Quyển 1 - Chương 124: Đặc quyền
Vong Ngữ
21/03/2016
"Thanh sư huynh, nhiệm vụ mà Phương thượng sư phân công ba ngày trước đã hoàn thành được hơn sáu phần mười rồi, có điều Đồng sư đệ của Thiên Âm Tông hôm nay trạng thái không tốt lắm, chế phù liên tục gặp sai sót, chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ được, ngươi xem có phải cần điều chỉnh lại một chút không?" Một thiếu niên mặc áo bào màu lam bước nhanh lại đây, vừa đi vừa nói.
Thanh Phong tỏ vẻ trầm ngâm, lập tức gật đầu nói:
"Được, việc này bọn ta sẽ sắp xếp."
Xong chuyện này, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, chỉ Thạch Mục ở một bên:
"Đến làm quen một cái nhỉ, vị này là sư đệ Thạch Mục đến từ Hắc Ma Môn, từ giờ sẽ gia nhập cùng chúng ta, như vậy thì áp lực của mọi người cũng có thể giảm nhẹ một chút."
Thiếu niên mặc áo bào màu lam kia khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục thì sắc mặt lập tức biến đổi:
"Thạch Mục, là ngươi?" Trên mặt thiếu niên mặc áo bào màu lam tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ngươi là Phùng Ly..." Sau khi Thạch Mục nhìn rõ mặt của đối phương thì cũng cả kinh.
Thiếu niên mặc áo bào màu lam này quả thực chính là Phùng Ly của Hắc Hồ Hội ở Phong Thành năm xưa, có điều thoạt trông bộ dạng trẻ hơn trước kia đến hơn mười tuổi.
"Sao? Hai người các ngươi quen nhau à?" Thanh Phong có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ta với Thạch huynh đệ là đồng hương, từng có duyên gặp mặt mấy lần đấy." Vẻ hoảng loạn trong mắt Phùng Ly lóe lên rồi biến mất, y vội vàng lên tiếng.
"Thì ra là vậy, ngươi mau đi trước, ta dẫn Thạch sư đệ đến gặp Phương thượng sư trước đã. Sau này có rất nhiều cơ hội để các ngươi hàn huyên chuyện cũ." Thanh Phong không hỏi nhiều mà chỉ nói như vậy.
Thạch Mục mặc dù trên mặt có mang vẻ tươi cười, nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ khác. Vẻ hoảng loạn trên mặt Phùng Ly vừa rồi mặc dù lóe lên tức thì nhưng vẫn bị hắn bắt gặp được.
Phùng Ly lên tiếng đáp ứng, gật đầu với Thạch Mục một cái rồi lập tức quay người rời đi.
"Đi theo ta!" Thanh Phong nói với Thạch Mục một câu rồi đi vào một con đường.
Thạch Mục nhìn thoáng qua bóng lưng của Phùng Ly rồi rảo bước theo sau.
"Chế phù cho liên minh ở chỗ này thì không cần mạo hiểm chém giết như đệ tử ngoài tiền tuyến, điểm công huân giành được nhờ chế phù cũng vô cùng hậu hĩ. Chẳng qua nhiêm vụ ở chỗ này cũng không phải nhàn nhã nhẹ nhàng gì. Ngươi cũng thấy đấy, mọi người ở chỗ này ai cũng bận rộn cực kì, bởi vì các nhiệm vụ được phân công đến tay từng người phải được hoàn thành trong một thời hạn nhất định, không cần biết là ai, chỉ cần một lần không hoàn thành nhiệm vụ được phân công thì sẽ bị mất quyền lợi ở lại chỗ này ngay, và bị điều đến những cứ điểm tiếp theo ở tiền phương, chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm kia." Thanh Phong vừa đi vừa cảnh báo.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Thạch Mục ngược lại không lo lắng đến chuyện này, nhưng vẫn gật đầu đáp lời.
"Ngươi cũng không cần lo lắng. Số lượng Phù Sư trong cứ điểm tương đối ít ỏi, các loại phù lục làm ra đều là cung không đủ cầu. Chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn thì cho dù thỉnh thoảng có nhiệm vụ đến không kịp hoàn thành đi chăng nữa thì bọn ta cũng sẽ giúp đỡ một tay đấy!" Thanh Phong dường như cảm thấy mình nói quá mức nghiêm túc nên vừa cười vừa an ủi một câu.
Sau một lát, hai người đã đi tới một đại sảnh ở tận đầu bên kia. Đại sảnh chỗ này tựa hồ như một sảnh tiếp khách, bày biện đơn giản, chỉ có mấy cái bàn, ở giữa sảnh có một cái đài cao, ngồi trên ghế chủ tọa là một lão giả tóc trắng mặc lục bào. Bên cạnh lão giả còn bày một cái ghế, một thiếu nữ mặc áo bào màu vàng ngồi trên ghế với vẻ lười nhác, nàng này khuôn mặt tinh xảo thanh thuần, dáng người mị hoặc vô cùng, đặc biệt là cặp nhũ phong cao ngất trước ngực. Chỉ có thể nói là kinh tâm động phách. Trên người nàng này luôn tỏa ra một loại mỵ ý câu người, phong tình vạn chủng, chính là Kim Tiểu Thoa.
Thạch Mục đi vào đại sảnh, đặc biệt khi nhìn thấy Kim Tiểu Thoa trên đài cao thì sắc mặt nhất thời hiện lên vẻ giật mình. Mặc dù theo lời Thanh Phong biết được nàng này tiến cử mình, chứ không ngờ giờ phút này nàng ta cũng sẽ ở đây. Kim Tiểu Thoa thấy Thạch Mục đi vào, cặp mắt đẹp mị hoặc sáng ngời, thong thả ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại, trong mắt lóe ra sắc xanh bích. Sắc mặt Thạch Mục hơi đổi. Lông tơ trên người dựng hết cả dậy, phảng phất như bị độc xà nhìn chằm chằm, trong nội tâm mãnh liệt báo động. Có điều chỉ sau một khắc. Loại cảm giác khác thường kia đã biết mất tăm trong nháy mắt, dường như vừa rồi là ảo giác của hắn vậy. Thạch Mục nhìn thoáng qua Kim Tiểu Thoa, chỉ thấy trên đài cao kia, nàng này dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn mình, trong đôi mặt đẹp kia chẳng hề có chút khác thường nào.
Trong mắt hắn thoáng qua một tia nghi hoặc, không dám nhìn nhiều, lập tức dời mắt, lại nhìn về phía lão giả tóc trắng, trong lòng cảm thấy hơi rét lạnh. Khí tức trên người lão giả cũng thâm trầm và đầy áp lực, hiển nhiên không thể đứng dưới bất cứ vị Tiên Thiên nào mà hắn đã từng gặp trước kia, mơ hồ thấy được cảm giác không khác lắm so với vị Tinh giai thuật sĩ của Hắc Ma Môn là Tạ Sư mà hắn đã từng gặp một lần.
Thạch Mục chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thu tầm mắt về, cúi đầu. Người này tất nhiên chính là Phương thượng sư trong miệng Thanh Phong, chính là vị Tinh giai thuật sĩ tọa trấn chỗ này.
"Phương thượng sư, Thạch Mục của Hắc Ma Môn đã được dẫn đến rồi." Thanh Phong cực kì cung kính với lão giả, khom người hành lễ.
Thạch Mục cũng bắt bước hành lễ.
"Không cần đa lễ đâu, đứng dậy đi!" Lão giả tóc trắng nhàn nhạt lên tiếng.
Hai người nghe nói thì đứng cả dậy.
Ánh mắt của lão giả nhìn về phía Thạch Mục, đánh giá sơ qua một cái, gật gật đầu, loại quay đầu nhìn về phía Kim Tiểu Thoa bên cạnh, nói: "Xem ra đây chính là người mà Kim sư muội giới thiệu rồi. Không tệ, pháp lực rất tinh thuần thâm hậu, nếu như trình độ chế phù thực sự cũng cao minh như trong lời đồn vậy thì chắc không có vấn đề lớn gì rồi."
"Ha ha, Phương sư huynh quá khen. Ta trước kia cũng từng quen biết với đệ tử này, khi ấy đã cảm thấy hắn khác so với những người còn lại. Gần đây nghe nói hắn học được chế phù, liền khuyên hắn đến chỗ này của ngươi chăm chỉ rèn luyện một hồi." Kim Tiểu Thoa hé miệng cười.
Thạch Mục nghe thấy lời ấy, trên mặt xẹt qua một tia ngạc nhiên. Thanh Phong bên cạnh thấy thế thì cũng lộ ra chút ngạc nhiên.
"Nếu như người không có vấn đề thì Thanh Phong, ngươi dẫn Thạch sư chất đi lĩnh một ngọc phù ra vào cấm chế, sau đó dọn dẹp lại gian thạch thất gắn biển chữ Khôn kia một chút. Từ giờ cứ để Thạch sư chất làm việc ở đó đi." Lão giả tóc trắng gật gật đầu vài cái rồi cũng không nói thêm với Kim Tiểu Thoa gì nữa mà trực tiếp ra lệnh cho Thanh Phong.
Thanh Phong nghe xong thì sắc mặt hơi biến, có chút kinh dị liếc Thạch Mục một cái, khóe miệng hơi nhúc nhích một chút, sau đó mới lên tiếng đáp lời.
"Thạch sư chất, chỉ cần ngươi chăm chỉ cố gắng ở đây, đến khi trình độ chế phù tiến cao thêm một bước nữa rồi thì sau này ta nhất định sẽ tự mình thỉnh cầu với tông môn, trực tiếp thăng ngươi lên làm đệ tử nội môn!" Kim Tiểu Thoa lúc này cũng hòa nhan duyệt sắc* nói với Thạch Mục.
*Hòa nhan duyệt sắc: Vẻ mặt ôn hòa, vui vẻ tươi tỉnh
Thạch Mục trong miệng đáp "Vâng" nhưng trong nội tâm đã có vô số ý niệm quấn quít lấy nhau.
"Vâng, đa tạ Kim trưởng lão chỉ điểm, đệ tử nhất định sẽ không phụ kì vọng của người!" Trong lòng hắn đủ mọi ý nghĩ đang xoay chuyển liên tục, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cảm kích.
"Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi!" Lão giả tóc trắng vẫy tay nói.
Hai người bọn Thạch Mục hành lễ xong thì xoay người đi ra ngoài. Phía sau lưng Thạch Mục dường như có một ánh mắt đang nhìn vào mơ hồ, cho hắn cảm giác như kim châm vào lưng. Nhất thời hắn rảo nhanh bước chân, đi ra đại sảnh thì loại cảm giác ấy mới biến mất, không khỏi thả lỏng toàn thân. Hắn xoay người nhìn cửa đá đóng chặt, ánh mắt chớp động ghi nhớ lại rồi mới mang một bụng nghi hoặc đi theo Thanh Phong ra bên ngoài.
"Thạch sư đệ, không thể ngờ Phương thượng sư lại coi trọng ngươi như thế, lại phân cho ngươi một gian thạch thất riêng." Trên đường Thanh Phong dùng giọng điệu hâm mộ mà rằng.
"Ô, thạch thất riêng biệt ở đây hiếm lắm à?" Thạch Mục hơi không hiểu.
"Đương nhiên là vậy. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, phù sư ở đây đều là chế phù lục ở chỗ đại sảnh vừa rồi ấy, có điều như vậy sẽ rất dễ bị ảnh hưởng bởi mọi thứ bên ngoài. Về phần thạch thất riêng biệt thì tất nhiên sẽ không có vấn đề ấy rồi. Mà trong mỗi gian thạch thất riêng biệt đều được trang bị đầy đủ, trong đó còn được chính Phương trưởng lão tự tay bố trí một loại pháp trận Quy Nguyên, có ưu điểm là tăng nhanh tốc độ khôi phục pháp lực với tĩnh tâm... Cả cứ điểm này, thạch thất riêng biệt chỉ có mỗi bốn gian, vốn là do Phương thượng sư cùng với ba Phù Sư Linh giai khác trong cứ điểm dùng đấy. Có điều nửa tháng trước, một thuật sĩ Linh giai của Thiên Âm Tông ở phòng chữ Khôn kia bị điều đi, chỗ đó mới còn trống đấy!" Thanh Phong nói.
Thạch Mục thong thả gật gật đầu, trên khuôn mặt cũng không tỏ vẻ vui mừng bao nhiêu.
"Thạch sư đệ, ở trong cứ điểm này, việc được phân một thạch thất độc lập cũng là tượng trưng cho một loại thân phận, ngươi vừa đến đây đã vào thạch thất riêng ở, những người khác chỉ sợ sẽ không phục, ngươi phải chú ý một chút đấy!"
"Đa tạ Thanh sư huynh chỉ điểm." Thạch Mục chắp tay cảm ơn một tiếng.
Thanh Phong mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
****
Cùng lúc đó, trong sảnh tiếp khách.
"Kim sư muội, ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, còn ngươi đừng có quên đã hứa với ta cái gì đó!" Lão giả tóc trắng lắc đầu, nói với giọng hơi bất đắc dĩ.
"Ngươi yên tâm đi, sư muội ta đã đáp ưng ngươi, tất nhiên sẽ giữ chữ tín rồi." Kim Tiểu Thoa đứng thẳng dậy, cười hì hì mà rằng.
"Mà đúng rồi, Thạch Mục này thực sự có chỗ đặc biệt gì chứ, lại khiến ngươi phải tự mình ra mặt, chuyện này cũng không giống với tính cách của ngươi." Lão giả tóc trắng liếc Kim Tiểu Thoa rồi hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi thực sự muốn biết?" Cặp mắt của Kim Tiểu Thoa chợt lóe lên, xoay người, khóe miệng lộ ra vẻ vui vẻ tà mị.
"Chuyện này... thôi bỏ đi, những chuyện riêng tư cùng ham mê cổ quái của ngươi ta cũng không muốn để ý. Có điều ta vẫn phải cảnh cáo ngươi, đừng có động vào Kha Nhi." Lão giả tóc trắng nhìn thấy nụ cười của Kim Tiểu Thoa thì cặp lông mi trắng hơi run lên một chút, lập tức đổi chủ đề, nói với vẻ tương đối nghiêm túc.
"Hì hì, ta đợt trước chỉ đi tìm nàng ta hỏi mấy việc mà thôi, hơn nữa chẳng phải không thấy gì sao? Ngươi lo lắng cái gì?" Kim Tiểu Thoa tự nhiên cười nói, toàn thân nhất thời tỏ vẻ mị hoặc vạn phần.
"Nha đầu kia có năng lực cảm ứng nguyên tố Mộc năm độ, là đệ tử thiên tài trăm năm khó gặp của bản môn, ngươi nếu có ý nghĩ gì đối với nó, đừng có trách ta thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một trận!" Lão giả tóc trắng hừ một tiếng nói.
Kim Tiểu Thoa cười khẽ hai tiếng, hiển nhiên không hề để mấy lời lão giả tóc trắng nói trong lòng.
****
Vào thời khắc này, bên ngoài sảnh chợt truyền đến tiếng ầm ĩ mơ hồ. Cặp lông mi trắng của Phương thượng sư nhíu chặt lại, đứng dậy đi về phía cửa. Con mắt Kim Tiểu Thoa chuyển một cái, giống như đã dự đoán từ trước, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ, gót sen nhẹ bước đi theo. Hai người rất nhanh đã đến chỗ đại sảnh chế phù đang truyền ra tiếng huyên náo kia. Giờ phút này hơn hai mươi tên Phù Sư trong phòng đang vậy lại thành một vòng, không ngừng bàn tán.
Mọi người thấy hai người Phương thượng sư cùng Kim Tiểu Thoa đi tới đây thì vội vàng tránh sang một bên nhường lối. Đa số tiếng bàn tán cũng im bặt dừng lại, chỉ có một người còn không chú ý đến việc hai người họ đã tới, mặt mũi vẫn tràn đầy phẫn nộ mà lớn tiếng thét lên: "Tóm lại là, một kẻ mới đến như ngươi lại được vào gian thạch thất chữ Khôn, Khâu mỗ là ta đây sẽ là kẻ đầu tiên không đồng ý. Dựa vào cái gì mà một kẻ mới toe như người lại có thạch thất riêng biệt, những người khác lại càng không phục!"
Thạch Mục vẫn đứng thẳng tắp ở đối diện, nghe mấy lời này mà vẫn tỏ vẻ bình tĩnh dị thường, dù cho nước miếng của đối phương có sắp phun lên mặt mình thì khuôn mặt ấy vẫn không chút thay đổi.
Thanh Phong tỏ vẻ trầm ngâm, lập tức gật đầu nói:
"Được, việc này bọn ta sẽ sắp xếp."
Xong chuyện này, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, chỉ Thạch Mục ở một bên:
"Đến làm quen một cái nhỉ, vị này là sư đệ Thạch Mục đến từ Hắc Ma Môn, từ giờ sẽ gia nhập cùng chúng ta, như vậy thì áp lực của mọi người cũng có thể giảm nhẹ một chút."
Thiếu niên mặc áo bào màu lam kia khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục thì sắc mặt lập tức biến đổi:
"Thạch Mục, là ngươi?" Trên mặt thiếu niên mặc áo bào màu lam tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ngươi là Phùng Ly..." Sau khi Thạch Mục nhìn rõ mặt của đối phương thì cũng cả kinh.
Thiếu niên mặc áo bào màu lam này quả thực chính là Phùng Ly của Hắc Hồ Hội ở Phong Thành năm xưa, có điều thoạt trông bộ dạng trẻ hơn trước kia đến hơn mười tuổi.
"Sao? Hai người các ngươi quen nhau à?" Thanh Phong có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ta với Thạch huynh đệ là đồng hương, từng có duyên gặp mặt mấy lần đấy." Vẻ hoảng loạn trong mắt Phùng Ly lóe lên rồi biến mất, y vội vàng lên tiếng.
"Thì ra là vậy, ngươi mau đi trước, ta dẫn Thạch sư đệ đến gặp Phương thượng sư trước đã. Sau này có rất nhiều cơ hội để các ngươi hàn huyên chuyện cũ." Thanh Phong không hỏi nhiều mà chỉ nói như vậy.
Thạch Mục mặc dù trên mặt có mang vẻ tươi cười, nhưng trong lòng cũng có suy nghĩ khác. Vẻ hoảng loạn trên mặt Phùng Ly vừa rồi mặc dù lóe lên tức thì nhưng vẫn bị hắn bắt gặp được.
Phùng Ly lên tiếng đáp ứng, gật đầu với Thạch Mục một cái rồi lập tức quay người rời đi.
"Đi theo ta!" Thanh Phong nói với Thạch Mục một câu rồi đi vào một con đường.
Thạch Mục nhìn thoáng qua bóng lưng của Phùng Ly rồi rảo bước theo sau.
"Chế phù cho liên minh ở chỗ này thì không cần mạo hiểm chém giết như đệ tử ngoài tiền tuyến, điểm công huân giành được nhờ chế phù cũng vô cùng hậu hĩ. Chẳng qua nhiêm vụ ở chỗ này cũng không phải nhàn nhã nhẹ nhàng gì. Ngươi cũng thấy đấy, mọi người ở chỗ này ai cũng bận rộn cực kì, bởi vì các nhiệm vụ được phân công đến tay từng người phải được hoàn thành trong một thời hạn nhất định, không cần biết là ai, chỉ cần một lần không hoàn thành nhiệm vụ được phân công thì sẽ bị mất quyền lợi ở lại chỗ này ngay, và bị điều đến những cứ điểm tiếp theo ở tiền phương, chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm kia." Thanh Phong vừa đi vừa cảnh báo.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở." Thạch Mục ngược lại không lo lắng đến chuyện này, nhưng vẫn gật đầu đáp lời.
"Ngươi cũng không cần lo lắng. Số lượng Phù Sư trong cứ điểm tương đối ít ỏi, các loại phù lục làm ra đều là cung không đủ cầu. Chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn thì cho dù thỉnh thoảng có nhiệm vụ đến không kịp hoàn thành đi chăng nữa thì bọn ta cũng sẽ giúp đỡ một tay đấy!" Thanh Phong dường như cảm thấy mình nói quá mức nghiêm túc nên vừa cười vừa an ủi một câu.
Sau một lát, hai người đã đi tới một đại sảnh ở tận đầu bên kia. Đại sảnh chỗ này tựa hồ như một sảnh tiếp khách, bày biện đơn giản, chỉ có mấy cái bàn, ở giữa sảnh có một cái đài cao, ngồi trên ghế chủ tọa là một lão giả tóc trắng mặc lục bào. Bên cạnh lão giả còn bày một cái ghế, một thiếu nữ mặc áo bào màu vàng ngồi trên ghế với vẻ lười nhác, nàng này khuôn mặt tinh xảo thanh thuần, dáng người mị hoặc vô cùng, đặc biệt là cặp nhũ phong cao ngất trước ngực. Chỉ có thể nói là kinh tâm động phách. Trên người nàng này luôn tỏa ra một loại mỵ ý câu người, phong tình vạn chủng, chính là Kim Tiểu Thoa.
Thạch Mục đi vào đại sảnh, đặc biệt khi nhìn thấy Kim Tiểu Thoa trên đài cao thì sắc mặt nhất thời hiện lên vẻ giật mình. Mặc dù theo lời Thanh Phong biết được nàng này tiến cử mình, chứ không ngờ giờ phút này nàng ta cũng sẽ ở đây. Kim Tiểu Thoa thấy Thạch Mục đi vào, cặp mắt đẹp mị hoặc sáng ngời, thong thả ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại, trong mắt lóe ra sắc xanh bích. Sắc mặt Thạch Mục hơi đổi. Lông tơ trên người dựng hết cả dậy, phảng phất như bị độc xà nhìn chằm chằm, trong nội tâm mãnh liệt báo động. Có điều chỉ sau một khắc. Loại cảm giác khác thường kia đã biết mất tăm trong nháy mắt, dường như vừa rồi là ảo giác của hắn vậy. Thạch Mục nhìn thoáng qua Kim Tiểu Thoa, chỉ thấy trên đài cao kia, nàng này dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn mình, trong đôi mặt đẹp kia chẳng hề có chút khác thường nào.
Trong mắt hắn thoáng qua một tia nghi hoặc, không dám nhìn nhiều, lập tức dời mắt, lại nhìn về phía lão giả tóc trắng, trong lòng cảm thấy hơi rét lạnh. Khí tức trên người lão giả cũng thâm trầm và đầy áp lực, hiển nhiên không thể đứng dưới bất cứ vị Tiên Thiên nào mà hắn đã từng gặp trước kia, mơ hồ thấy được cảm giác không khác lắm so với vị Tinh giai thuật sĩ của Hắc Ma Môn là Tạ Sư mà hắn đã từng gặp một lần.
Thạch Mục chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thu tầm mắt về, cúi đầu. Người này tất nhiên chính là Phương thượng sư trong miệng Thanh Phong, chính là vị Tinh giai thuật sĩ tọa trấn chỗ này.
"Phương thượng sư, Thạch Mục của Hắc Ma Môn đã được dẫn đến rồi." Thanh Phong cực kì cung kính với lão giả, khom người hành lễ.
Thạch Mục cũng bắt bước hành lễ.
"Không cần đa lễ đâu, đứng dậy đi!" Lão giả tóc trắng nhàn nhạt lên tiếng.
Hai người nghe nói thì đứng cả dậy.
Ánh mắt của lão giả nhìn về phía Thạch Mục, đánh giá sơ qua một cái, gật gật đầu, loại quay đầu nhìn về phía Kim Tiểu Thoa bên cạnh, nói: "Xem ra đây chính là người mà Kim sư muội giới thiệu rồi. Không tệ, pháp lực rất tinh thuần thâm hậu, nếu như trình độ chế phù thực sự cũng cao minh như trong lời đồn vậy thì chắc không có vấn đề lớn gì rồi."
"Ha ha, Phương sư huynh quá khen. Ta trước kia cũng từng quen biết với đệ tử này, khi ấy đã cảm thấy hắn khác so với những người còn lại. Gần đây nghe nói hắn học được chế phù, liền khuyên hắn đến chỗ này của ngươi chăm chỉ rèn luyện một hồi." Kim Tiểu Thoa hé miệng cười.
Thạch Mục nghe thấy lời ấy, trên mặt xẹt qua một tia ngạc nhiên. Thanh Phong bên cạnh thấy thế thì cũng lộ ra chút ngạc nhiên.
"Nếu như người không có vấn đề thì Thanh Phong, ngươi dẫn Thạch sư chất đi lĩnh một ngọc phù ra vào cấm chế, sau đó dọn dẹp lại gian thạch thất gắn biển chữ Khôn kia một chút. Từ giờ cứ để Thạch sư chất làm việc ở đó đi." Lão giả tóc trắng gật gật đầu vài cái rồi cũng không nói thêm với Kim Tiểu Thoa gì nữa mà trực tiếp ra lệnh cho Thanh Phong.
Thanh Phong nghe xong thì sắc mặt hơi biến, có chút kinh dị liếc Thạch Mục một cái, khóe miệng hơi nhúc nhích một chút, sau đó mới lên tiếng đáp lời.
"Thạch sư chất, chỉ cần ngươi chăm chỉ cố gắng ở đây, đến khi trình độ chế phù tiến cao thêm một bước nữa rồi thì sau này ta nhất định sẽ tự mình thỉnh cầu với tông môn, trực tiếp thăng ngươi lên làm đệ tử nội môn!" Kim Tiểu Thoa lúc này cũng hòa nhan duyệt sắc* nói với Thạch Mục.
*Hòa nhan duyệt sắc: Vẻ mặt ôn hòa, vui vẻ tươi tỉnh
Thạch Mục trong miệng đáp "Vâng" nhưng trong nội tâm đã có vô số ý niệm quấn quít lấy nhau.
"Vâng, đa tạ Kim trưởng lão chỉ điểm, đệ tử nhất định sẽ không phụ kì vọng của người!" Trong lòng hắn đủ mọi ý nghĩ đang xoay chuyển liên tục, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cảm kích.
"Được rồi, các ngươi đi xuống trước đi!" Lão giả tóc trắng vẫy tay nói.
Hai người bọn Thạch Mục hành lễ xong thì xoay người đi ra ngoài. Phía sau lưng Thạch Mục dường như có một ánh mắt đang nhìn vào mơ hồ, cho hắn cảm giác như kim châm vào lưng. Nhất thời hắn rảo nhanh bước chân, đi ra đại sảnh thì loại cảm giác ấy mới biến mất, không khỏi thả lỏng toàn thân. Hắn xoay người nhìn cửa đá đóng chặt, ánh mắt chớp động ghi nhớ lại rồi mới mang một bụng nghi hoặc đi theo Thanh Phong ra bên ngoài.
"Thạch sư đệ, không thể ngờ Phương thượng sư lại coi trọng ngươi như thế, lại phân cho ngươi một gian thạch thất riêng." Trên đường Thanh Phong dùng giọng điệu hâm mộ mà rằng.
"Ô, thạch thất riêng biệt ở đây hiếm lắm à?" Thạch Mục hơi không hiểu.
"Đương nhiên là vậy. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, phù sư ở đây đều là chế phù lục ở chỗ đại sảnh vừa rồi ấy, có điều như vậy sẽ rất dễ bị ảnh hưởng bởi mọi thứ bên ngoài. Về phần thạch thất riêng biệt thì tất nhiên sẽ không có vấn đề ấy rồi. Mà trong mỗi gian thạch thất riêng biệt đều được trang bị đầy đủ, trong đó còn được chính Phương trưởng lão tự tay bố trí một loại pháp trận Quy Nguyên, có ưu điểm là tăng nhanh tốc độ khôi phục pháp lực với tĩnh tâm... Cả cứ điểm này, thạch thất riêng biệt chỉ có mỗi bốn gian, vốn là do Phương thượng sư cùng với ba Phù Sư Linh giai khác trong cứ điểm dùng đấy. Có điều nửa tháng trước, một thuật sĩ Linh giai của Thiên Âm Tông ở phòng chữ Khôn kia bị điều đi, chỗ đó mới còn trống đấy!" Thanh Phong nói.
Thạch Mục thong thả gật gật đầu, trên khuôn mặt cũng không tỏ vẻ vui mừng bao nhiêu.
"Thạch sư đệ, ở trong cứ điểm này, việc được phân một thạch thất độc lập cũng là tượng trưng cho một loại thân phận, ngươi vừa đến đây đã vào thạch thất riêng ở, những người khác chỉ sợ sẽ không phục, ngươi phải chú ý một chút đấy!"
"Đa tạ Thanh sư huynh chỉ điểm." Thạch Mục chắp tay cảm ơn một tiếng.
Thanh Phong mỉm cười, không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
****
Cùng lúc đó, trong sảnh tiếp khách.
"Kim sư muội, ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, còn ngươi đừng có quên đã hứa với ta cái gì đó!" Lão giả tóc trắng lắc đầu, nói với giọng hơi bất đắc dĩ.
"Ngươi yên tâm đi, sư muội ta đã đáp ưng ngươi, tất nhiên sẽ giữ chữ tín rồi." Kim Tiểu Thoa đứng thẳng dậy, cười hì hì mà rằng.
"Mà đúng rồi, Thạch Mục này thực sự có chỗ đặc biệt gì chứ, lại khiến ngươi phải tự mình ra mặt, chuyện này cũng không giống với tính cách của ngươi." Lão giả tóc trắng liếc Kim Tiểu Thoa rồi hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi thực sự muốn biết?" Cặp mắt của Kim Tiểu Thoa chợt lóe lên, xoay người, khóe miệng lộ ra vẻ vui vẻ tà mị.
"Chuyện này... thôi bỏ đi, những chuyện riêng tư cùng ham mê cổ quái của ngươi ta cũng không muốn để ý. Có điều ta vẫn phải cảnh cáo ngươi, đừng có động vào Kha Nhi." Lão giả tóc trắng nhìn thấy nụ cười của Kim Tiểu Thoa thì cặp lông mi trắng hơi run lên một chút, lập tức đổi chủ đề, nói với vẻ tương đối nghiêm túc.
"Hì hì, ta đợt trước chỉ đi tìm nàng ta hỏi mấy việc mà thôi, hơn nữa chẳng phải không thấy gì sao? Ngươi lo lắng cái gì?" Kim Tiểu Thoa tự nhiên cười nói, toàn thân nhất thời tỏ vẻ mị hoặc vạn phần.
"Nha đầu kia có năng lực cảm ứng nguyên tố Mộc năm độ, là đệ tử thiên tài trăm năm khó gặp của bản môn, ngươi nếu có ý nghĩ gì đối với nó, đừng có trách ta thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một trận!" Lão giả tóc trắng hừ một tiếng nói.
Kim Tiểu Thoa cười khẽ hai tiếng, hiển nhiên không hề để mấy lời lão giả tóc trắng nói trong lòng.
****
Vào thời khắc này, bên ngoài sảnh chợt truyền đến tiếng ầm ĩ mơ hồ. Cặp lông mi trắng của Phương thượng sư nhíu chặt lại, đứng dậy đi về phía cửa. Con mắt Kim Tiểu Thoa chuyển một cái, giống như đã dự đoán từ trước, khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ, gót sen nhẹ bước đi theo. Hai người rất nhanh đã đến chỗ đại sảnh chế phù đang truyền ra tiếng huyên náo kia. Giờ phút này hơn hai mươi tên Phù Sư trong phòng đang vậy lại thành một vòng, không ngừng bàn tán.
Mọi người thấy hai người Phương thượng sư cùng Kim Tiểu Thoa đi tới đây thì vội vàng tránh sang một bên nhường lối. Đa số tiếng bàn tán cũng im bặt dừng lại, chỉ có một người còn không chú ý đến việc hai người họ đã tới, mặt mũi vẫn tràn đầy phẫn nộ mà lớn tiếng thét lên: "Tóm lại là, một kẻ mới đến như ngươi lại được vào gian thạch thất chữ Khôn, Khâu mỗ là ta đây sẽ là kẻ đầu tiên không đồng ý. Dựa vào cái gì mà một kẻ mới toe như người lại có thạch thất riêng biệt, những người khác lại càng không phục!"
Thạch Mục vẫn đứng thẳng tắp ở đối diện, nghe mấy lời này mà vẫn tỏ vẻ bình tĩnh dị thường, dù cho nước miếng của đối phương có sắp phun lên mặt mình thì khuôn mặt ấy vẫn không chút thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.