Chương 7: Hồi Ức Của Vị Chỉ Huy Trẻ.
Delicia Spirit
10/01/2021
Trời thật sự sáng rồi, bầu trời xanh và trong vắt, mặt trời rọi những tia nắng ấm áp và dịu dàng, những đám mây bồng bên trên đỉnh đầu của nhóm bạn trẻ gồm Triệu Phương Nghi, Du Thanh Lâm và Chu Thiếu Tư. Lúc này, từ phía sau họ, những người binh sĩ bị thương đêm qua đã trở lại, họ di chuyển đến gần vị trí của Reha và Al, quỳ gối xuống buồn bã. Ngay sau đó là lớp dân làng cũng đã trở về từ vùng trú ẩn, dù không biết diễn biến thế nào, nhưng chắc chắn vào ban ngày họ được an toàn. Dực Vũ Sinh lúc này mới xuất hiện, cậu vội đưa lên miệng của Al một ống thần dược. Trong suốt thời gian trận chiến diễn ra, Dực Vũ Sinh đã ở trong làng hỗ trợ cho việc trị thương và hồi phục cho binh sĩ. Vũ Dinh liên tục thao tác để cầm máu.
- Không được đâu... Khụ... - Al nói, chất giọng yếu ớt, rồi sặc ra vài ngụm máu. - Muộn rồi...
- Đừng nói nữa Al, sẽ ổn thôi anh sẽ hồi phục, hãy đợi... - Reha rơi nước mắt.
Reha đang bên cạnh Al, phần đầu của anh đang gối lên đùi của vị nữ pháp sư, gương mặt vẫn mỉm cười thỏa mãn. Máu tràn ra ướt đẫm vùng cỏ dưới đất và váy của Reha. Trên tay Reha là một mảng lụa mà cô tự xé từ vạt váy của mình, cố gắng cầm máu cho vị chỉ huy trẻ. Trận chiến với binh đoàn ma sói và Vua Sói đã lấy đi quá nhiều, cho đến lúc này Reha đã không còn chịu đựng được nữa mà khóc. Xung quanh họ, thi thể khắp nơi, những chiến binh đã nằm xuống, cả những thanh niên trong làng đã dũng cảm tình nguyện chiến đấu vì một cuộc sống không phải lo sợ bị ăn thịt bởi bọn quái thú khát máu và tàn độc. Gió lại nổi lên, mùi cỏ dưới ánh nắng làm dịu đi bớt mùi máu trong không khí.
Từ phía trước của Reha, Lục Khả Trí đang trở lại, toàn thân với những vết bầm dập, người ngợm bị bám bởi đất cát và máu màu lục sẫm, một tay cầm thanh kiếm của Al, tay còn lại đang xách đầu của con quái thú khổng lồ cấp đột thủ lĩnh, con quái thú đầu đàn, lãnh đạo đội quân ma sói trong trận chiến đêm qua, dù lúc này cái đầu chỉ còn lại trơ xương, nhưng với những chiếc gai và sừng lởm chởm kia họ nhận định đó là đầu của Vua Sói. Triệu Phương Nghi, Du Thanh Lâm, Chu Thiếu Tư và Dực Vũ Sinh chạy đến phía của cậu bạn thân mừng rỡ và kiểm tra tình hình. Gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, cậu im lặng bước khập khiển đến chỗ của Al.
- Vua Sói đã bị lấy đầu, thưa chỉ huy... - Lục Khả Trí quỳ gối một chân, ra vẻ kính trọng.
Al nhẹ xoay đầu qua nhìn Lục Khả Trí, anh mỉm cười, giọng nói yếu ớt:
- Đừng trịnh trọng như vậy... Cậu là bạn của tôi... Hãy nhìn xem... Cậu thật sự trở thành người đàn ông vĩ đại rồi... Du Thanh Lâm nên học hỏi...
Al lại sặc, máu lại trào ra. Tất cả mọi người xung quanh đau lòng.
- Al, ngài đã vì ta... - Reha khóc như một cô gái trẻ bình thường, không còn nét nghiêm nghị của một người lãnh đạo như mọi ngày.
Al nhìn Reha, đôi mắt anh bỗng trào nước, cả người anh bỗng run rẩy. Gắng gượng đưa bàn tay lên chạm vào bờ má của vị nữ pháp sư.
- Xin ngài... Hãy ngừng khóc... Tôi sống để chiến đấu vì ngài... Vì lý tưởng bà nụ cười của ngài... Nên xin ngài đừng khóc...
Al khóc, nước mắt nước mũi tràn ra, làm anh lại càng khó thở bằng mũi. Al phải khó khăn thở bằng miệng. Reha nắm chặt lấy bàn tay đang đưa lên má, cô lại khóc nhiều hơn.
- Tôi đã lo sẽ đến ngày này... Nhưng hình như vẫn còn quá sớm... Tôi từ nay không thể bảo vệ ngài được nữa... Reha... - Đôi mắt mờ đi, trong tâm trí của Al, anh bắt đầu nhớ lại cái ngày mà anh bước chân đến kinh thành của đế quốc Lightbringer, kinh thành Ra.
---
Trong khu chợ đang nhộn nhịp, ồn ào bởi những trao đổi mua bán giữa những người mua và bán, một cậu nhóc gương mặt lấm lem, đầu tóc bù xù rối bời, trang phục cũ kỹ, chỉ một chiếc áo rách rưới kèm với chiếc quần cộc cũng khá tà tạ, chân không mang giày và mùi mồ hôi nồng nặc đang tháo chạy khỏi quân lính hoàng gia đang truy đuổi, trên tay cậu là một túi thức ăn, tiếng la hét thất thanh ở phía sau. Cậu va phải một người đàn ông khó tính, ông ấy quát tháo mắng chửi cậu thậm tệ.
- Lại là mày! Quân trộm cướp! Mày không biết làm gì khá hơn à? Đồ bẩn thỉu! Này!
Cậu tiếp tục bỏ chạy mặc kệ cho ông ấy nói gì ở phía sau. Hóa ra cậu nhóc đó là một tên trộm. Trong lúc chạy trốn tránh để bị bắt, cậu rẽ vào một ngõ cụt. Bên cạnh một nhà hàng. Tại đây cậu va phải một cô gái, mái tóc màu bạch kim xõa dài, gương mặt ngây thơ, đôi mắt với hàng mi cong và đồng tử màu trắng kì lạ, chiếc mũi nhỏ nhắn và bờ môi mộng màu hồng nhạt, mặc một bộ váy xòe màu trắng ngắn không có bất kì họa tiết nào trên nó, hông mang thắt lưng bằng dây xích mảnh màu bạc, chân mang đôi ủng da màu trắng. Một thoáng bối rối và đỏ mặt vì say sưa vẻ đẹp trước mắt, cậu bỗng giật mình khi nghe tiếng quân lính đang đuổi theo ở phía sau. Cậu chui vào một cái thùng gỗ cạnh ngay cô gái. Binh lính đuổi đến ngõ thấy cô gái, liền hỏi gì đó. Từ trong thùng cậu im lặng và sợ hãi sẽ bị chỉ điểm, đế quốc Lightbringer sẽ trừng phạt cậu vì tội trộm cắp. Đợi một hồi không nghe thấy động tĩnh gì nữa cậu liều mình bước ra. Không còn ai ở đó cả, cậu lấy làm khó hiểu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ cụt cùng với túi thức ăn. Nhìn xung quanh khu chợ vẫn đang nhộn nhịp một cách cảnh giác, rồi nhanh chóng lẻn đi theo lối một con hẻm nhỏ. Đi mãi qua các dãy nhà với kiểu thiết kế của Châu Âu thời trung cổ, cuối cùng cậu nhóc dừng chân tại một ngôi nhà gỗ xập xệ, ô cửa sổ đang khép chặt, nhìn quanh thêm một lần để chắc chắn không đi theo, cậu bước vào trong nhà, khép hờ cửa lại. Bên trong ngôi nhà hoàn toàn trống trơn, nội thất chỉ có nột chiếc giường bốc mùi ẩm mốc, phía trên gốc nhà còn có đám mạng nhện giăng tơ. Một người đàn ông mập mạp, ăn mặc bộ áo thun sẫm màu và quần bò không chỉnh tề, mặt mày bặm trợn, hàm râu lởm chởm, độ tuổi trung niên xuất hiện, ông giật mạnh túi thức ăn mà cậu trộm được. Ông ta mở ra, tặc lưỡi, nghiến hai hàm răng mà trong đó có vài chiếc răng được bọc vàng.
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Đồ vô dụng! - Nói rồi ông ta lấy ra những cái bánh nướng bỏ vào miệng nhai ngon lành.
- Khoang đã! Còn phần của tôi và Rebecca? - Cậu tức tối hỏi.
- Nó chẳng cần phải ăn nữa đâu. Còn mày nếu muốn ăn thì hãy tiếp tục đi trộm thêm vài thứ về đây để ăn đi. - Tên đàn ông bỏ chiếc bánh cuối cùng vào miệng, ném cái túi rỗng vào người cậu.
Bên góc căn phòng tối tăm, dáng người một bé gái nằm im. Cậu nhóc gương mặt hốt hoảng chạy tới. Cô bé nằm bất động, đôi mắt mở to trông như đang khiếp đảm, miệng há ra, trên cổ còn lại vết bầm như bị bàn tay ai đó bóp nghẹn. Váy áo cô bé xốc xếch, vài cái cúc trên phía gần cổ áo bị bung đứt ra rơi bên cạnh. Đưa tay lên phía mũi, cậu bật ngửa ra sau, cô bé đó tắt thở rồi.
- Ông... Ông đã giết Rebecca?
- À sẵn tiện mày đem cái xác đó vứt đi. Ban đầu ta định chơi đùa với nó chút. Ai bảo nó phản kháng quá nên trong cơn tức giận ta đã lỡ tay bóp cổ nó tới chết đấy. Từ giờ mày chỉ cần kiếm thức ăn cho hai người là đủ. Quá ổn đúng không? Thôi không tán dốc mau làm việc đi! - Người đàn ông vừa nói vừa ngáp, tiến về phía chiếc giường.
Cậu Nhóc gào lên rồi xông tới gã đàn ông, tay cậu đánh túi bụi vào người gã đàn ông béo. Gã vung tay một cái, cậu bé bị tát một cái đau điếng té xuống sàn gỗ cũ kĩ.
- Nếu mày muốn cùng với con bé đó xuống địa ngục thì ta sẽ chiều ý.
Gương mặt hắn trở nên đáng sợ. Hắn bước lại gần cậu, đưa bàn tay to lớn ra bóp cổ cậu rồi đưa lên cao. Cậu nhóc mặt mày tím tái vì đói và khó thở.
- Ông không thấy xấu hổ hay cắn rứt lương tâm với những lời nói đó à?
Một giọng nói thanh thao cất lên, cậu con trai bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn. Ở phía cửa chính, một cô gái với mái tóc dài màu bạch kim xõa dài thướt tha theo chiều gió, đôi mắt với đồng tử màu trắng kì lạ, đôi môi mộng, cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng không có bất kì họa tiết nào, bên hông đeo chiếc thắt lưng bằng dây xích bạc lấp lánh thu hút ánh nhìn của gã đàn ông béo mập độc ác. Đôi chân cô mang đôi ủng da màu trắng bước từng bước trên sàn gỗ kêu cọt kẹt. Ông ta thả cậu bé rơi xuống sàn, rồi đưa bàn tay tới chỗ cô gái mặc váy trắng kia.
- Ồ... Chắc thứ lấp lánh đó có giá trị lắm mau đưa nó cho ta...
Bộp!
Nửa cánh tay của gã đàn ông rớt xuống sàn gỗ, máu chảy ra từ phần cánh tay còn lại. Gã đàn ông béo hét toáng lên rồi lết ngược bề phía chiếc giường ẩm mốc kia. Bây giờ thì hắn bắt đầu sợ hãi nhìn cô gái. Cô gái tay đang cầm một quyền trượng đang phát sáng, đôi mắt của cô cũng phát sáng lên một cách kì bí, và hắn có thể cảm nhận được sát khí của cô qua đôi mắt biểu hiện sự tức giận đó. Cô gái tiến lại gần gã:
- Hãy để ta chơi đùa với ông một chút... Nhé! - Giọng cô có phần nham hiểm đáng sợ.
Phập!
Quyền trượng cấm vào phần đùi của gã, hắn lại hét lên kinh hãi:
- Đau! Đau quá! Làm ơn hãy tha mạng cho tôi! Cô là ai?
Gã mập trở nên hoảng loạn van xin tha thứ. Cô gái rút thanh trượng ra khỏi chân của gã, từng bước từng bước tiến lại cái xác lạnh đang nằm ở góc căn nhà ngồi xuống bên cạnh thi thể. Cô gái mái tóc bạch kim đưa tay lên rờ gương mặt đang hoảng loạn đang nằm yên ở đó, rồi đưa tay vuốt mắt và khép miệng cô bé ấy lại, chỉnh váy cho cô bé.
- Ta là Reha! Người thực thi công lý của đế quốc Lightbringer!
Cô gái tóc màu bạch kim xoay người lại, vung trượng một cầu ma pháp bắn ra. Chỉ nghe tiếng thét hoảng loạn, gã đàn ông mập chết trên chiếc giường đầy máu. Lúc này vài người lính xông vào trong ngôi nhà, họ không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt. Họ bối rối nhìn nhau.
- Tội buôn bán hàng cấm bất hợp pháp, tội bóc lột sức lao động trẻ em, tội ấu dâm! Tất cả những tội đó hắn phải được thanh tẩy! - Reha đứng lên lạnh nhạt tiến lại phía cậu nhóc, gương mặt lúc này lại trở nên ngây thơ. - Giờ hãy nói ta nghe cậu tên là gì? Có muốn phục vụ cho công lý? Sẽ không còn ai bắt cậu làm những việc như thế này nữa, ta sẽ bảo vệ cậu!
- Tôi... Tôi tên là Al... Xin hãy thu nhận tôi! - Cậu nhóc trào nước mắt nói lớn.
Hỏi ra mới biết, Al là một cậu bé mồ côi, cùng Rebecca sống ở một ngôi làng nghèo khổ, không thuộc đế quốc nào cả. Một ngày nọ, Rebecca và Al trong lúc vui chơi ở xa làng bị bọn buôn người bắt được và đem bán đi làm nô lệ. Cả hai được gã thương nhấn mập này mua lại và vào được thành Ra của đế quốc Lightbringer. Sau vì bị phát hiện kinh doanh hàng cấm hắn mang hai đứa trẻ trốn chui trốn nhủi vào khu nhà hoang và bắt hai đứa trẻ này phải phục vụ ăn uống sinh hoạt, nếu không hắn sẽ đánh hai người dã man. Rebecca sau những ngày bị đánh và không cho ăn đã lâm bệnh. Ngày hôm nay, Al dự tính sẽ trộm được gì đó thật nhiều về chia lại cho cô bé nhưng mọi việc đã quá muộn.
Từ đó Al theo phục vụ cho Reha, cậu được cô gởi vào trường học kiếm thuật. Sau quãng thời gian dài, cậu xin được đề cử phục vụ cho Reha. Lúc này cả cậu và Reha đều đã trưởng thành, cậu hy vọng sẽ có cơ hội đền đáp ơn cứu mạng của ngày còn là một tên trộm cắp nhỏ tuổi. Tháng ngày cùng Reha sát cánh thực thi nhiệm vụ trừng phạt những tâm hồn bị vấy bẩn bởi tội lỗi, cậu đã mang lòng ngưỡng mộ đối với vị nữ pháp sư. Ngày thường cô ấy dịu dàng và rất đáng yêu với lòng bao dung và yêu thương con người. Khi thực thi nhiệm vụ của công lý, cô trở nên kiên cường, và có chút đáng sợ. Thế nhưng kho được sát cánh cùng Reha, lòng cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Cho đến một ngày Reha được nhận nhiệm vụ thảo phạt Khu Rừng Chết Chóc trừ hại cho dân làng ở phía nam, cậu được thăng cấp lên làm chỉ huy một đội quân nhỏ để hỗ trợ Reha. Chuyện gì đến cũng đến...
---
Trở lại thực tại, đôi mắt Al đã không còn thấy được gì nữa, bàn tay đang trên má của Reha, bờ má ấm nóng đang khóc. Cậu bắt đầu khó thở, nước mắt cậu không còn rơi, biết điều gì sắp xảy ra cậu gượng nói những lời cuối cùng:
- Reha... Từ lâu... Ta đã luôn muốn... Nói với ngài rằng... Ta yêu ngài...
Bàn tay Al thả lỏng, đôi mắt trở nên vô hồn, chỏ còn lại nụ cười mãn nguyện ấy...
Reha lắc đầu không chấp nhận, cô lay người cậu, khóc nhiều hơn. Những người lính cúi đầu, tay đưa lên ngực thành kính. Dân làng phía sau chắp tay nguyện cầu cho linh hồn vị chỉ huy trẻ được lên thiên đường. Lục Khả Trí đôi mắt rất buồn nhìn Al, đưa tay vuốt mắt người bạn cùng chiến tuyến. Triệu Phương Nghi tay che mặt lại, nỗi lòng đầy xúc cảm. Chu Thiếu Tư chỉ nhắm mắt quay đi cũng không muốn chấp nhận hiện thực. Dực Vũ Sinh và Du Thanh Lâm đứng đó an ủi Lục Khả Trí, họ biết mối quan hệ đồng đội chiến hữu của hai người như thế nào trong quá trình tập luyện với nhau trong suốt tuần qua. Họ nhìn thấy rõ nét cười hạnh phúc của hai người khi được tập luyện với người có thể trao đổi sở thích.
Bầu trời lúc này đẹp là thế, nhưng cảnh vật xung quanh quá buồn. Chiến tranh thật tàn nhẫn, cướp đi cả máu và nước mắt của bao nhiêu người như thế. Câu cuối cùng của Al cũng chỉ là câu bày tỏ đến Reha khiến cô cảm thấy xé lòng. Chiến tranh, đây chí hà chiến tranh tàn nhẫn? Lần đầu tiên nhóm bạn trẻ lạc vào một chiều không gian lạ lẫm mà đã trải qua nhiều chuyện đến vậy. Thế thì những ngày tiếp theo họ sẽ phải còn gặp những rắc rối như thế nào nữa?
Ngày kế tiếp, dân làng cùng những chiến binh nay đã cởi giáp thực hiện việc chôn cất những người đã hy sinh. Bên phía sau ngọn đồi là một khoảnh đất trống, họ chôn cất những người dũng cảm ở đó. Một số người trong làng khóc lóc vì mất con, mất chồng, bọn trẻ thì mất cha. Không khó để nhận ra không khí buồn bã bao trùm ngôi làng. Phía bên đây những bó vải màu trắng được chuyển lên những chiếc xe kéo, được sắp xếp gọn gàng, là những thi thể của binh sĩ đã hy sinh. Dực Vũ Sinh cùng một số người trong làng mang cái đầu còn trơ trọi xương của vua sói được Khả Trí mang về treo ở cổng làng, một là để mọi người trong làng nhớ về đêm định mệnh, một là để dọa cho những con quái thú lân cận phải khiếp sợ. Ngoài lũ ma sói, đôi khi người trong làng cũng khó khăn về việc bị bọn quái thú khác đến phá phách mùa màng và gia súc. Lục Khả Trí ngồi bên vách tường, trước ngôi nhà gần cái giếng nơi mà cậu cùng Du Thanh Lâm tập luyện xách nước như cử tạ cách đây khoảng một tuần, tay cầm một mảnh vải lau đi lau lại lưỡi kiếm sáng bóng với huy hiệu hoàng gia phía gần chuôi kiếm, đó là thanh kiếm của Al. Du Thanh Lâm từ phía cửa sổ ngôi nhà mà ngày đầu tiên nhóm bạn được cho phép tá túc nhìn ra. Triệu Phương Nghi, Chu Thiếu Tư và Du Giang Thanh đang ở phía sau Reha trên ngọn đồi nhỏ phía sau làng. Vị nữ pháp sư với đôi mắt vô hồn nhìn về phía trời cao. Cô thực hiện việc cầu nguyện cho những người trong làng đã dũng cảm hy sinh.
- Nhân danh người thực thi công lý dưới sự bảo hộ của ngài, lời nguyện cầu này xin được gởi đến ngài, hỡi Ra - Sứ Thần Công Lý. Xin người hãy dẫn lối cho những linh hồn này lên thiên đường, hãy bảo vệ họ khỏi sự dòm ngó của những linh hồn ác quỷ. Hãy dẫn lối để họ có thể tiếp tục phục phụng sự người dù không còn ở chốn trần thế...
Gió lại nổi lên, mang theo lời cầu nguyện và nước mắt của Reha lên trời cao...
- Không được đâu... Khụ... - Al nói, chất giọng yếu ớt, rồi sặc ra vài ngụm máu. - Muộn rồi...
- Đừng nói nữa Al, sẽ ổn thôi anh sẽ hồi phục, hãy đợi... - Reha rơi nước mắt.
Reha đang bên cạnh Al, phần đầu của anh đang gối lên đùi của vị nữ pháp sư, gương mặt vẫn mỉm cười thỏa mãn. Máu tràn ra ướt đẫm vùng cỏ dưới đất và váy của Reha. Trên tay Reha là một mảng lụa mà cô tự xé từ vạt váy của mình, cố gắng cầm máu cho vị chỉ huy trẻ. Trận chiến với binh đoàn ma sói và Vua Sói đã lấy đi quá nhiều, cho đến lúc này Reha đã không còn chịu đựng được nữa mà khóc. Xung quanh họ, thi thể khắp nơi, những chiến binh đã nằm xuống, cả những thanh niên trong làng đã dũng cảm tình nguyện chiến đấu vì một cuộc sống không phải lo sợ bị ăn thịt bởi bọn quái thú khát máu và tàn độc. Gió lại nổi lên, mùi cỏ dưới ánh nắng làm dịu đi bớt mùi máu trong không khí.
Từ phía trước của Reha, Lục Khả Trí đang trở lại, toàn thân với những vết bầm dập, người ngợm bị bám bởi đất cát và máu màu lục sẫm, một tay cầm thanh kiếm của Al, tay còn lại đang xách đầu của con quái thú khổng lồ cấp đột thủ lĩnh, con quái thú đầu đàn, lãnh đạo đội quân ma sói trong trận chiến đêm qua, dù lúc này cái đầu chỉ còn lại trơ xương, nhưng với những chiếc gai và sừng lởm chởm kia họ nhận định đó là đầu của Vua Sói. Triệu Phương Nghi, Du Thanh Lâm, Chu Thiếu Tư và Dực Vũ Sinh chạy đến phía của cậu bạn thân mừng rỡ và kiểm tra tình hình. Gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi, cậu im lặng bước khập khiển đến chỗ của Al.
- Vua Sói đã bị lấy đầu, thưa chỉ huy... - Lục Khả Trí quỳ gối một chân, ra vẻ kính trọng.
Al nhẹ xoay đầu qua nhìn Lục Khả Trí, anh mỉm cười, giọng nói yếu ớt:
- Đừng trịnh trọng như vậy... Cậu là bạn của tôi... Hãy nhìn xem... Cậu thật sự trở thành người đàn ông vĩ đại rồi... Du Thanh Lâm nên học hỏi...
Al lại sặc, máu lại trào ra. Tất cả mọi người xung quanh đau lòng.
- Al, ngài đã vì ta... - Reha khóc như một cô gái trẻ bình thường, không còn nét nghiêm nghị của một người lãnh đạo như mọi ngày.
Al nhìn Reha, đôi mắt anh bỗng trào nước, cả người anh bỗng run rẩy. Gắng gượng đưa bàn tay lên chạm vào bờ má của vị nữ pháp sư.
- Xin ngài... Hãy ngừng khóc... Tôi sống để chiến đấu vì ngài... Vì lý tưởng bà nụ cười của ngài... Nên xin ngài đừng khóc...
Al khóc, nước mắt nước mũi tràn ra, làm anh lại càng khó thở bằng mũi. Al phải khó khăn thở bằng miệng. Reha nắm chặt lấy bàn tay đang đưa lên má, cô lại khóc nhiều hơn.
- Tôi đã lo sẽ đến ngày này... Nhưng hình như vẫn còn quá sớm... Tôi từ nay không thể bảo vệ ngài được nữa... Reha... - Đôi mắt mờ đi, trong tâm trí của Al, anh bắt đầu nhớ lại cái ngày mà anh bước chân đến kinh thành của đế quốc Lightbringer, kinh thành Ra.
---
Trong khu chợ đang nhộn nhịp, ồn ào bởi những trao đổi mua bán giữa những người mua và bán, một cậu nhóc gương mặt lấm lem, đầu tóc bù xù rối bời, trang phục cũ kỹ, chỉ một chiếc áo rách rưới kèm với chiếc quần cộc cũng khá tà tạ, chân không mang giày và mùi mồ hôi nồng nặc đang tháo chạy khỏi quân lính hoàng gia đang truy đuổi, trên tay cậu là một túi thức ăn, tiếng la hét thất thanh ở phía sau. Cậu va phải một người đàn ông khó tính, ông ấy quát tháo mắng chửi cậu thậm tệ.
- Lại là mày! Quân trộm cướp! Mày không biết làm gì khá hơn à? Đồ bẩn thỉu! Này!
Cậu tiếp tục bỏ chạy mặc kệ cho ông ấy nói gì ở phía sau. Hóa ra cậu nhóc đó là một tên trộm. Trong lúc chạy trốn tránh để bị bắt, cậu rẽ vào một ngõ cụt. Bên cạnh một nhà hàng. Tại đây cậu va phải một cô gái, mái tóc màu bạch kim xõa dài, gương mặt ngây thơ, đôi mắt với hàng mi cong và đồng tử màu trắng kì lạ, chiếc mũi nhỏ nhắn và bờ môi mộng màu hồng nhạt, mặc một bộ váy xòe màu trắng ngắn không có bất kì họa tiết nào trên nó, hông mang thắt lưng bằng dây xích mảnh màu bạc, chân mang đôi ủng da màu trắng. Một thoáng bối rối và đỏ mặt vì say sưa vẻ đẹp trước mắt, cậu bỗng giật mình khi nghe tiếng quân lính đang đuổi theo ở phía sau. Cậu chui vào một cái thùng gỗ cạnh ngay cô gái. Binh lính đuổi đến ngõ thấy cô gái, liền hỏi gì đó. Từ trong thùng cậu im lặng và sợ hãi sẽ bị chỉ điểm, đế quốc Lightbringer sẽ trừng phạt cậu vì tội trộm cắp. Đợi một hồi không nghe thấy động tĩnh gì nữa cậu liều mình bước ra. Không còn ai ở đó cả, cậu lấy làm khó hiểu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ cụt cùng với túi thức ăn. Nhìn xung quanh khu chợ vẫn đang nhộn nhịp một cách cảnh giác, rồi nhanh chóng lẻn đi theo lối một con hẻm nhỏ. Đi mãi qua các dãy nhà với kiểu thiết kế của Châu Âu thời trung cổ, cuối cùng cậu nhóc dừng chân tại một ngôi nhà gỗ xập xệ, ô cửa sổ đang khép chặt, nhìn quanh thêm một lần để chắc chắn không đi theo, cậu bước vào trong nhà, khép hờ cửa lại. Bên trong ngôi nhà hoàn toàn trống trơn, nội thất chỉ có nột chiếc giường bốc mùi ẩm mốc, phía trên gốc nhà còn có đám mạng nhện giăng tơ. Một người đàn ông mập mạp, ăn mặc bộ áo thun sẫm màu và quần bò không chỉnh tề, mặt mày bặm trợn, hàm râu lởm chởm, độ tuổi trung niên xuất hiện, ông giật mạnh túi thức ăn mà cậu trộm được. Ông ta mở ra, tặc lưỡi, nghiến hai hàm răng mà trong đó có vài chiếc răng được bọc vàng.
- Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Đồ vô dụng! - Nói rồi ông ta lấy ra những cái bánh nướng bỏ vào miệng nhai ngon lành.
- Khoang đã! Còn phần của tôi và Rebecca? - Cậu tức tối hỏi.
- Nó chẳng cần phải ăn nữa đâu. Còn mày nếu muốn ăn thì hãy tiếp tục đi trộm thêm vài thứ về đây để ăn đi. - Tên đàn ông bỏ chiếc bánh cuối cùng vào miệng, ném cái túi rỗng vào người cậu.
Bên góc căn phòng tối tăm, dáng người một bé gái nằm im. Cậu nhóc gương mặt hốt hoảng chạy tới. Cô bé nằm bất động, đôi mắt mở to trông như đang khiếp đảm, miệng há ra, trên cổ còn lại vết bầm như bị bàn tay ai đó bóp nghẹn. Váy áo cô bé xốc xếch, vài cái cúc trên phía gần cổ áo bị bung đứt ra rơi bên cạnh. Đưa tay lên phía mũi, cậu bật ngửa ra sau, cô bé đó tắt thở rồi.
- Ông... Ông đã giết Rebecca?
- À sẵn tiện mày đem cái xác đó vứt đi. Ban đầu ta định chơi đùa với nó chút. Ai bảo nó phản kháng quá nên trong cơn tức giận ta đã lỡ tay bóp cổ nó tới chết đấy. Từ giờ mày chỉ cần kiếm thức ăn cho hai người là đủ. Quá ổn đúng không? Thôi không tán dốc mau làm việc đi! - Người đàn ông vừa nói vừa ngáp, tiến về phía chiếc giường.
Cậu Nhóc gào lên rồi xông tới gã đàn ông, tay cậu đánh túi bụi vào người gã đàn ông béo. Gã vung tay một cái, cậu bé bị tát một cái đau điếng té xuống sàn gỗ cũ kĩ.
- Nếu mày muốn cùng với con bé đó xuống địa ngục thì ta sẽ chiều ý.
Gương mặt hắn trở nên đáng sợ. Hắn bước lại gần cậu, đưa bàn tay to lớn ra bóp cổ cậu rồi đưa lên cao. Cậu nhóc mặt mày tím tái vì đói và khó thở.
- Ông không thấy xấu hổ hay cắn rứt lương tâm với những lời nói đó à?
Một giọng nói thanh thao cất lên, cậu con trai bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn. Ở phía cửa chính, một cô gái với mái tóc dài màu bạch kim xõa dài thướt tha theo chiều gió, đôi mắt với đồng tử màu trắng kì lạ, đôi môi mộng, cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng không có bất kì họa tiết nào, bên hông đeo chiếc thắt lưng bằng dây xích bạc lấp lánh thu hút ánh nhìn của gã đàn ông béo mập độc ác. Đôi chân cô mang đôi ủng da màu trắng bước từng bước trên sàn gỗ kêu cọt kẹt. Ông ta thả cậu bé rơi xuống sàn, rồi đưa bàn tay tới chỗ cô gái mặc váy trắng kia.
- Ồ... Chắc thứ lấp lánh đó có giá trị lắm mau đưa nó cho ta...
Bộp!
Nửa cánh tay của gã đàn ông rớt xuống sàn gỗ, máu chảy ra từ phần cánh tay còn lại. Gã đàn ông béo hét toáng lên rồi lết ngược bề phía chiếc giường ẩm mốc kia. Bây giờ thì hắn bắt đầu sợ hãi nhìn cô gái. Cô gái tay đang cầm một quyền trượng đang phát sáng, đôi mắt của cô cũng phát sáng lên một cách kì bí, và hắn có thể cảm nhận được sát khí của cô qua đôi mắt biểu hiện sự tức giận đó. Cô gái tiến lại gần gã:
- Hãy để ta chơi đùa với ông một chút... Nhé! - Giọng cô có phần nham hiểm đáng sợ.
Phập!
Quyền trượng cấm vào phần đùi của gã, hắn lại hét lên kinh hãi:
- Đau! Đau quá! Làm ơn hãy tha mạng cho tôi! Cô là ai?
Gã mập trở nên hoảng loạn van xin tha thứ. Cô gái rút thanh trượng ra khỏi chân của gã, từng bước từng bước tiến lại cái xác lạnh đang nằm ở góc căn nhà ngồi xuống bên cạnh thi thể. Cô gái mái tóc bạch kim đưa tay lên rờ gương mặt đang hoảng loạn đang nằm yên ở đó, rồi đưa tay vuốt mắt và khép miệng cô bé ấy lại, chỉnh váy cho cô bé.
- Ta là Reha! Người thực thi công lý của đế quốc Lightbringer!
Cô gái tóc màu bạch kim xoay người lại, vung trượng một cầu ma pháp bắn ra. Chỉ nghe tiếng thét hoảng loạn, gã đàn ông mập chết trên chiếc giường đầy máu. Lúc này vài người lính xông vào trong ngôi nhà, họ không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt. Họ bối rối nhìn nhau.
- Tội buôn bán hàng cấm bất hợp pháp, tội bóc lột sức lao động trẻ em, tội ấu dâm! Tất cả những tội đó hắn phải được thanh tẩy! - Reha đứng lên lạnh nhạt tiến lại phía cậu nhóc, gương mặt lúc này lại trở nên ngây thơ. - Giờ hãy nói ta nghe cậu tên là gì? Có muốn phục vụ cho công lý? Sẽ không còn ai bắt cậu làm những việc như thế này nữa, ta sẽ bảo vệ cậu!
- Tôi... Tôi tên là Al... Xin hãy thu nhận tôi! - Cậu nhóc trào nước mắt nói lớn.
Hỏi ra mới biết, Al là một cậu bé mồ côi, cùng Rebecca sống ở một ngôi làng nghèo khổ, không thuộc đế quốc nào cả. Một ngày nọ, Rebecca và Al trong lúc vui chơi ở xa làng bị bọn buôn người bắt được và đem bán đi làm nô lệ. Cả hai được gã thương nhấn mập này mua lại và vào được thành Ra của đế quốc Lightbringer. Sau vì bị phát hiện kinh doanh hàng cấm hắn mang hai đứa trẻ trốn chui trốn nhủi vào khu nhà hoang và bắt hai đứa trẻ này phải phục vụ ăn uống sinh hoạt, nếu không hắn sẽ đánh hai người dã man. Rebecca sau những ngày bị đánh và không cho ăn đã lâm bệnh. Ngày hôm nay, Al dự tính sẽ trộm được gì đó thật nhiều về chia lại cho cô bé nhưng mọi việc đã quá muộn.
Từ đó Al theo phục vụ cho Reha, cậu được cô gởi vào trường học kiếm thuật. Sau quãng thời gian dài, cậu xin được đề cử phục vụ cho Reha. Lúc này cả cậu và Reha đều đã trưởng thành, cậu hy vọng sẽ có cơ hội đền đáp ơn cứu mạng của ngày còn là một tên trộm cắp nhỏ tuổi. Tháng ngày cùng Reha sát cánh thực thi nhiệm vụ trừng phạt những tâm hồn bị vấy bẩn bởi tội lỗi, cậu đã mang lòng ngưỡng mộ đối với vị nữ pháp sư. Ngày thường cô ấy dịu dàng và rất đáng yêu với lòng bao dung và yêu thương con người. Khi thực thi nhiệm vụ của công lý, cô trở nên kiên cường, và có chút đáng sợ. Thế nhưng kho được sát cánh cùng Reha, lòng cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Cho đến một ngày Reha được nhận nhiệm vụ thảo phạt Khu Rừng Chết Chóc trừ hại cho dân làng ở phía nam, cậu được thăng cấp lên làm chỉ huy một đội quân nhỏ để hỗ trợ Reha. Chuyện gì đến cũng đến...
---
Trở lại thực tại, đôi mắt Al đã không còn thấy được gì nữa, bàn tay đang trên má của Reha, bờ má ấm nóng đang khóc. Cậu bắt đầu khó thở, nước mắt cậu không còn rơi, biết điều gì sắp xảy ra cậu gượng nói những lời cuối cùng:
- Reha... Từ lâu... Ta đã luôn muốn... Nói với ngài rằng... Ta yêu ngài...
Bàn tay Al thả lỏng, đôi mắt trở nên vô hồn, chỏ còn lại nụ cười mãn nguyện ấy...
Reha lắc đầu không chấp nhận, cô lay người cậu, khóc nhiều hơn. Những người lính cúi đầu, tay đưa lên ngực thành kính. Dân làng phía sau chắp tay nguyện cầu cho linh hồn vị chỉ huy trẻ được lên thiên đường. Lục Khả Trí đôi mắt rất buồn nhìn Al, đưa tay vuốt mắt người bạn cùng chiến tuyến. Triệu Phương Nghi tay che mặt lại, nỗi lòng đầy xúc cảm. Chu Thiếu Tư chỉ nhắm mắt quay đi cũng không muốn chấp nhận hiện thực. Dực Vũ Sinh và Du Thanh Lâm đứng đó an ủi Lục Khả Trí, họ biết mối quan hệ đồng đội chiến hữu của hai người như thế nào trong quá trình tập luyện với nhau trong suốt tuần qua. Họ nhìn thấy rõ nét cười hạnh phúc của hai người khi được tập luyện với người có thể trao đổi sở thích.
Bầu trời lúc này đẹp là thế, nhưng cảnh vật xung quanh quá buồn. Chiến tranh thật tàn nhẫn, cướp đi cả máu và nước mắt của bao nhiêu người như thế. Câu cuối cùng của Al cũng chỉ là câu bày tỏ đến Reha khiến cô cảm thấy xé lòng. Chiến tranh, đây chí hà chiến tranh tàn nhẫn? Lần đầu tiên nhóm bạn trẻ lạc vào một chiều không gian lạ lẫm mà đã trải qua nhiều chuyện đến vậy. Thế thì những ngày tiếp theo họ sẽ phải còn gặp những rắc rối như thế nào nữa?
Ngày kế tiếp, dân làng cùng những chiến binh nay đã cởi giáp thực hiện việc chôn cất những người đã hy sinh. Bên phía sau ngọn đồi là một khoảnh đất trống, họ chôn cất những người dũng cảm ở đó. Một số người trong làng khóc lóc vì mất con, mất chồng, bọn trẻ thì mất cha. Không khó để nhận ra không khí buồn bã bao trùm ngôi làng. Phía bên đây những bó vải màu trắng được chuyển lên những chiếc xe kéo, được sắp xếp gọn gàng, là những thi thể của binh sĩ đã hy sinh. Dực Vũ Sinh cùng một số người trong làng mang cái đầu còn trơ trọi xương của vua sói được Khả Trí mang về treo ở cổng làng, một là để mọi người trong làng nhớ về đêm định mệnh, một là để dọa cho những con quái thú lân cận phải khiếp sợ. Ngoài lũ ma sói, đôi khi người trong làng cũng khó khăn về việc bị bọn quái thú khác đến phá phách mùa màng và gia súc. Lục Khả Trí ngồi bên vách tường, trước ngôi nhà gần cái giếng nơi mà cậu cùng Du Thanh Lâm tập luyện xách nước như cử tạ cách đây khoảng một tuần, tay cầm một mảnh vải lau đi lau lại lưỡi kiếm sáng bóng với huy hiệu hoàng gia phía gần chuôi kiếm, đó là thanh kiếm của Al. Du Thanh Lâm từ phía cửa sổ ngôi nhà mà ngày đầu tiên nhóm bạn được cho phép tá túc nhìn ra. Triệu Phương Nghi, Chu Thiếu Tư và Du Giang Thanh đang ở phía sau Reha trên ngọn đồi nhỏ phía sau làng. Vị nữ pháp sư với đôi mắt vô hồn nhìn về phía trời cao. Cô thực hiện việc cầu nguyện cho những người trong làng đã dũng cảm hy sinh.
- Nhân danh người thực thi công lý dưới sự bảo hộ của ngài, lời nguyện cầu này xin được gởi đến ngài, hỡi Ra - Sứ Thần Công Lý. Xin người hãy dẫn lối cho những linh hồn này lên thiên đường, hãy bảo vệ họ khỏi sự dòm ngó của những linh hồn ác quỷ. Hãy dẫn lối để họ có thể tiếp tục phục phụng sự người dù không còn ở chốn trần thế...
Gió lại nổi lên, mang theo lời cầu nguyện và nước mắt của Reha lên trời cao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.