Chương 80: Nói dối yếu ớt
Đông Phương Ất
18/03/2014
“Được rồi, hôm nay tạm thời thế này đã, nếu có gì cần chúng tôi sẽ liên lạc lại với cậu”.
“Đợi một chút, anh còn chưa nói cho tôi những chuyện kia làm thế nào mà anh đoán được”. Vương Dược nói.
“Đơn giản, từ lúc chúng tôi vào cửa cậu không ngừng nhìn điện thoại, tay cậu theo thói quen đưa về phía điện thoại di động, nói rõ hôm nay tình hình của cậu không bình thường, không ai tới tìm cậu, tại sao vậy chứ? Cậu nói mẹ cậu cấm không cho cậu đi đâu, tịch thu thẻ, tôi tự nhiên nghĩ đến vì sao bạn bè cậu không tới tìm cậu, thế này nữa, phòng đang mở cửa kia là của cậu phải không, phòng đóng cửa kia chắc là của cha mẹ cậu, bên cạnh có một xâu chìa khóa, trên tay cầm có vết cắt, hiển nhiên là cậu đã dùng mọi chìa khóa thử mà không thành công nên cửa vẫn đóng như cũ, cậu định vào phòng cha mẹ làm gì mờ ám sao? Tại sao cha mẹ cậu lại khóa cửa? Hiển nhiên là vì tiền, còn nữa cậu nói đi qua chỗ cha mình làm, cha cậu làm ở trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh, cậu nhìn đi, giày thể thao ở cửa, phía trên có dính đất đen, còn kèm cả lá thông, hẳn là bùn đất để bón hoa cỏ, trừ cậu và cha cậu ra còn có nơi nào có, dĩ nhiên dựa vào đó suy ra cậu chắc chắn không đàng hoàng ở nhà rồi”.
“Nói đúng lắm, có thể kết giao bạn bè không, những người bạn kia của tôi chỉ là những kẻ dốt nát bất tài, vui đùa một thời gian, thời gian dài thì chẳng có sức lực đâu, tôi hiểu ý tứ các anh”.
“Đây không phải trò chơi, đây là công việc, là trách nhiệm, lúc nào cậu hiểu những điều tôi nói thì chưa biết chừng tôi sẽ xem xét”. Lê Ngạn nói.
Rời khỏi nhà Vương Dược, Bàng Ngọc Phong nói: “Xem ra Tần Khải này không đơn giản. Hắn tìm được Nam Hồng có đầu mối, đầu mối chính là “Bí truyền kính viễn thị”, nhưng là có bí mật gì ở đó? Làm sao hắn biết? Nếu quả thật theo như lời hắn nói là từ tay hắn đánh mất thì là chuyện gì đã xảy ra? Hơn nữa nếu như “Bí truyền kính viễn thị” có bí mật thì có dính dáng gì tới Hồ Lợi Dân kia không? Tôi nghĩ nếu như muốn mượn lính đánh thuê làm sát thủ, như vậy đối tượng không có tài lực là không thể nào”.
“Nhưng nếu như người đang tìm xe nói, đồ là ở trên xe thì thế nào lại là Tần Khải mất?” Lưu Cường cũng nói.
“Điều này không khó biết”. Lê Ngạn nói.
“Là thế nào?”
“Vương Dược đang nói dối. Lúc hỏi ngày hắn mất xe có phải là chính hắn lái xe không, tay hắn rất mất tự nhiên sờ sờ cổ, đây là loại động tác bắt buộc xuất hiện khi nói dối, tôi vừa hỏi tiếp, từ nơi nào đi ra, ánh mắt hắn nhìn lên trên, đây là tìm lời nói dối, nếu như ánh mắt nhìn sang trái, đó mới là nhớ lại”.
“Điều này nói rõ cái gì”.
“Ngày đó lái xe không phải là hắn, thật ra thì lúc vừa đi tôi đã cảm thấy có chút kỳ quái, mất xe như vậy là chuyện ngoài ý muốn, đây là loại chuyện không thể khống chế, người làm mất xe cũng không nên bị trách cứ quá đáng, nhưng cha mẹ Vương Dược đối với chuyện này có vẻ bất mãn vượt quá bình thường, không chỉ khóa thẻ tín dụng của Vương Dược, lại còn cầm chân hắn ở nhà, mà phản ứng của Vương Dược thì không hề mãnh liệt, điều này nói rõ, chuyện này Vương Dược là có trách nhiệm, nhưng là trách nhiệm gì? Tôi nghĩ có khả năng là Vương Dược nói bậy, xe không phải do hắn đi”.
“Chẳng lẽ là Tần Khải?”
“Điều tra lại camera là biết, mặc dù nghi phạm sẽ che kín khuôn mặt nhưng tôi nghĩ người khác chỉ sợ không nghĩ nhiều như thế, mặt khác cần thông qua ghi chép điều tra Vương Dược mới có thể tìm ra Tần Khải”.
“Cậu cảm thấy Vương Dược có thể biết những chuyện này? Vậy tại sao vừa rồi không hỏi hắn?”
“Hắn chưa chắc biết, nếu như hắn biết nhiều như vậy, mới vừa rồi không thể nào thản nhiên cùng chúng ta nói chuyện với nhau, mặc dù người trẻ tuổi không theo khuôn phép cũ nhưng là trong lòng phải vượt qua thử thách, nhìn là bị con cái bị cha mẹ làm hư”.
“Nếu như hắn không biết, tại sao lại muốn thay Tần Khải che giấu?”
“Chẳng lẽ anh không phát hiện hai người kia căn bản không cùng một cấp bậc, nếu như Tần Khải muốn cho Vương Dược giữ bí mật cũng không khó”. Lưu Cường nói.
“Nhưng mà, đạo cao một thước, ma cao một trượng. Tần Khải không thể gạt được mọi người cho nên mới phải giải quyết hậu quả phát sinh”. Lê Ngạn nói.
““Chúng ta có cần thiết điều tra Hồ Lợi Dân một chút?”
“Bây giờ thì là cần thiết”.
“Trước hết tôi sẽ cho cảnh sát giao thông kiểm tra lại camera”. Nói xong đi qua một bên gọi điện thoại”.
“Hiện tại chúng ta còn cần phải chú ý một điểm nữa, lúc Tần Khải lên đại học thì biết Vương Dược cùng Hồ Lợi Dân, cùng lúc có quan hệ với Nam Hồng, sau đó tốt nghiệp vào công ty Hồ Lợi Dân làm, trong lúc đó đã được biết đến bí mật trong “Bí truyền kính viễn thị”, tháng ba năm nay hắn đi tìm Nam Hồng, là muốn thông qua Nam Hồng biết chút chuyện, có lẽ lúc ấy hắn không xác định được bản thân muốn tìm món đồ gì, đợi đến khi đợi Nam Hồng tín nhiệm, hắn tiết lộ một chút tin tức về Hồ Lợi Dân, Nam Hồng từ vài lời của Tần Khải đoán được chút chuyện nên một mình chạy tới nơi này tìm tòi, mà lúc này đây, Tần Khải đã nghĩ được muốn cái gì, cũng không cẩn thận làm mất rồi, người phía sau chuyện này, tức là người ngồi trên xe Vương Dược buộc Tần Khải phải đi tìm đồ đã mất kia, mà Tần Khải gặp phải một nhân vật mấu chốt là cha mình, cho nên, người phía sau liền phía sát thủ ra tay, thanh trừng chướng ngại, cho đến khi tìm được vật họ muốn. Lưu Cường phân tích.
“Tài xế quả thật không phải Vương Dược mà là Tần Khải, hơn nữa cảnh sát giao thông nói cho tôi biết, ba chiếc xe kia từng ở chung một cửa hàng ô tô”. Bàng Ngọc Phong nói chuyện điện thoại xong quay lại nói.
“Chúng ta hẳn là đi xem một chút. Có tin gì về Tần Khải không?”
“Đang cho người điều tra, điện thoại tương đối nhiều, phải tra tùng cái, tên tiểu tử này chạy không thoát được đâu”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Anh nói người đầu tiên Ngô Vân làm tình nhân là ai?” Trở lại phòng làm việc, Lê Ngạn đột nhiên hỏi.
“Tôi thực sự là không theo kịp suy nghĩ của cậu rồi, sao cậu lại nghĩ tới chuyện này”. Lưu Cường cười nói.
“Tôi cảm thấy được người này không bình thường, Tần Khải vì Hồ Lợi Dân mà làm quen Vương Dược, mà Vương Dược không cho hắn khả năng như mong đợi, hắn có thể chấp nhận Ngô Vân có quan hệ mờ ám kia, nói rõ Ngô Vân tuyệt đối có thể cho hắn điều hắn muốn, hắn vào được công ty Hồ Lợi Dân là do năng lực cá nhân sao? Tại sao Ngô Vân có thể liên lạc cả Nam Hồng và tình nhân của mình ở cùng một chỗ? Tại sao Nam Hồng lại tức giận với Ngô Vân? Tôi cảm thấy giống như có một đáp án rất sinh động”. Lê Ngạn nói.
“Cho dù cậu phân tích như vậy tôi cũng không thể nói ra là loại cảm giác gì, Nam Hồng phản ứng có chút kỳ quái, nếu quả thật có quan hệ lợi dụgn, Tần Khải không thể nào nói cho Nam Hồng, mà Nam Hồng làm sao lại biết sinh mạng mình bị đe dọa, trừ phi cậu ấy sớm biết được thứ gì rồi, cho nên Tần Khải xuất hiện là đúng sự dò xét, để cho Nam Hồng xác nhậ ý nghĩ của mình, cho nên mới thúc đẩy cậu ấy hạ quyết tâm tìm tòi đến cùng”. Nhược Nạp cũng nói.
“Các vị có biết không, phân tích của các vị đang nhắm thẳng vào một người”. Lưu Cường bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Hồ Lợi Dân?” Mấy người đồng loạt nói.
“Đợi một chút, anh còn chưa nói cho tôi những chuyện kia làm thế nào mà anh đoán được”. Vương Dược nói.
“Đơn giản, từ lúc chúng tôi vào cửa cậu không ngừng nhìn điện thoại, tay cậu theo thói quen đưa về phía điện thoại di động, nói rõ hôm nay tình hình của cậu không bình thường, không ai tới tìm cậu, tại sao vậy chứ? Cậu nói mẹ cậu cấm không cho cậu đi đâu, tịch thu thẻ, tôi tự nhiên nghĩ đến vì sao bạn bè cậu không tới tìm cậu, thế này nữa, phòng đang mở cửa kia là của cậu phải không, phòng đóng cửa kia chắc là của cha mẹ cậu, bên cạnh có một xâu chìa khóa, trên tay cầm có vết cắt, hiển nhiên là cậu đã dùng mọi chìa khóa thử mà không thành công nên cửa vẫn đóng như cũ, cậu định vào phòng cha mẹ làm gì mờ ám sao? Tại sao cha mẹ cậu lại khóa cửa? Hiển nhiên là vì tiền, còn nữa cậu nói đi qua chỗ cha mình làm, cha cậu làm ở trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh, cậu nhìn đi, giày thể thao ở cửa, phía trên có dính đất đen, còn kèm cả lá thông, hẳn là bùn đất để bón hoa cỏ, trừ cậu và cha cậu ra còn có nơi nào có, dĩ nhiên dựa vào đó suy ra cậu chắc chắn không đàng hoàng ở nhà rồi”.
“Nói đúng lắm, có thể kết giao bạn bè không, những người bạn kia của tôi chỉ là những kẻ dốt nát bất tài, vui đùa một thời gian, thời gian dài thì chẳng có sức lực đâu, tôi hiểu ý tứ các anh”.
“Đây không phải trò chơi, đây là công việc, là trách nhiệm, lúc nào cậu hiểu những điều tôi nói thì chưa biết chừng tôi sẽ xem xét”. Lê Ngạn nói.
Rời khỏi nhà Vương Dược, Bàng Ngọc Phong nói: “Xem ra Tần Khải này không đơn giản. Hắn tìm được Nam Hồng có đầu mối, đầu mối chính là “Bí truyền kính viễn thị”, nhưng là có bí mật gì ở đó? Làm sao hắn biết? Nếu quả thật theo như lời hắn nói là từ tay hắn đánh mất thì là chuyện gì đã xảy ra? Hơn nữa nếu như “Bí truyền kính viễn thị” có bí mật thì có dính dáng gì tới Hồ Lợi Dân kia không? Tôi nghĩ nếu như muốn mượn lính đánh thuê làm sát thủ, như vậy đối tượng không có tài lực là không thể nào”.
“Nhưng nếu như người đang tìm xe nói, đồ là ở trên xe thì thế nào lại là Tần Khải mất?” Lưu Cường cũng nói.
“Điều này không khó biết”. Lê Ngạn nói.
“Là thế nào?”
“Vương Dược đang nói dối. Lúc hỏi ngày hắn mất xe có phải là chính hắn lái xe không, tay hắn rất mất tự nhiên sờ sờ cổ, đây là loại động tác bắt buộc xuất hiện khi nói dối, tôi vừa hỏi tiếp, từ nơi nào đi ra, ánh mắt hắn nhìn lên trên, đây là tìm lời nói dối, nếu như ánh mắt nhìn sang trái, đó mới là nhớ lại”.
“Điều này nói rõ cái gì”.
“Ngày đó lái xe không phải là hắn, thật ra thì lúc vừa đi tôi đã cảm thấy có chút kỳ quái, mất xe như vậy là chuyện ngoài ý muốn, đây là loại chuyện không thể khống chế, người làm mất xe cũng không nên bị trách cứ quá đáng, nhưng cha mẹ Vương Dược đối với chuyện này có vẻ bất mãn vượt quá bình thường, không chỉ khóa thẻ tín dụng của Vương Dược, lại còn cầm chân hắn ở nhà, mà phản ứng của Vương Dược thì không hề mãnh liệt, điều này nói rõ, chuyện này Vương Dược là có trách nhiệm, nhưng là trách nhiệm gì? Tôi nghĩ có khả năng là Vương Dược nói bậy, xe không phải do hắn đi”.
“Chẳng lẽ là Tần Khải?”
“Điều tra lại camera là biết, mặc dù nghi phạm sẽ che kín khuôn mặt nhưng tôi nghĩ người khác chỉ sợ không nghĩ nhiều như thế, mặt khác cần thông qua ghi chép điều tra Vương Dược mới có thể tìm ra Tần Khải”.
“Cậu cảm thấy Vương Dược có thể biết những chuyện này? Vậy tại sao vừa rồi không hỏi hắn?”
“Hắn chưa chắc biết, nếu như hắn biết nhiều như vậy, mới vừa rồi không thể nào thản nhiên cùng chúng ta nói chuyện với nhau, mặc dù người trẻ tuổi không theo khuôn phép cũ nhưng là trong lòng phải vượt qua thử thách, nhìn là bị con cái bị cha mẹ làm hư”.
“Nếu như hắn không biết, tại sao lại muốn thay Tần Khải che giấu?”
“Chẳng lẽ anh không phát hiện hai người kia căn bản không cùng một cấp bậc, nếu như Tần Khải muốn cho Vương Dược giữ bí mật cũng không khó”. Lưu Cường nói.
“Nhưng mà, đạo cao một thước, ma cao một trượng. Tần Khải không thể gạt được mọi người cho nên mới phải giải quyết hậu quả phát sinh”. Lê Ngạn nói.
““Chúng ta có cần thiết điều tra Hồ Lợi Dân một chút?”
“Bây giờ thì là cần thiết”.
“Trước hết tôi sẽ cho cảnh sát giao thông kiểm tra lại camera”. Nói xong đi qua một bên gọi điện thoại”.
“Hiện tại chúng ta còn cần phải chú ý một điểm nữa, lúc Tần Khải lên đại học thì biết Vương Dược cùng Hồ Lợi Dân, cùng lúc có quan hệ với Nam Hồng, sau đó tốt nghiệp vào công ty Hồ Lợi Dân làm, trong lúc đó đã được biết đến bí mật trong “Bí truyền kính viễn thị”, tháng ba năm nay hắn đi tìm Nam Hồng, là muốn thông qua Nam Hồng biết chút chuyện, có lẽ lúc ấy hắn không xác định được bản thân muốn tìm món đồ gì, đợi đến khi đợi Nam Hồng tín nhiệm, hắn tiết lộ một chút tin tức về Hồ Lợi Dân, Nam Hồng từ vài lời của Tần Khải đoán được chút chuyện nên một mình chạy tới nơi này tìm tòi, mà lúc này đây, Tần Khải đã nghĩ được muốn cái gì, cũng không cẩn thận làm mất rồi, người phía sau chuyện này, tức là người ngồi trên xe Vương Dược buộc Tần Khải phải đi tìm đồ đã mất kia, mà Tần Khải gặp phải một nhân vật mấu chốt là cha mình, cho nên, người phía sau liền phía sát thủ ra tay, thanh trừng chướng ngại, cho đến khi tìm được vật họ muốn. Lưu Cường phân tích.
“Tài xế quả thật không phải Vương Dược mà là Tần Khải, hơn nữa cảnh sát giao thông nói cho tôi biết, ba chiếc xe kia từng ở chung một cửa hàng ô tô”. Bàng Ngọc Phong nói chuyện điện thoại xong quay lại nói.
“Chúng ta hẳn là đi xem một chút. Có tin gì về Tần Khải không?”
“Đang cho người điều tra, điện thoại tương đối nhiều, phải tra tùng cái, tên tiểu tử này chạy không thoát được đâu”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Anh nói người đầu tiên Ngô Vân làm tình nhân là ai?” Trở lại phòng làm việc, Lê Ngạn đột nhiên hỏi.
“Tôi thực sự là không theo kịp suy nghĩ của cậu rồi, sao cậu lại nghĩ tới chuyện này”. Lưu Cường cười nói.
“Tôi cảm thấy được người này không bình thường, Tần Khải vì Hồ Lợi Dân mà làm quen Vương Dược, mà Vương Dược không cho hắn khả năng như mong đợi, hắn có thể chấp nhận Ngô Vân có quan hệ mờ ám kia, nói rõ Ngô Vân tuyệt đối có thể cho hắn điều hắn muốn, hắn vào được công ty Hồ Lợi Dân là do năng lực cá nhân sao? Tại sao Ngô Vân có thể liên lạc cả Nam Hồng và tình nhân của mình ở cùng một chỗ? Tại sao Nam Hồng lại tức giận với Ngô Vân? Tôi cảm thấy giống như có một đáp án rất sinh động”. Lê Ngạn nói.
“Cho dù cậu phân tích như vậy tôi cũng không thể nói ra là loại cảm giác gì, Nam Hồng phản ứng có chút kỳ quái, nếu quả thật có quan hệ lợi dụgn, Tần Khải không thể nào nói cho Nam Hồng, mà Nam Hồng làm sao lại biết sinh mạng mình bị đe dọa, trừ phi cậu ấy sớm biết được thứ gì rồi, cho nên Tần Khải xuất hiện là đúng sự dò xét, để cho Nam Hồng xác nhậ ý nghĩ của mình, cho nên mới thúc đẩy cậu ấy hạ quyết tâm tìm tòi đến cùng”. Nhược Nạp cũng nói.
“Các vị có biết không, phân tích của các vị đang nhắm thẳng vào một người”. Lưu Cường bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Hồ Lợi Dân?” Mấy người đồng loạt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.