Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công
Chương 379: Hiếu tử
Quân Mặc Nghiên
09/03/2015
Edit: Ring.
Tần Hồng Diệp vừa đi, Vân Ái Liễu cũng đứng dậy. Đầu tiên là thi lễ với Bùi Vũ Khâm, sau đó là gật đầu với Giang Mộ Yên rồi nàng mới nhẹ nhàng rời đi.
Bùi Phong thì vội vàng đuổi theo sau khi Tần Hồng Diệp đi. Bùi Huyền cũng cùng với mẫu thân của mình.
Chỉ còn một mình Bùi Ngu vẫn ở lại.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều biết nguyên nhân vì sao hắn ở lại, nhưng trong lòng Giang Mộ Yên, mối hận sâu sắc như vậy bất luận thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Cho nên khi bọn họ thấy Bùi Ngu chậm rãi quỳ xuống thì Giang Mộ Yên hơi có lỗi quay mặt đi, còn Bùi Vũ Khâm lại thở dài, đứng lên đi đến trước mặt Bùi Ngu.
“Ngu nhi, con cũng biết đây là khiến ta khó xử mà.”
“Thúc thúc, thẩm thẩm, cầu hai người!”
Bùi Ngu sao có thể không biết lấy lỗi lầm lần này của mẫu thân hắn, dù có chết cũng chưa hết tội. Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của mình, máu đang chảy trong người hắn đều là nàng ban cho. Cho dù nàng có phạm lỗi tày trời đi nữa, người làm con là hắn há có thể trơ mắt nhìn nàng chết chứ?
Hắn biết lúc này chỉ cần cầu được Giang Mộ Yên mềm lòng thì thúc thúc hẳn cũng sẽ không kiên quyết muốn đuổi tận giết tuyệt với mẫu thân hắn nữa.
“Thẩm thẩm, phụ thân mất sớm, một mình mẫu thân sống mấy năm nay cũng không dễ dàng. Người ngoài nhìn nàng chỉ thấy tam phu nhân Bùi gia vinh quang vô hạn, ngày ngày hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng dưới sự vinh quang đó vẫn không thể thay đổi sự thật rằng nàng tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết!
Cô gái năm đó vừa mới lớn liền gả vào Bùi gia, giờ đã trải qua hơn nửa đời người rồi. Hai mươi năm cũng không phải tời gian ngắn. Con người nương không sắc bén, lòng dạ hẹp hòi, làm việc có khi không tránh khỏi quá cực đoan, đó đều là sai lầm của người nhưng không phải từ nhỏ người đã vậy.
Ngu nhi cũng biết tội nghiệt của nương lần này không nhỏ. Không cầu thẩm thẩm, thúc thúc bỏ qua cho mẫu thân, chỉ mong hai người nể tình hơn hai mươi năm tuổi thanh xuân của nương con bị chôn vùi trong Bùi gia mà cho mẫu thân một con đường sống. Về phần thẩm thẩm muốn trừng phạt mẫu thân như thế nào, Bùi Ngu đều nguyện ý lấy thân gánh vác. Cầu người, thẩm thẩm!”
Bùi Ngu nói xong liền dập đầu với Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên thấy vậy, sao có thể ngồi yên được nữa? Nàng liền đứng dậy tránh đi, nhíu mày nói “Ngu công tử, ngươi không cần phải như vậy. Mộ Yên thật sự nhận không nổi!”
“Thẩm thẩm, sau lần này, Bùi Ngu nguyện ý tự động trục xuất bản thân khỏi Bùi gia, không lấy một đồng gia sản nào hết. Chỉ cầu thẩm thẩm người giơ cao đánh khẽ, tha cho mẫu thân một mạng thôi. Cho dù muốn bắt Bùi Ngu vào đại lao chịu tội cho nương, Bùi Ngu cũng không chút oán hận!”
Nói xong, hắn lại dập đầu. Lần này, khi đụng vào sàn lót bằng ngọc thạch ngước lên, trên trán Bùi Ngu đã bầm tím một mảng lớn, ngay cả tiếng vang nghe cũng thật dọa người. Mà Bùi Ngu dường như vẫn không biết đau mà tiếp tục dập đầu lần thứ hai, thứ ba.
Giang Mộ Yên nhìn không nổi cảnh này nữa, không đợi Bùi Ngu dập đầu đến lần thứ năm thì tay nàng đã nhịn không được vươn ra đỡ. “Ngu công tử, ngươi đừng dập đầu nữa, đổ máu cả rồi. Có câu ‘việc ai làm người ấy chịu’, đây là sai lầm của mẫu thân Lâm Quỳnh Hoa chứ không phải tội nghiệt của ngươi. Ta sao có thể để ngươi thay nàng chịu tội?
Ta có thể thông cảm cho tấm lòng vì mẹ của ngươi nhưng mẫu thân ngươi, thứ cho ta nói thẳng, cho dù lần này ta bỏ qua cho nàng, nàng nhất định cũng sẽ không cảm kích ta, lại càng không vì vậy mà hối cải, đổi ý không hại ta nữa! Nếu nàng lại làm ra chuyện gì mà chúng ta không thể chấp nhận, kết quả cuối cùng cũng giống vậy thôi. Đã như vậy, ngươi còn muốn kiên trì ở đây cầu ta thay đổi ý định sao?”
Giang Mộ Yên nàng không thể từ chối nhất chính là hiếu tử, hiếu nữ. Đời trước thân thể yếu ớt khiến nàng chỉ có thể nhìn cha vất vả quan tâm mình mỗi ngày mà không thể làm được gì cho ông. Đó vẫn là tiếc nuối rất lớn trong lòng nàng.
Mà lần này sống lại, phụ thân của thân thể này cũng đã qua đời rồi, nàng lại một lần nữa không thể quan tâm chăm sóc. Cho nên giờ thấy Bùi Ngu vì mẹ mà thành tâm quỳ cầu như vậy, trong lòng nàng cũng rất băn khoăn, rất muốn đồng tình.
“Dạ, thẩm thẩm, chỉ cần hai người nguyện ý tha cho mẫu thân một mạng, sau này con cam đoan sẽ không để nàng có cơ hội làm ra chuyện gì tổn thương đến thúc thúc, thẩm thẩm nữa.”
Giống như sợ hai người Giang Mộ Yên không tin sự cam đoan, quyết tâm của mình, Bùi Ngu vì cứu mạng Lâm Quỳnh Hoa, không tiếc nói tiếp “Con sẽ dẫn mẫu thân rời khỏi Phỉ Thúy thành, thậm chí là rời khỏi Đông Vân quốc, đi đến một nơi rất xa. Con sẽ khiến mẫu thân vĩnh viễn không có cơ hội trở lại Phỉ Thúy thành, càng không để người trở lại Bùi gia!
Nếu như vậy mà thúc thúc, thẩm thẩm vẫn còn lo lắng thì Hướng Nhật kia là đệ tử của Phi Hoa Tu La, vậy chắc cũng tinh thông chế dược và y lý, hai người có thể mời hắn đến phong bế gân mạch hai chân của mẫu thân, để nàng từ nay về sau không thể một mình rời khỏi con rồi con mới mang người đi. Như vậy có được không?”
Nói xong, nước mắt Bùi Ngu cũng rơi xuống. Một cậu trai lớn như vậy vẫn thẳng tắp quỳ đây, trên trán đều là vết máu và bầm tím, trong mắt lại đầy vẻ cầu xin, thân hình tiều tụy, gấy thiếu điều chỉ còn da bọc xương vì mười ngày lo lắng.
Giang Mộ Yên cho dù vẫn đau lòng vì mất con nhưng cũng không thể làm như không thấy tình cảnh hiện tại của Bùi Ngu mà tiếp tục thờ ơ. Trong lòng nàng đang đấu tranh kịch liệt giữa buông tha cho Lâm Quỳnh Hoa và trừng phạt nàng.
Nghĩ đến đứa bé bị mất đi kia, cũng là đứa con duy nhất của nàng và Vũ Khâm suốt đời này, cứ như vậy mà bị hại chết trong tay Lâm Quỳnh Hoa, Giang Mộ Yên lại không thể khắc chế bản thân.
Nên làm sao bây giờ?
Tần Hồng Diệp vừa đi, Vân Ái Liễu cũng đứng dậy. Đầu tiên là thi lễ với Bùi Vũ Khâm, sau đó là gật đầu với Giang Mộ Yên rồi nàng mới nhẹ nhàng rời đi.
Bùi Phong thì vội vàng đuổi theo sau khi Tần Hồng Diệp đi. Bùi Huyền cũng cùng với mẫu thân của mình.
Chỉ còn một mình Bùi Ngu vẫn ở lại.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều biết nguyên nhân vì sao hắn ở lại, nhưng trong lòng Giang Mộ Yên, mối hận sâu sắc như vậy bất luận thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Cho nên khi bọn họ thấy Bùi Ngu chậm rãi quỳ xuống thì Giang Mộ Yên hơi có lỗi quay mặt đi, còn Bùi Vũ Khâm lại thở dài, đứng lên đi đến trước mặt Bùi Ngu.
“Ngu nhi, con cũng biết đây là khiến ta khó xử mà.”
“Thúc thúc, thẩm thẩm, cầu hai người!”
Bùi Ngu sao có thể không biết lấy lỗi lầm lần này của mẫu thân hắn, dù có chết cũng chưa hết tội. Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của mình, máu đang chảy trong người hắn đều là nàng ban cho. Cho dù nàng có phạm lỗi tày trời đi nữa, người làm con là hắn há có thể trơ mắt nhìn nàng chết chứ?
Hắn biết lúc này chỉ cần cầu được Giang Mộ Yên mềm lòng thì thúc thúc hẳn cũng sẽ không kiên quyết muốn đuổi tận giết tuyệt với mẫu thân hắn nữa.
“Thẩm thẩm, phụ thân mất sớm, một mình mẫu thân sống mấy năm nay cũng không dễ dàng. Người ngoài nhìn nàng chỉ thấy tam phu nhân Bùi gia vinh quang vô hạn, ngày ngày hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng dưới sự vinh quang đó vẫn không thể thay đổi sự thật rằng nàng tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết!
Cô gái năm đó vừa mới lớn liền gả vào Bùi gia, giờ đã trải qua hơn nửa đời người rồi. Hai mươi năm cũng không phải tời gian ngắn. Con người nương không sắc bén, lòng dạ hẹp hòi, làm việc có khi không tránh khỏi quá cực đoan, đó đều là sai lầm của người nhưng không phải từ nhỏ người đã vậy.
Ngu nhi cũng biết tội nghiệt của nương lần này không nhỏ. Không cầu thẩm thẩm, thúc thúc bỏ qua cho mẫu thân, chỉ mong hai người nể tình hơn hai mươi năm tuổi thanh xuân của nương con bị chôn vùi trong Bùi gia mà cho mẫu thân một con đường sống. Về phần thẩm thẩm muốn trừng phạt mẫu thân như thế nào, Bùi Ngu đều nguyện ý lấy thân gánh vác. Cầu người, thẩm thẩm!”
Bùi Ngu nói xong liền dập đầu với Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên thấy vậy, sao có thể ngồi yên được nữa? Nàng liền đứng dậy tránh đi, nhíu mày nói “Ngu công tử, ngươi không cần phải như vậy. Mộ Yên thật sự nhận không nổi!”
“Thẩm thẩm, sau lần này, Bùi Ngu nguyện ý tự động trục xuất bản thân khỏi Bùi gia, không lấy một đồng gia sản nào hết. Chỉ cầu thẩm thẩm người giơ cao đánh khẽ, tha cho mẫu thân một mạng thôi. Cho dù muốn bắt Bùi Ngu vào đại lao chịu tội cho nương, Bùi Ngu cũng không chút oán hận!”
Nói xong, hắn lại dập đầu. Lần này, khi đụng vào sàn lót bằng ngọc thạch ngước lên, trên trán Bùi Ngu đã bầm tím một mảng lớn, ngay cả tiếng vang nghe cũng thật dọa người. Mà Bùi Ngu dường như vẫn không biết đau mà tiếp tục dập đầu lần thứ hai, thứ ba.
Giang Mộ Yên nhìn không nổi cảnh này nữa, không đợi Bùi Ngu dập đầu đến lần thứ năm thì tay nàng đã nhịn không được vươn ra đỡ. “Ngu công tử, ngươi đừng dập đầu nữa, đổ máu cả rồi. Có câu ‘việc ai làm người ấy chịu’, đây là sai lầm của mẫu thân Lâm Quỳnh Hoa chứ không phải tội nghiệt của ngươi. Ta sao có thể để ngươi thay nàng chịu tội?
Ta có thể thông cảm cho tấm lòng vì mẹ của ngươi nhưng mẫu thân ngươi, thứ cho ta nói thẳng, cho dù lần này ta bỏ qua cho nàng, nàng nhất định cũng sẽ không cảm kích ta, lại càng không vì vậy mà hối cải, đổi ý không hại ta nữa! Nếu nàng lại làm ra chuyện gì mà chúng ta không thể chấp nhận, kết quả cuối cùng cũng giống vậy thôi. Đã như vậy, ngươi còn muốn kiên trì ở đây cầu ta thay đổi ý định sao?”
Giang Mộ Yên nàng không thể từ chối nhất chính là hiếu tử, hiếu nữ. Đời trước thân thể yếu ớt khiến nàng chỉ có thể nhìn cha vất vả quan tâm mình mỗi ngày mà không thể làm được gì cho ông. Đó vẫn là tiếc nuối rất lớn trong lòng nàng.
Mà lần này sống lại, phụ thân của thân thể này cũng đã qua đời rồi, nàng lại một lần nữa không thể quan tâm chăm sóc. Cho nên giờ thấy Bùi Ngu vì mẹ mà thành tâm quỳ cầu như vậy, trong lòng nàng cũng rất băn khoăn, rất muốn đồng tình.
“Dạ, thẩm thẩm, chỉ cần hai người nguyện ý tha cho mẫu thân một mạng, sau này con cam đoan sẽ không để nàng có cơ hội làm ra chuyện gì tổn thương đến thúc thúc, thẩm thẩm nữa.”
Giống như sợ hai người Giang Mộ Yên không tin sự cam đoan, quyết tâm của mình, Bùi Ngu vì cứu mạng Lâm Quỳnh Hoa, không tiếc nói tiếp “Con sẽ dẫn mẫu thân rời khỏi Phỉ Thúy thành, thậm chí là rời khỏi Đông Vân quốc, đi đến một nơi rất xa. Con sẽ khiến mẫu thân vĩnh viễn không có cơ hội trở lại Phỉ Thúy thành, càng không để người trở lại Bùi gia!
Nếu như vậy mà thúc thúc, thẩm thẩm vẫn còn lo lắng thì Hướng Nhật kia là đệ tử của Phi Hoa Tu La, vậy chắc cũng tinh thông chế dược và y lý, hai người có thể mời hắn đến phong bế gân mạch hai chân của mẫu thân, để nàng từ nay về sau không thể một mình rời khỏi con rồi con mới mang người đi. Như vậy có được không?”
Nói xong, nước mắt Bùi Ngu cũng rơi xuống. Một cậu trai lớn như vậy vẫn thẳng tắp quỳ đây, trên trán đều là vết máu và bầm tím, trong mắt lại đầy vẻ cầu xin, thân hình tiều tụy, gấy thiếu điều chỉ còn da bọc xương vì mười ngày lo lắng.
Giang Mộ Yên cho dù vẫn đau lòng vì mất con nhưng cũng không thể làm như không thấy tình cảnh hiện tại của Bùi Ngu mà tiếp tục thờ ơ. Trong lòng nàng đang đấu tranh kịch liệt giữa buông tha cho Lâm Quỳnh Hoa và trừng phạt nàng.
Nghĩ đến đứa bé bị mất đi kia, cũng là đứa con duy nhất của nàng và Vũ Khâm suốt đời này, cứ như vậy mà bị hại chết trong tay Lâm Quỳnh Hoa, Giang Mộ Yên lại không thể khắc chế bản thân.
Nên làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.