Huyền Án

Chương 87: Lợi dụng

Đông Phương Ất

21/03/2014

“Ý anh là bọn họ có thể giết người diệt khẩu?”

“Tất Diêu đã tìm được đồ mà bọn hắn muốn, có thể nói Tần Khải không có giá trị lợi dụng gì nữa rồi, hơn nữa Cảnh Phương hiện tại đã để ý tới Tần Khải, giữ Tần Khải lại mối tai họa không nhỏ với bọn họ”.

Điện thoại Lê Ngạn đột nhiên vang lên.

“Alo, Lưu đội, chuyện gì? Có tin tức Tần Khải sao, thế nào? Được, tôi lập tức tới”.

“Có chuyện gì vậy? Có tin tức Tần Khải sao?” Nhược Nạp hỏi.

“Ừ, Cảnh Phương nghe lén điện thọa nhà Tần Truyện Canh, vừa rồi, Tần Khải gọi điện thoại về nhà”.

“Vậy có phải sẽ biết được hắn đang ở đâu không?”

“Trở về sẽ biết”.

Tại phòng làm việc, mọi người đã có mặt đông đủ.

“Về đúng lúc đấy, chúng tôi vừa mới ghi âm lại”. Lưu Cường nói.

“Tình huống thế nào?”

“Cậu nghe trước đi đã”.

Lưu Cường bật máy ghi âm, một trận tạp âm truyền tới, trong đó có giọng Tần Khải”.

“Cha ạ, con là Tiểu Khải”.

“Tiểu Khải hả, sao lâu vậy không gọi điện về nhà? Giờ con đang ở đâu?”

“Cha, cha đừng hỏi nhiều như vậy, hiện giờ có người muốn giết con, con phải nhanh chóng rời khỏi đây”.

“Cái gì? Con nói gì? Ai muốn giết con?”

“Con phải đi trốn, có thể sẽ rất lâu không liên lạc với cha, cha bảo trọng”.

“Con về nhà đi, có chuyện gì cha thay con giải quyết, có nghe thấy không?”

“Chuyện này cha không giúp được, nếu như con không chạy thì sẽ có kết quả giống như bọn lão tặc”.

“Con nói gì? Sao con biết chuyện bọn họ”.

Không có tín hiệu điện thoại liền bị cúp, tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái.



“Không nghĩ bọn chúng nhanh chóng động thủ như vậy”.

“Có thể tra ra vị trí cụ thể không?”

“Bọn họ đang tra, đáng tiếc thời gian quá ngắn, không chắc có thể tìm được vị trí xác thực”. Bàng Ngọc Phong nói.

“Có phải là Hồ Lợi Dân an bài không? Thời gian quá trùng hợp, chúng ta mới vừa tìm hắn, Tần Khải liền lộ diện, hơn nữa còn bị đuổi giết”. Nhược Nạp nói.

“Giám thị Hồ Lợi Dân nói sao?”

“Hai người vừa đi thì Hồ Lợi Dân đi ra cửa, sai người đánh xe tới nhà em gái ông ta, Hồ Lệ Quân”.

“Tại sao phải đi?”

“Chúng tôi cũng thấy kỳ quái, dựa theo tình hình này, hắn tựa hồ không có thời gian an bài người đi hạ thủ Tần Khải”. Bàng Ngọc Phon nói.

“Sau khi chúng tôi về, hắn từng an bài cho thư ký Phương Hải Dương gặp chúng tôi nói về Tần Khải, có thể hạ chỉ thị lúc này không?” Lê Ngạn nói.

“Hắn có sắp xếp bí thư mình sao? Hắn cùng hai người cơ bản một trước một sau ra cửa, sau đó không phát hiện hắn trò chuyện với ai, sao có thể an bài?” Bàng Ngọc Phong hỏi.

“Nhưng là, rõ ràng Phương Hải Dương kia cũng là thư ký Hồ Lợi Dân an bài thỏa đáng”. Nhược Nạp nói.

“Không đúng, tôi nghĩ tựa hồ có vấn đề, Hồ Lợi Dân chỉ hỏi thư ký xem quản lý Tần Khải là ai, hắn ta không nói là tại sao lại hỏi, thư ký Tiếu kia làm sao biết chúng ta tìm Phương Hỉa Dương, hơn nữa, rõ ràng mỗi một lời nói cử động của Phương Hải Dương cho thấy có người bày mưu đặt kế, nếu như không phải Hồ Lợi Dân thì sẽ là ai?”

“Đúng là Tiếu thư ký, rất có thể cô ta hiểu lầm ý Hồ Lợi Dân, cho nên Tiếu thư ký kia rất có vấn đề”. Nhược Nạp nói.

“Chẳng lẽ Hồ Lợi Dân là người bị dụng?”

“Còn nữa, Phương Hải Dương nói Tần Khải luôn đi theo Vương Dược, giống như người hầu, tôi cảm thấy không đúng lắm”.

“Có gì đâu, dù gì Vương Dược cũng là cháu ruột Hồ Lợi Dân, nịnh bợ hắn thì có gì lạ”.

“Điểm này không phù hợp với tính cách Tần Khải, hắn vào công ty dựa vào quan hệ của Ngô Vân, vì vậy hắn rất rõ ràng, không có tác dụng gì ở Vương Dược, Tần Khải là loại người rất thực tế, vì tiền đồ của mình chuyện gì cũng có thể làm, nhưng là chuyện không có lợi cho bản thân, hắn chắc chắn sẽ không tốn tâm tư như vậy, điều này chỉ có thể nói rõ hắn đến gần Vương Dược không chỉ đơn thuần vì Hồ Lợi Dân”. Lê Ngạn nói.

“Vậy thì vì cái gì?”

“Hồ Lợi Dân từng nói mình không hề để mắt tới Tần Khải, như vậy bí mật trong quyển sách làm sao Tần Khải biết được?”

“Vương Dược?” Nhược Nạp suy nghĩ một chút nói.

“Nhưng mà không phải cậu nói, Vương Dược hẳn cũng không biết nội tình sao? Nếu như hắn biết thì không thể nào thản nhiên như vậy đối diện chúng ta, tại sao Tần Khải lại có thể biết gì từ hắn?”



“Có lẽ hắn chỉ biết qua một người trung gian, về cốt lõi bên trong, có người không muốn cho hắn biết”.

“Đây là logic gì?”

“Chuyện này rất hệ trọng, nhưng là vì lo lắng cho tính mạng, người nào đó hi vọng Vương Dược không tham dự vào trong đó”.

Lưu Cường hít một hơi nói: “Cha mẹ của hắn”.

“Điều này có thể sao?” Bàng Ngọc Phong có chút không tin tưởng nói.

“Lúc chúng tôi nhắc tới quyển sách kia với Hồ Lợi Dân, ông ta không có phản ứng quá mãnh liệt, nếu như ông ta biết trong quyển sách này có liên quan tới một bí mật rất lớn, ông ta có thể bình tĩnh sao? Ông ta còn nói sở dĩ quý trọng là bởi vì sách tổ tiên truyền lại, nếu là đồ gia truyền, quyển sách này hẳn có người khác biết, nhưng ông ta chỉ có một người em gái, chuyện này nếu như không có liên quan tới ông ta thì chắc chắn có liên quan tới em gái ông ta”.

“Cho nên lúc chúng tôi nhắc tới Tần Khải đang tìm quyển sách này, ông ta phản ứng có chút kỳ quái, không phải là khiếp sợ mà là như có điều gì suy nghĩ, khẳng định ông ta đang suy nghĩ xem cuốn sách ở đâu, mặc khác sau khi chúng tôi đi về, ông ta lại tới chỗ Hồ Lệ Quên, vậy điểm này nói lên cái gì?” Nhược Nạp nói.

“Đúng vậy, nhất định ông ta đi chất vấn Hồ Lệ Quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Bàng Ngọc Phong lập tức bấm điện thoại: “Đại Cương, các cậu còn theo dõi Hồ Lợi Dân không? Cái gì? Trong nhà Hồ Lệ Quân không có ai? Hồ Lợi Dân đi đâu? Được rồi, tôi biết rồi”.

“Hồ Lợi Dân không tìm được Hồ Lệ Quân?”

“Phải, trong nhà không có ai, Hồ Lợi Dân đã đi rồi”.

“Bàng đội, chúng tôi tìm được vị trí Tần Khải rồi”. Viên cảnh sát kỹ thuật đi vào nói.

“Ở đâu?”

“Ngoài thành phía Nam thành phố”.

“Đi”.

Chạy tới vùng ngoại thành, cảnh sát nhân dân khu vực đó đã chờ sẵn.

“Bàng đội, người các anh muốn tìm đang ở nhờ một hộ thôn dân, tôi đã kiếm cớ người trong nhà hộ thôn dân giữ lại, người cần tìm hẳn là bên trong”.

“Cảm ơn, Đại Dũng, Tiểu Cương, các cậu dẫn đường”.

“Vâng”.

Đại Dũng leo tường vào sân, mở cửa ra, cảnh sát khu vực chỉ vào một gian phòng nhỏ phía Tây, Bàng Ngọc Phong dẫn một cảnh sát khác đá vọt cửa xông vào.

“Các anh là ai..”. Không đợi nói xong, Tần Khải đã thấy trong tay Bàng Ngọc Phong một cái còng tay, nhất thời co quắp trên mặt đất.

Người thanh niên đẹp trai sáng lạn trước đây đã biến mất, hiện tại như một tên lang thang, không biết đã trải qua cuộc sống chui lủi bao lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook