Chương 11: Mất tích
Đông Phương Ất
03/01/2014
“Chị Lý Mai, chị đang ngủ sao?” Quý Trình Trình vẫn luôn xoay qua trở lại trên giường xoay người hỏi Lý Mai ngủ ở bên cạnh, ngừng một hồi không thấy đáp lại, lại nhìn bên kia Khổng Á Nam đã là tiếng ngáy vang lên từng trận.
Ngọn đèn nho nhỏ duy nhất sớm dầu hết đèn tắt, trong phòng ngoài cửa sổ đều là tối đen một mảng, gió xuyên qua cửa sổ gỗ phát ra những tiếng vù vù.
Quý Trình Trình ảo não nghĩ: Vì sao lúc này lại muốn đi WC? Đều do mình sau khi ăn cơm chiều uống quá nhiều nước, mình lúc ấy vì cái gì mà ngại WC bẩn, thật ra trước kia ở nông thôn, WC giản dị bất quá cũng như thế, ài, hiện tại làm sao bây giờ? Cũng không thể nghẹn cả đêm được.
Mở ra cửa phòng gỗ, bên ngoài tối đen một mảng, những nơi giống thế này khẳng định không có buồng vệ sinh bên trong, còn ở bên ngoài ở chỗ nào mình cũng tìm không thấy, lúc ấy vẫn là Ba Khuê Y dẫn mấy người kia đi, chỉ có thể đi bên ngoài giải quyết dưới tàng cây, lúc này cũng không có người nào.
Một trận gió núi thổi tới, làm cho Trình Trình cảm thấy cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, trên đỉnh đầu gió thổi qua chạc cây, phát ra tiếng rên rĩ ai oán thê lương, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, trông như như vu bà đưa ra ngón tay khô héo cùng đầu đầy tóc đen rối tung, không khí tràn đầy hương vị khủng bố.
Quý Trình Trình tay cầm đèn pin hoang mang rối loạn chạy đến dưới tàng cây giải quyết vấn đề, sau khi xong đang chuẩn bị trở về, bỗng nhiên nghe được phía sau có thanh âm, răng đánh lập cập quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người phía sau, nhẹ nhàng thở ra nói: “Làm tôi giật cả mình, tôi nghĩ là có quỷ chứ”.
***
Ngày hôm sau, khi gà trống gáy sáng, từng nhà mở ra cửa phòng, khói bếp dâng lên.
Nhược Cẩm đi ra cửa phòng, hít vào thật sâu một hơi, không khí trên núi thật sự là tốt, mát lạnh mà ướt át, trước phòng còn có rất nhiều sơn trà hoang dại, mộc lan, long đảm các loại hoa, Nhược Cẩm nhớ tới trước kia Nhược Nạp từng nói qua sơn mạch Cao Lê Cống sơn một dãi vượt qua năm vĩ độ, là địa khu duy nhất trên trái đất cho tới nay bảo tồn mảng lớn từ rừng rậm nhiệt đới ướt át đến rừng rậm quá độ ôn đới, là địa khu có sinh vật hết sức đa dạng lại cực kỳ trân quý cũng cực kỳ hi hữu trên thế giới. Trừ bỏ sơn trà, mộc lan, hoa lan, long đảm, báo xuân, lục nhung hao, bách hợp, đỗ quyên trong “Vân Nam bát đại danh hoa” ra. Bên trong còn có một gốc cây thế giới đỗ quyên vương, tên là đại thụ đỗ quyên, đường kính 2.1 thước, hàng năm nở hơn 4 vạn nhiều đóa hoa, lấy những đóa hoa tươi đẹp mà vô cùng lớn này cùng với khí thế mênh mông mà độc lĩnh phong tao, không biết lần này có cơ hội nhìn đến hay không.
Đang nghĩ tới đột nhiên nhìn thấy trước phòng cách đó không xa có con lục khổng tước xinh đẹp đang vênh váo tự đắc thản nhiên đi qua, Nhược Cẩm không khỏi cười không nổi.
“Chị Nhược Cẩm, nhìn thấy Trình Trình không?” Đối diện Lý Mai nhô cái đầu rối bời ra hỏi.
“Không có, làm sao vậy?”
“Nha đầu kia, em buổi sáng tỉnh dậy đã không thấy nó, còn tưởng rằng nó đi WC, ai biết thời gian lâu như vậy cũng không thấy trở về”.
“Có lẽ sáng sớm đã chạy ra ngoài chơi?”
“Bên chị trong phòng có người đi ra ngoài không?”
“Không có, đều còn đang ngủ”.
“Vậy kỳ quái, Trình Trình luôn luôn nhát gan, bản thân nó không có khả năng chạy ra ngoài chơi”.
“Có lẽ đi cùng bọn nhỏ, ngày hôm qua mấy đứa nhỏ kia cùng nó chơi cũng không tệ, nhận tiện đi ra ngoài, chúng ta đi tìm Ba Khuê Y, có lẽ em nó biết”.
“Được rồi, em chờ chị một chút, chi thay quần áo”.
Hai người mới vừa đi ra khỏi phòng, liền đón đầu đụng phải Ba Khuê Y một đường chạy chậm đến, mặt sau không có bóng dáng Quý Trình Trình, Lý Mai bất an liếc mắt nhìn Nhược Cẩm một cái.
“Ba Khuê Y, đi đâu vậy?”
“Thấy mấy chị rời giường, bà đã làm cơm rồi” Ba Khuê Y vui vẻ nói.
“Có nhìn thấy một chị, trắng trắng gầy gầy, đeo mắt kính hay không”.
Ba Khuê Y nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu: “Ai cũng chưa thấy, em vừa mới đi giúp cô trông mấy đứa nhỏ”.
“Đi giúp bọn chị hỏi người khác một chút được không? Bọn chị hôm nay dậy thì phát hiện chị đó đi đâu mất, chị sợ chị đó lạc đường”.
Ba Khuê Y gật gật đầu lại chạy đi, Nhược Cẩm đối với Lý Mai nói: “Gọi mọi người dậy đi, chúng ta đi ra ngoài tìm xem”.
Vài phần phút sau, tất cả mọi người tập trung ở phòng khách nhà Ba trưởng lão, Ba trưởng lão đã ở đó, Ba Khuê Y đi ra ngoài tìm một vòng cũng đã trở lại, nhìn Nhược Cẩm lắc lắc đầu.
Lý Mai sốt ruột nói: “Một người lớn như vậy sao lại sẽ không thấy được?”
“Cô xác định em nó buổi sáng hôm nay có đi ra ngoài không?” Cố Thần Tường hỏi.
“Em không biết, khi em tỉnh lại thì đã không có người, chăn là mở ra, em nghĩ nàng có thể là đi WC, nhưng mà qua thời gian khá lâu cũng không có trở về, em nghĩ nàng có lẽ cùng mấy người Tiểu Phân cùng một chỗ, cũng không để ý, nhưng mà khi em hỏi chị Nhược Cẩm, chị Nhược Cẩm nói người trong phòng cũng chưa đi ra ngoài” Lý Mai bất an nói.
“Tôi mới đầu nghĩ đến em nó là tự mình đi ra ngoài đi dạo, nhưng mà Lý Mai nói em nó lá gan rất nhỏ, sẽ không tự mình đi ra ngoài, mà ở trong này em nó duy nhất quen thuộc chút chính là Ba Khuê Y, hiện tại Ba Khuê Y cũng nói không gặp em nó” Nhược Cẩm nói.
“Vậy mọi người phân công nhau đi tìm đi, tôi nghĩ cô ta có thể là lạc đường, cô ta một mình cũng không có khả năng chạy quá xa”.
Ba trưởng lão giữ chặt Ba Khuê Y, bô bô nói một hồi, Ba Khuê Y mặt trướng đỏ bừng, vừa lắc đầu vừa xua tay.
Nhược Cẩm có chút kỳ quái nhìn nhìn Cố Thần Tường, Cố Thần Tường giải thích nói: “Ông ta là đang hỏi Ba Khuê Y ngày hôm qua khi đưa chúng ta lên núi chơi, có làm ra chuyện gì xúc phạm thần linh hay không? Ba Khuê Y nói không có”.
“Như thế nào mới xem là xúc phạm thần linh?” Nhược Cẩm hỏi.
“Tôi cũng không biết” Cố Thần Tường lắc lắc đầu nói.
“Chị Nhược Cẩm, chị sẽ không tin cái này chứ?”
“Chị là không tin, nhưng người trong trại tin, chị sợ Trình Trình không cẩn thận mạo phạm người ở đây, mọi người cũng biết nơi này là dã man mà phong bế, có chút tập tục chúng ta là không hiểu” Nhược Cẩm thấp giọng nói.
Đoàn người chia làm hai tổ, phân biệt hướng hai đầu trong trại tìm kiếm, đi đến một mảng chuối tiêu hoang, Nhược Cẩm nhìn thấy cái gì đó ở dưới khe hở lá rụng lấp loáng một chút, liền dùng nhánh cây đi qua gạt gạt, rõ ràng xuất hiện một cây đèn pin.
“Đây là của Trình Trình” Lý Mai kinh hô.
“Vậy em nó hẳn không phải là mất tích buổi sáng, trời đã sáng thì không cần phải mang theo đèn pin”.
“Chị là nói bạn ấy đêm qua đã…”
“Đèn pin đã không còn pin, xem ra thời điểm lúc rớt xuống là mở ra, đã đem pin hao hết như thế cũng phải vài giờ” Cố Thần Tường không khỏi lo lắng nói.
“Theo này phương hướng tìm xem đi”.
Mấy người một bên hô lên tên Quý Trình Trình, một bên hướng vào núi đi tìm. Nhưng mà đi nửa ngày cũng không thấy bóng người.
“Có thể gặp phải dã thú gì hay không?” Tiểu Phân đoán nói.
“Không có dấu vết kéo dài, hơn nữa cũng không có người nghe thấy tiếng kêu cứu” Cố Thần Tường nhìn kỹ mặt đất.
“Nơi này cách trong trại không tính là gần, có thể kêu cũng nghe không thấy hay không?”
“Nhưng mà m nó một mình đi xa như vậy để làm gì?” Nhược Cẩm nhìn nhìn về phía trong trại.
Ngọn đèn nho nhỏ duy nhất sớm dầu hết đèn tắt, trong phòng ngoài cửa sổ đều là tối đen một mảng, gió xuyên qua cửa sổ gỗ phát ra những tiếng vù vù.
Quý Trình Trình ảo não nghĩ: Vì sao lúc này lại muốn đi WC? Đều do mình sau khi ăn cơm chiều uống quá nhiều nước, mình lúc ấy vì cái gì mà ngại WC bẩn, thật ra trước kia ở nông thôn, WC giản dị bất quá cũng như thế, ài, hiện tại làm sao bây giờ? Cũng không thể nghẹn cả đêm được.
Mở ra cửa phòng gỗ, bên ngoài tối đen một mảng, những nơi giống thế này khẳng định không có buồng vệ sinh bên trong, còn ở bên ngoài ở chỗ nào mình cũng tìm không thấy, lúc ấy vẫn là Ba Khuê Y dẫn mấy người kia đi, chỉ có thể đi bên ngoài giải quyết dưới tàng cây, lúc này cũng không có người nào.
Một trận gió núi thổi tới, làm cho Trình Trình cảm thấy cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, trên đỉnh đầu gió thổi qua chạc cây, phát ra tiếng rên rĩ ai oán thê lương, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, trông như như vu bà đưa ra ngón tay khô héo cùng đầu đầy tóc đen rối tung, không khí tràn đầy hương vị khủng bố.
Quý Trình Trình tay cầm đèn pin hoang mang rối loạn chạy đến dưới tàng cây giải quyết vấn đề, sau khi xong đang chuẩn bị trở về, bỗng nhiên nghe được phía sau có thanh âm, răng đánh lập cập quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người phía sau, nhẹ nhàng thở ra nói: “Làm tôi giật cả mình, tôi nghĩ là có quỷ chứ”.
***
Ngày hôm sau, khi gà trống gáy sáng, từng nhà mở ra cửa phòng, khói bếp dâng lên.
Nhược Cẩm đi ra cửa phòng, hít vào thật sâu một hơi, không khí trên núi thật sự là tốt, mát lạnh mà ướt át, trước phòng còn có rất nhiều sơn trà hoang dại, mộc lan, long đảm các loại hoa, Nhược Cẩm nhớ tới trước kia Nhược Nạp từng nói qua sơn mạch Cao Lê Cống sơn một dãi vượt qua năm vĩ độ, là địa khu duy nhất trên trái đất cho tới nay bảo tồn mảng lớn từ rừng rậm nhiệt đới ướt át đến rừng rậm quá độ ôn đới, là địa khu có sinh vật hết sức đa dạng lại cực kỳ trân quý cũng cực kỳ hi hữu trên thế giới. Trừ bỏ sơn trà, mộc lan, hoa lan, long đảm, báo xuân, lục nhung hao, bách hợp, đỗ quyên trong “Vân Nam bát đại danh hoa” ra. Bên trong còn có một gốc cây thế giới đỗ quyên vương, tên là đại thụ đỗ quyên, đường kính 2.1 thước, hàng năm nở hơn 4 vạn nhiều đóa hoa, lấy những đóa hoa tươi đẹp mà vô cùng lớn này cùng với khí thế mênh mông mà độc lĩnh phong tao, không biết lần này có cơ hội nhìn đến hay không.
Đang nghĩ tới đột nhiên nhìn thấy trước phòng cách đó không xa có con lục khổng tước xinh đẹp đang vênh váo tự đắc thản nhiên đi qua, Nhược Cẩm không khỏi cười không nổi.
“Chị Nhược Cẩm, nhìn thấy Trình Trình không?” Đối diện Lý Mai nhô cái đầu rối bời ra hỏi.
“Không có, làm sao vậy?”
“Nha đầu kia, em buổi sáng tỉnh dậy đã không thấy nó, còn tưởng rằng nó đi WC, ai biết thời gian lâu như vậy cũng không thấy trở về”.
“Có lẽ sáng sớm đã chạy ra ngoài chơi?”
“Bên chị trong phòng có người đi ra ngoài không?”
“Không có, đều còn đang ngủ”.
“Vậy kỳ quái, Trình Trình luôn luôn nhát gan, bản thân nó không có khả năng chạy ra ngoài chơi”.
“Có lẽ đi cùng bọn nhỏ, ngày hôm qua mấy đứa nhỏ kia cùng nó chơi cũng không tệ, nhận tiện đi ra ngoài, chúng ta đi tìm Ba Khuê Y, có lẽ em nó biết”.
“Được rồi, em chờ chị một chút, chi thay quần áo”.
Hai người mới vừa đi ra khỏi phòng, liền đón đầu đụng phải Ba Khuê Y một đường chạy chậm đến, mặt sau không có bóng dáng Quý Trình Trình, Lý Mai bất an liếc mắt nhìn Nhược Cẩm một cái.
“Ba Khuê Y, đi đâu vậy?”
“Thấy mấy chị rời giường, bà đã làm cơm rồi” Ba Khuê Y vui vẻ nói.
“Có nhìn thấy một chị, trắng trắng gầy gầy, đeo mắt kính hay không”.
Ba Khuê Y nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu: “Ai cũng chưa thấy, em vừa mới đi giúp cô trông mấy đứa nhỏ”.
“Đi giúp bọn chị hỏi người khác một chút được không? Bọn chị hôm nay dậy thì phát hiện chị đó đi đâu mất, chị sợ chị đó lạc đường”.
Ba Khuê Y gật gật đầu lại chạy đi, Nhược Cẩm đối với Lý Mai nói: “Gọi mọi người dậy đi, chúng ta đi ra ngoài tìm xem”.
Vài phần phút sau, tất cả mọi người tập trung ở phòng khách nhà Ba trưởng lão, Ba trưởng lão đã ở đó, Ba Khuê Y đi ra ngoài tìm một vòng cũng đã trở lại, nhìn Nhược Cẩm lắc lắc đầu.
Lý Mai sốt ruột nói: “Một người lớn như vậy sao lại sẽ không thấy được?”
“Cô xác định em nó buổi sáng hôm nay có đi ra ngoài không?” Cố Thần Tường hỏi.
“Em không biết, khi em tỉnh lại thì đã không có người, chăn là mở ra, em nghĩ nàng có thể là đi WC, nhưng mà qua thời gian khá lâu cũng không có trở về, em nghĩ nàng có lẽ cùng mấy người Tiểu Phân cùng một chỗ, cũng không để ý, nhưng mà khi em hỏi chị Nhược Cẩm, chị Nhược Cẩm nói người trong phòng cũng chưa đi ra ngoài” Lý Mai bất an nói.
“Tôi mới đầu nghĩ đến em nó là tự mình đi ra ngoài đi dạo, nhưng mà Lý Mai nói em nó lá gan rất nhỏ, sẽ không tự mình đi ra ngoài, mà ở trong này em nó duy nhất quen thuộc chút chính là Ba Khuê Y, hiện tại Ba Khuê Y cũng nói không gặp em nó” Nhược Cẩm nói.
“Vậy mọi người phân công nhau đi tìm đi, tôi nghĩ cô ta có thể là lạc đường, cô ta một mình cũng không có khả năng chạy quá xa”.
Ba trưởng lão giữ chặt Ba Khuê Y, bô bô nói một hồi, Ba Khuê Y mặt trướng đỏ bừng, vừa lắc đầu vừa xua tay.
Nhược Cẩm có chút kỳ quái nhìn nhìn Cố Thần Tường, Cố Thần Tường giải thích nói: “Ông ta là đang hỏi Ba Khuê Y ngày hôm qua khi đưa chúng ta lên núi chơi, có làm ra chuyện gì xúc phạm thần linh hay không? Ba Khuê Y nói không có”.
“Như thế nào mới xem là xúc phạm thần linh?” Nhược Cẩm hỏi.
“Tôi cũng không biết” Cố Thần Tường lắc lắc đầu nói.
“Chị Nhược Cẩm, chị sẽ không tin cái này chứ?”
“Chị là không tin, nhưng người trong trại tin, chị sợ Trình Trình không cẩn thận mạo phạm người ở đây, mọi người cũng biết nơi này là dã man mà phong bế, có chút tập tục chúng ta là không hiểu” Nhược Cẩm thấp giọng nói.
Đoàn người chia làm hai tổ, phân biệt hướng hai đầu trong trại tìm kiếm, đi đến một mảng chuối tiêu hoang, Nhược Cẩm nhìn thấy cái gì đó ở dưới khe hở lá rụng lấp loáng một chút, liền dùng nhánh cây đi qua gạt gạt, rõ ràng xuất hiện một cây đèn pin.
“Đây là của Trình Trình” Lý Mai kinh hô.
“Vậy em nó hẳn không phải là mất tích buổi sáng, trời đã sáng thì không cần phải mang theo đèn pin”.
“Chị là nói bạn ấy đêm qua đã…”
“Đèn pin đã không còn pin, xem ra thời điểm lúc rớt xuống là mở ra, đã đem pin hao hết như thế cũng phải vài giờ” Cố Thần Tường không khỏi lo lắng nói.
“Theo này phương hướng tìm xem đi”.
Mấy người một bên hô lên tên Quý Trình Trình, một bên hướng vào núi đi tìm. Nhưng mà đi nửa ngày cũng không thấy bóng người.
“Có thể gặp phải dã thú gì hay không?” Tiểu Phân đoán nói.
“Không có dấu vết kéo dài, hơn nữa cũng không có người nghe thấy tiếng kêu cứu” Cố Thần Tường nhìn kỹ mặt đất.
“Nơi này cách trong trại không tính là gần, có thể kêu cũng nghe không thấy hay không?”
“Nhưng mà m nó một mình đi xa như vậy để làm gì?” Nhược Cẩm nhìn nhìn về phía trong trại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.