Quyển 3 - Chương 863: Dụ địch (2)
Vong Ngữ
22/06/2021
- Ha ha, ta tưởng là ai, thì ra là nha đầu Minh La! Ngươi trốn hai ta lâu như vậy, hôm nay tại sao lại xuất hiện đến tìm bọn ta? Ta nói trước, bọn ta không có đồ cho ngươi ăn đâu.
Địa Triết nhìn Minh La đang ngồi trên cá sấu màu đen, cười ha hả nói.
- Ta không ham đồ ăn của tên quỷ keo kiệt như ngươi! Ta tới tìm các người, mục đích chỉ muốn các ngươi nói với chủ tử của mình, ta, Minh La đại nhân nguyện ý quy thuận bọn họ!
Minh La nghe vậy, hơi không muốn thu túi thịt khô vào, phủi tay nói.
- Chủ tử gì!
Xi Biệt vừa nghe xong, máu nóng xộc thẳng lên não.
- Thôi, Xi lão đệ, đừng xúc động! Minh La, ngươi nói lờ này có ý gì, chẳng lẽ muốn lừa gạt ta và bọn họ sao?
Địa Triết lập tức ngăn Xi Biệt lai, tròng mắt đảo quanh, nghi ngờ hỏi lại.
- Hì hì, Minh La đại nhan ta đã suy nghĩ thông suốt, đã hơn một nghìn năm trôi qua, Bảo Hoa tỷ tỷ sợ là không về nữa, ta cũng không muốn chống lại bọn họ nữa, chẳng bằng theo bọn hắn đi Thiên Đình, xem có gì ăn được không.
Minh La cười hì hì giải thích.
- Ha ha, Minh La, ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, có thể không học theo tính cố chấp của Phong Cơ, rõ ràng xem sắc như mạng, nhưng khi bọn ta đưa nàng nhiều mỹ nam hết lần này đến lần khác lại không chịu muốn, lại đối đầu với Thiên Đình, đương nhiên sẽ có kết cục thê thảm.
Địa Triết cười nói.
- Hả? Tại sao Phong Cơ tỷ tỷ lại chết?
Lông mày Minh La nhíu lại, mở miệng hỏi.
- Hừ! Tại sao chết? Lúc trước bọn ta cùng bọn tộc Cổ Man hợp tác cùng tấn công, nàng ta chỉ có một mình, tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của bọn ta.
Xi Biệt lạnh lùng nói.
- Nếu không phải ta nương tay, tộc La Sát của nàng chắc chắn sẽ không còn một ai có thể sống sót.
Địa Triết vừa cười vừa nói.
Minh La vô cùng tức giận, hàm răng nghiến chặt, nói từng lời từng chữ:
- Như vậy, chính các ngươi hủy diệt thân thể của nàng, khiến thần hồn không còn được đầy đủ?
- Sao! Nàng ta không hồn phi phách tán? Sao ngươi biết?
Địa Triết tỏ vẻ bất ngời, hỏi lại.
- Kẻ bại hoại như các ngươi, ta sẽ không buông tha!
Thân mình Minh La run rẩy liên tục, khí thế bạo phát kinh người.
- Không bỏ qua cho chúng ta? Ha ha ha... thật sự quá nực cười! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng bọn ta thật sự muốn ngươi hay bọn Thích Vô Nhai kia quy hàng? Các ngươi đều quy hàng, địa vị của bọn ta sẽ thế nào? Đối với bọn ta mà nói, thi thể và thần hồn của các ngươi được chúng ta mang đến thiên đình, mới mang đến lợi ích lớn nhất!
Địa Triết cười suồng sã, nói thẳng.
- Phì lời với nàng ta làm gì!
Xi Biệt ở bên cạnh đã không nhịn được lửa giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chuẩn bị thi triển thủ đoạn của mình.
Nhưng khi hai người lao đến chưa được bao xa, đã cảm thấy toàn thân trì trệ, không cách nào nhúc nhích.
Ngay lúc hai người kinh ngạc, sau lưng đã sáng lên hảo quang bảy màu, một gốc cây cao hơn mười trượng hiện ra, hai nhánh cây bên trong nhanh chóng uốn lượn xòe ra, lần lượt siết chặt lấy Địa Triết cùng Xi Biệt.
Cùng lúc đó, thân ảnh Yên La cùng Thạch Mục cũng hiện lên.
“Bảo... Bảo Hoa Thánh Tổ...”
Sắc mặt Địa Triết khiếp sợ, run giọng kêu lên.
Vẻ mặt Xi Biệt cũng hoàn toàn kinh ngạc, khó tin hỏi:
- Ngài... Ngài đã trở về?
- Dường như các người rất không muốn ta trở về.
Lông mày Yên La nhấc lên, lạnh lùng nói.
- Ta... Bọn ta...
Giọng nói Địa Triết đứt quãng, chẳng thể thành câu.
Gương mặt Xi Biệt thoáng qua thần sắc phức tạp, đột nhiên trở nên ngang tàng, lớn tiếng kêu lên:
- Đúng, ta thực sự không muốn ngươi trở về, không có ngươi trói buộc hòa ước giữa bọn ta, những ngày ta sống vô cùng sung sướng.
Địa Triết muốn ngăn cản Xi Biệt tiếp tục nói, nhưng khi cảm ứng được khí tức của Yên La, vẻ sợ hãi nhanh chóng rút đi không còn lại chút gì, thản nhiên nói:
- Bảo Hoa đại nhân, thứ ta nói thẳng, kỳ thật năm đó sao lại đối địch với Thiên Đình? Sống ở trên đời, tất cả đều là giả, chỉ có lợi ích là thật. Trước kia với tu vi Thần Cảnh hậu kỳ của ngài, cũng không phải đối thủ của Đế Xuân, hiện tại đã có được cuộc sống mới, khó khăn lắm mới khôi phục đến Thanh giai đỉnh phong, cần gì như con thiêu thân lao vào lửa?
Yên La lẳng lặng nghe hai người nói xong, lúc này mới mở miệng nói ra:
- Nghe các ngươi nói, phỏng chừng không ai muốn giao ma nguyên ra rồi.
Dứt lời, trên tay Yên La bắt pháp quyết, hào quang bảy màu bắt đầu lưu chuyển.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Địa Triết thấy vậy, lộ ra thần sắc sợ hãi.
- Địa Triết, ngươi cần gì phải sợ! Không phải chỉ là cưỡng ép rút ma nguyên ra sao? Cùng lắm là tổn thất tu vi một chút, với tu vi Thánh cảnh của Bảo Hoa, có thể làm gì được chúng ta? Đợi hai tên tộc Cổ Man chạy đến, bọn chúng chắc chắn phải chết.
Xi Biệt nói ngay.
- Tổn thất một chút tu vi? Ngươi cảm thấy các ngươi sẽ còn sống sao? Lát nữa ta sẽ mở miệng thật lớn, ăn hết các ngươi vào bụng.
Hai tay Minh La chống nạnh, thốt ra lời tàn bạo.
Địa Triết nhìn Minh La đang ngồi trên cá sấu màu đen, cười ha hả nói.
- Ta không ham đồ ăn của tên quỷ keo kiệt như ngươi! Ta tới tìm các người, mục đích chỉ muốn các ngươi nói với chủ tử của mình, ta, Minh La đại nhân nguyện ý quy thuận bọn họ!
Minh La nghe vậy, hơi không muốn thu túi thịt khô vào, phủi tay nói.
- Chủ tử gì!
Xi Biệt vừa nghe xong, máu nóng xộc thẳng lên não.
- Thôi, Xi lão đệ, đừng xúc động! Minh La, ngươi nói lờ này có ý gì, chẳng lẽ muốn lừa gạt ta và bọn họ sao?
Địa Triết lập tức ngăn Xi Biệt lai, tròng mắt đảo quanh, nghi ngờ hỏi lại.
- Hì hì, Minh La đại nhan ta đã suy nghĩ thông suốt, đã hơn một nghìn năm trôi qua, Bảo Hoa tỷ tỷ sợ là không về nữa, ta cũng không muốn chống lại bọn họ nữa, chẳng bằng theo bọn hắn đi Thiên Đình, xem có gì ăn được không.
Minh La cười hì hì giải thích.
- Ha ha, Minh La, ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, có thể không học theo tính cố chấp của Phong Cơ, rõ ràng xem sắc như mạng, nhưng khi bọn ta đưa nàng nhiều mỹ nam hết lần này đến lần khác lại không chịu muốn, lại đối đầu với Thiên Đình, đương nhiên sẽ có kết cục thê thảm.
Địa Triết cười nói.
- Hả? Tại sao Phong Cơ tỷ tỷ lại chết?
Lông mày Minh La nhíu lại, mở miệng hỏi.
- Hừ! Tại sao chết? Lúc trước bọn ta cùng bọn tộc Cổ Man hợp tác cùng tấn công, nàng ta chỉ có một mình, tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của bọn ta.
Xi Biệt lạnh lùng nói.
- Nếu không phải ta nương tay, tộc La Sát của nàng chắc chắn sẽ không còn một ai có thể sống sót.
Địa Triết vừa cười vừa nói.
Minh La vô cùng tức giận, hàm răng nghiến chặt, nói từng lời từng chữ:
- Như vậy, chính các ngươi hủy diệt thân thể của nàng, khiến thần hồn không còn được đầy đủ?
- Sao! Nàng ta không hồn phi phách tán? Sao ngươi biết?
Địa Triết tỏ vẻ bất ngời, hỏi lại.
- Kẻ bại hoại như các ngươi, ta sẽ không buông tha!
Thân mình Minh La run rẩy liên tục, khí thế bạo phát kinh người.
- Không bỏ qua cho chúng ta? Ha ha ha... thật sự quá nực cười! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng bọn ta thật sự muốn ngươi hay bọn Thích Vô Nhai kia quy hàng? Các ngươi đều quy hàng, địa vị của bọn ta sẽ thế nào? Đối với bọn ta mà nói, thi thể và thần hồn của các ngươi được chúng ta mang đến thiên đình, mới mang đến lợi ích lớn nhất!
Địa Triết cười suồng sã, nói thẳng.
- Phì lời với nàng ta làm gì!
Xi Biệt ở bên cạnh đã không nhịn được lửa giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chuẩn bị thi triển thủ đoạn của mình.
Nhưng khi hai người lao đến chưa được bao xa, đã cảm thấy toàn thân trì trệ, không cách nào nhúc nhích.
Ngay lúc hai người kinh ngạc, sau lưng đã sáng lên hảo quang bảy màu, một gốc cây cao hơn mười trượng hiện ra, hai nhánh cây bên trong nhanh chóng uốn lượn xòe ra, lần lượt siết chặt lấy Địa Triết cùng Xi Biệt.
Cùng lúc đó, thân ảnh Yên La cùng Thạch Mục cũng hiện lên.
“Bảo... Bảo Hoa Thánh Tổ...”
Sắc mặt Địa Triết khiếp sợ, run giọng kêu lên.
Vẻ mặt Xi Biệt cũng hoàn toàn kinh ngạc, khó tin hỏi:
- Ngài... Ngài đã trở về?
- Dường như các người rất không muốn ta trở về.
Lông mày Yên La nhấc lên, lạnh lùng nói.
- Ta... Bọn ta...
Giọng nói Địa Triết đứt quãng, chẳng thể thành câu.
Gương mặt Xi Biệt thoáng qua thần sắc phức tạp, đột nhiên trở nên ngang tàng, lớn tiếng kêu lên:
- Đúng, ta thực sự không muốn ngươi trở về, không có ngươi trói buộc hòa ước giữa bọn ta, những ngày ta sống vô cùng sung sướng.
Địa Triết muốn ngăn cản Xi Biệt tiếp tục nói, nhưng khi cảm ứng được khí tức của Yên La, vẻ sợ hãi nhanh chóng rút đi không còn lại chút gì, thản nhiên nói:
- Bảo Hoa đại nhân, thứ ta nói thẳng, kỳ thật năm đó sao lại đối địch với Thiên Đình? Sống ở trên đời, tất cả đều là giả, chỉ có lợi ích là thật. Trước kia với tu vi Thần Cảnh hậu kỳ của ngài, cũng không phải đối thủ của Đế Xuân, hiện tại đã có được cuộc sống mới, khó khăn lắm mới khôi phục đến Thanh giai đỉnh phong, cần gì như con thiêu thân lao vào lửa?
Yên La lẳng lặng nghe hai người nói xong, lúc này mới mở miệng nói ra:
- Nghe các ngươi nói, phỏng chừng không ai muốn giao ma nguyên ra rồi.
Dứt lời, trên tay Yên La bắt pháp quyết, hào quang bảy màu bắt đầu lưu chuyển.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Địa Triết thấy vậy, lộ ra thần sắc sợ hãi.
- Địa Triết, ngươi cần gì phải sợ! Không phải chỉ là cưỡng ép rút ma nguyên ra sao? Cùng lắm là tổn thất tu vi một chút, với tu vi Thánh cảnh của Bảo Hoa, có thể làm gì được chúng ta? Đợi hai tên tộc Cổ Man chạy đến, bọn chúng chắc chắn phải chết.
Xi Biệt nói ngay.
- Tổn thất một chút tu vi? Ngươi cảm thấy các ngươi sẽ còn sống sao? Lát nữa ta sẽ mở miệng thật lớn, ăn hết các ngươi vào bụng.
Hai tay Minh La chống nạnh, thốt ra lời tàn bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.