Chương 7: Chương 5.2
Mèo lười ngủ ngày
25/11/2016
Oanh một tiếng, đầu óc tôi bị trống hết một chỗ.
Hoa đào lúc nãy, lúm đồng tiền đảo mắt không thấy đâu, An lăng Nhiên vẫn đứng bên cạnh tôi nói không ngừng.
“Vợ à vợ à, thấy ta thông minh không! Vừa vào nhà đã nhận ra ngươi là vợ của ta! Ha ha!”
Lão bà tử thấy sắc mặt tôi không tốt, thức thời kéo An Lăng Nhiên về bên người bà, một mặt nhẹ giọng khuyên giải an ủi :
“Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia lợi hại nhất thông minh nhất. Không nhận sai tiểu nha đầu thành công chúa.”
An Lăng Nhiên nghe vậy đôi mắt lóe sáng, mãnh liệt gật đầu oán giận nói : “Ừ, hừ! Để coi về sau còn ai dám kêu ta là đồ ngốc nữa!”
Rầm rầm oanh ! Sấm sét giữa trời quang a !
Ba tiếng sấm sét, đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng !
Ngốc tử, ngốc tử, ngốc tử…
An Lăng Nhiên lại là ngốc tử!
Tôi bị sững sờ tại chỗ, ngay cả tức giận đến phát run cũng quên mất, quả nhiên thượng đế rất công bằng, gương mặt tuyệt mỹ như vậy, lại là một tên ngốc !
OTZ…
Lão già râu bạc, ngươi đang đùa giỡn với ta hả !!!
Tôi hận không thể kêu ba đạo sấm sét kia trực tiếp bổ trúng vào đầu của tôi, để cho linh hồn tôi xuất khiếu trở về tìm lão đầu tử lý luận một phen, đáng tiếc, không thể !
Tôi thấy mình giống như một người ở trong phòng khí than, không cẩn thận, oanh một cái, toàn bộ. Đem bản thân thiêu đốt đến mình đầy thương tích, vẫn tiếp tục diễn trò.
Kỳ nhi nãy giờ vốn đang im lặng không nói kéo áo tôi, nói nhỏ : “Công chúa, có gì rời khỏi rồi nói sau.”
Lúc đó, âm thanh răn dạy của An Lăng Tiêu cũng càng lúc càng lớn.
“Tên khốn kia, ngươi vì cái con sói chết tiệt ngay cả hôn lễ cũng không tham gia! Ta kiếp trước rốt cuộc đã thiếu nợ tên súc sinh như ngươi cái gì ?”
An Lăng Tiêu quả là một đại tướng quân dũng mãnh, theo lý bị vợ mình, bọn đệ đệ lôi kéo, cho dù có đến mười người hắn cũng cố dứt ra, hoặc là ở Mục vương phủ, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều rồi, mọi người cũng đã dần quen rồi, An Lăng Tiêu cũng tê dại, cho nên dù tức giận vô cùng, vẫn còn một chút lý trí. Đoán chừng là sợ làm tổn thương người trong nhà, nên mới không xông ra ôm con đánh.
An Lăng Nhiên thấy phụ thân mình nổi nóng, cũng tránh sau lão bà tử mà không phải người vợ là tôi đây.
Mục vương phi Túc Phượng lôi kéo cả buổi, thở hồng hộc : “Ông nổi nóng cái gì hả ? Chuyện đã xảy ra rồi, nếu con trai đã may mắn về nhà, chính là chuyện tốt ! Ông nổi nóng con mình có thể cùng con dâu bái đường một lần nữa sao ?”
Em trai em dâu An Lăng Tiêu cũng đứng một bên khuyên nhủ : “Đúng đó đại ca, Nhiên nhi vừa mới đại hôn xong, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, mà ngay cả Hoàng thượng người cũng phân phó kĩ càng, cẩn thận dặn dò. Nếu ca ầm ĩ, để bọn nha hoàn bà tử nhìn thấy cười châm biếm cũng thôi, vạn nhất…vạn nhất rơi vào tai người ngoài, để cho bọn đại thần hoặc Hoàng thượng biết chuyện, hậu quả thật khó lường !”
An Lăng Tiêu nghe vậy, da mặt giật giật, dường như hơi xúc động. Xem ra, chuyện tôi cùng gà trống bái đường ngay cả hoàng đế cũng không biết. Mục vương này ngược lại rất biết cách làm, một tay che trời.
Túc Phượng lại nói: “Khuyên can mãi, lúc này Nhiên nhi đã trở lại, ông nhìn nó xem toàn thân dính đầy hoa ôm con mèo, có phải nên để cho nó rửa mặt chải đầu trước xong rồi mới đến chịu phạt không. Lên núi bắt sói con, không biết có bị cắn không, cũng cần phải kêu đại phu tới xem xem. Với lại con dâu còn đang ở đây, ông…”
Câu nói phía sau Túc Phượng chưa nói hết, không cần nói mọi người cũng biết, đều đồng thời nhìn về phía tôi. Mặc dù tôi rất muốn thể hiện sự rộng lượng mà nhìn bọn họ cười cười, sau đó vỗ tay nói :
“Ha ha, không sao hết không sao hết, ngốc tử vẫn là tướng công của tôi.”
Thế nhưng dù dao đi nữa tôi cũng không phải là cô công chúa ngốc vì mệnh mà xin đi giết giặc kia, kéo lại kéo da mặt, không chừng so với khóc còn khó coi hơn. Mục vương phủ này nói thật cũng quá không phúc hậu, nhi tử mình là ngốc tử cũng không thèm thông báo trước một tiếng, lại có thể kêu tôi gả vào đây!
An Lăng Tiêu động động môi, thở dài nói với tôi: “Con dâu, chuyện này từ từ sẽ nói với con.”
Rốt cuộc mới nhìn về phía An Lăng Nhiên nói: “Cũng tốt, chờ tên tiểu tử vô liêm sỉ thay quần áo xong rồi đến gặp ta. Kỳ nhi, ngươi trước tiên đỡ công chúa về phòng nghĩ ngơi đi.”
“Vâng ạ”
Nói xong, một đám người bu như ruồi cũng tản ra hết, một màn kính trà giữa mẹ chồng và nàng dâu tốt đẹp cứ như vậy mà bị nháo coi như đã xong. Lão bà tử thấy Mục vương phi dìu An Lăng Tiêu đi xa, mới dám lôi kéo An Lăng Tiêu đi ra cửa, vừa đi một bên miệng vừa nói cái gì đó, vừa khéo là lúc đi qua tôi và Kỳ nhi bên cạnh thổi đến một câu: “Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, sao ngươi lại làm cái áo trăng tinh bị bẩn đến thế này ?”
Nghe xong câu này, tôi thật sự rất muốn tát hai cái lỗ tay mình ngay tại chỗ.
Con mắt lúc nãy đúng là bị chó cắn, lại có thể nhìn cái áo trắng bị nhiễm đen thành màu xanh nhạt phiêu dật tiêu sái, rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra tội nghiệt gì đây a a a!
Kỳ nhi thấy vẻ mắt tôi hoảng hốt, cũng đỡ người tôi nói: “Công chúa, để nô tì đưa người trở về phòng trước. Bận bịu cả một buổi sáng vẫn chưa ăn uống gì !”
Tôi giống như một xác ướp, ngơ ngác để nàng đỡ đi, vừa khéo đang đi ở trước mặt chúng tôi An Lăng Nhiên tựa hồ như nghe thấy tiếng động, đột nhiên xoay đầu lại, nhìn tôi rồi thè cái lưỡi hung hăng làm mặt quỷ, sau đó mới theo bà tử đi.
A a a!
Nếu tôi có thể bình tĩnh được thì tôi mới là kẻ ngu ngốc, tôi đứng một chỗ không thể nhúc nhích, dở khóc dở cười, để mặc Kỳ Nhi gọi sao toi cũng không trả lời.
An Lăng Nhiên này nháy mắt làm mặt quỷ, thật sự là…quả thực chính là một sự châm chọc lớn đối với tôi, một loại vũ nhục vô cùng lớn. Tôi chắc ăn kết luận, nhất định là vị tôi uống phải bình rượu giả kia nên mới khiến con mắt bị mù, tại sao vừa mới nhìn thấy An Lăng Nhiên, lại nghĩ đến trong ánh mắt u buồn của hắn tràn ngập tự tin, rung động, quyết đoán và tiêu sai…
Đoàng!
Hôm nay rốt cuộc tôi rất muốn làm một việc.
Kỳ Nhi sợ tới mức kêu sợ hãi: “Công chúa!” Bước lên phía trước xem xét năm dấu ngón tay rõ ràng trên mặt của tôi, không nhịn được cũng đỏ mắt, “Công chúa tội gì làm vậy?”
Tôi vẫn không lên tiếng.
Nhắm mắt suy tính, An Lăng Nhiên, ta và ngươi sông núi kết thù !
Hoa đào lúc nãy, lúm đồng tiền đảo mắt không thấy đâu, An lăng Nhiên vẫn đứng bên cạnh tôi nói không ngừng.
“Vợ à vợ à, thấy ta thông minh không! Vừa vào nhà đã nhận ra ngươi là vợ của ta! Ha ha!”
Lão bà tử thấy sắc mặt tôi không tốt, thức thời kéo An Lăng Nhiên về bên người bà, một mặt nhẹ giọng khuyên giải an ủi :
“Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia lợi hại nhất thông minh nhất. Không nhận sai tiểu nha đầu thành công chúa.”
An Lăng Nhiên nghe vậy đôi mắt lóe sáng, mãnh liệt gật đầu oán giận nói : “Ừ, hừ! Để coi về sau còn ai dám kêu ta là đồ ngốc nữa!”
Rầm rầm oanh ! Sấm sét giữa trời quang a !
Ba tiếng sấm sét, đầu óc của tôi hoàn toàn trống rỗng !
Ngốc tử, ngốc tử, ngốc tử…
An Lăng Nhiên lại là ngốc tử!
Tôi bị sững sờ tại chỗ, ngay cả tức giận đến phát run cũng quên mất, quả nhiên thượng đế rất công bằng, gương mặt tuyệt mỹ như vậy, lại là một tên ngốc !
OTZ…
Lão già râu bạc, ngươi đang đùa giỡn với ta hả !!!
Tôi hận không thể kêu ba đạo sấm sét kia trực tiếp bổ trúng vào đầu của tôi, để cho linh hồn tôi xuất khiếu trở về tìm lão đầu tử lý luận một phen, đáng tiếc, không thể !
Tôi thấy mình giống như một người ở trong phòng khí than, không cẩn thận, oanh một cái, toàn bộ. Đem bản thân thiêu đốt đến mình đầy thương tích, vẫn tiếp tục diễn trò.
Kỳ nhi nãy giờ vốn đang im lặng không nói kéo áo tôi, nói nhỏ : “Công chúa, có gì rời khỏi rồi nói sau.”
Lúc đó, âm thanh răn dạy của An Lăng Tiêu cũng càng lúc càng lớn.
“Tên khốn kia, ngươi vì cái con sói chết tiệt ngay cả hôn lễ cũng không tham gia! Ta kiếp trước rốt cuộc đã thiếu nợ tên súc sinh như ngươi cái gì ?”
An Lăng Tiêu quả là một đại tướng quân dũng mãnh, theo lý bị vợ mình, bọn đệ đệ lôi kéo, cho dù có đến mười người hắn cũng cố dứt ra, hoặc là ở Mục vương phủ, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều rồi, mọi người cũng đã dần quen rồi, An Lăng Tiêu cũng tê dại, cho nên dù tức giận vô cùng, vẫn còn một chút lý trí. Đoán chừng là sợ làm tổn thương người trong nhà, nên mới không xông ra ôm con đánh.
An Lăng Nhiên thấy phụ thân mình nổi nóng, cũng tránh sau lão bà tử mà không phải người vợ là tôi đây.
Mục vương phi Túc Phượng lôi kéo cả buổi, thở hồng hộc : “Ông nổi nóng cái gì hả ? Chuyện đã xảy ra rồi, nếu con trai đã may mắn về nhà, chính là chuyện tốt ! Ông nổi nóng con mình có thể cùng con dâu bái đường một lần nữa sao ?”
Em trai em dâu An Lăng Tiêu cũng đứng một bên khuyên nhủ : “Đúng đó đại ca, Nhiên nhi vừa mới đại hôn xong, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, mà ngay cả Hoàng thượng người cũng phân phó kĩ càng, cẩn thận dặn dò. Nếu ca ầm ĩ, để bọn nha hoàn bà tử nhìn thấy cười châm biếm cũng thôi, vạn nhất…vạn nhất rơi vào tai người ngoài, để cho bọn đại thần hoặc Hoàng thượng biết chuyện, hậu quả thật khó lường !”
An Lăng Tiêu nghe vậy, da mặt giật giật, dường như hơi xúc động. Xem ra, chuyện tôi cùng gà trống bái đường ngay cả hoàng đế cũng không biết. Mục vương này ngược lại rất biết cách làm, một tay che trời.
Túc Phượng lại nói: “Khuyên can mãi, lúc này Nhiên nhi đã trở lại, ông nhìn nó xem toàn thân dính đầy hoa ôm con mèo, có phải nên để cho nó rửa mặt chải đầu trước xong rồi mới đến chịu phạt không. Lên núi bắt sói con, không biết có bị cắn không, cũng cần phải kêu đại phu tới xem xem. Với lại con dâu còn đang ở đây, ông…”
Câu nói phía sau Túc Phượng chưa nói hết, không cần nói mọi người cũng biết, đều đồng thời nhìn về phía tôi. Mặc dù tôi rất muốn thể hiện sự rộng lượng mà nhìn bọn họ cười cười, sau đó vỗ tay nói :
“Ha ha, không sao hết không sao hết, ngốc tử vẫn là tướng công của tôi.”
Thế nhưng dù dao đi nữa tôi cũng không phải là cô công chúa ngốc vì mệnh mà xin đi giết giặc kia, kéo lại kéo da mặt, không chừng so với khóc còn khó coi hơn. Mục vương phủ này nói thật cũng quá không phúc hậu, nhi tử mình là ngốc tử cũng không thèm thông báo trước một tiếng, lại có thể kêu tôi gả vào đây!
An Lăng Tiêu động động môi, thở dài nói với tôi: “Con dâu, chuyện này từ từ sẽ nói với con.”
Rốt cuộc mới nhìn về phía An Lăng Nhiên nói: “Cũng tốt, chờ tên tiểu tử vô liêm sỉ thay quần áo xong rồi đến gặp ta. Kỳ nhi, ngươi trước tiên đỡ công chúa về phòng nghĩ ngơi đi.”
“Vâng ạ”
Nói xong, một đám người bu như ruồi cũng tản ra hết, một màn kính trà giữa mẹ chồng và nàng dâu tốt đẹp cứ như vậy mà bị nháo coi như đã xong. Lão bà tử thấy Mục vương phi dìu An Lăng Tiêu đi xa, mới dám lôi kéo An Lăng Tiêu đi ra cửa, vừa đi một bên miệng vừa nói cái gì đó, vừa khéo là lúc đi qua tôi và Kỳ nhi bên cạnh thổi đến một câu: “Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, sao ngươi lại làm cái áo trăng tinh bị bẩn đến thế này ?”
Nghe xong câu này, tôi thật sự rất muốn tát hai cái lỗ tay mình ngay tại chỗ.
Con mắt lúc nãy đúng là bị chó cắn, lại có thể nhìn cái áo trắng bị nhiễm đen thành màu xanh nhạt phiêu dật tiêu sái, rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra tội nghiệt gì đây a a a!
Kỳ nhi thấy vẻ mắt tôi hoảng hốt, cũng đỡ người tôi nói: “Công chúa, để nô tì đưa người trở về phòng trước. Bận bịu cả một buổi sáng vẫn chưa ăn uống gì !”
Tôi giống như một xác ướp, ngơ ngác để nàng đỡ đi, vừa khéo đang đi ở trước mặt chúng tôi An Lăng Nhiên tựa hồ như nghe thấy tiếng động, đột nhiên xoay đầu lại, nhìn tôi rồi thè cái lưỡi hung hăng làm mặt quỷ, sau đó mới theo bà tử đi.
A a a!
Nếu tôi có thể bình tĩnh được thì tôi mới là kẻ ngu ngốc, tôi đứng một chỗ không thể nhúc nhích, dở khóc dở cười, để mặc Kỳ Nhi gọi sao toi cũng không trả lời.
An Lăng Nhiên này nháy mắt làm mặt quỷ, thật sự là…quả thực chính là một sự châm chọc lớn đối với tôi, một loại vũ nhục vô cùng lớn. Tôi chắc ăn kết luận, nhất định là vị tôi uống phải bình rượu giả kia nên mới khiến con mắt bị mù, tại sao vừa mới nhìn thấy An Lăng Nhiên, lại nghĩ đến trong ánh mắt u buồn của hắn tràn ngập tự tin, rung động, quyết đoán và tiêu sai…
Đoàng!
Hôm nay rốt cuộc tôi rất muốn làm một việc.
Kỳ Nhi sợ tới mức kêu sợ hãi: “Công chúa!” Bước lên phía trước xem xét năm dấu ngón tay rõ ràng trên mặt của tôi, không nhịn được cũng đỏ mắt, “Công chúa tội gì làm vậy?”
Tôi vẫn không lên tiếng.
Nhắm mắt suy tính, An Lăng Nhiên, ta và ngươi sông núi kết thù !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.