Quyển 2 - Chương 337: Biến cố cùng cứu viện
Vong Ngữ
04/08/2016
Đột nhiên, đôi mắt đẹp của Chung Tú sáng ngời,
dường như phát hiện ra cái gì đó nên nhìn chằm chằm vào bóng đen kia,
hai mắt tinh quang chớp động.
Lăng Thừ thấy cảnh này bèn liếc nhìn bóng đen bên ngoài đại trận kia, như cảm thấy điều gì liền hừ lạnh một tiếng.
Sau khi liên tiếp đánh chết bảy tám người, thân hình Thạch Mục vừa mới xuất hiện sau lưng một gã Trận Pháp Sư Dực Hạc Bộ khác thì một thanh quái kiếm màu xám bay vụt đến phía Thạch Mục.
Bên trên quái kiếm xuất hiện điểm điểm lục quang, tựa như vô số con mắt màu xanh lá tản ra một cỗ khí tức tà ác.
Thân hình Thạch Mục lóe lên liền tránh thoát.
Nhưng thanh quái kiếm màu xám như có linh tính, đột ngột chuyển hướng giữa không trung, bám sát Thạch Mục không tha.
Thạch Mục nhướng mày, phất tay lên, Kim Tiền Kiếm liền bay ra ngăn cản quái kiếm màu xám.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Hai thanh phi kiếm va chạm kịch liệt giữa không trung, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nổ mạnh.
Cùng lúc đó, một bóng người lướt nhanh tới, đứng chắn trước người Thạch Mục, đúng là Mặc Vân Dương.
Lúc này quần áo trên người hắn đều đã bị nghiền nát, nhưng thân thể lại không bị tổn hại gì lớn, từng cỗ hôi khí quấn quanh thân thể, trên da là một tầng chất sừng màu xanh lá, trong miệng lộ ra bốn cái răng nanh thật dài, tỏa ra từng đợt khí tức tử linh.
"Cương Thi Công!" Thạch Mục lắp bắp kinh hãi.
Đúng là Mặc Vân Dương đang thi triển Cương Thi Công của Minh Nguyệt Giáo.
Những tên Trận Pháp sư còn sống đại hỉ, vốn có người muốn chạy trốn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần sợ, thành chủ đại nhân nhất định sẽ bắt được tên thích khách kia. Chúng ta tập trung toàn lực, không để cho hai người kia chạy thoát." Một tên Trận Pháp Sư thấp bé hét lớn một tiếng.
Tiếp đó hắn cắn chót lưỡi rồi phun ra một ngụm máu, dung nhập vào trong trận pháp.
Những Trận Pháp Sư khắc do dự một lúc, cũng nhao nhao ngồi xuống, bắt chước làm theo, phun ra từng ngụm tinh huyết dung nhập vào trận pháp.
Màn sáng vốn sắp tiêu tán lại chậm rãi sáng lên.
Trong đại trận, Chung Tú và Lăng Thừ cùng biến sắc.
Trên người Lăng Thừ lóe lên ánh sáng xanh, lập tức giải trừ hóa thân đồ đthaantrowr về hình người, tay khẽ đảo liền xuất hiện một cái đoản thương huyết sắc.
Đoản thương thoạt nhìn giống như một cái binh khí hỏng, ở chuôi thương còn có dấu vết bị bẻ gãy rất rõ, mặt ngoài mơ hồ có từng đạo huyết quang lưu chuyển, tỏa ra cỗ khí tức khác thường.
Hắn hít sâu một hơi, vẽ lên cổ tay một cái, máu tươi liền bắn ra dung nhập vào chuôi thương.
Đoản thương lập tức sáng ngời, từng tia máu quấn quanh thân thương, chỉ chốc lát liền quấn lấy thân thương, dường như có sinh mệnh nhúc nhích trên thân thương vậy.
Trong nháy mắt, một cây đoản thương đỏ như máu liền hiện ra, tản mát ra tia sáng yêu dị, dường như có thể hấp thu hết thảy mọi thú xung quanh.
Chung Tú thấy vậy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lăng Thừ kiêng kị nhìn đoản thương trong tay, cảm nhận được ánh mắt của Chung Tú liền cố trấn định, hướng về màn sáng trận pháp đang dần khôi phục, trong mắt hàn quang lóe lên.
"Chung cô nương, lần này là ta có lỗi với nàng, để ta phá vỡ trận pháp này mang nàng thoát thân!". Hắn cười dài một tiếng, xiết chặt đoản thương, quang mang yêu dị trên thương lập tức sáng ngời.
Thân hình Lăng Thừ nhoáng lên,vọt tới trước màn sáng, đâm đoản thương tới. Một đạo huyết sắc thương ảnh bay ra, trên đó còn có từng đạo huyết sắc điện mang quấn quanh đâm thẳng vào màn sáng còn chưa kịp phục hồi, dễ dàng ghim chặt lên màn sáng mà không biến mất.
Mắt Chung Tú lóe lên, lộ vẻ kinh ngạc.
Lăng Thừ cười lớn một tiếng, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Bên ngoài trận pháp, Mặc Vân Dương cùng Thạch Mục vẫn đang kịch chiến.
Hai người đều không sử dụng vũ khí gì, chỉ dùng tay không đối chiến.
Sau khi biến thân đồ đằng, thân thể Thạch Mục trở nên cứng rắn, lực lượng cũng lớn vô cùng, vốn đối phó với Địa giai sơ kỳ là chuyện dễ dàng, nhưng nay Mặc Vân Dương ddax thi triển Cương Thi Công , so sánh về lực lượng hay độ cứng cỏi của thân thể đều không thua kém hắn.
Hai người đánh nhau rất kịch liệt!
Nhưng vào thời điểm Lăng Thừ tế ra đoản thương màu máu, Mặc Vân Dương đã biến sắc, muốn bứt ra để bảo vệ đại trận.
Thạch Mục sao có thể để hắn được như ý, hai tay mãnh liệt chấn động, vô số quyền ảnh phóng tới, phát ra tiếng xé gió tựa mưa rơi xuống người Mặc Vân Dương, khí thế kinh người.
Mặc Vân Dương thân hình dừng lại, buộc phải đón đỡ.
Mọi người ở đây đều không chú ý đến con quái thú đầu rắn thân người cách trận pháp không xa. Đôi mắt của nó đang sáng lên, nhìn chằm chằm vào huyết sắc thương ảnh.
Lăng Thừ cười lớn, vung đoản thương lên.
Xoạt một tiếng!
Thương ảnh màu máu vẽ một cái, chém lên màn sáng làm lộ ra một khe nứt dài cả trượng.
"Chung cô nương, ngươi đi trước!" Lăng Thừ rất có phong độ vươn tay ra, ý mời Chung Tú đi trước.
Chung Tú cũng không khách khí, thân hình nhoáng lên, từ khe nứt phóng ra.
Lăng Thừ đang muốn đi theo thì thương ảnh đâm vào màn sáng bạo liệt hóa thành tơ máu bay đầy trời, sáp nhập vào quái thú đầu rắn thân người.
Màn sáng vốn đang bị mở ra ầm ầm khép lại, Lăng Thừ liền bị bắn ngược lại.
"Làm sao có thể!"
Lăng Thừ trở mình đứng lên, ngạc nhiên nhìn tình cảnh trước mắt.
Chung Tú vừa bay ra ngoài thần sắc cũng biến đổi, quay người nhìn lại.
Quái thú hấp thu tơ máu xong thân ảnh lập tức rõ ràng lên nhiều, hai mắt như 2 cái đèn lồng máu.
Con rắn mắt lóe lên, hai đạo hồng quang bắn ra, chui vào đoản thương trong tay Lăng Thừ.
Đoản thương đột nhiên chấn động, sau đó toát ra vô số tơ máu, tựa như thiểm điện quấn quanh thân Lăng Thừ.
Tơ máu như có sinh mạng bắt đầu chuyển động, đâm vào thân thể Lăng Thừ.
Trên mặt Lăng Thừ lộ vẻ hoảng sợ, muốn há miệng kêu to, nhưng không thể phát ra một tiếng nào.
Thân thể hắn khô quắt đi trông thấy, chỉ sau mấy hơi thể liền chỉ còn da bọc xương.
Đoản thương màu máu hơi run, truyền ra một tiếng kêu kì quái tựa như nhấm nháp hương vị huyết nhục của Lăng Thừ.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn một màn này, nội tâm phát lạnh.
Tình cảnh này quá quỷ dị làm Thạch Mục cùng Mặc Vân Dương phải đình chỉ chiến đấu mỗi người lui về một phía.
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc.
Nội tâm Thạch Mục buông lỏng, hiểu ra rằng việc đoản thương dị biến không phải do Mặc Vân Dương gây ra.
Xem ra đoản thương kia là vật có lai lịch, không biết sao Lăng Thừ có thể lấy được nhưng chưa thể khống chế triệt để dẫn đến cảnh bị cắn trả.
Dù cách xa màn sáng, Thạch Mục vẫn cảm nhận được một cỗ máu tanh tỏa ra từ đoản thương, cùng một khí tức đáng sợ.
Chẳng những thế, khí tức này vẫn dần tăng cường, dường như đang dần thức tỉnh.
Thạch Mục biến sắc, khóe miệng khẽ động, muốn truyền âm cho Chung Tú để cùng rời đi.
Vào lúc đó, đoản thương màu máu đột nhiên chấn động, tỏa ra khí tức tăng vọt gấp mấy lần, tỏa ra quang mang chói mắt.
Trong quang mang có thể thấy một bóng người mơ hồ, nhưng chỉ thoáng cái rồi biến mất.
Tiếp theo, một cỗ sóng xung kích cực lớn xuất phát từ đoản thương khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Màn sáng đại trận dưới lực trùng kích tựa như giấy mỏng, lập tức bị đánh nát.
Sóng xung kích chỉ ngưng lại một chút rồi tiếp tục hướng chung quanh khuếch tán ra xung quanh.
Chung Tú cùng mấy tên Trận Pháp Sư Dực Hạc Bộ còn sót lại ở gần màn sáng nhất, bị sóng trùng kích lên, thân thể tựa lá rụng trong cuồng phong, bị đánh bay ra xa.
Chung Tú vốn là Nguyệt Giai Thuật Sĩ, phản ứng nhanh hơn những người khác, trước khi sóng xung kích tiến đến đã ngưng tụ ra một cái quang thuẫn chắn trước người, thân thể bay ngược ra sau.
Nhưng quang thuẫn cũngNhunwgtruj được một cái chớp mắt rồi lập tức tan vỡ.
Thân thể Chung Tú bị cỗ sóng dữ tựa như man lực đánh trúng, miệng phun máu tươi , thân thể bay ra phía sau.
Mắt nàng tối sầm, lâm vào hôn mê.
Vào thời khắc này, một đạo hắc ảnh chợt lóe, Thạch Mục đã hiện ra sau lưng Chung Tú, đỡ lấy thân thể của nàng.
Đồng thời quay người như thiểm điện, hắc quang trên người đại phóng, đưa lưng về phía sóng khí đang lan đến.
Thạch Mục biến sắc, thân hình đại chấn, cảm giác như bị một tòa núi nhỏ đập vào lưng, người như diều đứt dây bay về phía trước.
Bay thẳng một hai chục trượng, thân hình Thạch Mục mới ngừng lại được, rơi xuống mặt đất.
Kiến trúc xung quanh bị sóng xung kích, sụp xuống ầm ầm, cây cối hoa cỏ cũng bị nhổ tận gốc, lấy đoản thương màu máu làm trung tâm, chung quanh xuất hiện một bãi đất trống đường kính hơn mười trượng.
Thạch Mục nhìn lại mà lòng còn sợ hãi.
Đoản thương màu máu sau khi phóng xuất ra cỗ uy lực kinh khủng đó,huyết quang trên thương lại lóe lên, như có linh tính hướng phía tây bay đi, lóe lên một cái rồi biến mất.
Nội tâm Thạch Mục buông lỏng, thân hình khẽ động, cũng chuẩn bị rời đi.
Bỗng "Lạch cạch" một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống bên người hắn.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là cỗ thây khô Lăng Thừ.
Ánh mắt Thạch Mục sáng ngời, nhìn vào bàn tay trái của thây khô.
Hắn phất tay phát ra một cỗ hắc khí hút giới chỉ vào tay.
Tiếp theo dưới chân lóe lên ánh sáng màu xanh, một cái trường toa màu xanh hiện ra, nâng thân thể hai người lên bay đi.
Kim Tiền Kiếm cũng hóa thành một đạo kim quang bay theo Thạch Mục.
Ở phía xa, một hôi ảnh lóe lên, hiện ra thân ảnh của Mặc Vân Dương.
Lúc này trên người hắn có nhiều vết thương, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vì ở xa và đang thi triển Cương Thi Công nên hắn cũng không có vết thương trí mệnh nào.
Nhìn Thạch Mục đang bay về phía xa, mắt hắn hiện lên một tia lãnh mang, tự biết lúc này đuổi theo không kịp, tay khẽ vẫy liền thu hồi quái kiếm màu xám lại.
Lăng Thừ thấy cảnh này bèn liếc nhìn bóng đen bên ngoài đại trận kia, như cảm thấy điều gì liền hừ lạnh một tiếng.
Sau khi liên tiếp đánh chết bảy tám người, thân hình Thạch Mục vừa mới xuất hiện sau lưng một gã Trận Pháp Sư Dực Hạc Bộ khác thì một thanh quái kiếm màu xám bay vụt đến phía Thạch Mục.
Bên trên quái kiếm xuất hiện điểm điểm lục quang, tựa như vô số con mắt màu xanh lá tản ra một cỗ khí tức tà ác.
Thân hình Thạch Mục lóe lên liền tránh thoát.
Nhưng thanh quái kiếm màu xám như có linh tính, đột ngột chuyển hướng giữa không trung, bám sát Thạch Mục không tha.
Thạch Mục nhướng mày, phất tay lên, Kim Tiền Kiếm liền bay ra ngăn cản quái kiếm màu xám.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Hai thanh phi kiếm va chạm kịch liệt giữa không trung, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nổ mạnh.
Cùng lúc đó, một bóng người lướt nhanh tới, đứng chắn trước người Thạch Mục, đúng là Mặc Vân Dương.
Lúc này quần áo trên người hắn đều đã bị nghiền nát, nhưng thân thể lại không bị tổn hại gì lớn, từng cỗ hôi khí quấn quanh thân thể, trên da là một tầng chất sừng màu xanh lá, trong miệng lộ ra bốn cái răng nanh thật dài, tỏa ra từng đợt khí tức tử linh.
"Cương Thi Công!" Thạch Mục lắp bắp kinh hãi.
Đúng là Mặc Vân Dương đang thi triển Cương Thi Công của Minh Nguyệt Giáo.
Những tên Trận Pháp sư còn sống đại hỉ, vốn có người muốn chạy trốn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
"Không cần sợ, thành chủ đại nhân nhất định sẽ bắt được tên thích khách kia. Chúng ta tập trung toàn lực, không để cho hai người kia chạy thoát." Một tên Trận Pháp Sư thấp bé hét lớn một tiếng.
Tiếp đó hắn cắn chót lưỡi rồi phun ra một ngụm máu, dung nhập vào trong trận pháp.
Những Trận Pháp Sư khắc do dự một lúc, cũng nhao nhao ngồi xuống, bắt chước làm theo, phun ra từng ngụm tinh huyết dung nhập vào trận pháp.
Màn sáng vốn sắp tiêu tán lại chậm rãi sáng lên.
Trong đại trận, Chung Tú và Lăng Thừ cùng biến sắc.
Trên người Lăng Thừ lóe lên ánh sáng xanh, lập tức giải trừ hóa thân đồ đthaantrowr về hình người, tay khẽ đảo liền xuất hiện một cái đoản thương huyết sắc.
Đoản thương thoạt nhìn giống như một cái binh khí hỏng, ở chuôi thương còn có dấu vết bị bẻ gãy rất rõ, mặt ngoài mơ hồ có từng đạo huyết quang lưu chuyển, tỏa ra cỗ khí tức khác thường.
Hắn hít sâu một hơi, vẽ lên cổ tay một cái, máu tươi liền bắn ra dung nhập vào chuôi thương.
Đoản thương lập tức sáng ngời, từng tia máu quấn quanh thân thương, chỉ chốc lát liền quấn lấy thân thương, dường như có sinh mệnh nhúc nhích trên thân thương vậy.
Trong nháy mắt, một cây đoản thương đỏ như máu liền hiện ra, tản mát ra tia sáng yêu dị, dường như có thể hấp thu hết thảy mọi thú xung quanh.
Chung Tú thấy vậy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lăng Thừ kiêng kị nhìn đoản thương trong tay, cảm nhận được ánh mắt của Chung Tú liền cố trấn định, hướng về màn sáng trận pháp đang dần khôi phục, trong mắt hàn quang lóe lên.
"Chung cô nương, lần này là ta có lỗi với nàng, để ta phá vỡ trận pháp này mang nàng thoát thân!". Hắn cười dài một tiếng, xiết chặt đoản thương, quang mang yêu dị trên thương lập tức sáng ngời.
Thân hình Lăng Thừ nhoáng lên,vọt tới trước màn sáng, đâm đoản thương tới. Một đạo huyết sắc thương ảnh bay ra, trên đó còn có từng đạo huyết sắc điện mang quấn quanh đâm thẳng vào màn sáng còn chưa kịp phục hồi, dễ dàng ghim chặt lên màn sáng mà không biến mất.
Mắt Chung Tú lóe lên, lộ vẻ kinh ngạc.
Lăng Thừ cười lớn một tiếng, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Bên ngoài trận pháp, Mặc Vân Dương cùng Thạch Mục vẫn đang kịch chiến.
Hai người đều không sử dụng vũ khí gì, chỉ dùng tay không đối chiến.
Sau khi biến thân đồ đằng, thân thể Thạch Mục trở nên cứng rắn, lực lượng cũng lớn vô cùng, vốn đối phó với Địa giai sơ kỳ là chuyện dễ dàng, nhưng nay Mặc Vân Dương ddax thi triển Cương Thi Công , so sánh về lực lượng hay độ cứng cỏi của thân thể đều không thua kém hắn.
Hai người đánh nhau rất kịch liệt!
Nhưng vào thời điểm Lăng Thừ tế ra đoản thương màu máu, Mặc Vân Dương đã biến sắc, muốn bứt ra để bảo vệ đại trận.
Thạch Mục sao có thể để hắn được như ý, hai tay mãnh liệt chấn động, vô số quyền ảnh phóng tới, phát ra tiếng xé gió tựa mưa rơi xuống người Mặc Vân Dương, khí thế kinh người.
Mặc Vân Dương thân hình dừng lại, buộc phải đón đỡ.
Mọi người ở đây đều không chú ý đến con quái thú đầu rắn thân người cách trận pháp không xa. Đôi mắt của nó đang sáng lên, nhìn chằm chằm vào huyết sắc thương ảnh.
Lăng Thừ cười lớn, vung đoản thương lên.
Xoạt một tiếng!
Thương ảnh màu máu vẽ một cái, chém lên màn sáng làm lộ ra một khe nứt dài cả trượng.
"Chung cô nương, ngươi đi trước!" Lăng Thừ rất có phong độ vươn tay ra, ý mời Chung Tú đi trước.
Chung Tú cũng không khách khí, thân hình nhoáng lên, từ khe nứt phóng ra.
Lăng Thừ đang muốn đi theo thì thương ảnh đâm vào màn sáng bạo liệt hóa thành tơ máu bay đầy trời, sáp nhập vào quái thú đầu rắn thân người.
Màn sáng vốn đang bị mở ra ầm ầm khép lại, Lăng Thừ liền bị bắn ngược lại.
"Làm sao có thể!"
Lăng Thừ trở mình đứng lên, ngạc nhiên nhìn tình cảnh trước mắt.
Chung Tú vừa bay ra ngoài thần sắc cũng biến đổi, quay người nhìn lại.
Quái thú hấp thu tơ máu xong thân ảnh lập tức rõ ràng lên nhiều, hai mắt như 2 cái đèn lồng máu.
Con rắn mắt lóe lên, hai đạo hồng quang bắn ra, chui vào đoản thương trong tay Lăng Thừ.
Đoản thương đột nhiên chấn động, sau đó toát ra vô số tơ máu, tựa như thiểm điện quấn quanh thân Lăng Thừ.
Tơ máu như có sinh mạng bắt đầu chuyển động, đâm vào thân thể Lăng Thừ.
Trên mặt Lăng Thừ lộ vẻ hoảng sợ, muốn há miệng kêu to, nhưng không thể phát ra một tiếng nào.
Thân thể hắn khô quắt đi trông thấy, chỉ sau mấy hơi thể liền chỉ còn da bọc xương.
Đoản thương màu máu hơi run, truyền ra một tiếng kêu kì quái tựa như nhấm nháp hương vị huyết nhục của Lăng Thừ.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn một màn này, nội tâm phát lạnh.
Tình cảnh này quá quỷ dị làm Thạch Mục cùng Mặc Vân Dương phải đình chỉ chiến đấu mỗi người lui về một phía.
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc.
Nội tâm Thạch Mục buông lỏng, hiểu ra rằng việc đoản thương dị biến không phải do Mặc Vân Dương gây ra.
Xem ra đoản thương kia là vật có lai lịch, không biết sao Lăng Thừ có thể lấy được nhưng chưa thể khống chế triệt để dẫn đến cảnh bị cắn trả.
Dù cách xa màn sáng, Thạch Mục vẫn cảm nhận được một cỗ máu tanh tỏa ra từ đoản thương, cùng một khí tức đáng sợ.
Chẳng những thế, khí tức này vẫn dần tăng cường, dường như đang dần thức tỉnh.
Thạch Mục biến sắc, khóe miệng khẽ động, muốn truyền âm cho Chung Tú để cùng rời đi.
Vào lúc đó, đoản thương màu máu đột nhiên chấn động, tỏa ra khí tức tăng vọt gấp mấy lần, tỏa ra quang mang chói mắt.
Trong quang mang có thể thấy một bóng người mơ hồ, nhưng chỉ thoáng cái rồi biến mất.
Tiếp theo, một cỗ sóng xung kích cực lớn xuất phát từ đoản thương khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Màn sáng đại trận dưới lực trùng kích tựa như giấy mỏng, lập tức bị đánh nát.
Sóng xung kích chỉ ngưng lại một chút rồi tiếp tục hướng chung quanh khuếch tán ra xung quanh.
Chung Tú cùng mấy tên Trận Pháp Sư Dực Hạc Bộ còn sót lại ở gần màn sáng nhất, bị sóng trùng kích lên, thân thể tựa lá rụng trong cuồng phong, bị đánh bay ra xa.
Chung Tú vốn là Nguyệt Giai Thuật Sĩ, phản ứng nhanh hơn những người khác, trước khi sóng xung kích tiến đến đã ngưng tụ ra một cái quang thuẫn chắn trước người, thân thể bay ngược ra sau.
Nhưng quang thuẫn cũngNhunwgtruj được một cái chớp mắt rồi lập tức tan vỡ.
Thân thể Chung Tú bị cỗ sóng dữ tựa như man lực đánh trúng, miệng phun máu tươi , thân thể bay ra phía sau.
Mắt nàng tối sầm, lâm vào hôn mê.
Vào thời khắc này, một đạo hắc ảnh chợt lóe, Thạch Mục đã hiện ra sau lưng Chung Tú, đỡ lấy thân thể của nàng.
Đồng thời quay người như thiểm điện, hắc quang trên người đại phóng, đưa lưng về phía sóng khí đang lan đến.
Thạch Mục biến sắc, thân hình đại chấn, cảm giác như bị một tòa núi nhỏ đập vào lưng, người như diều đứt dây bay về phía trước.
Bay thẳng một hai chục trượng, thân hình Thạch Mục mới ngừng lại được, rơi xuống mặt đất.
Kiến trúc xung quanh bị sóng xung kích, sụp xuống ầm ầm, cây cối hoa cỏ cũng bị nhổ tận gốc, lấy đoản thương màu máu làm trung tâm, chung quanh xuất hiện một bãi đất trống đường kính hơn mười trượng.
Thạch Mục nhìn lại mà lòng còn sợ hãi.
Đoản thương màu máu sau khi phóng xuất ra cỗ uy lực kinh khủng đó,huyết quang trên thương lại lóe lên, như có linh tính hướng phía tây bay đi, lóe lên một cái rồi biến mất.
Nội tâm Thạch Mục buông lỏng, thân hình khẽ động, cũng chuẩn bị rời đi.
Bỗng "Lạch cạch" một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống bên người hắn.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là cỗ thây khô Lăng Thừ.
Ánh mắt Thạch Mục sáng ngời, nhìn vào bàn tay trái của thây khô.
Hắn phất tay phát ra một cỗ hắc khí hút giới chỉ vào tay.
Tiếp theo dưới chân lóe lên ánh sáng màu xanh, một cái trường toa màu xanh hiện ra, nâng thân thể hai người lên bay đi.
Kim Tiền Kiếm cũng hóa thành một đạo kim quang bay theo Thạch Mục.
Ở phía xa, một hôi ảnh lóe lên, hiện ra thân ảnh của Mặc Vân Dương.
Lúc này trên người hắn có nhiều vết thương, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vì ở xa và đang thi triển Cương Thi Công nên hắn cũng không có vết thương trí mệnh nào.
Nhìn Thạch Mục đang bay về phía xa, mắt hắn hiện lên một tia lãnh mang, tự biết lúc này đuổi theo không kịp, tay khẽ vẫy liền thu hồi quái kiếm màu xám lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.