Huyền Giới Chi Môn

Quyển 1 - Chương 127: Cản đường

Vong Ngữ

06/05/2017

Theo từng nhịp phập phồng từ lồng ngực Thạch Mục, từng sợi chân khí chậm rãi tuôn ra từ trong Đan Điền rồi hóa thành tia nước nho nhỏ men theo kỳ kinh bát mạch đủ một vòng rồi lần nữa tụ lại bên trong nơi xuất phát. Trong lúc này, thiên địa linh khí chung quanh bị Thạch Mục thu nạp không ngừng dung nhập dòng chảy Chân Khí bên trong cơ thể khiến nó dần dần biến lớn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tốc độ vận hành chân khí trong cơ thể càng lúc càng nhanh, nhập lại thành dòng như nước lũ, lao nhanh trong kinh mạch. Lúc này, quanh người Thạch Mục nổi lên sương mù đậm đặc làm đỏ ửng làn da. Mạch máu gồ lên như con giun, thoạt nhìn có thể bắn ra bất cứ lúc nào. Ánh mắt họ Mục nổi lên một tia đau đớn. Bên trong cơ thể như có vô số bọc khí lớn bằng hạt vừng không ngừng phồng lên, giống như lỗ chân lông bị vật gì đó bịt kín, không có cách nào trở lại bình thường.

Lúc này, chân khí trong cơ thể đã bị Thạch Mục thúc giục đến cực hạn!

Hắn không do dự nữa mà khẽ nhấc bình sứ bạch ngọc lên giường, lấy ra Phá Bích Đan rồi ngửa đầu nuốt xuống. Giống như hàn bằng nghìn năm cho vào trong bụng. Dược lực băng hàn vô tận lập tức tuôn ra xương cốt tứ chi của hắn. Thạch Mục bị cảm giác lạnh run làm giật nảy mình. Huyết dịch toàn thân giống như đông kết lại, sắc mặt theo đó trở nên trắng bệch. Chân khí lao nhanh như nước lũ cũng bị chậm lại trong giây lát, thậm chí còn có xu hướng bị hàn khí áp súc lại một chỗ, ngày càng trở nên nồng đậm. Thời gian từng chút một trôi qua, một đường chân khí bị hàn khí đè nén đột nhiên phồng lên, lần nữa hóa thành sông lớn. Một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên trong cơ thể. Thạch Mục âm thầm chấn động. Hắn cảm thấy một luồng sức mạnh bí ẩn bất ngờ vọt ra từ sâu trong đan điền. Làn da quanh thân theo đó giống như tầng giấy mỏng bị chọc thủng. Trong nháy mắt, thiên địa linh khí theo đó tuôn vào khiến hắn giống như một gã tù phạm quanh năm không thấy mặt trời đột nhiên được hít thở không khí mới mẻ. Toàn thân vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Sương mù lượn lờ ân thể quanh người Thạch Mục lúc này cũng không còn thấy đâu. Thân thể dường như khôi phục trạng thái bình thường. Thạch Mục nắm chặt hai tay, cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng, nhiều hơn hẳn so với trước khi đột phá!

Rốt cuộc hắn đã luyện thành tầng thứ năm của Bàn Nhược Thiên Tượng Công!

Bình cảnh lúc trước như tường cao, vậy mà sau khi sử dụng đan dược này lại yếu ớt như tờ giấy mỏng dễ dàng bị chọc thủng, khó trách đan dược này lại có tên là Phá Bích Đan. Trong lúc hưng phấn, hắn đứng dậy khoa chân múa tay một hồi trong phòng. Mỗi động tác đều mang theo gió mạnh. Quyền cước đập phá không khí “Đùng! Đùng!”. Âm thanh khí bạo liên miên không dứt. Toái Thạch Quyền thổi lên quyền phong như thực chất. Dường như cảm thấy chưa đã, Thạch Mục lại rút Vẫn Thiết Hắc Đao, diễn luyện Phong Trì đao pháp. Chỉ thấy một đạo hắc quang như tấm lụa không ngừng lượn lờ quanh người hắn. Đột nhiên ánh đao chia làm hai phía, bên sáu, bên bảy. Mười ba đạo hắc quang nhằm thẳng một vị trí giữa không trung…

Sau nửa canh giờ, Thạch Mục lần nữa xếp bằng trên giường đá. Ánh mắt chớp động, lộ vẻ do dự. Từ khi Thiên Tượng Công đạt đến tầng thứ tư, hắn đã thử tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết một lần nhưng không thành công vì chưa đủ chân khí nhưng cũng không phải không có chút thu hoạch nào. Trải qua lần thất bại kia, hắn đã đoán ra chỉ cần Thiên Tượng Công tiến vào tầng thứ năm, chân khí trong đan điền sẽ đủ bảo vệ kinh mạc, ngăn cản khí Ma Sát tập kích.



Giữa bầu trời xám xịt, mười hai vầng Huyết Nguyệt treo lơ lửng.

Tại một đầm nước rộng chừng nửa trượng trong một sơn cốc nào đó, mặt nước đỏ như máu tại nơi u ám thế này càng trở nên vô cùng bắt mắt. Chung quanh thủy đàm, vô số mảnh vỡ hài cốt rơi rụng lả tả. Dựa vào số lượng có thể đoán được những mảnh vỡ này là của năm bộ xương khô nào đó. Ba gã Khô Lâu màu trắng đang vây công một Khô Lâu sử dụng cốt đao, áo giáp trên người rách bươm, đúng là Yên La. Nhìn xuyên quá áo giáp tàn tạ trên người nó, có thể phát hiện vết rạn trên xương sườn cùng xương sống, thoạt nhìn có cảm giác lung lay sắp đổ.

Leng keng!

Cốt đao trong tay Yên La quét ngang, ngăn cản đà lao xuống của hai thanh loan đao khác. Lực phản chấn khiến nó có chút loạng choạng. Đúng lúc này, một thanh cốt mâu từ hướng khác thình lình đâm tới ngực nó. Nếu trúng phải chiêu này, chỉ sợ nửa trên và nửa dưới của Yên La sẽ lập tức đứt lìa. Thế nhưng dựa vào tình hình hiện nay của nó dường như không có cách nào né tránh.



Đúng vào lúc này, phù văn màu đen bên trong ngọn lửa linh hồn từ đầu của nó đột nhiên lóe lên!

Sau một khắc, hốc mắt Yên La cháy lên lục diễm, thoạt nhìn linh động hơn nhiều. Chỉ thấy thân hình của nó linh hoạt tránh thoát cốt mâu ở một góc độ vô cùng quỷ dị. Tiếp đó nó tiến thêm một bước, cốt đao màu bạc trong tay vung lên, bổ xuống thủ cấp Khô Lâu sử dụng trường mâu.

Lúc này, tiếng xé gió lại vang lên, hai thanh loan đao của đối phương lần nữa chém tới!

Nào ngờ Yên La đột nhiên quỳ xuống khiến loan đao bổ vào không khí. Ngay sau đó, chỉ nghe hai tiếng “Lạch cạch” giòn vang, hai gã Khô Lâu cầm đao ngã vật ra đất không thể động đậy. Tiếp theo đầu lâu của chúng nhanh chóng lăn lóc trên mặt đất. Yên La không nhanh không chậm đứng lên, đập vỡ toàn bộ đầu lâu của đối phương. Mỗi đoàn lục quang bay ra đều bị nó hút vào trong miệng khiến cho ngọn lửa linh hồn lớn thêm một chút. Kế tiếp, nó lại cẩn thận lục tìm trên người những bộ hài cốt đang nằm dưới đất, phát hiện đoạn xương nào cứng cáp liền thu thập bổ sung những nơi tổn hại trên người. Nhìn thân thể đã khôi phục lành lặn, Yên La nhếch miệng vui vẻ. Sau một lát, nó nhìn qua mặt nước màu đỏ trong đầm, lục hỏa trong mắt nhảy lên không thôi. Từ lần đầu tiên ngâm mình trong nước đầm màu máu kia, nó bắt đầu tìm kiếm địa phương tương tự. Trong đầu có một giọng nói không ngừng cho nó biết, loại thủy đàm này có thể khiến cho thân thể của nó càng thêm mạnh mẽ. Yên La mơ màng tiến vào đầm nước, từ từ chìm xuống. Không bao lâu sau, mặt nước bắt đầu nổi lên vô số bóng khí.



Thạch Mục dọc theo đường núi, trở về cứ điểm Thử Sào nằm sâu trong bên trong sơn mạch Huyền Lăng. Hắn vừa mới dùng điểm công huân đổi lấy một lọ Ma Sát cực phẩm thuần âm cùng ba bình tinh huyết Viên Hầu tại Lam Thành. Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết được miêu tả có tác dụng tăng phúc cho thân thể, thật sự khiến hắn chờ mong, chỉ hận không thể lập tức trở về cứ điểm, tranh thủ thời gian tu luyện. Khi băng qua một ngã rẽ, hắn không khỏi giật mình, thân hình theo đó không tự chủ được ngừng lại. Chỉ thấy một cô gái mặc áo bào màu vàng vô cùng xinh đẹp đứng chờ ở đó, cười mỉm nhìn hắn giống như sớm biết họ Thạch sẽ đến đây.

Không phải là Kim Tiểu Thoa thì còn ai khác?

“Đệ tử Thạch Mục, bái kiến Kim trưởng lão!” Thạch Mục âm thầm thở dài nhưng vẫn tiến đến khom người thi lễ.

“Ngươi và ta xấu tốt gì cũng từng kề vai sát cánh, coi như quen biết đã lâu, hà tất đa lễ như vậy! Thế nào, đã quen với cứ điểm Thử Sào chưa?”

Kim Tiểu Thoa cười hì hì rồi lại gần Thạch Mục vài bước. Đôi mắt đẹp đánh giá thiếu niên trước mặt một cách hứng thú, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm.

"Đệ tử không dám! So với chỗ trước đây phải ra vào sinh tử thì nơi đây tốt hơn nhiều lắm. Lại nói ta còn phải cảm tạ ơn đề cử của Kim sư thúc." Thạch Mục thấy thế không khỏi lui về sau hai bước, miệng thì cung kính đáp lời nhưng ý niệm trong đầu thì đang sôi trào không thôi.

Họ Thạch có một loại dự cảm không tốt rằng kẻ nào mà bị yêu nữ Kim Tiểu Thoa này để ý sẽ không có kết cục gì hay ho.

"Ta tiến cử ngươi cũng chỉ vì bồi dưỡng kẻ có tài cho tông môn thôi, đó là việc ta phải làm, không có gì đáng nói cả. Ngươi vậy mà được Phương trưởng lão khen không dứt miệng đó. Ta nghe hắn nói ngươi vừa được thưởng một viên Phá Bích Đan phải không? Bộ dạng ngươi vội vàng như vậy, là sắp đột phá công pháp nào sao?" Kim Tiểu Thoa hé miệng cười nói, lại tiến lên một bước, đôi mắt đẹp nhìn Thạch Mục nóng rực, hỏi.



Dưới cái nhìn chăm chú mà nóng hổi của mỹ nhân, Thạch Mục vô thức lui về phía sau một bước, cúi đầu xuống trả lời:

"Đệ tử quả thật là có một môn công pháp tu hành đến bình cảnh, đang định nhờ cơ duyên này đột phá."

"Ta rất coi trọng ngươi, nếu như trên tu luyện mà ngươi có nghi vấn gì thì ta ngược lại có thể vì ngươi mà chỉ điểm một chút đó." Kim Tiểu Thoa thấy Thạch Mục không dám nhìn mình, lại mạnh bạo tiến lên thêm bước nữa, khoé miệng khẽ nhếch, thoáng qua một nụ cười mỉa.

Thạch Mục ngửi thấy có một luồng hương thơm, phảng phất như có như không chui vào trong mũi. Lòng hắn hơi hơi rung động, lại vội vàng lui về sau một bước, không nghĩ tới sau lưng lại chạm phải một mảnh mát lạnh, hắn vậy mà đã bị dồn cho lưng dán sát vào vách núi đá rồi.

"Kim sư thúc trước đây đã có ơn với đệ tử. Nếu sư thúc có chỗ nào cần dùng đệ tử, vẫn xin nói rõ." Bất an trong lòng Thạch Mục càng ngày càng phát ra mãnh liệt, cuối cùng ánh mắt hắn ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn Kim Tiểu Thoa nói thẳng.

"Ngươi khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ còn sợ ta ăn ngươi sao? Nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, chắc là chưa có hôn phối đi? Có muốn ta giới thiệu cho một nữ đệ tử xinh đẹp không?" Kim Tiểu Thoa bước chân không ngừng, cười duyên hỏi.

"Đa tạ ý tốt của sư thúc, nhưng đệ tử hiện giờ chỉ muốn một lòng khổ tu, không nghĩ đến cái này." Thạch Mục lắc tay liên tục, từ chối nhã nhặn, nói.

"Ha ha, làm gì có nam nhân nào mà không thích mỹ nhân chứ? Ngươi yên tâm đi, nữ đệ tử ta giới thiệu cho ngươi không chỉ có dung mạo không kém ta mà thân hình cũng như ta vậy." Kim Tiểu Thoa cười đến quyến rũ mị hoặc, người cũng lớn gan lấn sát vào Thạch Mục.

Thạch Mục kinh hãi, đang định tránh ra thì tay phải của Kim Tiểu Thoa đã nâng lên, nhanh như điện lướt qua cạnh mặt hắn, chống lên vách đá. Đồng thời, thân thể nàng cũng theo đó đổ sát lên người Thạch Mục. Họ Thạch chỉ cảm thấy có một mùi thơm đạm nhạt mà sâu kín từ trên cơ thể thiếu nữ toả ra, phả vào mặt hắn, làm cho hắn miệng đắng lưỡi khô. Lúc này, ở phía đối diện, mặt Kim Tiểu Thoa gần như đã dán sát vào mặt hắn, nàng đang dùng một đôi mị nhãn như tơ nhìn hắn chăm chú. Dung mạo của Kim Tiểu Thoa vốn đã xinh đẹp động lòng người, giờ phút này nàng mặt mày ẩn tình, miệng nhả ra hơi thở như lan, nhẹ nhàng phun trên mặt hắn. Một đôi gò bồng đảo cao ngất, sung mãn, căng đầy như muốn phá áo mà ra, chỉ còn cách chút nữa thôi là đã chà sát lên lồng ngực của hắn.

Một sự quyến rũ, mời gọi không nói rõ được tràn lan khắp nơi, làm cho trái tim họ Thạch lập tức đập thùng thùng như trống. Tâm Thạch Mục hoàn toàn rối loạn, một cỗ máu nóng xộc thẳng lên đầu. Nhìn xem Kim Tiểu Thoa gần ngay trước mắt, với dung mạo tuyệt sắc cùng thần tình vũ mị, bờ môi mọng phấn hồng, bộ dạng khiến cho bất cứ một nam nhân nào cũng phải sôi máu, khiến người ta có một loại xúc động muốn liều lĩnh tiến lên, hôn cắn nàng một cái.

"Nữ đệ tử có bộ dạng giống hệt ta, ngươi thật sự không nghĩ muốn sao?" Kim Tiểu Thoa lại tiến sát vào thêm vài phần, môi đỏ mọng khẽ chụm, từ từ thổi một luồng hơi thở thơm như lan lên mặt Thạch Mục, giọng dịu dàng hỏi.

"Đệ tử đã có ý trung nhân rồi, vẫn xin Kim sư thúc tự trọng." Thạch Mục cắn nhẹ đầu lưỡi của chính mình một cái, trong đau đớn, ánh mắt rốt cuộc cũng khôi phục vài phần thanh minh, nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook