Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công
Chương 304: Đá sáng vô giá
Quân Mặc Nghiên
12/10/2014
Edit: Rìng.
Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng hưng phấn của Giang Mộ Yên liền biết quyết định xuất hành lần này tuyệt đối chính xác. Có thể thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng hắn cũng rất sung sướng, nhịn không được ôm lấy nàng từ phía sau “Yên nhi, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài như vậy, có phải cảm thấy rất vui vẻ, rất tự do hay không?”
“Phải, ta chưa bao giờ tận mắt thấy trời đất bao la như vậy, cảm thấy vận vật trên thế giới đều thật to lớn. Vũ Khâm, cảm ơn chàng, thật sự, nếu không có chàng, ta chắc chắn sẽ không thể có cảm giác tốt đẹp đến vậy.”
“Yên nhi ngốc, vốn là vì ta nên tự do của nàng mới bị trói buộc, giờ nàng lại còn nói cảm ơn ta. Nàng làm vậy giống như đánh ta một cái, nàng biết không? Nếu không phải vì ta thì hôm nay trời đất rộng lớn như vậy có chỗ nào mà nàng không thể đi chứ?”
“Nói vậy không đúng. Nơi không có chàng, cho dù là dùng toàn bộ tự do để trao đổi, ta cũng không đồng ý. Bởi vì cùng với chàng cho nên bầu trời cao xanh này mới có thể có ý nghĩa như vậy. Nếu không có chàng, thấy cảnh sắc rộng lớn như hôm nay, phỏng chừng ta chỉ cảm thấy tịch mịch cùng trống rỗng vô tận.”
“Yên nhi, nàng nha! Ta thật sự không biết nên làm sao mới có thể yêu thương nàng hơn nữa. Nàng xem ta là cả thế giới như vậy, ta thật muốn trao lại cho nàng tất cả của ta. Có điều đời này, những chuyện cần ta gánh vác còn rất nhiều, cho nên thời gian ta dành cho nàng không thể nào trọn vẹn mà chỉ được một phần thôi!”
“Vũ Khâm, ta không cần tất cả của chàng, ta cho chàng tất cả là được rồi. Ta chỉ muốn một phần thời gian chàng giành cho ta đó hoàn toàn thuộc về ta là được rồi!”
Bùi Vũ Khâm lúc này không nói gì nữa, chỉ cúi đầu hôn lên tóc Giang Mộ Yên một cái xem như lời cam đoan với nàng.
Xe ngựa vẫn chạy với tốc độ khá nhanh, bởi vì vừa ra khỏi Phỉ Thúy thành đến giờ vẫn chạy trên quan đạo, vừa rộng vừa bằng phẳng. Xe ngựa lúc chạy ngoài trừ hơi lắc lư theo quán tính thì cũng không xóc nảy gì.
Giang Mộ Yên tất nhiên không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ mà ghé lên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Mỗi khi ngắm mệt, muốn nghỉ ngơi thì chỉ cần dựa ra phía sau, nhất định sẽ được một vòng tay ấm áp thoảng hương hoa nhài ôm lấy, khiến nàng quyến luyến không thôi.
Nhìn liên tục mấy canh giờ, trời cuối cùng cũng tối, mà tốc độ xe ngựa cũng dẫn chậm lại. Trong xe ngựa không thắp nến để chiếu sáng mà là Bùi Vũ Khâm lấy một cái túi bên ngoài phủ vải nhung đen, lót bên trong là lớp da hươu dày mà đàn hồi từ trong một cái hộp đen nhỏ đặt gần đó. Vừa mở dây thừng buộc miệng túi, còn chưa lấy vật trong đó ra, Giang Mộ Yên đã thấy được một vầng hào quang vàng nhạt tỏa sáng từ trong túi.
Giang Mộ Yên nhất thời kêu lên “Dạ minh châu?”
“Đúng vậy, quả không hổ là Yên nhi. Thứ này từ sau khi ta có được vẫn chưa cho ai thấy đâu. Người bình thường không biết nó là gì, nhưng Yên nhi nàng một tiếng đã nói được ngay tên của nó, đúng là kiến thức rất rộng.”
Bùi Vũ Khâm kinh ngạc gật đầu, sau đó liền chậm rãi trút ngược cái túi, giũ nhẹ một cái, quả nhiên, xuất hiện trong lòng bàn tay Bùi Vũ Khâm chính là một vật hình trứng phát sáng.
Nhưng mà Giang Mộ Yên cũng đồng thời phát hiện, viên dạ minh châu này không quá giống với những viên nàng đã gặp ở hiện đại.
Đương nhiên, với Giang Mộ Yên, người có con mắt thưởng thức cùng giám định đồ quý, đồ cổ này nọ, nàng cũng không ngu ngốc mà nghĩ rằng Dạ minh châu thì phải tròn. Phải biết rằng sở dĩ có cái tên ‘dạ minh châu’ là vì thứ này thật sự vô cùng quý hiếm, hơn nữa rất nhiều người khi có được nó liền cố ý mài thành khối cầu tròn trịa để có thể phát sáng một cách toàn diện. Tóm lại, dạ minh châu này chính là một trong những loại đá quý có chưa nguyên tố phát sáng vô cùng hiếm gặp. Có điều lượng nguyên tố phát sáng đó nhiều hơn các loại đá khác cho nên nó mới có thể phát sáng trong thời gian dàu.
Trên thực tế, kim cương, đá quý này nọ cũng có thể sáng lên, chỉ là yếu hơn dạ minh châu nhiều thôi.
Mà viên dạ minh châu hình trứng trong tay Bùi Vũ Khâm lúc này, thay vì gọi nó là dạ minh châu thì gọi là đá sáng còn chính xác hơn.
Bất quá lấy việc nó chưa từng được bàn tay con người mài giũa mà đã có được hình dạng đó cùng với kích thước nhỏ mà có thể phát ra ánh sáng như vậy, viên đá phát sáng này hiển nhiên là thuộc loại sáng vĩnh cửu quý hiếm nhất trong số các loại đá sáng.
Nếu mang đến hiện đại, lấy độ sáng cùng kích thước của nó thì quả thật không thể định cho nó một mức giá xác định, gọi là ‘vô giá’ cũng không quá đáng.
So với độ sáng của viên đá này, tất cả những viên dạ minh châu từng được gia công, tỉ mỉ tạo hình nàng gặp trước đây liền trở thành đồ bỏ.
“Vũ Khâm, chàng có được nó từ đâu vậy?”
“Nói ra thì xem như là cơ duyên xảo hợp, đây là chuyện hơn mười năm trước rồi. Lúc đó ta bôn ba khắp nơi, nỗ lực vì chuyện làm ăn gần như đã phá sản của Bùi gia. Ta còn nhớ rõ hôm đó mình thu tiền một đám hàng xong, vội vàng về nhà thì phát hiện trời tối, cửa thành đã đóng, không thể ra. Nhưng mà ta lại không thể đợi đến hôm sau, bởi vì thật sự không có thời gian để chậm trễ, cho nên ta liền quyết định mang theo tiểu nhị cùng thương đội vượt qua núi Bạch Nham* dốc không một ngọn cỏ. Chỉ cần có thể qua được nó, chúng ta có thể về đến nhà sớm ít nhất nửa tháng.”
(*R: Bạch Nham là đá trắng nha, có liên quan đến những chương tiếp theo nên ta giải thích).
Bùi Vũ Khâm nhìn bộ dáng hưng phấn của Giang Mộ Yên liền biết quyết định xuất hành lần này tuyệt đối chính xác. Có thể thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng hắn cũng rất sung sướng, nhịn không được ôm lấy nàng từ phía sau “Yên nhi, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài như vậy, có phải cảm thấy rất vui vẻ, rất tự do hay không?”
“Phải, ta chưa bao giờ tận mắt thấy trời đất bao la như vậy, cảm thấy vận vật trên thế giới đều thật to lớn. Vũ Khâm, cảm ơn chàng, thật sự, nếu không có chàng, ta chắc chắn sẽ không thể có cảm giác tốt đẹp đến vậy.”
“Yên nhi ngốc, vốn là vì ta nên tự do của nàng mới bị trói buộc, giờ nàng lại còn nói cảm ơn ta. Nàng làm vậy giống như đánh ta một cái, nàng biết không? Nếu không phải vì ta thì hôm nay trời đất rộng lớn như vậy có chỗ nào mà nàng không thể đi chứ?”
“Nói vậy không đúng. Nơi không có chàng, cho dù là dùng toàn bộ tự do để trao đổi, ta cũng không đồng ý. Bởi vì cùng với chàng cho nên bầu trời cao xanh này mới có thể có ý nghĩa như vậy. Nếu không có chàng, thấy cảnh sắc rộng lớn như hôm nay, phỏng chừng ta chỉ cảm thấy tịch mịch cùng trống rỗng vô tận.”
“Yên nhi, nàng nha! Ta thật sự không biết nên làm sao mới có thể yêu thương nàng hơn nữa. Nàng xem ta là cả thế giới như vậy, ta thật muốn trao lại cho nàng tất cả của ta. Có điều đời này, những chuyện cần ta gánh vác còn rất nhiều, cho nên thời gian ta dành cho nàng không thể nào trọn vẹn mà chỉ được một phần thôi!”
“Vũ Khâm, ta không cần tất cả của chàng, ta cho chàng tất cả là được rồi. Ta chỉ muốn một phần thời gian chàng giành cho ta đó hoàn toàn thuộc về ta là được rồi!”
Bùi Vũ Khâm lúc này không nói gì nữa, chỉ cúi đầu hôn lên tóc Giang Mộ Yên một cái xem như lời cam đoan với nàng.
Xe ngựa vẫn chạy với tốc độ khá nhanh, bởi vì vừa ra khỏi Phỉ Thúy thành đến giờ vẫn chạy trên quan đạo, vừa rộng vừa bằng phẳng. Xe ngựa lúc chạy ngoài trừ hơi lắc lư theo quán tính thì cũng không xóc nảy gì.
Giang Mộ Yên tất nhiên không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ mà ghé lên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Mỗi khi ngắm mệt, muốn nghỉ ngơi thì chỉ cần dựa ra phía sau, nhất định sẽ được một vòng tay ấm áp thoảng hương hoa nhài ôm lấy, khiến nàng quyến luyến không thôi.
Nhìn liên tục mấy canh giờ, trời cuối cùng cũng tối, mà tốc độ xe ngựa cũng dẫn chậm lại. Trong xe ngựa không thắp nến để chiếu sáng mà là Bùi Vũ Khâm lấy một cái túi bên ngoài phủ vải nhung đen, lót bên trong là lớp da hươu dày mà đàn hồi từ trong một cái hộp đen nhỏ đặt gần đó. Vừa mở dây thừng buộc miệng túi, còn chưa lấy vật trong đó ra, Giang Mộ Yên đã thấy được một vầng hào quang vàng nhạt tỏa sáng từ trong túi.
Giang Mộ Yên nhất thời kêu lên “Dạ minh châu?”
“Đúng vậy, quả không hổ là Yên nhi. Thứ này từ sau khi ta có được vẫn chưa cho ai thấy đâu. Người bình thường không biết nó là gì, nhưng Yên nhi nàng một tiếng đã nói được ngay tên của nó, đúng là kiến thức rất rộng.”
Bùi Vũ Khâm kinh ngạc gật đầu, sau đó liền chậm rãi trút ngược cái túi, giũ nhẹ một cái, quả nhiên, xuất hiện trong lòng bàn tay Bùi Vũ Khâm chính là một vật hình trứng phát sáng.
Nhưng mà Giang Mộ Yên cũng đồng thời phát hiện, viên dạ minh châu này không quá giống với những viên nàng đã gặp ở hiện đại.
Đương nhiên, với Giang Mộ Yên, người có con mắt thưởng thức cùng giám định đồ quý, đồ cổ này nọ, nàng cũng không ngu ngốc mà nghĩ rằng Dạ minh châu thì phải tròn. Phải biết rằng sở dĩ có cái tên ‘dạ minh châu’ là vì thứ này thật sự vô cùng quý hiếm, hơn nữa rất nhiều người khi có được nó liền cố ý mài thành khối cầu tròn trịa để có thể phát sáng một cách toàn diện. Tóm lại, dạ minh châu này chính là một trong những loại đá quý có chưa nguyên tố phát sáng vô cùng hiếm gặp. Có điều lượng nguyên tố phát sáng đó nhiều hơn các loại đá khác cho nên nó mới có thể phát sáng trong thời gian dàu.
Trên thực tế, kim cương, đá quý này nọ cũng có thể sáng lên, chỉ là yếu hơn dạ minh châu nhiều thôi.
Mà viên dạ minh châu hình trứng trong tay Bùi Vũ Khâm lúc này, thay vì gọi nó là dạ minh châu thì gọi là đá sáng còn chính xác hơn.
Bất quá lấy việc nó chưa từng được bàn tay con người mài giũa mà đã có được hình dạng đó cùng với kích thước nhỏ mà có thể phát ra ánh sáng như vậy, viên đá phát sáng này hiển nhiên là thuộc loại sáng vĩnh cửu quý hiếm nhất trong số các loại đá sáng.
Nếu mang đến hiện đại, lấy độ sáng cùng kích thước của nó thì quả thật không thể định cho nó một mức giá xác định, gọi là ‘vô giá’ cũng không quá đáng.
So với độ sáng của viên đá này, tất cả những viên dạ minh châu từng được gia công, tỉ mỉ tạo hình nàng gặp trước đây liền trở thành đồ bỏ.
“Vũ Khâm, chàng có được nó từ đâu vậy?”
“Nói ra thì xem như là cơ duyên xảo hợp, đây là chuyện hơn mười năm trước rồi. Lúc đó ta bôn ba khắp nơi, nỗ lực vì chuyện làm ăn gần như đã phá sản của Bùi gia. Ta còn nhớ rõ hôm đó mình thu tiền một đám hàng xong, vội vàng về nhà thì phát hiện trời tối, cửa thành đã đóng, không thể ra. Nhưng mà ta lại không thể đợi đến hôm sau, bởi vì thật sự không có thời gian để chậm trễ, cho nên ta liền quyết định mang theo tiểu nhị cùng thương đội vượt qua núi Bạch Nham* dốc không một ngọn cỏ. Chỉ cần có thể qua được nó, chúng ta có thể về đến nhà sớm ít nhất nửa tháng.”
(*R: Bạch Nham là đá trắng nha, có liên quan đến những chương tiếp theo nên ta giải thích).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.