Quyển 1 - Chương 181: Hộ tống
Vong Ngữ
08/04/2016
Sau khi hét ra một tiếng thét dài, chấn động hồn hoả của Yên La mới từ từ ngừng lại, trở nên ổn định. Nó nhìn về phía chung quanh mấy lần, lập tức lẳng lặng nằm xuống. Một khắc sau, vật chất màu đỏ trong Minh Thuỷ dường như bị một cỗ hấp lực nào đó thu hút, lũ lượt tụ lại rồi sát nhập vào toàn thân nó. Tốc độ Yên La hấp thu năng lượng trong Minh Thuỷ rõ ràng nhanh hơn nhiều so với trước kia. Thời gian từng chút một trôi qua, mấy ngày sau, màu máu trong đầm nước Minh Thuỷ đã cực nhạt. Mặt nước "Rầm Ào Ào" một tiếng, một thân hình màu trắng từ đó nhảy ra ngoài, mang theo bọt nước văng tung toé. Thân ảnh hơi hơi khựng lại trong không trung một cái, sau đó lập tức nhẹ nhàng rơi xuống cạnh bờ, đúng là Yên La.
Giờ phút này, hồn hoả trong mắt nó tản mát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, hành động so với trước kia càng thêm trôi chảy. Cốt cách toàn thân tản mát ra sắc màu óng ánh. Đặc biệt là cánh tay phải cùng đầu lâu, càng thêm sáng long lanh, trắng noãn như mỹ ngọc. Áo giáp xương trên người Yên La cũng không còn rách rưới mà đã trở thành một bộ áo giáp nguyên vẹn, mặt ngoài tản ra ánh huỳnh quang màu trắng nhạt. Ngoài ra, cốt đao màu trắng trong tay nó trước kia nay đã không thấy bóng dáng, thay vào đó là một thanh trường thương bằng xương trắng, mũi thương cực kỳ sắc bén, tản mát ra trận trận hàn quang. Giờ phút này, khí tức trên người Yên La không ngờ đã lớn mạnh hơn trước đây gấp mấy lần.
Chung quanh đầm nước Minh Thuỷ, mấy trăm con Khô lâu đang vật vờ du đãng bốn phía bỗng nhất tề quay đầu, nhìn về phía Yên La đang đứng bên cạnh bờ hồ. Cả đám chuyển thân, nhao nhao quỳ sụp xuống, bắt đầu bái lạy. Yên La nhìn từng con từng con Khô lâu lần lượt quỳ xuống bái lạy trước người nó, hồn hoả trong mắt lập loè, lập tức nó hơi hé miệng, phát ra một cỗ chấn động thần hồn vô hình. Khô lâu trên mặt đất nghe thấy, cả đám nhao nhao đứng lên. Yên La xoay người nhìn về một phương hướng, sau khi hơi dừng lại một chút, liền cất bước đi tới phía đó. Một đám quân đoàn Khô lâu sau lưng nó thấy thế cũng nhao nhao cất bước đi theo.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Yên La, một đoàn quân Khô lâu không ngừng bước đi về phía trước.
. . .
Trong một gian thạch thất của cung điện bộ lạc Thanh Nha, Thạch Mục ngồi cạnh chiếc bàn, vẻ mặt do dự như đang suy nghĩ lấy cái gì. Một lát sau, hắn bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng đi ra thạch thất. Sau một chung trà, Thạch Mục lại trở về thạch thất, trong tay ôm một cuộn da dê thật lớn. Tấm da dê phủ đầy bụi bặm này chính là địa đồ đại khái của Hoang Nguyên Man tộc, do hắn mượn tới từ chỗ Mẫn Đồ. Bước chân không dừng, trực tiếp đi thẳng vào phòng tiếp khách, ngó quanh tìm một chỗ tương đối rộng rãi bằng phẳng rồi đi nhanh tới, đặt địa đồ trên mặt đất sau đó cẩn thận trải rộng ra. Cả tấm địa đồ lớn cỡ hơn một trượng, từ vài tấm da dê may nối lại mà thành. Phần lớn các bộ phận trên bản đồ đều được vẽ bằng tuyến điều màu đen, chỉ có một số ít địa phương mới dùng tuyến điều ba màu xanh, vàng, hồng đánh dấu.
(tuyến điều: sợi dây. Ở đây ta nghĩ nó là nét nối liền-yuki)
Tuyến điều xanh lam biểu trưng cho dòng sông, màu vàng là vùng núi, mà màu đỏ tức thì đại biểu cho khu vực nguy hiểm. Thạch Mục rất nhanh tìm được vị trí của Thánh Sơn trên địa đồ, sau đó lại nhìn về vị trí của bốn bộ Hung Man-một mảng lớn hắc tuyến đen thùi, gần như phong kín hoàn toàn con đường từ Thánh Sơn đi thông đến Nhân tộc. Hắn nhíu mày, chuyển ánh mắt, dời về vị trí của bốn bộ Bình Man.
Không biết đã qua bao lâu sau, lông mày Thạch Mục rốt cuộc giãn ra, một lộ tuyến mới hình thành trong đầu hắn. Lộ tuyến này xa hơn không ít so với lộ tuyến lúc tiến vào Hoang Nguyên, nhưng phần lớn đều chạy ngang qua phạm vi thế lực của bốn bộ Bình Man, sẽ an toàn hơn rất nhiều. Thạch Mục nhắm mắt lại, nhớ kỹ lộ tuyến mới vào trong đầu. Sau khi ghi nhớ kỹ càng mới thu địa đồ vào, ôm nó lần nữa đi ra ngoài.
Một khắc đồng hồ sau, trong một gian Thiên điện nào đó của cung điện Thanh Nha bộ. Tế Ti Viêm Nha vẻ mặt mỉm cười, ngồi ngay ngắn phía trên chủ toạ, mà Thạch Mục tức thì ngồi cung kính ở ghế dưới.
"Không nghĩ tới dũng sĩ Thạch Mục lại có ngộ tính cao về bí thuật đồ đằng của Man tộc ta đến như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn đã tìm hiểu thông thấu, một lần hành động liền thành công giải trừ nguyền rủa. Quả nhiên là kỳ tài ngút trời." Tế Ti Viêm Nha mỉm cười tán dương.
"Viêm Nha đại nhân quá khen, tại hạ chẳng qua là được Đại Tế Ti chỉ điểm, lại gặp thêm chút may mắn mới có thể giải trừ nguyền rủa. Lại nói tiếp, tại hạ còn phải đa tạ sự tương trợ của Tế Ti Viêm Nha." Thạch Mục cười khổ một tiếng, chắp tay hướng về phía Tế Ti Viêm Nha, nói cám ơn.
"Dũng sĩ Thạch Mục không cần phải khách khí. Ta làm như vậy cũng là vì nhận lời uỷ thác của người khác thôi. Ngươi đến đây lần này là để chuẩn bị rời khỏi Thánh Địa sao?" Tế Ti Viêm Nha khoát khoát tay áo, hỏi.
"Đúng vậy, lần này đến đây, ngoại trừ muốn nói lời cảm tạ ra tại hạ còn đến để chào từ giã Viêm Nha đại nhân." Thạch Mục gật đầu nói.
"Dũng sĩ Thạch Mục, lấy sự hiểu biết của tại hạ với Tế Ti Y Hách của Liệt Xà bộ, chỉ sợ..." Tế Ti Viêm Nha sau khi trầm ngâm một lát, có chút muốn nói lại thôi nói.
"Đa tạ Viêm Nha đại nhân nhắc nhở, tại hạ đã lo lắng đến chuyện này, nhất định sẽ cẩn thận một chút." Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, gật đầu nói.
Chẳng qua hắn cũng không nhiều lời về lộ tuyến mà bản thân đã định ra trong kế hoạch.
"Tốt, đã như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa. Đây là lệnh bài thông hành của Thanh Nha bộ ta. Trên đường trở về nếu ngươi có đi ngang qua phạm vi thế lực của bốn bộ Bình Man thì lệnh bài này sẽ giúp ngươi thông suốt." Sau khi suy nghĩ một chút, Tế Ti Viêm Nha mới móc một lệnh bài màu xanh từ trong lòng ra, đưa cho Thạch Mục, nói.
"Vậy xin đa tạ Viêm Nha đại nhân!"
Thần sắc Thạch Mục vui vẻ, vội vàng đứng dậy, một tay đặt lên ngực, sau khi thi lễ theo lễ nghi của Man tộc một cái hắn mới nhận lấy lệnh bài bằng xương màu xanh, thu vào trong ngực. Trong thời gian kế tiếp, hai người ngồi lại nói chuyện mất một lúc rồi Thạch Mục mới cáo từ rời đi. Sau khi rời khỏi Thiên điện, hắn cũng không đi về chỗ ở của mình mà trực tiếp đi thẳng ra đại môn của cung điện.
Mắt thấy sắp phải rời đi Hoang Nguyên Man tộc, họ Thạch lại chuẩn bị đi dạo vài cái chợ phiên gần Thánh Địa, thu mua một ít phù lục trắng bằng da thú. Dù sao Phù lục chế từ lá bùa bằng da thú có hiệu quả tốt hơn không ít so với phù bình thường.
Một lúc lâu sau.
Thạch Mục xuất hiện trên con đường núi đi đến Thanh Nha điện, sau lưng cõng một cái bao làm bằng da trâu. Đột nhiên, có tiếng vó ngựa chậm rãi truyền đến từ phía sau. Lỗ tai Thạch Mục giật giật, thân thể hướng nhích sang ven đường, tiếp tục đi về phía trước. Rất nhanh, một đội kỵ binh của bộ lạc Ô Giác từ bên cạnh hắn chạy qua, mắt thấy đội ngũ sắp qua mặt hắn, Man nhân dẫn đội đột nhiên đánh ra một cái thế tay ra hiệu, trong nháy mắt toàn bộ đội ngũ liền dừng lại. Man nhân dẫn đội vòng ngựa quay về, đi tới cách Thạch Mục vài bước, sau đó nhảy xuống ngựa, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi:
"Tại hạ Ô Cách Nhĩ-Đô thống bộ lạc Ô Giác, xin hỏi các hạ có phải là dũng sĩ Thạch Mục-sứ giả của Nhân tộc hqy không?"
"Chính là tại hạ, không biết Đô thống đại nhân có chuyện gì?" Thạch Mục ngước nhìn đại hán Man tộc trước mắt, mặt đầy vẻ nghi vấn hỏi.
Đối phương là một đại hán hơn ba mươi tuổi, mày rậm miệng rộng, sau lưng đeo một thanh rìu màu máu, khí tức từ trên người toả ra không ngờ đã đạt đến trình độ Tiên Thiên sơ kỳ.
"Hắc hắc. . . Tại hạ vốn đang chuẩn bị dẫn đội quay về bộ lạc, Tế Ti Viêm Nha sai người đưa tin tức, ra lệnh đội chúng ta thuận đường hộ tống Thạch Mục dũng sĩ một đoạn. Vì vậy vừa rồi chúng ta đang muốn đi Thanh Nha điện tìm ngươi, không nghĩ tới trên đường đã gặp được." Ô Cách Nhĩ cười to một tiếng, sau đó nói ra nguyên nhân.
"Như vậy ta phải đa tạ Đô Thống đại nhân rồi. Tại hạ quay về đi thu dọn hành lý một lát." Thạch Mục nghe vậy, trong lòng vui vẻ.
Đường về hắn đã dự định cần phải đi qua Ô Giác bộ, có quân đội đối phương hộ tống, tự nhiên là không gù có thể tốt hơn rồi.
"Tốt, như vậy tại hạ đi trước một bước, chúng ta nửa canh giờ sau tụ hợp tại chân núi được không?" Ô Cách Nhĩ sảng khoái nói.
"Một lời đã định." Thạch Mục cười nói.
Ô Cách Nhĩ cũng không nhiều lời, lập tức trở mình lên ngựa quay đầu đi xuống núi, bọn kỵ binh cũng vội vàng đuổi theo, rất nhanh cả bọn liền biến mất tại một góc đường núi. Thạch Mục nhìn theo Ô Cách Nhĩ đô thống biến mất ở chân núi, ánh mắt lóe lên, sau đó rất nhanh đi về phía Thanh Nha điện. Lúc Thạch Mục từ Thanh Nha điện đi ra, sau lưng đã nhiều ra một cái bao hành lý căng phồng, các bộ phận của Hung Mãng ba đầu trước đây săn giết được cũng ở trong đó. Sau khi nhận lại Tứ Bất Tượng, hắn một đường đi xuống dưới chân núi.
Gần nửa canh giờ sau, tại một quân doanh đóng cách Bạch Mã Sơn không xa, Thạch Mục thấy đám người Ô Cách Nhĩ đang nghỉ ngơi. Lúc này hắn mới chú ý tới, cả tiểu đội kỵ binh đều là dũng sĩ đồ đằng, ngoại trừ Ô Cách Nhĩ đạt đến Tiên Thiên sơ kỳ, sau lưng gã còn có ba tên dũng sĩ đồ đằng tu vi không kém, một người trong đó là Hậu Thiên đại viên mãn, hai người là Hậu Thiên hậu kỳ.
"Thạch Mục dũng sĩ, thời gian không còn sớm, chúng ta mau chóng lên đường đi. Phía trước có một đoạn đường phải đi qua địa bàn của Hồng Triều Hạt, chúng ta phải đi qua trước lúc trời tối, nếu không, chỉ sợ phải tốn mất một ngày của chúng ta." Ô Cách Nhĩ nhìn thoáng qua thú cưỡi quái dị của Thạch Mục, trong miệng thúc giục nói.
"Tốt, chúng ta đi thôi." Thạch Mục gật đầu nói.
Hắn nhớ mang máng trên bản đồ con đường từ Thánh Sơn đến bộ lạc Ô Giác, cần theo thứ tự đi ngang qua bộ lạc Na La cùng bộ lạc Thanh Nha, trên đường đi qua bộ lạc Na La, quả thật có một đoạn dùng ký hiệu đường cong màu đỏ cho thấy đó là khu vực nguy hiểm, chắc hẳn đó chính là địa bàn của Hồng Triều Hạt rồi. Ô Cách Nhĩ hắc hắc cười cười, lập tức leo lên ngựa, dẫn đầu đội hình chạy như bay về phương xa, Thạch Mục cùng một đám kỵ binh Man tộc cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Đêm khuya năm ngày sau, trên một cánh đồng hoang vu...Nằm trong lều da trâu, Thạch Mục kinh ngạc nhìn qua đỉnh lều, ánh mắt lộ ra vẻ nghĩ ngợi, có chút bộ dáng khó ngủ. Năm ngày này, nhóm người Ô Cách Nhĩ đối với hắn có thể nói nhiệt tình lạ thường. Mỗi khi trời tối lúc cắm trại không hề thiếu rượu ngon thịt nướng, trên đường đi qua các danh thắng có lai lịch ở Man Hoang, dọc đường qua từng cái di tích bộ lạc cổ, Ô Cách Nhĩ đều giới thiệu rõ ràng cho Thạch Mục, hỏi gì đáp nấy, làm cho hắn được mở rộng tầm mắt. Nhưng không hiểu sao tốc độ của đội kỵ binh lại lúc nhanh lúc chậm, hơn nữa thường xuyên rời khỏi lộ tuyến lúc trước đã vạch ra trên bản đồ. Thạch Mục nhiều lần hỏi thăm Ô Cách Nhĩ, hắn đều có các loại lí do thoái thác, không phải là cái gì độc trùng bộc phát, chính là cái nào đó nguồn nước ở vào mùa khô, không thay đổi lộ tuyến sẽ gặp cảnh thiếu nước, nguy hiểm...Tóm lại, lý do tầng tầng lớp lớp làm cho Thạch Mục không cách nào phân biệt đúng sai. Thạch Mục nghiên cứu qua địa đồ của mảnh cánh đồng hoang vu này, hôm nay nghĩ lại một chút, dường như Ô Cách Nhĩ giống như lấy các loại lý do để đổi đường, có cảm giác như hắn đang cố ý kéo dài thời gian.
Nghĩ tới đây, hắn không còn có một chút buồn ngủ nào trong người, lặng yên kéo lều ra, nhìn thoáng qua phía xa xa. Cách chỗ hắn mấy cái lều vải, lều của Ô Cách Nhĩ lúc này còn đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có bốn nhân ảnh đang uống rượu chém gió cùng với nhau. Lại nói, lều của Thạch Mục bị tầng tầng lều vải của tộc nhân bộ lạc Ô Giác vây vào giữa, Ô Cách Nhĩ giải thích là vì bảo vệ vị bằng hữu Nhân tộc Thạch Mục.
Người dân Man tộc tính cách vốn thích rượu ngon, Ô Cách Nhĩ cùng ba tên thủ hạ đắc lực cũng không ngoại lệ, bốn người bọn họ mỗi lúc trời tối đều uống với nhau một phen. Thạch Mục tâm niệm vừa động, đồ đằng trên ngực hắn có hắc quang lóe lên, trong nháy mắt vô số khí lạnh từ đồ đằng dũng mãnh chảy vào kinh mạch toàn thân, bên ngoài cơ thể trong nháy mắt truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, một tầng vảy màu đen lân phiến quỷ dị móc ra ở khắp nơi trên thân thể của hắn.
Giờ phút này, hồn hoả trong mắt nó tản mát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, hành động so với trước kia càng thêm trôi chảy. Cốt cách toàn thân tản mát ra sắc màu óng ánh. Đặc biệt là cánh tay phải cùng đầu lâu, càng thêm sáng long lanh, trắng noãn như mỹ ngọc. Áo giáp xương trên người Yên La cũng không còn rách rưới mà đã trở thành một bộ áo giáp nguyên vẹn, mặt ngoài tản ra ánh huỳnh quang màu trắng nhạt. Ngoài ra, cốt đao màu trắng trong tay nó trước kia nay đã không thấy bóng dáng, thay vào đó là một thanh trường thương bằng xương trắng, mũi thương cực kỳ sắc bén, tản mát ra trận trận hàn quang. Giờ phút này, khí tức trên người Yên La không ngờ đã lớn mạnh hơn trước đây gấp mấy lần.
Chung quanh đầm nước Minh Thuỷ, mấy trăm con Khô lâu đang vật vờ du đãng bốn phía bỗng nhất tề quay đầu, nhìn về phía Yên La đang đứng bên cạnh bờ hồ. Cả đám chuyển thân, nhao nhao quỳ sụp xuống, bắt đầu bái lạy. Yên La nhìn từng con từng con Khô lâu lần lượt quỳ xuống bái lạy trước người nó, hồn hoả trong mắt lập loè, lập tức nó hơi hé miệng, phát ra một cỗ chấn động thần hồn vô hình. Khô lâu trên mặt đất nghe thấy, cả đám nhao nhao đứng lên. Yên La xoay người nhìn về một phương hướng, sau khi hơi dừng lại một chút, liền cất bước đi tới phía đó. Một đám quân đoàn Khô lâu sau lưng nó thấy thế cũng nhao nhao cất bước đi theo.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Yên La, một đoàn quân Khô lâu không ngừng bước đi về phía trước.
. . .
Trong một gian thạch thất của cung điện bộ lạc Thanh Nha, Thạch Mục ngồi cạnh chiếc bàn, vẻ mặt do dự như đang suy nghĩ lấy cái gì. Một lát sau, hắn bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng đi ra thạch thất. Sau một chung trà, Thạch Mục lại trở về thạch thất, trong tay ôm một cuộn da dê thật lớn. Tấm da dê phủ đầy bụi bặm này chính là địa đồ đại khái của Hoang Nguyên Man tộc, do hắn mượn tới từ chỗ Mẫn Đồ. Bước chân không dừng, trực tiếp đi thẳng vào phòng tiếp khách, ngó quanh tìm một chỗ tương đối rộng rãi bằng phẳng rồi đi nhanh tới, đặt địa đồ trên mặt đất sau đó cẩn thận trải rộng ra. Cả tấm địa đồ lớn cỡ hơn một trượng, từ vài tấm da dê may nối lại mà thành. Phần lớn các bộ phận trên bản đồ đều được vẽ bằng tuyến điều màu đen, chỉ có một số ít địa phương mới dùng tuyến điều ba màu xanh, vàng, hồng đánh dấu.
(tuyến điều: sợi dây. Ở đây ta nghĩ nó là nét nối liền-yuki)
Tuyến điều xanh lam biểu trưng cho dòng sông, màu vàng là vùng núi, mà màu đỏ tức thì đại biểu cho khu vực nguy hiểm. Thạch Mục rất nhanh tìm được vị trí của Thánh Sơn trên địa đồ, sau đó lại nhìn về vị trí của bốn bộ Hung Man-một mảng lớn hắc tuyến đen thùi, gần như phong kín hoàn toàn con đường từ Thánh Sơn đi thông đến Nhân tộc. Hắn nhíu mày, chuyển ánh mắt, dời về vị trí của bốn bộ Bình Man.
Không biết đã qua bao lâu sau, lông mày Thạch Mục rốt cuộc giãn ra, một lộ tuyến mới hình thành trong đầu hắn. Lộ tuyến này xa hơn không ít so với lộ tuyến lúc tiến vào Hoang Nguyên, nhưng phần lớn đều chạy ngang qua phạm vi thế lực của bốn bộ Bình Man, sẽ an toàn hơn rất nhiều. Thạch Mục nhắm mắt lại, nhớ kỹ lộ tuyến mới vào trong đầu. Sau khi ghi nhớ kỹ càng mới thu địa đồ vào, ôm nó lần nữa đi ra ngoài.
Một khắc đồng hồ sau, trong một gian Thiên điện nào đó của cung điện Thanh Nha bộ. Tế Ti Viêm Nha vẻ mặt mỉm cười, ngồi ngay ngắn phía trên chủ toạ, mà Thạch Mục tức thì ngồi cung kính ở ghế dưới.
"Không nghĩ tới dũng sĩ Thạch Mục lại có ngộ tính cao về bí thuật đồ đằng của Man tộc ta đến như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn đã tìm hiểu thông thấu, một lần hành động liền thành công giải trừ nguyền rủa. Quả nhiên là kỳ tài ngút trời." Tế Ti Viêm Nha mỉm cười tán dương.
"Viêm Nha đại nhân quá khen, tại hạ chẳng qua là được Đại Tế Ti chỉ điểm, lại gặp thêm chút may mắn mới có thể giải trừ nguyền rủa. Lại nói tiếp, tại hạ còn phải đa tạ sự tương trợ của Tế Ti Viêm Nha." Thạch Mục cười khổ một tiếng, chắp tay hướng về phía Tế Ti Viêm Nha, nói cám ơn.
"Dũng sĩ Thạch Mục không cần phải khách khí. Ta làm như vậy cũng là vì nhận lời uỷ thác của người khác thôi. Ngươi đến đây lần này là để chuẩn bị rời khỏi Thánh Địa sao?" Tế Ti Viêm Nha khoát khoát tay áo, hỏi.
"Đúng vậy, lần này đến đây, ngoại trừ muốn nói lời cảm tạ ra tại hạ còn đến để chào từ giã Viêm Nha đại nhân." Thạch Mục gật đầu nói.
"Dũng sĩ Thạch Mục, lấy sự hiểu biết của tại hạ với Tế Ti Y Hách của Liệt Xà bộ, chỉ sợ..." Tế Ti Viêm Nha sau khi trầm ngâm một lát, có chút muốn nói lại thôi nói.
"Đa tạ Viêm Nha đại nhân nhắc nhở, tại hạ đã lo lắng đến chuyện này, nhất định sẽ cẩn thận một chút." Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, gật đầu nói.
Chẳng qua hắn cũng không nhiều lời về lộ tuyến mà bản thân đã định ra trong kế hoạch.
"Tốt, đã như vậy, ta cũng không nói thêm gì nữa. Đây là lệnh bài thông hành của Thanh Nha bộ ta. Trên đường trở về nếu ngươi có đi ngang qua phạm vi thế lực của bốn bộ Bình Man thì lệnh bài này sẽ giúp ngươi thông suốt." Sau khi suy nghĩ một chút, Tế Ti Viêm Nha mới móc một lệnh bài màu xanh từ trong lòng ra, đưa cho Thạch Mục, nói.
"Vậy xin đa tạ Viêm Nha đại nhân!"
Thần sắc Thạch Mục vui vẻ, vội vàng đứng dậy, một tay đặt lên ngực, sau khi thi lễ theo lễ nghi của Man tộc một cái hắn mới nhận lấy lệnh bài bằng xương màu xanh, thu vào trong ngực. Trong thời gian kế tiếp, hai người ngồi lại nói chuyện mất một lúc rồi Thạch Mục mới cáo từ rời đi. Sau khi rời khỏi Thiên điện, hắn cũng không đi về chỗ ở của mình mà trực tiếp đi thẳng ra đại môn của cung điện.
Mắt thấy sắp phải rời đi Hoang Nguyên Man tộc, họ Thạch lại chuẩn bị đi dạo vài cái chợ phiên gần Thánh Địa, thu mua một ít phù lục trắng bằng da thú. Dù sao Phù lục chế từ lá bùa bằng da thú có hiệu quả tốt hơn không ít so với phù bình thường.
Một lúc lâu sau.
Thạch Mục xuất hiện trên con đường núi đi đến Thanh Nha điện, sau lưng cõng một cái bao làm bằng da trâu. Đột nhiên, có tiếng vó ngựa chậm rãi truyền đến từ phía sau. Lỗ tai Thạch Mục giật giật, thân thể hướng nhích sang ven đường, tiếp tục đi về phía trước. Rất nhanh, một đội kỵ binh của bộ lạc Ô Giác từ bên cạnh hắn chạy qua, mắt thấy đội ngũ sắp qua mặt hắn, Man nhân dẫn đội đột nhiên đánh ra một cái thế tay ra hiệu, trong nháy mắt toàn bộ đội ngũ liền dừng lại. Man nhân dẫn đội vòng ngựa quay về, đi tới cách Thạch Mục vài bước, sau đó nhảy xuống ngựa, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi:
"Tại hạ Ô Cách Nhĩ-Đô thống bộ lạc Ô Giác, xin hỏi các hạ có phải là dũng sĩ Thạch Mục-sứ giả của Nhân tộc hqy không?"
"Chính là tại hạ, không biết Đô thống đại nhân có chuyện gì?" Thạch Mục ngước nhìn đại hán Man tộc trước mắt, mặt đầy vẻ nghi vấn hỏi.
Đối phương là một đại hán hơn ba mươi tuổi, mày rậm miệng rộng, sau lưng đeo một thanh rìu màu máu, khí tức từ trên người toả ra không ngờ đã đạt đến trình độ Tiên Thiên sơ kỳ.
"Hắc hắc. . . Tại hạ vốn đang chuẩn bị dẫn đội quay về bộ lạc, Tế Ti Viêm Nha sai người đưa tin tức, ra lệnh đội chúng ta thuận đường hộ tống Thạch Mục dũng sĩ một đoạn. Vì vậy vừa rồi chúng ta đang muốn đi Thanh Nha điện tìm ngươi, không nghĩ tới trên đường đã gặp được." Ô Cách Nhĩ cười to một tiếng, sau đó nói ra nguyên nhân.
"Như vậy ta phải đa tạ Đô Thống đại nhân rồi. Tại hạ quay về đi thu dọn hành lý một lát." Thạch Mục nghe vậy, trong lòng vui vẻ.
Đường về hắn đã dự định cần phải đi qua Ô Giác bộ, có quân đội đối phương hộ tống, tự nhiên là không gù có thể tốt hơn rồi.
"Tốt, như vậy tại hạ đi trước một bước, chúng ta nửa canh giờ sau tụ hợp tại chân núi được không?" Ô Cách Nhĩ sảng khoái nói.
"Một lời đã định." Thạch Mục cười nói.
Ô Cách Nhĩ cũng không nhiều lời, lập tức trở mình lên ngựa quay đầu đi xuống núi, bọn kỵ binh cũng vội vàng đuổi theo, rất nhanh cả bọn liền biến mất tại một góc đường núi. Thạch Mục nhìn theo Ô Cách Nhĩ đô thống biến mất ở chân núi, ánh mắt lóe lên, sau đó rất nhanh đi về phía Thanh Nha điện. Lúc Thạch Mục từ Thanh Nha điện đi ra, sau lưng đã nhiều ra một cái bao hành lý căng phồng, các bộ phận của Hung Mãng ba đầu trước đây săn giết được cũng ở trong đó. Sau khi nhận lại Tứ Bất Tượng, hắn một đường đi xuống dưới chân núi.
Gần nửa canh giờ sau, tại một quân doanh đóng cách Bạch Mã Sơn không xa, Thạch Mục thấy đám người Ô Cách Nhĩ đang nghỉ ngơi. Lúc này hắn mới chú ý tới, cả tiểu đội kỵ binh đều là dũng sĩ đồ đằng, ngoại trừ Ô Cách Nhĩ đạt đến Tiên Thiên sơ kỳ, sau lưng gã còn có ba tên dũng sĩ đồ đằng tu vi không kém, một người trong đó là Hậu Thiên đại viên mãn, hai người là Hậu Thiên hậu kỳ.
"Thạch Mục dũng sĩ, thời gian không còn sớm, chúng ta mau chóng lên đường đi. Phía trước có một đoạn đường phải đi qua địa bàn của Hồng Triều Hạt, chúng ta phải đi qua trước lúc trời tối, nếu không, chỉ sợ phải tốn mất một ngày của chúng ta." Ô Cách Nhĩ nhìn thoáng qua thú cưỡi quái dị của Thạch Mục, trong miệng thúc giục nói.
"Tốt, chúng ta đi thôi." Thạch Mục gật đầu nói.
Hắn nhớ mang máng trên bản đồ con đường từ Thánh Sơn đến bộ lạc Ô Giác, cần theo thứ tự đi ngang qua bộ lạc Na La cùng bộ lạc Thanh Nha, trên đường đi qua bộ lạc Na La, quả thật có một đoạn dùng ký hiệu đường cong màu đỏ cho thấy đó là khu vực nguy hiểm, chắc hẳn đó chính là địa bàn của Hồng Triều Hạt rồi. Ô Cách Nhĩ hắc hắc cười cười, lập tức leo lên ngựa, dẫn đầu đội hình chạy như bay về phương xa, Thạch Mục cùng một đám kỵ binh Man tộc cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Đêm khuya năm ngày sau, trên một cánh đồng hoang vu...Nằm trong lều da trâu, Thạch Mục kinh ngạc nhìn qua đỉnh lều, ánh mắt lộ ra vẻ nghĩ ngợi, có chút bộ dáng khó ngủ. Năm ngày này, nhóm người Ô Cách Nhĩ đối với hắn có thể nói nhiệt tình lạ thường. Mỗi khi trời tối lúc cắm trại không hề thiếu rượu ngon thịt nướng, trên đường đi qua các danh thắng có lai lịch ở Man Hoang, dọc đường qua từng cái di tích bộ lạc cổ, Ô Cách Nhĩ đều giới thiệu rõ ràng cho Thạch Mục, hỏi gì đáp nấy, làm cho hắn được mở rộng tầm mắt. Nhưng không hiểu sao tốc độ của đội kỵ binh lại lúc nhanh lúc chậm, hơn nữa thường xuyên rời khỏi lộ tuyến lúc trước đã vạch ra trên bản đồ. Thạch Mục nhiều lần hỏi thăm Ô Cách Nhĩ, hắn đều có các loại lí do thoái thác, không phải là cái gì độc trùng bộc phát, chính là cái nào đó nguồn nước ở vào mùa khô, không thay đổi lộ tuyến sẽ gặp cảnh thiếu nước, nguy hiểm...Tóm lại, lý do tầng tầng lớp lớp làm cho Thạch Mục không cách nào phân biệt đúng sai. Thạch Mục nghiên cứu qua địa đồ của mảnh cánh đồng hoang vu này, hôm nay nghĩ lại một chút, dường như Ô Cách Nhĩ giống như lấy các loại lý do để đổi đường, có cảm giác như hắn đang cố ý kéo dài thời gian.
Nghĩ tới đây, hắn không còn có một chút buồn ngủ nào trong người, lặng yên kéo lều ra, nhìn thoáng qua phía xa xa. Cách chỗ hắn mấy cái lều vải, lều của Ô Cách Nhĩ lúc này còn đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có bốn nhân ảnh đang uống rượu chém gió cùng với nhau. Lại nói, lều của Thạch Mục bị tầng tầng lều vải của tộc nhân bộ lạc Ô Giác vây vào giữa, Ô Cách Nhĩ giải thích là vì bảo vệ vị bằng hữu Nhân tộc Thạch Mục.
Người dân Man tộc tính cách vốn thích rượu ngon, Ô Cách Nhĩ cùng ba tên thủ hạ đắc lực cũng không ngoại lệ, bốn người bọn họ mỗi lúc trời tối đều uống với nhau một phen. Thạch Mục tâm niệm vừa động, đồ đằng trên ngực hắn có hắc quang lóe lên, trong nháy mắt vô số khí lạnh từ đồ đằng dũng mãnh chảy vào kinh mạch toàn thân, bên ngoài cơ thể trong nháy mắt truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, một tầng vảy màu đen lân phiến quỷ dị móc ra ở khắp nơi trên thân thể của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.