Quyển 2 - Chương 276: Diệu Không đại sư
Vong Ngữ
23/06/2016
"Vật ấy làm sao vậy?" Ánh mắt Thạch Mục rơi vào ngọc phiến màu đen trong tay Hầu Tái Lôi, hỏi.
“Trước đây ta từng hoài nghi miếng ngọc phiến này cũng không chỉ đơn thuần là Pháp khí dùng để ghi chép tính danh của đệ tử dự thi mà thôi, nên bỏ thời gian nghiên cứu một chút. Quả nhiên liền phát hiện trong đó có một Pháp trận đưa tin, có thể dùng để truyền lại tin tức.”
Thạch Mục nghe vậy, đuôi lông mày liền nhướn lên, dường như nghĩ đến điều gì:
“Ý của ngươi là?”
“Đúng vậy, ta vừa mới nhận được một tin tức, là từ Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo gửi tới.” Hầu Tái Lôi nói xong, trong tay liền tràn ra ánh sáng xám, ngón tay điểm vài cái lên vài chỗ trên miếng ngọc phiến đen.
Bên ngoài miếng ngọc hiện ra một quầng sáng trắng nhàn nhạt, ngưng tụ thành mấy hàng chữ nhỏ màu trắng. Ánh mắt Thạch Mục đảo qua mấy hàng chữ nhỏ. Nội dung trên đó rất đơn giản, ý bảo Hầu Tái Lôi nhanh chóng đưa những người vượt qua vòng sơ tuyển đến thành Khúc Dương. Giữa những hàng chữ toát ra một loại cảm giác cấp bách.
"Mục tiền bối, ngươi thấy việc này thế nào?” Hầu Tái Lôi thu miếng ngọc lại, hỏi.
“Xem ra là xảy ra chuyện gì rồi. Tây Hạ quốc cũng không thể an bình.” Thạch Mục nhớ lại việc ban ngày thấy Hắc Dực Sư Thứu, thở dài.
Hầu Tái Lôi chậm rãi gật đầu, hiển nhiên có cùng cái nhìn với Thạch Mục.
"Đợi đến thành Khúc Dương ngươi liền tìm một cơ hội bỏ cái thân phận sứ giả này đi.” Thạch Mục nói.
“Vâng.” Hầu Tái Lôi chần chừ một chút, nói.
Quãng thời gian này, việc thế thân sứ giả gã làm càng lúc càng quen. Loại cảm giá thân ở chức vị cao làm gã có chút hưởng thụ. Bỗng nhiên vứt bỏ nó đi làm trong lòng gã thậm chí có chút không muốn. Trong lòng gã tự giễu cười cười, vứt bỏ cái ý niệm hoang đường trong đầu này đi, thi lễ với Thạch Mục một cái rồi đi về.
“Thạch Đầu, các ngươi đang nói gì thế? Còn có đây là chỗ nào?” Thải Nhi nhìn Hầu Tái Lôi đã đi xa, nghiêng nghiêng cái cổ, hỏi.
Thạch Mục nở nụ cười một cái, nhìn thoáng qua bầu trời đầy sao, sau đó cưỡi tọa kỵ đi về. Đồng thời kể khái quát lại cho Thải Nhi nghe trong những ngày nó ngủ say đã xảy ra việc gì.
“Thì ra là thế, hóa ra trong lúc ta ngủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…” Thải Nhi nhảy lên nhảy xuống trên bờ vai Thạch Mục, hét lên.
“Nếu như hết thảy thuận lợi, không bao lâu nữa chúng ta liền có thể đến Đại lục Tây Hạ.” Thạch Mục nói.
Thải Nhi tròn xoe mắt, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn với nó. Nó nhìn về phương Tây, ánh mắt sáng trong.
. . .
Nằm giữa Vương triều Lục Sơn cùng phía Đông Nam của Cổ quốc Tây Hạ là một tiểu quốc không lớn tên là Vệ quốc. Quốc thổ Vệ quốc hẹp dài, uốn lượn, giáp với hai tỉnh Đông Lâm cùng Lâm Hợi của Cổ quốc Tây Hạ. Trong nước chỉ có một tông môn trung đẳng – Mật Chi Tông, đồng thời đây cũng là quốc giáo của Vệ quốc.
Vị trí của tông này cách Minh Nguyệt Giáo cùng Thông Thiên Giáo một khoảng cách nhất định, cộng thêm một vài nguyên nhân khác nên vẫn an bình chung sống với hai đại tông này rất nhiều năm tới giờ. Chẳng qua hôm nay, trong một thành trấn ở biên cảnh Vệ quốc, xuất hiện không ít đạo nhân mặc áo bào màu lam.
Trong những người này có Võ giả, có Thuật sĩ nhưng nhiều nhất vẫn là Võ giả. Phần lớn trên người bọn họ đều đeo các loại Pháp khí như đao, kiếm, côn, thương, tu vi từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên. Mấy cái khách sạn trong thành trấn biên cảnh Vệ quốc đều bị bọn bao hết.
Đối với loại tình huống dị thường này, vô luận là hoàng thất Vệ quốc hay Mật Chi Tông đều lựa chọn không lên tiếng, giống như không biết chút gì về việc này.
Đường biên giới tiếp giáp giữa Vệ quốc với tỉnh Đông Lâm của Cổ quốc Tây Hạ là hai mảnh sơn mạch nguy nga chạy dài không biết bao nhiêu dặm. Tại chỗ giáp giới của hai mảnh sơn mạch có một thông đạo giữa núi rộng chừng trăm trượng. Trước lối vào thông đạo là một mảnh doanh địa đóng quân, lều trại trắng xoát.
Chỗ này là đầu mối giao thông hiểm yếu, nơi duy nhất có thể từ trên mặt đất đi vào tỉnh Đông Lâm Cổ quốc Tây Hạ, quanh năm được hoàng thất Vệ quốc cùng Mật Chi Tông phái người đóng giữ. Bởi vì giữa hai nước chưa bao giờ phát sinh xung đột, cộng thêm nơi này hiểm yếu dễ thủ khó công nên quân số lưu trú tại đây càng ngày càng ít, việc canh gác trong doanh địa phần lớn cũng bị bỏ bê.
Lúc này đang vào giữa trưa, mặt trời chói chang, thiêu đốt đại địa, khiến độ nóng của mặt đất đột nhiên tăng cao, nóng hôi hổi. Một thiếu nữ dáng người yểu điệu, mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, trên mặt che lụa mỏng đang từ xa đi tới gần doanh địa giữa núi, sau lưng nàng còn quấn một cái bao bố nhỏ.
Doanh địa vốn có chút yên tĩnh chợt lóe lên một thân hình, một gã hòa thượng đầu trọc cỡ ba bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, trên đỉnh đầu có một vết sẹo chấm tròn*, bộ tăng phục màu vàng đỏ bị gã mặc chật ních, trên cổ đeo một chuỗi hạt màu đen, hạt lớn thì to cỡ nắm tay, hạt nhỏ thì lớn chừng ngón cái, mặt ngoài có từng vòng kim văn nhàn nhạt. Gã hòa thượng sờ lê cái ót trơn bóng, tiến lên vài bước, khi còn cách thiếu nữ áo lục mười trượng thì cất cao giọng nói: “Xin dừng bước!”
(trên đầu mầy vị hòa thượng hay có mấy cái dấu chấm đó, thường là 1 , 3, 6 chấm)
Thiếu nữ áo lục giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía hòa thượng béo, tốc độ ngược lại còn nhanh hơn vài phần.
"Ai, ta nói nữ oa tử, ta gọi ngươi dừng lại!" Hòa thượng béo thấy thế, vội vàng duỗi một cái tay to múp míp ra, ý bảo nàng kia dừng lại.
“Đại hòa thượng, ngươi đang nói với ta sao?” Lúc này, đôi mắt đẹp của thiếu nữ áo lục mới liếc nhìn hòa thượng béo kia một cái, hỏi ngược lại một câu, bước chân như cũ không dừng lại.
"Ta nói nữ oa tử, nơi này núi hoang rừng sâu ngươi còn thấy có ai khác hay sao?” Hòa thượng béo có chút buồn bực.
“A, ta ngừng, Đại hòa thượng, xin hỏi ngươi có gì chỉ giáo?” Thiếu nữ áo lục nói, dừng bước.
Nhưng lúc này, khoảng cách giữa nàng và hòa thượng béo còn chưa tới năm trượng.
"…Ngươi đây là muốn đi đâu?” Hòa thượng béo nhìn nhìn thiếu nữ áo lục trước mắt, gãi gãi đầu, hỏi.
“Đi Tây Hạ quốc.” Thiếu nữ đáp.
“Trở về đi.” Hòa thượng béo nói.
“Cái gì?”
“Ta bảo là ngươi trở về đi.”
“Vì sao? Ta nhớ rõ Vệ quốc cũng không cấm người tiến vào Tây Hạ quốc mà?”
“Đúng là không có. Nhưng ngày nay chỗ đó rất loạn, khắp nơi đều là Cương thi, Khô lâu, sơn tặc giặc cướp, ngươi một đại cô nương nũng nịu đi đến đó làm cái gì?”
"Ta cam tâm tình nguyện."
"…"
"Không có chuyện gì, thỉnh cầu đại sư tránh một chút, ta đang vội chạy đi.” Thiếu nữ áo lục nói xong, liền muốn lách người đi qua hòa thượng béo.
“Ai, nói thiệt cho ngươi biết, ngươi đừng đi Tây Hạ quốc nữa. Nhìn ngươi như vậy hẳn là vừa mới từ Kinh Mặc Trấn tới đây phải không? Không nhìn thấy trong trấn có gì khác thường sao?” Hòa thượng béo thở dài, nói.
Thiếu nữ áo lục nghe vậy, liền dừng bước, đôi mắt đẹp chuyển một cái nhìn về phía hòa thượng béo.
“Chỗ đó sắp đại loạn đến nơi rồi. Đến lúc đó nếu có điều gì không hay xảy đến với ngươi nữ oa tử này thì đó chính là lỗi của bần tăng đây.” Hòa thượng béo nói xong liền chắp tay trước ngực niệm một câu Phật hiệu.
“Đa tạ đại sư đã báo cho, nhưng tiểu nữ có chuyện quan trọng không thể không đi Tây Hạ quốc.” Thiếu nữ áo lục thi lễ với hòa thượng béo một cái, liền cất bước đi ngang qua hòa thượng, tiến đến thông đạo giữa núi.
Kết quả nàng vừa mới bước ra vài bước, trước người chợt nhoáng lên một cái bóng vàng. Hòa thượng béo giống như dùng thuấn di, lần nữa chắn trước mặt thiếu nữ áo lục.
“Đại sư, ngươi đây là có ý gì?” Đôi mày thanh tú của thiếu nữ nhăn lại, hỏi.
"Nữ oa tử, nếu ngươi nhất định muốn tiến vào Tây Hạ quốc, vậy trước tiên phải qua cửa ải này của bần tăng. Chỉ cần ngươi có thể đánh trúng bần tăng một cái, hoặc chạm đến một mảnh góc áo của bần tăng, liền coi như vượt qua kiểm tra.” Hòa thượng béo nói.
"Tốt!"
Thiếu nữ áo lục vừa dứt lời, từ trên người nàng chợt bốc lên một cỗ khí tức không thua Võ giả Tiên Thiên, thân hình nghiêng về phía trước, một tay nhanh như chớp chộp về phía hòa thượng béo.
“Ái dzồ, ngươi nữ oa tử này chưa gì nói đánh đã đánh, không cho bần tăng một chút thời gian chuẩn bị!” Hòa thượng béo sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng thân thể to mọng béo ú lại hơi lệch đi, vừa lúc tránh thoát một trảo nhanh như tia chớp của thiếu nữ.
Nhưng ngay sau đó, quyền phong ập tới, lại là một quyền lấy một góc độ xảo trá vung đến. Chẳng qua thân hình của hòa thượng béo linh động cực kỳ, một lần nữa hơi lệch sang một bên, liền tránh khỏi.
“Đại sư cẩn thận rồi!” Lông mày thiếu nữ áo lục khẽ nhíu chặt, nũng nịu hô lên một tiếng, khí tức trên thân dâng cao, song quyền được bao bọc bởi một đoàn ánh sáng màu lam.Quần áo nàng phiêu động tung bay, cả người tản mát ra trận trận chấn động thuộc tính Thủy mãnh liệt.
Một khắc sau, tốc độ của song quyền chợt tăng lên gấp bội, nhoáng lên một cái liền biến thành hơn mười quyền ảnh màu lam, đổ ập về phía hòa thượng béo.
Trên mặt hòa thượng béo lộ ra vẻ thất kinh, trong lúc chớp động thân hình cho vài phần cảm giác bối rối nhưng vẫn vừa đúng tránh thoát được tất cả công kích của thiếu nữ áo lục, đến một mảnh tay áo cũng không bị chạm đến.
Nhưng đúng vào lúc này, thiếu nữ áo lục chợt thò tay kéo lụa mỏng trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc vô cùng mịn màng, đúng là Chung Tú. Giờ phút này, quanh thân nàng bùng lên ánh sáng màu lam, nàng hé miệng, phun ra một cỗ chấn động vô thanh. Trong chốc lát, ánh sáng màu lam quanh thân hóa thành một màn mưa ánh sáng màu lam dày đặc, lấy Chung Tú làm trung tâm, khuếch tán ra bên ngoài, hóa thành một mảnh thủy quang mù mịt màu xanh. Trong thủy quang, từng cơn sóng nước gần như trong suốt màu lam nhạt lăn tăn nổi lên, cuốn thẳng đến chỗ hòa thượng béo, tốc độ cực kỳ kinh người.
"Bích Âm Vạn Ba Công!"
Hòa thượng béo quát to một tiếng, thân hình giống như bay nhanh chóng thối lui về sau, nhưng đúng là vẫn còn chậm một bước, bị sóng nước màu lam nhạt lan đến, hai mắt hòa thượng lập tức hiện lên một tia mê ly.
Đúng vào lúc này, thân hình Chung Tu lướt tới, đánh ra một quyền về phía ngực hòa thượng béo. Nhưng đợi đến thời điểm quyền ảnh chạm đến lồng ngực hòa thượng béo, trong mắt nàng lộ vẻ chần chờ, cứng rắn giảm đi chin thành lực đạo. Quyền ảnh với một phần lực đạo tiếp tục tiến lên, đập vào ngực hòa thượng béo. Chẳng qua trong chưa đầy một hơi thở này, ánh mắt hòa thượng béo trong nháy mắt trở nên thanh minh, thân hình lập tức nhoáng lên, một khắc sau đã xuất hiện ở cách đó mấy trượng, làm cho một quyền của Chung Tú đập vào khoảng không
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, hù chết bần tăng rồi!" Hòa thượng béo vừa mới đứng vững thân hình, vội vàng dùng bàn tay to múp míp vỗ vỗ ngực, một bộ còn chưa hết sợ.
Lúc này, thủy quang mù mịt màu xanh vốn đang tản đầy trời chợt như kình ngư hấp thủy, cuồn cuộn quay về, chui vào Thiên Linh Cái của Chung Tú, biến mất không thấy gì nữa. Chẳng qua sắc mặt Chung Tú lúc này hơi hơi trắng bệch.
Nàng dường như có chút ngoài ý muốn, đang muốn mở miệng nói gì đó thì thanh âm của hòa thượng béo lại lần nữa vang lên:
“Diệu tai! Diệu tai! Huyết mạch Phượng Âm tam phẩm, xứng Bích Âm Vạn Ba Công, quả nhiên là ông trời tác hợp cho! Không nghĩ tới nữ oa tử tuổi còn trẻ mà đã có tạo hóa như vậy, càng khó hơn là tâm địa rất thiện lương. Cũng được, bần tăng để người đi vào Tây Hạ quốc đi.”
Hòa thượng béo rung đùi đắc ý, tấm tắc kêu kỳ lạ, nói.
“Tu vi đại sư cao thâm, không biết xưng hô thế nào?” Chung Tú hỏi.
“Bần tăng Diệu Không, đừng gọi ta là đại sư cái gì. Đúng rồi, cái gọi là ngàn dặm gặp chính là hữu duyên, cho ngươi vật này.” Hòa thượng béo cười ha ha, một tay khẽ lật, trong tay liền nhiều ra một hạt châu màu đen to cỡ ngón cái, vứt cho Chung Tú.
“Ta sao có thể lấy đồ của đại sư được!” Chung Tú cả kinh, theo bản năng tiếp được hạt châu màu đen. Hạt châu vào tay cho cảm giác ôn nhuận như ngọc, trong đó như ẩn chứa năng lượng kỳ dị nào đó, quét sạch mọi phức tạp quấy nhiễu lòng người, trong nháy mắt bình tâm tĩnh thần.
“Cho ngươi thì ngươi cầm đi. Tốt rồi, ta muốn đi ngủ, nữ oa tử ngươi tự tiện đi.” Chữ cuối vừa rơi xuống, hòa thượng béo đã không thấy tung tích.
"Chung Tú đa tạ Diệu Không đại sư!"
Chung Tú mờ mịt nhìn chung quanh, chần chờ một chút, cung kính cao giọng nói một câu như vậy.
Sau đó, nàng cũng không dò xét cẩn thận hạt châu trong tay mà đem nó cất kỹ bên người, mắt nhìn thông đạo giữa núi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ kiên định.
“Trước đây ta từng hoài nghi miếng ngọc phiến này cũng không chỉ đơn thuần là Pháp khí dùng để ghi chép tính danh của đệ tử dự thi mà thôi, nên bỏ thời gian nghiên cứu một chút. Quả nhiên liền phát hiện trong đó có một Pháp trận đưa tin, có thể dùng để truyền lại tin tức.”
Thạch Mục nghe vậy, đuôi lông mày liền nhướn lên, dường như nghĩ đến điều gì:
“Ý của ngươi là?”
“Đúng vậy, ta vừa mới nhận được một tin tức, là từ Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo gửi tới.” Hầu Tái Lôi nói xong, trong tay liền tràn ra ánh sáng xám, ngón tay điểm vài cái lên vài chỗ trên miếng ngọc phiến đen.
Bên ngoài miếng ngọc hiện ra một quầng sáng trắng nhàn nhạt, ngưng tụ thành mấy hàng chữ nhỏ màu trắng. Ánh mắt Thạch Mục đảo qua mấy hàng chữ nhỏ. Nội dung trên đó rất đơn giản, ý bảo Hầu Tái Lôi nhanh chóng đưa những người vượt qua vòng sơ tuyển đến thành Khúc Dương. Giữa những hàng chữ toát ra một loại cảm giác cấp bách.
"Mục tiền bối, ngươi thấy việc này thế nào?” Hầu Tái Lôi thu miếng ngọc lại, hỏi.
“Xem ra là xảy ra chuyện gì rồi. Tây Hạ quốc cũng không thể an bình.” Thạch Mục nhớ lại việc ban ngày thấy Hắc Dực Sư Thứu, thở dài.
Hầu Tái Lôi chậm rãi gật đầu, hiển nhiên có cùng cái nhìn với Thạch Mục.
"Đợi đến thành Khúc Dương ngươi liền tìm một cơ hội bỏ cái thân phận sứ giả này đi.” Thạch Mục nói.
“Vâng.” Hầu Tái Lôi chần chừ một chút, nói.
Quãng thời gian này, việc thế thân sứ giả gã làm càng lúc càng quen. Loại cảm giá thân ở chức vị cao làm gã có chút hưởng thụ. Bỗng nhiên vứt bỏ nó đi làm trong lòng gã thậm chí có chút không muốn. Trong lòng gã tự giễu cười cười, vứt bỏ cái ý niệm hoang đường trong đầu này đi, thi lễ với Thạch Mục một cái rồi đi về.
“Thạch Đầu, các ngươi đang nói gì thế? Còn có đây là chỗ nào?” Thải Nhi nhìn Hầu Tái Lôi đã đi xa, nghiêng nghiêng cái cổ, hỏi.
Thạch Mục nở nụ cười một cái, nhìn thoáng qua bầu trời đầy sao, sau đó cưỡi tọa kỵ đi về. Đồng thời kể khái quát lại cho Thải Nhi nghe trong những ngày nó ngủ say đã xảy ra việc gì.
“Thì ra là thế, hóa ra trong lúc ta ngủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…” Thải Nhi nhảy lên nhảy xuống trên bờ vai Thạch Mục, hét lên.
“Nếu như hết thảy thuận lợi, không bao lâu nữa chúng ta liền có thể đến Đại lục Tây Hạ.” Thạch Mục nói.
Thải Nhi tròn xoe mắt, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn với nó. Nó nhìn về phương Tây, ánh mắt sáng trong.
. . .
Nằm giữa Vương triều Lục Sơn cùng phía Đông Nam của Cổ quốc Tây Hạ là một tiểu quốc không lớn tên là Vệ quốc. Quốc thổ Vệ quốc hẹp dài, uốn lượn, giáp với hai tỉnh Đông Lâm cùng Lâm Hợi của Cổ quốc Tây Hạ. Trong nước chỉ có một tông môn trung đẳng – Mật Chi Tông, đồng thời đây cũng là quốc giáo của Vệ quốc.
Vị trí của tông này cách Minh Nguyệt Giáo cùng Thông Thiên Giáo một khoảng cách nhất định, cộng thêm một vài nguyên nhân khác nên vẫn an bình chung sống với hai đại tông này rất nhiều năm tới giờ. Chẳng qua hôm nay, trong một thành trấn ở biên cảnh Vệ quốc, xuất hiện không ít đạo nhân mặc áo bào màu lam.
Trong những người này có Võ giả, có Thuật sĩ nhưng nhiều nhất vẫn là Võ giả. Phần lớn trên người bọn họ đều đeo các loại Pháp khí như đao, kiếm, côn, thương, tu vi từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên. Mấy cái khách sạn trong thành trấn biên cảnh Vệ quốc đều bị bọn bao hết.
Đối với loại tình huống dị thường này, vô luận là hoàng thất Vệ quốc hay Mật Chi Tông đều lựa chọn không lên tiếng, giống như không biết chút gì về việc này.
Đường biên giới tiếp giáp giữa Vệ quốc với tỉnh Đông Lâm của Cổ quốc Tây Hạ là hai mảnh sơn mạch nguy nga chạy dài không biết bao nhiêu dặm. Tại chỗ giáp giới của hai mảnh sơn mạch có một thông đạo giữa núi rộng chừng trăm trượng. Trước lối vào thông đạo là một mảnh doanh địa đóng quân, lều trại trắng xoát.
Chỗ này là đầu mối giao thông hiểm yếu, nơi duy nhất có thể từ trên mặt đất đi vào tỉnh Đông Lâm Cổ quốc Tây Hạ, quanh năm được hoàng thất Vệ quốc cùng Mật Chi Tông phái người đóng giữ. Bởi vì giữa hai nước chưa bao giờ phát sinh xung đột, cộng thêm nơi này hiểm yếu dễ thủ khó công nên quân số lưu trú tại đây càng ngày càng ít, việc canh gác trong doanh địa phần lớn cũng bị bỏ bê.
Lúc này đang vào giữa trưa, mặt trời chói chang, thiêu đốt đại địa, khiến độ nóng của mặt đất đột nhiên tăng cao, nóng hôi hổi. Một thiếu nữ dáng người yểu điệu, mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, trên mặt che lụa mỏng đang từ xa đi tới gần doanh địa giữa núi, sau lưng nàng còn quấn một cái bao bố nhỏ.
Doanh địa vốn có chút yên tĩnh chợt lóe lên một thân hình, một gã hòa thượng đầu trọc cỡ ba bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, trên đỉnh đầu có một vết sẹo chấm tròn*, bộ tăng phục màu vàng đỏ bị gã mặc chật ních, trên cổ đeo một chuỗi hạt màu đen, hạt lớn thì to cỡ nắm tay, hạt nhỏ thì lớn chừng ngón cái, mặt ngoài có từng vòng kim văn nhàn nhạt. Gã hòa thượng sờ lê cái ót trơn bóng, tiến lên vài bước, khi còn cách thiếu nữ áo lục mười trượng thì cất cao giọng nói: “Xin dừng bước!”
(trên đầu mầy vị hòa thượng hay có mấy cái dấu chấm đó, thường là 1 , 3, 6 chấm)
Thiếu nữ áo lục giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía hòa thượng béo, tốc độ ngược lại còn nhanh hơn vài phần.
"Ai, ta nói nữ oa tử, ta gọi ngươi dừng lại!" Hòa thượng béo thấy thế, vội vàng duỗi một cái tay to múp míp ra, ý bảo nàng kia dừng lại.
“Đại hòa thượng, ngươi đang nói với ta sao?” Lúc này, đôi mắt đẹp của thiếu nữ áo lục mới liếc nhìn hòa thượng béo kia một cái, hỏi ngược lại một câu, bước chân như cũ không dừng lại.
"Ta nói nữ oa tử, nơi này núi hoang rừng sâu ngươi còn thấy có ai khác hay sao?” Hòa thượng béo có chút buồn bực.
“A, ta ngừng, Đại hòa thượng, xin hỏi ngươi có gì chỉ giáo?” Thiếu nữ áo lục nói, dừng bước.
Nhưng lúc này, khoảng cách giữa nàng và hòa thượng béo còn chưa tới năm trượng.
"…Ngươi đây là muốn đi đâu?” Hòa thượng béo nhìn nhìn thiếu nữ áo lục trước mắt, gãi gãi đầu, hỏi.
“Đi Tây Hạ quốc.” Thiếu nữ đáp.
“Trở về đi.” Hòa thượng béo nói.
“Cái gì?”
“Ta bảo là ngươi trở về đi.”
“Vì sao? Ta nhớ rõ Vệ quốc cũng không cấm người tiến vào Tây Hạ quốc mà?”
“Đúng là không có. Nhưng ngày nay chỗ đó rất loạn, khắp nơi đều là Cương thi, Khô lâu, sơn tặc giặc cướp, ngươi một đại cô nương nũng nịu đi đến đó làm cái gì?”
"Ta cam tâm tình nguyện."
"…"
"Không có chuyện gì, thỉnh cầu đại sư tránh một chút, ta đang vội chạy đi.” Thiếu nữ áo lục nói xong, liền muốn lách người đi qua hòa thượng béo.
“Ai, nói thiệt cho ngươi biết, ngươi đừng đi Tây Hạ quốc nữa. Nhìn ngươi như vậy hẳn là vừa mới từ Kinh Mặc Trấn tới đây phải không? Không nhìn thấy trong trấn có gì khác thường sao?” Hòa thượng béo thở dài, nói.
Thiếu nữ áo lục nghe vậy, liền dừng bước, đôi mắt đẹp chuyển một cái nhìn về phía hòa thượng béo.
“Chỗ đó sắp đại loạn đến nơi rồi. Đến lúc đó nếu có điều gì không hay xảy đến với ngươi nữ oa tử này thì đó chính là lỗi của bần tăng đây.” Hòa thượng béo nói xong liền chắp tay trước ngực niệm một câu Phật hiệu.
“Đa tạ đại sư đã báo cho, nhưng tiểu nữ có chuyện quan trọng không thể không đi Tây Hạ quốc.” Thiếu nữ áo lục thi lễ với hòa thượng béo một cái, liền cất bước đi ngang qua hòa thượng, tiến đến thông đạo giữa núi.
Kết quả nàng vừa mới bước ra vài bước, trước người chợt nhoáng lên một cái bóng vàng. Hòa thượng béo giống như dùng thuấn di, lần nữa chắn trước mặt thiếu nữ áo lục.
“Đại sư, ngươi đây là có ý gì?” Đôi mày thanh tú của thiếu nữ nhăn lại, hỏi.
"Nữ oa tử, nếu ngươi nhất định muốn tiến vào Tây Hạ quốc, vậy trước tiên phải qua cửa ải này của bần tăng. Chỉ cần ngươi có thể đánh trúng bần tăng một cái, hoặc chạm đến một mảnh góc áo của bần tăng, liền coi như vượt qua kiểm tra.” Hòa thượng béo nói.
"Tốt!"
Thiếu nữ áo lục vừa dứt lời, từ trên người nàng chợt bốc lên một cỗ khí tức không thua Võ giả Tiên Thiên, thân hình nghiêng về phía trước, một tay nhanh như chớp chộp về phía hòa thượng béo.
“Ái dzồ, ngươi nữ oa tử này chưa gì nói đánh đã đánh, không cho bần tăng một chút thời gian chuẩn bị!” Hòa thượng béo sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng thân thể to mọng béo ú lại hơi lệch đi, vừa lúc tránh thoát một trảo nhanh như tia chớp của thiếu nữ.
Nhưng ngay sau đó, quyền phong ập tới, lại là một quyền lấy một góc độ xảo trá vung đến. Chẳng qua thân hình của hòa thượng béo linh động cực kỳ, một lần nữa hơi lệch sang một bên, liền tránh khỏi.
“Đại sư cẩn thận rồi!” Lông mày thiếu nữ áo lục khẽ nhíu chặt, nũng nịu hô lên một tiếng, khí tức trên thân dâng cao, song quyền được bao bọc bởi một đoàn ánh sáng màu lam.Quần áo nàng phiêu động tung bay, cả người tản mát ra trận trận chấn động thuộc tính Thủy mãnh liệt.
Một khắc sau, tốc độ của song quyền chợt tăng lên gấp bội, nhoáng lên một cái liền biến thành hơn mười quyền ảnh màu lam, đổ ập về phía hòa thượng béo.
Trên mặt hòa thượng béo lộ ra vẻ thất kinh, trong lúc chớp động thân hình cho vài phần cảm giác bối rối nhưng vẫn vừa đúng tránh thoát được tất cả công kích của thiếu nữ áo lục, đến một mảnh tay áo cũng không bị chạm đến.
Nhưng đúng vào lúc này, thiếu nữ áo lục chợt thò tay kéo lụa mỏng trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc vô cùng mịn màng, đúng là Chung Tú. Giờ phút này, quanh thân nàng bùng lên ánh sáng màu lam, nàng hé miệng, phun ra một cỗ chấn động vô thanh. Trong chốc lát, ánh sáng màu lam quanh thân hóa thành một màn mưa ánh sáng màu lam dày đặc, lấy Chung Tú làm trung tâm, khuếch tán ra bên ngoài, hóa thành một mảnh thủy quang mù mịt màu xanh. Trong thủy quang, từng cơn sóng nước gần như trong suốt màu lam nhạt lăn tăn nổi lên, cuốn thẳng đến chỗ hòa thượng béo, tốc độ cực kỳ kinh người.
"Bích Âm Vạn Ba Công!"
Hòa thượng béo quát to một tiếng, thân hình giống như bay nhanh chóng thối lui về sau, nhưng đúng là vẫn còn chậm một bước, bị sóng nước màu lam nhạt lan đến, hai mắt hòa thượng lập tức hiện lên một tia mê ly.
Đúng vào lúc này, thân hình Chung Tu lướt tới, đánh ra một quyền về phía ngực hòa thượng béo. Nhưng đợi đến thời điểm quyền ảnh chạm đến lồng ngực hòa thượng béo, trong mắt nàng lộ vẻ chần chờ, cứng rắn giảm đi chin thành lực đạo. Quyền ảnh với một phần lực đạo tiếp tục tiến lên, đập vào ngực hòa thượng béo. Chẳng qua trong chưa đầy một hơi thở này, ánh mắt hòa thượng béo trong nháy mắt trở nên thanh minh, thân hình lập tức nhoáng lên, một khắc sau đã xuất hiện ở cách đó mấy trượng, làm cho một quyền của Chung Tú đập vào khoảng không
"Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, hù chết bần tăng rồi!" Hòa thượng béo vừa mới đứng vững thân hình, vội vàng dùng bàn tay to múp míp vỗ vỗ ngực, một bộ còn chưa hết sợ.
Lúc này, thủy quang mù mịt màu xanh vốn đang tản đầy trời chợt như kình ngư hấp thủy, cuồn cuộn quay về, chui vào Thiên Linh Cái của Chung Tú, biến mất không thấy gì nữa. Chẳng qua sắc mặt Chung Tú lúc này hơi hơi trắng bệch.
Nàng dường như có chút ngoài ý muốn, đang muốn mở miệng nói gì đó thì thanh âm của hòa thượng béo lại lần nữa vang lên:
“Diệu tai! Diệu tai! Huyết mạch Phượng Âm tam phẩm, xứng Bích Âm Vạn Ba Công, quả nhiên là ông trời tác hợp cho! Không nghĩ tới nữ oa tử tuổi còn trẻ mà đã có tạo hóa như vậy, càng khó hơn là tâm địa rất thiện lương. Cũng được, bần tăng để người đi vào Tây Hạ quốc đi.”
Hòa thượng béo rung đùi đắc ý, tấm tắc kêu kỳ lạ, nói.
“Tu vi đại sư cao thâm, không biết xưng hô thế nào?” Chung Tú hỏi.
“Bần tăng Diệu Không, đừng gọi ta là đại sư cái gì. Đúng rồi, cái gọi là ngàn dặm gặp chính là hữu duyên, cho ngươi vật này.” Hòa thượng béo cười ha ha, một tay khẽ lật, trong tay liền nhiều ra một hạt châu màu đen to cỡ ngón cái, vứt cho Chung Tú.
“Ta sao có thể lấy đồ của đại sư được!” Chung Tú cả kinh, theo bản năng tiếp được hạt châu màu đen. Hạt châu vào tay cho cảm giác ôn nhuận như ngọc, trong đó như ẩn chứa năng lượng kỳ dị nào đó, quét sạch mọi phức tạp quấy nhiễu lòng người, trong nháy mắt bình tâm tĩnh thần.
“Cho ngươi thì ngươi cầm đi. Tốt rồi, ta muốn đi ngủ, nữ oa tử ngươi tự tiện đi.” Chữ cuối vừa rơi xuống, hòa thượng béo đã không thấy tung tích.
"Chung Tú đa tạ Diệu Không đại sư!"
Chung Tú mờ mịt nhìn chung quanh, chần chờ một chút, cung kính cao giọng nói một câu như vậy.
Sau đó, nàng cũng không dò xét cẩn thận hạt châu trong tay mà đem nó cất kỹ bên người, mắt nhìn thông đạo giữa núi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.