Chương 44
Nguyệt Quang Vật Ngữ
26/06/2017
CHƯƠNG 44
Thở dài, Phùng Nguy buông đôi đũa trong tay xuống.
“Duy Tâm, nếu ngươi còn tiếp tục đâm nữa, thức ăn này sẽ nát nhừ hết.”
“A?” Giật mình nghe thấy Phùng Nguy nói thế, Duy Tâm mới khôi phục thần chí, nhìn thức ăn trong chén đã vô cùng thê thảm, hắn cười khổ đẩy chén đĩa ra.
“Ngươi hôm nay cùng Nạp Lan Tử Hàn cùng một chỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phùng Nguy cũng không ăn uống gì.
“Không có gì.” Duy Tâm lắc đầu.
“Duy Tâm, ngươi biết không? Từ khi chúng ta bước đến đây, khuôn mặt kia chưa từng nở nụ cười, ngươi cho rằng ta sẽ tin đây là biểu hiện không có gì xảy ra sao?”
“Không phải ta không muốn nói, chính là ta không biết nên nói như thế nào.” Duy Tâm cười khổ nói.
“Có cái gì thì nói cái đó, ngươi không cần chuyện gì cũng đều một mình đối kháng, Duy Tâm, ngươi hiện tại không phải cô đơn một mình nữa, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, làm bạn ngươi, trợ giúp ngươi.” Phùng Nguy vươn tay, cầm lấy tay Duy Tâm.
Cảm thụ độ ấm từ trong lòng bàn tay Phùng Nguy truyền đến, tâm tình vẫn luôn lo lắng của Duy Tâm rốt cục lấy lại được một tia bình tĩnh, trở tay cầm lại tay Phùng Nguy, Duy Tâm nở nụ cười.
“Ngươi có cảm thấy ta thực quá phận không? Rõ ràng không thể đáp lại tình cảm của Tử Hàn mà còn là tham luyến ôn nhu của hắn, ta thật đúng là một người kém cỏi mà.” Cúi đầu, cõi lòng Duy Tâm là tràn đầy tự trách.
Nhìn Duy Tâm như vậy, Phùng Nguy thực đau lòng, hắn dường như nhìn thấy Duy Tâm của trước đây, mẫn cảm như vậy, yếu ớt như vậy, tuy rằng sau khi lớn lên, Duy Tâm trở nên càng ôn nhu, càng kiên cường , nhưng tận trong xương tuỷ, hắn vẫn là đứa trẻ là thiện lương mẫn cảm như trước.
“Duy Tâm, một nguyên nhân khác khiến ngươi tự trách như vậy là bởi vì ta sao?”
“A?” Duy Tâm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phùng Nguy, không rõ vì sao hắn nói ra lời ấy.
“Nếu như không có ta, ngươi sẽ chấp nhận Nạp Lan Tử Hàn sao?”
Duy Tâm nghẹn lời, nếu như không có lời của Phùng Nguy, hắn nghĩ hắn hẳn là sẽ chấp nhận Tử Hàn.
“Ta cảm thấy bản thân càng kém cỏi, chỉ cần là ngừoi đối tốt với ta, ta đều có thể nhận.” Tâm trạng của Duy tâm càng trở nên ảm đạm.
“Duy Tâm, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể đối mặt với cảm nhận thật sự của bản thân, ta không hy vọng ta trở thành trở ngại của ngươi.”
.
Trên đời này chắc không có ai so với ta ngu xuẩn bằng đâu, lại vì tình địch mà nói chuyện. Phùng Nguy nhịn không được tự cười khổ, nhưng hắn thật sự không hy vọng nhìn thấy bộ dáng không vui của Duy Tâm, hắn thiếu Duy Tâm mười năm khoái hoạt, nếu không thể bù lại, hắn chỉ có thể cho Duy Tâm hạnh phúc gấp bội, hơn nữa. . . . . . nam nhân kia cũng là thật sự yêu Duy Tâm tận đáy lòng.
“Phùng Nguy. . . . . .” Duy Tâm vừa nghe lời của hắn nói thì ngây ngẩn cả người, ”Không, không được, ta không thể ích kỷ như vậy, Tử Hàn hẳn là nên có được một người đối đãi tốt với hắn, càng thương yêu hắn hơn..”
“Bé ngốc, người đó chính là ngươi nha, ngươi cho rằng một người cả đời có thể yêu được bao nhiêu người?”
“Phùng Nguy, ngươi một chút cũng không phản đối?” Đối mặt với Phùng Nguy luôn sáng suốt tỉnh táo như vậy, Duy Tâm ngược lại càng không thể chấp nhận đề nghị của hắn.
“Ta chỉ sợ ngươi không hạnh phúc.”
Nhìn Phùng Nguy ngắn mình một cách chăm chú, Duy Tâm nhịn không được, khóc lên.
“Ta không đáng cho các ngươi đối đãi như vậy đâu.”
“Ngươi đương nhiên đáng giá, Duy Tâm, chỉ có chúng ta biết được ngươi có bao nhiêu là tốt đẹp.” Đang ngồi ở ghế lô (sofa đơn) ăn cơm, Phùng Nguy không hề bận tâm đứng dậy ôm lấy Duy Tâm.
Ngươi luôn yếu ớt như vậy, rồi lại cường đại như vậy, ngươi đã cho chúng ta an bình, chúng ta cũng nên cấp cho ngươi hạnh phúc, cho dù mọi người dùng ánh mặt sùng bái, ghen tị khác thường mà nhìn chúng ta, cũng chẳng hề gì, bởi vì chỉ cần ở bên cạnh ngươi, chúng ta sẽ có thể cảm nhận được tâm linh thật yên bình, đây là điều mà bất luận ai khác đều không thể cho, đó chính là niềm hạnh phúc cao nhất.
“Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ngươi mà đói bụng thì ta lại đau lòng đó.” Vỗ vỗ đầu Duy Tâm, Phùng Nguy cười nói.
“Phùng Nguy. . . . . . Ta thật sự có thể như vậy chứ?” Duy Tâm vẫn có cảm giác bất an, làm như vậy không phải rất không hợp lý, rất không giống cá tính bản thân sao?
“Nếu ngươi đem hắn xếp thứ hai là được.” Phùng Nguy trừng mắt nhìn.
“Ha hả.” Duy Tâm nhịn không được nở nụ cười. Đăng bởi: admin
Thở dài, Phùng Nguy buông đôi đũa trong tay xuống.
“Duy Tâm, nếu ngươi còn tiếp tục đâm nữa, thức ăn này sẽ nát nhừ hết.”
“A?” Giật mình nghe thấy Phùng Nguy nói thế, Duy Tâm mới khôi phục thần chí, nhìn thức ăn trong chén đã vô cùng thê thảm, hắn cười khổ đẩy chén đĩa ra.
“Ngươi hôm nay cùng Nạp Lan Tử Hàn cùng một chỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phùng Nguy cũng không ăn uống gì.
“Không có gì.” Duy Tâm lắc đầu.
“Duy Tâm, ngươi biết không? Từ khi chúng ta bước đến đây, khuôn mặt kia chưa từng nở nụ cười, ngươi cho rằng ta sẽ tin đây là biểu hiện không có gì xảy ra sao?”
“Không phải ta không muốn nói, chính là ta không biết nên nói như thế nào.” Duy Tâm cười khổ nói.
“Có cái gì thì nói cái đó, ngươi không cần chuyện gì cũng đều một mình đối kháng, Duy Tâm, ngươi hiện tại không phải cô đơn một mình nữa, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, làm bạn ngươi, trợ giúp ngươi.” Phùng Nguy vươn tay, cầm lấy tay Duy Tâm.
Cảm thụ độ ấm từ trong lòng bàn tay Phùng Nguy truyền đến, tâm tình vẫn luôn lo lắng của Duy Tâm rốt cục lấy lại được một tia bình tĩnh, trở tay cầm lại tay Phùng Nguy, Duy Tâm nở nụ cười.
“Ngươi có cảm thấy ta thực quá phận không? Rõ ràng không thể đáp lại tình cảm của Tử Hàn mà còn là tham luyến ôn nhu của hắn, ta thật đúng là một người kém cỏi mà.” Cúi đầu, cõi lòng Duy Tâm là tràn đầy tự trách.
Nhìn Duy Tâm như vậy, Phùng Nguy thực đau lòng, hắn dường như nhìn thấy Duy Tâm của trước đây, mẫn cảm như vậy, yếu ớt như vậy, tuy rằng sau khi lớn lên, Duy Tâm trở nên càng ôn nhu, càng kiên cường , nhưng tận trong xương tuỷ, hắn vẫn là đứa trẻ là thiện lương mẫn cảm như trước.
“Duy Tâm, một nguyên nhân khác khiến ngươi tự trách như vậy là bởi vì ta sao?”
“A?” Duy Tâm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phùng Nguy, không rõ vì sao hắn nói ra lời ấy.
“Nếu như không có ta, ngươi sẽ chấp nhận Nạp Lan Tử Hàn sao?”
Duy Tâm nghẹn lời, nếu như không có lời của Phùng Nguy, hắn nghĩ hắn hẳn là sẽ chấp nhận Tử Hàn.
“Ta cảm thấy bản thân càng kém cỏi, chỉ cần là ngừoi đối tốt với ta, ta đều có thể nhận.” Tâm trạng của Duy tâm càng trở nên ảm đạm.
“Duy Tâm, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ là hy vọng ngươi có thể đối mặt với cảm nhận thật sự của bản thân, ta không hy vọng ta trở thành trở ngại của ngươi.”
.
Trên đời này chắc không có ai so với ta ngu xuẩn bằng đâu, lại vì tình địch mà nói chuyện. Phùng Nguy nhịn không được tự cười khổ, nhưng hắn thật sự không hy vọng nhìn thấy bộ dáng không vui của Duy Tâm, hắn thiếu Duy Tâm mười năm khoái hoạt, nếu không thể bù lại, hắn chỉ có thể cho Duy Tâm hạnh phúc gấp bội, hơn nữa. . . . . . nam nhân kia cũng là thật sự yêu Duy Tâm tận đáy lòng.
“Phùng Nguy. . . . . .” Duy Tâm vừa nghe lời của hắn nói thì ngây ngẩn cả người, ”Không, không được, ta không thể ích kỷ như vậy, Tử Hàn hẳn là nên có được một người đối đãi tốt với hắn, càng thương yêu hắn hơn..”
“Bé ngốc, người đó chính là ngươi nha, ngươi cho rằng một người cả đời có thể yêu được bao nhiêu người?”
“Phùng Nguy, ngươi một chút cũng không phản đối?” Đối mặt với Phùng Nguy luôn sáng suốt tỉnh táo như vậy, Duy Tâm ngược lại càng không thể chấp nhận đề nghị của hắn.
“Ta chỉ sợ ngươi không hạnh phúc.”
Nhìn Phùng Nguy ngắn mình một cách chăm chú, Duy Tâm nhịn không được, khóc lên.
“Ta không đáng cho các ngươi đối đãi như vậy đâu.”
“Ngươi đương nhiên đáng giá, Duy Tâm, chỉ có chúng ta biết được ngươi có bao nhiêu là tốt đẹp.” Đang ngồi ở ghế lô (sofa đơn) ăn cơm, Phùng Nguy không hề bận tâm đứng dậy ôm lấy Duy Tâm.
Ngươi luôn yếu ớt như vậy, rồi lại cường đại như vậy, ngươi đã cho chúng ta an bình, chúng ta cũng nên cấp cho ngươi hạnh phúc, cho dù mọi người dùng ánh mặt sùng bái, ghen tị khác thường mà nhìn chúng ta, cũng chẳng hề gì, bởi vì chỉ cần ở bên cạnh ngươi, chúng ta sẽ có thể cảm nhận được tâm linh thật yên bình, đây là điều mà bất luận ai khác đều không thể cho, đó chính là niềm hạnh phúc cao nhất.
“Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ngươi mà đói bụng thì ta lại đau lòng đó.” Vỗ vỗ đầu Duy Tâm, Phùng Nguy cười nói.
“Phùng Nguy. . . . . . Ta thật sự có thể như vậy chứ?” Duy Tâm vẫn có cảm giác bất an, làm như vậy không phải rất không hợp lý, rất không giống cá tính bản thân sao?
“Nếu ngươi đem hắn xếp thứ hai là được.” Phùng Nguy trừng mắt nhìn.
“Ha hả.” Duy Tâm nhịn không được nở nụ cười. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.