Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công
Chương 206
Quân Mặc Nghiên
25/08/2014
Edit Ring.
Bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó Giang Mộ Yên lại bắt đầu lật xem sổ sách.
Cũng không phải nàng định giúp Bùi Vũ Khâm xử lí đám sổ này ngay lập tức, nàng chỉ là muốn xem xem Bùi gia rốt cuộc là kinh doanh mua bán trên phương diện, mặt hàng nào, để lúc bắt tay vào làm, nàng có thể có mục tiêu cùng phương hướng chính xác.
Sau khi biết rõ ràng chuyện buôn bán của Bùi gia, tin chắc lúc đó trong lòng nàng nhất định cũng đã có suy tính.
Mặt khác, trước khi tính toán cùng phân loại, nàng cũng muốn xác định một chút xem trình độ của Bùi Vũ Khâm hiện lại đang ở mức nào, còn ở cấp độ cộng trừ đơn giản hay đã nắm vững và sử dụng thuần thục được các phép tính.
Còn số thập phân, phân số, hàm số, hình học, vi phân, tích phân này nọ, không cần nghĩ cũng biết là hắn chưa từng nghe qua.
Dù sao thời không này cũng không quá giống với Trung Quốc cổ đại mà nàng nghĩ, có bảng cửu chương* không cũng là cả một vấn đề.
(R: nguyên văn là ‘chín chương số học’, ta đoán là bảng cửu chương, chắc vậy).
Huống chi Bùi Vũ Khâm cũng đã nói, đệ tử nhà thương nhân là ngay cả cách tính toán cơ bản nhất cũng không được học. Cho nên nàng tin tưởng người thời đại này, ít nhất là nhà thương nhân không thể nào biết cái gì gọi là diện tích, thể tích.
Như vậy nên bắt đầu dạy Bùi Vũ Khâm toán học từ chỗ nào liền trở thành vấn đề phức tạp nhất trước mắt Giang Mộ Yên lúc này.
Bất quá mặc kệ như thế nào, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, ‘vạn sự khỏi đầu nan’, khi mọi chuyện đã vào guồng thì lập tức sẽ tốt đẹp hơn.
Sau khi Giang Mộ Yên tập trung xem được ba quyển sổ, Thanh Thư đã thở hổn hển trở lại, trong tay còn bưng một cái khay, nhanh chóng gõ cửa bước vào, vui vẻ hô “Mộ Yên tiểu thư, những thứ ngài muốn, Thanh Thư đã mang đến đây.”
Không đợi Giang Mộ Yên gọi, hắn đã đặt khay lên bàn, sau đó giở tấm vải đỏ phủ bên trên ra, mấy cọng lông ngỗng dài trắng muốt đang nằm gọn trong khay.
Ngoài ra, bên cạnh còn có hai con dao nhỏ nàng muốn, kim cùng chỉ cũng đều đủ bộ, còn có một nghiên mực đen tuyền như một khối gạch, hẳn chính là mực đặc mà Giang Mộ Yên muốn hắn mang đến, cuối cùng là một xấp giấy thục tuyên thật dày.
“Nhanh như vậy?” Giang Mộ Yên cũng kinh ngạc với tốc độ làm việc của Thanh Thư. Quả không hỗ là trợ thủ đắc lực nhất của Bùi Vũ Khâm, hiệu suất làm việc đúng là rất cao “Thanh Thư, ngươi đúng là có khả năng!”
Thanh Thư được Giang Mộ Yên khích lệ như vậy thì cũng hơi ngượng mà đỏ mặt, sau đó liền nhanh chóng đáp “Bởi vì sợ tiểu thư chờ lâu nên Thanh Thư tự mình đi bắt một con ngỗng lớn, sau đó rút từ cánh nó ra mấy cọng lông dài nhất, rồi cho người ngâm trong nước có bỏ thêm hương liệu để rửa sạch, sau đó lập tức đưa đến bếp lò ở phòng bếp hong khô để tiểu thư dùng đỡ trước. Còn lại Thanh Thư sẽ cho người tiếp tục nhổ lông ngỗng!”
Giang Mộ Yên nghe vậy thì nhịn không được mà nở nụ cười, lúc này nàng mới chú ý đến trên tóc Thanh Thư còn có mấy cọng lông tơ trắng nhỏ, chắc là lúc bắt ngỗng giãy dụa quá nên mới dính lên.
Lại nhìn bộ áo xanh của hắn cũng có chút dơ, nàng không khỏi vừa buồn cười vừa cảm động, liền chân thành nói “Cám ơn ngươi, Thanh Thư!”
“Tiểu thư trăm ngàn lần đừng nói vậy. Tiểu thư, những thứ cần chuẩn bị đều đã được mang đến, tiểu thư còn phân phó gì nữa thì cứ việc sai Thanh Thư”.
Thanh Thư nhất thời liên tục lắc đầu, bộ dáng vô cùng ngượng ngùng, biểu tình lại vội vàng nhìn Giang Mộ Yên, tựa hồ khẩn cấp muốn biết Giang Mộ Yên muốn mấy thứ này để làm gì!
Thấy ánh mắt nhiệt tình kia, Giang Mộ Yên liền biết xem ra nàng đã kích thích sự tò mò của quản sự trẻ tuổi này lên đến mức cao nhất rồi.
Nàng cũng không nhiều lời nữa, lập tức lên tiếng “Được rồi, Thanh Thư, ngươi tới đây, trước hết cắt những trang giấy thục tuyên này theo kích thước của sổ sách bình thường, ta muốn dùng.”
“Dạ, tiểu thư!”
Nhận được chỉ thị đầu tiên của Giang Mộ Yên, tuy cảm thấy rất kỳ quái nhưng Thanh Thư cũng lập tức bắt tay vào việc.
Giang Mộ Yên thấy hắn đứng cắt không được tiện thì chỉ cái ghế một bên nói “Thanh Thư, ngươi ngồi xuống đó làm đi, nhất định phải cắt cho thật ngay, nếu không giấy cắt ra sẽ rất khó coi.”
Thanh Thư vốn định từ chối, nhưng nghe vậy thì lập tức khom người lên tiếng “Dạ, tiểu thư!”
Giang Mộ Yên sau khi thấy Thanh Thư thật sự nghiêm túc cẩn thận cắt giấy thì chính nàng cũng cầm mấy cọng lông ngỗng kia lên, cẩn thận nắm thử trong tay, cuối cùng mới chọn ra 3 cái mà xúc cảm cùng hướng cong đều thích hợp, hai cái kia nàng sẽ không để ý đến.
Lúc này Giang Mộ Yên mới bắt đầu cầm lấy con dao nhỏ bằng trúc, chuẩn bị gọt lông ngỗng thành bút.
Thanh Thư tuy đang tập trung cắt giấy Tuyên Thành nhưng khóe mắt cũng có thể nhìn đến động tác của Giang Mộ Yên. Vừa rồi thấy nàng nắm tới nắm lui mấy cọng lông ngỗng trong tay, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, giờ lại thấy nàng cầm dao cắt đầu cứng của lông ngỗng lại càng kinh ngạc hơn. Chẳng lẽ Mộ Yên tiểu thư định dùng đầu cứng đó để viết chữ sao?
Đây là kiểu gì a?
Thanh Thư không khỏi kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã cắt vào tay, cũng may hắn kịp quay đầu, thu tầm mắt, kìm lòng hiếu kỳ xuống mà tập trung cắt giấy cho ngay ngắn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó Giang Mộ Yên lại bắt đầu lật xem sổ sách.
Cũng không phải nàng định giúp Bùi Vũ Khâm xử lí đám sổ này ngay lập tức, nàng chỉ là muốn xem xem Bùi gia rốt cuộc là kinh doanh mua bán trên phương diện, mặt hàng nào, để lúc bắt tay vào làm, nàng có thể có mục tiêu cùng phương hướng chính xác.
Sau khi biết rõ ràng chuyện buôn bán của Bùi gia, tin chắc lúc đó trong lòng nàng nhất định cũng đã có suy tính.
Mặt khác, trước khi tính toán cùng phân loại, nàng cũng muốn xác định một chút xem trình độ của Bùi Vũ Khâm hiện lại đang ở mức nào, còn ở cấp độ cộng trừ đơn giản hay đã nắm vững và sử dụng thuần thục được các phép tính.
Còn số thập phân, phân số, hàm số, hình học, vi phân, tích phân này nọ, không cần nghĩ cũng biết là hắn chưa từng nghe qua.
Dù sao thời không này cũng không quá giống với Trung Quốc cổ đại mà nàng nghĩ, có bảng cửu chương* không cũng là cả một vấn đề.
(R: nguyên văn là ‘chín chương số học’, ta đoán là bảng cửu chương, chắc vậy).
Huống chi Bùi Vũ Khâm cũng đã nói, đệ tử nhà thương nhân là ngay cả cách tính toán cơ bản nhất cũng không được học. Cho nên nàng tin tưởng người thời đại này, ít nhất là nhà thương nhân không thể nào biết cái gì gọi là diện tích, thể tích.
Như vậy nên bắt đầu dạy Bùi Vũ Khâm toán học từ chỗ nào liền trở thành vấn đề phức tạp nhất trước mắt Giang Mộ Yên lúc này.
Bất quá mặc kệ như thế nào, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, ‘vạn sự khỏi đầu nan’, khi mọi chuyện đã vào guồng thì lập tức sẽ tốt đẹp hơn.
Sau khi Giang Mộ Yên tập trung xem được ba quyển sổ, Thanh Thư đã thở hổn hển trở lại, trong tay còn bưng một cái khay, nhanh chóng gõ cửa bước vào, vui vẻ hô “Mộ Yên tiểu thư, những thứ ngài muốn, Thanh Thư đã mang đến đây.”
Không đợi Giang Mộ Yên gọi, hắn đã đặt khay lên bàn, sau đó giở tấm vải đỏ phủ bên trên ra, mấy cọng lông ngỗng dài trắng muốt đang nằm gọn trong khay.
Ngoài ra, bên cạnh còn có hai con dao nhỏ nàng muốn, kim cùng chỉ cũng đều đủ bộ, còn có một nghiên mực đen tuyền như một khối gạch, hẳn chính là mực đặc mà Giang Mộ Yên muốn hắn mang đến, cuối cùng là một xấp giấy thục tuyên thật dày.
“Nhanh như vậy?” Giang Mộ Yên cũng kinh ngạc với tốc độ làm việc của Thanh Thư. Quả không hỗ là trợ thủ đắc lực nhất của Bùi Vũ Khâm, hiệu suất làm việc đúng là rất cao “Thanh Thư, ngươi đúng là có khả năng!”
Thanh Thư được Giang Mộ Yên khích lệ như vậy thì cũng hơi ngượng mà đỏ mặt, sau đó liền nhanh chóng đáp “Bởi vì sợ tiểu thư chờ lâu nên Thanh Thư tự mình đi bắt một con ngỗng lớn, sau đó rút từ cánh nó ra mấy cọng lông dài nhất, rồi cho người ngâm trong nước có bỏ thêm hương liệu để rửa sạch, sau đó lập tức đưa đến bếp lò ở phòng bếp hong khô để tiểu thư dùng đỡ trước. Còn lại Thanh Thư sẽ cho người tiếp tục nhổ lông ngỗng!”
Giang Mộ Yên nghe vậy thì nhịn không được mà nở nụ cười, lúc này nàng mới chú ý đến trên tóc Thanh Thư còn có mấy cọng lông tơ trắng nhỏ, chắc là lúc bắt ngỗng giãy dụa quá nên mới dính lên.
Lại nhìn bộ áo xanh của hắn cũng có chút dơ, nàng không khỏi vừa buồn cười vừa cảm động, liền chân thành nói “Cám ơn ngươi, Thanh Thư!”
“Tiểu thư trăm ngàn lần đừng nói vậy. Tiểu thư, những thứ cần chuẩn bị đều đã được mang đến, tiểu thư còn phân phó gì nữa thì cứ việc sai Thanh Thư”.
Thanh Thư nhất thời liên tục lắc đầu, bộ dáng vô cùng ngượng ngùng, biểu tình lại vội vàng nhìn Giang Mộ Yên, tựa hồ khẩn cấp muốn biết Giang Mộ Yên muốn mấy thứ này để làm gì!
Thấy ánh mắt nhiệt tình kia, Giang Mộ Yên liền biết xem ra nàng đã kích thích sự tò mò của quản sự trẻ tuổi này lên đến mức cao nhất rồi.
Nàng cũng không nhiều lời nữa, lập tức lên tiếng “Được rồi, Thanh Thư, ngươi tới đây, trước hết cắt những trang giấy thục tuyên này theo kích thước của sổ sách bình thường, ta muốn dùng.”
“Dạ, tiểu thư!”
Nhận được chỉ thị đầu tiên của Giang Mộ Yên, tuy cảm thấy rất kỳ quái nhưng Thanh Thư cũng lập tức bắt tay vào việc.
Giang Mộ Yên thấy hắn đứng cắt không được tiện thì chỉ cái ghế một bên nói “Thanh Thư, ngươi ngồi xuống đó làm đi, nhất định phải cắt cho thật ngay, nếu không giấy cắt ra sẽ rất khó coi.”
Thanh Thư vốn định từ chối, nhưng nghe vậy thì lập tức khom người lên tiếng “Dạ, tiểu thư!”
Giang Mộ Yên sau khi thấy Thanh Thư thật sự nghiêm túc cẩn thận cắt giấy thì chính nàng cũng cầm mấy cọng lông ngỗng kia lên, cẩn thận nắm thử trong tay, cuối cùng mới chọn ra 3 cái mà xúc cảm cùng hướng cong đều thích hợp, hai cái kia nàng sẽ không để ý đến.
Lúc này Giang Mộ Yên mới bắt đầu cầm lấy con dao nhỏ bằng trúc, chuẩn bị gọt lông ngỗng thành bút.
Thanh Thư tuy đang tập trung cắt giấy Tuyên Thành nhưng khóe mắt cũng có thể nhìn đến động tác của Giang Mộ Yên. Vừa rồi thấy nàng nắm tới nắm lui mấy cọng lông ngỗng trong tay, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, giờ lại thấy nàng cầm dao cắt đầu cứng của lông ngỗng lại càng kinh ngạc hơn. Chẳng lẽ Mộ Yên tiểu thư định dùng đầu cứng đó để viết chữ sao?
Đây là kiểu gì a?
Thanh Thư không khỏi kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã cắt vào tay, cũng may hắn kịp quay đầu, thu tầm mắt, kìm lòng hiếu kỳ xuống mà tập trung cắt giấy cho ngay ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.