Chương 64: Ảnh chụp
Đông Phương Ất
17/02/2014
“Nam Hồng là đang nhìn cô ta sao? Vì sao cô gái này tựa như không có cảm giác gì? Tôi cho tới bây giờ cũng không có nghe bạn ấy nói qua chuyện như vậy” Nhược Nạp có chút mê hoặc nói.
“Cụ thể chúng ta cũng không thể sao biết được, bất quá theo thái độ Nam Hồng đối đãi với tấm ảnh chụp này cũng không khó nhìn ra là có nguyên nhân, cô ta ở trong trường hợp như vậy cũng không thể khống chế cảm xúc chính mình, vậy thuyết minh tuyệt đối không phải việc nhỏ.
Nói như vậy khi để cho độ mạnh yếu của mặt trái tăng lên, siêu việt cực hạn cảm xúc chán ghét, làm cho người ta cảm thấy uy hiếp, sẽ kích phát cảm xúc phẫn nộ, phẫn nộ đặc thù là có khuynh hướng công kích, ý đồ lấy ra hoặc tiêu diệt nguyên nhân gây kích thích, căn nguyên sinh ra phẫn nộ là uy hiếp, không phải đơn thuần chỉ là uy hiếp trên hình thức, càng nhiều là trừu tượng, đương sự chủ quan cho rằng có khả năng sẽ tạo thành tình cảnh thương tổn, nhưng lúc này đương sự sẽ đối với nguyên nhân kích thích tiến hành đánh giá có hình thành uy hiếp hay không, nếu cho rằng uy hiếp trải qua cố gắng của bản thân có thể tiêu trừ, như vậy liền có khả năng tâm sinh phẫn nộ, một khi đương sự đánh mất ý niệm cùng tin tưởng loại tâm lý này trong đầu thì sẽ diễn biến thành sợ hãi”.
“Tôi thực nhìn không ra cô gái này có thể đối với Nam Hồng sinh ra uy hiếp gì. Chẳng lẽ là đoạt bạn trai?” Huyền Mạc nói.
“Không có khả năng, Nam Hồng căn bản không có từng yêu qua” Nhược Nạp phủ định nói.
“Vậy cũng chưa chắc, các em lúc ấy học ở nơi khác nhau, lại không thường gặp mặt, làm thế nào biết cô ta có phải yêu ai hay không? Nói đến có lẽ không phải là yêu, là thương thầm thì sao? Cô ta cũng không phải là cái gì cũng đều nói ra chứ”.
“Chúng em là không ở một chỗ, nhưng mà thường xuyên liên hệ, con gái yêu hay không yêu đều viết ở trên mặt, muốn nói thương thầm, em không tin bạn ấy không lộ một chút dấu vết nào, chúng em dù sao nhận thức lâu như vậy, em thực hiểu biết bạn ấy”.
“Các người không cần cãi, chúng ta tiếp tục tra xuống sẽ biết”.
“Anh cảm thấy cái đó cùng bạn ấy mất tích có quan hệ gì?”
“Chúng ta không thể buông tha bất kỳ cái nào có khả năng, cái này ít nhất thuyết minh cuộc sống của cô ta cũng không chút gợn sóng, không hề ngoài ý muốn như chúng ta tưởng tượng. Đúng rồi, cậu có tìm được người bạn học nam kia không?”
“Ồ, chính là người này, mọi người nhìn xem, tôi cảm thấy ý tưởng vừa rồi của tôi không phải không có căn cứ”.
Lê Ngạn cùng Nhược Nạp nhìn về phía ngón tay Huyền Mạc chỉ, là một cậu con trai thoạt nhìn rất cao lớn đẹp trai, ánh mắt thật to, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, cậu ta đứng ở phía sau cô gái mà Nam Hồng nhìn kia.
Nhược Nạp khó hiểu nhìn về phía Huyền Mạc, không rõ ý tứ anh ta vừa rồi nói là gì.
Huyền Mạc đắc ý lấy tay chỉ chỉ: “Thế nào, không chú ý sao, em xem tay hai người bọn họ đi”.
Nhược Nạp nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện, tay hai người là nắm ở phía sau cô gái, chỉ ở trên ảnh chụp lộ ra một chút, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không dễ dàng phát hiện.
“Anh ý tứ là người nam này là người đã đi tìm Nam Hồng kia?”
“Tôi để cho đồng sự Nam Hồng phân biệt qua, chính là cậu ta, cậu ta tên là Tần Khải, cô gái kia gọi là Ngô Tuyết”.
“Anh làm sao biết tên bọn họ, trên ảnh chụp có sao?”
“Trên sổ lưu có, có hình có tên”.
“Anh không phải là muốn nói, Nam Hồng cùng cậu con trai này có cái gì đó?”
“Chẳng lẽ em không cho là như vậy sao?”
“Vậy Nam Hồng vì sao không phải nhìn về phía Tần Khải kia? Em không tiếp thu Nam Hồng là cái loại người sẽ giận chó đánh mèo này, nếu Tần Khải cô phụ bạn ấy, bạn ấy hẳn hận là Tần Khải mà không phải là Ngô Tuyết kia, nếu là thương thầm, vậy càng không hẳn là ở lúc này bại lộ cảm xúc chính mình”.
“Anh không rõ, nhưng dù sao cái này cũng có khả năng”.
“Tần Khải sau khi tốt nghiệp thời gian dài như vậy đột nhiên xuất hiện, mà Nam Hồng cuộc sống luôn luôn có quy luật hai tháng sau đó liền đột nhiên mất tích, không nhất định là trùng hợp. Có thể tìm được địa chỉ Tần Khải hay không?”
“Là người thành phố R, trên hồ sơ chỉ có địa chỉ nhà cha mẹ cậu ta, tôi nghĩ cậu ta sau khi tốt nghiệp có khả năng là sẽ không đi nơi khác chứ?”
“Thành phố R? Chúng ta từ trong nhà Nam Hồng tìm được một tấm thời gian biểu của nhà ga, ở trên đánh dấu là thành phố R, chẳng lẽ là đi tìm Tần Khải?”
“Đúng rồi, nơi này còn có số di động, cậu tra xét xem” Lê Ngạn đem bản thanh toán phí điện thoại từ chỗ Nam Hồng tìm được đưa cho Huyền Mạc.
“Đây không phải là ở bản địa, là thành phố R, người sử dụng tên là Ngô Vân, cái này không phải là của Nam Hồng sao?”
“Có thể tra xét người liên hệ hay không?”
“Chỉ có một, là Tần Khải”.
“Tần Khải này trên người điểm đáng ngờ thật đúng là nhiều, có lẽ chúng ta nên đi gặp anh ta”.
“Đi thành phố R, không tệ, có thể đi bờ biển chơi” Huyền Mạc nói.
“Nếu có thể tìm được số di động của Tần Khải, có thể trước cùng nh ta liên hệ một chút hay không?” Nhược Nạp hỏi.
“Không cần, chúng tôi cũng không biết Tần Khải cùng Nam Hồng là quan hệ gì, cũng không biết Nam Hồng mất tích cùng Tần Khải có quan hệ hay không, nếu để cho anh ta có chuẩn bị, rất nhiều chuyện chúng ta có khả năng sẽ không phát hiện được”.
Nhược Nạp gật gật đầu: “Anh hai, bản Bí Truyện Hoa Kính chúng ta từ thư phòng tìm được kia đâu? Anh có mang về hay không?”
“Không có, anh không biết còn có thể dùng đến hay không, nên không bằng để lại ở chỗ đó thì tốt hơn”.
“Vậy đặt ở chỗ nào?”
“Tầng thứ hai tủ sách”.
Nhược Nạp đi đến tủ sách, chỉ chốc lát liền tìm được cuốn Bí Truyện Hoa Kính kia, mở ra sao với quyển tìm được từ trong nhà Nam Hồng kia, quả nhiên theo như lời Lê Ngạn, tờ bị xé đi chính là lời nói đầu của tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.