Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công
Chương 361: Trút giận.
Quân Mặc Nghiên
24/02/2015
Lúc Giang Mộ Yên mở mắt lần nữa thì đã là hai ngày sau.
Trong hai ngày này, Bùi Vũ Khâm vẫn không ngủ không nghỉ canh giữ bên cạnh nàng, thay quần áo hay đút thuốc gì cũng tự tay làm hết.
Tất cả những thứ muốn để Giang Mộ Yên dùng, chính hắn đều tự mình thử trước một ngụm, sau khi xác định không có độc mới bằng lòng đút cho nàng.
Ngay cả những vật trang trí trong phòng, từ thứ nhỏ như giá bút, bình hoa đến thứ lớn như bình phong, bàn gỗ này nọ, bất kể là gì, cho dù có mùi hay không, đều được cẩn thận kiểm tra lại. Sau khi xác nhận không hề bị ai động tay động chân qua mới được phép đưa vào.
Hơn nữa, bắt đầu từ hôm đó, trong phủ không cho phép dùng bất kỳ loại huân hương nào nữa, nếu ai còn dám sử dụng sẽ lập tức bị đuổi khỏi Bùi gia, vĩnh viễn không được trở về.
…
Tóm lại, trong hai ngày Giang Mộ Yên mê man, Bùi Vũ Khâm ngoài chuyện chăm sóc nàng tỉ mỉ đến mức người muốn soi mói như Hướng Nhật cũng không bắt bẻ được gì thì còn làm một đống chuyện nữa. Mà chuyện nào chuyện nấy đều khiến toàn thể Bùi gia chấn động không thôi.
Thậm chí vì Giang Mộ Yên sẩy thai lần này mà Đại Tuệ tự vốn được xưng là quốc tự của Đông Vân quốc mấy trăm năm nay cũng thiếu chút nữa bị hủy hoại chỉ trong nháy mắt. Chỉ vì một câu trút giận ‘Đại Tuệ tự không thể trốn tránh trách nhiệm’ đơn giản của Bùi Vũ Khâm, mà suốt năm năm, Đại Tuệ tự không có lấy nửa người có thể lên núi dâng hương. Bởi vì Bùi Vũ Khâm đã xây một trang viên Bùi gia lớn trên con đường dẫn lên Đại Tuệ tự, còn dựng tường bao hết tất cả những chỗ có thể đi qua xung quanh, tạo nên một biệt viện với tường vây cao hơn năm trượng, hoàn toàn chặn hết tất cả đường lên núi.
Nếu có người muốn lên núi dâng hương thì cũng được, cứ đi vòng qua hết núi Phỉ Thúy phía nam, leo vách từ phía bắc mà lên, dâng hương xong rồi thì lại theo đường cũ mà về. Nếu thật sự có tín đồ nguyện ý làm vậy, cũng có khả năng làm vậy thì Bùi Vũ Khâm cũng không cản người ta đi dâng hương.
Nhưng trên thực tế thì ai lại có thể làm được đâu? Người thật sự có võ công để làm thì còn đi cầu thần bái phật làm gì?
Nếu ngươi hỏi ‘Đại Tuệ tự này thân là quốc tự, mà Bùi Vũ Khâm cùng lắm chỉ là một thương nhân mà thôi, có năng lực hay lá gan lớn cỡ nào mà lại dám công khai chắn đường Đại Tuệ tự như vậy’, thì chứng tỏ ngươi quá hai lúa rồi.
Chẳng lẽ ngươi không biết mười năm trước, Hoàng đế vì quốc khố trống rỗng mà đã bán ngọn núi Phỉ Thúy hắn nghĩ là vô dụng này cho Bùi Vũ Khâm rồi sao?
Hiển nhiên lúc Hoàng đế Đông Vân quốc bán núi thì hắn đã quên mất trên núi còn một ngôi chùa cổ Đại Tuệ tự có lịch sử đã mấy trăm năm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có câu ‘Trong thiên hạ đều là đất của vua. Ở trên đất vua thì chính là người của vua!”. Đám tăng ni này vốn là quốc gia nuôi, vậy nói Đại Tuệ tự thuộc về quốc gia cũng không có gì sai.
Chỉ là bận tâm mặt mũi hoàng gia nên bao nhiêu năm nay Bùi Vũ Khâm vẫn không hé răng nửa lời về chuyện núi Phỉ Thúy mà chỉ quyên một số tiền cực lớn, thật sự lấp đầy quốc khố. Hoàng đế cũng vì sự ‘thức thời’ này của Bùi Vũ Khâm cho nên mới cho hắn danh hào hoàng thương đệ nhất, cũng là duy nhất Đông Vân quốc.
Kỳ thật nói trắng ra, cái tiếng hoàng thương này không phải Bùi gia cần dựa vào hoàng gia để kiếm cơm mà là bản thân Hoàng đế cũng tự biết mình đã lừa Bùi gia một vố không nhẹ cho nên mới có một cái danh hiệu có tiếng nhưng không có miếng như vậy.
Nhưng lúc trước khi bán núi, Hoàng đế vì biểu lộ phong phạm hoàng gia không lừa gạt dân chúng nên cũng viết khế ước giấy trắng mực đen, đồng thời cũng đóng dấu ngọc tỷ. Nhưng mà hắn lúc đó cũng mang tâm tình tự tin rằng Bùi Vũ Khâm không có gan lôi khế ước đó ra nên viết cũng như không mà thôi, hoàng gia căn bản không thiệt thòi gì mà lập khế ước. Lại không ngờ chính vì khế ước này cho nên nay Bùi Vũ Khâm bừng lửa giận, muốn chế tài Đại Tuệ tự, cố ý chặn hoàn toàn đường lên, hoàng gia lại không có cách gì ngăn cản.
Bởi vì lúc Hoàng đế vừa định phát hỏa, hạ chiếu chỉ trích Bùi Vũ Khâm lớn mật thì tổng quản nội thị tâm phúc bên cạnh hắn lại nhỏ giọng nhắc nhở vạn tuế gia nhà mình rằng ngọn núi đó đã bị bán đứt từ mười năm trước rồi, cho nên Bùi Vũ Khâm lần này xem như xây biệt viện trên đất nhà mình, Hoàng thượng không thể can thiệp. Tiếp theo hắn lại nói chuyện thê tử mới cưới của Bùi Vũ Khâm bị người hãm hại, sẩy thai ở Đại Tuệ tự với Hoàng đế, Hoàng đế liền im re. Con nối dòng đối với nhà phú quý như Bùi gia quan trọng đến nhường nào, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết. Giờ Bùi Vũ Khâm cũng đã ba mươi sáu, gần bốn mươi, dưới gối lại chỉ có một đứa con trai không chịu phấn đấu, giờ cũng bị trục xuất khỏi gia môn. Thật vất vả bụng của phu nhân mới có tin tức lại vô duyên vô cớ như vậy mà mất đi đứa con, nếu đổi lại là bất cứ người nào, tin chắc trong lòng họ cũng sẽ không thoải mái.
Bây giờ hắn oán hận, muốn xây một biệt viện chắn đường để trút giận cũng là chuyện bình thường. Nếu hoàng gia ra mặt can thiệp, làm không khéo, Bùi Vũ Khâm này lại lôi tờ khế ước từ mười năm trước ra công bố với thiên hạ, vậy thể diện Hoàng đế của hắn phải để đâu đây?
Cân nhắc một chút, dù sao cũng chỉ là một Đại Tuệ tự, trong Phỉ Thúy thành cũng không thiếu chùa miếu, hắn là Hoàng đế, cùng lắm thì lại dùng một ngôi chùa khác làm quốc tự thôi, cần gì phải vì chuyện này mà trở mặt với Bùi gia chứ?
Phải biết rằng, để có thể ngồi yên ổn trên ngôi vị Hoàng đế này bao nhiêu năm qua thì không thể không tính đến công của số bạc mười năm trước Bùi gia đưa.
Vì thế, chuyện Đại Tuệ tự, Hoàng đế chẳng những không mở miệng lên án Bùi gia cả gan làm loạn mà còn không cho phép bất cứ đại thần nào tiếp tục tấu về chuyện này, rồi chọn một ngôi chùa khác làm quốc tự.
Chỉ tội nghiệp Đại Tuệ tự kia, từ đó liền bị ngăn cách triệt để, thành một nơi thế ngoại thanh tu thật sự.
Đương nhiên, đây là chuyện rất lâu sau này Giang Mộ Yên mới biết.
Trong hai ngày này, Bùi Vũ Khâm vẫn không ngủ không nghỉ canh giữ bên cạnh nàng, thay quần áo hay đút thuốc gì cũng tự tay làm hết.
Tất cả những thứ muốn để Giang Mộ Yên dùng, chính hắn đều tự mình thử trước một ngụm, sau khi xác định không có độc mới bằng lòng đút cho nàng.
Ngay cả những vật trang trí trong phòng, từ thứ nhỏ như giá bút, bình hoa đến thứ lớn như bình phong, bàn gỗ này nọ, bất kể là gì, cho dù có mùi hay không, đều được cẩn thận kiểm tra lại. Sau khi xác nhận không hề bị ai động tay động chân qua mới được phép đưa vào.
Hơn nữa, bắt đầu từ hôm đó, trong phủ không cho phép dùng bất kỳ loại huân hương nào nữa, nếu ai còn dám sử dụng sẽ lập tức bị đuổi khỏi Bùi gia, vĩnh viễn không được trở về.
…
Tóm lại, trong hai ngày Giang Mộ Yên mê man, Bùi Vũ Khâm ngoài chuyện chăm sóc nàng tỉ mỉ đến mức người muốn soi mói như Hướng Nhật cũng không bắt bẻ được gì thì còn làm một đống chuyện nữa. Mà chuyện nào chuyện nấy đều khiến toàn thể Bùi gia chấn động không thôi.
Thậm chí vì Giang Mộ Yên sẩy thai lần này mà Đại Tuệ tự vốn được xưng là quốc tự của Đông Vân quốc mấy trăm năm nay cũng thiếu chút nữa bị hủy hoại chỉ trong nháy mắt. Chỉ vì một câu trút giận ‘Đại Tuệ tự không thể trốn tránh trách nhiệm’ đơn giản của Bùi Vũ Khâm, mà suốt năm năm, Đại Tuệ tự không có lấy nửa người có thể lên núi dâng hương. Bởi vì Bùi Vũ Khâm đã xây một trang viên Bùi gia lớn trên con đường dẫn lên Đại Tuệ tự, còn dựng tường bao hết tất cả những chỗ có thể đi qua xung quanh, tạo nên một biệt viện với tường vây cao hơn năm trượng, hoàn toàn chặn hết tất cả đường lên núi.
Nếu có người muốn lên núi dâng hương thì cũng được, cứ đi vòng qua hết núi Phỉ Thúy phía nam, leo vách từ phía bắc mà lên, dâng hương xong rồi thì lại theo đường cũ mà về. Nếu thật sự có tín đồ nguyện ý làm vậy, cũng có khả năng làm vậy thì Bùi Vũ Khâm cũng không cản người ta đi dâng hương.
Nhưng trên thực tế thì ai lại có thể làm được đâu? Người thật sự có võ công để làm thì còn đi cầu thần bái phật làm gì?
Nếu ngươi hỏi ‘Đại Tuệ tự này thân là quốc tự, mà Bùi Vũ Khâm cùng lắm chỉ là một thương nhân mà thôi, có năng lực hay lá gan lớn cỡ nào mà lại dám công khai chắn đường Đại Tuệ tự như vậy’, thì chứng tỏ ngươi quá hai lúa rồi.
Chẳng lẽ ngươi không biết mười năm trước, Hoàng đế vì quốc khố trống rỗng mà đã bán ngọn núi Phỉ Thúy hắn nghĩ là vô dụng này cho Bùi Vũ Khâm rồi sao?
Hiển nhiên lúc Hoàng đế Đông Vân quốc bán núi thì hắn đã quên mất trên núi còn một ngôi chùa cổ Đại Tuệ tự có lịch sử đã mấy trăm năm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có câu ‘Trong thiên hạ đều là đất của vua. Ở trên đất vua thì chính là người của vua!”. Đám tăng ni này vốn là quốc gia nuôi, vậy nói Đại Tuệ tự thuộc về quốc gia cũng không có gì sai.
Chỉ là bận tâm mặt mũi hoàng gia nên bao nhiêu năm nay Bùi Vũ Khâm vẫn không hé răng nửa lời về chuyện núi Phỉ Thúy mà chỉ quyên một số tiền cực lớn, thật sự lấp đầy quốc khố. Hoàng đế cũng vì sự ‘thức thời’ này của Bùi Vũ Khâm cho nên mới cho hắn danh hào hoàng thương đệ nhất, cũng là duy nhất Đông Vân quốc.
Kỳ thật nói trắng ra, cái tiếng hoàng thương này không phải Bùi gia cần dựa vào hoàng gia để kiếm cơm mà là bản thân Hoàng đế cũng tự biết mình đã lừa Bùi gia một vố không nhẹ cho nên mới có một cái danh hiệu có tiếng nhưng không có miếng như vậy.
Nhưng lúc trước khi bán núi, Hoàng đế vì biểu lộ phong phạm hoàng gia không lừa gạt dân chúng nên cũng viết khế ước giấy trắng mực đen, đồng thời cũng đóng dấu ngọc tỷ. Nhưng mà hắn lúc đó cũng mang tâm tình tự tin rằng Bùi Vũ Khâm không có gan lôi khế ước đó ra nên viết cũng như không mà thôi, hoàng gia căn bản không thiệt thòi gì mà lập khế ước. Lại không ngờ chính vì khế ước này cho nên nay Bùi Vũ Khâm bừng lửa giận, muốn chế tài Đại Tuệ tự, cố ý chặn hoàn toàn đường lên, hoàng gia lại không có cách gì ngăn cản.
Bởi vì lúc Hoàng đế vừa định phát hỏa, hạ chiếu chỉ trích Bùi Vũ Khâm lớn mật thì tổng quản nội thị tâm phúc bên cạnh hắn lại nhỏ giọng nhắc nhở vạn tuế gia nhà mình rằng ngọn núi đó đã bị bán đứt từ mười năm trước rồi, cho nên Bùi Vũ Khâm lần này xem như xây biệt viện trên đất nhà mình, Hoàng thượng không thể can thiệp. Tiếp theo hắn lại nói chuyện thê tử mới cưới của Bùi Vũ Khâm bị người hãm hại, sẩy thai ở Đại Tuệ tự với Hoàng đế, Hoàng đế liền im re. Con nối dòng đối với nhà phú quý như Bùi gia quan trọng đến nhường nào, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết. Giờ Bùi Vũ Khâm cũng đã ba mươi sáu, gần bốn mươi, dưới gối lại chỉ có một đứa con trai không chịu phấn đấu, giờ cũng bị trục xuất khỏi gia môn. Thật vất vả bụng của phu nhân mới có tin tức lại vô duyên vô cớ như vậy mà mất đi đứa con, nếu đổi lại là bất cứ người nào, tin chắc trong lòng họ cũng sẽ không thoải mái.
Bây giờ hắn oán hận, muốn xây một biệt viện chắn đường để trút giận cũng là chuyện bình thường. Nếu hoàng gia ra mặt can thiệp, làm không khéo, Bùi Vũ Khâm này lại lôi tờ khế ước từ mười năm trước ra công bố với thiên hạ, vậy thể diện Hoàng đế của hắn phải để đâu đây?
Cân nhắc một chút, dù sao cũng chỉ là một Đại Tuệ tự, trong Phỉ Thúy thành cũng không thiếu chùa miếu, hắn là Hoàng đế, cùng lắm thì lại dùng một ngôi chùa khác làm quốc tự thôi, cần gì phải vì chuyện này mà trở mặt với Bùi gia chứ?
Phải biết rằng, để có thể ngồi yên ổn trên ngôi vị Hoàng đế này bao nhiêu năm qua thì không thể không tính đến công của số bạc mười năm trước Bùi gia đưa.
Vì thế, chuyện Đại Tuệ tự, Hoàng đế chẳng những không mở miệng lên án Bùi gia cả gan làm loạn mà còn không cho phép bất cứ đại thần nào tiếp tục tấu về chuyện này, rồi chọn một ngôi chùa khác làm quốc tự.
Chỉ tội nghiệp Đại Tuệ tự kia, từ đó liền bị ngăn cách triệt để, thành một nơi thế ngoại thanh tu thật sự.
Đương nhiên, đây là chuyện rất lâu sau này Giang Mộ Yên mới biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.