc ý nói trong một tập thể, nếu một thành viên có năng lực kém thì chỉ đại diện cho một thành viên đó, nhưng nếu lãnh đạo có năng lực kém thì cả tập thể đều kém. Câu nhái của tác giả trong truyện ý nói 2 vị tướng này đều không phải tướng quân chân chính nên lẽ ra không có năng lực lãnh đạo quân đội, quân đội dưới trướng họ lẽ ra phải đều sợ hãi, vô dụng.
Những Bắc quân này hiển nhiên ai nấy đều có tổ chức riêng, binh tướng từ bậc trung trở xuống tuyệt đối không phải do loại vớ vẩn làm chỉ huy như họ tưởng tượng. Bốn vạn đại quân trên danh nghĩa là nghe hai vị Bắc Đẩu đại nhân chỉ huy, nhưng trên thực tế, Lục Dao Quang và Cốc Thiên Toàn e càng giống tay chân lợi hại đi theo tòng quân hơn.
Vừa thăm dò sâu cạn liền cảm thấy xuất sư bất lợi.
“Thầy bói Dương tốt không linh xấu lại linh.” Chu Phỉ chợt có linh cảm chẳng lành, nghĩ: “Làm không xong thì hôm nay mình thật bị loạn tên bắn chết mất.”
Nàng lẳng lặng thu hồi ánh nhìn nơi khóe mắt, thầm hít sâu hai cái, lòng nhẩm lại khẩu quyết nội công tâm pháp, chân khí quanh thân như dòng nước bị khuấy lên, từ từ dạo khắp kinh mạch toàn thân nàng rồi thả ra ngoài.
Dưới chân Chu Phỉ vang một tiếng nhỏ, thềm đá bị nàng giẫm ra vết nứt như mạng nhện, chiếc lá úa vàng một nửa lung lay rơi xuống bên cạnh nàng, lúc tới giữa không trung, nó bỗng rách làm hai mảnh, thình lình tăng tốc rơi xuống đất, trong đó có một mảnh cắm vào bùn đất bên đường, lộ ra vết rách như bị lưỡi đao sắc cắt qua, chỉnh tề mà xơ xác nhắm thẳng vào bầu trời đêm.
Chuyện này sớm đã có người báo vào quân trướng, Lục Dao Quang và Cốc Thiên Toàn nghe mà giật mình không nhỏ.
Trước khi đi, Đoan vương Tào Ninh đã đặc biệt dặn đi dặn lại họ là lần hành quân này cực kỳ quan trọng, phải nhanh và bảo mật, nhất định không được có sơ suất, bằng không tính mạng họ sẽ gặp nguy. Bây giờ thấy sắp thành công thì ông trời như phát điên chống đối họ, đầu tiên là để vài lưu dân chạy thoát, sau đó lại có một kẻ khách không mời mà đến!
Lục Dao Quang lập tức mất bình tĩnh, quăng lại một câu “ta đi xem xem” rồi đứng dậy đi ra trướng.
Năm đó Chu Phỉ khống chế Đoan vương Tào Ninh trước hai quân thực đã khiến người ta khắc sâu ấn tượng, thời gian đã qua mấy năm nhưng Lục Dao Quang vừa liếc mắt là nhận ra nàng, bật thốt:
– Là ngươi!
Chu Phỉ cười:
– Lục đại nhân, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Khắp sơn cốc là giáp đen đao lạnh, một cô nương như nàng lại bình thản đứng giữa đó, bát phong bất động… (2)
(2) Bát phong bất động: từ trong Phật giáo, bát phong gồm Lợi, Suy, Hủy, Dự, Xưng, Cơ, Khổ, Lạc, trong đó có bốn thuận bốn nghịch, Lợi là thuận lợi, Suy là thất bại, Hủy là nói xấu sau lưng, Dự là khen ngợi sau lưng, Xưng là khen trước mặt, Cơ là chửi trước mặt, Khổ là đau khổ, Lạc là vui vẻ. Phật gia dạy rằng, khi tu dưỡng đến mức không một phong nào trong bát phong trên làm dao động tâm trí thì gọi là bát phong bất động.
Chuyện này quá kỳ lạ, chắc chắn có gian trá!
Thần kinh Lục Dao Quang nháy mắt căng đến cực hạn, liên tưởng tới thân phận Chu Phỉ, ông ta lập tức vô thức nhìn quanh các bụi cây quanh sơn cốc, cảm giác như đâu đâu cũng có địch nhân mai phục.
Nữ nhi của Chu Dĩ Đường ở đây, ông ấy có biết không?
Lục Dao Quang tự dọa mình toát mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ còn lại một câu: “Lần này tiêu rồi.”
Đúng lúc này, như để chứng thực suy đoán của ông ta, nơi rừng sâu chợt có pháo hiệu lạnh lùng gào thét bắn lên trời, nổ vang khắp sơn cốc, nhuộm sáng rực cả bầu trời.
Lục Dao Quang lập tức biến sắc.
Cao thủ đấu nhau, kỵ nhất là phân tâm, Chu Phỉ vừa thấy ánh mắt ông ta dao động là biết ngay ông ta bị động tĩnh này dọa sợ, vừa hay Cốc Thiên Toàn vẫn chưa ra.
Thời cơ này quyết không để mất!
Toái Già chợt chuyển động, ánh đao như sao băng vút tới trước mặt Lục Dao Quang.
Lục Dao Quang hét to một tiếng, trong lúc hốt hoảng đành giơ ngang đao chống lại nàng. Chu Phỉ kiêng kỵ Cốc Thiên Toàn đến giờ vẫn chưa lộ diện, dành ra nửa sự chú ý để dè chừng bốn phía, ra tay cố chừa lại ba phần sức, Toái Già bị ông ta va chạm mạnh làm lệch đi, nàng lảo đảo nửa bước như mất sức, nụ cười dưới ánh đao tức khắc trông hơi miễn cưỡng.
Lục Dao Quang trước nay luôn tự phụ, quả nhiên trúng kế, thầm nghĩ: “Đám phế vật Nam triều đúng là danh to sức nhỏ, một tiểu nha đầu oắt con mà cũng xứng gọi là “Nam đao”.”
Khóe môi ông ta khẽ giật, u ám nhìn Chu Phỉ:
– Chỉ dựa vào ngươi?
Lục Dao Quang quả nhiên trúng kế, không để ý tới đám binh tướng thuộc hạ, lập tức muốn đích thân bắt Chu Phỉ, hai người bắt đầu đấu nhau vờn quanh đại trướng.
Bên nàng miễn cưỡng xem như thuận lợi, bên kia Lý Thịnh và Dương Cẩn lặng lẽ tiến gần hàng rào sắt trong bầu không khí căng thẳng trong cốc.
Chỉ trong chốc lát, số lưu dân trong hàng rào sắt đã kiểm kê xong xuôi, quân trướng xảy ra động tĩnh lớn như thế mà những vệ binh này không hề tự ý rời vị trí, vẫn trật tự chỉnh tề chuẩn bị giết người diệt khẩu.
Đám lưu dân bị roi quất sợ vỡ mật, hồ đồ làm theo yêu cầu của vệ binh Bắc triều, đứng xếp thành hàng, vệ binh hai bên lập tức tiến lên, gọi mười người trói gô lại đẩy ra ngoài hàng rào sắt.
Vệ binh tạm thời đảm nhiệm vị trí đao phủ nhấc đao lên, lưu dân phía sau lúc này mới biết đại họa sắp tới, liều mạng giãy giụa sau hàng rào sắt, tiếng gào khóc rung trời.
Lý Thịnh dựa vào động tĩnh này, huýt sáo một tiếng, ra hiệu Dương Cẩn động thủ.
Dương Cẩn xa xa gật đầu với hắn, đưa tay sờ vào ngực, lấy ra một viên “đạn thuốc” mà theo truyền thuyết là có thể bắn ra thuốc bột, Lý Thịnh lập tức lấy vải che mặt, che kín miệng mũi, siết chặt song kiếm bên hông.
Vào khoảnh khắc đồ đao đầu tiên hạ xuống, hai người đồng thời động thủ.
Dương Cẩn ném mạnh đạn thuốc xuống đất, cùng lúc đó, Lý Thịnh chợt lướt qua đỉnh đầu mọi người như đại bàng, nâng kiếm nhắm thẳng vào hàng đao phủ, muốn mượn khói đặc do đạn thuốc tạo ra để nhanh chóng trà trộn vào, giết tạo một lối ra giữa đám vệ binh.
Hai người phối hợp có thể nói là vô cùng ăn ý, nhưng nào ngờ trong thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đạn thuốc Dương Cẩn ném xuống đất “phụp” một tiếng vỡ ra, nhưng không nổ, quả bóng nhỏ ấy kêu “xì xì” như ho, toát ra vài làn khói mỏng, lăn lăn rồi bất động!
Dương Cẩn:
– …
Lý Thịnh:
– …
Đồ quạ đen chết tiệt Dương cục than, bình thường mình mẩy mồ hôi thúi hoắc không tắm rửa, đạn thuốc trên người bị ẩm rồi!
Hiệu quả “khói mù cuồn cuộn, thần binh trời giáng” trong tưởng tượng lập tức biến thành một trò hề, viên đạn thuốc gian nan toát lên một làn khói mỏng trên mặt đất, Lý Thịnh lẻ loi một mình đứng giữa đám vệ binh, không ứng phó kịp, cùng bọn chúng mắt to trừng mắt nhỏ.
Lông tóc toàn thân Lý Thịnh đều dựng lên, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, đầu óc trống rỗng.
Cho nên có lẽ họ đã hiểu sai “ý trời” rồi, bốn cọng cỏ ngắn họ rút được không phải bảo họ ở lại cứu người mà rõ ràng là bảo họ đi được bao xa thì đi bấy xa!
Nhưng đến nước này, nói gì cũng đã muộn.
Lý Thịnh lập tức cắn lưỡi, ngó lơ vệ binh quát hỏi, không nói tiếng nào bắt đầu động thủ.
Nếu lúc này người lao ra là Dương Cẩn, người nấp trong bóng tối là Lý Thịnh thì Lý Thịnh nhất định biết việc cấp bách trước mắt là “giả thần giả quỷ”, tuyệt đối không tùy tiện hiện thân.
Đạn thuốc mất hiệu lực thì hắn có thể đánh lén, nhờ ra tay nhanh nhẹn để tạo hiệu quả như có mai phục rồi lại thả ra vài đạn tín hiệu để tạo thanh thế, ném đồ dẫn lửa vào kho lương thảo, khiến Bắc quân trong cốc tưởng có địch tập kích ban đêm mà kéo dài được chút.
Nhưng gã ngốc Dương Cẩn nào biết “giả thần giả quỷ”? Cục than đó hoàn toàn không biết tùy cơ ứng biến, vừa thấy đạn thuốc mất hiệu lực, không thể làm theo kế hoạch là lập tức bó tay, dứt khoát nhào vô đánh. Chưa đợi Lý Thịnh ngăn lại, Dương Cẩn liền trực tiếp nhảy khỏi chỗ ẩn thân, trầm đại đao xuống, hét to xung phong xông vào giữa Bắc quân.
Kết quả là bên hàng rào sắt bị tập kích, đội ngũ Bắc quân tứ phía lập tức tập kết bao vây lại, đồng thời, lính gác xông vào quân trướng.
Cốc Thiên Toàn để râu, tay cầm quạt, càng lộ vẻ cáo già xảo quyệt.
Lục Dao Quang vội vàng ra nghênh địch, Cốc Thiên Toàn không ngăn cản, nghe Lục Dao Quang và Chu Phỉ đánh nhau trời đất mịt mù bên ngoài, ông ta vẫn tọa trấn trong trướng, không hề dao động.
Lúc này nghe lính gác báo chỗ hàng rào sắt bị tập kích, Cốc Thiên Toàn chợt ngước ánh mắt như điện, hỏi:
– Chúng có bao nhiêu người?
Lính gác ngớ người, lúng túng đáp:
– Không… không nhiều, hình như chỉ có hai ba người, nhưng đều là cao thủ, huynh đệ chúng tôi nhất thời không ngăn được họ.
– Ha.
Cốc Thiên Toàn cười lạnh:
– Thú vị, hóa ra là chạy đến cổng nhà người khác hát “không thành kế”.
Chuẩn bị không đầy đủ mà còn hát hỏng.
Cốc Thiên Toàn chợt đứng dậy, cởi áo khoác trên người xuống, lộ ra bộ áo chẽn ngắn bên trong, ra lệnh:
– Điều cung tiễn thủ bao vây chúng, nếu đã có “đại hiệp” khăng khăng cứu đám ăn mày vướng víu đó thì cứ để chúng đồng sinh cộng tử đi.
Nói xong, ông ta sải bước ra khỏi quân trướng, vén mạnh rèm lên, bóng người loáng cái đã đến gần Chu Phỉ, giơ tay đánh một chưởng, đồng thời quạt trong tay “xoẹt” mở ra, nan quạt được làm từ sắt tinh luyện, ánh sáng lạnh nhắm thẳng vào ấn đường Chu Phỉ.
Chu Phỉ sớm phòng bị Cốc Thiên Toàn, “Trảm” tự quyết của Phá Tuyết đao vẽ ra một vòng tròn lớn trước người, chắn một quạt và một chưởng kia ra, chợt đáp xuống ngoài ba bước.
Lục Dao Quang bỗng dưng không vui:
– Ngươi làm gì vậy? Chỉ là một tiểu nha đầu chưa dứt sữa, ta…
– Phá Quân à, ông đúng là mấy chục năm như một, không tiến bộ gì hết.
Cốc Thiên Toàn khẽ than thở ngắt lời ông ta, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống:
– Đây là quân doanh trọng địa, sao lại cho bọn vặt vãnh quấy rối, còn không mau tốc chiến tốc thắng bắt ả!
Các thủ vệ quân trướng nghe vậy, lập tức cùng hét lớn “tuân lệnh”, mấy chục thanh trường thương nhanh chóng kết trận, nhắm vào trên đầu Chu Phỉ ép xuống.
Đồng thời, Cốc Thiên Toàn vẫy quạt sắt trong tay, đâm về phía Chu Phỉ không chút lưu tình.
Lục Dao Quang chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Phá Tuyết đao trong tay Chu Phỉ mà ban nãy ông ta thấy “hữu danh vô thực” đột nhiên trở mặt, “Phong” tự quyết cùng lên, nội trong ba chiêu khua trường thương của mấy chục thân binh liểng xiểng, đồng thời, nàng vẫn có thể tận dụng khe hở đỡ quạt sắt của Cốc Thiên Toàn.
Toái Già chiếu ra ánh lửa bốn phía mãnh liệt chói mắt, Lục Dao Quang đương nhiên nhìn ra được Cốc Thiên Toàn không hề nương tay, mà thanh quạt sắt tung hoành mấy chục năm trên giang hồ kia lại loáng thoáng có xu thế bị trường đao áp chế.
Lục Dao Quang chấn động mạnh trong lòng, hóa ra lúc nãy Chu Phỉ chỉ vì muốn câu giờ với ông ta mà cố ý nhường!
Lục Dao Quang tuy xếp cuối trong Bắc Đẩu nhưng cũng hung danh lan xa, có bao giờ từng bị sỉ nhục vậy đâu, lập tức phẫn nộ, giơ đao xông lên, cùng Cốc Thiên Toàn liên thủ vây Chu Phỉ vào giữa.
Chu Phỉ mặt không biến sắc nhưng lòng thì nôn nóng. Hai kẻ không đáng tin Lý Thịnh và Dương Cẩn kia không biết làm gì, vốn đã nói là thả lưu dân trong khói mù cuồn cuộn, khiến Bắc quân trở tay không kịp, không rõ có bao nhiêu người xông vào sơn cốc, phối hợp với nàng giả thần giả quỷ bên này.
Nào ngờ hai người kia cả buổi chẳng có tí động tĩnh nào, để nàng độc diễn một mình!
Mà Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang hiển nhiên chẳng có tí phong độ cao thủ nào hết, không những lấy hai đánh một, mà còn gọi tới một đám vệ binh tùy thời kết trận ép nàng phải di chuyển khắp nơi.
Từ khoảnh khắc nàng khai ra danh hiệu khi vào sơn cốc, tất cả phân đoạn đều đi ngược với kế hoạch.
Hồn thiêng của tổ tiên không phù hộ nàng mà đang nguyền rủa nàng thì có!
Tiếng cung sắt từ chung quanh truyền đến, loáng thoáng mang theo vọng âm trong sơn cốc.
Chu Phỉ nghĩ: “Thôi xong”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.