Huyền Án

Chương 5: Tới nơi vứt xác

Đông Phương Ất

03/01/2014

“Hiện tại không phải là dùng máy gặt sao, vì sao còn phải tự mình tới gặt?”

“Cô xem đồng ruộng này, cái loại máy gặt to lớn không thể vào được, cho nên chỉ có thể làm bằng tay.”

“Cái này chứng minh điều gì?”

“Thời gian. Mặc kệ nghi hung am hiểu thời gian nghỉ ngơi của những người này, hay là chờ đến khoảng thời gian này, tóm lại hắn sẽ không mạo hiểm bị phát hiện mà đến vứt xác”.

“Có lẽ hắn đến đây vào buổi tối chăng?”

“Cũng không thể loại trừ khả năng này, nhưng mà địa phương này là chỗ giao giới hai thành phố, lái xe cũng mất ít nhất một giờ, nếu cô lưu ý mà nói, các địa điểm vứt xác khác của hắn đều là công viên ở nội thành hoặc chung quanh tiểu khu hoang phế, vì cái gì chỉ có lần này là chạy đến nơi đây? Mặt khác nếu là buổi tối, ở dưới màn đêm che dấu hắn có rất nhiều nơi có thể vứt bỏ thi thể, vì cái gì cố tình chọn chỗ này?”

“Trừ bỏ thôn dân ở đây, có lẽ còn có xe lui tới có khả năng sẽ phát hiện hắn?”

“Nếu hắn lợi dụng tốt xe cùng cỏ dại cao hơn người để che lấp, cho dù có người nhìn thấy xe, ai có thể phát hiện hắn đang làm cái gì?”

Lê Ngạn tiếp tục đi tới, “Chúng ta chỉ có thể dựa theo suy nghĩ của nghi hưng, tôi lái xe đi vào nơi này, tôi cần đem thi thể đã tách rời ném xuống, vậy tôi cần cái gì?”

Nhược Nạp nghĩ nghĩ nói: “Một chiếc xe, một cái túi lớn.”

“Trên ảnh chụp không có túi lớn, trên quần áo cũng không có sợi lưu lại. Bên này là cửa vào, tôi đem xe chạy đến chỗ thuận tiện cho tôi vứt xác nhất, dừng xe ở nơi có thể che tầm mắt người qua đường, sau đó tôi mở cửa xuống xe, đem thi thể lấy ra, đầu tiên là thân thể, vứt ở trong này. Tôi lại đi vào chỗ cỏ dại ở sâu hơn, vứt bỏ tứ chi. Đây là cái gì? Nắp cống.”

Lê Ngạn ngồi xổm xuống nhìn kỹ, đưa tay sờ sờ miệng nắp cống.

“Phát hiện gì không?” Nhược Nạp hỏi.

“Không có gì cả, một tầng đất rất dày. Nếu là ở buổi tối mà nói, cô cho rằng hắn có thể nhìn thấy cái này cống này sao?”

“Có lẽ hắn không đi qua nắp cống này.”

“Cô xem có dấu cỏ bị đè, từ bên kia lại đây, đến nơi đây liền đổi hướng, chứng minh là cố ý vòng qua. Chúng ta có thể trở về so sánh với ảnh chụp hiện trường cùng ghi chép hỏi đáp.”

“Kế tiếp hắn sẽ làm gì?”

“Đi đến chỗ này vứt bỏ hai tay của người bị hại.”

“Ồ! Mùi gì vậy?” Nhược Nạp theo bản năng bịt mũi.

“Là WC.” Lê Ngạn chỉ chỉ một cái phòng cũ nát đơn sơ ở một bên.



“Vì sao phải đi xa như vậy để ném?”

“Hắn muốn biểu đạt một loại phẫn nộ, vũ nhục, khinh thị. Tôi nghĩ tôi muốn trở về xem lại ảnh chụp.”

Trở lại văn phòng, Lê Ngạn đụng phải Lưu Cường đang vội vàng đi ra phía ngoài.

“Có phát hiện gì sao?” Lưu cường hỏi.

“Rất ít, có chuyện gì vội vã vậy?”

“Dân cư thành phố T cùng thành phố J mất tích, hy vọng có thể tìm ra thân phận người bị hại.”

“Những người trước đây chỉ sợ không ở trong số những người bị mất tích.”

“Đúng, năm người bị hại trước đó không có số liệu DNA ăn khớp, không ở trong dân cư mất tích của hai thành phố”.

“Anh chuẩn bị…”

“Đang cùng vài thành phố chung quanh liên hệ, mở rộng điều tra dân cư mất tích. Hy vọng không phải người du lịch độc thân, trong ngắn hạn người nhà của họ sẽ không phát hiện nạn nhân mất tích, cũng sẽ không đi công an báo mất tích.”

“Hẳn là không phải, xem giày của các nạn nhậ, cùng với dấu vết mài mòn ở lòng bàn chân mà xem, không giống như vậy.”

“Nếu không phải loại tình huống này, còn có dạng người gì sau khi mất tích lâu như vậy mà người nhà không biết?”

“Có thể là người bên ngoài tới làm công nhân chăng?” Đinh Hoài Đông chen vào một câu, “Hai thành phố này đều là thành phố công nghiệp, nhà xưởng rất nhiều, dân cư lưu động rất nhiều, người ngoại lai làm công nhân lưu động rất đông, nếu độc thân đến làm công, người trong nhà chỉ sợ không biết nạn nhân mất tích.”

“Cái này cũng không phải không có khả năng, cậu đi liên hệ với các đồn công an địa phương, để cho bọn họ đi tìm hiểu một chút tình huống, nhất định phải kỹ, không được có sai sót.” Lưu Cường nói.

“Rõ” Đinh Hoài Đông đối với đề nghị bản thân nói ra được khẳng định khiến tinh thần tăng gấp bội.

“Tôi muốn xem kỹ lại một lần nữa hồ sơ vụ án.”

“Được thôi, tôi sẽ cho cậu một gian văn phòng, bởi vì mấy thứ này không cho phép mang ra khỏi cục cảnh sát.”

“Tôi hiểu, có thể cho tôi một tấm bản đồ hai thành phố không?”

“Đương nhiên”.



Huyền Mạc nói: “Cậu chuẩn bị ở lại nơi này?”

“Ít nhất hôm nay thứ cần xem nhiều lắm, cậu có thể đi về trước.”

“Em ở lại, anh hai thì sao?”

“Em ở lại làm gì? Em cũng không giúp gì mà.” Huyền Mạc nói.

“Tôi cũng không phải là ông chủ bất lương, ngày đầu tiên đi làm đã bắt mọi người đều tăng ca, tuy nhiên tương lai chuyện như vậy khẳng định cũng không ít. Đi về trước đi, Mạc, ngày mai nhớ đem máy tính của cậu theo, tôi cần một số phần mềm ở trong đó.”

“Được rồi”.

Anh em Huyền Mạc đi rồi, Lê Ngạn đem ảnh chụp hiện trường bày lên mặt bàn, lại đem hồ sơ vụ án cùng báo cáo pháp y các thứ đem ra, cẩn thận quan sát. Không biết qua bao lâu, Lưu Cường cùng Đinh Hoài Đông đẩy cửa tiến vào.

“Thế nào, đêm nay không chuẩn bị về sao?” Lưu Cường cười nói.

“Ngủ không có lực hấp dẫn bằng cái này.” Lê Ngạn lắc lắc đầu nhìn hồ sơ vụ án, lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, “Trời đã tối rồi?”

“Có đi ăn cùng chúng tôi không? Hay là có sắp xếp khác.”

“Cũng tốt, có thể tiết kiệm thời gian.” Lê Ngạn cũng không khách khí.

Đi vào căn tin, cũng đã không còn mấy người, mấy đầu bếp đang vây quanh bàn ăn nói chuyện phiếm, nhìn thấy mấy người Lưu Cường tiến vào, cười nói: “Thế nào, lại tăng ca sao, hôm nay muốn ăn cái gì?”

Xem ra nhóm đầu bếp đối với chuyện này cũng đã quen thuộc rồi.

“Cho hai đĩa xào đi, thêm mấy chai bia.” Lưu Cường cười nói.

Sau khi ba người ngồi xuống, Lưu Cường nói: “Phác họa cho chúng tôi một chút về tâm lý tội phạm đi.”

“Đinh cảnh quan hẳn là có hiểu biết chứ?”

“Thời điểm ở trường đúng là có biết một ít, nhưng mà hiện nay mà nói, cảnh sát chúng tôi ứng dụng cũng không rộng khắp, hơn nữa đối với tình hình trong nước mà nói, còn chưa có hình thành hệ thống lý luận, đại bộ phận hiểu biết của chúng tôi vẫn là án lệ của cảnh sát nước ngoài hoặc là mấy bản dịch về phương diện này. Trong cuốn “Phác họa tâm lý tội phạm” của Brent•E• Turvey, đưa ra phác họa tâm lý tội phạm nói tóm lại chính là căn cứ vật chứng cùng chứng cớ hành vi tâm lý đặc thù tiến hành suy luận. FBI đem hệ thống tâm lý học phạm tội vận dụng vào trong các cơ cấu công tác thực tế sớm nhất. Từ những năm 1969, FBI đã mở chương trình học “Phạm tội tâm lý học” dùng cho huấn luyện đặc công, sau thành lập chuyên môn khoa khoa học hành vi, đối với công tác điều tra cung cấp sự hỗ trợ, sát thủ liên hoàn là mục tiêu nhằm vào chính yếu.”

“Vậy cậu cảm thấy vì cái gì sát thủ liên hoàn lại trở thành mục tiêu chính yếu?” Lê Ngạn hỏi.

Đinh Hoài Đông nghĩ nghĩ, tiếp theo lắc lắc đầu.

“Thứ nhất, sát thủ liên hoàn bình thường đều tồn tại tật bệnh về tâm lý trình độ khác nhau, cho nên phạm tội có một chút tính chung đặc thù ví dụ như thủ pháp quen dùng, người bị hại…, người mô tả có thể tiến hành phác họa tâm lý có vẻ chuẩn xác. Thứ hai, sát thủ liên hoàn trên cơ bản là từ thương tổn cùng giết chóc làm nhu cầu cùng lạc thú là chủ yếu, không tồn tại vì tiền hay vì cừu hận, thủ đoạn điều tra bình thường đối với bọn họ khó có thể có hiệu quả. Thứ ba, sát thủ liên hoàn một khi liên tục gây án, rất khó tự động đình chỉ phạm tội, cái ý nghĩa này là không lập tức bắt được bọn họ mà nói, còn có thể không ngừng có thêm người bị hại. Vậy cậu cho rằng trong nước hiện tại còn chưa có vận dụng phương pháp điều tra này nguyên nhân là vì cái gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook