Chương 1: Ác mộng...
Delicia Spirit
02/01/2021
Ánh trăng mờ ảm đạm như đang dần bị lấp đi bởi những áng mây màu tím sẫm kì quái.
"Thình thịch... Thình thịch..."
Âm vang nhịp đập của trái tim như đang vang vọng thật rõ ràng. Rón rén từng bước một, cô gái như đang sợ hãi, ánh nhìn cảnh giác xung quanh, mồ hôi ướt trán, cùng vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Cảnh vật xung quanh u ám dưới ánh trăng mập mờ, mặt đất thật nhầy nhụa bởi thứ chất lỏng không rõ màu vì quá tối, phảng phất là mùi tanh hôi khó tả.
"Soạt... Soạt..." - Có thứ gì đó đang tiến lại gần.
- Nghi! - Một âm giọng trầm và vang cất lên từ phía nào không rõ khiến cô gái giật mình. - Đừng! Hãy cẩn thận, mau chóng trở về đi!
Trong màn đêm khó nhận thấy được xung quanh. Từ xa, cô gái nhận ra hai đốm sáng màu đỏ bỗng lóe lên, dường như là đôi mắt một con dã thú, vì không nhìn rõ nên chỉ nhận ra nó là loài bốn chân đang gầm gừ từng bước một tiến lại gần cô gái hơn. Một mảng mây vừa đi qua, ánh trăng le lói rọi rõ hàm răng sắc lẹm đầy máu đang nhe nanh ra hướng về phía của cô. Hoảng loạn và kinh hãi tột độ, lập tức cô gái chạy như điên! Con dã thú này cũng lập tức đuổi theo ngay khi đó. Cô cứ chạy về phía trước, phía sau dã thú cứ gầm gừ đuổi theo như vậy. Chợt cô gái vấp phải thứ gì đó ngã chồm về phía trước.
Ối!
Cố đứng dậy, cô nhận ra thứ mình vấp phải là một thi thể không lành lặn, chỉ còn nửa thân trên, bê bết máu me, cô nhận ra mùi tanh hôi cô nghe được từ ban đầu vốn là mùi máu tươi, thứ chất lỏng nhầy nhụa nãy giờ đầy mặt đất cũng là máu, cả người cô vì ngã nên dính đầy máu lên người, cố gắng đứng dậy để chạy, nhưng dường như khi té chân phải cô đã bị trật mất rồi. Âm thanh gào thét bỗng lớn hơn, ngẩng đầu lên, con dã thú đã gần như ở ngay trước cô gái chừng ba bốn mét. Nó nhảy xoài về phía của cô. Cô ráng lùi lại thì hóa ra phía sau là một thân cây, xem ra cô không thoát khỏi chuyện bị con dã thú này ăn thịt rồi...
- Nghi! Đủ rồi! Mau dậy đi! - Giọng thanh cao thét lên bên tai làm cho cô gái đang gối tay lên bàn ngủ gật giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vẫn nhuễ nhoại. - Tớ không ngờ cậu dành tiết cuối cùng cho giấc ngủ của cậu đấy!
Nghi nhận ra hóa ra nãy giờ cô đang mơ, thật kì quái là giấc mơ đó như thật vậy. Tim cô vẫn đang đập thình thịch. Cô dáo dác nhìn xung quanh, hiện tại cô dâng trong lớp học. Ngay chỗ ngồi của cô gái là một cô gái khác, mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa lên gọn gàng, cô này vẻ mặt thanh tú, mặc đồng phục áo sơ mi cổ trụ viền ca rô đỏ sẫm ở cổ áo và tay, váy ngắn cùng màu với viền cổ áo và tay áo. Cô gái này tên là Du Giang Thanh, 17 tuổi, một nữ sinh với vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế khá giàu có, học lực giỏi, hiện đang vừa học vừa làm người mẫu chụp ảnh cho tạp chí sinh viên đang đứng nhìn Nghi với vẻ lo lắng:
- Sao thế? Cậu gặp ác mộng sao mà vẻ mặt cậu tệ vậy, xanh xao khiếp quá.
- À... Tớ không sao... Cơ mà hết giờ rồi sao...? - Nghi trả lời.
- Phải rồi, thầy chủ nhiệm cũng vừa rời lớp luôn.
Cả lớp học xung quanh đang ồn ào, phải hôm nay là ngày cuối cùng của năm học. Học sinh cùng giáo viên chủ nhiệm sẽ ngồi lại trò chuyện với nhau về những một năm học đã trải qua và kế hoạch cho năm học sau. Triệu Phương Nghi, 17 tuổi, là một nữ sinh học lực giỏi, từng đoạt giải văn học và toán học cấp thành phố, cô là người trầm tính, có đôi chút nghiêm khắc, cô có sở thích đọc sách. Lấy lại bình tĩnh sau cơn ác mộng rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Tại sao tớ ngủ gật mà không hay biết gì thế nhỉ? - Nghi gãi đầu. - Sao cậu không gọi tớ dậy sớm hơn Thanh Thanh?
- Thì tớ tính gọi, nhưng thầy không cho ấy, có vẻ như thầy muốn cho học trò thoải mái một lần. - Cô gái với mái tóc đen dài trả lời.
- Cũng là điều hiếm hoi bởi " thánh nghiêm túc" lại phạm quy mà! - Một giọng con trai kiểu giễu cợt nói từ phía bàn dưới bên trái chỗ Phương Nghi cất lên. - Sao thầy nỡ đánh thức chứ?
Đó là Lục Khả Trí, 17 tuổi, đây là một cậu trai với tính cách nổi loạn, tóc nâu trông không gọn gàng cho lắm, nhìn khá dài nữa chứ, đang vận bộ đồng phục không mấy chỉn chu, áo bỏ ngoài quần, chân gác lên bàn học ngồi ngả về phía sau. Cậu này có học lực khá, đam mê Teakwondo, từng đoạt nhiều huy chương vàng từ thời cấp hai. Tính tình hơi trẻ con háu thắng, là thành phần hơi cá biệt đối với các giáo viên. Nghi nhìn về phía Trí cười trừ, cô thấy khá ngượng.
- Dậy rồi đó hả? Thật quá sức tưởng tượng mà. Thật không ra thể thống gì cho một "Hạng Nhất" cả. - Từ phía cửa sổ lớp học, một cậu trai tóc đen ngắn gọn gàng, vừa chỉnh kính vừa nói, tác phong cậu này chỉn chu hơn Trí, đúng quy định, cậu này cạnh tranh học lực với Nghi nhưng lúc nào cũng thua cô một hạng, đôi lúc cách nói chuyện không mấy thân thiện với Nghi, tuy nhiên cũng có một chút kính trọng vơi Nghi, hai người mang mối quan hệ "tranh đua" với nhau để ngày càng tiến lên. Cậu tên là Du Thanh Lâm, 17 tuổi.
- Haha thật ngại quá... - Nghi tỏ vẻ khó xử ngại ngùng.
- Có vẻ vừa kịp để cậu tỉnh dậy nhỉ? - Một giọng nữ cất lên.
Từ cửa bước vào là một cặp trai gái. Cô gái với vẻ mặt hào hứng, tinh nghịch. Cô này tên là Chu Thiếu Tư, 17 tuổi. Tóc đen, được tết gọn ở phía sau. Trên tay cô đang cầm một bộ đồng phục màu đen. Cô này tính tình khá hoạt bát, đam mê bộ môn bắn cung, được biết đến như đóa hoa của câu lạc bộ bắn cung. Bên cạnh là một cậu trai, hơi nhỏ người. Tay cầm một xấp tài liệu cùng với những bản vẻ kì quái. Cậu tên Dực Vũ Sinh, 17 tuổi, thuộc câu lạc bộ khoa học của trường, có đam mê sâu sắc với những vấn đề khoa học nghiên cứu máy móc. Bình thường thì khá điềm tĩnh nhưng đụng đến chuyên môn về khoa học hay máy móc cậu có thể nói về nó cả ngày không chán. Bỏ xấp tài liệu vào cặp cậu hối thúc bốn người trong lớp từ nãy giờ:
- Mọi người cũng nhanh chóng thu dọn rồi còn đi đến siêu thị để mua một ít đồ dùng cho chuyến đi vào kì nghỉ hè chứ?
Ok! - bốn người nhất trí.
Sáu người này là bạn thân từ hồi cấp hai, chả hiểu mỗi người tính cách khác nhau mà cuối cùng sau trải qua nhiều chuyện lại trở nên thân thiết. Từ trước khi thi học kì, cả nhóm có kế hoạch cho kì nghỉ hè năm nay là đến khu nghỉ dưỡng của gia đình của Du Giang Thanh nghỉ ngơi khoảng hai tuần để thư giãn. Khu nghỉ dưỡng này lại được xem là món quà lên lớp do cha mẹ Thanh tặng cho cô, vì trước đó thành tích học của cô không được khả quan cho lắm nên cha mẹ cô lấy nó làm động lực cho cô, nay cô đã hoàn thành yêu cầu xuất sắc nên cha mẹ cô thưởng cho cô con gái cùng các bạn đến thư giản để xem như quà đáp lễ cho cả nhóm giúp đỡ cô trong việc học, đối với gia đình danh giá thì ngoài có tiền ra, cái tiếng cũng khá qua trọng.
Đến cửa siêu thị, sáu người chia làm ba nhóm, mỗi nhóm một nam một nữ, dĩ nhiên nam đi theo để... xách đồ, đội hình như sau Nghi đi cùng Trí, Thanh đi cùng Sinh, Tư đi cùng Lâm. Tất cả mua theo ba tiêu chí: thức ăn, đồ dùng sinh hoạt và đồ cắm trại. Nói là đến khu nghỉ dưỡng nhưng cả nhóm lại đến để đi leo núi cắm trại.
- Này mọi người, chi tiêu hợp lý nhé. Nhất là Thanh không được quá cuồng mua mỹ phẩm, Sinh không được quá cuồng vào mớ truyện tranh nhé. - Nghi dõng dạc như kiểu quân sư. - Tớ đã chia vị trí cho các cậu né ra xa mấy chỗ "đam mê" rồi. Mọi người tranh thủ để còn kịp chuyến xe đấy!
- Còn cậu thì đừng đam mê tới mấy cái chỗ tiểu thuyết đấy nhé! - Năm người đồng thanh, điều đó khiến Nghi lại xấu hổ.
Cả nhóm tranh thủ chia nhau ra và tìm mua những thứ mình cho là cần thiết thật nhanh. Đang đi giữa chừng thì Phương Nghi đột nhiên thấy mắt cá chân chợt nhói lên đến độ khụy xuống.
- Sao vậy? Không sao chứ? - Trí hỏi.
Mặt Nghi có vẻ hơi kì lạ:
- À không sao, chắc hồi sớm tớ vô tình đập chân vào đâu đó...
- Sao bỗng dưng bất cẩn thế? - Trí hơi càu nhàu. - Rồi đứng lên được không?
Khi khụy xuống, Nghi không khỏi tò mò thứ gì làm cô đau nên nhìn lại chỗ mắt cá chân. Một chút giật mình: "Chẳng phải như mình bị vấp ngã trong mơ rồi sao?". Chỗ mắt cá chân phải của Nghi không biết tự khi nào lại trở nên bầm đen. Cô nhớ rõ từ lúc rời khỏi trường đến trước cửa hàng cô vẫn thấy bình thường cơ mà chẳng lẽ đập đâu đó không nhận ra sao? Cảm giác đau buốt khiến cô gái vã mồ hôi trán.
- Này đi được không đấy? Hay ra sảnh chờ đợi đi, tớ có mang giấy bút ghi cho tớ những thứ cần mua cũng được. - Trí nói khi thấy sắc mặt Nghi tái đi.
- Có lẽ phải như vậy rồi... - Nghi đứng dậy, song lại thấy giật mình hơn, chỗ đau đó biến mất rồi, như chưa từng bị đau vậy. - Ơ??!
- Gì nữa?
- À không... Tớ hết đau rồi... Chúng ta có thể ...
- Gì thế mới đó mà? Cậu thật phiền đấy! - Trí hơi khó chịu chau mày.
"Chuyện gì vừa xảy ra? Rõ ràng là mình thấy và cảm nhận được mà? Mình mất trí rồi sao???"
---
8 giờ tối, giờ hẹn của cả nhóm sáu người đến nhà của Thanh để khởi hành. Họ được chuẩn bị cho một chiếc xe du lịch để không phải đón xe buýt để thoải mái hơn. Khi đã tập hợp đủ người và kiểm tra hành lí thêm một lần nữa cả nhóm lên xe và xuất phát. Họ mong muốn sẽ đến nơi sớm và ngay sáng mai sẽ bắt đầu kì nghỉ nên đi vội luôn trong đêm nay, ai nấy đều phấn khởi. Dù chỉ có sáu người, nhưng cảm giác như đi theo đoàn tổ chức du lịch vậy. "Coi bộ họ còn dư năng lượng quá..." Nghi thầm nghĩ như vậy. Nhìn qua ô cửa từ lúc đường trong nội thành đông đúc đến lúc ra ngoại thành thưa xe dần, Nghi lại thấy buồn ngủ vô cùng, mặc dù trong xe vẫn khá ồn ào bởi lũ bạn cứ nháo nhào lên. Thanh lấy làm lạ:
- Nghi! Lại ngủ à? Đang vui mà?
- Xin ... Xin lỗi tớ không...- Nghi gượng gạo với vài cú ngáp.
- Hôm nay sao lạ thế? Chẳng giống ngày thường chút nào đấy cô gái nghiêm túc! - Trí lại làu bàu.
- Tớ không biết... Không chắc là do tớ uống thuốc chống say xe không...
- Phải chăng do não cậu vận động quá nhiều không? Đâu cần vì để vượt mặt tớ mà cố gắng vậy chứ? Cậu xem tớ vẫn dư năng lượng này! - Lâm đăm chiêu vừa nói vừa chỉnh lại kính, trong bụng thì cười đắc thắng.
- ... Có lẽ là...- Nghi vào trạng thái mơ màng, tai ù đi hẳn rồi dần thiếp đi mặc cho những người bạn cố gắng kiếm chuyện nói cho cô đỡ buồn ngủ.
- Triệu Phương Nghi! Này! Không phải chứ? - Thiếu Tư bối rối. - Chẳng phải trong cả ngày hôm nay cậu ấy ngủ trên lớp rồi sao? Đêm qua ăn trộm sao mà ngủ nhiều vậy?
- Có lẽ nào mua thuốc say xe mà bán nhầm thuốc ngủ không? - Sinh nói.
- Mấy ngày thi cử đối với mấy người học giỏi áp lực tinh thần vậy sao? - Trí nhích lông mày khó hiểu nhìn Lâm.
- Này, tớ vẫn dư năng lượng đấy! - Lâm phản bác. - Hoặc do chiếc xe sang trọng này quá thoải mái nên cậu ấy buồn ngủ không?
- Đây là loại xe bình thường thôi mà...- Thanh trả lời chống chế.
---
Nghi vô tư chìm sâu vào giấc ngủ mặc cho các bạn tiếp tục ồn ào vì mình. Cô lại vô tình tiếp tục nằm mơ. Giấc mơ lúc sáng. Chân cô bắt đầu cảm thấy bị đau mắt cá chân. Chính là vết thương trong mơ ngay lúc sáng. Trước mặt cô lại chính là thi thể không toàn vẹn kia, thân thể quần áo cô đang dính đầy máu tanh. Mọi thứ thật sự tiếp tục giấc mơ lúc sáng???
"Gì thế này???" - Phương Nghi chợt giật mình.
Con dã thú đã ngay trước mặt cô, cố gắng đứng dậy, tay vớ đc một cánh tay gần đó (có lẽ là của thi thể không được nguyên vẹn kia chăng), con dã thú nhảy về phía Nghi, cô nàng dùng hết sức vung cái cánh tay đó vào đầu của con dã thú để chống cự.
"Bốp!" - Thanh âm va chạm vang vọng trong không trung. Con dã thú đã bị đánh trúng té nhoài xuống.
- Ui da! - Nghi nghe được giọng quen thuộc, cô dáo dác nhìn xung quanh cố gắng lắng nghe.
- Triệu Phương Nghi! Thức dậy đi!
Nghi giật mình. Mồ hôi lại nhuễ ngoại như lúc sáng. Gương mặt lộ rõ sự sợ hãi tột cùng.
- Cậu sao thế? - Thanh đang lay người của Nghi, chau mày lo lắng. - Lại gặp ác mộng sao? Đến nơi rồi.
- Thật... Thật quá đáng... Mau buông ra!
Phương Nghi định thần lại, gật đầu. Chợt nhận ra mình đang nắm chặt cánh tay ai đó. Nhìn về phía chủ nhân của nó là Trí đang dán mặt vào kính cửa sổ.
- Xin ... Xin lỗi...!!! - Nghi ấp úng buông tay.
- Bình thường chẳng phải cơ thể yếu đuối lắm sao? - Cậu trai rút được cánh tay lại xoa mặt than thở khổ sở.
- Mặc kệ cậu ta ai bảo ngồi ngả ngớn ra sau thế kia? Đáng đời! - Thanh nói.
- Nè, tớ mới vươn vai cho đỡ mỏi người thôi nhé! - Trí bức xúc.
- Nhưng chỗ người ta đang ngồi cậu ngã ngớn thế sao được???
Mặc cho hai người bạn đang cãi nhau kia, Nghi cố gắng lấy lại bình tĩnh, rút chiếc điện thoại smartphone ra kiểm tra, hiện tại là 11 giờ đêm. Chiếc xe du lịch dừng lại ngay trước cổng rào to lớn của một dinh thự to lớn, ước chừng nó rất cao cỡ hai ba mét, không nhìn rõ lâm khung cảnh xung quanh vào lúc này, nhưng có vẻ sinh thự này được bao bọc bởi núi rừng, xung quanh toàn cây cỏ dại, le lói những ánh đèn từ trong dinh thự rực rỡ, vài người đàn ông cao to mặc vest độ tầm trung niên cùng với một ông lão tóc bạc cũng mặc đồ vest, nhưng trên áo ông có cài một huy hiệu hình ngôi sao bằng kim loại như được chạm khắc công phu đã đứng đợi cả nhóm ngay trước cổng. Họ chính là vệ sĩ và quản gia của Du gia.
- Chào tiểu thư cùng các bạn của tiểu thư! - Những người đàn ông trung niên đứng nghiêm đồng thanh hô to.
- Chào mọi người, chào lão Hoành! - Thanh vui vẻ đáp lại họ.
Những người bạn trẻ xuống xe, nhìn vẻ to lớn và sang trọng của dinh thự mồm chữ o, mặt hiện rõ sự ngạc nhiên ngưỡng mộ nhìn về cô gái xinh đẹp tên Giang Thanh. Trí trầm trồ trêu ghẹo:
- Du tiểu thư à... Không phải như thế này là quá phô trương rồi sao...
- Đây chỉ là dinh thự được xem là khu nghỉ dưỡng để Du gia tránh xa sự ồn ào của thành phố, và nó là dinh thự nhỏ đối với Du gia thôi thưa công tử. - Hoành quản gia trịnh trọng.
- Thật ra tớ mong được dẫn các cậu đến khu dinh thự bên Úc cơ, nhưng vì đi trong thời gian ngắn quá nên chỉ đi được những nơi trong nước thôi, mọi người thông cảm. - Thanh tỏ vẻ không hài lòng lắm. Cả nhóm nhìn nhau vì câu trả lời như vẻ rất bình thường của cô bạn mình.
Mọi người xuống xe lấy hành lý được chất ở phía sau xe rồi theo sau Du Giang Thanh. Chiếc xe du lịch cũng lăn bánh rời đi ngay sau đó. Ngoại trừ Hoành quản gia, tất cả vệ sĩ đều phụ các bạn trẻ xách hành lí, Hoành quản gia trịnh trọng cúi đầu đưa tay ý mời mọi người tiến vào dinh thự. Vừa vào cổng, một chiếc xe jeep đã chờ họ từ trước, Hoành lão mời họ lên xe:
- Các vị tiểu thư và thiếu gia mời lên xe, đường còn khá xa nên... - Ông lão nói với giọng khách sáo và kính trọng.
Có lẽ dinh thự này quá lớn nên phải tiếp tục nồi xe để đến được nơi để họ nghỉ ngơi. Chiếc xe lăn bánh đưa họ đi ngang qua một hồ nước lớn, ở giữa là một đài phun nước bằng đá hình một con đại bàng to lớn đang sải cánh, phía sau là phiến đá hình ngôi sao được chạm khắc tinh tế như chiếc cài áo bằng kim loại của Hoành quản gia, nước được phun ra từ những đỉnh nhọn của ngôi sao đó, xung quanh thành hồ là những bóng đèn phát ra ánh sáng màu vàng được lắp rọi thẳng lên đài phun nước làm cho nó hiện rõ ràng vẻ uy nghiêm dù đang là trời đêm, có vẻ như biểu tượng ngôi sao đó là gia huy của gia tộc này. Họ đi tiếp qua những hàng cây được trồng cách đều nhau và thẳng tắp, hàng cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Cả nhóm lại ngày càng ngưỡng mộ khi nhận ra bên phía sau cánh cổng dinh thự này lại càng to lớn hơn họ nghĩ. Chiếc xe chạy được năm phút là đến được một tòa nhà với thiết kế kiểu châu Âu cổ, dĩ nhiên nó cũng cực kì lớn. Cửa gỗ rộng mở, đại sảnh hiện ra nhìn như đang tiến vào dinh thự của những bá tước thời xưa mà họ từng thấy trên phim vậy, hai dãy người giúp việc đang cuối đầu trang nghiêm chào đón họ.
- Ta sẽ dẫn các vị tiểu thư cùng thiếu gia đây lên phòng để nghỉ ngơi, họ đã mệt sau chuyến đi đường dài rồi! - Hoành lão ra lệnh cho những người nữ giúp việc, xong quay qua nói với những người nam.- Mấy cậu mang hành lí lên giúp họ.
- Wow... Cậu đúng là một công chúa đó Thanh Thanh. - Thiếu tư trầm trồ.
- Tất cả những thứ này cũng thường thôi. - Thanh cười khiêm tốn.
- Thường á? Đây là ước mơ của bao nhiêu còn người đấy tiểu thư ạ. - Trí nói giọng bất bình.
- Thôi bớt tâng bốc đi, mau dẫn chúng tôi lên nhận phòng Hoành Lão.
Quản gia họ Hoành mỉm cười r đưa tay mời họ theo. Họ theo sau Hoành quản gia qua đại sảnh lớn, giữa trần là một cái đèn chùm lớn rực sáng, ngay phía dưới là một cái bàn tròn được bày trí một bình hoa hồng lớn ở giữa, xung quanh trên vách tường có thêm những chiếc đèn treo tường cũng kiểu châu Âu thời trung cổ sang trọng nhìn rất trang nghiêm. Hoành quản gia dẫn họ đi lên phía cầu thang uốn vòng ngay phía trước, có hai bên nhưng đi bên nào đều giao nhai tại phía trên, nơi gia huy của Du gia hiện rõ ngay khi bước vào tòa dinh thự, men theo cầu thang họ lên tầng trên, nơi dãy phòng dành cho khách, theo sự chỉ dẫn của Hoành quản gia và sự giúp đỡ của nhóm giúp việc nam, nhóm bạn đến phòng nghỉ cùng với mớ hành lí dễ dàng. Dĩ nhiên khi đến phòng ngoại trừ Giang Thanh thì ai cũng đều ngỡ ngàng tiếp vì sự sang trọng của phòng mà họ được sắp xếp cho nghỉ ngơi.
- Nếu có gì sai sót mong các vị bỏ qua cho...- Hoành quản gia khách sáo. - Không phiền mọi người nữa, chúc mọi người ngủ ngon!
Nói rồi vị quản gia lớn tuổi cùng những người giúp việc rời đi.
"Đây chắc chắn là cuộc sống của hoàng gia rồi còn khách sáo gì nữa..." Trí thầm nghĩ.
- Chúc mọi người ngủ ngon...- Lâm nói rồi vừa ngáp vừa bước vào phòng.
- Này, khoang đã! - Trí chặn cửa. - Người anh em, ngủ chi sớm, lâu lâu có dịp chúng ta thoải máo một hôm!
- Sao cơ? - Lâm khó hiểu.
Trí như vẻ mặt rất nham hiểm nhìn về phía Vũ Sinh. Cậu này cũng khó hiểu một lúc rồi ra vẻ nham hiểm không thua Trí bao nhiêu. Cậu vội mở cửa phòng lục trong đống hành lí lấy mớ hộp nhỏ ra. Tay còn lại lôi ra mấy đĩa game giơ lên. Ra là hai ông tướng rủ Lâm chơi game kinh dị, nhận ra rồi Lâm than thở:
- Ôi thôi nào chúng ta vừa đi chuyến dài đó! Làm ơn đi.
Trí hiểu tên bạn chí cốt vốn gương mẫu, cũng vào phòng lục trong túi hành lí ra vài lon bia đem ra giơ cho Lâm xem:
Làm vài hớp là khỏe lại liền. Nè! Cả một năm học mệt mỏi hôm nay cũng có học hành gì đâu. Xõa một đêm! Lần nào cậu uống rồi cũng tỉnh hẳn ra, tôi chuẩn bị trước cho người anh em rồi đây.
- Cậu! - Lâm á khẩu trong khi hai người bạn cười nham hiểm.
Mấy cô gái bên kia nhìn thấy lại lắc đầu. Thanh cáu gắt:
- Đừng nói là chiều cậu hốt mớ này nha... - Nghi nhếch mày. Trí cười đểu.
- Nè, lo mà ngủ sớm, chúng ta mai còn đi leo núi mà!
Mặc cho mấy cô gái nói gì họ vẫn cứ đóng cửa mà làm theo kế hoạch, Trí nói giọng gian xảo:
- Biết rồi mà. Mai bọn này hứa dậy đúng giờ. Ok?
- Thôi mặc kệ họ đi, đi ngủ dưỡng nhan. Tớ không muốn bị quầng thâm mắt đâu. - Thiếu Tư nói r đóng cửa.
Thanh và Nghi nhìn nhau, Nghi nhún vai, Thanh thở dài rồi cả hai cũng vào phòng của mình nghỉ ngơi.
---
Không gian đang yên tĩnh. Ánh trăng mờ ảm đạm len qua khung cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi làm tấm màn thêu hoa đung đưa. Trằn trọc, lăn tới lăn lui, cô gái mở mắt, bật dậy gãi gãi đầu khiến tóc rối xù lên. Nhìn lên cái đồng hồ treo tường bây giờ đang 1 giờ 30 phút. "Chẳng lẽ ngỉ nhiều quá rồi nên không ngủ được nữa sao nhỉ?" cô tự trách nhăn nhó.
"Phương Nghi!"
Một giọng âm quen thuộc vang lên trong đầu của Nghi, cô nhìn về hướng cửa phòng. Cô gái bất giác vén chăn bước xuống giường và ra mở cửa trong vô thức, đôi mắt trở nên vô thần khi nghe âm thanh đó thêm một lần nữa. Cửa mở, cô gái đi dọc theo dãy hành lang lúc này đã tắt hết điện, tối om. Có vẻ như đang đi theo tiếng gọi của ai đó.
Lúc này bên phòng của Lâm mấy cậu vẫn còn ồn ào bừa bộn với mớ lon bia. Đúng như lời Trí nói, có vẻ như anh bạn học giỏi này uống bia vào thì tỉnh hẳn. Trong khi hai người kia có vẻ lèm nhèm rồi thì cậu này vẫn tỉnh rụi để mà chơi game. Trí nói:
- Đúng thật là game này phải có người với cái đầu như Lâm Ca đây thì mới phá đảo được.
Sinh gật đầu rồi đưa lon bia lên:
- Cụng! Mừng vì nhờ có Lâm Ca chúng ta lại sắp phá đảo game này!
Lâm nhếch mày, miễn cưỡng cầm lo bia lên cụng. Gió thổi cửa sổ bật hẳn ra, phát ra âm thanh cộc cạch nghe khó chịu, Trí lại tính đóng cửa sổ, vô tình cậu thấy dáng người quen thuộc đang bước đi phía ngoài biệt thự.
- Này mọi người, mắt tớ có bị mờ không ra xem xem người kia quen vậy?
Lúc này chỉ còn Lâm tỉnh nhất, cậu tạm ngưng game lại rồi ra xem thử.
- Chẳng phải Hạng Nhất đó sao?
Ba chàng trai bất ngờ nhìn nhau. Sinh nói:
- Không lẽ bị mộng du?
- Ngủ từ sáng tớ tối mấy chập mà mộng du gì giờ này. Không chừng không ngủ được nên đi dạo đó. - Lâm nói.
Cả đám lặng nhìn nhau vài giây, nhìn lại xuống thấy Phương Nghi đang tiến lại phía hồ nước.
- Khoang đã! Con nhỏ đó không biết bơi! - Trí nghiêm trọng lớn tiếng rồi lập tức, lao ra về phía cửa.
Hai cậu còn lại cũng dí theo. Chẳng hiểu đi đứng kiểu gì Vũ Sinh vấp té một cú nghe đau điếng làm phát ra tiếng động lớn. Thiếu Tư mở cửa bực tức hét lớn sau đó vài giây:
- Mấy tên này bớt ồn ào được không? Không ngủ để người ta ngủ!
Giang Thanh mở cửa ngay sau đó ú ớ ngáp:
- Chuyện gì vậy A Tư, đang ngủ ngon mà...
Thanh và Tư thấy mấy đứa con trai hớt hơ hớt hải chạy về phía cuối hành lang thì cũng làm lạ rồi đuổi theo ngay sau đó. Có vẻ giờ này những người giúp việc, quản gia lẫn vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi, xung quanh không một bóng người, mọi ngóc ngách đều vắng lặng. Lúc này, Phương Nghi vẫn với gương mặt vô thần, từng bước một tiến tới hồ nước, nơi có đài phun nước uy nghi vẫn được đèn rọi sáng.
- Phương Nghi! Tỉnh dậy mau! - Trí hét lớn khi cánh cửa gỗ vừa bật ra.
Cậu chạy thục mạng tiến về phía của Phương Nghi, nhóm còn lại ở ngay phía sau của Khả Trí. Cô gái đang cách họ khá xa, và như gần đến hồ nước lắm rồi. Ùm! Nghi rơi xuống rồi. Cả đám giật mình. Thanh nói trấn an:
- Không sao, hồ nước đó cạn! Mực nước chỉ cao cỡ nửa thân người thôi.
- Nhưng đối với người không biết bơi dễ hoản loạn và khó mà đứng lên lắm... - Lâm nói giọng trầm trọng.
"Khốn thật không phải hồi sớm rầm rộ lắm sao? Bây giờ có chuyện sao không có ai vậy?" - Trí thầm nghĩ.
Vừa đến hồ, Trí nhảy nhào ngay xuống hồ, lấy hơi rồi khom người xuống để tìm cô bạn. Hai cậu trai còn lại xuống hồ ngay sau đó.
- Thấy rồi! - Trí xốc cô bạn đặt lên trên nền đất.
Vẫn đôi mắt mở nhưng vô hồn đó, mọi người bắt đầu lo lắng. "Trễ rồi sao?!"
- Để mình! - Thiếu Tư từng học về sơ cứu, cấp cứu. Cô nàng lập tức áp dụng những gì đã học để cứu cô bạn.
Phương Nghi đôi mắt bỗng có hồn lại, trợn trừng rồi sặc sụa, ọc nước ra. Thành công rồi, đã được cứu. Cả nhóm bạn đã một phen hú vía.
- Phương Nghi!!! May quá cậu tỉnh lại rồi!!! - Hai cô gái ôm chầm cô bạn của mình, mừng muốn khóc.
Trí như đứt một hơi thở ra rồi ngồi phịch xuống an tâm. Hai người con trai còn lại vỗ vai như kiểu nói bạn mình đã làm rất tốt.
- Mọi người... - Phương Nghi yếu ớt nói - Chuyện gì vừa xảy ra...
- Còn gì xảy ra hả? Hù chết bọn. Này rồi! - Trí quát lớn.
Tự nhìn lại mình ướt sũng cũng như ba cậu trai, nhìn vệt nước từ phía hồ, cô gái tự sợ hãi nhận ra.
- Về phòng đi, ướt hết rồi mà còn gió to nữa, cảm bây giờ đấy... - Sinh nói.
Mọi người lấy lại bình tĩnh rồi tiến về tòa biệt thự. Thanh và Thiếu Tư đỡ cô bạn yếu ớt. Mấy cậu trai đi ngay phía sau. Đến cửa căn biệt thự, Giang Thanh đưa tay mở cửa, nhưng không hiểu sao không mở được. Cô cố sức vặn nắm cửa. Cô nhìn mọi người rồi bối rối.
- Nè nãy thì không có ai ứng cứu, giờ thì khóa cửa nhốt chúng ta. Có quá đáng rồi đó nha! - Trí nóng tính lên tiếng.
Đèn đường lẫn đèn chỗ hồ nước với đài phun nước bỗng tắt ngấm, không gian xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng mờ. Mấy đứa con gái có phần sợ hãi. Vũ Sinh vẫn tỉnh táo đảo mắt nhìn xung quanh, tự nói một mình:
- Ôi trời, có khi nào được mời tham gia show kinh dị trên tivi không vậy?
- Thật quá đáng! Xin lỗi nha Du tiểu thư, nhưng tớ buộc dùng vũ lực để phá cửa!
Khả Trí vừa lấy thế định phá cửa vào biệt thự thì cánh cửa tự bật ra. Ánh sáng từ phía trong lóa đến nỗi mọi người đều đưa tay che bớt lại. Ánh sáng đó tắt ngấm, mọi người mở mắt ra bàng hoàng. Trước mắt họ là khung cảnh một khu rừng tối tăm lạnh lẽo. Khung cảnh này có chút phần quen thuộc với Phương Nghi, gương mặt cô lộ rõ sự sợ hãi tột cùng rồi khuỵu xuống.
- Phương Nghi??? - Thanh Thanh, níu cánh tay cô bạn lại.
- Nè nè, cái vụ kỹ xảo này mình chưa được nghe qua nha... Làm sao mà... - Trí quay lưng lại nói với nhóm bạn, nét mặt lại lộ vẻ ngạc nhiên. - ...Mấy cô... Hãy nói rằng tớ uống quá nhiều nên đang say phải không?
Cả đám quay lại phía sau theo ánh mắt bàng hoàng của Khả Trí. Khung cảnh sân dinh thự nhà họ Du biến mất, thay vào đó họ đã bị bao quanh bởi khu rừng tăm tối đáng sợ này...
- Nơi... Nơi này... Trong cơn ác mộng của tớ... - Phương Nghi lắp bắp đổ mồ hôi lạnh trên trán.
Cả nhóm nhìn cô gái đang ướt đẫm sợ hãi...
"Thình thịch... Thình thịch..."
Âm vang nhịp đập của trái tim như đang vang vọng thật rõ ràng. Rón rén từng bước một, cô gái như đang sợ hãi, ánh nhìn cảnh giác xung quanh, mồ hôi ướt trán, cùng vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Cảnh vật xung quanh u ám dưới ánh trăng mập mờ, mặt đất thật nhầy nhụa bởi thứ chất lỏng không rõ màu vì quá tối, phảng phất là mùi tanh hôi khó tả.
"Soạt... Soạt..." - Có thứ gì đó đang tiến lại gần.
- Nghi! - Một âm giọng trầm và vang cất lên từ phía nào không rõ khiến cô gái giật mình. - Đừng! Hãy cẩn thận, mau chóng trở về đi!
Trong màn đêm khó nhận thấy được xung quanh. Từ xa, cô gái nhận ra hai đốm sáng màu đỏ bỗng lóe lên, dường như là đôi mắt một con dã thú, vì không nhìn rõ nên chỉ nhận ra nó là loài bốn chân đang gầm gừ từng bước một tiến lại gần cô gái hơn. Một mảng mây vừa đi qua, ánh trăng le lói rọi rõ hàm răng sắc lẹm đầy máu đang nhe nanh ra hướng về phía của cô. Hoảng loạn và kinh hãi tột độ, lập tức cô gái chạy như điên! Con dã thú này cũng lập tức đuổi theo ngay khi đó. Cô cứ chạy về phía trước, phía sau dã thú cứ gầm gừ đuổi theo như vậy. Chợt cô gái vấp phải thứ gì đó ngã chồm về phía trước.
Ối!
Cố đứng dậy, cô nhận ra thứ mình vấp phải là một thi thể không lành lặn, chỉ còn nửa thân trên, bê bết máu me, cô nhận ra mùi tanh hôi cô nghe được từ ban đầu vốn là mùi máu tươi, thứ chất lỏng nhầy nhụa nãy giờ đầy mặt đất cũng là máu, cả người cô vì ngã nên dính đầy máu lên người, cố gắng đứng dậy để chạy, nhưng dường như khi té chân phải cô đã bị trật mất rồi. Âm thanh gào thét bỗng lớn hơn, ngẩng đầu lên, con dã thú đã gần như ở ngay trước cô gái chừng ba bốn mét. Nó nhảy xoài về phía của cô. Cô ráng lùi lại thì hóa ra phía sau là một thân cây, xem ra cô không thoát khỏi chuyện bị con dã thú này ăn thịt rồi...
- Nghi! Đủ rồi! Mau dậy đi! - Giọng thanh cao thét lên bên tai làm cho cô gái đang gối tay lên bàn ngủ gật giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vẫn nhuễ nhoại. - Tớ không ngờ cậu dành tiết cuối cùng cho giấc ngủ của cậu đấy!
Nghi nhận ra hóa ra nãy giờ cô đang mơ, thật kì quái là giấc mơ đó như thật vậy. Tim cô vẫn đang đập thình thịch. Cô dáo dác nhìn xung quanh, hiện tại cô dâng trong lớp học. Ngay chỗ ngồi của cô gái là một cô gái khác, mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa lên gọn gàng, cô này vẻ mặt thanh tú, mặc đồng phục áo sơ mi cổ trụ viền ca rô đỏ sẫm ở cổ áo và tay, váy ngắn cùng màu với viền cổ áo và tay áo. Cô gái này tên là Du Giang Thanh, 17 tuổi, một nữ sinh với vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế khá giàu có, học lực giỏi, hiện đang vừa học vừa làm người mẫu chụp ảnh cho tạp chí sinh viên đang đứng nhìn Nghi với vẻ lo lắng:
- Sao thế? Cậu gặp ác mộng sao mà vẻ mặt cậu tệ vậy, xanh xao khiếp quá.
- À... Tớ không sao... Cơ mà hết giờ rồi sao...? - Nghi trả lời.
- Phải rồi, thầy chủ nhiệm cũng vừa rời lớp luôn.
Cả lớp học xung quanh đang ồn ào, phải hôm nay là ngày cuối cùng của năm học. Học sinh cùng giáo viên chủ nhiệm sẽ ngồi lại trò chuyện với nhau về những một năm học đã trải qua và kế hoạch cho năm học sau. Triệu Phương Nghi, 17 tuổi, là một nữ sinh học lực giỏi, từng đoạt giải văn học và toán học cấp thành phố, cô là người trầm tính, có đôi chút nghiêm khắc, cô có sở thích đọc sách. Lấy lại bình tĩnh sau cơn ác mộng rồi thở phào nhẹ nhõm:
- Tại sao tớ ngủ gật mà không hay biết gì thế nhỉ? - Nghi gãi đầu. - Sao cậu không gọi tớ dậy sớm hơn Thanh Thanh?
- Thì tớ tính gọi, nhưng thầy không cho ấy, có vẻ như thầy muốn cho học trò thoải mái một lần. - Cô gái với mái tóc đen dài trả lời.
- Cũng là điều hiếm hoi bởi " thánh nghiêm túc" lại phạm quy mà! - Một giọng con trai kiểu giễu cợt nói từ phía bàn dưới bên trái chỗ Phương Nghi cất lên. - Sao thầy nỡ đánh thức chứ?
Đó là Lục Khả Trí, 17 tuổi, đây là một cậu trai với tính cách nổi loạn, tóc nâu trông không gọn gàng cho lắm, nhìn khá dài nữa chứ, đang vận bộ đồng phục không mấy chỉn chu, áo bỏ ngoài quần, chân gác lên bàn học ngồi ngả về phía sau. Cậu này có học lực khá, đam mê Teakwondo, từng đoạt nhiều huy chương vàng từ thời cấp hai. Tính tình hơi trẻ con háu thắng, là thành phần hơi cá biệt đối với các giáo viên. Nghi nhìn về phía Trí cười trừ, cô thấy khá ngượng.
- Dậy rồi đó hả? Thật quá sức tưởng tượng mà. Thật không ra thể thống gì cho một "Hạng Nhất" cả. - Từ phía cửa sổ lớp học, một cậu trai tóc đen ngắn gọn gàng, vừa chỉnh kính vừa nói, tác phong cậu này chỉn chu hơn Trí, đúng quy định, cậu này cạnh tranh học lực với Nghi nhưng lúc nào cũng thua cô một hạng, đôi lúc cách nói chuyện không mấy thân thiện với Nghi, tuy nhiên cũng có một chút kính trọng vơi Nghi, hai người mang mối quan hệ "tranh đua" với nhau để ngày càng tiến lên. Cậu tên là Du Thanh Lâm, 17 tuổi.
- Haha thật ngại quá... - Nghi tỏ vẻ khó xử ngại ngùng.
- Có vẻ vừa kịp để cậu tỉnh dậy nhỉ? - Một giọng nữ cất lên.
Từ cửa bước vào là một cặp trai gái. Cô gái với vẻ mặt hào hứng, tinh nghịch. Cô này tên là Chu Thiếu Tư, 17 tuổi. Tóc đen, được tết gọn ở phía sau. Trên tay cô đang cầm một bộ đồng phục màu đen. Cô này tính tình khá hoạt bát, đam mê bộ môn bắn cung, được biết đến như đóa hoa của câu lạc bộ bắn cung. Bên cạnh là một cậu trai, hơi nhỏ người. Tay cầm một xấp tài liệu cùng với những bản vẻ kì quái. Cậu tên Dực Vũ Sinh, 17 tuổi, thuộc câu lạc bộ khoa học của trường, có đam mê sâu sắc với những vấn đề khoa học nghiên cứu máy móc. Bình thường thì khá điềm tĩnh nhưng đụng đến chuyên môn về khoa học hay máy móc cậu có thể nói về nó cả ngày không chán. Bỏ xấp tài liệu vào cặp cậu hối thúc bốn người trong lớp từ nãy giờ:
- Mọi người cũng nhanh chóng thu dọn rồi còn đi đến siêu thị để mua một ít đồ dùng cho chuyến đi vào kì nghỉ hè chứ?
Ok! - bốn người nhất trí.
Sáu người này là bạn thân từ hồi cấp hai, chả hiểu mỗi người tính cách khác nhau mà cuối cùng sau trải qua nhiều chuyện lại trở nên thân thiết. Từ trước khi thi học kì, cả nhóm có kế hoạch cho kì nghỉ hè năm nay là đến khu nghỉ dưỡng của gia đình của Du Giang Thanh nghỉ ngơi khoảng hai tuần để thư giãn. Khu nghỉ dưỡng này lại được xem là món quà lên lớp do cha mẹ Thanh tặng cho cô, vì trước đó thành tích học của cô không được khả quan cho lắm nên cha mẹ cô lấy nó làm động lực cho cô, nay cô đã hoàn thành yêu cầu xuất sắc nên cha mẹ cô thưởng cho cô con gái cùng các bạn đến thư giản để xem như quà đáp lễ cho cả nhóm giúp đỡ cô trong việc học, đối với gia đình danh giá thì ngoài có tiền ra, cái tiếng cũng khá qua trọng.
Đến cửa siêu thị, sáu người chia làm ba nhóm, mỗi nhóm một nam một nữ, dĩ nhiên nam đi theo để... xách đồ, đội hình như sau Nghi đi cùng Trí, Thanh đi cùng Sinh, Tư đi cùng Lâm. Tất cả mua theo ba tiêu chí: thức ăn, đồ dùng sinh hoạt và đồ cắm trại. Nói là đến khu nghỉ dưỡng nhưng cả nhóm lại đến để đi leo núi cắm trại.
- Này mọi người, chi tiêu hợp lý nhé. Nhất là Thanh không được quá cuồng mua mỹ phẩm, Sinh không được quá cuồng vào mớ truyện tranh nhé. - Nghi dõng dạc như kiểu quân sư. - Tớ đã chia vị trí cho các cậu né ra xa mấy chỗ "đam mê" rồi. Mọi người tranh thủ để còn kịp chuyến xe đấy!
- Còn cậu thì đừng đam mê tới mấy cái chỗ tiểu thuyết đấy nhé! - Năm người đồng thanh, điều đó khiến Nghi lại xấu hổ.
Cả nhóm tranh thủ chia nhau ra và tìm mua những thứ mình cho là cần thiết thật nhanh. Đang đi giữa chừng thì Phương Nghi đột nhiên thấy mắt cá chân chợt nhói lên đến độ khụy xuống.
- Sao vậy? Không sao chứ? - Trí hỏi.
Mặt Nghi có vẻ hơi kì lạ:
- À không sao, chắc hồi sớm tớ vô tình đập chân vào đâu đó...
- Sao bỗng dưng bất cẩn thế? - Trí hơi càu nhàu. - Rồi đứng lên được không?
Khi khụy xuống, Nghi không khỏi tò mò thứ gì làm cô đau nên nhìn lại chỗ mắt cá chân. Một chút giật mình: "Chẳng phải như mình bị vấp ngã trong mơ rồi sao?". Chỗ mắt cá chân phải của Nghi không biết tự khi nào lại trở nên bầm đen. Cô nhớ rõ từ lúc rời khỏi trường đến trước cửa hàng cô vẫn thấy bình thường cơ mà chẳng lẽ đập đâu đó không nhận ra sao? Cảm giác đau buốt khiến cô gái vã mồ hôi trán.
- Này đi được không đấy? Hay ra sảnh chờ đợi đi, tớ có mang giấy bút ghi cho tớ những thứ cần mua cũng được. - Trí nói khi thấy sắc mặt Nghi tái đi.
- Có lẽ phải như vậy rồi... - Nghi đứng dậy, song lại thấy giật mình hơn, chỗ đau đó biến mất rồi, như chưa từng bị đau vậy. - Ơ??!
- Gì nữa?
- À không... Tớ hết đau rồi... Chúng ta có thể ...
- Gì thế mới đó mà? Cậu thật phiền đấy! - Trí hơi khó chịu chau mày.
"Chuyện gì vừa xảy ra? Rõ ràng là mình thấy và cảm nhận được mà? Mình mất trí rồi sao???"
---
8 giờ tối, giờ hẹn của cả nhóm sáu người đến nhà của Thanh để khởi hành. Họ được chuẩn bị cho một chiếc xe du lịch để không phải đón xe buýt để thoải mái hơn. Khi đã tập hợp đủ người và kiểm tra hành lí thêm một lần nữa cả nhóm lên xe và xuất phát. Họ mong muốn sẽ đến nơi sớm và ngay sáng mai sẽ bắt đầu kì nghỉ nên đi vội luôn trong đêm nay, ai nấy đều phấn khởi. Dù chỉ có sáu người, nhưng cảm giác như đi theo đoàn tổ chức du lịch vậy. "Coi bộ họ còn dư năng lượng quá..." Nghi thầm nghĩ như vậy. Nhìn qua ô cửa từ lúc đường trong nội thành đông đúc đến lúc ra ngoại thành thưa xe dần, Nghi lại thấy buồn ngủ vô cùng, mặc dù trong xe vẫn khá ồn ào bởi lũ bạn cứ nháo nhào lên. Thanh lấy làm lạ:
- Nghi! Lại ngủ à? Đang vui mà?
- Xin ... Xin lỗi tớ không...- Nghi gượng gạo với vài cú ngáp.
- Hôm nay sao lạ thế? Chẳng giống ngày thường chút nào đấy cô gái nghiêm túc! - Trí lại làu bàu.
- Tớ không biết... Không chắc là do tớ uống thuốc chống say xe không...
- Phải chăng do não cậu vận động quá nhiều không? Đâu cần vì để vượt mặt tớ mà cố gắng vậy chứ? Cậu xem tớ vẫn dư năng lượng này! - Lâm đăm chiêu vừa nói vừa chỉnh lại kính, trong bụng thì cười đắc thắng.
- ... Có lẽ là...- Nghi vào trạng thái mơ màng, tai ù đi hẳn rồi dần thiếp đi mặc cho những người bạn cố gắng kiếm chuyện nói cho cô đỡ buồn ngủ.
- Triệu Phương Nghi! Này! Không phải chứ? - Thiếu Tư bối rối. - Chẳng phải trong cả ngày hôm nay cậu ấy ngủ trên lớp rồi sao? Đêm qua ăn trộm sao mà ngủ nhiều vậy?
- Có lẽ nào mua thuốc say xe mà bán nhầm thuốc ngủ không? - Sinh nói.
- Mấy ngày thi cử đối với mấy người học giỏi áp lực tinh thần vậy sao? - Trí nhích lông mày khó hiểu nhìn Lâm.
- Này, tớ vẫn dư năng lượng đấy! - Lâm phản bác. - Hoặc do chiếc xe sang trọng này quá thoải mái nên cậu ấy buồn ngủ không?
- Đây là loại xe bình thường thôi mà...- Thanh trả lời chống chế.
---
Nghi vô tư chìm sâu vào giấc ngủ mặc cho các bạn tiếp tục ồn ào vì mình. Cô lại vô tình tiếp tục nằm mơ. Giấc mơ lúc sáng. Chân cô bắt đầu cảm thấy bị đau mắt cá chân. Chính là vết thương trong mơ ngay lúc sáng. Trước mặt cô lại chính là thi thể không toàn vẹn kia, thân thể quần áo cô đang dính đầy máu tanh. Mọi thứ thật sự tiếp tục giấc mơ lúc sáng???
"Gì thế này???" - Phương Nghi chợt giật mình.
Con dã thú đã ngay trước mặt cô, cố gắng đứng dậy, tay vớ đc một cánh tay gần đó (có lẽ là của thi thể không được nguyên vẹn kia chăng), con dã thú nhảy về phía Nghi, cô nàng dùng hết sức vung cái cánh tay đó vào đầu của con dã thú để chống cự.
"Bốp!" - Thanh âm va chạm vang vọng trong không trung. Con dã thú đã bị đánh trúng té nhoài xuống.
- Ui da! - Nghi nghe được giọng quen thuộc, cô dáo dác nhìn xung quanh cố gắng lắng nghe.
- Triệu Phương Nghi! Thức dậy đi!
Nghi giật mình. Mồ hôi lại nhuễ ngoại như lúc sáng. Gương mặt lộ rõ sự sợ hãi tột cùng.
- Cậu sao thế? - Thanh đang lay người của Nghi, chau mày lo lắng. - Lại gặp ác mộng sao? Đến nơi rồi.
- Thật... Thật quá đáng... Mau buông ra!
Phương Nghi định thần lại, gật đầu. Chợt nhận ra mình đang nắm chặt cánh tay ai đó. Nhìn về phía chủ nhân của nó là Trí đang dán mặt vào kính cửa sổ.
- Xin ... Xin lỗi...!!! - Nghi ấp úng buông tay.
- Bình thường chẳng phải cơ thể yếu đuối lắm sao? - Cậu trai rút được cánh tay lại xoa mặt than thở khổ sở.
- Mặc kệ cậu ta ai bảo ngồi ngả ngớn ra sau thế kia? Đáng đời! - Thanh nói.
- Nè, tớ mới vươn vai cho đỡ mỏi người thôi nhé! - Trí bức xúc.
- Nhưng chỗ người ta đang ngồi cậu ngã ngớn thế sao được???
Mặc cho hai người bạn đang cãi nhau kia, Nghi cố gắng lấy lại bình tĩnh, rút chiếc điện thoại smartphone ra kiểm tra, hiện tại là 11 giờ đêm. Chiếc xe du lịch dừng lại ngay trước cổng rào to lớn của một dinh thự to lớn, ước chừng nó rất cao cỡ hai ba mét, không nhìn rõ lâm khung cảnh xung quanh vào lúc này, nhưng có vẻ sinh thự này được bao bọc bởi núi rừng, xung quanh toàn cây cỏ dại, le lói những ánh đèn từ trong dinh thự rực rỡ, vài người đàn ông cao to mặc vest độ tầm trung niên cùng với một ông lão tóc bạc cũng mặc đồ vest, nhưng trên áo ông có cài một huy hiệu hình ngôi sao bằng kim loại như được chạm khắc công phu đã đứng đợi cả nhóm ngay trước cổng. Họ chính là vệ sĩ và quản gia của Du gia.
- Chào tiểu thư cùng các bạn của tiểu thư! - Những người đàn ông trung niên đứng nghiêm đồng thanh hô to.
- Chào mọi người, chào lão Hoành! - Thanh vui vẻ đáp lại họ.
Những người bạn trẻ xuống xe, nhìn vẻ to lớn và sang trọng của dinh thự mồm chữ o, mặt hiện rõ sự ngạc nhiên ngưỡng mộ nhìn về cô gái xinh đẹp tên Giang Thanh. Trí trầm trồ trêu ghẹo:
- Du tiểu thư à... Không phải như thế này là quá phô trương rồi sao...
- Đây chỉ là dinh thự được xem là khu nghỉ dưỡng để Du gia tránh xa sự ồn ào của thành phố, và nó là dinh thự nhỏ đối với Du gia thôi thưa công tử. - Hoành quản gia trịnh trọng.
- Thật ra tớ mong được dẫn các cậu đến khu dinh thự bên Úc cơ, nhưng vì đi trong thời gian ngắn quá nên chỉ đi được những nơi trong nước thôi, mọi người thông cảm. - Thanh tỏ vẻ không hài lòng lắm. Cả nhóm nhìn nhau vì câu trả lời như vẻ rất bình thường của cô bạn mình.
Mọi người xuống xe lấy hành lý được chất ở phía sau xe rồi theo sau Du Giang Thanh. Chiếc xe du lịch cũng lăn bánh rời đi ngay sau đó. Ngoại trừ Hoành quản gia, tất cả vệ sĩ đều phụ các bạn trẻ xách hành lí, Hoành quản gia trịnh trọng cúi đầu đưa tay ý mời mọi người tiến vào dinh thự. Vừa vào cổng, một chiếc xe jeep đã chờ họ từ trước, Hoành lão mời họ lên xe:
- Các vị tiểu thư và thiếu gia mời lên xe, đường còn khá xa nên... - Ông lão nói với giọng khách sáo và kính trọng.
Có lẽ dinh thự này quá lớn nên phải tiếp tục nồi xe để đến được nơi để họ nghỉ ngơi. Chiếc xe lăn bánh đưa họ đi ngang qua một hồ nước lớn, ở giữa là một đài phun nước bằng đá hình một con đại bàng to lớn đang sải cánh, phía sau là phiến đá hình ngôi sao được chạm khắc tinh tế như chiếc cài áo bằng kim loại của Hoành quản gia, nước được phun ra từ những đỉnh nhọn của ngôi sao đó, xung quanh thành hồ là những bóng đèn phát ra ánh sáng màu vàng được lắp rọi thẳng lên đài phun nước làm cho nó hiện rõ ràng vẻ uy nghiêm dù đang là trời đêm, có vẻ như biểu tượng ngôi sao đó là gia huy của gia tộc này. Họ đi tiếp qua những hàng cây được trồng cách đều nhau và thẳng tắp, hàng cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Cả nhóm lại ngày càng ngưỡng mộ khi nhận ra bên phía sau cánh cổng dinh thự này lại càng to lớn hơn họ nghĩ. Chiếc xe chạy được năm phút là đến được một tòa nhà với thiết kế kiểu châu Âu cổ, dĩ nhiên nó cũng cực kì lớn. Cửa gỗ rộng mở, đại sảnh hiện ra nhìn như đang tiến vào dinh thự của những bá tước thời xưa mà họ từng thấy trên phim vậy, hai dãy người giúp việc đang cuối đầu trang nghiêm chào đón họ.
- Ta sẽ dẫn các vị tiểu thư cùng thiếu gia đây lên phòng để nghỉ ngơi, họ đã mệt sau chuyến đi đường dài rồi! - Hoành lão ra lệnh cho những người nữ giúp việc, xong quay qua nói với những người nam.- Mấy cậu mang hành lí lên giúp họ.
- Wow... Cậu đúng là một công chúa đó Thanh Thanh. - Thiếu tư trầm trồ.
- Tất cả những thứ này cũng thường thôi. - Thanh cười khiêm tốn.
- Thường á? Đây là ước mơ của bao nhiêu còn người đấy tiểu thư ạ. - Trí nói giọng bất bình.
- Thôi bớt tâng bốc đi, mau dẫn chúng tôi lên nhận phòng Hoành Lão.
Quản gia họ Hoành mỉm cười r đưa tay mời họ theo. Họ theo sau Hoành quản gia qua đại sảnh lớn, giữa trần là một cái đèn chùm lớn rực sáng, ngay phía dưới là một cái bàn tròn được bày trí một bình hoa hồng lớn ở giữa, xung quanh trên vách tường có thêm những chiếc đèn treo tường cũng kiểu châu Âu thời trung cổ sang trọng nhìn rất trang nghiêm. Hoành quản gia dẫn họ đi lên phía cầu thang uốn vòng ngay phía trước, có hai bên nhưng đi bên nào đều giao nhai tại phía trên, nơi gia huy của Du gia hiện rõ ngay khi bước vào tòa dinh thự, men theo cầu thang họ lên tầng trên, nơi dãy phòng dành cho khách, theo sự chỉ dẫn của Hoành quản gia và sự giúp đỡ của nhóm giúp việc nam, nhóm bạn đến phòng nghỉ cùng với mớ hành lí dễ dàng. Dĩ nhiên khi đến phòng ngoại trừ Giang Thanh thì ai cũng đều ngỡ ngàng tiếp vì sự sang trọng của phòng mà họ được sắp xếp cho nghỉ ngơi.
- Nếu có gì sai sót mong các vị bỏ qua cho...- Hoành quản gia khách sáo. - Không phiền mọi người nữa, chúc mọi người ngủ ngon!
Nói rồi vị quản gia lớn tuổi cùng những người giúp việc rời đi.
"Đây chắc chắn là cuộc sống của hoàng gia rồi còn khách sáo gì nữa..." Trí thầm nghĩ.
- Chúc mọi người ngủ ngon...- Lâm nói rồi vừa ngáp vừa bước vào phòng.
- Này, khoang đã! - Trí chặn cửa. - Người anh em, ngủ chi sớm, lâu lâu có dịp chúng ta thoải máo một hôm!
- Sao cơ? - Lâm khó hiểu.
Trí như vẻ mặt rất nham hiểm nhìn về phía Vũ Sinh. Cậu này cũng khó hiểu một lúc rồi ra vẻ nham hiểm không thua Trí bao nhiêu. Cậu vội mở cửa phòng lục trong đống hành lí lấy mớ hộp nhỏ ra. Tay còn lại lôi ra mấy đĩa game giơ lên. Ra là hai ông tướng rủ Lâm chơi game kinh dị, nhận ra rồi Lâm than thở:
- Ôi thôi nào chúng ta vừa đi chuyến dài đó! Làm ơn đi.
Trí hiểu tên bạn chí cốt vốn gương mẫu, cũng vào phòng lục trong túi hành lí ra vài lon bia đem ra giơ cho Lâm xem:
Làm vài hớp là khỏe lại liền. Nè! Cả một năm học mệt mỏi hôm nay cũng có học hành gì đâu. Xõa một đêm! Lần nào cậu uống rồi cũng tỉnh hẳn ra, tôi chuẩn bị trước cho người anh em rồi đây.
- Cậu! - Lâm á khẩu trong khi hai người bạn cười nham hiểm.
Mấy cô gái bên kia nhìn thấy lại lắc đầu. Thanh cáu gắt:
- Đừng nói là chiều cậu hốt mớ này nha... - Nghi nhếch mày. Trí cười đểu.
- Nè, lo mà ngủ sớm, chúng ta mai còn đi leo núi mà!
Mặc cho mấy cô gái nói gì họ vẫn cứ đóng cửa mà làm theo kế hoạch, Trí nói giọng gian xảo:
- Biết rồi mà. Mai bọn này hứa dậy đúng giờ. Ok?
- Thôi mặc kệ họ đi, đi ngủ dưỡng nhan. Tớ không muốn bị quầng thâm mắt đâu. - Thiếu Tư nói r đóng cửa.
Thanh và Nghi nhìn nhau, Nghi nhún vai, Thanh thở dài rồi cả hai cũng vào phòng của mình nghỉ ngơi.
---
Không gian đang yên tĩnh. Ánh trăng mờ ảm đạm len qua khung cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi làm tấm màn thêu hoa đung đưa. Trằn trọc, lăn tới lăn lui, cô gái mở mắt, bật dậy gãi gãi đầu khiến tóc rối xù lên. Nhìn lên cái đồng hồ treo tường bây giờ đang 1 giờ 30 phút. "Chẳng lẽ ngỉ nhiều quá rồi nên không ngủ được nữa sao nhỉ?" cô tự trách nhăn nhó.
"Phương Nghi!"
Một giọng âm quen thuộc vang lên trong đầu của Nghi, cô nhìn về hướng cửa phòng. Cô gái bất giác vén chăn bước xuống giường và ra mở cửa trong vô thức, đôi mắt trở nên vô thần khi nghe âm thanh đó thêm một lần nữa. Cửa mở, cô gái đi dọc theo dãy hành lang lúc này đã tắt hết điện, tối om. Có vẻ như đang đi theo tiếng gọi của ai đó.
Lúc này bên phòng của Lâm mấy cậu vẫn còn ồn ào bừa bộn với mớ lon bia. Đúng như lời Trí nói, có vẻ như anh bạn học giỏi này uống bia vào thì tỉnh hẳn. Trong khi hai người kia có vẻ lèm nhèm rồi thì cậu này vẫn tỉnh rụi để mà chơi game. Trí nói:
- Đúng thật là game này phải có người với cái đầu như Lâm Ca đây thì mới phá đảo được.
Sinh gật đầu rồi đưa lon bia lên:
- Cụng! Mừng vì nhờ có Lâm Ca chúng ta lại sắp phá đảo game này!
Lâm nhếch mày, miễn cưỡng cầm lo bia lên cụng. Gió thổi cửa sổ bật hẳn ra, phát ra âm thanh cộc cạch nghe khó chịu, Trí lại tính đóng cửa sổ, vô tình cậu thấy dáng người quen thuộc đang bước đi phía ngoài biệt thự.
- Này mọi người, mắt tớ có bị mờ không ra xem xem người kia quen vậy?
Lúc này chỉ còn Lâm tỉnh nhất, cậu tạm ngưng game lại rồi ra xem thử.
- Chẳng phải Hạng Nhất đó sao?
Ba chàng trai bất ngờ nhìn nhau. Sinh nói:
- Không lẽ bị mộng du?
- Ngủ từ sáng tớ tối mấy chập mà mộng du gì giờ này. Không chừng không ngủ được nên đi dạo đó. - Lâm nói.
Cả đám lặng nhìn nhau vài giây, nhìn lại xuống thấy Phương Nghi đang tiến lại phía hồ nước.
- Khoang đã! Con nhỏ đó không biết bơi! - Trí nghiêm trọng lớn tiếng rồi lập tức, lao ra về phía cửa.
Hai cậu còn lại cũng dí theo. Chẳng hiểu đi đứng kiểu gì Vũ Sinh vấp té một cú nghe đau điếng làm phát ra tiếng động lớn. Thiếu Tư mở cửa bực tức hét lớn sau đó vài giây:
- Mấy tên này bớt ồn ào được không? Không ngủ để người ta ngủ!
Giang Thanh mở cửa ngay sau đó ú ớ ngáp:
- Chuyện gì vậy A Tư, đang ngủ ngon mà...
Thanh và Tư thấy mấy đứa con trai hớt hơ hớt hải chạy về phía cuối hành lang thì cũng làm lạ rồi đuổi theo ngay sau đó. Có vẻ giờ này những người giúp việc, quản gia lẫn vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi, xung quanh không một bóng người, mọi ngóc ngách đều vắng lặng. Lúc này, Phương Nghi vẫn với gương mặt vô thần, từng bước một tiến tới hồ nước, nơi có đài phun nước uy nghi vẫn được đèn rọi sáng.
- Phương Nghi! Tỉnh dậy mau! - Trí hét lớn khi cánh cửa gỗ vừa bật ra.
Cậu chạy thục mạng tiến về phía của Phương Nghi, nhóm còn lại ở ngay phía sau của Khả Trí. Cô gái đang cách họ khá xa, và như gần đến hồ nước lắm rồi. Ùm! Nghi rơi xuống rồi. Cả đám giật mình. Thanh nói trấn an:
- Không sao, hồ nước đó cạn! Mực nước chỉ cao cỡ nửa thân người thôi.
- Nhưng đối với người không biết bơi dễ hoản loạn và khó mà đứng lên lắm... - Lâm nói giọng trầm trọng.
"Khốn thật không phải hồi sớm rầm rộ lắm sao? Bây giờ có chuyện sao không có ai vậy?" - Trí thầm nghĩ.
Vừa đến hồ, Trí nhảy nhào ngay xuống hồ, lấy hơi rồi khom người xuống để tìm cô bạn. Hai cậu trai còn lại xuống hồ ngay sau đó.
- Thấy rồi! - Trí xốc cô bạn đặt lên trên nền đất.
Vẫn đôi mắt mở nhưng vô hồn đó, mọi người bắt đầu lo lắng. "Trễ rồi sao?!"
- Để mình! - Thiếu Tư từng học về sơ cứu, cấp cứu. Cô nàng lập tức áp dụng những gì đã học để cứu cô bạn.
Phương Nghi đôi mắt bỗng có hồn lại, trợn trừng rồi sặc sụa, ọc nước ra. Thành công rồi, đã được cứu. Cả nhóm bạn đã một phen hú vía.
- Phương Nghi!!! May quá cậu tỉnh lại rồi!!! - Hai cô gái ôm chầm cô bạn của mình, mừng muốn khóc.
Trí như đứt một hơi thở ra rồi ngồi phịch xuống an tâm. Hai người con trai còn lại vỗ vai như kiểu nói bạn mình đã làm rất tốt.
- Mọi người... - Phương Nghi yếu ớt nói - Chuyện gì vừa xảy ra...
- Còn gì xảy ra hả? Hù chết bọn. Này rồi! - Trí quát lớn.
Tự nhìn lại mình ướt sũng cũng như ba cậu trai, nhìn vệt nước từ phía hồ, cô gái tự sợ hãi nhận ra.
- Về phòng đi, ướt hết rồi mà còn gió to nữa, cảm bây giờ đấy... - Sinh nói.
Mọi người lấy lại bình tĩnh rồi tiến về tòa biệt thự. Thanh và Thiếu Tư đỡ cô bạn yếu ớt. Mấy cậu trai đi ngay phía sau. Đến cửa căn biệt thự, Giang Thanh đưa tay mở cửa, nhưng không hiểu sao không mở được. Cô cố sức vặn nắm cửa. Cô nhìn mọi người rồi bối rối.
- Nè nãy thì không có ai ứng cứu, giờ thì khóa cửa nhốt chúng ta. Có quá đáng rồi đó nha! - Trí nóng tính lên tiếng.
Đèn đường lẫn đèn chỗ hồ nước với đài phun nước bỗng tắt ngấm, không gian xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng mờ. Mấy đứa con gái có phần sợ hãi. Vũ Sinh vẫn tỉnh táo đảo mắt nhìn xung quanh, tự nói một mình:
- Ôi trời, có khi nào được mời tham gia show kinh dị trên tivi không vậy?
- Thật quá đáng! Xin lỗi nha Du tiểu thư, nhưng tớ buộc dùng vũ lực để phá cửa!
Khả Trí vừa lấy thế định phá cửa vào biệt thự thì cánh cửa tự bật ra. Ánh sáng từ phía trong lóa đến nỗi mọi người đều đưa tay che bớt lại. Ánh sáng đó tắt ngấm, mọi người mở mắt ra bàng hoàng. Trước mắt họ là khung cảnh một khu rừng tối tăm lạnh lẽo. Khung cảnh này có chút phần quen thuộc với Phương Nghi, gương mặt cô lộ rõ sự sợ hãi tột cùng rồi khuỵu xuống.
- Phương Nghi??? - Thanh Thanh, níu cánh tay cô bạn lại.
- Nè nè, cái vụ kỹ xảo này mình chưa được nghe qua nha... Làm sao mà... - Trí quay lưng lại nói với nhóm bạn, nét mặt lại lộ vẻ ngạc nhiên. - ...Mấy cô... Hãy nói rằng tớ uống quá nhiều nên đang say phải không?
Cả đám quay lại phía sau theo ánh mắt bàng hoàng của Khả Trí. Khung cảnh sân dinh thự nhà họ Du biến mất, thay vào đó họ đã bị bao quanh bởi khu rừng tăm tối đáng sợ này...
- Nơi... Nơi này... Trong cơn ác mộng của tớ... - Phương Nghi lắp bắp đổ mồ hôi lạnh trên trán.
Cả nhóm nhìn cô gái đang ướt đẫm sợ hãi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.