Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công
Chương 488: Nỗi khổ riêng.
Quân Mặc Nghiên
14/07/2015
Edit: Ring.
Vũ Thất đến rất nhanh, hắn không vào từ cửa phòng mà là toát ra từ góc nào cũng không rõ, giống như biết độn thổ vậy.
Nhưng Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm cũng không tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên hai người đều đã quen thành viên của ‘Vũ’ thường xuất hiện như vậy.
Dù sao năng lực xuất quỷ nhập thần như thế, đúng là một trong những thành quả mà Bùi Vũ Khâm hy vọng thu được khi tỉ mỉ đào tạo bọn họ lúc trước.
Diện mạo Vũ Thất rất bình thường, Vũ Bát cũng không phải đặc biệt xuất chúng. Nếu hôm nay bọn họ không xuất hiện ở đây mà ở một chỗ đông đúc nào đó trên đường thì tin chắc không ai nhận ra bọn họ có chỗ nào khác với dân thường.
Nhưng chính dung mạo như vậy lại là một ưu điểm đặc biệt lớn để bọn họ che giấu thân phận, không khiến người khác chú ý.
Chuyện này Giang Mộ Yên cũng biết. Ở kiếp trước của nàng, điều kiện hàng đầu khi chọn lựa rất nhiều điệp viên, đặc công chính là dung mạo phải bình thường, không dễ gây chú ý.
Vũ Thất hơi chắp tay với Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm xem như chào hỏi, sau đó liền bắt đầu xem mạch cho Thanh Thư, không lâu sau lại vạch mi mắt hắn, cuối cùng mới vẻ mặt cổ quái đứng dậy nhìn bọn họ.
Giang Mộ Yên nhất thời cả kinh, lập tức đứng dậy thất thanh hỏi: “Thanh Thư hắn… không cứu được sao?”
Vũ Thất lại lắc đầu: “Phu nhân, lão gia, mọi người không cần lo lắng. Trên thực tế, nếu không phải mọi người quá mức cẩn thận thì Thanh quản sự đã sớm tỉnh rồi. Tác dụng choáng váng của thuốc này đối với người bình thường cũng chỉ có thời gian năm ngày. Năm ngày sau, chỉ cần dùng nước lạnh hắt một chút là tỉnh lại rồi, cần gì phải dùng đến nhân sâm để giữ mạng.”
“Hả? Dội nước lạnh?” Hồng Nguyệt hét lên một tiếng: “Dội nước lạnh có thể tỉnh?”
Sau đó không đợi Vũ Thất trả lời, Hồng Nguyệt đã nhanh chóng cất mấy bước qua cạnh bàn, xách ấm trà đã lạnh ‘oạch’ một tiếng liền hất toàn bộ lên mặt Thanh Thư.
Nhất thời, chỉ thấy Thanh Thư vốn vẫn còn hôn mê liền run rẩy một chút, sau đó mắt cùng miệng cũng có phản ứng rất nhỏ, hiển nhiên là dấu hiệu sắp tỉnh lại.
“A, thật sự hữu hiệu!” Hồng Nguyệt lại thét lên một tiếng.
Bộ dáng hưng phấn kia, hiển nhiên nàng đã hoàn toàn quên dáng vẻ một nha hoàn nên có.
Bóng dáng đỏ chói nhất thời như một con bướm xà vào bên giường, cao giọng gọi: “Thanh Thư, Thanh Thư, mau tỉnh lại. Mau tỉnh lại! Nhìn xem ta là ai?”
Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm cũng nhịn không được mà sờ sờ màng tai gần như bị thủng, cảm thấy không thể chịu nổi giọng hét cường độ cao của tiểu nha đầu.
Quả nhiên Thanh Thư dần mở mắt, ánh mắt vô thần giống như đang cố phân rõ xem người trước mắt là ai. Sau một lúc lâu, hắn mới nhận ra: “Hồng, Hồng Nguyệt?”
“Phải, ta là Hồng Nguyệt. Thanh Thư, huynh cuối cùng cũng tỉnh, huynh làm ta sợ muốn chết. Nếu huynh không tỉnh, ta thật sự sẽ khóc chết.”
Nếu vừa nãy đã xin phu nhân chỉ hôn rồi thì Hồng Nguyệt lúc này tự nhiên đã sớm xem như mình đã là người nhà của Thanh Thư, lời nói tự nhiên cũng sẽ không chú ý kiêng kị mà xem hắn như người thân mật nhất.
Thanh Thư vừa tỉnh lại đã nghe người trong lòng là Hồng Nguyệt trực tiếp thổ lộ, lúc này vẫn còn chưa dám tin. Sau đó, trên gương mặt tái nhợt kia liền hiện lên mấy phần huyết sắc, hiển nhiên là do nội tâm kích động.
Nhưng ngay sau đó, hắn giống như nhớ ra điều gì nên biểu tình nhất thời trở nên hoảng sợ: “Mau, mau, đỡ ta đứng lên. Ta, sao ta lại ở đây? Phu, phu nhân đâu?”
Hắn nhớ mình cùng phu nhân ngồi xe đi ra ngoài, đến Phỉ Thúy lâu, nhưng đi được nửa đường thì liền cảm thấy có chút buồn ngủ, mắt cũng không mở lên nổi. Hình như khi đang mơ màng, hắn cảm giác xe ngựa dừng lại, sau đó có người vào xe, cuối cùng hắn cái gì cũng không biết.
Bây giờ vì sao hắn lại tỉnh dậy bên cạnh Hồng Nguyệt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Tội cho Thanh Thư, hoàn toàn không biết mình ngủ một giấc lần này là ngủ liền tù tì hơn mười ngày.
Giang Mộ Yên lại cảm động. Hắn tỉnh lại không bao lâu, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh thì đã nghĩ đến nàng trước nhất. Lúc này Giang Mộ Yên lập tức bước lên: “Thanh Thư, người đừng gấp, ta không sao, rất ổn. Nhưng mà ngươi, liên tục mê man nhiều ngày như vậy, thân thể còn yếu ớt, nên nghỉ ngơi cho tốt. Ta còn chờ ngươi khôi phục lại rồi cùng ta đi xem đám da dê kia nữa!
Không phải ngươi quên rồi đó chứ? Mấy tấm da dê đó ngâm thêm chừng vài ngày chắc đã được rồi.”
“Phu, phu nhân? Ngài, ngài không có việc gì? Thật sự không có việc gì sao? Ta, ta hình như trước khi hôn mê mơ hồ cảm giác có người vào xe ngựa chúng ta, ta…”
“Thanh Thư, đừng nói nữa, cổ họng ngươi mấy ngày không dùng đã khàn rồi, giờ là lúc cần phải điều dưỡng cho tốt. Ngươi đừng lo lắng, ta thật sự không có sao. Ngươi xem ta an an ổn ổn đứng đây giống như có chuyện sao?”
Nếu hắn đã hôn mê nhiều ngày như vậy rồi thì Giang Mộ Yên cũng không định nói chuyện mình bị bắt cóc ra, miễn cho gia tăng áp lực cùng hổ thẹn cho hắn. Dù sao Thanh Thư cũng là một người rất để ý.
Bùi Vũ Khâm cũng hiểu dụng ý của nàng, lập tức lên tiếng nói theo: “Đúng vậy, Thanh Thư, ngươi nghĩ nhiều quá. Trừ chuyện ngươi hôn mê mấy ngày thì hết thảy trong phủ đều không có gì. Ngày đó thật là có kẻ xấu muốn bắt cóc hai người để uy hiếp Bùi gia, nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên Nghênh Phong tiên sinh và Triển Tịch tiên sinh vẫn luôn âm thầm bảo hộ hai người sao? Cho nên đám người xấu kia không thể thành công, hai người an toàn trở về.”
“Là, là như vậy sao? Vậy, vậy là tốt rồi!”
Thanh Thư nói xong liền ngất tiếp, khiến Hồng Nguyệt lại thét chói tai.
Vũ Thất chỉ bỏ lại mấy lời: “Lần này té xỉu là do bị đói” như không liên quan đến mình rồi cũng biến mất.
Giang Mộ Yên thấy Hồng Nguyệt không còn tâm trí hầu hạ mình nữa thì cũng xoay người kéo Bùi Vũ Khâm định trở về phòng, lại thấy vẻ lo lắng cùng tơ máu trong ánh mắt hắn.
Vũ Thất đến rất nhanh, hắn không vào từ cửa phòng mà là toát ra từ góc nào cũng không rõ, giống như biết độn thổ vậy.
Nhưng Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm cũng không tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên hai người đều đã quen thành viên của ‘Vũ’ thường xuất hiện như vậy.
Dù sao năng lực xuất quỷ nhập thần như thế, đúng là một trong những thành quả mà Bùi Vũ Khâm hy vọng thu được khi tỉ mỉ đào tạo bọn họ lúc trước.
Diện mạo Vũ Thất rất bình thường, Vũ Bát cũng không phải đặc biệt xuất chúng. Nếu hôm nay bọn họ không xuất hiện ở đây mà ở một chỗ đông đúc nào đó trên đường thì tin chắc không ai nhận ra bọn họ có chỗ nào khác với dân thường.
Nhưng chính dung mạo như vậy lại là một ưu điểm đặc biệt lớn để bọn họ che giấu thân phận, không khiến người khác chú ý.
Chuyện này Giang Mộ Yên cũng biết. Ở kiếp trước của nàng, điều kiện hàng đầu khi chọn lựa rất nhiều điệp viên, đặc công chính là dung mạo phải bình thường, không dễ gây chú ý.
Vũ Thất hơi chắp tay với Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm xem như chào hỏi, sau đó liền bắt đầu xem mạch cho Thanh Thư, không lâu sau lại vạch mi mắt hắn, cuối cùng mới vẻ mặt cổ quái đứng dậy nhìn bọn họ.
Giang Mộ Yên nhất thời cả kinh, lập tức đứng dậy thất thanh hỏi: “Thanh Thư hắn… không cứu được sao?”
Vũ Thất lại lắc đầu: “Phu nhân, lão gia, mọi người không cần lo lắng. Trên thực tế, nếu không phải mọi người quá mức cẩn thận thì Thanh quản sự đã sớm tỉnh rồi. Tác dụng choáng váng của thuốc này đối với người bình thường cũng chỉ có thời gian năm ngày. Năm ngày sau, chỉ cần dùng nước lạnh hắt một chút là tỉnh lại rồi, cần gì phải dùng đến nhân sâm để giữ mạng.”
“Hả? Dội nước lạnh?” Hồng Nguyệt hét lên một tiếng: “Dội nước lạnh có thể tỉnh?”
Sau đó không đợi Vũ Thất trả lời, Hồng Nguyệt đã nhanh chóng cất mấy bước qua cạnh bàn, xách ấm trà đã lạnh ‘oạch’ một tiếng liền hất toàn bộ lên mặt Thanh Thư.
Nhất thời, chỉ thấy Thanh Thư vốn vẫn còn hôn mê liền run rẩy một chút, sau đó mắt cùng miệng cũng có phản ứng rất nhỏ, hiển nhiên là dấu hiệu sắp tỉnh lại.
“A, thật sự hữu hiệu!” Hồng Nguyệt lại thét lên một tiếng.
Bộ dáng hưng phấn kia, hiển nhiên nàng đã hoàn toàn quên dáng vẻ một nha hoàn nên có.
Bóng dáng đỏ chói nhất thời như một con bướm xà vào bên giường, cao giọng gọi: “Thanh Thư, Thanh Thư, mau tỉnh lại. Mau tỉnh lại! Nhìn xem ta là ai?”
Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm cũng nhịn không được mà sờ sờ màng tai gần như bị thủng, cảm thấy không thể chịu nổi giọng hét cường độ cao của tiểu nha đầu.
Quả nhiên Thanh Thư dần mở mắt, ánh mắt vô thần giống như đang cố phân rõ xem người trước mắt là ai. Sau một lúc lâu, hắn mới nhận ra: “Hồng, Hồng Nguyệt?”
“Phải, ta là Hồng Nguyệt. Thanh Thư, huynh cuối cùng cũng tỉnh, huynh làm ta sợ muốn chết. Nếu huynh không tỉnh, ta thật sự sẽ khóc chết.”
Nếu vừa nãy đã xin phu nhân chỉ hôn rồi thì Hồng Nguyệt lúc này tự nhiên đã sớm xem như mình đã là người nhà của Thanh Thư, lời nói tự nhiên cũng sẽ không chú ý kiêng kị mà xem hắn như người thân mật nhất.
Thanh Thư vừa tỉnh lại đã nghe người trong lòng là Hồng Nguyệt trực tiếp thổ lộ, lúc này vẫn còn chưa dám tin. Sau đó, trên gương mặt tái nhợt kia liền hiện lên mấy phần huyết sắc, hiển nhiên là do nội tâm kích động.
Nhưng ngay sau đó, hắn giống như nhớ ra điều gì nên biểu tình nhất thời trở nên hoảng sợ: “Mau, mau, đỡ ta đứng lên. Ta, sao ta lại ở đây? Phu, phu nhân đâu?”
Hắn nhớ mình cùng phu nhân ngồi xe đi ra ngoài, đến Phỉ Thúy lâu, nhưng đi được nửa đường thì liền cảm thấy có chút buồn ngủ, mắt cũng không mở lên nổi. Hình như khi đang mơ màng, hắn cảm giác xe ngựa dừng lại, sau đó có người vào xe, cuối cùng hắn cái gì cũng không biết.
Bây giờ vì sao hắn lại tỉnh dậy bên cạnh Hồng Nguyệt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Tội cho Thanh Thư, hoàn toàn không biết mình ngủ một giấc lần này là ngủ liền tù tì hơn mười ngày.
Giang Mộ Yên lại cảm động. Hắn tỉnh lại không bao lâu, còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh thì đã nghĩ đến nàng trước nhất. Lúc này Giang Mộ Yên lập tức bước lên: “Thanh Thư, người đừng gấp, ta không sao, rất ổn. Nhưng mà ngươi, liên tục mê man nhiều ngày như vậy, thân thể còn yếu ớt, nên nghỉ ngơi cho tốt. Ta còn chờ ngươi khôi phục lại rồi cùng ta đi xem đám da dê kia nữa!
Không phải ngươi quên rồi đó chứ? Mấy tấm da dê đó ngâm thêm chừng vài ngày chắc đã được rồi.”
“Phu, phu nhân? Ngài, ngài không có việc gì? Thật sự không có việc gì sao? Ta, ta hình như trước khi hôn mê mơ hồ cảm giác có người vào xe ngựa chúng ta, ta…”
“Thanh Thư, đừng nói nữa, cổ họng ngươi mấy ngày không dùng đã khàn rồi, giờ là lúc cần phải điều dưỡng cho tốt. Ngươi đừng lo lắng, ta thật sự không có sao. Ngươi xem ta an an ổn ổn đứng đây giống như có chuyện sao?”
Nếu hắn đã hôn mê nhiều ngày như vậy rồi thì Giang Mộ Yên cũng không định nói chuyện mình bị bắt cóc ra, miễn cho gia tăng áp lực cùng hổ thẹn cho hắn. Dù sao Thanh Thư cũng là một người rất để ý.
Bùi Vũ Khâm cũng hiểu dụng ý của nàng, lập tức lên tiếng nói theo: “Đúng vậy, Thanh Thư, ngươi nghĩ nhiều quá. Trừ chuyện ngươi hôn mê mấy ngày thì hết thảy trong phủ đều không có gì. Ngày đó thật là có kẻ xấu muốn bắt cóc hai người để uy hiếp Bùi gia, nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên Nghênh Phong tiên sinh và Triển Tịch tiên sinh vẫn luôn âm thầm bảo hộ hai người sao? Cho nên đám người xấu kia không thể thành công, hai người an toàn trở về.”
“Là, là như vậy sao? Vậy, vậy là tốt rồi!”
Thanh Thư nói xong liền ngất tiếp, khiến Hồng Nguyệt lại thét chói tai.
Vũ Thất chỉ bỏ lại mấy lời: “Lần này té xỉu là do bị đói” như không liên quan đến mình rồi cũng biến mất.
Giang Mộ Yên thấy Hồng Nguyệt không còn tâm trí hầu hạ mình nữa thì cũng xoay người kéo Bùi Vũ Khâm định trở về phòng, lại thấy vẻ lo lắng cùng tơ máu trong ánh mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.