Chương 85
Bằng Y Úy Ngã
11/06/2017
“Sở Giản Hề!” Phục hồi tinh thần lại, Sở Lục Y lập tức lấy điện thoại ra bấm số Sở Giản Hề.
Thật vất vả mới đem cha mẹ Bạch gia khuyên trở về, Ngôn Du cũng bị Ngôn Tĩnh lĩnh đi mất, mà Sở Nguyệt Xuất thì bị mình cho vào xe đưa về nhà. Sở Giản Hề đang muốn quay về cục cảnh sát chợt nghe di động vang lên, nhất thời tiếp thông, nghe tiếng Sở Lục Y, cái loại cảm giác uể oải ban nãy mới chậm đi một ít, “Tiểu Y, mệt mỏi quá a...”
“Sở Giản Hề, tôi ở sân thượng bên này thấy máu!” Sở Lục Y vội vàng nói, “Chị mau đuổi tới đây!”
Máu?
Sở Giản Hề nhất thời liền ngây ngẩn cả người, thẳng đến trong điện thoại Sở Lục Y lại hô tên nàng thêm lần nữa, lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng hướng trường học Sở Lục Y mà đến.
Tới trường học dừng hảo xe, Sở Giản Hề liền ba chân bốn cẳng xông lên sân thượng. Sở Lục Y vừa nhìn thấy nàng lập tức chạy qua giữ chặt cánh tay của nàng.
“Tiểu Y, em không sao chứ.” Từ sau khi nghe lời Sở Lục Y nói liền luôn thực lo lắng, Sở Giản Hề lúc này đánh giá Sở Lục Y một lượt, sợ Sở Lục Y có vấn đề gì.
“Tôi không sao.” Sở Lục Y lắc đầu, lôi kéo Sở Giản Hề tới bên vòng bảo hộ, “Tôi thấy có máu, nhưng là không biết từ lúc nào.”
“Ân? Chị xem xem.” Theo tầm nhìn Sở Lục Y chỉ, Sở Giản Hề ngồi xuống, cố gắng nhìn nơi đó, hồi lâu sau đứng lên, sắc mặt ngưng trọng, “Vẫn còn rất mới.”
“Chị nói... Không phải là của Bạch Hiểu An đi.” Sở Lục Y có chút khẩn trương bắt lấy tay Sở Giản Hề, trên tay một mảnh lạnh lẽo, trên người một trận lông tóc dựng đứng.
Lắc đầu, Sở Giản Hề mày liễm chặt, “Vẫn không thể xác định, nhưng mà, không loại trừ khả năng này.”
Người tự sát... Như thế nào lại có thể tại vị trí thế này lưu lại vết máu chứ?
“Sở... Sở Giản Hề...” Trước khi Sở Giản Hề đến, Sở Lục Y tự mình chờ ở sân thượng, lại thấy bên ngoài vòng bảo hộ dính một ít vết máu, trong lòng rất là sợ hãi, giờ phút này Sở Giản Hề đến đây, Sở Lục Y gắt gao cầm lấy tay nàng, “Chị nói... Tôi ở trong này... Buổi tối có thể hay không... Bạch Hiểu An nàng...”
Nuốt một ngụm nước miếng, Sở Lục Y lại dán lên trên người Sở Giản Hề, vẻ mặt tái nhợt.
Nàng lá gan dù có tiếp tục to hơn, đầu óc có thông minh hơn, cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, cũng vẫn sẽ sợ vài sự tình.
Sở Giản Hề có chút kinh ngạc quay đầu xem nàng, nhận thấy trên mặt nàng lộ vẻ khẩn trương, sửng sốt vài giây, từ lúc xuất hiện án kiện này về sau thì đây là lần đầu tiên nở nụ cười.
“Cười... Cười cái gì cười!” Sở Lục Y bất mãn nhún nhún mũi, lại đem tay ôm chặt cánh tay Sở Giản Hề hơn nữa.
“Ha ha...” Sờ sờ đầu Sở Lục Y, Sở Giản Hề thân mật nhìn nàng, “Gần đây không phải đều là cùng chị ngủ chung sao, còn sợ gì a?””Hừ!” Một khi đã nói đến đây liền cảm thấy bất mãn, Sở Lục Y trừng mắt nàng, “Chị mỗi lần đến nửa đêm liền đem A Ly nhét vô lòng tôi!”
“A...” Không nghĩ tới Sở Lục Y lại biết được chuyện này, Sở Giản Hề không khỏi có chút xấu hổ, nhìn nàng nửa ngày không biết nên nói cái gì cho phải.
Chẳng lẽ mình lại nói với Tiểu Y là mỗi lần ôm mình ngủ, mình thường xuyên sẽ ngủ không được, sau đó thân thể sẽ có loại cảm giác kỳ quái sao? Hơn nữa tim đập còn luôn gia tốc, mặt cũng sẽ thường nóng lên.
“Chán ghét chị!” Sở Lục Y buông tay nàng ra, hung hăng xoay đầu qua một bên.
“Tiểu Y...” Vừa nhìn thấy Sở Lục Y như thế, Sở Giản Hề không khỏi bị một trận khó chịu, đưa tay đi nắm lấy tay nàng, “Sinh khí?”
Sở Lục Y không nhìn nàng, tức giận liếc mắt.
Tên ngốc chết tiệt, như thế nào câu dẫn cũng đều không chịu mắc bẫy.
“Được rồi, chị biết sai rồi.” Cho tới bây giờ đều có thói quen hống muội muội của mình, giờ phút này vẻ mặt Sở Giản Hề nồng đậm ôn nhu, “Chị sau này không như vậy nữa.”
“Thật sự?” Quay đầu, nheo mắt lại nhìn Sở Giản Hề, Sở Lục Y có chút không tin hỏi lần nữa.
“Thật sự.” Sở Giản Hề dùng sức gật đầu.
“Coi như chị thức thời!”
“Ha ha...” Sở Giản Hề nhẹ nhàng cười, đôi ngươi đen láy nhìn Sở Lục Y lộ ra sủng nịch. Tiếp theo chợt như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên mở miệng, “Đúng rồi, lúc này không phải hẳn là em đang đi học sao? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Vốn là tiết của tỷ, chính là tỷ không có tới...” Sở Lục Y thở dài, “Đổi thành tự học, trong phòng học lại rất áp lực...”
Nàng ghét nhất cái loại không khí áp lực như thế, đặc biệt giữa trưa lại phát sinh chuyện kia cùng với tỷ tỷ thế nhưng lại có quan hệ.
“Tỷ nàng...” Nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, Sở Giản Hề tâm tình hạ xuống, thở dài, “Lúc này nhất định thương tâm muốn chết.”
Sở Lục Y không nói gì, tay vẫn ôm cánh tay Sở Giản Hề, chỉ sợ buông ra trong chốc lát sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nguyên lai mạng người là dễ dàng trôi đi như vậy, buổi sáng rõ ràng còn chứng kiến Bạch Hiểu An ở trong phòng học nghe giảng bài, viết bài này nọ, vậy mà buổi chiều đã...
“Tốt lắm, chị nhường người bên khoa xét nghiệm tới mới có thể biết rõ ràng đây là vết máu gì, em mau trở về phòng học đi.” Thu lại mớ suy nghĩ hỗn độn, Sở Giản Hề ôn nhu nói với Sở Lục Y, “Tháng sáu liền phải thi tốt nghiệp rồi nên em đừng nghĩ lung tung, còn phải học hành nghiêm túc biết không?”
“Biết rồi!” Sở Lục Y liếc nàng một cái, “Tôi đi xuống đây.”“Ân, đi đi.”
Sở Lục Y hướng tới cửa sân thượng bước đi vài bước, bỗng dưng ngừng lại, xoay người nhìn nhìn Sở Giản Hề, lại cất bước trở về, thẳng đến bên cạnh Sở Giản Hề mới dừng lại, tại tầm mắt của nữ nhân đang kỳ quái nhìn mình, tiến đến giữ lấy mặt nàng, hôn một hơi, “Sở Giản Hề, chị phải chú ý an toàn.”Bạch Hiểu An chỉ là học sinh mà sớm như vậy liền... Sở Giản Hề thế nhưng còn là một cảnh sát...
Hơi hơi run sợ vài giây, Sở Giản Hề đối diện với Sở Lục Y, tim đập xoay mình mau thêm vài phần, đáy lòng giống như dây đàn bị người gảy mà bùng bùng lay động, hồi lâu sau mới gật gật đầu, “Hảo.”
“Ân, tôi đi xuống.” Sở Lục Y lúc này mới thực sự xoay người hướng cửa bên kia đi, sau đó không chút do dự xuống lầu, chỉ còn chừa lại Sở Giản Hề đứng ở đằng sau ngơ ngác nhìn theo thân ảnh kia, mặt có chút nóng lên, cũng bắt đầu đỏ lên.
==================
“Tiểu Du...” Lúc này Ngôn Du đang ở trong nhà. Ngôn Du ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, hai má cùng hai mắt đều đỏ bừng mà hai mắt chính là vô thần. Còn Ngôn Tĩnh ở một bên đang nhíu chặt mi, vẻ mặt đau lòng, trong tay cầm thuốc mỡ thật cẩn thận xoa lên gương mặt của nàng, “Có phải rất đau không?”
Không trả lời cũng không có động tác gì khác, Ngôn Du yên lặng nhìn mặt đất phía trước, tựa như rối gỗ.
“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh biết nàng rất khó chịu, buông thuốc mỡ đem nàng kéo vào trong lòng, đau lòng tột đỉnh.
Chuyện như vậy, như thế nào lại có thể phát sinh trên người muội muội đơn thuần nhà nàng chứ.
Còn có Sở Nguyệt Xuất, sao có thể không hỏi nguyên do liền đánh muội muội của nàng.
Chỉ sợ bàn tay của mấy người cộng lại, cũng đều không đau bằng một cái tát tay của Sở Nguyệt Xuất a.
“Tỷ tỷ...” Ngôn Du ghé vào trong lòng Ngôn Tĩnh, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Em... Quả nhiên là làm cho người ta cực kì chán ghét có phải hay không...”
“Không phải... Tiểu Du, không phải...” Ngôn Tĩnh cái mũi không khỏi đau xót, ôm chặt nàng, nước mắt nhỏ đến trên lưng của nàng.
“Tỷ tỷ, em thật là khó chịu.” Ngôn Du song tay vẫn đặt trên eo Ngôn Tĩnh, nước mắt rất nhanh liền tẩm ướt áo lông cừu của Ngôn Tĩnh, “Thật là khó chịu, thật là khó chịu...”
“Chị biết, chị biết.” Ngôn Tĩnh không biết phải an ủi Ngôn Du như thế nào, nàng biết muội muội đơn thuần của nàng hiện tại nhất định là đang tự trách bản thân, cũng biết em ấy nhất định thực cần Sở Nguyệt Xuất, thế nhưng thời điểm này... Sở Nguyệt Xuất là không thể nào hiện ra ở trong này a... Coi như xuất hiện, cũng chỉ sợ...
“Em không biết Bạch đồng học sẽ như vậy...” Đầu Ngôn Du chôn ở trong lòng Ngôn Tĩnh nức nở, bả vai run lên một cái, “Nếu em biết, em nhất định... Nhất định không...”
Sở lão sư lúc trước nói không sai, học sinh cấp ba áp lực rất lớn, nhất định không thể để xuất hiện ra bất cứ vấn đề gì, nàng còn không có để tâm lắm...
Kỳ thật lúc nàng đi học thời cấp ba, năm đó có một bạn học thật sự cũng bởi vì áp lực quá lớn mà ở nhà cắt mạch tự sát a... Chính là, khi đó nàng căn bản không thể hiểu được loại áp lực này, cho nên thẳng đến hiện tại cũng luôn cho rằng cấp ba cũng không có gì đáng sợ, cũng không có gì phải thật cẩn thận.
“Chuyện này không phải là lỗi của em...” Ngôn Tĩnh đem nàng ngồi thẳng dậy, tay nhè nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt nàng, “Tiểu Du, đừng loạn nghĩ có được không? Chuyện này em...”
“Liền là lỗi của em, là em hại chết em ấy.” Nước mắt lau sao cũng đều lau không xong, Ngôn Du hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Ngôn Tĩnh, “Lúc ấy... Nếu em lưu lại cùng em ấy, không cần rời khỏi... thì có thể em ấy cũng đã không...”
Là mình không biết cảm nhận cảm xúc của người khác, là mình không biết vấn đề thực tế cùng học thuật là khác biệt to lớn đến cỡ nào cho nên mới cứ như vậy rời đi, đối thoại với Hiểu Bạch An mới không hề lo lắng chút nào, hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy.
“Tiểu Du... Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh một lần nữa ôm lấy nàng, dĩ nhiên khóc không thành tiếng.
Chuyện này, sẽ trở thành bóng ma cả đời của Tiểu Du...
Cửa vào lúc này bị bên ngoài mở ra, đi vào hai người. Nam nhân vẻ mặt phẫn nộ vô cùng, trong mắt lộ ra thất vọng, mà nữ nhân thì hai mắt đỏ bừng.
Nghe được thanh âm, Ngôn Tĩnh xem qua có chút kinh ngạc, “Cha... Mẹ...”
“Nghiệp chướng, đứng lên cho ta!” Sau khi phong tỏa tin tức, hiệu trưởng cũng chạy tới trường học, đại khái hiểu qua sự tình gì liền gọi điện cho Ngôn ba ba, Ngôn ba ba vừa tức vừa vội, lôi kéo Ngôn mẹ lập tức ngồi hai giờ xe lại đây.
Biết chuyện lần này là mình làm sai, Ngôn Du không có ngỗ ngược phụ thân, mà là nghe lời đứng lên, đi đến đứng trước mặt Ngôn ba ba.
“Quỳ xuống!” Ngôn ba ba lớn tiếng quát.
Ngôn Tĩnh cũng đi theo đến bên người Ngôn Du, lo lắng nhìn phụ thân, mở miệng muốn khuyên ông, “Cha...”
“Con câm miệng!” Ngôn ba ba tức giận nói, “Nếu con không cùng mẹ con luôn sủng ái nó, nó biết làm ra loại chuyện khốn nạn này sao!”
Ở trong trường học cùng nữ sinh yêu đương, còn bội tình bạc nghĩa để nữ sinh tự sát?
Hắn như thế nào sẽ sinh ra đứa con như vậy, lớn như vậy nghịch còn không ngờ...
Ngôn Du không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, nghe lời quỳ xuống.
Lần này ba ba không có sai, người sai chính là nàng.
==========================
Editor: Xin lỗi, thực sự cáo lỗi với mọi người. Thời gian qua là do mình bù đầu với thi cử kèm theo việc đi theo giáo viên học hỏi cốt là để học kì sau này làm khóa luận tốt nghiệp, thế nên mới bỏ dở gần mấy tháng trời. Đã vào hè nên đỡ áp lực bài vở hơn tí tẹo. Mình sẽ cố gắng edit tiếp nếu có thời gian. Cảm ơn những bạn đã ghé thăm!
Thật vất vả mới đem cha mẹ Bạch gia khuyên trở về, Ngôn Du cũng bị Ngôn Tĩnh lĩnh đi mất, mà Sở Nguyệt Xuất thì bị mình cho vào xe đưa về nhà. Sở Giản Hề đang muốn quay về cục cảnh sát chợt nghe di động vang lên, nhất thời tiếp thông, nghe tiếng Sở Lục Y, cái loại cảm giác uể oải ban nãy mới chậm đi một ít, “Tiểu Y, mệt mỏi quá a...”
“Sở Giản Hề, tôi ở sân thượng bên này thấy máu!” Sở Lục Y vội vàng nói, “Chị mau đuổi tới đây!”
Máu?
Sở Giản Hề nhất thời liền ngây ngẩn cả người, thẳng đến trong điện thoại Sở Lục Y lại hô tên nàng thêm lần nữa, lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng hướng trường học Sở Lục Y mà đến.
Tới trường học dừng hảo xe, Sở Giản Hề liền ba chân bốn cẳng xông lên sân thượng. Sở Lục Y vừa nhìn thấy nàng lập tức chạy qua giữ chặt cánh tay của nàng.
“Tiểu Y, em không sao chứ.” Từ sau khi nghe lời Sở Lục Y nói liền luôn thực lo lắng, Sở Giản Hề lúc này đánh giá Sở Lục Y một lượt, sợ Sở Lục Y có vấn đề gì.
“Tôi không sao.” Sở Lục Y lắc đầu, lôi kéo Sở Giản Hề tới bên vòng bảo hộ, “Tôi thấy có máu, nhưng là không biết từ lúc nào.”
“Ân? Chị xem xem.” Theo tầm nhìn Sở Lục Y chỉ, Sở Giản Hề ngồi xuống, cố gắng nhìn nơi đó, hồi lâu sau đứng lên, sắc mặt ngưng trọng, “Vẫn còn rất mới.”
“Chị nói... Không phải là của Bạch Hiểu An đi.” Sở Lục Y có chút khẩn trương bắt lấy tay Sở Giản Hề, trên tay một mảnh lạnh lẽo, trên người một trận lông tóc dựng đứng.
Lắc đầu, Sở Giản Hề mày liễm chặt, “Vẫn không thể xác định, nhưng mà, không loại trừ khả năng này.”
Người tự sát... Như thế nào lại có thể tại vị trí thế này lưu lại vết máu chứ?
“Sở... Sở Giản Hề...” Trước khi Sở Giản Hề đến, Sở Lục Y tự mình chờ ở sân thượng, lại thấy bên ngoài vòng bảo hộ dính một ít vết máu, trong lòng rất là sợ hãi, giờ phút này Sở Giản Hề đến đây, Sở Lục Y gắt gao cầm lấy tay nàng, “Chị nói... Tôi ở trong này... Buổi tối có thể hay không... Bạch Hiểu An nàng...”
Nuốt một ngụm nước miếng, Sở Lục Y lại dán lên trên người Sở Giản Hề, vẻ mặt tái nhợt.
Nàng lá gan dù có tiếp tục to hơn, đầu óc có thông minh hơn, cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, cũng vẫn sẽ sợ vài sự tình.
Sở Giản Hề có chút kinh ngạc quay đầu xem nàng, nhận thấy trên mặt nàng lộ vẻ khẩn trương, sửng sốt vài giây, từ lúc xuất hiện án kiện này về sau thì đây là lần đầu tiên nở nụ cười.
“Cười... Cười cái gì cười!” Sở Lục Y bất mãn nhún nhún mũi, lại đem tay ôm chặt cánh tay Sở Giản Hề hơn nữa.
“Ha ha...” Sờ sờ đầu Sở Lục Y, Sở Giản Hề thân mật nhìn nàng, “Gần đây không phải đều là cùng chị ngủ chung sao, còn sợ gì a?””Hừ!” Một khi đã nói đến đây liền cảm thấy bất mãn, Sở Lục Y trừng mắt nàng, “Chị mỗi lần đến nửa đêm liền đem A Ly nhét vô lòng tôi!”
“A...” Không nghĩ tới Sở Lục Y lại biết được chuyện này, Sở Giản Hề không khỏi có chút xấu hổ, nhìn nàng nửa ngày không biết nên nói cái gì cho phải.
Chẳng lẽ mình lại nói với Tiểu Y là mỗi lần ôm mình ngủ, mình thường xuyên sẽ ngủ không được, sau đó thân thể sẽ có loại cảm giác kỳ quái sao? Hơn nữa tim đập còn luôn gia tốc, mặt cũng sẽ thường nóng lên.
“Chán ghét chị!” Sở Lục Y buông tay nàng ra, hung hăng xoay đầu qua một bên.
“Tiểu Y...” Vừa nhìn thấy Sở Lục Y như thế, Sở Giản Hề không khỏi bị một trận khó chịu, đưa tay đi nắm lấy tay nàng, “Sinh khí?”
Sở Lục Y không nhìn nàng, tức giận liếc mắt.
Tên ngốc chết tiệt, như thế nào câu dẫn cũng đều không chịu mắc bẫy.
“Được rồi, chị biết sai rồi.” Cho tới bây giờ đều có thói quen hống muội muội của mình, giờ phút này vẻ mặt Sở Giản Hề nồng đậm ôn nhu, “Chị sau này không như vậy nữa.”
“Thật sự?” Quay đầu, nheo mắt lại nhìn Sở Giản Hề, Sở Lục Y có chút không tin hỏi lần nữa.
“Thật sự.” Sở Giản Hề dùng sức gật đầu.
“Coi như chị thức thời!”
“Ha ha...” Sở Giản Hề nhẹ nhàng cười, đôi ngươi đen láy nhìn Sở Lục Y lộ ra sủng nịch. Tiếp theo chợt như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên mở miệng, “Đúng rồi, lúc này không phải hẳn là em đang đi học sao? Tại sao lại ở chỗ này?”
“Vốn là tiết của tỷ, chính là tỷ không có tới...” Sở Lục Y thở dài, “Đổi thành tự học, trong phòng học lại rất áp lực...”
Nàng ghét nhất cái loại không khí áp lực như thế, đặc biệt giữa trưa lại phát sinh chuyện kia cùng với tỷ tỷ thế nhưng lại có quan hệ.
“Tỷ nàng...” Nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, Sở Giản Hề tâm tình hạ xuống, thở dài, “Lúc này nhất định thương tâm muốn chết.”
Sở Lục Y không nói gì, tay vẫn ôm cánh tay Sở Giản Hề, chỉ sợ buông ra trong chốc lát sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nguyên lai mạng người là dễ dàng trôi đi như vậy, buổi sáng rõ ràng còn chứng kiến Bạch Hiểu An ở trong phòng học nghe giảng bài, viết bài này nọ, vậy mà buổi chiều đã...
“Tốt lắm, chị nhường người bên khoa xét nghiệm tới mới có thể biết rõ ràng đây là vết máu gì, em mau trở về phòng học đi.” Thu lại mớ suy nghĩ hỗn độn, Sở Giản Hề ôn nhu nói với Sở Lục Y, “Tháng sáu liền phải thi tốt nghiệp rồi nên em đừng nghĩ lung tung, còn phải học hành nghiêm túc biết không?”
“Biết rồi!” Sở Lục Y liếc nàng một cái, “Tôi đi xuống đây.”“Ân, đi đi.”
Sở Lục Y hướng tới cửa sân thượng bước đi vài bước, bỗng dưng ngừng lại, xoay người nhìn nhìn Sở Giản Hề, lại cất bước trở về, thẳng đến bên cạnh Sở Giản Hề mới dừng lại, tại tầm mắt của nữ nhân đang kỳ quái nhìn mình, tiến đến giữ lấy mặt nàng, hôn một hơi, “Sở Giản Hề, chị phải chú ý an toàn.”Bạch Hiểu An chỉ là học sinh mà sớm như vậy liền... Sở Giản Hề thế nhưng còn là một cảnh sát...
Hơi hơi run sợ vài giây, Sở Giản Hề đối diện với Sở Lục Y, tim đập xoay mình mau thêm vài phần, đáy lòng giống như dây đàn bị người gảy mà bùng bùng lay động, hồi lâu sau mới gật gật đầu, “Hảo.”
“Ân, tôi đi xuống.” Sở Lục Y lúc này mới thực sự xoay người hướng cửa bên kia đi, sau đó không chút do dự xuống lầu, chỉ còn chừa lại Sở Giản Hề đứng ở đằng sau ngơ ngác nhìn theo thân ảnh kia, mặt có chút nóng lên, cũng bắt đầu đỏ lên.
==================
“Tiểu Du...” Lúc này Ngôn Du đang ở trong nhà. Ngôn Du ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, hai má cùng hai mắt đều đỏ bừng mà hai mắt chính là vô thần. Còn Ngôn Tĩnh ở một bên đang nhíu chặt mi, vẻ mặt đau lòng, trong tay cầm thuốc mỡ thật cẩn thận xoa lên gương mặt của nàng, “Có phải rất đau không?”
Không trả lời cũng không có động tác gì khác, Ngôn Du yên lặng nhìn mặt đất phía trước, tựa như rối gỗ.
“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh biết nàng rất khó chịu, buông thuốc mỡ đem nàng kéo vào trong lòng, đau lòng tột đỉnh.
Chuyện như vậy, như thế nào lại có thể phát sinh trên người muội muội đơn thuần nhà nàng chứ.
Còn có Sở Nguyệt Xuất, sao có thể không hỏi nguyên do liền đánh muội muội của nàng.
Chỉ sợ bàn tay của mấy người cộng lại, cũng đều không đau bằng một cái tát tay của Sở Nguyệt Xuất a.
“Tỷ tỷ...” Ngôn Du ghé vào trong lòng Ngôn Tĩnh, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Em... Quả nhiên là làm cho người ta cực kì chán ghét có phải hay không...”
“Không phải... Tiểu Du, không phải...” Ngôn Tĩnh cái mũi không khỏi đau xót, ôm chặt nàng, nước mắt nhỏ đến trên lưng của nàng.
“Tỷ tỷ, em thật là khó chịu.” Ngôn Du song tay vẫn đặt trên eo Ngôn Tĩnh, nước mắt rất nhanh liền tẩm ướt áo lông cừu của Ngôn Tĩnh, “Thật là khó chịu, thật là khó chịu...”
“Chị biết, chị biết.” Ngôn Tĩnh không biết phải an ủi Ngôn Du như thế nào, nàng biết muội muội đơn thuần của nàng hiện tại nhất định là đang tự trách bản thân, cũng biết em ấy nhất định thực cần Sở Nguyệt Xuất, thế nhưng thời điểm này... Sở Nguyệt Xuất là không thể nào hiện ra ở trong này a... Coi như xuất hiện, cũng chỉ sợ...
“Em không biết Bạch đồng học sẽ như vậy...” Đầu Ngôn Du chôn ở trong lòng Ngôn Tĩnh nức nở, bả vai run lên một cái, “Nếu em biết, em nhất định... Nhất định không...”
Sở lão sư lúc trước nói không sai, học sinh cấp ba áp lực rất lớn, nhất định không thể để xuất hiện ra bất cứ vấn đề gì, nàng còn không có để tâm lắm...
Kỳ thật lúc nàng đi học thời cấp ba, năm đó có một bạn học thật sự cũng bởi vì áp lực quá lớn mà ở nhà cắt mạch tự sát a... Chính là, khi đó nàng căn bản không thể hiểu được loại áp lực này, cho nên thẳng đến hiện tại cũng luôn cho rằng cấp ba cũng không có gì đáng sợ, cũng không có gì phải thật cẩn thận.
“Chuyện này không phải là lỗi của em...” Ngôn Tĩnh đem nàng ngồi thẳng dậy, tay nhè nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt nàng, “Tiểu Du, đừng loạn nghĩ có được không? Chuyện này em...”
“Liền là lỗi của em, là em hại chết em ấy.” Nước mắt lau sao cũng đều lau không xong, Ngôn Du hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Ngôn Tĩnh, “Lúc ấy... Nếu em lưu lại cùng em ấy, không cần rời khỏi... thì có thể em ấy cũng đã không...”
Là mình không biết cảm nhận cảm xúc của người khác, là mình không biết vấn đề thực tế cùng học thuật là khác biệt to lớn đến cỡ nào cho nên mới cứ như vậy rời đi, đối thoại với Hiểu Bạch An mới không hề lo lắng chút nào, hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy.
“Tiểu Du... Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh một lần nữa ôm lấy nàng, dĩ nhiên khóc không thành tiếng.
Chuyện này, sẽ trở thành bóng ma cả đời của Tiểu Du...
Cửa vào lúc này bị bên ngoài mở ra, đi vào hai người. Nam nhân vẻ mặt phẫn nộ vô cùng, trong mắt lộ ra thất vọng, mà nữ nhân thì hai mắt đỏ bừng.
Nghe được thanh âm, Ngôn Tĩnh xem qua có chút kinh ngạc, “Cha... Mẹ...”
“Nghiệp chướng, đứng lên cho ta!” Sau khi phong tỏa tin tức, hiệu trưởng cũng chạy tới trường học, đại khái hiểu qua sự tình gì liền gọi điện cho Ngôn ba ba, Ngôn ba ba vừa tức vừa vội, lôi kéo Ngôn mẹ lập tức ngồi hai giờ xe lại đây.
Biết chuyện lần này là mình làm sai, Ngôn Du không có ngỗ ngược phụ thân, mà là nghe lời đứng lên, đi đến đứng trước mặt Ngôn ba ba.
“Quỳ xuống!” Ngôn ba ba lớn tiếng quát.
Ngôn Tĩnh cũng đi theo đến bên người Ngôn Du, lo lắng nhìn phụ thân, mở miệng muốn khuyên ông, “Cha...”
“Con câm miệng!” Ngôn ba ba tức giận nói, “Nếu con không cùng mẹ con luôn sủng ái nó, nó biết làm ra loại chuyện khốn nạn này sao!”
Ở trong trường học cùng nữ sinh yêu đương, còn bội tình bạc nghĩa để nữ sinh tự sát?
Hắn như thế nào sẽ sinh ra đứa con như vậy, lớn như vậy nghịch còn không ngờ...
Ngôn Du không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, nghe lời quỳ xuống.
Lần này ba ba không có sai, người sai chính là nàng.
==========================
Editor: Xin lỗi, thực sự cáo lỗi với mọi người. Thời gian qua là do mình bù đầu với thi cử kèm theo việc đi theo giáo viên học hỏi cốt là để học kì sau này làm khóa luận tốt nghiệp, thế nên mới bỏ dở gần mấy tháng trời. Đã vào hè nên đỡ áp lực bài vở hơn tí tẹo. Mình sẽ cố gắng edit tiếp nếu có thời gian. Cảm ơn những bạn đã ghé thăm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.