Hưu Thư Khó Cầu

Chương 59

Mèo lười ngủ ngày

25/11/2016

Lát sau, điểu lão đầu dẫn theo mấy nha hoàn, lão mụ tử chậm rãi đến đây. Gừng càng già càng cay, quả là không nói sai, Trại Nguyệt gật đầu đồng ý tạm thời về cung trước. Bên này Vương mụ mụ, Lý mụ cũng hầu hạ mặc quần áo, cũng không có phải là do gió lúc Túc Phượng bước vào, hay là tại tôi chỉ mặc cái yếm cãi lộn nên mới bị lạnh, bỗng dưng, tôi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời chịu không nổi, hai mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại, chỉ thấy khuôn mặt của Lý mẹ chau thành một đống, không ngừng ôi chao ôi chao.

“Sao lại thế này? Có khi nào là do nhiễm tai họa gì đó không?”

Tôi đen mặt, đột nhiên nhớ lại lần trước tiểu ngu ngốc lên cơn sốt, cũng chính là vị này tung tin đồn “tai họa”. Vương mụ mụ nghe xong câu này, thối nói: “Lý mẹ, bà lại phạm tật xấu nữa đúng không? Thân thể thiếu phu nhân lúc nào cũng khỏe mạnh, ta nghĩ chắc là do tức giận quá”. Nói xong, Vương mụ mụ liền lấy khăn mặt sang lau mồ hôi cho tôi, thấy tôi hơi nhúc nhích, mới nói: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi à?”

Lý mẹ thấy thế, nhanh chân chạy đi: “Để ta đi báo cho Vương phi sang”.

Chưa tới một lúc, điểu lão đầu quả nhiên đến đây, Trương Thế Nhân cũng bị tiểu ngu ngốc kéo đến. Trương Thế Nhân lưng đeo hòm thuốc, hoàn toàn không giống vẻ sốt ruột của tiểu ngu ngốc, chỉ liên tiếp sờ râu nói: “Đừng vội, đừng vội, Liêm Chi này ở nhà ta ăn còn nhiều hơn cả Vượng Trạch, chắc là không có chuyện gì đâu”.

Tôi nghiến muốn mẻ răng, nếu không phải vì cả người không có sức tôi đã ngồi dậy bóp chết lão Trương Thế Nhân này.

Túc Phượng xoay người, hừ lạnh: “Trương đại phu không cần phải lo, Liêm Chi ở quý phủ ăn hết bao nhiêu tiền ta sẽ sai Lý mẹ mang đưa tới, bây giờ có thể bắt mạch được chưa?”

Trương Thế Nhân mặt cười xán lạn, lại cúi người vài cái mới bắt đầu bắt mạch. Tôi vốn định nhắm mắt để dưỡng thần một lát, nhưng càng không muốn nghe, thì âm thanh không thể không nghe lại truyền vào trong tai.

“Nhiên ca ca, chắc là nàng ta đang giả bộ đấy? Nói trước là ta không đẩy nàng, cũng không có đánh nàng”.

“Công chúa minh giám, Liêm Nhi vẻ mặt ngượng ngùng, chắc là… trúng gió, không đáng nhắc tới, không bằng thế này, để ta sai người đưa công chúa về cung trước?”

“Không cần! Ta đi cũng giống như sợ tội bỏ trốn, ta muốn xem thử rốt cuộc là nàng ta bị bệnh gì?”

Mấy ngón tay của Trương Thế Nhân ở trên mạch của tôi khảy khảy, tôi rất không hài lòng mà trợn mắt liếc ông ta, chỉ thấy đối phương vẻ mặt phấn khởi. Ông ta thế này không phải đang chẩn bệnh, mà rõ ràng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, đến đây xem tuồng. Cái gì gọi là vật họp theo loài, người phân theo đàn, ông ta cùng với Văn Mặc Ngọc thật sự có thể coi là nhân tài!

Trại Nguyệt này, tôi cũng thật không biết nên nói gì cho tốt. Đừng nói là tôi làm trò tự té xỉu trước mặt Túc Phượng, cho dù cô ta có đánh tôi, đường đường là một công chúa ai dám nói cô ta nửa câu không phải? Giờ Trại Nguyệt còn ở lại đây, thật không hiểu cái gì mà an với tâm.

Trương Thế Nhân thu tay lại, tiểu ngu ngốc thấy thế, cũng không còn lòng dạ nào để ứng phó với Trại Nguyệt, vội chạy tới hỏi: “Thế nào? Gần đây nàng ấy hay bảo đau nhức xương sống, sắc mặt cũng không tốt”.

Túc Phượng cũng đứng dậy, thầm quan sát Trương Thế Nhân.

“Có phải là thân thể không được khỏe?”

Trương Thế Nhân trầm mặc, cuối cùng quét mắt về phía tôi, cung cung kính kính mà hành lễ nói: “Chúc mừng Vương phi, chúc mừng tiểu thế tử, thiếu phu nhân có thai”.

Bùm bùm.

Có sét đánh ngang giường, xíu nửa đánh tôi khét nghẹt.

Túc Phượng dựng thẳng mày liễu, gằn từng chữ: “Ngươi… nói… sao…”

Trương Thế Nhân làm việc thiện không nhường ai nhìn lại, cũng gằn từng chữ: “Có… hỉ…”

“…”. Ta nói này đại ca, bộ ông không còn lý do nào khác để nói à? Thân thể Tố Tâm không thể mang thai, ông không biết à? Có muốn lừa tiền cũng đừng xài đại, tới chừng qua thêm mấy tháng, bụng của ta không lớn, ông không sợ bị An Lăng Tiêu với Túc Phượng đánh chết hả?

An Lăng Nhiên đờ mặt, hiển nhiên cũng không tin nổi.

“Trương đại phu ông nói thật à?”

“Thật!” Trương Thế Nhân vô cùng kiên định.

Túc Phượng nhìn An Lăng Nhiên, lại nhìn nhìn sang tôi, con ngươi xoay tới rồi lại xoay lui, không lên tiếng.

Trương Thế Nhân thấy mọi người bất động, tự mình ngồi xuống lấy bút kê đơn thuốc: “Mấy tháng này vợ chồng phải phân phòng mà ngủ, kỵ đồ ngụi, kỵ chua cay, đi đứng cũng phải cẩn thận chút, vì là lần đầu mang thai chỉ sợ không được bảo vệ tốt”. Vừa nói, lão nhân gia ông ta vừa ào ào như nước chảy mây bay lưu loát sinh động viết lên giấy.

Hạ nhân trong phòng không rõ nội tình, đều vui mừng mà kêu la lên.

“Ông trời phù hộ, An Lăng phủ có hậu, A di đà phật! Bồ Tát phù hộ!”

“Ta đi báo cho lão gia!”



“Ta đi tìm bà đỡ!”

“Ta đi tìm vú em!”

“…” Từ từ đã, có ai còn nhớ tới tôi không, làm ơn nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi?

Trương Thế Nhân mở hộp gỗ, chỉ lo lấy mấy thứ gì đó nhét vào trong người An Lăng Nhiên, “Tiểu thế tử đi phân phó hạ nhân đi nấu thuốc dưỡng thai đi chứ?”

Hàng lông mi tinh tế của An Lăng Nhiên nheo lại, không nhìn tới mấy thứ trong ngực mình, “Trương đại phu, ông đừng… đừng có nói đùa chứ”.

Nghe vậy, Trương Thế Nhân giận dữ, thổi râu trừng mắt nói: “Tiểu thế tử có ý gì? Hoài nghi y thuật của lão phu à?”

“Không phải, ta… thân thể của Liêm Nhi, ông, ông không phải là…”

Trương Thế Nhân lắc lắc người, đột nhiên trầm giọng nói: “Tiểu thế tử, ngươi đừng trách lão phu nói khó nghe. Chẳng lẽ mấy ngày trước ngày nào ngươi cũng leo tường vào nhà ta còn chưa đủ? Không nhớ là gặp người nào?”

“Khụ khụ!” Hai gò má đỏ bừng, tôi ở trên giường ngồi dậy, Vương mụ mụ thấy thế, vội chạy tới đỡ lưng tôi, vừa kêu nha hoàn mang nước nóng tới. Ngoài miệng còn nói lẩm bẩm: “Thiếu phu nhân đừng vội, có chuyện gì thì từ từ nói. Ai nha! Cẩn thận chút ấy ối, đứa bé còn nhỏ dễ hỏng, sức khỏe ngài lại không tốt, nếu không cẩn thận để rớt đứa bé ối thì làm sao bây giờ?”

Tôi đen mặt, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Túc Phượng nói: “Trương đại phu thứ lỗi, tiểu nhi thất lễ”. Dừng một chút, mới gọi quản gia đến, nói: “Đưa thêm ba mươi lượng bạc nữa tới phủ Trương đại phu để sửa tường”.

Khuôn mặt tuấn tú của An Lăng Nhiên cũng không biết khó coi đến đâu, vừa nhìn trời vừa nói: “Vậy để ta đi gọi người bốc thuốc”.

Trương Thế Nhân vỗ vỗ vai hắn, “Nếu tiểu thế tử không tin, thì tìm thử mời mấy thầy thuốc khác tới xem cho thiếu phu nhân xem.

Hơn nữa bây giờ thiếu phu nhân cũng đã tỉnh lại rồi, sức khỏe của ngài ấy ngài ấy rõ hơn ai hết, tiểu thế tử không tin thì có thể hỏi thử”.

Nói xong, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía tôi, tôi đang nửa nằm ở trên giường, nhất thời há hốc mồm, tôi? Ngước đầu nhìn Trương Thế Nhân, lão cáo già kia đang cười tít mắt, không biết lão già này rốt cuộc muốn gì? Nhíu mày nhớ lại lúc bắt mạch, con cáo già này cũng cười đến mi phi sắc vũ với tôi như vậy, tôi mới chợt hiểu ra.

Trại Nguyệt ở đây, nếu tôi nói tôi có, cô ta còn có cơ hội đoạt tiểu ngu ngốc sao? Hơn nữa, mấy ngày nay tiểu ngu ngốc vẫn khuyên tôi mau chóng rời khỏi Lạc Vân quốc đi tị nạn, nếu tôi nói có thai, đi đường không tiện, lại lừa thêm một chút, bắt hắn cưới tôi, gạo nấu thành cơm, không phải một hòn đá ném hai chim sao.

Linh quang chợt lóe, tôi cảm kích liếc mắt nhìn Trương Thế Nhân một cái, lập tức gật đầu, giọng nói vang boong boong.

“Đích thực có rồi”. Nói xong, lại cảm thấy đây không phải là giọng điệu mà một phụ nữ có thai yếu mềm nên có, bèn ra vẻ xấu hổ nói: “Khụ, ta… nguyệt hồng nương nương tháng này vẫn chưa thấy tới”.

Thẹn thùng cuối đầu, lại sờ cằm, tiểu ngu ngốc đã bước đến bên giường, nắm tay của tôi kích động không thôi.

“Liêm Nhi, sao nàng không nói cho ta biết?”

Tôi chớp mắt, lại chớp mắt, mặc dù lúc này mà lừa người thì có hơi… bất quá vì có thể ở lại, cùng tiểu ngu ngốc đồng sinh cộng tử tôi không thể không làm thế. “Mới đầu ta cũng không chắc lắm”.

Nét mặt Túc Phượng đột nhiên tỏa sáng, “Điềm lành a điềm lành, Vương mụ mụ Lý mụ mụ, Trương quản gia, Lý tiên sinh, còn không mau đi chuẩn bị, ta với lão gia muốn đi tế tổ, lão thân phải lập tức xuất phát đi chùa miểu lễ tạ”.

Cả phòng vui sướng, ngoại trừ tiếng nức nở bất chợt ở góc phòng.

“Hu hu, An Lăng Nhiên ngươi cái đồ vương bát đản, ngươi vậy mà lại là tên vô sỉ trèo tường hái hoa, ta nhìn lầm ngươi rồi! Hu hu hu…” Nhìn Trại Nguyệt gào khóc lao ra khỏi phòng, tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng rơi xuống đất, A dì đà phật, tình địch bị thua, nguy tình được giải trừ.

Tiểu ngu ngốc nửa ôm tôi hôn hôn lên trán, mắt dài mắt ngắn trong phòng lập tức lui ra hết sạch. Hắn nói: “Liêm Nhi thật xin lỗi, tính tình Trại Nguyệt ta đã lĩnh giáo qua, biết cải cọ không có kết quả, nên mới đi tìm mẫu thân, tiễn đi giúp nàng.

Nghe vậy, tôi trừng, giải thích đồng nghĩa với che dấu, hắn không nói tôi còn quên mất chuyện này.

Khàn giọng, hắn lại nói: “Ta với Trại Nguyệt vẫn còn qua lại… không nói cho nàng là vì sợ nàng nghĩ nhiều, ta với nàng ấy chỉ là đụng mặt ở trong cung thôi”.

Tiếp tục trừng, tiền trảm hậu tấu ngươi nghĩ rằng ta sẽ khinh định mà tha thứ cho ngươi sao?

Khàn rồi lại khàn giọng, tôi giả bộ bất lực, “Bây giờ còn nói Trại Nguyệt cái gì, Trương đại phu cũng nói có rồi, thì chính là sự thật. Nên làm sao bây giờ?”

Tiểu ngu ngốc nhíu mày, không lên tiếng.

Lòng bàn tay tôi hơi hơi đổ mồ hôi, “Ta nghĩ, có lẽ là lúc trước Hạp Hách Đại Hãn muốn thử lòng Tố Tâm, nên mới lừa nàng uống thuốc, nhưng cũng không phải là tạng hồng hoa, cho nên hôm nay ta mới…”

Tiểu ngu ngốc vẫn không tiếp lời, nhếch môi không biết định nói gì. Tôi thừa thắng xông lên, nhào vào trong lòng ngực hắn nói: “Tướng công, đừng đuổi ta đi mà. Ta với đứa nhỏ muốn ở lại với chàng, nếu Trại Nguyệt đã biết chuyện này rồi, không tới nửa ngày, chắc cả hoàng cung ai cũng biết hết, nếu bây giờ chàng đưa ta ra ngoài, không phải là nguy hiểm lắm sao”.



So lợi với hại, tôi thấy người An Lăng Nhiên hơi lung lay, biết hắn đã hơi dao động.

“Cho nên mới nói, bây giờ… ta ở lại cạnh chàng, để chàng bảo vệ cho ta với đứa nhỏ mới là tốt nhất, nhé?”

“… Được, hai ngày sau, chúng ta phụng tử thành thân”.

Bỏ qua hai chữ “phụng tử” chói tai, tôi cười hì hì nói: “Được”.

Mặc kệ, lừa tới tay trước, ở lại rồi nói sau.

…………

Hai ngày sau, tôi hởi lòng hởi dạ ở trên kiệu hoa.

An Lăng Nhiên nói: vì thời gian gấp gáp, hôn lễ có chút đơn sơ, ủy khuất nàng rồi.

Túc Phượng nói: kiệu không được rung, kèn không được thổi, con trai cũng không được đá cửa kiệu, cấm làm dọa tới cháu đích tôn của ta.

Kỳ Nhi nói: ngươi cũng quá hạ giá rồi, đi tới đi lui, lại đòi quay về Mục vương phủ.

Huyền Nguyệt nói: giờ phút quan trọng này, Liêm Chi ngươi so với Ngọc Nhi còn dễ ứng phó hơn, nếu nam tử cũng có thể… a!

Văn Mặc Ngọc: Hừ!

Tiểu bánh ú nói: mẫu thân, chúng ta ngồi kiệu hoa hồng đi tìm phụ hãn sao?

Trương Thế Nhân nói: từ trong nhà của ta đón tân nương đi, có đưa lễ hỏi tới không?

…………

Tôi dưới sự chúc phúc của thân hữu rốt cuộc cũng được như ý nguyện ngồi trên kiệu hoa của tiểu ngu ngốc, một tay mang theo của hồi môn – Vượng Trạch, một tay ôm con của chồng trước – Kỳ tiểu bánh ú nở mày nở mặt quay về Mục vương phủ. Mặc dù cả đường không có tiếng nhạc mở đường, nhưng cũng không chút hoài nghi, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà kể chuyện cho tiểu bánh ú.

Cũng không biết có phải là do tâm trạng được thành thân của tôi quá vội, hay là kiệu phu đi quá chậm, đường từ nhà Trương Thế Nhân đến Mục vương phủ không tính là xa nhưng cũng đã đi lâu lắm rồi, tiểu bánh ú đã dựa vào người tôi ngủ, còn Vượng Trạch cũng nằm trong góc không lên tiếng. Tôi nhàm chán hết sức, đột nhiên nhớ tới lúc trước khi lên kiệu tiểu ngu ngốc có kỳ lạ mà nhét cho tôi một cái túi gấm, nói đợi tới đêm động phòng hoa chúc mới mở ra cùng nhau xem, thấy tò mò, tôi liền lấy ra xem thử.

Mở túi gấm ra, chỉ thấy trong đó có một lá thư, mặt trên viết rất rõ ràng:

Ngô thê Liêm Nhi:

Vì bảo vệ huyết mạch An Lăng gia, vì muốn mẫu tử an toàn, vi phu không thể không lừa nàng lên kiệu hoa, nửa ngày sau cùng hội hợp với mẫu thân và muội muội, ngày gặp lại có lẽ sẽ còn dài, chớ nhớ!

Tướng công An Lăng Nhiên

Tôi ngồi trong kiệu hoa không lên tiếng, trong một chốc mà ngay cả sức lực để hô to cứu mạng phản kháng cũng không có, này tính là gì? Thông minh bị thông minh hại, tôi vốn còn định dựa vào chuyện giả mang thai để ở lại, giờ đảo lại thất bại, không chỉ tôi bị tiểu ngu ngốc lừa lên kiệu hoa không biết đưa đi nơi nào, đến cả điểu lão đầu cùng Nguyệt Nhi cũng bởi vì “cháu ngoan” trong bụng tôi mà ngoan ngoãn tuân theo, nghe lời An Lăng Nhiên, đi lánh nạn. Tôi hiểu tâm tư của bọn họ, nếu thành công đương nhiên tất cả đều vui mừng, nếu có gì bất trắc, Túc Phượng làm một chủ mẫu, còn có thể chăm sóc tôi với đứa bé. Nói như vậy… nếu điểu lão đầu cùng với Nguyệt Nhi biết bụng tôi là giả, bị lừa rời khỏi Lạc Vân quốc, chẳng phải là tôi sẽ chết thảm lắm sao?

Đầu óc đang rối tung rối mù, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau cùng với âm thanh la hét: “Bảo vệ thiếu phu nhân!”

“Giết a!”

Nghe đánh nhau, Vương Trạch lập tức tỉnh lại, ánh sáng ảm đạm trong mắt bỗng lóe lục quang âm trầm, tiểu bánh ú cũng dần tỉnh, có lẽ là lúc đi theo phụ thân thằng nhóc đã từng trải qua tình huống này, chỉ dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt tôi, dáng vẻ trông rất nhiều kinh nghiệm nói: “Mẫu thân đừng nhúc nhích, yên lặng chờ xem tình hình đã”.

Một lát sau, tiếng binh khí đánh nhau ở bên ngoài dần dần không còn, tôi ôm tiểu bánh ú trong lòng có chút run run, chẳng lẽ… là Lạc Diên đế? Trước kiệu, truyền đến tiếng chân giẫm lên cỏ khô rất khẽ, từng bước một, đến gần cỗ kiệu, tôi cùng tiểu bánh ú, Vượng Trạch đều bị vây trong tình trạng báo động cấp một, bộ lông của Vượng Trạch cũng sởn gai óc mà dựng đứng lên.

Nhoáng một cái, rèm kiệu bị xốc lên, Vượng Trạch ngửi thấy mùi người lạ bèn lao nhanh ra ngoài, người nọ lại chỉ nhẹ nhàng phản ứng, động tác vẻ như rất chậm, đùa bỡn mà phất phất tay, gáy của Vượng Trạch liền trúng chưởng, rơi tự do xuống đất mà giãy dụa.

“Tiểu lang!” Tiểu bánh ú lao ra ngoài, nửa quỳ rạp trên đất ôm lấy Vượng Trạch, cũng phát ra âm thanh như nhắc nhở dã thú bị xâm lược. Người nọ vén rèm giả như không nghe thấy, chỉ ngoái đầu lại nhìn tôi đang cúi đầu cười thầm. Tôi theo bản năng nhướng mắt nhìn ra ngoài cỗ kiểu xem xét, không còn ai? Chẳng lẽ chỉ mỗi mình hắn mà có thể đối phó với tất cả thân tín bảo hộ của tôi sao? Tiểu ngu ngốc coi trọng hai “mẫu tử” này như thế, thân tín hắn phái tới hẳn đều là cao thủ nhất đẳng, người này…

Bên tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu bánh ú không biết lấy chỉ thủ từ đâu ra, hét lớn một tiếng đâm về phía người nọ, lần này, nam tử đến đầu cũng không quay lại, cổ tay áo chỉ hơi đảo qua, cuốn theo trận gió, tiểu bánh ú lập tức phun máu tươi, quỳ rạp xuống đất.

Tôi khiếp sợ đến cực điểm, thở gấp, đến quát to cũng không dám.

Nam tử vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong kinh như trước, đối với súc vật vô hại như tôi mà nhếch nhếch khóe miệng, cung kính nói: “Công chúa, mời xuống kiệu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hưu Thư Khó Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook