Chương 77: Bí mật của Ngô Vân
Đông Phương Ất
11/03/2014
“Khi còn bé Ngô Vân đã từng chịu qua thương tổn phải không?” Lê Ngạn đột nhiên hỏi.
“Anh nói gì?” Mẹ Ngô Vân đưa mắt lên nhìn, hỏi một câu.
“Hơn nữa còn là bị người thân làm thương tổn”.
“Làm sao anh biết?”
“Điều kiện cuộc sống nhà bà vốn bình thường nhưng không phải tới nỗi quá kém, cha mẹ song toàn hơn nữa còn có huynh trưởng, hoàn cảnh như vậy mà nói đối với một cô gái bé nhỏ là không tệ, có khi, cô ấy hẳn là rất hạnh phúc, cũng rất đơn thuần ngây thơ, giống như đại đa số các cô gái khác, nhưng bà xem cách cô ấy bố trí nhà cửa rất thành thục, nếu như đối với một gia đình đầy đủ thì là chuyện bình thường, nhưng mà lúc ấy cô ấy mới lên đại học, chỗ này cũng không phải là một cái nhà, nếu như tâm thái con gái bà lúc đó bình thường thì hẳn là cô ấy sẽ dựa theo tâm thái một cô gái trẻ bố trí chỗ này, người nam nhân kia chắc chắn sẽ không nói gì, dù sao đây cũng chỉ là địa phương để tiêu khiển, nhưng kiểu bố trí này nói rõ lúc đó tâm thái con gái bà đã rất thành thục, cho nên hết thảy đối với độ tuổi của con gái bà là không phù hợp.
Mặt khác, bà có thấy con gái bà bày hình ai không? Đều là ảnh chụp một mình, không có một cái nào chụp với người khác, nếu nói quan hệ giữa chồng bà và con gái không tốt thì không có gì lạ, nhưng còn bà thì sao? Bạn bè đâu? Người nam nhân kia sau khi chấm dứt thì cô ấy có bạn trai, vậy tại sao cũng không có ảnh? Điều này nói rõ nội tâm cô ấy cô độc, cô ấy chỉ tin chính mình, ngoài ra không tin bất luận kẻ nào.
Cuối cùng là do bà tự nói, bà nói sau khi biết chuyện, cô ấy đối mặt với chỉ trích tức giận của cha mẹ thì có phản ứng gì đó không đúng, một cô gái không am hiểu thế sự, bị phát hiện làm chuyện như vậy, chắc chắn có xẩu hổ, không đất dung thân, các vị lại vì xấu hổ mà cắt đứt với nàng, đã tạo cho nàng tâm thái này, mặc dù bà nói bà là mẹ không thể vứt bỏ con gái nhưng lời nói của bà từ đầu tới cuối lại không có một tia trách cứ, điểm này không phù hợp với tâm thái một người mẹ, thế này chứng minh bà muốn xin lỗi cô ấy, bà không có cách nào trách cứ cô ấy”.
Mẹ Ngô Vân đột nhiên khóc rống lên: “Vâng, chúng tôi thẹn với Vân Vân... Lúc Vân Vân học trung học bị thầy giáo lợi dụng, vì danh dự của con mình nên chúng tôi chọn lựa im lặng, Vân Vân không hiểu, cho rằng chúng tôi nhận được ích lợi gì từ người ta, từ đó về sau nó bắt đầu thay đổi, không còn là con bé bình thường hay cười nói nữa, chúng tôi nghĩ để thời gian trôi qua sẽ xóa nhòa tất cả, ai biết nó lại làm ra chuyện như vậy?”
“Bà có biết bạn trai sau này của cô ấy không?”
“Biết”. Mẹ Ngô Vân gạt nước mắt nói: “Tần Khải là một đứa trẻ không tệ, tôi cho rằng Vân Vân đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nhưng nó lại nói Tần Khải không đáng tin”.
“Tại sao cô ấy lại nói vậy?”
“Tôi không biết?”
“Cô ấy bắt đầu với Tần Khải từ lúc nào?”
“Khoảng một năm trước, tôi không nhớ rõ”.
“Bà có hỏi Ngô Vân vì sao chia tay với người nam nhân kia không?”
“Không, sau khi tốt nghiệp nó mới nói cho tôi là nó đã chia tay lão già kia, nó nói mình có công việc, không cần gã ta nuôi nữa, không cần đồ đạc gì trước kia lão tặng nữa”. Mẹ Ngô Vân khó khăn nói ra những lời này.
“Chẳng lẽ Tần Khải kia không có phát hiện?”
“Vân Vân có hoài nghi nhưng Tần Khải không nói gì, nó cũng không thể hỏi”.
“Chuyện cô ấy với Trương Kiến Quốc bà biết không?”
“Là người quản lý hãng xe sao?”
“Phải”.
“Đã nghe Vân Vân nói, lúc ấy tôi đã khuyên nó, Tần Khải không tệ, không nên phạm sai lầm nữa, con gái nên tìm cho mình người đàn ông đứng đắn, nhưng Vân Vân nói..”.
“Nói gì?”
“Sau khi Tần Khải biết thân phận người kia, lại như ám chỉ Ngô Vân nên tiếp xúc nhiều với người quản lý đó, nói là có hữu dụng, lúc ấy tôi nghĩ nếu Tần Khải là người như vậy, Vân Vân chắc chắn sẽ không qua lại, ai biết Vân Vân lại không tự ái, dùng cả tính mạng để đổi lại, nếu Tần Khải biết rồi thì nó làm sao?”
Bàng Ngọc Phong cùng Lê Ngạn nhìn nhau, Lê Ngạn lại tiếp tục hỏi: “Bà có nghĩ tới tại sao Ngô Vân lại nói Tần Khải không đáng tin không?”
“Nói thật tôi không nghĩ ra, bản thân tôi cho là Vân Vân suy nghĩ nhiều, tôi nghĩ chuyện lúc nó đi học đại học sẽ tốt, sau khi đi làm sự tình kia cũng sẽ tốt lên, Tần Khải là một đứa thông minh, làm sao có thể không nhìn ra cái gì được, nhất định là đối với Vân Vân thật lòng nên mới làm bộ như không quan tâm gì hết, là Vân Vân số mệnh không tốt, kinh nghiệm quá nhiều, đến cuối cùng nó không chịu tin ai cả. Nếu như nó chịu sống với mọi người cuộc sống bình thường, nói không chừng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy”. Mẹ Ngô Vân lẩm bẩm một tràng.
“Tôi có thể xem phòng Ngô Vân được không?”
“Được, người cũng đã mất rồi, còn kiêng kỵ gì?”
Lê Ngạn mở cửa phòng ngủ Ngô Vân, không khác tưởng tượng của anh là bao, đồ dùng xa xỉ, vách tường màu truyết trắng, trên bàn trang điểm đủ các nhãn hiệu nổi tiếng, mở trong ngăn kéo có chút tiền mặt cùng đồ trang sức đeo tay, tận cùng bên trong là nhật ký, Lê Ngạn mở ra coi.
Thời gian là từ đầu năm nay.
Ngày 1 tháng 1, trời trong xanh.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, hi vọng cuộc sống của mình có một khởi đầu mới, để cho những chuyện như phù vân trước kia tản đi, mình muốn sống thật tốt, dù gì mình cũng có Khải, có anh ấy trước sau vẫn ở bên cạnh mình, có một số chuyện anh ấy không biết nhưng anh ấy không hề hỏi, vẫn ở bên cạnh mình lâu như vậy, có lẽ là anh ấy yêu mình...
Những chuyện cũ với Z nhất định phải chấm dứt, mình không thể tiếp tục như vậy nữa, mình muốn khuyên Khải tìm một công việc ổn định trong thành phố, không nên bôn ba nữa, chúng mình nên có một cuộc sống mới.
Lê Ngạn lại lật tiếp.
Ngày 26 tháng 7, trời âm u.
Khải tới tìm mình, nói muốn đi tìm Nam Hồng, mình rất tức giận, cái tên này đại biểu cho nhiều thứ, cô ta khiến mình nhớ lại những chuyện hèn hạ từng trải qua, mình lại nghĩ tới H rồi, mình lại nghĩ tới ánh mắt di bỉ của Nam Hồng, sao bọn họ lại có quan hệ như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác đều bị cô ta phát hiện, tại sao chỗ Nam Hồng lại có đồ có thể cứu Khải? Mình càng ngày càng không hiểu anh ấy, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?
Ngày 28 tháng 7, trời mưa nhỏ.
Khải trở lại, nói không tìm được Nam Hồng, vẻ mặt tựa như đưa đám, đáng tiếc anh ấy không chịu nói gì cả, mình hoài nghi anh ấy có chuyện gạt mình, chẳng lẽ những đối xử tốt đẹp trước đây đối với mình của anh ấy đều là giả?
Hôm nay Khải tới công ty gặp Z, Z chào hỏi mình, Khải nói anh ấy là anh họ mình, đây cũng không phải lần đầu tiên, Khải cũng nói như thế với đồng nghiệp của mình, trước kia mình cho rằng anh ấy nói đùa, có khi mình cũng nói như vậy, nhưng tại sao đối với một người xa lạ anh ấy cũng nói thế? Rốt cuộc anh ấy nghĩ gì?
Chẳng lẽ anh ấy phát hiện mình cùng Z có quan hệ? Nhưng nếu như vậy tại sao anh ấy còn muốn ở chung một chỗ với mình, sau khi Z đi, Khải nói để cho mình tiếp xúc nhiều với hắn, nói là sẽ có lợi cho mình, mình hỏi có lợi gì, anh ấy nói là chuyện sự nghiệp, ánh mắt anh ấy rất kỳ quái, mình cảm thấy không thoải mái chút nào, thật giống như coi mình là một món hàng.
Ngày 31 tháng 7, trời trong xanh.
Z hiểu lầm mình vô cùng, cho rằng lời chia tay mình nói lúc trước chẳng qua là nói nhảm, thật ra thì mấy ngày qua mình chỉ là muốn chọc tức Khải một chút, không nghĩ rằng Z tưởng thật, tặng mình nhiều đồ mắc tiền như vậy, còn nói muốn ly hôn với vợ, cưới mình, thật là buồn cười.
Ngày 8 tháng 1, trời trong xanh.
Mình nghĩ bí mật đã bị Khải phát hiện.
Nhật ký đến ngày này đột nhiên dừng lại.
“Anh nói gì?” Mẹ Ngô Vân đưa mắt lên nhìn, hỏi một câu.
“Hơn nữa còn là bị người thân làm thương tổn”.
“Làm sao anh biết?”
“Điều kiện cuộc sống nhà bà vốn bình thường nhưng không phải tới nỗi quá kém, cha mẹ song toàn hơn nữa còn có huynh trưởng, hoàn cảnh như vậy mà nói đối với một cô gái bé nhỏ là không tệ, có khi, cô ấy hẳn là rất hạnh phúc, cũng rất đơn thuần ngây thơ, giống như đại đa số các cô gái khác, nhưng bà xem cách cô ấy bố trí nhà cửa rất thành thục, nếu như đối với một gia đình đầy đủ thì là chuyện bình thường, nhưng mà lúc ấy cô ấy mới lên đại học, chỗ này cũng không phải là một cái nhà, nếu như tâm thái con gái bà lúc đó bình thường thì hẳn là cô ấy sẽ dựa theo tâm thái một cô gái trẻ bố trí chỗ này, người nam nhân kia chắc chắn sẽ không nói gì, dù sao đây cũng chỉ là địa phương để tiêu khiển, nhưng kiểu bố trí này nói rõ lúc đó tâm thái con gái bà đã rất thành thục, cho nên hết thảy đối với độ tuổi của con gái bà là không phù hợp.
Mặt khác, bà có thấy con gái bà bày hình ai không? Đều là ảnh chụp một mình, không có một cái nào chụp với người khác, nếu nói quan hệ giữa chồng bà và con gái không tốt thì không có gì lạ, nhưng còn bà thì sao? Bạn bè đâu? Người nam nhân kia sau khi chấm dứt thì cô ấy có bạn trai, vậy tại sao cũng không có ảnh? Điều này nói rõ nội tâm cô ấy cô độc, cô ấy chỉ tin chính mình, ngoài ra không tin bất luận kẻ nào.
Cuối cùng là do bà tự nói, bà nói sau khi biết chuyện, cô ấy đối mặt với chỉ trích tức giận của cha mẹ thì có phản ứng gì đó không đúng, một cô gái không am hiểu thế sự, bị phát hiện làm chuyện như vậy, chắc chắn có xẩu hổ, không đất dung thân, các vị lại vì xấu hổ mà cắt đứt với nàng, đã tạo cho nàng tâm thái này, mặc dù bà nói bà là mẹ không thể vứt bỏ con gái nhưng lời nói của bà từ đầu tới cuối lại không có một tia trách cứ, điểm này không phù hợp với tâm thái một người mẹ, thế này chứng minh bà muốn xin lỗi cô ấy, bà không có cách nào trách cứ cô ấy”.
Mẹ Ngô Vân đột nhiên khóc rống lên: “Vâng, chúng tôi thẹn với Vân Vân... Lúc Vân Vân học trung học bị thầy giáo lợi dụng, vì danh dự của con mình nên chúng tôi chọn lựa im lặng, Vân Vân không hiểu, cho rằng chúng tôi nhận được ích lợi gì từ người ta, từ đó về sau nó bắt đầu thay đổi, không còn là con bé bình thường hay cười nói nữa, chúng tôi nghĩ để thời gian trôi qua sẽ xóa nhòa tất cả, ai biết nó lại làm ra chuyện như vậy?”
“Bà có biết bạn trai sau này của cô ấy không?”
“Biết”. Mẹ Ngô Vân gạt nước mắt nói: “Tần Khải là một đứa trẻ không tệ, tôi cho rằng Vân Vân đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nhưng nó lại nói Tần Khải không đáng tin”.
“Tại sao cô ấy lại nói vậy?”
“Tôi không biết?”
“Cô ấy bắt đầu với Tần Khải từ lúc nào?”
“Khoảng một năm trước, tôi không nhớ rõ”.
“Bà có hỏi Ngô Vân vì sao chia tay với người nam nhân kia không?”
“Không, sau khi tốt nghiệp nó mới nói cho tôi là nó đã chia tay lão già kia, nó nói mình có công việc, không cần gã ta nuôi nữa, không cần đồ đạc gì trước kia lão tặng nữa”. Mẹ Ngô Vân khó khăn nói ra những lời này.
“Chẳng lẽ Tần Khải kia không có phát hiện?”
“Vân Vân có hoài nghi nhưng Tần Khải không nói gì, nó cũng không thể hỏi”.
“Chuyện cô ấy với Trương Kiến Quốc bà biết không?”
“Là người quản lý hãng xe sao?”
“Phải”.
“Đã nghe Vân Vân nói, lúc ấy tôi đã khuyên nó, Tần Khải không tệ, không nên phạm sai lầm nữa, con gái nên tìm cho mình người đàn ông đứng đắn, nhưng Vân Vân nói..”.
“Nói gì?”
“Sau khi Tần Khải biết thân phận người kia, lại như ám chỉ Ngô Vân nên tiếp xúc nhiều với người quản lý đó, nói là có hữu dụng, lúc ấy tôi nghĩ nếu Tần Khải là người như vậy, Vân Vân chắc chắn sẽ không qua lại, ai biết Vân Vân lại không tự ái, dùng cả tính mạng để đổi lại, nếu Tần Khải biết rồi thì nó làm sao?”
Bàng Ngọc Phong cùng Lê Ngạn nhìn nhau, Lê Ngạn lại tiếp tục hỏi: “Bà có nghĩ tới tại sao Ngô Vân lại nói Tần Khải không đáng tin không?”
“Nói thật tôi không nghĩ ra, bản thân tôi cho là Vân Vân suy nghĩ nhiều, tôi nghĩ chuyện lúc nó đi học đại học sẽ tốt, sau khi đi làm sự tình kia cũng sẽ tốt lên, Tần Khải là một đứa thông minh, làm sao có thể không nhìn ra cái gì được, nhất định là đối với Vân Vân thật lòng nên mới làm bộ như không quan tâm gì hết, là Vân Vân số mệnh không tốt, kinh nghiệm quá nhiều, đến cuối cùng nó không chịu tin ai cả. Nếu như nó chịu sống với mọi người cuộc sống bình thường, nói không chừng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy”. Mẹ Ngô Vân lẩm bẩm một tràng.
“Tôi có thể xem phòng Ngô Vân được không?”
“Được, người cũng đã mất rồi, còn kiêng kỵ gì?”
Lê Ngạn mở cửa phòng ngủ Ngô Vân, không khác tưởng tượng của anh là bao, đồ dùng xa xỉ, vách tường màu truyết trắng, trên bàn trang điểm đủ các nhãn hiệu nổi tiếng, mở trong ngăn kéo có chút tiền mặt cùng đồ trang sức đeo tay, tận cùng bên trong là nhật ký, Lê Ngạn mở ra coi.
Thời gian là từ đầu năm nay.
Ngày 1 tháng 1, trời trong xanh.
Hôm nay là ngày đầu năm mới, hi vọng cuộc sống của mình có một khởi đầu mới, để cho những chuyện như phù vân trước kia tản đi, mình muốn sống thật tốt, dù gì mình cũng có Khải, có anh ấy trước sau vẫn ở bên cạnh mình, có một số chuyện anh ấy không biết nhưng anh ấy không hề hỏi, vẫn ở bên cạnh mình lâu như vậy, có lẽ là anh ấy yêu mình...
Những chuyện cũ với Z nhất định phải chấm dứt, mình không thể tiếp tục như vậy nữa, mình muốn khuyên Khải tìm một công việc ổn định trong thành phố, không nên bôn ba nữa, chúng mình nên có một cuộc sống mới.
Lê Ngạn lại lật tiếp.
Ngày 26 tháng 7, trời âm u.
Khải tới tìm mình, nói muốn đi tìm Nam Hồng, mình rất tức giận, cái tên này đại biểu cho nhiều thứ, cô ta khiến mình nhớ lại những chuyện hèn hạ từng trải qua, mình lại nghĩ tới H rồi, mình lại nghĩ tới ánh mắt di bỉ của Nam Hồng, sao bọn họ lại có quan hệ như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác đều bị cô ta phát hiện, tại sao chỗ Nam Hồng lại có đồ có thể cứu Khải? Mình càng ngày càng không hiểu anh ấy, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?
Ngày 28 tháng 7, trời mưa nhỏ.
Khải trở lại, nói không tìm được Nam Hồng, vẻ mặt tựa như đưa đám, đáng tiếc anh ấy không chịu nói gì cả, mình hoài nghi anh ấy có chuyện gạt mình, chẳng lẽ những đối xử tốt đẹp trước đây đối với mình của anh ấy đều là giả?
Hôm nay Khải tới công ty gặp Z, Z chào hỏi mình, Khải nói anh ấy là anh họ mình, đây cũng không phải lần đầu tiên, Khải cũng nói như thế với đồng nghiệp của mình, trước kia mình cho rằng anh ấy nói đùa, có khi mình cũng nói như vậy, nhưng tại sao đối với một người xa lạ anh ấy cũng nói thế? Rốt cuộc anh ấy nghĩ gì?
Chẳng lẽ anh ấy phát hiện mình cùng Z có quan hệ? Nhưng nếu như vậy tại sao anh ấy còn muốn ở chung một chỗ với mình, sau khi Z đi, Khải nói để cho mình tiếp xúc nhiều với hắn, nói là sẽ có lợi cho mình, mình hỏi có lợi gì, anh ấy nói là chuyện sự nghiệp, ánh mắt anh ấy rất kỳ quái, mình cảm thấy không thoải mái chút nào, thật giống như coi mình là một món hàng.
Ngày 31 tháng 7, trời trong xanh.
Z hiểu lầm mình vô cùng, cho rằng lời chia tay mình nói lúc trước chẳng qua là nói nhảm, thật ra thì mấy ngày qua mình chỉ là muốn chọc tức Khải một chút, không nghĩ rằng Z tưởng thật, tặng mình nhiều đồ mắc tiền như vậy, còn nói muốn ly hôn với vợ, cưới mình, thật là buồn cười.
Ngày 8 tháng 1, trời trong xanh.
Mình nghĩ bí mật đã bị Khải phát hiện.
Nhật ký đến ngày này đột nhiên dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.