Chương 71: Thu hoạch ngoài ý muốn
Đông Phương Ất
10/03/2014
“Tại sao có thể đoán hung thủ là một người mà không có đồng bọn?” Bàng Ngọc Phong nói.
“Từ kiểm tra thi thể, hai người chết bị những vết thương nhỏ, cùng độ mạnh yếu, chứng minh là khả năng rất lớn do một người gây ra. Dựa theo phương diện khác, qua hành động của hắn có thể thấy được người này lòng dạ độc ác, rất có thủ đoạn, hơn nữa tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, nói như vậy người này cũng rất tự phụ và đa nghi, trừ khi cần thiết, còn không sẽ không tìm người phối hợp, hơn nữa một người xuất nhập, bất luận là ngụy trang hay giấu diếm cũng dễ dàng hơn”. Lê Ngạn nói.
“Nếu như lão trộm cùng Vương Hỉ Phong, Trương Kiến Quốc có liên lạc, như vậy có thể nói là tập kích lão trộm cũng cùng người này”.
“Chưa tìm được thi thể lão trộm thì khó mà nói, bất quá bây giờ nhìn lại tập kích lão trộm hẳn là người làm bộ say rượu”. Lê Ngạn nghĩ thềm, Bàng đội tựa hồ còn nghi ngờ với cái chết của lão trộm, này cũng khó trách, mặc dù tìm được lão trộm rồi, lại còn liên lạc giữa hắn và Vương Hỉ Phong, Trương Kiến Quốc nhưng muốn chứng minh hung thủ hoàn toàn là một người thì vẫn là chưa có chứng cứ xác thực. “Các anh xem video nơi này chưa?”
“Video tầng này hỏng, trong đại sảnh không có khả nghi”.
“Đúng rồi, tôi xem tài liệu các anh ghi chép, camera cửa nhà Vương Hỉ Phong hư sao?” Lưu Cường hỏi.
“Vâng”. Bàng Ngọc Phong đáp.
“Này có phải coi đây là một loại đặc thù của người gây án”.
“Dựa theo phân tích lúc này, rất có thể như vậy”.
“Những người đến di ở đây, các anh đã điều tra rồi chứ?”
“Đêm đó chỗ này trừ Trương Kiến Quốc cùng Ngô Vân chỉ có một đoàn lữ hành, đoàn này sáng sớm bảy giờ liền rời đi, bởi vì nhiều thành viên, rất phức tạp nên hiện tại không thể liên hệ hết”.
“Anh có tìm hướng dẫn viên du lịch tới phân biệt từng người trong video không?” Lê Ngạn đột nhiên hỏi.
“Không có, cậu hoài nghi..”.
“Nếu như người kia giết chết Trương Kiến Quốc ở chỗ này, như vậy nhất định thường xuyên quan sát xung quanh đây, bởi vì hắn cho dù biết Trương Kiến Quốc là hội viên nơi này nhưng không thể biết chính xác ngày nào Trương Kiến Quốc tới, biện pháp duy nhất chính là chờ đợi, dưới tình huống như vậy hắn không thể nào lại biết trước sẽ có đoàn lữ hành tới mà ghi danh, sau đó cùng tiến vào khách sạn, chỉ có thể là phát hiện hành tung Trương Kiến Quốc rồi sau đó theo đoàn lữ hàng đi vào, nghĩ biện pháp dẫn dụ Trương Kiến Quốc đi ra, hoàn thành kế hoạch giết người”.
“Điểm này bản thân tôi không nghĩ tới, tôi lập tức cho gọi người hướng dẫn viên du lịch. Bất quá Phương quản lý nói từ tầng này đi lối đi khẩn cấp cùng hậu viện không có camera, hơn nữa camera sân sau có góc chết (vùng không thể quan sát), không lẽ hắn đi vào từ phía sau”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Hệ số nguy hiểm quá lớn, một khuôn mặt xa lạ, cho dù tránh thoát camera nhưng một khi đụng phải nhân viên làm việc sẽ khiến hoài nghi hoặc chú ý, đối với một tên trời sinh cẩn thận tự nhiên sẽ lựa chọn cách an toàn hơn”. Lưu Cường nói.
“Chúng ta đi xem hiện trường một chút đi”. Lê Ngạn nói.
Bàng Ngọc Phong dẫn mọi người đi ra sân sau, chuẩn bị đến chỗ phát hiện thi thể Trương Kiến Quốc, thấy đường nhỏ ngoài cửa, Lê Ngạn hỏi: “Đường nhỏ đi xuống đập chứa nước, đi lên nơi nào?”
Bàng Ngọc Phong không khỏi cười nói: “Này đó lúc mới tới tôi cũng hỏi Phương quản lý vấn đề này, là đường lên núi, từ nơi này đi lên rẽ một cái là qua cầu gỗ, qua cầu gỗ là liên Liên động, bất quá tôi không đi tới”.
“Chúng ta lên đi”. Lê Ngạn nói.
Bàng Ngọc Phong có chút không hiểu nhìn Lê Ngạn, Lê Ngạn giải thích: “Pháp y Cảnh từng nói qua vị trí tay bị trói của Trương Kiến Quốc bị trượt da giống như có ma xát, giống như từng bị treo ngược ở chỗ quá cao, hung thụ nghĩ tại khách sạn tìm được một chỗ thích hợp mà bí mật là không dễ dàng, ở bên ngoài, cầu chính là một công cụ rất tốt, nhất là để đe dọa người khác”.
Trên đường lên núi, Lê Ngạn hỏi: “Tôi nhớ pháp y Cảnh nói, thi thể Ngô Vân phát hiện ở BÃI RÁC, làm sao các anh đoán đây có thể là chỗ cô ta bị giết hại?”
“Căn cứ vào mẫu tảo dính trên tóc Ngô Vân, nó giống mẫu tảo ở nước Liên sơn, hai người nhất trí, cho nên chúng tôi nhận định Ngô Vân bị sát hại ở hồ nước Liên sơn, sau đó bị vứt xác ở bãi rác. Lần này không có Pháp y Cảnh tham gia cho nên anh ta cũng không rõ ràng”.
Lê Ngạn gật đầu.
Đến trên cầu, tiếng kẽo kẹt của cầu gỗ làm người ta có cảm giác mê muội, Lê Ngạn vừa đi vừa cẩn thận quan sát, ở giữa cầu có một khe hẹp, Lê Ngạn phát hiện một mảnh vải nhỏ.
“Bàng đội, Lưu đội, các anh tới xem, vải này có giống quần áo trên người Trương Kiến Quốc lúc chết không?” Lê Ngạn hô.
Đám người Bàng Ngọc Phong cùng Lưu Cường vội vàng đi tới nhìn: “Có chút giống, tôi gọi điện thoại báo cho bên kỹ thuật”.
Lê Ngạn theo phát hiện mảnh vải đi tới các vị trí khác, ở chỗ lan can cầu phát hiện sợi dây có dấu vết cắt rời: “Hẳn là chỗ này rồi”.
“Chúng ta đi xung quanh xem một chút, đợi nhân viên kỹ thuật tới xem có tìm được gì hữu dụng không”.
“Mấy hôm trước có một trận mưa, tôi chỉ sợ sẽ không còn gì lưu lại”. Đại Cương tiếc nuối nói.
“Đều tại tôi lúc ấy suy nghĩ không chu toàn, sau này đối mặt với việc kiểm tra thi thể phải nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, có đôi khi người chết có thể nói cho chúng ta biết không ít chuyện”. Bàng Ngọc Phong không khỏi ảo não nói.
Nhân viên kỹ thuật chạy tới, Lê Ngạn đưa ra mảnh vải còn sót lại.
“Sợ là không lấy được dấu vân tay rồi”. Kỹ thuật viên Lâm Chí nói.
“Không cần thiết, các anh nhìn chỗ này một chút”. Lê Ngạn chỉ tay vịn hình trụ phía dưới: “Nếu như một người đứng phía dưới chỗ này nhìn lên, sẽ có loại động tác này, bốn ngón tay chỉ lên trước, ngón trái cầm tay vịn, nếu như vậy, dấu vân tay ngón cái rất có thể lưu ở bên trong tay vịn, như vậy cho dù trời mưa bình thường cũng sẽ không tổn hại vân tay”.
“Qủa nhiên, Lê tiên sinh, chỗ này quả nhiên có, đây này, nơi này có hơn nửa dấu vân tay, còn có chỗ này”. Lâm Chí vui mừng nói.
“Trở về kiểm tra, rất có thể là vân tay Trương Kiến Quốc”. Lê Ngạn cười nói với Lâm Chí.
“Đây đã là thu hoạch ngoài ý muốn rồi” Bàng Ngọc Phong cũng nói.
“Cậu nói Trương Kiến Quốc có khả năng rơi từ đây?” Lưu Cường đột nhiên nghĩ đến.
“Tôi nghĩ rớt xuống nước là khả năng tương đối lớn, tìm được không dễ dàng”. Lê Ngạn nói.
“Chúng ta có thể mở rộng phạm vi điều tra một chút”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Nói về phạm vi tìm tòi, các anh có tìm được đầu mối cùng vật chứng gì ở đập nước không?” Lưu Cường hỏi.
“Đương nhiên có, bây giờ kỹ thuật đang kiểm tra, đáng tiếc nhân thủ không đủ, tốc độ chậm lắm”. Vẻ mặt Lâm Chí đau khổ mà nói.
“Từ kiểm tra thi thể, hai người chết bị những vết thương nhỏ, cùng độ mạnh yếu, chứng minh là khả năng rất lớn do một người gây ra. Dựa theo phương diện khác, qua hành động của hắn có thể thấy được người này lòng dạ độc ác, rất có thủ đoạn, hơn nữa tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, nói như vậy người này cũng rất tự phụ và đa nghi, trừ khi cần thiết, còn không sẽ không tìm người phối hợp, hơn nữa một người xuất nhập, bất luận là ngụy trang hay giấu diếm cũng dễ dàng hơn”. Lê Ngạn nói.
“Nếu như lão trộm cùng Vương Hỉ Phong, Trương Kiến Quốc có liên lạc, như vậy có thể nói là tập kích lão trộm cũng cùng người này”.
“Chưa tìm được thi thể lão trộm thì khó mà nói, bất quá bây giờ nhìn lại tập kích lão trộm hẳn là người làm bộ say rượu”. Lê Ngạn nghĩ thềm, Bàng đội tựa hồ còn nghi ngờ với cái chết của lão trộm, này cũng khó trách, mặc dù tìm được lão trộm rồi, lại còn liên lạc giữa hắn và Vương Hỉ Phong, Trương Kiến Quốc nhưng muốn chứng minh hung thủ hoàn toàn là một người thì vẫn là chưa có chứng cứ xác thực. “Các anh xem video nơi này chưa?”
“Video tầng này hỏng, trong đại sảnh không có khả nghi”.
“Đúng rồi, tôi xem tài liệu các anh ghi chép, camera cửa nhà Vương Hỉ Phong hư sao?” Lưu Cường hỏi.
“Vâng”. Bàng Ngọc Phong đáp.
“Này có phải coi đây là một loại đặc thù của người gây án”.
“Dựa theo phân tích lúc này, rất có thể như vậy”.
“Những người đến di ở đây, các anh đã điều tra rồi chứ?”
“Đêm đó chỗ này trừ Trương Kiến Quốc cùng Ngô Vân chỉ có một đoàn lữ hành, đoàn này sáng sớm bảy giờ liền rời đi, bởi vì nhiều thành viên, rất phức tạp nên hiện tại không thể liên hệ hết”.
“Anh có tìm hướng dẫn viên du lịch tới phân biệt từng người trong video không?” Lê Ngạn đột nhiên hỏi.
“Không có, cậu hoài nghi..”.
“Nếu như người kia giết chết Trương Kiến Quốc ở chỗ này, như vậy nhất định thường xuyên quan sát xung quanh đây, bởi vì hắn cho dù biết Trương Kiến Quốc là hội viên nơi này nhưng không thể biết chính xác ngày nào Trương Kiến Quốc tới, biện pháp duy nhất chính là chờ đợi, dưới tình huống như vậy hắn không thể nào lại biết trước sẽ có đoàn lữ hành tới mà ghi danh, sau đó cùng tiến vào khách sạn, chỉ có thể là phát hiện hành tung Trương Kiến Quốc rồi sau đó theo đoàn lữ hàng đi vào, nghĩ biện pháp dẫn dụ Trương Kiến Quốc đi ra, hoàn thành kế hoạch giết người”.
“Điểm này bản thân tôi không nghĩ tới, tôi lập tức cho gọi người hướng dẫn viên du lịch. Bất quá Phương quản lý nói từ tầng này đi lối đi khẩn cấp cùng hậu viện không có camera, hơn nữa camera sân sau có góc chết (vùng không thể quan sát), không lẽ hắn đi vào từ phía sau”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Hệ số nguy hiểm quá lớn, một khuôn mặt xa lạ, cho dù tránh thoát camera nhưng một khi đụng phải nhân viên làm việc sẽ khiến hoài nghi hoặc chú ý, đối với một tên trời sinh cẩn thận tự nhiên sẽ lựa chọn cách an toàn hơn”. Lưu Cường nói.
“Chúng ta đi xem hiện trường một chút đi”. Lê Ngạn nói.
Bàng Ngọc Phong dẫn mọi người đi ra sân sau, chuẩn bị đến chỗ phát hiện thi thể Trương Kiến Quốc, thấy đường nhỏ ngoài cửa, Lê Ngạn hỏi: “Đường nhỏ đi xuống đập chứa nước, đi lên nơi nào?”
Bàng Ngọc Phong không khỏi cười nói: “Này đó lúc mới tới tôi cũng hỏi Phương quản lý vấn đề này, là đường lên núi, từ nơi này đi lên rẽ một cái là qua cầu gỗ, qua cầu gỗ là liên Liên động, bất quá tôi không đi tới”.
“Chúng ta lên đi”. Lê Ngạn nói.
Bàng Ngọc Phong có chút không hiểu nhìn Lê Ngạn, Lê Ngạn giải thích: “Pháp y Cảnh từng nói qua vị trí tay bị trói của Trương Kiến Quốc bị trượt da giống như có ma xát, giống như từng bị treo ngược ở chỗ quá cao, hung thụ nghĩ tại khách sạn tìm được một chỗ thích hợp mà bí mật là không dễ dàng, ở bên ngoài, cầu chính là một công cụ rất tốt, nhất là để đe dọa người khác”.
Trên đường lên núi, Lê Ngạn hỏi: “Tôi nhớ pháp y Cảnh nói, thi thể Ngô Vân phát hiện ở BÃI RÁC, làm sao các anh đoán đây có thể là chỗ cô ta bị giết hại?”
“Căn cứ vào mẫu tảo dính trên tóc Ngô Vân, nó giống mẫu tảo ở nước Liên sơn, hai người nhất trí, cho nên chúng tôi nhận định Ngô Vân bị sát hại ở hồ nước Liên sơn, sau đó bị vứt xác ở bãi rác. Lần này không có Pháp y Cảnh tham gia cho nên anh ta cũng không rõ ràng”.
Lê Ngạn gật đầu.
Đến trên cầu, tiếng kẽo kẹt của cầu gỗ làm người ta có cảm giác mê muội, Lê Ngạn vừa đi vừa cẩn thận quan sát, ở giữa cầu có một khe hẹp, Lê Ngạn phát hiện một mảnh vải nhỏ.
“Bàng đội, Lưu đội, các anh tới xem, vải này có giống quần áo trên người Trương Kiến Quốc lúc chết không?” Lê Ngạn hô.
Đám người Bàng Ngọc Phong cùng Lưu Cường vội vàng đi tới nhìn: “Có chút giống, tôi gọi điện thoại báo cho bên kỹ thuật”.
Lê Ngạn theo phát hiện mảnh vải đi tới các vị trí khác, ở chỗ lan can cầu phát hiện sợi dây có dấu vết cắt rời: “Hẳn là chỗ này rồi”.
“Chúng ta đi xung quanh xem một chút, đợi nhân viên kỹ thuật tới xem có tìm được gì hữu dụng không”.
“Mấy hôm trước có một trận mưa, tôi chỉ sợ sẽ không còn gì lưu lại”. Đại Cương tiếc nuối nói.
“Đều tại tôi lúc ấy suy nghĩ không chu toàn, sau này đối mặt với việc kiểm tra thi thể phải nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, có đôi khi người chết có thể nói cho chúng ta biết không ít chuyện”. Bàng Ngọc Phong không khỏi ảo não nói.
Nhân viên kỹ thuật chạy tới, Lê Ngạn đưa ra mảnh vải còn sót lại.
“Sợ là không lấy được dấu vân tay rồi”. Kỹ thuật viên Lâm Chí nói.
“Không cần thiết, các anh nhìn chỗ này một chút”. Lê Ngạn chỉ tay vịn hình trụ phía dưới: “Nếu như một người đứng phía dưới chỗ này nhìn lên, sẽ có loại động tác này, bốn ngón tay chỉ lên trước, ngón trái cầm tay vịn, nếu như vậy, dấu vân tay ngón cái rất có thể lưu ở bên trong tay vịn, như vậy cho dù trời mưa bình thường cũng sẽ không tổn hại vân tay”.
“Qủa nhiên, Lê tiên sinh, chỗ này quả nhiên có, đây này, nơi này có hơn nửa dấu vân tay, còn có chỗ này”. Lâm Chí vui mừng nói.
“Trở về kiểm tra, rất có thể là vân tay Trương Kiến Quốc”. Lê Ngạn cười nói với Lâm Chí.
“Đây đã là thu hoạch ngoài ý muốn rồi” Bàng Ngọc Phong cũng nói.
“Cậu nói Trương Kiến Quốc có khả năng rơi từ đây?” Lưu Cường đột nhiên nghĩ đến.
“Tôi nghĩ rớt xuống nước là khả năng tương đối lớn, tìm được không dễ dàng”. Lê Ngạn nói.
“Chúng ta có thể mở rộng phạm vi điều tra một chút”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Nói về phạm vi tìm tòi, các anh có tìm được đầu mối cùng vật chứng gì ở đập nước không?” Lưu Cường hỏi.
“Đương nhiên có, bây giờ kỹ thuật đang kiểm tra, đáng tiếc nhân thủ không đủ, tốc độ chậm lắm”. Vẻ mặt Lâm Chí đau khổ mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.