Chương 59: Vợ cùng tình nhân
Đông Phương Ất
07/02/2014
“Ồ?” Mạnh Hiểu đi lấy video có chút kỳ quái nói: “Không thấy video ngày đó”.
“Sao có thể? Trước cuối tuần có có không?”
“Đều là kiểm tra thứ năm mỗi tuần, thứ năm cuối tuần trước bọn họ thời điểm kiểm tra còn không có chuyện gì”.
“Tôi nhớ ra rồi, buổi chiều hôm trước tôi đã phát hiện máy theo dõi không có hình, tôi lại bảo hậu cần đi lên sửa”.
Bàng Ngọc Phong nghĩ thật là đúng dịp.
“Cho tôi tới xem camera của các anh”.
Mạnh Hiểu dẫn đám người Bàng Ngọc Phong tới lầu ba, ở thang máy cùng hành lang có một camera.
“Hai cái này đều hỏng rồi sao?”
“Vâng, đều không hiện hình ảnh”.
Nếu thực sự có người động tay động chân thì hiện tại không có khả năng phát hiện cái gì, Bàng Ngọc Phong nhìn xung quanh hỏi: “Camera ở đại sảnh thì sao?”
“Tôi đi xem sao”.
“Cô có thể tìm được cách thức liên hệ với Ngô Vân không?”
“Vâng, được”.
“Cô mở cửa phòng 306 ra, chúng tôi vào xem”.
Lưu Ly Ly mở cửa phòng cho Bàng Ngọc Phong cùng Bảo Tử đi vào, bên trong đã thu dọn sạch sẽ.
Bàng Ngọc Phong mang theo bao tay cẩn thận lật từng thứ lên xem, trên cơ bản không có gì khả nghi trong phòng.
Rời khỏi phòng đúng lúc Mạnh Hiểu trở về: “Camera theo dõi ở đại sảnh không vấn đề, đây là địa chỉ công tác của Ngô tiểu thư, chúng tôi không có điện thoại của cô ấy”.
“Đi, chúng ta đi nhìn xem hình ảnh theo dõi ở đại sảnh”.
Tuy rằng camera theo dõi không có vấn đề nhưng buổi sáng ngày mùng 4 Ngô Vân rời đi, không thấy hình ảnh Trương Kiến Quốc.
“Lạ thật, không nhìn thấy người, chẳng lẽ là bốc hơi khỏi nhân gian?” Bảo Tử nghi hoặc nhìn lại từ đầu một lần nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Bàng Ngọc Phong cũng không cho là như vậy “Trừ bỏ đại sảnh, các anh có thấy ông ta đi ra ngoài không?”
Phương quản lý nói: “Lối thoát hiểm có thể tới sân sau, nhưng khách bình thường sẽ không đi lối đó”.
“Trong viện có camera không?”
“Có, nhưng chỉ là theo dõi cửa lớn, nếu có ý đi tránh thì cũng không quay được”.
Xem ra Phương quản lý này đối với sự biến mất đột nhiên của Trương Kiến Quốc này cũng nổi lên lòng nghi ngờ.
“Tạm thời như vậy, nếu có gì nghi vấn chúng tôi sẽ liên hệ lại với bên anh”.
Bang Ngọc Phong chuẩn bị đi tìm người nữ Ngô Vân kia nói chuyện, hiện tại mà nói, cô ta là tình nghi lớn nhất, cũng là người có cơ hội tốt nhất.
Ngô Vân là nhân viên thu ngân của công ty viễn thông, không phải nhân viên chính thức, bởi vì Trương Kiến Quốc thường xuyên đi nộp phí điện thoại nên hai người gặp gỡ mà quen biết.
Theo như nhân viên công ty này đánh giá, Ngô Vân không xinh đẹp lắm nhưng mà cô ta không cự tuyệt bất cứ đàn ông nào tiếp xúc, hơn nữa thường xuyên lấy lòng khách hàng lớn cho nên trong mắt đồng nghiệp thì cô ta chính là dạng lẳng lơ, mặt khác trước Trương Kiến Quốc, cô ta đã từng được người khác bao nuôi, cho nên ai nấy đều hiểu quan hệ giữa cô ta và Trương Kiến Quốc.
Lúc thấy Ngô Vân tới, Bàng Ngọc Phong cùng Bảo Tử đều thâm nghĩ, cô gái này không quá xinh đẹp, gầy, da hơi đen nhưng cũng không tới nỗi nào, tuổi còn trẻ, vì sao lại cam tâm tình nguyện đi làm người thứ ba để người đời ghét bỏ.
“Cô là Ngô Vân?” Bàng Ngọc Phong hỏi.
“Vâng”.
“Chúng tôi là công an thành phố, hôm nay có một số việc muốn hỏi cô”.
“Hỏi tôi chuyện gì? Tôi không làm gì phạm pháp”.
Bảo Tử giật mình thiếu chút nữa hỏi: Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác có là chuyện không? May mắn ngừng lại được, đây không phải lúc đùa giỡn.
Đang nói, một phụ nữ thoại nhìn 40 tuổi tiến vào, tát một cái giữa mặt Ngô Vân.
“Con tiện nhân, trả lại chồng cho tao” Người nữ trung niên hét lớn.
Ngô Vân che mặt phẫn nộ nhìn người phụ nữ kia, không hề nói một lời, thoạt nhìn cô ta không hề xa lạ với người phụ nữ đó, người phụ nữ kia thấy Ngô Vân không nói gì, liền xông lên túm tóc cô ta giật tới giật lui, Ngô Vân vung tay giẫy dụa.
Bảo Tử nhẹ giọng nói: “Bàng đội, làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai người phụ nữ đánh nhau”.
Bàng Ngọc Phong nhìn hai nữ nhân đánh nhau, lại thấy đồng nghiệp Ngô Vân vây lại xem, đều là một bộ dạng vui sướng khi thấy người gặp họa, không nghĩ sẽ khuyên can, đành phải hét lớn một tiếng: “Dừng tay lại!”
Hai người phụ nữ sửng sốt, người phụ nữ kia hét lên: “Anh là gì với con hồ ly tinh này? Anh có biết con tiện nhân này không những câu dẫn chồng tôi mà còn hại chết ông ta không? Nếu anh là tình nhân của cô ta thì tốt nhất là nhìn cho rõ bộ mặt thật của cô ta”.
“Nói bậy bạ gì đấy? Chúng tôi là cảnh sát” Bảo Tử vừa nghe thấy cô ta nói bậy, lập tức lớn tiếng.
“Chị, sao chị lại tới đây?” Một nam một nữ chạy vào nơi xảy ra hỗn loạn, nói với người phụ nữ trung niên.
“Các anh là cảnh sát? Vậy nhất định phải bắt con hồ ly tinh này mau, nhanh lên, đừng để nó lại gây họa hại người, nhất định phải tử hình nó?”
“Chị là ai?” Bàng Ngọc Phong mơ hồ biết người phụ nữ này là ai?
“Thật xin lỗi, đồng chí cảnh sát, anh rể tôi vừa mới mất, chị tôi vô cùng kích động, mọi người đừng trách” Nam nhân vừa tới nói.
“Chị là vợ Trương Kiến Quốc?”
“Đúng vậy, chị ấy là vợ Trương Kiến Quốc, tên là Thôi Nguyệt Hoa, tôi là em trai, tên Thôi Dược Quân” Thôi Dược Quân thay chị mình trả lời.
“Trương Kiến Quốc đã chết?”
Ngô Vân tóc tai bù xù lúng túng nói.
“Còn giả bộ cái gì? Kiến Quốc là bị mày hại chết! Đồ hồ ly không biết xấu hổ?” Vẫn kích động, Nguyệt Hoa lại nhân cơ hội cho Ngô Vân một cước.
Ngô Vân đột nhiên như phát khùng, nhằm vào phía Nguyệt Hoa: “Đồ nói dối! Các người đều là đồ dối trá! Trương Kiến Quốc muốn bỏ tôi ư, là các người diễn trò phải không? Hắn nằm mơ, các người định hợp nhau lừa gạt tôi sao? Làm sao một người đang khỏe mạnh lại chết được? Hắn nói muốn ly hôn với bà, muốn lấy tôi làm vợ, không thể nào có khả năng này được, không thể nào đã chết được”.
Thôi Dược Quân xem hai người như phát điên, liếc mắt nhìn vợ mình, hai người bước lên tách Ngô Vân và Nguyệt Hoa ra.
“Được rồi, không được làm loạn nữa, nếu không tôi sẽ bắt tới đồn cảnh sát” Bàng Ngọc Phong đành phải hô một tiếng.
Hai người phu nữ đều không cam tâm buông lỏng tay ra.
“Thôi phu nhân, tâm tình chị chúng tôi hiểu, lần này chúng tôi cũng là đang điều tra cái chết chồng chị, nhưng là chưa có chứng cớ xác thực, không thể định tội bừa bãi, hy vọng chị có thể phối hợp điều tra với chúng tôi, hiện tại chị về trước đi, chúng tôi sẽ cố hết sức tìm ra hung thủ, cho các vị sự công bằng”.
“Chị, chị thấy cảnh sát nói rồi đấy, chúng ta đi về đi? Cô ta là loại người gì chứ, sớm đã chả còn danh dự gì cả, chúng ta không thể đi theo cô ta ở đây dọa người, đi thôi, hậu sự anh rể còn cần chị chủ trì” Thôi Dược Quân khinh bỉ nhìn Ngô Vân một cái.
Thôi Nguyệt Hoa vuốt lại tóc, gật gật đầu, đưa ra một tấm danh thiếp cho Bàng Ngọc Phong: “Đây là cách liên lạc với tôi, nếu có gì thì hãy gọi cho tôi”.
“Chúng tôi sẽ gọi” Bàng Ngọc Phong đón danh thiếp nói.
Ba người Thôi Nguyệt Hoa rời đi, Bàng Ngọc Phong quay ra nói với đám đông: “Giải tán đi”.
“Sao có thể? Trước cuối tuần có có không?”
“Đều là kiểm tra thứ năm mỗi tuần, thứ năm cuối tuần trước bọn họ thời điểm kiểm tra còn không có chuyện gì”.
“Tôi nhớ ra rồi, buổi chiều hôm trước tôi đã phát hiện máy theo dõi không có hình, tôi lại bảo hậu cần đi lên sửa”.
Bàng Ngọc Phong nghĩ thật là đúng dịp.
“Cho tôi tới xem camera của các anh”.
Mạnh Hiểu dẫn đám người Bàng Ngọc Phong tới lầu ba, ở thang máy cùng hành lang có một camera.
“Hai cái này đều hỏng rồi sao?”
“Vâng, đều không hiện hình ảnh”.
Nếu thực sự có người động tay động chân thì hiện tại không có khả năng phát hiện cái gì, Bàng Ngọc Phong nhìn xung quanh hỏi: “Camera ở đại sảnh thì sao?”
“Tôi đi xem sao”.
“Cô có thể tìm được cách thức liên hệ với Ngô Vân không?”
“Vâng, được”.
“Cô mở cửa phòng 306 ra, chúng tôi vào xem”.
Lưu Ly Ly mở cửa phòng cho Bàng Ngọc Phong cùng Bảo Tử đi vào, bên trong đã thu dọn sạch sẽ.
Bàng Ngọc Phong mang theo bao tay cẩn thận lật từng thứ lên xem, trên cơ bản không có gì khả nghi trong phòng.
Rời khỏi phòng đúng lúc Mạnh Hiểu trở về: “Camera theo dõi ở đại sảnh không vấn đề, đây là địa chỉ công tác của Ngô tiểu thư, chúng tôi không có điện thoại của cô ấy”.
“Đi, chúng ta đi nhìn xem hình ảnh theo dõi ở đại sảnh”.
Tuy rằng camera theo dõi không có vấn đề nhưng buổi sáng ngày mùng 4 Ngô Vân rời đi, không thấy hình ảnh Trương Kiến Quốc.
“Lạ thật, không nhìn thấy người, chẳng lẽ là bốc hơi khỏi nhân gian?” Bảo Tử nghi hoặc nhìn lại từ đầu một lần nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Bàng Ngọc Phong cũng không cho là như vậy “Trừ bỏ đại sảnh, các anh có thấy ông ta đi ra ngoài không?”
Phương quản lý nói: “Lối thoát hiểm có thể tới sân sau, nhưng khách bình thường sẽ không đi lối đó”.
“Trong viện có camera không?”
“Có, nhưng chỉ là theo dõi cửa lớn, nếu có ý đi tránh thì cũng không quay được”.
Xem ra Phương quản lý này đối với sự biến mất đột nhiên của Trương Kiến Quốc này cũng nổi lên lòng nghi ngờ.
“Tạm thời như vậy, nếu có gì nghi vấn chúng tôi sẽ liên hệ lại với bên anh”.
Bang Ngọc Phong chuẩn bị đi tìm người nữ Ngô Vân kia nói chuyện, hiện tại mà nói, cô ta là tình nghi lớn nhất, cũng là người có cơ hội tốt nhất.
Ngô Vân là nhân viên thu ngân của công ty viễn thông, không phải nhân viên chính thức, bởi vì Trương Kiến Quốc thường xuyên đi nộp phí điện thoại nên hai người gặp gỡ mà quen biết.
Theo như nhân viên công ty này đánh giá, Ngô Vân không xinh đẹp lắm nhưng mà cô ta không cự tuyệt bất cứ đàn ông nào tiếp xúc, hơn nữa thường xuyên lấy lòng khách hàng lớn cho nên trong mắt đồng nghiệp thì cô ta chính là dạng lẳng lơ, mặt khác trước Trương Kiến Quốc, cô ta đã từng được người khác bao nuôi, cho nên ai nấy đều hiểu quan hệ giữa cô ta và Trương Kiến Quốc.
Lúc thấy Ngô Vân tới, Bàng Ngọc Phong cùng Bảo Tử đều thâm nghĩ, cô gái này không quá xinh đẹp, gầy, da hơi đen nhưng cũng không tới nỗi nào, tuổi còn trẻ, vì sao lại cam tâm tình nguyện đi làm người thứ ba để người đời ghét bỏ.
“Cô là Ngô Vân?” Bàng Ngọc Phong hỏi.
“Vâng”.
“Chúng tôi là công an thành phố, hôm nay có một số việc muốn hỏi cô”.
“Hỏi tôi chuyện gì? Tôi không làm gì phạm pháp”.
Bảo Tử giật mình thiếu chút nữa hỏi: Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác có là chuyện không? May mắn ngừng lại được, đây không phải lúc đùa giỡn.
Đang nói, một phụ nữ thoại nhìn 40 tuổi tiến vào, tát một cái giữa mặt Ngô Vân.
“Con tiện nhân, trả lại chồng cho tao” Người nữ trung niên hét lớn.
Ngô Vân che mặt phẫn nộ nhìn người phụ nữ kia, không hề nói một lời, thoạt nhìn cô ta không hề xa lạ với người phụ nữ đó, người phụ nữ kia thấy Ngô Vân không nói gì, liền xông lên túm tóc cô ta giật tới giật lui, Ngô Vân vung tay giẫy dụa.
Bảo Tử nhẹ giọng nói: “Bàng đội, làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai người phụ nữ đánh nhau”.
Bàng Ngọc Phong nhìn hai nữ nhân đánh nhau, lại thấy đồng nghiệp Ngô Vân vây lại xem, đều là một bộ dạng vui sướng khi thấy người gặp họa, không nghĩ sẽ khuyên can, đành phải hét lớn một tiếng: “Dừng tay lại!”
Hai người phụ nữ sửng sốt, người phụ nữ kia hét lên: “Anh là gì với con hồ ly tinh này? Anh có biết con tiện nhân này không những câu dẫn chồng tôi mà còn hại chết ông ta không? Nếu anh là tình nhân của cô ta thì tốt nhất là nhìn cho rõ bộ mặt thật của cô ta”.
“Nói bậy bạ gì đấy? Chúng tôi là cảnh sát” Bảo Tử vừa nghe thấy cô ta nói bậy, lập tức lớn tiếng.
“Chị, sao chị lại tới đây?” Một nam một nữ chạy vào nơi xảy ra hỗn loạn, nói với người phụ nữ trung niên.
“Các anh là cảnh sát? Vậy nhất định phải bắt con hồ ly tinh này mau, nhanh lên, đừng để nó lại gây họa hại người, nhất định phải tử hình nó?”
“Chị là ai?” Bàng Ngọc Phong mơ hồ biết người phụ nữ này là ai?
“Thật xin lỗi, đồng chí cảnh sát, anh rể tôi vừa mới mất, chị tôi vô cùng kích động, mọi người đừng trách” Nam nhân vừa tới nói.
“Chị là vợ Trương Kiến Quốc?”
“Đúng vậy, chị ấy là vợ Trương Kiến Quốc, tên là Thôi Nguyệt Hoa, tôi là em trai, tên Thôi Dược Quân” Thôi Dược Quân thay chị mình trả lời.
“Trương Kiến Quốc đã chết?”
Ngô Vân tóc tai bù xù lúng túng nói.
“Còn giả bộ cái gì? Kiến Quốc là bị mày hại chết! Đồ hồ ly không biết xấu hổ?” Vẫn kích động, Nguyệt Hoa lại nhân cơ hội cho Ngô Vân một cước.
Ngô Vân đột nhiên như phát khùng, nhằm vào phía Nguyệt Hoa: “Đồ nói dối! Các người đều là đồ dối trá! Trương Kiến Quốc muốn bỏ tôi ư, là các người diễn trò phải không? Hắn nằm mơ, các người định hợp nhau lừa gạt tôi sao? Làm sao một người đang khỏe mạnh lại chết được? Hắn nói muốn ly hôn với bà, muốn lấy tôi làm vợ, không thể nào có khả năng này được, không thể nào đã chết được”.
Thôi Dược Quân xem hai người như phát điên, liếc mắt nhìn vợ mình, hai người bước lên tách Ngô Vân và Nguyệt Hoa ra.
“Được rồi, không được làm loạn nữa, nếu không tôi sẽ bắt tới đồn cảnh sát” Bàng Ngọc Phong đành phải hô một tiếng.
Hai người phu nữ đều không cam tâm buông lỏng tay ra.
“Thôi phu nhân, tâm tình chị chúng tôi hiểu, lần này chúng tôi cũng là đang điều tra cái chết chồng chị, nhưng là chưa có chứng cớ xác thực, không thể định tội bừa bãi, hy vọng chị có thể phối hợp điều tra với chúng tôi, hiện tại chị về trước đi, chúng tôi sẽ cố hết sức tìm ra hung thủ, cho các vị sự công bằng”.
“Chị, chị thấy cảnh sát nói rồi đấy, chúng ta đi về đi? Cô ta là loại người gì chứ, sớm đã chả còn danh dự gì cả, chúng ta không thể đi theo cô ta ở đây dọa người, đi thôi, hậu sự anh rể còn cần chị chủ trì” Thôi Dược Quân khinh bỉ nhìn Ngô Vân một cái.
Thôi Nguyệt Hoa vuốt lại tóc, gật gật đầu, đưa ra một tấm danh thiếp cho Bàng Ngọc Phong: “Đây là cách liên lạc với tôi, nếu có gì thì hãy gọi cho tôi”.
“Chúng tôi sẽ gọi” Bàng Ngọc Phong đón danh thiếp nói.
Ba người Thôi Nguyệt Hoa rời đi, Bàng Ngọc Phong quay ra nói với đám đông: “Giải tán đi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.