Chương 53
Mèo lười ngủ ngày
25/11/2016
Kỳ Nhi từng nói, dân phong của Hạp Hách quốc rất cởi mở, nam nữ theo đuổi tình yêu trực lai trực vãng, thật thà mạnh dạn.
Con gái cũng không giống như ở Trung Nguyên thích làm ra vẻ xấu hổ, chỉ cần coi trọng nam nhân nhà nào, đêm đó sẽ đến gõ cửa sổ phòng hắn (nếu là nam tử đã kết hôn, trước cửa sổ sẽ dán một cái kẹp do chính tay vợ người đó làm, biểu thị người này đã có thê thất), nếu người nam đồng ý, đích thân ra mở cửa kết thành chuyện tốt, hai người lập tức tính chuyện hôn nhân. Ở đó, tập tục như vậy được gọi là “song hôn”. (‘song’ ở đây là ‘song cửa’)
Lúc mới nghe, đến chính tôi là người đã từng trải qua giáo dục cởi mở hiện đại của phương tây, cũng phải kinh ngạc.
Con gái Hạp Hách so với phụ nữ thời đại mới của thế kỷ 21 quả là còn dũng cảm hơn, còn cố chấp với tình yêu hơn, Kỳ Nhi chính là một điển hình.
Hoài vương phủ, nhìn kỹ cách ăn mặc trang điểm của Kỳ Nhi trước mặt, tôi không nhịn được nói: “Bộ ngươi chuẩn bị gả cho Huyền Nguyệt thật đấy hả?”
Kỳ thật trước đó tôi đã từng nói, Kỳ Nhi nhà tôi tướng mạo xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, bọn nha hoàn của Mục vương phủ đương nhiên là không thể sánh bằng. Hiện tại, sau khi điểm trang, quả thật so với tôi còn có dáng vẻ công chúa hơn.
Kỳ Nhi cứ như lẽ thường mà gật đầu, thừa dịp trong phòng không ai, nháy mắt ra hiệu cho tôi: “Liêm Chi, ta đúng thật là bị tỷ hại thảm rồi, nếu không phải vì sợ tỷ bị phụ hãn giết chết, có nói gì ta cũng không muốn bại lộ thân phận công chúa sớm như vầy đâu.”
Thấy Kỳ Nhi bỉu môi thở dài, tôi không khỏi nhớ lại dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của Kỳ Nhi hồi còn giả làm nha hoàn, không phúc hậu mà ‘cười hì hì’ ra tiếng.
Tôi nói: “Kỳ Nhi, nếu như không xảy ra chuyện này, chẳng lẽ là ngươi định giả bộ tiếp nữa sao?”
Nghe vậy, Kỳ Nhi ra sức mà gật gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Từ nhỏ phụ hãn đã dạy cho bọn ta, chỉ cần thích thứ gì cho dù có cướp, cũng phải đoạt được về. Từ lần đầu gặp Huyền Nguyệt ta đã xác định hắn là ‘người đã định sẵn’ của ta, nếu dụ dỗ, bức hôn cũng không được, vậy thì ta liền giả làm nha hoàn để tiếp cận hắn, cho đến lúc hắn thật thích ta mới thôi!”
Trố mắt líu lưỡi!
Hạp Hách quốc đúng là Hạp Hách quốc, ngay đến cả câu nói của quốc vương dạy con gái cũng giống như trùm thổ phỉ nói. Chỉ là, dụ dỗ với bức hôn…
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, lập tức nâng cầm lên nói: “Kỳ Nhi, đừng có nói cho ta biết ngươi với Huyền Nguyệt ‘không hẹn mà gặp’ cũng là do ngươi sắp xếp đó.”
Kỳ Nhi có vẻ không cho là đúng nói, “Đương nhiên là do ta an bài, nếu là người khác, tỷ cho rằng nhìn thấy hết thân thể bản công chúa còn có thể toàn vẹn không tổn hao gì mà trở về sao?”
Nói xong, Kỳ Nhi có chút bị thua, “Nhưng lúc Huyền Nguyệt thấy ta, chỉ khẽ cười cười, rồi lên bờ.” Dừng một chút, vẻ mặt như sương giá của Kỳ Nhi bỗng thay thành nụ cười.
“Bất quá cũng không sao cả, ta nhất định có cách bắt hắn thành thân, hơn nữa, người Trung Nguyên không phải lưu hành ‘quân tử bất loạn’ sao? Hắn là mẫu người tốt!”
Tôi lau mồ hôi, “Quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.”
Nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương. Lúc mới vào Mục vương phủ tôi không biết tí quy củ gì, Kỳ Nhi liền thừa cơ hội mỗi ngày đi mua đồ, giúp tôi tìm hiểu rất nhiều tin tức mang về. Giờ xem ra, chỗ nào là giúp tôi, quả thực là vì Huyền Nguyệt bù lại kiến thức Trung Nguyên thì có, chỉ đáng thương cho bản công chúa… phi! Chỉ đáng thương cho kẻ bất tài tôi, bị bán còn giúp Kỳ Nhi điếm tiền.
Kỳ Nhi thấy tôi buồn bả ỉu xìu, đột nhiên lại khan khan giọng nói: “Liêm Chi, ta biết tỷ không phải là Tố Tâm.”
“Ừ”.
Đến nông nỗi này rồi, tôi thật cũng không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.
“Kỳ thật, ta cũng không định chia rẽ tỷ với An Lăng Nhiên, càng không có hứng thú bắt tỷ làm tỳ nữ, chỉ là, ta cảm thấy với tình hình hôm nay có vẻ như không thích hợp để tỷ quay về Mục vương phủ”.
Tôi hơi hơi hít hít mũi, “Kỳ Nhi hôm nay thật cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi, ta đã bị mấy lời ngon ngọt của tiểu ngu ngốc lừa về. Chỉ là, mấy lời ngon ngon ngọt này không phải dành cho ta, mà là Tố Tâm.”
Cười cười tự giễu, lúc này tôi mới nói rõ ra hết đầu đuôi ngọn ngành.
Trong đó bao gồm tôi xuyên qua thế nào, còn làm sao Tá thi hoàn hồn tự động bỏ bớt, mặc dù Kỳ Nhi rất văn minh, nhưng cổ nhân trước giờ đối với thần quỷ rất kính trọng, ngộ nhỡ lại nghĩ rằng tôi là cái gì dơ bẩn, rồi tìm người lập đàn, thật không tốt cho mấy.
Kỳ Nhi có vẻ rất độ lượng, quả nhiên không có hỏi tôi nửa chữ lai lịch, chỉ nhíu mày liễu nói: “Tố Tâm tỷ tỷ là do ta mấy năm trước đi ra ngoài săn thú gặp được, lúc đó nàng ấy cả người máu chảy đầm đìa, hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại chỉ nói mình bị sơn tặc đuổi giết, bây giờ kết hợp với những lời say rượu An Lăng Nhiên, rất có thể là bọn thích khách ám sát An Lăng Nhiên đốt nhà của nàng, nàng bất đắc dĩ mới chạy nạn vào lãnh thổ Hạp Hách quốc.”
Từ đó, Tố Tâm liền ở lại bên người Kỳ Nhi, bởi vì nàng tinh thông ý lý, tính tình hiền lành, phụ hãn và mọi người trong cung rất thích nàng. Kỳ Nhi gả vào Lạc Vân quốc, lại phát hiện đã bị tráo, Tố Tâm vì lo lắng quan hệ bang giao hai nước, chủ động xin đi giết giặc gả cho tên thế tử ngốc, lúc đó, cả hai người bọn họ đều không biết thế tử này chính là chàng thiếu niên mà hồi trước Tố Tâm từng cứu, cũng không ai ngờ được, Tố Tâm lại vì một trái mận mà hồn đoạn Lạc Vân.
Nghe đến điều này, trong lòng không khỏi run sợ.
Người hiền lành trong miệng Kỳ Nhi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, so với nào là xem bệnh nào là giỏi bếp núc của Tố Tâm, tôi rõ là cái gì cũng tệ, nếu tiểu ngu ngốc biết rõ tôi là giả, còn hay không…
Đang hết sức miên man suy nghĩ, lại cảm thấy như có người vỗ vai của tôi, ngẩng đầu dậy vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt trong veo của Kỳ Nhi.
“Liêm Chi, có biết vì sao lúc trước ta lại giúp người của Mục vương phủ tác hợp tỷ với An Lăng Nhiên không? Bởi vì người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta thấy rõ hắn là thật lòng với tỷ.”
“Có điều, người hắn thật lòng là Tố Tâm, chứ không phải Liêm Chi ta.”
Tôi trừ bỏ rắc rối gây chuyện, ngay đến cả một cánh hoa cũng chưa tước.
Kỳ Nhi lắc đầu, nhìn về phía cả một vườn hoa hải đường ngoài cửa sổ nói: “Ta thấy không hẳn. Mặc dù An Lăng Nhiên có ơn với Tố Tâm, nhưng tình cảm mang ơn lúc ấy còn lớn hơn tình yêu, khi đó An Lăng Nhiên mới mười hai tuổi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm cũng mười bốn, cái gì gọi là “sau này không phải Tố Tâm không cưới” nhưng lời này theo ý ta ngược lại là do An Lăng tiểu tử nhất thời bối rối và tự mình đa tình thôi, ta ở bên cạnh Tố Tâm tỷ tỷ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nàng ấy nhắc tới tên người này, bởi vậy liền có thể hiểu được Tố Tâm tỷ tỷ chỉ coi hắn như một đứa em trai bình thường thôi, một người bệnh bình thường mà thôi.”
Dứt lời, Kỳ Nhi nhếch nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
Tôi có chút mờ mịt, nếu những lời Kỳ Nhi nói là đúng, vậy tiểu ngu ngốc không phải là khổng tước hơn mười năm trời sao?
“Kỳ Nhi ý của ngươi là?”
“Ý của ta là, người mà An Lăng Nhiên thực sự bắt đầu tiếp xúc chính là Liêm Chi tỷ, yêu cũng là Liêm Chi tỷ, người hay ở bên cạnh cũng là Liêm Chi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm chỉ là một ngòi nổ, tỷ cũng không cần phải quá tự ti, tốt nhất là nên nói rõ với An Lăng Nhiên đi.”
Tôi cắn cắn môi, không nói chuyện.
Kỳ Nhi nói tuy cũng có lý, nhưng mà ngộ nhỡ tiểu ngu ngốc cố chấp, hoặc là bởi vì mối tình đầu rất đẹp, đang sống sờ sờ lại bị tôi đánh nát, có khi nào từ nay về sau không gượng dậy nổi không?
Kỳ Nhi thấy thế, đoạn sốt ruột mà dậm chân cắn răng nói: “Liêm Chi ơi Liêm Chi, tỷ sao lại không quả quyết thế hả? Tỷ ngẫm lại coi, tỷ với tiểu ngu ngốc dù có nói thế nào thì cũng đã ngủ chung nhiều tối như thế, mặc kệ hắn có còn thích Tố Tâm tỷ tỷ thật hay không, phát hiện ngủ nhầm giường, đè nhầm người, nhưng dù sao cũng là một đêm vợ chồng trăm ngày ân. Tỷ xem, đến một ngọn núi lớn như Huyền Nguyệt mà còn không sợ vót không đều, sao tỷ lại phải sợ một cái sườn núi nhỏ nhoi như An Lăng Nhiên chứ? Hả?”
-_-|||
Kỳ thật tôi rất cảm kích Kỳ Nhi cổ vũ tôi, chỉ là, cô ấy có cần phải dùng đến từ ngữ “ngủ chung nhiều tối” với “đè nhầm người” như vậy chứ 囧?
…………
Dưới góc tường, tôi nhìn trời lần thứ N thở dài.
Trở về tìm tiểu ngu ngốc là mục đích chính của tôi, thật sự không còn mặt mũi nào để mà quanh minh chính đại đi vào bằng cửa lớn của Mục vương phủ.
Thứ nhất, tôi không còn là thân phận công chúa, rất băn khoăn về thái độ của bọn hạ nhân đối với tôi; thứ hai, lỡ không may gặp phải con chim già trụi lông kia và Trần Hiền Nhu, thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại nghênh ngang mà nói cho họ, tôi trở về tìm tiểu ngu ngốc để làm hòa sao?
Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đứng ở chỗ góc tường đã từng leo rất nhiều lần, lâu ngày không tới.
Còn đang do dự leo vào trong rồi thì nên giải thích thế nào với tiểu ngu ngốc, tôi chợt nghe ở hướng Tây có tiếng động, sợ là người của Mục vương phủ đi qua, đoạn nhanh chóng kiếm chỗ ẩn nấp.
Xa xa, có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi tới, tựa hồ còn truyền tới âm thanh chửi mát.
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là giọng nói của thằng nhóc sai vặt Lý Nhị Oa trong phủ.
Chốc lát, Lý Nhị Oa càng đi đến gần, tôi sợ bị phát hiện, bèn nhanh chóng lấy cái gầu hốt rác che kín lại.
Từ chỗ hở nhìn ra, tôi thấy Lý Nhi Oa đang túm một đứa nhỏ đi tới.
“Bà nội nó, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, Mục vương phủ không có ai tên Tố Tâm, thằng nhóc lừa bịp như ngươi sao cứ muốn xông vào trong hoài thế hả?”
Nói xong, liền túm đứa nhỏ trong tay ném một cái, đứa nhỏ bị quăng ngã vào đống rác, vừa hay đè trên người tôi.
o(>﹏<)o lưng của lão nương chút xíu nữa đã đứt làm đôi, thằng nhóc quỷ này, sao lại nặng thế? Thế mà Lý Nhị Oa lại còn chưa đi, tôi chỉ đành cắn răng chịu đựng không dám nhúc nhích.
Thằng nhóc từ đầu tới cuối vẫn không nói câu nào, đến lầm bầm cũng không có, Lý Nhị Oa mắng thêm vài câu xong, rồi mới đi.
Thấy Lý Nhị Oa đi xa, tôi vội vàng nhích người đứng dậy.
Thằng nhóc kia cảm thấy dưới người có gì đó động đậy, lập tức hét to: “Ai?!”
“Ta, ta!” Thằng nhóc này, hồi nãy bị Lý Nhị Oa mắng như tát máu chó vào mặt, nó đến cả rắm cũng không thèm phóng, bây giờ bất quá chỉ có người trốn dưới cái gầu xúc rác, có cần phải hét lớn thế không?
Thằng nhóc rách rưới đứng dậy, tôi lúc này mới được bò ra khỏi cái gầu xúc rác, còn chưa kịp thở, thằng nhóc lại không biết bị cái gì kích thích, đôi mặt đột nhiên lóe sáng, thừa dịp tôi không chú ý, nhoáng một cái nhảy vào trong lòng tôi khóc lớn: “Nương…”
Vừa gọi, cái bàn tay nhỏ bé cũng đồng thời bám víu vào lưng của tôi, ra sức mà ôm.
Ôi chúa ơi, cái lưng này về sau đừng có hòng mà nghĩ tới chuyện đứng thẳng lên được.
“A a a!” Rốt cuộc tôi cũng đau chịu không nổi mà hét ầm lên.
Nhưng thằng nhóc cũng chả mảy may, lau nước mắt nước mũi lên người tôi xong mới ngẩng đầu lên nức nở nói: “Nương, ta với phụ hãn tìm người khổ lắm, oa…”
Tôi bị nước mắt của thằng nhóc này hoàn toàn chinh phục, hết biết nói gì luôn rồi.
Cứ như vậy, tôi chống hai tay ngồi dưới đất, thằng nhóc ôm lấy lưng của tôi khóc đến hoa rơi nước chảy.
Một lát sau, thằng nhóc rốt cuộc cũng khóc đủ, lau nước mắt xong, kéo tôi dậy.
Tức khắc, ấn tượng của tôi dành cho thằng nhóc này cũng tốt lên. Tôi cảm thấy, thằng nhóc này mặc dù ngốc thì có ngốc, nhưng còn biết kinh già yêu trẻ cũng là tốt.
Ai ngờ được, tôi bất ngờ lại bị nó lôi ngồi dậy rồi kéo chạy ra ngoài.
“Này, này…”
Còn chưa kịp nói hết câu, thằng nhóc đã kéo tôi chạy ngang chạy dọc trên đường.
“Nương, nếu không đi, phụ hãn sẽ chết!”
…………
Thở hồng hộc chạy tới một cái miếu cũ ở ngoài ngoại ô, thằng nhóc rốt cuộc mới chịu thương tiếc cho cái mạng già và cái lưng già cõi của tôi, buông tay dẫn tôi vào miếu.
Còn chưa kịp thở đều đặn, chợt nghe thấy giọng nói cảnh giác của thằng nhóc vang lên: “Ngươi là ai?!”
“Đang làm gì phụ hãn của ta thế hả?”
Đối lập với giọng nói rõ ràng và khẩn trương của thằng nhóc, một giọng nam hơi khàn khàn nhưng vô cùng điềm tĩnh và đầy quyết đoán.
“Ngươi đừng sợ, là Vượng Trạch nhà ta dẫn tới, phụ hãn của ngươi hình như bị trúng độc.”
Tên còn lại nói: “Chậc, bị thương khá nặng, phải lập tức khiêng tới chỗ Lão Trương mới được.”
Nghe vậy, tôi mừng rỡ, cũng bất chấp cái lưng với cái mạng già, cứ như cô thiếu nữ nhẹ nhàng chạy vào trong miếu, đôi mắt sáng như sao.
“Tiểu ngu ngốc!”
Tiểu ngu ngốc cùng với Văn Mặc Ngọc vốn đang vùi đầu xem xét thương thế người bệnh, nghe tôi gọi đoạn quay đầu lại.
“Liêm Nhi?”
Rõ là tiểu biệt thắng tân hôn, nửa ngày không gặp, tướng công nhà tôi mặt mày phơi phới, tuấn tú như vậy, đem cái tên Phan An nào đấy ra dẫm nát dưới lòng bàn chân, một tiếng gọi thân mật càng khiến cho tim tôi thêm nhộn nhạo.
“Liêm Nhi, sao nàng lại tới chỗ này? Ta còn đang định đến Hoài vương phủ đoán nàng.”
Tôi nheo mắt cười hì hì, vứt những gì Kỳ Nhi nói hết ra sau đầu, chỉ duỗi hai cái trảo ra nhào vào trong lòng ngực của hắn nói: “Khéo thật, ta cũng đang định tới Mục vương phủ tìm ngươi, rốt cuộc lại bị thằng bé này…”
Tôi mới xoay người nhìn thằng nhóc, đã thấy vẻ mặt đầy thù hằn của nó đang trừng tôi với tiểu ngu ngốc, nín bặt, nuốt câu sau ngược trở vào.
Thằng nhóc tựa như bị cái gì kích thích, đẩy Văn Mặc Ngọc ra rồi nghẹn ngào nói: “Phụ hãn, phụ hãn, người tỉnh lại đi, oa oa!”
“Phụ hãn, còn dẫn mẫu thân đến rồi này.”
Câu này vậy mà lại có tác dụng, nam nhân vốn vẫn nằm không nhúc nhích bỗng nhích nhích mí mắt, chốc lát rồi mở ra, cứ nhìn tôi chầm chầm rồi nói lẩm bẩm: “Tố Tâm, Tố Tâm!”
Tôi vẫn còn ở trong ngực tiểu ngu ngốc, nháy nháy mắt nhìn một cách vô lương. Đôi mắt chứa đầy nước rất vô tội thầm truyền thông tin “Ta cái gì cũng không có làm”, “Cái gì cũng không biết”.
Có lẽ là nửa ngày không gặp như cách 1,5 thu*, tiểu ngu ngốc lựa chọn cũng không thèm nhìn nam nhân nằm trên mặt đất, chỉ lấy tay ôm lấy lưng tôi.
(*) Của người ta là một ngày không gặp như cách ba thu.
“Liêm Nhi, nàng nặng.”
Nói thừa, ta đặt hết sức lực cơ thể lên người ngươi, không nặng sao được?
Một bức tranh hài hóa như thế, lại đột nhiên bị thằng nhóc kia xé nát.
Thằng nhóc dùng thiết đầu công tách tôi với tiểu ngu ngốc, sau đó nhào vào trong lòng tôi muốn khóc cũng không khóc được mà méo miệng: “Nương, người mau cứu cứu phụ hãn đi!”
“Nương, nương đừng tức giận, đừng bỏ nhà đi, sau này người một nhà chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Nương, nương đã nói là vĩnh viễn chỉ ~ yêu con với phụ hãn”.
“…”
Khóe miệng run rẩy, tôi đã không nói nên lời.
Văn Mặc Ngọc vốn còn đang im lặng thấy thế, bèn phủi phủi quần áo đứng dậy, chỉ e sợ thiên hạ còn chưa loạn cười khẩy nói: “Đúng thật là không xảo làm sao thành sách mà. An Lăng huynh, còn muốn nâng tới cho Lão Trương không? Hay là để ta giúp huynh trực tiếp giải quyết tình địch luôn nhé?”
Chớp mắt, bị thằng nhóc quăng ánh mắt giết người sang.
Văn Mặc Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ mà chỉ chỉ vào thằng nhóc, “Mang đứa con chồng trước quăng làm thức ăn cho Vượng Trạch cũng không tồi.”
Con gái cũng không giống như ở Trung Nguyên thích làm ra vẻ xấu hổ, chỉ cần coi trọng nam nhân nhà nào, đêm đó sẽ đến gõ cửa sổ phòng hắn (nếu là nam tử đã kết hôn, trước cửa sổ sẽ dán một cái kẹp do chính tay vợ người đó làm, biểu thị người này đã có thê thất), nếu người nam đồng ý, đích thân ra mở cửa kết thành chuyện tốt, hai người lập tức tính chuyện hôn nhân. Ở đó, tập tục như vậy được gọi là “song hôn”. (‘song’ ở đây là ‘song cửa’)
Lúc mới nghe, đến chính tôi là người đã từng trải qua giáo dục cởi mở hiện đại của phương tây, cũng phải kinh ngạc.
Con gái Hạp Hách so với phụ nữ thời đại mới của thế kỷ 21 quả là còn dũng cảm hơn, còn cố chấp với tình yêu hơn, Kỳ Nhi chính là một điển hình.
Hoài vương phủ, nhìn kỹ cách ăn mặc trang điểm của Kỳ Nhi trước mặt, tôi không nhịn được nói: “Bộ ngươi chuẩn bị gả cho Huyền Nguyệt thật đấy hả?”
Kỳ thật trước đó tôi đã từng nói, Kỳ Nhi nhà tôi tướng mạo xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, bọn nha hoàn của Mục vương phủ đương nhiên là không thể sánh bằng. Hiện tại, sau khi điểm trang, quả thật so với tôi còn có dáng vẻ công chúa hơn.
Kỳ Nhi cứ như lẽ thường mà gật đầu, thừa dịp trong phòng không ai, nháy mắt ra hiệu cho tôi: “Liêm Chi, ta đúng thật là bị tỷ hại thảm rồi, nếu không phải vì sợ tỷ bị phụ hãn giết chết, có nói gì ta cũng không muốn bại lộ thân phận công chúa sớm như vầy đâu.”
Thấy Kỳ Nhi bỉu môi thở dài, tôi không khỏi nhớ lại dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của Kỳ Nhi hồi còn giả làm nha hoàn, không phúc hậu mà ‘cười hì hì’ ra tiếng.
Tôi nói: “Kỳ Nhi, nếu như không xảy ra chuyện này, chẳng lẽ là ngươi định giả bộ tiếp nữa sao?”
Nghe vậy, Kỳ Nhi ra sức mà gật gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Từ nhỏ phụ hãn đã dạy cho bọn ta, chỉ cần thích thứ gì cho dù có cướp, cũng phải đoạt được về. Từ lần đầu gặp Huyền Nguyệt ta đã xác định hắn là ‘người đã định sẵn’ của ta, nếu dụ dỗ, bức hôn cũng không được, vậy thì ta liền giả làm nha hoàn để tiếp cận hắn, cho đến lúc hắn thật thích ta mới thôi!”
Trố mắt líu lưỡi!
Hạp Hách quốc đúng là Hạp Hách quốc, ngay đến cả câu nói của quốc vương dạy con gái cũng giống như trùm thổ phỉ nói. Chỉ là, dụ dỗ với bức hôn…
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, lập tức nâng cầm lên nói: “Kỳ Nhi, đừng có nói cho ta biết ngươi với Huyền Nguyệt ‘không hẹn mà gặp’ cũng là do ngươi sắp xếp đó.”
Kỳ Nhi có vẻ không cho là đúng nói, “Đương nhiên là do ta an bài, nếu là người khác, tỷ cho rằng nhìn thấy hết thân thể bản công chúa còn có thể toàn vẹn không tổn hao gì mà trở về sao?”
Nói xong, Kỳ Nhi có chút bị thua, “Nhưng lúc Huyền Nguyệt thấy ta, chỉ khẽ cười cười, rồi lên bờ.” Dừng một chút, vẻ mặt như sương giá của Kỳ Nhi bỗng thay thành nụ cười.
“Bất quá cũng không sao cả, ta nhất định có cách bắt hắn thành thân, hơn nữa, người Trung Nguyên không phải lưu hành ‘quân tử bất loạn’ sao? Hắn là mẫu người tốt!”
Tôi lau mồ hôi, “Quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.”
Nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương. Lúc mới vào Mục vương phủ tôi không biết tí quy củ gì, Kỳ Nhi liền thừa cơ hội mỗi ngày đi mua đồ, giúp tôi tìm hiểu rất nhiều tin tức mang về. Giờ xem ra, chỗ nào là giúp tôi, quả thực là vì Huyền Nguyệt bù lại kiến thức Trung Nguyên thì có, chỉ đáng thương cho bản công chúa… phi! Chỉ đáng thương cho kẻ bất tài tôi, bị bán còn giúp Kỳ Nhi điếm tiền.
Kỳ Nhi thấy tôi buồn bả ỉu xìu, đột nhiên lại khan khan giọng nói: “Liêm Chi, ta biết tỷ không phải là Tố Tâm.”
“Ừ”.
Đến nông nỗi này rồi, tôi thật cũng không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.
“Kỳ thật, ta cũng không định chia rẽ tỷ với An Lăng Nhiên, càng không có hứng thú bắt tỷ làm tỳ nữ, chỉ là, ta cảm thấy với tình hình hôm nay có vẻ như không thích hợp để tỷ quay về Mục vương phủ”.
Tôi hơi hơi hít hít mũi, “Kỳ Nhi hôm nay thật cảm ơn ngươi. Nếu không nhờ ngươi, ta đã bị mấy lời ngon ngọt của tiểu ngu ngốc lừa về. Chỉ là, mấy lời ngon ngon ngọt này không phải dành cho ta, mà là Tố Tâm.”
Cười cười tự giễu, lúc này tôi mới nói rõ ra hết đầu đuôi ngọn ngành.
Trong đó bao gồm tôi xuyên qua thế nào, còn làm sao Tá thi hoàn hồn tự động bỏ bớt, mặc dù Kỳ Nhi rất văn minh, nhưng cổ nhân trước giờ đối với thần quỷ rất kính trọng, ngộ nhỡ lại nghĩ rằng tôi là cái gì dơ bẩn, rồi tìm người lập đàn, thật không tốt cho mấy.
Kỳ Nhi có vẻ rất độ lượng, quả nhiên không có hỏi tôi nửa chữ lai lịch, chỉ nhíu mày liễu nói: “Tố Tâm tỷ tỷ là do ta mấy năm trước đi ra ngoài săn thú gặp được, lúc đó nàng ấy cả người máu chảy đầm đìa, hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại chỉ nói mình bị sơn tặc đuổi giết, bây giờ kết hợp với những lời say rượu An Lăng Nhiên, rất có thể là bọn thích khách ám sát An Lăng Nhiên đốt nhà của nàng, nàng bất đắc dĩ mới chạy nạn vào lãnh thổ Hạp Hách quốc.”
Từ đó, Tố Tâm liền ở lại bên người Kỳ Nhi, bởi vì nàng tinh thông ý lý, tính tình hiền lành, phụ hãn và mọi người trong cung rất thích nàng. Kỳ Nhi gả vào Lạc Vân quốc, lại phát hiện đã bị tráo, Tố Tâm vì lo lắng quan hệ bang giao hai nước, chủ động xin đi giết giặc gả cho tên thế tử ngốc, lúc đó, cả hai người bọn họ đều không biết thế tử này chính là chàng thiếu niên mà hồi trước Tố Tâm từng cứu, cũng không ai ngờ được, Tố Tâm lại vì một trái mận mà hồn đoạn Lạc Vân.
Nghe đến điều này, trong lòng không khỏi run sợ.
Người hiền lành trong miệng Kỳ Nhi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, so với nào là xem bệnh nào là giỏi bếp núc của Tố Tâm, tôi rõ là cái gì cũng tệ, nếu tiểu ngu ngốc biết rõ tôi là giả, còn hay không…
Đang hết sức miên man suy nghĩ, lại cảm thấy như có người vỗ vai của tôi, ngẩng đầu dậy vừa đúng lúc chạm phải đôi mắt trong veo của Kỳ Nhi.
“Liêm Chi, có biết vì sao lúc trước ta lại giúp người của Mục vương phủ tác hợp tỷ với An Lăng Nhiên không? Bởi vì người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta thấy rõ hắn là thật lòng với tỷ.”
“Có điều, người hắn thật lòng là Tố Tâm, chứ không phải Liêm Chi ta.”
Tôi trừ bỏ rắc rối gây chuyện, ngay đến cả một cánh hoa cũng chưa tước.
Kỳ Nhi lắc đầu, nhìn về phía cả một vườn hoa hải đường ngoài cửa sổ nói: “Ta thấy không hẳn. Mặc dù An Lăng Nhiên có ơn với Tố Tâm, nhưng tình cảm mang ơn lúc ấy còn lớn hơn tình yêu, khi đó An Lăng Nhiên mới mười hai tuổi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm cũng mười bốn, cái gì gọi là “sau này không phải Tố Tâm không cưới” nhưng lời này theo ý ta ngược lại là do An Lăng tiểu tử nhất thời bối rối và tự mình đa tình thôi, ta ở bên cạnh Tố Tâm tỷ tỷ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nàng ấy nhắc tới tên người này, bởi vậy liền có thể hiểu được Tố Tâm tỷ tỷ chỉ coi hắn như một đứa em trai bình thường thôi, một người bệnh bình thường mà thôi.”
Dứt lời, Kỳ Nhi nhếch nhếch khóe miệng, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
Tôi có chút mờ mịt, nếu những lời Kỳ Nhi nói là đúng, vậy tiểu ngu ngốc không phải là khổng tước hơn mười năm trời sao?
“Kỳ Nhi ý của ngươi là?”
“Ý của ta là, người mà An Lăng Nhiên thực sự bắt đầu tiếp xúc chính là Liêm Chi tỷ, yêu cũng là Liêm Chi tỷ, người hay ở bên cạnh cũng là Liêm Chi, Tố Tâm tỷ tỷ nhiều lắm chỉ là một ngòi nổ, tỷ cũng không cần phải quá tự ti, tốt nhất là nên nói rõ với An Lăng Nhiên đi.”
Tôi cắn cắn môi, không nói chuyện.
Kỳ Nhi nói tuy cũng có lý, nhưng mà ngộ nhỡ tiểu ngu ngốc cố chấp, hoặc là bởi vì mối tình đầu rất đẹp, đang sống sờ sờ lại bị tôi đánh nát, có khi nào từ nay về sau không gượng dậy nổi không?
Kỳ Nhi thấy thế, đoạn sốt ruột mà dậm chân cắn răng nói: “Liêm Chi ơi Liêm Chi, tỷ sao lại không quả quyết thế hả? Tỷ ngẫm lại coi, tỷ với tiểu ngu ngốc dù có nói thế nào thì cũng đã ngủ chung nhiều tối như thế, mặc kệ hắn có còn thích Tố Tâm tỷ tỷ thật hay không, phát hiện ngủ nhầm giường, đè nhầm người, nhưng dù sao cũng là một đêm vợ chồng trăm ngày ân. Tỷ xem, đến một ngọn núi lớn như Huyền Nguyệt mà còn không sợ vót không đều, sao tỷ lại phải sợ một cái sườn núi nhỏ nhoi như An Lăng Nhiên chứ? Hả?”
-_-|||
Kỳ thật tôi rất cảm kích Kỳ Nhi cổ vũ tôi, chỉ là, cô ấy có cần phải dùng đến từ ngữ “ngủ chung nhiều tối” với “đè nhầm người” như vậy chứ 囧?
…………
Dưới góc tường, tôi nhìn trời lần thứ N thở dài.
Trở về tìm tiểu ngu ngốc là mục đích chính của tôi, thật sự không còn mặt mũi nào để mà quanh minh chính đại đi vào bằng cửa lớn của Mục vương phủ.
Thứ nhất, tôi không còn là thân phận công chúa, rất băn khoăn về thái độ của bọn hạ nhân đối với tôi; thứ hai, lỡ không may gặp phải con chim già trụi lông kia và Trần Hiền Nhu, thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại nghênh ngang mà nói cho họ, tôi trở về tìm tiểu ngu ngốc để làm hòa sao?
Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đứng ở chỗ góc tường đã từng leo rất nhiều lần, lâu ngày không tới.
Còn đang do dự leo vào trong rồi thì nên giải thích thế nào với tiểu ngu ngốc, tôi chợt nghe ở hướng Tây có tiếng động, sợ là người của Mục vương phủ đi qua, đoạn nhanh chóng kiếm chỗ ẩn nấp.
Xa xa, có hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi tới, tựa hồ còn truyền tới âm thanh chửi mát.
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là giọng nói của thằng nhóc sai vặt Lý Nhị Oa trong phủ.
Chốc lát, Lý Nhị Oa càng đi đến gần, tôi sợ bị phát hiện, bèn nhanh chóng lấy cái gầu hốt rác che kín lại.
Từ chỗ hở nhìn ra, tôi thấy Lý Nhi Oa đang túm một đứa nhỏ đi tới.
“Bà nội nó, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, Mục vương phủ không có ai tên Tố Tâm, thằng nhóc lừa bịp như ngươi sao cứ muốn xông vào trong hoài thế hả?”
Nói xong, liền túm đứa nhỏ trong tay ném một cái, đứa nhỏ bị quăng ngã vào đống rác, vừa hay đè trên người tôi.
o(>﹏<)o lưng của lão nương chút xíu nữa đã đứt làm đôi, thằng nhóc quỷ này, sao lại nặng thế? Thế mà Lý Nhị Oa lại còn chưa đi, tôi chỉ đành cắn răng chịu đựng không dám nhúc nhích.
Thằng nhóc từ đầu tới cuối vẫn không nói câu nào, đến lầm bầm cũng không có, Lý Nhị Oa mắng thêm vài câu xong, rồi mới đi.
Thấy Lý Nhị Oa đi xa, tôi vội vàng nhích người đứng dậy.
Thằng nhóc kia cảm thấy dưới người có gì đó động đậy, lập tức hét to: “Ai?!”
“Ta, ta!” Thằng nhóc này, hồi nãy bị Lý Nhị Oa mắng như tát máu chó vào mặt, nó đến cả rắm cũng không thèm phóng, bây giờ bất quá chỉ có người trốn dưới cái gầu xúc rác, có cần phải hét lớn thế không?
Thằng nhóc rách rưới đứng dậy, tôi lúc này mới được bò ra khỏi cái gầu xúc rác, còn chưa kịp thở, thằng nhóc lại không biết bị cái gì kích thích, đôi mặt đột nhiên lóe sáng, thừa dịp tôi không chú ý, nhoáng một cái nhảy vào trong lòng tôi khóc lớn: “Nương…”
Vừa gọi, cái bàn tay nhỏ bé cũng đồng thời bám víu vào lưng của tôi, ra sức mà ôm.
Ôi chúa ơi, cái lưng này về sau đừng có hòng mà nghĩ tới chuyện đứng thẳng lên được.
“A a a!” Rốt cuộc tôi cũng đau chịu không nổi mà hét ầm lên.
Nhưng thằng nhóc cũng chả mảy may, lau nước mắt nước mũi lên người tôi xong mới ngẩng đầu lên nức nở nói: “Nương, ta với phụ hãn tìm người khổ lắm, oa…”
Tôi bị nước mắt của thằng nhóc này hoàn toàn chinh phục, hết biết nói gì luôn rồi.
Cứ như vậy, tôi chống hai tay ngồi dưới đất, thằng nhóc ôm lấy lưng của tôi khóc đến hoa rơi nước chảy.
Một lát sau, thằng nhóc rốt cuộc cũng khóc đủ, lau nước mắt xong, kéo tôi dậy.
Tức khắc, ấn tượng của tôi dành cho thằng nhóc này cũng tốt lên. Tôi cảm thấy, thằng nhóc này mặc dù ngốc thì có ngốc, nhưng còn biết kinh già yêu trẻ cũng là tốt.
Ai ngờ được, tôi bất ngờ lại bị nó lôi ngồi dậy rồi kéo chạy ra ngoài.
“Này, này…”
Còn chưa kịp nói hết câu, thằng nhóc đã kéo tôi chạy ngang chạy dọc trên đường.
“Nương, nếu không đi, phụ hãn sẽ chết!”
…………
Thở hồng hộc chạy tới một cái miếu cũ ở ngoài ngoại ô, thằng nhóc rốt cuộc mới chịu thương tiếc cho cái mạng già và cái lưng già cõi của tôi, buông tay dẫn tôi vào miếu.
Còn chưa kịp thở đều đặn, chợt nghe thấy giọng nói cảnh giác của thằng nhóc vang lên: “Ngươi là ai?!”
“Đang làm gì phụ hãn của ta thế hả?”
Đối lập với giọng nói rõ ràng và khẩn trương của thằng nhóc, một giọng nam hơi khàn khàn nhưng vô cùng điềm tĩnh và đầy quyết đoán.
“Ngươi đừng sợ, là Vượng Trạch nhà ta dẫn tới, phụ hãn của ngươi hình như bị trúng độc.”
Tên còn lại nói: “Chậc, bị thương khá nặng, phải lập tức khiêng tới chỗ Lão Trương mới được.”
Nghe vậy, tôi mừng rỡ, cũng bất chấp cái lưng với cái mạng già, cứ như cô thiếu nữ nhẹ nhàng chạy vào trong miếu, đôi mắt sáng như sao.
“Tiểu ngu ngốc!”
Tiểu ngu ngốc cùng với Văn Mặc Ngọc vốn đang vùi đầu xem xét thương thế người bệnh, nghe tôi gọi đoạn quay đầu lại.
“Liêm Nhi?”
Rõ là tiểu biệt thắng tân hôn, nửa ngày không gặp, tướng công nhà tôi mặt mày phơi phới, tuấn tú như vậy, đem cái tên Phan An nào đấy ra dẫm nát dưới lòng bàn chân, một tiếng gọi thân mật càng khiến cho tim tôi thêm nhộn nhạo.
“Liêm Nhi, sao nàng lại tới chỗ này? Ta còn đang định đến Hoài vương phủ đoán nàng.”
Tôi nheo mắt cười hì hì, vứt những gì Kỳ Nhi nói hết ra sau đầu, chỉ duỗi hai cái trảo ra nhào vào trong lòng ngực của hắn nói: “Khéo thật, ta cũng đang định tới Mục vương phủ tìm ngươi, rốt cuộc lại bị thằng bé này…”
Tôi mới xoay người nhìn thằng nhóc, đã thấy vẻ mặt đầy thù hằn của nó đang trừng tôi với tiểu ngu ngốc, nín bặt, nuốt câu sau ngược trở vào.
Thằng nhóc tựa như bị cái gì kích thích, đẩy Văn Mặc Ngọc ra rồi nghẹn ngào nói: “Phụ hãn, phụ hãn, người tỉnh lại đi, oa oa!”
“Phụ hãn, còn dẫn mẫu thân đến rồi này.”
Câu này vậy mà lại có tác dụng, nam nhân vốn vẫn nằm không nhúc nhích bỗng nhích nhích mí mắt, chốc lát rồi mở ra, cứ nhìn tôi chầm chầm rồi nói lẩm bẩm: “Tố Tâm, Tố Tâm!”
Tôi vẫn còn ở trong ngực tiểu ngu ngốc, nháy nháy mắt nhìn một cách vô lương. Đôi mắt chứa đầy nước rất vô tội thầm truyền thông tin “Ta cái gì cũng không có làm”, “Cái gì cũng không biết”.
Có lẽ là nửa ngày không gặp như cách 1,5 thu*, tiểu ngu ngốc lựa chọn cũng không thèm nhìn nam nhân nằm trên mặt đất, chỉ lấy tay ôm lấy lưng tôi.
(*) Của người ta là một ngày không gặp như cách ba thu.
“Liêm Nhi, nàng nặng.”
Nói thừa, ta đặt hết sức lực cơ thể lên người ngươi, không nặng sao được?
Một bức tranh hài hóa như thế, lại đột nhiên bị thằng nhóc kia xé nát.
Thằng nhóc dùng thiết đầu công tách tôi với tiểu ngu ngốc, sau đó nhào vào trong lòng tôi muốn khóc cũng không khóc được mà méo miệng: “Nương, người mau cứu cứu phụ hãn đi!”
“Nương, nương đừng tức giận, đừng bỏ nhà đi, sau này người một nhà chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Nương, nương đã nói là vĩnh viễn chỉ ~ yêu con với phụ hãn”.
“…”
Khóe miệng run rẩy, tôi đã không nói nên lời.
Văn Mặc Ngọc vốn còn đang im lặng thấy thế, bèn phủi phủi quần áo đứng dậy, chỉ e sợ thiên hạ còn chưa loạn cười khẩy nói: “Đúng thật là không xảo làm sao thành sách mà. An Lăng huynh, còn muốn nâng tới cho Lão Trương không? Hay là để ta giúp huynh trực tiếp giải quyết tình địch luôn nhé?”
Chớp mắt, bị thằng nhóc quăng ánh mắt giết người sang.
Văn Mặc Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ mà chỉ chỉ vào thằng nhóc, “Mang đứa con chồng trước quăng làm thức ăn cho Vượng Trạch cũng không tồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.