Chương 41
Nguyệt Quang Vật Ngữ
26/06/2017
CHƯƠNG 41
Tuy rằng Duy Tâm có cố gắng muốn tránh Tử Hàn cùng Vũ Tiễn, nhưng là không phải lần nào cũng có thể thành công tránh đươc, chẳng hạn như thời điểm họp, hắn muốn tránh cũng không trốn được.
Đang ở bên ngoài, sau khi nhận được thông báo của đám bạn, Duy Tâm cùng Huyết Sắc Hồn Phách vội vàng chạy về lãnh địa, thời điểm họ đi vào phòng chủ của toà thành, tất cả mọi người đã đến.
“Thật có lỗi, ta tới trễ.” Ngượng ngùng cười cười, Duy Tâm vội vàng tìm cái một vị trí trống ngồi xuống.
“Duy Tâm, ngươi là hội trưởng, nên ngồi nơi này.” Tử Hàn thật bất đắc dĩ nhắc cho Duy Tâm nhớ, rồi chỉ chỉ vị trí ở trung tâm hội nghị.
“A? Nga.” Duy Tâm ngẩn người rồi mới ý thức mình là hội trưởng, đỏ mặt thay đổi vị trí, không có biện pháp a, tuy rằng nói hắn là hội trưởng, nhưng hoàn toàn như là trên danh nghĩa, chuyện công hội kỳ thật hắn hiểu biết không nhiều.
Thấy Duy Tâm thay đổi vị trí, Huyết Sắc Hồn Phách đương nhiên cũng muốn đuổi theo, bất quá Tử Hàn cũng sẽ chẳng để hắn theo dễ dàng như vậy, lập tức mở miệng ngăn cản, nói: ”Huyết Sắc Hồn Phách, ngươi tựa hồ chưa từng gia nhập bang hội của chúng ta nha.”
“Nếu ta nói muốn gia nhập, Duy Tâm lập tức có thể thêm ta vào.” Huyết Sắc Hồn Phách đương nhiên cũng không phải người dễ dàng bị khi dễ, lập tức phản kích.
“Ta tin tưởng Duy Tâm là một hội trưởng công chính, chuyện thêm người hiện tại cần thông qua sự quyết định của toàn bộ người trong bang hội, Duy Tâm tuyệt đối sẽ không phá bỏ quy củ.” Tử rét lãnh cười lạnh.
“Nga? Phải thử mới biết chứ sao?” Nhíu mày, Huyết Sắc Hồn Phách cũng lộ ra tươi cười.
Bùm bùm, tất cả mọi người ở đây đây đều có thể cảm nhận được địch ý giữa hai người này trong lúc này.
Tình địch quả nhiên là mối quan hệ đáng sợ nhất trên thế giới này. Mọi người đều sợ bị đuôi bão quét trúng nên đều lặng lẽ không dấu vết chuồn ra xa.
Duy Tâm chỉ có thể đáng thương ngồi ở giữa hai người, một bên là người yêu của hắn, một bên là bạn tốt của hắn, hắn giúp bên nào cũng không hảo, chỉ có thể khổ sở đơ mặt không nói lời nào.
Đáng tiếc hai nam nhân kia cũng không buông tha hắn.
“Duy Tâm, ngươi nói xem!”
“A. . . . . .” Rụt lui cổ, Duy Tâm nhìn hai nam nhân khí thế mười phần, muốn… khóc quá.
“Đủ rồi, các ngươi như vậy sẽ làm Duy Tâm khó xử.” Vũ Tiễn xem không nổi nữa, lên tiếng ngăn lại.
Huyết Sắc Hồn Phách cùng Tử Hàn cúi đầu thấy Duy Tâm đang xấu hổ không thôi, đều tự ý thức được bản thân tựa hồ nháo hơi quá đáng, mím chặt môi, hai người cũng không nói chuyện nữa.
“Được rồi, được rồi, mau họp đi.” Duy Tâm thấy gặp sự tình có chuyển biến, lập tức ra đánh tiếng giảng hòa, cũng đối với Vũ Tiễn lộ ra tươi cười cảm kích.
Aizzz, quan hệ của bốn người này nha. . . . . . Nhìn bọn họ mấy người thì mấy vẻ mặt khác nhau, trong lòng mọi người tại bang hội đều tự cảnh báo chính mình, thời gian này, không có việc gì thì nên ít đi trêu ghẹo mấy ‘trái bom có thể nổ mạnh mà chả báo trước’ này, bằng không tuyệt đối sẽ bị chết rất khó xem.
“Tuy rằng tiến độ xây dựng lãnh địa chúng ta cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại xuất hiện một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Duy Tâm tò mò đặt câu hỏi, tuy rằng cũng không hiểu rõ lắm việc xây thành, nhưng hắn dù sao cũng rất quan tâm đến bang hội này.
“Tài chính không đủ.” Ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, Tử Hàn nở nụ cười khổ.
“Gì gì gì? Không thể nào.” Phù Sinh kêu to, ”Chúng ta mỗi ngày đều có ra ngoài nhận nhiệm vụ a, tiền sao có thể không đủ?”
“Chuyện này ta đương nhiên biết.” Tử Hàn liếc Phù Sinh một cái, “Nhưng ngươi cho là thành lập cả một thành thị là chuyện dễ làm vậy sao?”
“Ách. . . . . .” Thè lưỡi, Phù Sinh không dám nói tiếp, dù sao tài vụ (chuyện thu chi tiền bạc) của toàn bộ bang hội đều là Tử Hàn nắm trong tay, đích xác không ai có thể so với hắn hiểu rõ ràng hơn, nhất là phí dụng cần thiết xây Thành.
“Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?” Quạt Hương Bồ đưa ra vấn đề mấu chốt nhất.
“Đương nhiên là. . . . . . toàn bộ các ngươi đều phải ra ngoài nhận nhiệm vụ để kiếm tiền chứ sao.”
“Ầy, thật là gọn gàng dứt khoát nha.” A Kiếm cười mà rớt mồ hôi.
“Hoặc là các ngươi còn có phương pháp gì rất tốt chăng?”
Cả bọn không hẹn mà hai mặt nhìn nhau, rồi cùng liếc liếc một cái, rồi cùng ăn ý lắc đầu.
“Vậy chúng ta thảo luận vấn đề kế tiếp đi, những người phụ trách các hạng mục trong việc kiến thiết Lãnh đại mau báo cáo công tác.”
Nhìn Tử Hàn chủ trì hội nghị đâu vào đấy, Duy Tâm thật sự cảm thấy có hắn nghĩ mãi không thông, vì sao mọi người để hắn đảm đương chức vị hội trưởng. (nguyên do sâu xa mà cũng dễ hiểu lắm a bé =)))))
Có lẽ ta hẳn là nên cùng Tử Hàn nói chuyện, vì tương lai phát triển tốt của bang hội, Tử Hàn hẳn là người đảm đương chức hội trưởng thì tốt hơn.
Âm thầm hạ quyết tâm, Duy Tâm quyết định tìm thời gian cùng Tử Hàn thảo luận một chút. Đăng bởi: admin
Tuy rằng Duy Tâm có cố gắng muốn tránh Tử Hàn cùng Vũ Tiễn, nhưng là không phải lần nào cũng có thể thành công tránh đươc, chẳng hạn như thời điểm họp, hắn muốn tránh cũng không trốn được.
Đang ở bên ngoài, sau khi nhận được thông báo của đám bạn, Duy Tâm cùng Huyết Sắc Hồn Phách vội vàng chạy về lãnh địa, thời điểm họ đi vào phòng chủ của toà thành, tất cả mọi người đã đến.
“Thật có lỗi, ta tới trễ.” Ngượng ngùng cười cười, Duy Tâm vội vàng tìm cái một vị trí trống ngồi xuống.
“Duy Tâm, ngươi là hội trưởng, nên ngồi nơi này.” Tử Hàn thật bất đắc dĩ nhắc cho Duy Tâm nhớ, rồi chỉ chỉ vị trí ở trung tâm hội nghị.
“A? Nga.” Duy Tâm ngẩn người rồi mới ý thức mình là hội trưởng, đỏ mặt thay đổi vị trí, không có biện pháp a, tuy rằng nói hắn là hội trưởng, nhưng hoàn toàn như là trên danh nghĩa, chuyện công hội kỳ thật hắn hiểu biết không nhiều.
Thấy Duy Tâm thay đổi vị trí, Huyết Sắc Hồn Phách đương nhiên cũng muốn đuổi theo, bất quá Tử Hàn cũng sẽ chẳng để hắn theo dễ dàng như vậy, lập tức mở miệng ngăn cản, nói: ”Huyết Sắc Hồn Phách, ngươi tựa hồ chưa từng gia nhập bang hội của chúng ta nha.”
“Nếu ta nói muốn gia nhập, Duy Tâm lập tức có thể thêm ta vào.” Huyết Sắc Hồn Phách đương nhiên cũng không phải người dễ dàng bị khi dễ, lập tức phản kích.
“Ta tin tưởng Duy Tâm là một hội trưởng công chính, chuyện thêm người hiện tại cần thông qua sự quyết định của toàn bộ người trong bang hội, Duy Tâm tuyệt đối sẽ không phá bỏ quy củ.” Tử rét lãnh cười lạnh.
“Nga? Phải thử mới biết chứ sao?” Nhíu mày, Huyết Sắc Hồn Phách cũng lộ ra tươi cười.
Bùm bùm, tất cả mọi người ở đây đây đều có thể cảm nhận được địch ý giữa hai người này trong lúc này.
Tình địch quả nhiên là mối quan hệ đáng sợ nhất trên thế giới này. Mọi người đều sợ bị đuôi bão quét trúng nên đều lặng lẽ không dấu vết chuồn ra xa.
Duy Tâm chỉ có thể đáng thương ngồi ở giữa hai người, một bên là người yêu của hắn, một bên là bạn tốt của hắn, hắn giúp bên nào cũng không hảo, chỉ có thể khổ sở đơ mặt không nói lời nào.
Đáng tiếc hai nam nhân kia cũng không buông tha hắn.
“Duy Tâm, ngươi nói xem!”
“A. . . . . .” Rụt lui cổ, Duy Tâm nhìn hai nam nhân khí thế mười phần, muốn… khóc quá.
“Đủ rồi, các ngươi như vậy sẽ làm Duy Tâm khó xử.” Vũ Tiễn xem không nổi nữa, lên tiếng ngăn lại.
Huyết Sắc Hồn Phách cùng Tử Hàn cúi đầu thấy Duy Tâm đang xấu hổ không thôi, đều tự ý thức được bản thân tựa hồ nháo hơi quá đáng, mím chặt môi, hai người cũng không nói chuyện nữa.
“Được rồi, được rồi, mau họp đi.” Duy Tâm thấy gặp sự tình có chuyển biến, lập tức ra đánh tiếng giảng hòa, cũng đối với Vũ Tiễn lộ ra tươi cười cảm kích.
Aizzz, quan hệ của bốn người này nha. . . . . . Nhìn bọn họ mấy người thì mấy vẻ mặt khác nhau, trong lòng mọi người tại bang hội đều tự cảnh báo chính mình, thời gian này, không có việc gì thì nên ít đi trêu ghẹo mấy ‘trái bom có thể nổ mạnh mà chả báo trước’ này, bằng không tuyệt đối sẽ bị chết rất khó xem.
“Tuy rằng tiến độ xây dựng lãnh địa chúng ta cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại xuất hiện một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Duy Tâm tò mò đặt câu hỏi, tuy rằng cũng không hiểu rõ lắm việc xây thành, nhưng hắn dù sao cũng rất quan tâm đến bang hội này.
“Tài chính không đủ.” Ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, Tử Hàn nở nụ cười khổ.
“Gì gì gì? Không thể nào.” Phù Sinh kêu to, ”Chúng ta mỗi ngày đều có ra ngoài nhận nhiệm vụ a, tiền sao có thể không đủ?”
“Chuyện này ta đương nhiên biết.” Tử Hàn liếc Phù Sinh một cái, “Nhưng ngươi cho là thành lập cả một thành thị là chuyện dễ làm vậy sao?”
“Ách. . . . . .” Thè lưỡi, Phù Sinh không dám nói tiếp, dù sao tài vụ (chuyện thu chi tiền bạc) của toàn bộ bang hội đều là Tử Hàn nắm trong tay, đích xác không ai có thể so với hắn hiểu rõ ràng hơn, nhất là phí dụng cần thiết xây Thành.
“Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào?” Quạt Hương Bồ đưa ra vấn đề mấu chốt nhất.
“Đương nhiên là. . . . . . toàn bộ các ngươi đều phải ra ngoài nhận nhiệm vụ để kiếm tiền chứ sao.”
“Ầy, thật là gọn gàng dứt khoát nha.” A Kiếm cười mà rớt mồ hôi.
“Hoặc là các ngươi còn có phương pháp gì rất tốt chăng?”
Cả bọn không hẹn mà hai mặt nhìn nhau, rồi cùng liếc liếc một cái, rồi cùng ăn ý lắc đầu.
“Vậy chúng ta thảo luận vấn đề kế tiếp đi, những người phụ trách các hạng mục trong việc kiến thiết Lãnh đại mau báo cáo công tác.”
Nhìn Tử Hàn chủ trì hội nghị đâu vào đấy, Duy Tâm thật sự cảm thấy có hắn nghĩ mãi không thông, vì sao mọi người để hắn đảm đương chức vị hội trưởng. (nguyên do sâu xa mà cũng dễ hiểu lắm a bé =)))))
Có lẽ ta hẳn là nên cùng Tử Hàn nói chuyện, vì tương lai phát triển tốt của bang hội, Tử Hàn hẳn là người đảm đương chức hội trưởng thì tốt hơn.
Âm thầm hạ quyết tâm, Duy Tâm quyết định tìm thời gian cùng Tử Hàn thảo luận một chút. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.