Chương 8
Tam Thốn Nguyệt Quang
14/11/2024
Ta ghé sát lại, vỗ nhẹ lên má hắn: "Ngươi giấu người đẹp trong nhà, căn viện đó đứng tên ta. Ngày mai hãy chuyển đi trước giờ ngọ, trong ngoài viện phải quét dọn sạch sẽ."
Lục Hành An cố nén cơn giận: "Dù nàng ấy không có danh phận, nhưng trong bụng vẫn đang mang con của ta. Giờ nàng đuổi người ta đi, nàng ấy biết ở đâu?"
Ta cười: "Đó là việc của ngươi, không liên quan đến ta."
Lục Hành An đứng dậy: "Được, ta sẽ đi lo."
"Khoan đã."
Ta chậm rãi dùng khăn lau tay: "Quần áo, trang sức, đồ ăn ngươi mua cho nàng ta, đều để lại. Chút nữa ta sẽ sai người đến kiểm kê."
Lục Hành An nghiến răng: "Được!"
Nói rồi hắn quay đầu đi ra.
"Đứng lại!" Ta lại gọi hắn lần nữa.
Hắn quay lưng lại ta: "Còn điều gì nữa?"
Ta nhìn hắn từ đầu đến chân: "Hai mẹ con họ ở trong nhà ta lâu như vậy, ta phải thu tiền thuê nhà. Một ngàn lượng, miễn trả giá."
Lục Hành An quay phắt lại, trừng mắt nhìn ta: "Một ngàn lượng? Tâm địa ngươi cũng quá đen tối rồi đấy! Rõ ràng là ngươi đang tống tiền."
Ta nhếch môi cười nhạt.
Những năm qua, số bạc Lục Hành An tích góp được ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhiều nhất cũng chỉ đến bảy, tám trăm lượng.
"Phu quân chẳng lẽ chưa nghe câu "thương nhân không gian trá thì không giàu" sao? Danh phận của một Lục Cử nhân chẳng đáng một ngàn lượng sao?"
Lục Hành An giận đến mức vung áo bỏ đi.
Trước khi đi, hắn lạnh lùng cười: "Hữu Trinh, ngươi cũng chẳng cần làm tuyệt tình đến thế. Ngươi nghĩ ngươi trong sạch sao? Khi cưới ngươi, ngươi đâu còn là gái trinh. Những năm qua, ta đã nói gì sao? Liễu Lộng Ngọc dẫu sao cũng là cô nương trong trắng, trong mắt nàng ấy chỉ có ta."
Ta không tức giận, ngược lại, ta còn phải cảm ơn hắn.
Lục Hành An, nhờ câu nói đó của ngươi, lòng ta càng thêm quyết tâm.
Tối đó, ta sai Vương ma ma cùng vài quản sự tâm phúc đến căn nhà ở Hộ Lô Hạng để kiểm kê tài sản, đem toàn bộ đồ đạc của mẹ con Liễu thị vứt ra ngoài.
Liễu Lộng Ngọc nào đã từng chịu nhục như vậy, lúc thì gào khóc đòi đâm đầu vào cửa, lúc lại kêu đau bụng, dựa vào lòng Lục Hành An mà khóc lóc than thở rằng ta quá nhẫn tâm, ép mẹ con nàng vào đường cùng.
Trong lòng Lục Hành An đầy căm hận nhưng cũng không dám phát tác. Hắn sợ rằng trong vài ngày tới, nha môn sẽ thực sự xử lý vụ "cưỡng hiếp", vì tương lai của mình, hắn đành phải nuốt giận vào lòng, mặt mày đen kịt, gỡ hết trang sức trâm cài của Liễu Lộng Ngọc, ném vào tay Vương ma ma.
Hắn gọi người chuẩn bị xe, định đưa Liễu Lộng Ngọc đi, nhưng lại bị Vương ma ma chặn lại.
Vương ma ma giữ chặt lấy Liễu Lộng Ngọc: “Nếu cô gia chưa trả đủ tiền thuê, lão thân sẽ giữ ả tiện nhân này lại. Chừng nào Tôn thị còn ngồi trong nha môn, cô gia đừng mong đưa người đi.”
Lục Hành An không còn cách nào khác, đành phải mang toàn bộ tám trăm lượng tích góp bao năm ra. Hắn còn phải dỗ dành để Liễu Lộng Ngọc đưa thêm ít bạc riêng mang từ nhà mẹ đẻ. Cuối cùng mới gom đủ một ngàn lượng.
Trời chưa sáng, Lục Hành An vội vàng đưa Liễu Lộng Ngọc đến an bài tại đạo quán Huyền Minh bên ngoài thành.
Một là vì trong tay hắn không còn bạc, khó thuê được căn nhà đàng hoàng trong thời gian ngắn;
Hai là vì hắn thân thiết với Trương đạo sĩ trong đạo quán, người có thể trông nom tiểu thiếp của hắn; Ba là hắn cũng cần không gian yên tĩnh để chuyên tâm ôn thi.
Hắn đặt hết hy vọng vào kỳ thi mùa xuân năm sau.
Vì Lục Hành An xử lý dứt khoát, nên ta cũng buông tay.
Bên phía nha môn thì đánh Tôn thị mấy gậy, thấy bà ta tuổi cao mù quáng nên giảm nhẹ, giam mười ngày rồi thả.
Tôn thị sau vụ này không những không chùn bước mà còn nhìn thấy lợi ích của việc làm quan có quyền lực, càng thôi thúc con gái phải bám lấy Lục Hành An.
Bà ta tạm thời nén giận, chờ ngày con rể đỗ đạt làm quan, rồi sẽ cho ta và Mã phu nhân một trận ra trò.
Ta không để ý đến những kẻ đó nữa, suy tính xem sẽ dùng một ngàn lượng vừa có vào việc gì.
Ngoài việc tặng cho tỷ tỷ kết nghĩa là Mã phu nhân hai hộp trang sức, số bạc còn lại ta quyết định sẽ mở một tửu lâu.
Ta và Lục Hành An đã ly thân.
Ta ở nhà, còn hắn sống cùng mẹ con Liễu Lộng Ngọc trong đạo quán. Nghe nói, hắn dạo gần đây rất chăm chỉ học hành, thường xuyên thức đêm đọc sách, còn Liễu Lộng Ngọc bên cạnh thắp đèn, dịu dàng kề cận, hai người vô cùng ân ái.
Cũng tốt thôi.
Đàn ông có chí hướng và có người yêu thương, thật là chuyện đáng mừng.
Lục Hành An cố nén cơn giận: "Dù nàng ấy không có danh phận, nhưng trong bụng vẫn đang mang con của ta. Giờ nàng đuổi người ta đi, nàng ấy biết ở đâu?"
Ta cười: "Đó là việc của ngươi, không liên quan đến ta."
Lục Hành An đứng dậy: "Được, ta sẽ đi lo."
"Khoan đã."
Ta chậm rãi dùng khăn lau tay: "Quần áo, trang sức, đồ ăn ngươi mua cho nàng ta, đều để lại. Chút nữa ta sẽ sai người đến kiểm kê."
Lục Hành An nghiến răng: "Được!"
Nói rồi hắn quay đầu đi ra.
"Đứng lại!" Ta lại gọi hắn lần nữa.
Hắn quay lưng lại ta: "Còn điều gì nữa?"
Ta nhìn hắn từ đầu đến chân: "Hai mẹ con họ ở trong nhà ta lâu như vậy, ta phải thu tiền thuê nhà. Một ngàn lượng, miễn trả giá."
Lục Hành An quay phắt lại, trừng mắt nhìn ta: "Một ngàn lượng? Tâm địa ngươi cũng quá đen tối rồi đấy! Rõ ràng là ngươi đang tống tiền."
Ta nhếch môi cười nhạt.
Những năm qua, số bạc Lục Hành An tích góp được ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhiều nhất cũng chỉ đến bảy, tám trăm lượng.
"Phu quân chẳng lẽ chưa nghe câu "thương nhân không gian trá thì không giàu" sao? Danh phận của một Lục Cử nhân chẳng đáng một ngàn lượng sao?"
Lục Hành An giận đến mức vung áo bỏ đi.
Trước khi đi, hắn lạnh lùng cười: "Hữu Trinh, ngươi cũng chẳng cần làm tuyệt tình đến thế. Ngươi nghĩ ngươi trong sạch sao? Khi cưới ngươi, ngươi đâu còn là gái trinh. Những năm qua, ta đã nói gì sao? Liễu Lộng Ngọc dẫu sao cũng là cô nương trong trắng, trong mắt nàng ấy chỉ có ta."
Ta không tức giận, ngược lại, ta còn phải cảm ơn hắn.
Lục Hành An, nhờ câu nói đó của ngươi, lòng ta càng thêm quyết tâm.
Tối đó, ta sai Vương ma ma cùng vài quản sự tâm phúc đến căn nhà ở Hộ Lô Hạng để kiểm kê tài sản, đem toàn bộ đồ đạc của mẹ con Liễu thị vứt ra ngoài.
Liễu Lộng Ngọc nào đã từng chịu nhục như vậy, lúc thì gào khóc đòi đâm đầu vào cửa, lúc lại kêu đau bụng, dựa vào lòng Lục Hành An mà khóc lóc than thở rằng ta quá nhẫn tâm, ép mẹ con nàng vào đường cùng.
Trong lòng Lục Hành An đầy căm hận nhưng cũng không dám phát tác. Hắn sợ rằng trong vài ngày tới, nha môn sẽ thực sự xử lý vụ "cưỡng hiếp", vì tương lai của mình, hắn đành phải nuốt giận vào lòng, mặt mày đen kịt, gỡ hết trang sức trâm cài của Liễu Lộng Ngọc, ném vào tay Vương ma ma.
Hắn gọi người chuẩn bị xe, định đưa Liễu Lộng Ngọc đi, nhưng lại bị Vương ma ma chặn lại.
Vương ma ma giữ chặt lấy Liễu Lộng Ngọc: “Nếu cô gia chưa trả đủ tiền thuê, lão thân sẽ giữ ả tiện nhân này lại. Chừng nào Tôn thị còn ngồi trong nha môn, cô gia đừng mong đưa người đi.”
Lục Hành An không còn cách nào khác, đành phải mang toàn bộ tám trăm lượng tích góp bao năm ra. Hắn còn phải dỗ dành để Liễu Lộng Ngọc đưa thêm ít bạc riêng mang từ nhà mẹ đẻ. Cuối cùng mới gom đủ một ngàn lượng.
Trời chưa sáng, Lục Hành An vội vàng đưa Liễu Lộng Ngọc đến an bài tại đạo quán Huyền Minh bên ngoài thành.
Một là vì trong tay hắn không còn bạc, khó thuê được căn nhà đàng hoàng trong thời gian ngắn;
Hai là vì hắn thân thiết với Trương đạo sĩ trong đạo quán, người có thể trông nom tiểu thiếp của hắn; Ba là hắn cũng cần không gian yên tĩnh để chuyên tâm ôn thi.
Hắn đặt hết hy vọng vào kỳ thi mùa xuân năm sau.
Vì Lục Hành An xử lý dứt khoát, nên ta cũng buông tay.
Bên phía nha môn thì đánh Tôn thị mấy gậy, thấy bà ta tuổi cao mù quáng nên giảm nhẹ, giam mười ngày rồi thả.
Tôn thị sau vụ này không những không chùn bước mà còn nhìn thấy lợi ích của việc làm quan có quyền lực, càng thôi thúc con gái phải bám lấy Lục Hành An.
Bà ta tạm thời nén giận, chờ ngày con rể đỗ đạt làm quan, rồi sẽ cho ta và Mã phu nhân một trận ra trò.
Ta không để ý đến những kẻ đó nữa, suy tính xem sẽ dùng một ngàn lượng vừa có vào việc gì.
Ngoài việc tặng cho tỷ tỷ kết nghĩa là Mã phu nhân hai hộp trang sức, số bạc còn lại ta quyết định sẽ mở một tửu lâu.
Ta và Lục Hành An đã ly thân.
Ta ở nhà, còn hắn sống cùng mẹ con Liễu Lộng Ngọc trong đạo quán. Nghe nói, hắn dạo gần đây rất chăm chỉ học hành, thường xuyên thức đêm đọc sách, còn Liễu Lộng Ngọc bên cạnh thắp đèn, dịu dàng kề cận, hai người vô cùng ân ái.
Cũng tốt thôi.
Đàn ông có chí hướng và có người yêu thương, thật là chuyện đáng mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.