Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 382: Điều kiện trao đổi

Vong Ngữ

08/09/2016

"Thạch huynh, có tin tốt!" Dư Ý đi vào phòng, giọng nói có chút hưng phấn.

“Có tin gì về Dung Nham Trì rồi à?” Thạch Mục hỏi.

“Ta vừa đi nghe ngóng một vòng xung quanh đây, trước mắt Phủ Thành chủ không có thừa Dung Nham Trì cho bên ngoài thuê nhưng hôm nay ta vừa đi gặp một người, chính là vị Chấp sự ở Tiên Hỏa Cư trong Xích Viêm Điện mà chúng ta đã gặp kia. Hắn nói trong mười cái Dung Nham Trì thuộc danh nghĩa của Tiên Hỏa Cư có một cái vì hỏa mạch dưới đất bất ổn nên vẫn chưa được kiến tạo thành phòng luyện khí, hiện đang để không.” Dư Ý nói tiếp.

“Vậy Tiên Hỏa Cư có định cho thuê cái Dung Nham Trì đó không?” Mắt Thạch Mục sáng lên, hỏi.

“Vị Chấp sự kia nói hắn có thể cân nhắc thử xem. Nhưng để trao đổi, chúng ta cần đồng ý một điều kiện với bọn họ.” Dư Ý nói.

"Điều kiện gì, nói nghe một chút." Thạch Mục hỏi, nhưng trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Có điều kiện là tốt rồi, như vậy chuyện còn có đường thương lượng.

“Bọn hắn cần một viên Yêu đan Hỏa Quan Yêu Xà.” Dư Ý do dự một chút, nói.

"Hỏa Quan Yêu Xà?" Thần tình Thạch Mục khẽ giật mình, loại Yêu thú này hắn chưa nghe qua bao giờ.

“Đây là một loại Yêu thú Địa giai chỉ có ở một chỗ sâu trong Thập Vạn Hỏa Sơn. Mà sơn cốc chỗ bọn nó chiếm giữ quanh năm sẽ tràn ngập Hỏa chướng. Người bình thường căn bản không tài nào đến gần được. Nhung Thạch huynh ngươi có biện pháp khắc chế độc vụ hỏa chướng, lẻn vào trong đó chắc không có vấn đề gì.” Dư Ý nói.

Thạch Mục chậm rãi gật đầu, có tay trái đặc biệt, độc vụ hỏa chướng xem như cũng không uy hiếp gì được hắn nhưng hoàn cảnh như vậy lại rất có lợi với loại Yêu thú có thuộc tính Hỏa. Nhưng chỉ cần hắn cẩn thận một chút, chắc cũng không khó tìm được một con Hỏa Quan Yêu Xà Địa giai sơ kỳ.

“Mà người của Tiên Hỏa Cư cần Yêu đan của Hỏa Quan Yêu Xà làm gì vậy?” Thạch Mục suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.

“Điều này thì Thạch huynh cứ yên tâm đi. Đây thật ra cũng chẳng phải bí mật gì, người trong thành Xích Viêm đều biết, đoạn thời gian trước, con trai của Công Tây tiên sinh của Tiên Hỏa Cư bị bệnh nặng, cần Yêu Đan của một loại Yêu thú lợi hại trong Thập Vạn Hỏa Sơn làm thuốc dẫn mới có thể giữ mạng. Từ mấy tháng trước Tiên Hỏa Cư cũng đã treo thưởng, bất cứ kẻ nào có thể lấy được Yêu đan này đều có thể đạt được trọng thưởng của Tiên Hỏa Cư. Ta cảm thấy với thực lực của Thạch huynh, có lẽ sẽ lấy được Yêu đan kia, nên mới thử đi đề nghị thuê Dung Nham Trì với tên Chấp sự của Tiên Hỏa Cư.” Dường như nhìn ra sự băn khoăn của Thạch Mục, Dư Ý giải thích.

“Hóa ra là vậy, vì chuyện của ta, thật khiến Dư huynh phí tâm rồi.” Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt hơi ngưng, nói.

"Thạch huynh khách khí." Dư Ý liền vội vàng khoát tay nói.

“Cũng không phải tại hạ không tin Dư huynh nhưng mà việc này trọng đại, ta hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với người của Tiên Hỏa Cư được chứ?” Thạch Mục nói.

“Điều này đương nhiên là được. Nếu Thạch huynh đồng ý tiếp nhiệm vụ này, ta sẽ liên lạc ngay với người của Tiên Hỏa Cư.” Dư Ý vui vẻ, nói xong vội đứng lên, hấp tấp đi ra ngoài.

“Thạch Đầu, tên Dư Ý này đúng là rất nhiệt tình với chuyện của ngươi đó.” Nhìn bóng Dư Ý đã ra khỏi tiểu viện, Thải nhi như có thâm ý, nói.

“Có lẽ nếu ta hoàn thành được nhiệm vụ này thì hắn cũng có thể vớt được chỗ tốt gì từ trong đó. Nhưng điều này cũng chẳng sao cả, chỉ cần thuận lợi thuê được Dung Nham Trì thì đây đều là việc nhỏ thôi.” Thạch Mục nói.

Thạch Mục nói xong, lại lật tay lấy ra bản điển tịch lúc nãy, tiếp tục đọc.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Thạch Mục cùng đi với Dư Ý tới một con đường phồn hoa.

Hai bên đường là các loại cửa hàng sang quý, người qua lại trên đường nối liền không dứt. Hai người dừng bước trước một tòa lầu các năm tầng hoa mỹ. Lầu các có tưởng trắng ngói đỏ, đại môn mở rộng, sảnh ngoài rộng lớn, nhìn lên vô cùng đại khí. Trên cửa treo một tấm biển màu đen có chữ vàng ghi 'Tiên Hỏa Cư'.

Trên con phố phồn hoa này, cửa hàng Tiên Hoa Cư khiến người ta có cảm giác như nó là một con hạc lạc giữa bầy gà.

Thạch Mục và Dư Ý dừng lại một lát trước cửa ra vào, sau đó liền cất bước đi vào.



Vừa bước chân qua khỏi cửa đã thấy mình đang đứng trong một căn phòng rất lớn, diện tích vô cùng rộng, chừng hai ba mươi trượng. Từng hàng giá bạch ngọc dài được xếp đặt ngay ngắn trong đó. Trên các giá xếp đầy các loại vũ khí lấp lánh ánh hào quang, có tới mấy trăm kiện. Mỗi kiện này không ngờ đều là Pháp Khí, thoạt nhìn phải từ trung trai trở lên.

Sinh ý trong tiệm rất hưng thịnh, bên cạnh mỗi cái giá đều đứng một người hầu mặc áo xanh, đang giảng giải các tính năng ưu khuyết của các loại vũ khí trên kệ cho khách nhân.

Thạch Mục hít nhẹ một hơi, âm thầm cảm thán sự giàu có hùng mạnh của Tiên Hỏa Cư.

“Hai vị tiền bối muốn mua loại Pháp Khí gì? Tại hạ sẽ giới thiệu một chút cho hai vị.” Một người hầu mặc áo xanh đi tới, trên mặt bày ra nụ cười thương hiệu đặc trưng.

“Chúng ta tới đây không phải để mua vũ khí.” Dư Ý nói, từ trong lòng ngực móc ra một Ngọc phủ màu đỏ, trình ra.

“Thì ra là khách quý đã đến, mời hai vị đi theo ta.” Người hầu áo xanh thấy vậy, cung kính nói, dẫn hai người đi lên lầu.

Tầng hai đại khái là một gian triển lãm nhỏ, bên trong cũng xếp mấy cái giá gỗ. Chẳng qua những cái giá gỗ này đều được Cấm chế của Pháp trận bao phủ lấy, trên kệ xếp từng kiện từng kiện Linh Khí, phải có tới hai ba mươi kiện.

Trong sảnh triển lãm, có bốn năm người đang vừa đi vừa nhìn, từ dáng vẻ cử chỉ của những người này liền biết thân phận của họ không tầm thường.

Trong lòng Thạch Mục khẽ động, lại có thêm một nhận thức mới về thực lực của Tiên Hỏa Cư.

Ba người không dừng lại ở lầu hai mà đi thẳng lên lầu ba, tiến vào một cái sảnh nhỏ riêng biệt.

“Xin hai vị khách quý chờ ở đây trong một chốc.” Người hầu áo xanh dâng lên hai ly linh trà cho hai người rồi bước nhanh ra ngoài.

Thạch Mục và Dư Ý trầm mặc ngồi, cả hai đều không nói gì.

Một lát sau, cửa sảnh bị đẩy ra, một lão giả mặc áo đen bước đến. Thoạt nhìn người này khoảng năm, sáu mươi tuổi. Trên mặt có một chút nếp nhăn nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng, tay chân thô to. Bàn tay dường như thường xuyên tiếp xúc lò lửa nên có chút khô héo.

Lão giả áo đen đứng nghiêm thân mình, ánh mắt lão lợi hại, khí tức tản mát ra chứng tỏ đây là một tồn tại Địa giai. Đi theo bên cạnh lão giả áo đen là một người trung niên mặc áo bào đỏ, đúng là vị Chấp sự ở Tiên Hỏa Cư, Xích Viêm Điện ngày hôm qua.

“Công Tây đại sư! Vạn chấp sự!” Dư Ý thấy lão giả áo đen đi vào liền vội vàng đứng lên, khuôn mặt lộ ra thần sắc cung kính.

Thạch Mục cũng cùng đứng lên, nhìn về phía lão giả áo đen.

Lão giả áo đen liếc nhìn Dư Ý một cái rồi chuyển ánh mắt sang Thạch Mục, bắt đầu cao thấp đánh giá hắn một cái, chân mày cau lại.

“Đây chính là người mà ngươi đã nói với ta? Hắn chỉ có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ, làm sao có thể được việc? Vạn tiểu tử, ngươi định đùa với lão phu sao?” Lão giả áo đen nhìn về phía người trung niên áo đỏ, giọng hơi trầm xuống, hỏi.

Người trung niên mặc áo bào đỏ nhìn về phía Thạch Mục, trong lòng cũng có chút căm tức, y trừng Dư Ý một cái, mở miệng hỏi:

“Dư huynh, chuyện này là thế nào? Hôm qua không phải ngươi đã nói đã tìm được cao thủ, nắm chắc năm thành có thể lấy được Yêu đan của Hỏa Quan Yêu Xà sao?”

“Tại hạ không dám nói bậy, vị Thạch đạo hữu này là hảo hữu của tại hạ. Tuy tu vi của hắn chỉ có Tiên Thiên hậu kỳ nhưng thực lực cường đại. Hôm qua tại hạ tận mắt thấy hắn một thân một mình đánh chết một con Xích Dực Yêu Hổ một cách vô cùng đơn giản. Hơn nữa Thạch huynh còn có thủ đoạn có thể khắc chế được độc vụ hỏa chướng, tất nhiên có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.” Dư Ý vội nói.

“Đánh chết Xích Dực Yêu Hổ!” Vừa nghe xong, lão giả áo đen và người trung niên áo đỏ hoài nghi nhìn Thạch Mục một cái.

“Vị đạo hữu này, ngươi có gì để chứng minh điều vừa nói không?” Ánh mắt người trung niên áo đỏ nhìn về phía Thạch Mục mang thêm vài phần thăm dò, hỏi.



Thạch Mục cũng không nói thêm gì, chỉ vung tay lên, trước người nhiều hơn một quả Yêu đan màu đỏ thẫm. Yêu đan tản mát ra trận trận dao động nguyên khí cường đại, đây đúng là Yêu đan của Xích Dực Yêu Hổ.

Vẻ mặt hai người lão giả áo đen hơi đổi, nhưng đôi lông mày đang nhíu chặt của vị lão giả vẫn chưa giãn ra.

“Cho dù có Yêu đan nhưng cũng không thể chứng minh đây là do các hạ đánh chết chứ?” Lão giả hỏi.

Thạch Mục cười khẽ một tiếng, tâm niệm vừa động, kích phát lực lượng đồ đằng trong cơ thể, một cỗ khí tức cường đại từ trên người hắn bắn ra. Cỗ khí tức này thình lình đạt đến cấp độ Địa giai.

“Thất kính, thì ra các hạ cũng là tồn tại Địa giai, lão phu nhìn lầm rồi.” Vẻ tùy ý trên mặt lão giả áo đen lập tức biến mất, lão chắp tay nói.

Dư Ý trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Thạch Mục.

Mấy ngày nay, sự khiếp sợ mà Thạch Mục mang đến cho gã đã quá nhiều, nhưng gã không ngờ họ Thạch này trước kia còn che giấu thực lực.

“Công Tây tiên sinh khách khí, thường ngày tại hạ thu liễm khí tức quen rồi, mong đừng trách.” Thạch Mục nói.

“Ha ha, đây chỉ là nhân chi thường tình, cũng không có gì không ổn.” Lão giả áo đen khoát tay áo rồi nói.

“Nhưng phải nói bí thuật che giấu khí tức của Thạch đạo hữu thật là cao mình, lão phu tự nhận lực cảm ứng của mình không kém, vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra.” Lão giả áo đen nhìn Thạch Mục một cái thật sâu, nói.

“Công Tây tiên sinh quá khen rồi. Nếu tại hạ đã thỏa mãn yêu cầu Công Tây đại sư, vậy chúng ta tới nói chuyện xem công việc cụ thể như thế nào chứ? Nếu các hạ đã muốn săn giết một con Hỏa Quan Yêu Xà, vậy có manh mối gì về nó không?” Thạch Mục cười lớn rồi nói.

“Điều này là đương nhiên.” Lão giả áo đen vội vàng nói, sau đó nhìn người trung niên áo đỏ một cái.

Người này vội vàng lên tiếp đáp ứng, móc một khối ngọc giản từ trong lòng ra, đưa cho Thạch Mục.

“Những ngày qua, lão phu luôn phái người đi Thập Vạn Hỏa Sơn tìm kiếm, rốt cuộc một tháng trước, trong một sơn cốc tràn ngập hỏa chướng đã tìm được một con Hỏa Quan Yêu Xà Địa giai sơ kỳ. Lão phu trước sau phái ra mấy nhóm cao thủ, nhưng con rắn này có chút giảo hoạt, cộng thêm có hỏa chướng làm trở ngại nên vẫn không thể thành công. Lại còn tổn thất mấy vị đạo hữu nữa chứ.” Lão giả áo đen thở dài, nói.

Đuôi lông mày Thạch Mục khẽ nhướng, cầm ngọc giản dán lên trên trán, rót Thần thức vào trong.

Trong ngọc giản là một bộ địa đồ của Thập Vạn Hỏa Sơn, trên đó có một chỗ bị đánh dấu.

Hai ngày nay, Thạch Mục đã nghiên cứu qua không ít các tin tức có quan hệ với Thập Vạn Hỏa Sơn, địa đồ Thập Vạn Hỏa Sơn hắn tự nhiên cũng đã xem qua. Chỗ đánh dấu trên địa đồ này cách thành Xích Viêm khoảng mấy ngàn dặm, đây cũng đã là một chỗ sâu trong Thập Vạn Hỏa Sơn rồi, mệt cho Công Tây đại sư còn có thể tìm ra.

“Nếu như đã biết chỗ, vậy tại hạ liền xuất phát. Một tuần sau sẽ mang Yêu đan của con Hỏa Quan Xà Yêu kia về.” Thạch Mục thu hồi ngọc giản rồi nói.

“Nếu Thạch đạo hữu thật sự có thể mang về Yêu đan, lão phu tuyệt đối sẽ tuân theo hiệp nghị, đem một cái Dung Nham Trì dưới trướng Tiên Hỏa Cư cho đạo hữu thuê năm năm. Tiền thuê chỉ lấy một nửa.” Trong mắt lão giả áo đen ánh lên tia hy vọng, thần tình nghiêm nghị nói.

"Được, một lời đã định." Ánh mắt Thạch Mục vui vẻ, nói.

Rất nhanh, Thạch Mục cáo từ rời đi, cùng Dư Ý bước ra khỏi Tiên Hỏa Cư.

“Dư huynh, tại hạ định xuất phát ngay bây giờ. Hai ngày này đã khiến ngươi vất vả rồi.” Rời khỏi Tiên Hỏa Cư, Thạch Mục nói với Dư Ý.

“Thạch… tiền bối không cần khách khí, những gì tại hạ làm chẳng qua là chút dắt cầu nho nhỏ, không cần nói đến.” Vẻ mặt Dư Ý cung kính nói.

“Dư huynh và ta là người quen biết cũ, không cần khách khí như thế.” Thạch Mục nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook