Chương 4:
Thập Dạ Đăng
15/11/2024
D.ục vọ.n.g của Trịnh Tuân bị nàng cắn nuốt, hắn tìm kiếm đỡ lấy thắt lưng nàng, bắt đầu dồn lực t.học vào r.út ra.
Hắn là thế tôn thứ ba mươi bốn của Trịnh thị ở Huỳnh Dương, Cao Tổ của hắn là quốc công Trịnh Quảng Nguyên. Người thân giao cho hắn trọng trách phục hưng vinh quang gia tộc mấy trăm năm trước.
Trọng trách mà hắn gánh vác, một nữ nhân từ nhỏ làm bạn với gà vịt ở nông thôn như nàng không hiểu được.
Bàn tay phía dưới xoa nắn bầu ngực cùng cặp mông vểnh cao, Trịnh Tuân nhắm mắt lại hô hấp mỗi lúc một nặng nề, trong đầu hắn giờ này có duy nhất một ý nghĩ, có thể đốt đèn lên thì tốt biết mấy.
Châm đèn ban đêm đối với các hộ ở nông thôn là một gì đó quá mức lãng phí, bởi vì giá dầu rất cao lại rất khó mua.
Nhưng hắn muốn nhìn nàng, muốn nhìn nữ nhân quyến rũ yêu mị ở dưới h.áng hắn uốn éo r.ên rỉ không ngừng, nhìn nàng giống như cây hải đường xinh đẹp đón nhận cơn mưa, vạch áo hở n.gự.c, không hề do dự mà ngẩng cổ đón nhận hắn.
“Trịnh Tuân.” Tiểu phụ nhân lộ ra âm thanh yêu kiều.
Trong bóng đêm, Trịnh Tuân duỗi tay xoa xoa hai cánh tay nàng, dịu dàng nói: “Tuân ca, Lục Nhi, gọi Tuân ca đi.”
Bàng Lục Nhi siết chặt lòng bàn tay không rên lên tiếng nào nữa.
“Lục Nhi, đợi ta trở về nhé.” Trịnh Tuân phủ lấy tay nàng, bàn tay trái ngược hoàn toàn với thân thể nàng. Bàn tay Bàng Lục Nhi rất thô ráp, khắp nơi đều là vết chai sần, những lúc trời lạnh có khi còn bị nứt nẻ.
Nàng đau chịu không nổi mới chịu xuống bếp lấy mỡ bôi lên.
“Được, ta chờ ngươi.”
Kiệu lớn có người khiêng, tỳ nữ tuỳ ý sai bảo, cuối cùng treo cổ ở nhánh cây lệch tán kia.
Lục Nhi vừa nói xong, khoé mắt nàng rơi ra một giọt nước mắt.
Động tác dưới h.á.ng nam nhân vẫn chưa dừng lại, hắn khom người, yết hầu lăn lên lộn xuống vô số lần, đầu lư.ỡi thay phiên c.ắn l.iế.m trên hai đầu v.ú run rẩy kia, sau đó hắn quyết định vùi đầu vào khối n.gự.c bên phải.
Hắn há miệng ngậm lấy núm v.ú bé xinh, cái lưỡi nhám nhám cuốn lấy đầu v.ú khiêu khích, gặm nhấm, day day.
Trịnh Tuân cao lớn, trông hơi gầy, đồ vật bên dưới lại dà.i hơn những người khác, nó đâ.m thẳng vào sao sâu bên trong, chen lấn tiến đến tận t.ử cu.ng.
Bàng Lục Nhi bị đ.âm thọc đến mê man, bên trong huyệt nàng lấp đầy bởi dư.ơ.ng v.ậ.t hắn, đỉnh đầu chạm đến cái miệng nhỏ bên trong, dục căn to lớn kia còn không biết thỏa mãn mà tiếp tục cắm vào.
“Căng…..Tuân ca căng quá…..đừng vào nữa….”
Nàng thỏa mãn theo ý hắn.
Lục Nhi bị kích thích, nửa người tê dại, thành vách chật hẹp co rút dữ dội đe dọa vậ.t cứng lộn xộn không chịu lùi nửa bước này.
Nàng ngẩng nửa thân lên, đầu v.ú đầy đặn còn ở trong miệng nam nhân, Bàng Lục Nhi bị ép chảy mồ hôi đến đầm đìa, nàng đột nhiên siết lấy eo hắn.
Mười ngón chân nho nhỏ cuộn tròn lại, thân thể nàng run lên, hoa huyệt phun ra chất lỏng, đệm chăn trên giường đất bị cơn mưa rào tưới ướt thành một mảng lớn.
Trịnh Tuân muốn đứng lên.
Bàng Lục Nhi mở rộ.ng hai chân kẹp lấy h.ông hắn để cơ thể nàng ngậm hết dư.ơ.ng vậ.t của hắn, hai tay ôm cổ không chịu buông.
“Lục Nhi?” Trinh Tuân nghi hoặc hỏi nàng.
Liền sau đó nghe được giọng nũng nịu đầy mê hoặc của nàng: “Tuân ca, ngươi nhanh quá.”
Lời này hắn từng thấy trong Tị Hỏa Đồ, bàn tay hắn chỉ lên bức vẽ đôi nam nữ điên loan đảo phượng, từng chữ từng chữ dạy nàng đọc.
Miệng lưỡi hắn khô khan, ôm lấy Bàng Lục Nhi trở mình, vậ.t cứ.ng kia vì động tác xoay người mà rú.t ra một nửa, sau lại đột nhiên c.học thẳng vào.
Bàng Lục Nhi ngồi trên hô.ng Trịnh Tuân, hắn bắt lấy eo nàng, còn mình thì th.úc mạnh từ dưới lên đồng thời dùng lực ép h.ông nàng xuống.
D.ụ.c vọ.ng to lớn cuối cùng cũng chôn sâu trong c.ơ th.ể nào, không chừa lại chút khe hở nào, â.m huy.ệt hung hắn cắn nuốt kẻ xâm lăng kia.
Hắn là thế tôn thứ ba mươi bốn của Trịnh thị ở Huỳnh Dương, Cao Tổ của hắn là quốc công Trịnh Quảng Nguyên. Người thân giao cho hắn trọng trách phục hưng vinh quang gia tộc mấy trăm năm trước.
Trọng trách mà hắn gánh vác, một nữ nhân từ nhỏ làm bạn với gà vịt ở nông thôn như nàng không hiểu được.
Bàn tay phía dưới xoa nắn bầu ngực cùng cặp mông vểnh cao, Trịnh Tuân nhắm mắt lại hô hấp mỗi lúc một nặng nề, trong đầu hắn giờ này có duy nhất một ý nghĩ, có thể đốt đèn lên thì tốt biết mấy.
Châm đèn ban đêm đối với các hộ ở nông thôn là một gì đó quá mức lãng phí, bởi vì giá dầu rất cao lại rất khó mua.
Nhưng hắn muốn nhìn nàng, muốn nhìn nữ nhân quyến rũ yêu mị ở dưới h.áng hắn uốn éo r.ên rỉ không ngừng, nhìn nàng giống như cây hải đường xinh đẹp đón nhận cơn mưa, vạch áo hở n.gự.c, không hề do dự mà ngẩng cổ đón nhận hắn.
“Trịnh Tuân.” Tiểu phụ nhân lộ ra âm thanh yêu kiều.
Trong bóng đêm, Trịnh Tuân duỗi tay xoa xoa hai cánh tay nàng, dịu dàng nói: “Tuân ca, Lục Nhi, gọi Tuân ca đi.”
Bàng Lục Nhi siết chặt lòng bàn tay không rên lên tiếng nào nữa.
“Lục Nhi, đợi ta trở về nhé.” Trịnh Tuân phủ lấy tay nàng, bàn tay trái ngược hoàn toàn với thân thể nàng. Bàn tay Bàng Lục Nhi rất thô ráp, khắp nơi đều là vết chai sần, những lúc trời lạnh có khi còn bị nứt nẻ.
Nàng đau chịu không nổi mới chịu xuống bếp lấy mỡ bôi lên.
“Được, ta chờ ngươi.”
Kiệu lớn có người khiêng, tỳ nữ tuỳ ý sai bảo, cuối cùng treo cổ ở nhánh cây lệch tán kia.
Lục Nhi vừa nói xong, khoé mắt nàng rơi ra một giọt nước mắt.
Động tác dưới h.á.ng nam nhân vẫn chưa dừng lại, hắn khom người, yết hầu lăn lên lộn xuống vô số lần, đầu lư.ỡi thay phiên c.ắn l.iế.m trên hai đầu v.ú run rẩy kia, sau đó hắn quyết định vùi đầu vào khối n.gự.c bên phải.
Hắn há miệng ngậm lấy núm v.ú bé xinh, cái lưỡi nhám nhám cuốn lấy đầu v.ú khiêu khích, gặm nhấm, day day.
Trịnh Tuân cao lớn, trông hơi gầy, đồ vật bên dưới lại dà.i hơn những người khác, nó đâ.m thẳng vào sao sâu bên trong, chen lấn tiến đến tận t.ử cu.ng.
Bàng Lục Nhi bị đ.âm thọc đến mê man, bên trong huyệt nàng lấp đầy bởi dư.ơ.ng v.ậ.t hắn, đỉnh đầu chạm đến cái miệng nhỏ bên trong, dục căn to lớn kia còn không biết thỏa mãn mà tiếp tục cắm vào.
“Căng…..Tuân ca căng quá…..đừng vào nữa….”
Nàng thỏa mãn theo ý hắn.
Lục Nhi bị kích thích, nửa người tê dại, thành vách chật hẹp co rút dữ dội đe dọa vậ.t cứng lộn xộn không chịu lùi nửa bước này.
Nàng ngẩng nửa thân lên, đầu v.ú đầy đặn còn ở trong miệng nam nhân, Bàng Lục Nhi bị ép chảy mồ hôi đến đầm đìa, nàng đột nhiên siết lấy eo hắn.
Mười ngón chân nho nhỏ cuộn tròn lại, thân thể nàng run lên, hoa huyệt phun ra chất lỏng, đệm chăn trên giường đất bị cơn mưa rào tưới ướt thành một mảng lớn.
Trịnh Tuân muốn đứng lên.
Bàng Lục Nhi mở rộ.ng hai chân kẹp lấy h.ông hắn để cơ thể nàng ngậm hết dư.ơ.ng vậ.t của hắn, hai tay ôm cổ không chịu buông.
“Lục Nhi?” Trinh Tuân nghi hoặc hỏi nàng.
Liền sau đó nghe được giọng nũng nịu đầy mê hoặc của nàng: “Tuân ca, ngươi nhanh quá.”
Lời này hắn từng thấy trong Tị Hỏa Đồ, bàn tay hắn chỉ lên bức vẽ đôi nam nữ điên loan đảo phượng, từng chữ từng chữ dạy nàng đọc.
Miệng lưỡi hắn khô khan, ôm lấy Bàng Lục Nhi trở mình, vậ.t cứ.ng kia vì động tác xoay người mà rú.t ra một nửa, sau lại đột nhiên c.học thẳng vào.
Bàng Lục Nhi ngồi trên hô.ng Trịnh Tuân, hắn bắt lấy eo nàng, còn mình thì th.úc mạnh từ dưới lên đồng thời dùng lực ép h.ông nàng xuống.
D.ụ.c vọ.ng to lớn cuối cùng cũng chôn sâu trong c.ơ th.ể nào, không chừa lại chút khe hở nào, â.m huy.ệt hung hắn cắn nuốt kẻ xâm lăng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.