Quyển 1 - Chương 197: Cười nhạo
Vong Ngữ
18/04/2016
Gần tấm bia đá còn có một cái đài cao khổng lồ, chiều cao phải đến ba trượng. Chưởng môn Hắc Ma môn cùng một đám trưởng lão Tiên Thiên ngồi trên đó, quan sát mấy trận tỷ thí cuối cùng của Đại Tỷ Thí lần này. Ánh mắt chưởng môn Hắc Ma môn nhìn sang bên cạnh, trong lòng thở dài. Hai mươi mấy vị trưởng lão Tiên Thiên của Hắc Ma môn tham gia vào trận chiến chống lại sự xâm lược của Man tộc vùng biên cảnh trước kia, bất hạnh hi sinh bốn năm người, hôm nay chỉ còn không đến hai mươi vị.
Có điều, đại chiến Man tộc lần này cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Các đệ tử nội môn phía dưới đang nhấp nhô đầu, số lượng so với trước đại chiến mặc dù thoạt trông ít đi không ít, nhưng mà không ít đệ tử trong số đó, trải qua mấy năm kinh nghiệm chiến tranh, tu vi tiến bộ không nhỏ. Tỷ thí diễn ra mấy hôm trước cũng đã chứng minh được điều này.
Ánh mắt của chưởng môn Hắc Ma môn đột nhiên co lại, nhìn về phía Kim Tiểu Thoa đang có vẻ mất tập trung ở một bên.
“Tiểu Thoa, sao dạo này nhìn tinh thần của ngươi tựa hồ có chút sa sút vậy?” Chưởng môn Hắc Ma môn hỏi.
“Không có việc gì, chỉ ngẫu nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ thôi, đa tạ chưởng môn quan tâm.” Đôi mắt đẹp của Kim Tiểu Thoa chuyển một cái, trên mặt lộ ra ý cười xán lạn, khẽ đáp lời.
Cặp lông mi điểm bạc của chưởng môn Hắc Ma môn bỗng nhúc nhích, thu hồi ánh mắt, sau đó đứng lên rồi tiến về trước hai bước.
Một đám đệ tử ở bên cạnh lôi đài thấy thế thì lập tức an tĩnh lại, cung kính nghe chưởng môn phát biểu.
“Chư vị, cho đến hôm nay xếp hạng đệ tử cấp Ất cũng đã kết thúc, hôm nay chính ngày cuối cùng của Đại Tỷ Thí, mười đệ tử cấp Ất xếp hạng cao nhất khiêu chiến mười đệ tử chân truyền cấp Giáp, sau đó là các đệ tử chân truyền cấp Giáp khiêu chiến lẫn nhau để quyết định xếp hạng của mười người. Quá trình cụ thể thì ta tin chắc mọi người đã hiểu rõ rồi, ta cũng sẽ không nhiều lời nữa. Giọng của chưởng môn không lớn nhưng lại truyền đến tai tất cả mọi người ở đây rất rõ ràng.
“Có điều, trước khi Đại Tỷ Thí hôm nay bắt đầu thì ta vẫn có một việc cần tuyên bố.” Chưởng môn Hắc Ma môn đột ngột đổi đề tài.
Dưới lôi đài, đám người Bạch Thạch, Tiêu Minh chấn động toàn thân, ánh mắt đều nhìn về phía Thạch Mục, lại chỉ thấy Thạch Mục vẻ mặt bình thản, không lộ ra chút khác thường nào thì trong lòng không khỏi càng thêm khâm phục tính cách trầm ổn ấy.
“Đệ tử Thạch Mục của bổn môn trong đại chiến Man tộc lần này một mình xâm nhập lãnh địa Man tộc, giúp cho đội ngũ hòa đàm của Liên Minh ta thuận lợi kí kết hiệp ước đình chiến với Man tộc, lập được đại công cho toàn bộ liên minh.” Ánh mắt của chưởng môn Hắc Ma môn nhìn về phía Thạch Mục dưới đài.
Các đệ tử dưới đài nghe thấy thế thì đều kinh hãi, ánh mắt đổ dồn về phía Thạch Mục, ngay cả mười đệ tử cấp Giáp cũng phải đánh mắt sang. Thạch Mục mặt không biểu cảm, không hề có tí phản ứng nào đối với ánh mắt của mọi người chung quanh.
“Cũng vì lí do này mà Thạch Mục ngày hôm qua mới quay về tông môn, bỏ lỡ Đại Tỷ Thí lần này. Ta cùng chư vị trưởng lão sau khi thương nghị đã quyết định phá lệ cho hắn một lần cơ hội, trước khi bắt đầu Đại Tỷ Thí tổ chức một trận thi đấu, để cho hắn khiêu chiến bất cức một đệ tử cấp Ất nào có mặt ở đây, nếu có thể chiến thắng, thì sẽ được thay thế vào vị trí đó.” Chưởng môn Hắc Ma môn nói liền một mạch.
Nghe thấy chuyện này, tất cả mọi người ở đây lại bắt đầu bàn tán, nhưng không có bất kì người nào có lời dị nghị.
“Được rồi, nếu như mọi người không có ý kiến, vậy thì Chân sư đệ, mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho ngươi thôi.” Chưởng môn Hắc Ma môn nói một câu như thế với lão giả áo xám có chòm râu dê sau đó ngồi xuống.
Lão giả áo xám khẽ gật đầu, thân hình bị một quầng sáng màu bụi xám nâng lên, phi thân đáp xuống lôi đài.
“Hôm qua chưởng môn sư huynh đã phái người hỏi thăm Thạch Mục, hắn đã nhận quyết định này, còn quyết định khiêu chiến đệ tử cấp Ất xếp thứ nhất là Đoàn Thiên Lý.” Lão giả áo xám nhìn xuống dưới đài, cao giọng tuyên bố.
Ầm!
Chúng đệ tử ở dưới đài lần này có thể nói là nổ tung rồi, Đoàn Thiên Lý đột nhiên nổi tiếng trong tỷ thí ngày hôm qua, một phát giành được vị trí thứ nhất trong hàng ngũ đệ tử cấp Ất, thực lực cường hãn là chuyện rõ như ban ngày, vậy mà hôm nay Thạch Mục lại muốn khiêu chiến hắn.
“Thạch Mục. Đoàn Thiên Lý. Hai ngươi các ngươi tiến lên đi!” Lão giả áo xám dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
Thạch Mục nghe tiếng, chậm rãi đi lên lôi đài, các đệ tử chung quanh thấy thế thì vội vã nhường ra một con đường. Hôm nay hắn lại mang theo thanh hắc đao Vẫn Thiết đã có chút hư hao kia, mà cầm theo một cái 'Lưu Tinh Chùy' dùng xiềng xích buộc thành rồi leo lên lôi đài.
“Binh khí gì kia? Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ là Lưu Tinh Chùy?”
Nhìn Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục, đám người Bạch Thạch đều hơi giật mình. Bọn họ đều biết Thạch Mục am hiểu đao pháp, chưa từng thấy hắn sử dụng loại vũ khí như Lưu Tinh Chùy bao giờ. Không ít đệ tử dưới lôi đài cũng sửng sốt một chút, lập tức phát ra một trận cười vang. Lưu Tinh Chùy của Thạch Mục thực sự quá đơn sơn, bộ dạng cực xấu. Gọi cái đó là Lưu Tinh Chùy, chẳng bằng nói đó là một tảng đá buộc xích sắt. Hơn nữa tất cả mọi người chỉ nhìn một cái đều nhìn ra ngay cái sợi xích sắt trên Lưu Tinh Chùy kia chẳng qua là được tạo thành từ thép rắn bình thường, tuy rằng vừa thô vừa to, nhưng chém đứt cũng không phải chuyện khó khăn gì lắm.
Cầm loại vũ khí đơn giản thế này để tham gia Đại Tỷ Thí, quả thực buồn cười. Cao tầng như chưởng môn Hắc Ma môn cũng lộ ra một tia kinh ngạc, ánh mắt Kim Tiểu Thoa nhìn xuống dưới chân Thạch Mục. Mặc dù biên độ rất nhỏ, nhưng chỗ Thạch Mục giẫm chân xuống có hơi lõm xuống phía dưới một chút. Trong cặp mắt đẹp của Kim Tiểu Thoa xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức khóe môi cong lên.
Ngay khi Thạch Mục leo lên lôi đài thì phía đối diện cũng có một bóng người chớp lên, một nam tử cao gầy xuất hiện, chính là Đoàn Thiên Lý. Đám đông đệ tử ở khu thi đấu không ngừng phát ra tiếng sợ hãi và thán phục người thanh niên có thực lực hơi yếu kia.
"Mạc sư huynh, ngươi xem hai người bọn họ lần này ai thắng ai thua?" Dưới tấm bia đá màu đen, Tiền Hùng sờ lên lên cái bụng mập, hỏi thanh niên tóc bạc bên cạnh mình.
"Tu vi Thạch Mục dường như cũng đạt tới Hậu Thiên Đại viên mãn, nhưng nhìn vũ khí của hắn có khối lượng rất nặng, nên công pháp tu luyện chắc hẳn thiên về sức mạnh, Đoàn Thiên Lý dùng tốc độ mà nổi danh, hai người trên võ đạo có sở trường riêng. Nhưng Đoàn Thiên Lý còn là thuật sĩ Linh giai, phần thắng lớn hơn một ít." Mạc Ninh trầm ngâm một chút rồi nói.
"Mạc sư huynh quả nhiên ánh mắt lợi hại, phân tích rất chính xác." Tiền Hùng ha ha cười một tiếng, tất nhiên vô cùng tán thành cách nhìn của Mạc Ninh.
Bạch Thủy Tú không nói gì, trên mặt có vẻ trào phúng xẹt qua.
"Như thế nào? Bạch sư muội cho là ta nói không đúng sao?" Mạc Ninh tâm tư nhanh nhạy, vậy mà lập tức đã nhận ra một tia cảm xúc biểu hiện trên mặt Bạch Thủy Tú, thần sắc lạnh lùng nói.
"Tiểu muội không dám, bất quá bất kể là Đoàn Thiên Lý, hay là Thạch Mục thắng được, tiếp theo nhất định sẽ khiêu chiến chúng ta, cùng kia tốn tâm tư đi suy đoán hai người thắng bại, không bằng hảo hảo xem một chút thực lực của bọn hắn, để tránh đợi lát nữa xấu mặt trước mặt mọi người." Bạch Thủy Tú có chút châm chọc nói ra.
"Ha ha, chỉ bằng bọn hắn? hai tên vừa đạt đến Đại viên mãn cũng có thể uy hiếp được chúng ta, Bạch sư muội không quá đề cao bọn họ đấy chứ?" Mạc Ninh ha ha cười một tiếng.
Bạch Thủy Tú thần sắc lạnh lùng, chuyển xem qua ánh sáng không lại phản ứng hai người. Tiền Hùng sờ sờ bụng, không nói gì. Trong mắt Mạc Ninh chợt lóe, cũng ngậm miệng lại. Trên lôi đài, Thạch Mục nhìn đối thủ của mình mỉm cười. Hành động của Đoàn Thiên Lý lần này có chút khoe khoang, tốc độ lên đài mặc dù nhanh, tuy nhiên hắn thật sự không coi vào đâu.
"Thạch Mục, ta sẽ cho ngươi hối hận vì quyết định này!" Đoàn Thiên Lý ánh mắt lạnh lẽo, thoáng như độc xà đánh giá Thạch Mục âm hàn nói.
"A, ta đây liền mỏi mắt mong chờ rồi." Thạch Mục mặt không biểu tình.
Đoàn Thiên Lý sắc mặt giận dữ, vung tay lên, trong tay nhiều hơn một cây trường kiếm nhỏ, tản mát ra ánh sáng xanh lá nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết là pháp khí thượng phẩm.
"Cầm loại vũ khí vậy mà cũng dám lên đài, quả thực không biết sống chết." Đoàn Thiên Lý ánh mắt nhìn Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục trào phúng nói.
"Đa tạ Đoàn sư huynh quan tâm."
Thạch Mục cười hắc hắc, trong ánh mắt xẹt qua một tia hào quang kỳ lạ, nhẹ nhàng run khóa sắt trong tay một cái. Lão giả áo xám trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, vung tay lên, xung quanh lôi đài bốn cây cột màu đen lập tức tản mát ra một tầng ánh sáng trắng, hơn nữa rất nhanh các vằng sáng nối lại với nhau, hợp thành một cái kết giới màu trắng trong suốt.
"Tỷ thí bắt đầu!"
Lão giả áo xám hét lớn một tiếng, thân thể lui qua một bên. Đoàn Thiên Lý thần sắc bình thản, dường như hết thảy đều đã bị gã nắm trong tay. Thạch Mục, chợt trong lòng Thạch Mục đối với họ Đoàn kia nổi lên mãnh liệt căm hận. Gã hét lớn một tiếng, trên người lóe lên ánh sáng, bên ngoài thân phủ kín một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, chính là Khinh Thân Thuật. Bóng người hoa lên, Đoàn Thiên Lý lập tức phát huy tối đa thân pháp, hóa thành một ảo ảnh màu vàng phóng về phía Thạch Mục. Trường kiếm trong tay gã phát ra lượng lớn ánh sáng xanh, lập tức hơn mười kiếm ảnh mờ ảo màu xanh vừa thô vừa to chém về phía Thạch Mục. Đồng thời, tay kia của Đoàn Thiên Lý bấm pháp quyết. Năm đạo phong nhận hiện ra giữa không trung, vừa xoay tròn vừa chém về phía Thạch Mục. Trên mặt Đoàn Thiên Lý lộ ra vẻ đắc ý tươi cười, đối mặt loại công kích như bây giờ, Thạch Mục chỉ có thể lui về phía sau hoặc nghĩ cách phòng ngự.
Như thế gã liền có thể thi triển các loại thủ đoạn kế tiếp, tranh thủ thắng Thạch Mục trong ba chiêu. Đoàn Thiên Lý nhìn Thạch Mục, muốn xem bộ dáng giật mình của đối phương, nhưng trong tầm mắt hắn, Thạch Mục sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt vừa vặn cũng thản nhiên nhìn lại. Trong nội tâm Đoàn Thiên Lý lộp bộp thoáng một phát, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vào thời khắc này, Thạch Mục hét lớn một tiếng, cánh tay bỗng dưng run lên, Chân khí chuyển động, truyền vào cánh tay phải. Sau một khắc, Lưu Tinh Chùy trong tay bỗng nhiên hất lên, quả chùy mang theo kình phong mãnh liệt, như một ngôi sao rơi, cùng kiếm ảnh phong nhận đâm vào nhau.
Phanh phanh!
Bất kể là kiếm ảnh hay phong nhận, sau khi quả chùy bay qua đều như trứng gà vỡ vụn. Không chờ Đoàn Thiên Lý kịp phản ứng, hắn liền cảm giác trước người bóng đen lóe lên, Lưu Tinh Chùy giống như là thuấn di xuất hiện ở trước người gã. Đoàn Thiên Lý kinh hãi, không kịp trốn tránh, hai tay vội vàng bắt pháp quyết, trong miệng hô khẽ một tiếng "Ngưng!"
Một mặt thuẫn màu xanh mờ mờ xuất hiện ở trước người hắn, mặt ngoài nhấc lên từng cơn gió lốc nhỏ. Nhưng ngay khi phong thuẫn hiện ra, lập tức Lưu Tinh Chùy liền hung hăng oanh kích lên phong thuẫn.
Xùy xùy!
Mặt thuật chịu phải một đòn này, ầm ầm vỡ vụn!
Thế bay của Lưu Tinh Chùy không yếu đi, đánh về phía ngực Đoàn Thiên Lý. Đoàn Thiên Lý sắc mặt đại biến, trong miệng phát ra một tiếng tuyệt vọng. Nhưng tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc, một đạo ánh sáng xám từ bên cạnh bay vụt đến, tại trước ngực Đoàn Thiên Lý ngưng tụ thành một mặt thuẫn màu xám.
"Bành" một tiếng trầm đục.
Lưu Tinh Chùy cùng thuẫn ánh sáng màu xám chạm vào nhau, thuẫn ánh sáng hào quang chợt hiện, giữ vững được một cái hô hấp liền vỡ vụn lần nữa, Lưu Tinh Chùy như trước trùng trùng điệp điệp đánh vào ngực Đoàn Thiên Lý. Tuy đã liên tiếp đánh nát hai tầng phòng ngự, Lưu Tinh Chùy uy lực đã giảm mạnh, máu tươi trong miệng Đoàn Thiên Lý điên cuồng phun ra, xương ngực đồm độp rung động, không biết đứt bao nhiêu cây. Thân thể giống như bao gai bị rách bay ngược về sau, đâm lên kết giới của lôi đài, lập tức trượt ngã trên mặt đất.
Gần tấm bia đá còn có một cái đài cao khổng lồ, chiều cao phải đến ba trượng. Chưởng môn Hắc Ma môn cùng một đám trưởng lão Tiên Thiên ngồi trên đó, quan sát mấy trận tỷ thí cuối cùng của Đại Tỷ Thí lần này. Ánh mắt chưởng môn Hắc Ma môn nhìn sang bên cạnh, trong lòng thở dài. Hai mươi mấy vị trưởng lão Tiên Thiên của Hắc Ma môn tham gia vào trận chiến chống lại sự xâm lược của Man tộc vùng biên cảnh trước kia, bất hạnh hi sinh bốn năm người, hôm nay chỉ còn không đến hai mươi vị.
Có điều, đại chiến Man tộc lần này cũng không phải là hoàn toàn vô ích.
Các đệ tử nội môn phía dưới đang nhấp nhô đầu, số lượng so với trước đại chiến mặc dù thoạt trông ít đi không ít, nhưng mà không ít đệ tử trong số đó, trải qua mấy năm kinh nghiệm chiến tranh, tu vi tiến bộ không nhỏ. Tỷ thí diễn ra mấy hôm trước cũng đã chứng minh được điều này.
Ánh mắt của chưởng môn Hắc Ma môn đột nhiên co lại, nhìn về phía Kim Tiểu Thoa đang có vẻ mất tập trung ở một bên.
“Tiểu Thoa, sao dạo này nhìn tinh thần của ngươi tựa hồ có chút sa sút vậy?” Chưởng môn Hắc Ma môn hỏi.
“Không có việc gì, chỉ ngẫu nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ thôi, đa tạ chưởng môn quan tâm.” Đôi mắt đẹp của Kim Tiểu Thoa chuyển một cái, trên mặt lộ ra ý cười xán lạn, khẽ đáp lời.
Cặp lông mi điểm bạc của chưởng môn Hắc Ma môn bỗng nhúc nhích, thu hồi ánh mắt, sau đó đứng lên rồi tiến về trước hai bước.
Một đám đệ tử ở bên cạnh lôi đài thấy thế thì lập tức an tĩnh lại, cung kính nghe chưởng môn phát biểu.
“Chư vị, cho đến hôm nay xếp hạng đệ tử cấp Ất cũng đã kết thúc, hôm nay chính ngày cuối cùng của Đại Tỷ Thí, mười đệ tử cấp Ất xếp hạng cao nhất khiêu chiến mười đệ tử chân truyền cấp Giáp, sau đó là các đệ tử chân truyền cấp Giáp khiêu chiến lẫn nhau để quyết định xếp hạng của mười người. Quá trình cụ thể thì ta tin chắc mọi người đã hiểu rõ rồi, ta cũng sẽ không nhiều lời nữa. Giọng của chưởng môn không lớn nhưng lại truyền đến tai tất cả mọi người ở đây rất rõ ràng.
“Có điều, trước khi Đại Tỷ Thí hôm nay bắt đầu thì ta vẫn có một việc cần tuyên bố.” Chưởng môn Hắc Ma môn đột ngột đổi đề tài.
Dưới lôi đài, đám người Bạch Thạch, Tiêu Minh chấn động toàn thân, ánh mắt đều nhìn về phía Thạch Mục, lại chỉ thấy Thạch Mục vẻ mặt bình thản, không lộ ra chút khác thường nào thì trong lòng không khỏi càng thêm khâm phục tính cách trầm ổn ấy.
“Đệ tử Thạch Mục của bổn môn trong đại chiến Man tộc lần này một mình xâm nhập lãnh địa Man tộc, giúp cho đội ngũ hòa đàm của Liên Minh ta thuận lợi kí kết hiệp ước đình chiến với Man tộc, lập được đại công cho toàn bộ liên minh.” Ánh mắt của chưởng môn Hắc Ma môn nhìn về phía Thạch Mục dưới đài.
Các đệ tử dưới đài nghe thấy thế thì đều kinh hãi, ánh mắt đổ dồn về phía Thạch Mục, ngay cả mười đệ tử cấp Giáp cũng phải đánh mắt sang. Thạch Mục mặt không biểu cảm, không hề có tí phản ứng nào đối với ánh mắt của mọi người chung quanh.
“Cũng vì lí do này mà Thạch Mục ngày hôm qua mới quay về tông môn, bỏ lỡ Đại Tỷ Thí lần này. Ta cùng chư vị trưởng lão sau khi thương nghị đã quyết định phá lệ cho hắn một lần cơ hội, trước khi bắt đầu Đại Tỷ Thí tổ chức một trận thi đấu, để cho hắn khiêu chiến bất cức một đệ tử cấp Ất nào có mặt ở đây, nếu có thể chiến thắng, thì sẽ được thay thế vào vị trí đó.” Chưởng môn Hắc Ma môn nói liền một mạch.
Nghe thấy chuyện này, tất cả mọi người ở đây lại bắt đầu bàn tán, nhưng không có bất kì người nào có lời dị nghị.
“Được rồi, nếu như mọi người không có ý kiến, vậy thì Chân sư đệ, mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho ngươi thôi.” Chưởng môn Hắc Ma môn nói một câu như thế với lão giả áo xám có chòm râu dê sau đó ngồi xuống.
Lão giả áo xám khẽ gật đầu, thân hình bị một quầng sáng màu bụi xám nâng lên, phi thân đáp xuống lôi đài.
“Hôm qua chưởng môn sư huynh đã phái người hỏi thăm Thạch Mục, hắn đã nhận quyết định này, còn quyết định khiêu chiến đệ tử cấp Ất xếp thứ nhất là Đoàn Thiên Lý.” Lão giả áo xám nhìn xuống dưới đài, cao giọng tuyên bố.
Ầm!
Chúng đệ tử ở dưới đài lần này có thể nói là nổ tung rồi, Đoàn Thiên Lý đột nhiên nổi tiếng trong tỷ thí ngày hôm qua, một phát giành được vị trí thứ nhất trong hàng ngũ đệ tử cấp Ất, thực lực cường hãn là chuyện rõ như ban ngày, vậy mà hôm nay Thạch Mục lại muốn khiêu chiến hắn.
“Thạch Mục. Đoàn Thiên Lý. Hai ngươi các ngươi tiến lên đi!” Lão giả áo xám dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
Thạch Mục nghe tiếng, chậm rãi đi lên lôi đài, các đệ tử chung quanh thấy thế thì vội vã nhường ra một con đường. Hôm nay hắn lại mang theo thanh hắc đao Vẫn Thiết đã có chút hư hao kia, mà cầm theo một cái 'Lưu Tinh Chùy' dùng xiềng xích buộc thành rồi leo lên lôi đài.
“Binh khí gì kia? Nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ là Lưu Tinh Chùy?”
Nhìn Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục, đám người Bạch Thạch đều hơi giật mình. Bọn họ đều biết Thạch Mục am hiểu đao pháp, chưa từng thấy hắn sử dụng loại vũ khí như Lưu Tinh Chùy bao giờ. Không ít đệ tử dưới lôi đài cũng sửng sốt một chút, lập tức phát ra một trận cười vang. Lưu Tinh Chùy của Thạch Mục thực sự quá đơn sơn, bộ dạng cực xấu. Gọi cái đó là Lưu Tinh Chùy, chẳng bằng nói đó là một tảng đá buộc xích sắt. Hơn nữa tất cả mọi người chỉ nhìn một cái đều nhìn ra ngay cái sợi xích sắt trên Lưu Tinh Chùy kia chẳng qua là được tạo thành từ thép rắn bình thường, tuy rằng vừa thô vừa to, nhưng chém đứt cũng không phải chuyện khó khăn gì lắm.
Cầm loại vũ khí đơn giản thế này để tham gia Đại Tỷ Thí, quả thực buồn cười. Cao tầng như chưởng môn Hắc Ma môn cũng lộ ra một tia kinh ngạc, ánh mắt Kim Tiểu Thoa nhìn xuống dưới chân Thạch Mục. Mặc dù biên độ rất nhỏ, nhưng chỗ Thạch Mục giẫm chân xuống có hơi lõm xuống phía dưới một chút. Trong cặp mắt đẹp của Kim Tiểu Thoa xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức khóe môi cong lên.
Ngay khi Thạch Mục leo lên lôi đài thì phía đối diện cũng có một bóng người chớp lên, một nam tử cao gầy xuất hiện, chính là Đoàn Thiên Lý. Đám đông đệ tử ở khu thi đấu không ngừng phát ra tiếng sợ hãi và thán phục người thanh niên có thực lực hơi yếu kia.
"Mạc sư huynh, ngươi xem hai người bọn họ lần này ai thắng ai thua?" Dưới tấm bia đá màu đen, Tiền Hùng sờ lên lên cái bụng mập, hỏi thanh niên tóc bạc bên cạnh mình.
"Tu vi Thạch Mục dường như cũng đạt tới Hậu Thiên Đại viên mãn, nhưng nhìn vũ khí của hắn có khối lượng rất nặng, nên công pháp tu luyện chắc hẳn thiên về sức mạnh, Đoàn Thiên Lý dùng tốc độ mà nổi danh, hai người trên võ đạo có sở trường riêng. Nhưng Đoàn Thiên Lý còn là thuật sĩ Linh giai, phần thắng lớn hơn một ít." Mạc Ninh trầm ngâm một chút rồi nói.
"Mạc sư huynh quả nhiên ánh mắt lợi hại, phân tích rất chính xác." Tiền Hùng ha ha cười một tiếng, tất nhiên vô cùng tán thành cách nhìn của Mạc Ninh.
Bạch Thủy Tú không nói gì, trên mặt có vẻ trào phúng xẹt qua.
"Như thế nào? Bạch sư muội cho là ta nói không đúng sao?" Mạc Ninh tâm tư nhanh nhạy, vậy mà lập tức đã nhận ra một tia cảm xúc biểu hiện trên mặt Bạch Thủy Tú, thần sắc lạnh lùng nói.
"Tiểu muội không dám, bất quá bất kể là Đoàn Thiên Lý, hay là Thạch Mục thắng được, tiếp theo nhất định sẽ khiêu chiến chúng ta, cùng kia tốn tâm tư đi suy đoán hai người thắng bại, không bằng hảo hảo xem một chút thực lực của bọn hắn, để tránh đợi lát nữa xấu mặt trước mặt mọi người." Bạch Thủy Tú có chút châm chọc nói ra.
"Ha ha, chỉ bằng bọn hắn? hai tên vừa đạt đến Đại viên mãn cũng có thể uy hiếp được chúng ta, Bạch sư muội không quá đề cao bọn họ đấy chứ?" Mạc Ninh ha ha cười một tiếng.
Bạch Thủy Tú thần sắc lạnh lùng, chuyển xem qua ánh sáng không lại phản ứng hai người. Tiền Hùng sờ sờ bụng, không nói gì. Trong mắt Mạc Ninh chợt lóe, cũng ngậm miệng lại. Trên lôi đài, Thạch Mục nhìn đối thủ của mình mỉm cười. Hành động của Đoàn Thiên Lý lần này có chút khoe khoang, tốc độ lên đài mặc dù nhanh, tuy nhiên hắn thật sự không coi vào đâu.
"Thạch Mục, ta sẽ cho ngươi hối hận vì quyết định này!" Đoàn Thiên Lý ánh mắt lạnh lẽo, thoáng như độc xà đánh giá Thạch Mục âm hàn nói.
"A, ta đây liền mỏi mắt mong chờ rồi." Thạch Mục mặt không biểu tình.
Đoàn Thiên Lý sắc mặt giận dữ, vung tay lên, trong tay nhiều hơn một cây trường kiếm nhỏ, tản mát ra ánh sáng xanh lá nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết là pháp khí thượng phẩm.
"Cầm loại vũ khí vậy mà cũng dám lên đài, quả thực không biết sống chết." Đoàn Thiên Lý ánh mắt nhìn Lưu Tinh Chùy trong tay Thạch Mục trào phúng nói.
"Đa tạ Đoàn sư huynh quan tâm."
Thạch Mục cười hắc hắc, trong ánh mắt xẹt qua một tia hào quang kỳ lạ, nhẹ nhàng run khóa sắt trong tay một cái. Lão giả áo xám trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, vung tay lên, xung quanh lôi đài bốn cây cột màu đen lập tức tản mát ra một tầng ánh sáng trắng, hơn nữa rất nhanh các vằng sáng nối lại với nhau, hợp thành một cái kết giới màu trắng trong suốt.
"Tỷ thí bắt đầu!"
Lão giả áo xám hét lớn một tiếng, thân thể lui qua một bên. Đoàn Thiên Lý thần sắc bình thản, dường như hết thảy đều đã bị gã nắm trong tay. Thạch Mục, chợt trong lòng Thạch Mục đối với họ Đoàn kia nổi lên mãnh liệt căm hận. Gã hét lớn một tiếng, trên người lóe lên ánh sáng, bên ngoài thân phủ kín một tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt, chính là Khinh Thân Thuật. Bóng người hoa lên, Đoàn Thiên Lý lập tức phát huy tối đa thân pháp, hóa thành một ảo ảnh màu vàng phóng về phía Thạch Mục. Trường kiếm trong tay gã phát ra lượng lớn ánh sáng xanh, lập tức hơn mười kiếm ảnh mờ ảo màu xanh vừa thô vừa to chém về phía Thạch Mục. Đồng thời, tay kia của Đoàn Thiên Lý bấm pháp quyết. Năm đạo phong nhận hiện ra giữa không trung, vừa xoay tròn vừa chém về phía Thạch Mục. Trên mặt Đoàn Thiên Lý lộ ra vẻ đắc ý tươi cười, đối mặt loại công kích như bây giờ, Thạch Mục chỉ có thể lui về phía sau hoặc nghĩ cách phòng ngự.
Như thế gã liền có thể thi triển các loại thủ đoạn kế tiếp, tranh thủ thắng Thạch Mục trong ba chiêu. Đoàn Thiên Lý nhìn Thạch Mục, muốn xem bộ dáng giật mình của đối phương, nhưng trong tầm mắt hắn, Thạch Mục sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt vừa vặn cũng thản nhiên nhìn lại. Trong nội tâm Đoàn Thiên Lý lộp bộp thoáng một phát, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vào thời khắc này, Thạch Mục hét lớn một tiếng, cánh tay bỗng dưng run lên, Chân khí chuyển động, truyền vào cánh tay phải. Sau một khắc, Lưu Tinh Chùy trong tay bỗng nhiên hất lên, quả chùy mang theo kình phong mãnh liệt, như một ngôi sao rơi, cùng kiếm ảnh phong nhận đâm vào nhau.
Phanh phanh!
Bất kể là kiếm ảnh hay phong nhận, sau khi quả chùy bay qua đều như trứng gà vỡ vụn. Không chờ Đoàn Thiên Lý kịp phản ứng, hắn liền cảm giác trước người bóng đen lóe lên, Lưu Tinh Chùy giống như là thuấn di xuất hiện ở trước người gã. Đoàn Thiên Lý kinh hãi, không kịp trốn tránh, hai tay vội vàng bắt pháp quyết, trong miệng hô khẽ một tiếng "Ngưng!"
Một mặt thuẫn màu xanh mờ mờ xuất hiện ở trước người hắn, mặt ngoài nhấc lên từng cơn gió lốc nhỏ. Nhưng ngay khi phong thuẫn hiện ra, lập tức Lưu Tinh Chùy liền hung hăng oanh kích lên phong thuẫn.
Xùy xùy!
Mặt thuật chịu phải một đòn này, ầm ầm vỡ vụn!
Thế bay của Lưu Tinh Chùy không yếu đi, đánh về phía ngực Đoàn Thiên Lý. Đoàn Thiên Lý sắc mặt đại biến, trong miệng phát ra một tiếng tuyệt vọng. Nhưng tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc, một đạo ánh sáng xám từ bên cạnh bay vụt đến, tại trước ngực Đoàn Thiên Lý ngưng tụ thành một mặt thuẫn màu xám.
"Bành" một tiếng trầm đục.
Lưu Tinh Chùy cùng thuẫn ánh sáng màu xám chạm vào nhau, thuẫn ánh sáng hào quang chợt hiện, giữ vững được một cái hô hấp liền vỡ vụn lần nữa, Lưu Tinh Chùy như trước trùng trùng điệp điệp đánh vào ngực Đoàn Thiên Lý. Tuy đã liên tiếp đánh nát hai tầng phòng ngự, Lưu Tinh Chùy uy lực đã giảm mạnh, máu tươi trong miệng Đoàn Thiên Lý điên cuồng phun ra, xương ngực đồm độp rung động, không biết đứt bao nhiêu cây. Thân thể giống như bao gai bị rách bay ngược về sau, đâm lên kết giới của lôi đài, lập tức trượt ngã trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.