Quyển 2 - Chương 379: Hỏa chướng cùng Hổ Yêu
Vong Ngữ
06/09/2016
Sau khi tùy ý nói vài câu với nhau, Thạch Mục và Dư Ý không dừng lại quá lâu. Sau khi thu thập chiến trường một chút, Thạch Mục lấy ra Thanh Dực Phi Xa chở Dư Ý bay tới thành Xích Viêm.
Bay chưa được bao xa, bầu trời bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Thế này là sao?” Thạch Mục và Dư Ý đều sững sờ.
Thạch Đầu, mau nhìn bên kia!" Thải Nhi ở trên bờ vai Thạch Mục chợt kêu lên.
Hai người vội vàng hướng mắt nhìn về phía dãy núi cách đó không xa.
Núi lửa thuộc sơn mạch gần đó tỏa ra sương mù đỏ thắm, lan tỏa khắp nơi xung quanh.
Đám sương mù màu đỏ thoạt nhìn chậm chạp, kì thực vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã tràn ngập khu vực phía trước bọn họ không xa.
Nhìn thấy đám sương đỏ này, Thạch Mục có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Dư Ý bên cạnh có chút giật mình rồi trở nên tái nhợt vô cùng.
"Thạch huynh, mau hạ xuống thấp đi!" Dư Ý quát to một tiếng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Thạch Mục nhìn thấy thần sắc đối phương như vậy, vội thúc giục Thanh Dực Phi Xa hạ xuống phía dưới.
Sau khi đáp xuống mặt đất, Dư Ý nhanh chóng lấy ra hai tấm phù lục đỏ thắm. Một dán lên người mình, tấm còn lại giao cho Thạch Mục.
Dư Ý khẽ quát một tiếng, kích hoạt hai tấm phù lục. Phù lục sáng lên một hồi ánh sáng màu đỏ, hình thành hai vòng bảo hộ, bao phủ cả hai vào trong.
Thạch Mục vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy phù lục trong tay. Phù văn mặt ngoài vô cùng cổ quái, khác biệt rất lớn với tất cả phù văn mà hắn từng thấy. Với kiến thức phù đạo của hắn cũng không thể nhận ra lai lịch của đám phù văn này.
Trong khi Thạch Mục còn đang sững sốt, hai người đã bị đám sương đỏ kia bao phủ vào trong.
Sương mù màu đỏ vọt tới hai người bọn họ nhưng bị màn sáng ngăn lại.
Dư Ý thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.
"Dư huynh, sương đỏ này là vật gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ vô cùng kiêng kị bọn chúng." Thạch Mục hỏi.
"Thạch huynh có chỗ không biết, sương đỏ này không phải là sương mù bình thường, mà là Hỏa Chướng ẩn chứa hỏa độc cực mạnh. Một khi vô ý nhiễm phải, không đến nhất thời nửa khắc sẽ gặp da bại thịt nát, cuối cùng độc phát thân vong." Dư Ý nghiêm nghị nói ra.
Thạch Mục âm thầm rùng mình, những chuyện này hắn không hề thấy ở trong điển tịch Thập Vạn Hỏa Sơn đ. Có điều việc này cũng dễ hiểu, sách vở dù có biên soạn kỹ lưỡng thì vẫn có chỗ bỏ sót.
"Phù Lục này thoạt nhìn có chút đặc thù, vậy mà có thể che đậy Hỏa Chướng?" Thạch Mục lập tức hỏi.
"Đây là Tị Viêm Phù, một loại phù lục tương đối thông dụng tại thành Xích Viêm, là vật thiết yếu đối với tán tu bọn ta tại Thập Vạn Hỏa Sơn mỗi khi ngẫu nhiên gặp phải được Hỏa Chướng khi băng qua Thập Vạn Hỏa Sơn." Dư Ý giải thích.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn hướng Thập Vạn Hỏa Sơn. Bên trong không biết còn có bao nhiêu nguy hiểm là hắn không biết.
Hắn đoán chừng phải ở dừng chân ở đây một thời gian dài, trong lòng âm thầm quyết định. Chờ đến thành Xích Viêm, hắn sẽ chuẩn bị thật tốt, dốc sức tìm hiểu những mối nguy hiểm trong Thập Vạn Hỏa Sơn.
Sương đỏ cuồn cuộn từ sơn mạch bay ra, không ngừng tràn lan khắp nơi. Lúc này đã qua nửa canh giờ, nhưng đám sương đỏ này vẫn không dừng lại, thoạt nhìn giống như vô cùng vô tận.
Theo thời gian trôi qua, màn sáng màu đỏ ở quanh người của hai người dần dần mờ đi, hiển nhiên là linh lực tấm Phù Lục đã không thể tiếp tục duy trì.
Sắc mặt Dư Ý không khỏi có chút khó coi, vẻ nôn nóng trong ánh mắt càng ngày càng nhiều.
"Dư huynh, xem ra linh lực tấm Phù Lục đã không còn lại bao nhiêu, trên người của ngươi còn có tấm Tị Viêm Phù nào nữa hay không?" Thạch Mục hỏi.
"Tị Viêm Phù giá trị xa xỉ, trên người ta chỉ có hai tấm. Hỏa chướng ở Thập Vạn Hỏa Sơn cũng không thường gặp, mang một tấm Tị Viêm Phù dùng để phòng ngừa vạn nhất xem như đủ rồi, chỉ là không ngờ quy mô lần này lại lớn như thế." Dư Ý cười khổ một tiếng rồi nói.
"Còn cách nào chống đỡ hay không?" Thạch Mục lại hỏi.
"Hỏa Chướng mãnh liệt, chỗ nào cũng có, cơ bản không có cánh nào chống đỡ được. Nếu gặp phải chỉ có thể thông qua Tị Viêm Phù kiên trì chờ nó rời đi." Dư Ý lắc đầu rồi nói.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Khoảng thời gian hai người nói chuyện với nhau, màn sáng bao phủ càng ngày càng ảm đạm, một tia nhàn nhạt sương đỏ thình lình xuyên thấu qua màn hào quang, thẩm thấu đến trước mặt.
Thạch Mục tuy rằng thúc giục chân khí ở bên ngoài cơ thể hình thành một tầng vòng bảo hộ, nhưng vẫn cảm thấy bên ngoài thân có chút nóng lên, một tia nhiệt lực thẩm thấu chân khí vòng bảo hộ, xâm nhập thân thể của hắn.
Tình huống của Dư Ý ở bên cạnh cũng giống như vậy, tuy rằng bên ngoài thân khởi động rồi một tầng đất màu vàng vòng bảo hộ, nhưng tình huống thoạt nhìn so với Thạch Mục còn xui xẻo hơn, trên mặt đã bắt đầu hiện ra sắc ửng hồng.
Thạch Mục sắc mặt đại biến, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, ý đồ bức hỏa độc ra.
Vào thời khắc này, tay trái của hắn bỗng nhiên nóng lên.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động, liền tháo cái bao tay xuống, cánh tay trái đen như than cốc lập tức tản mát ra một cỗ hấp lực vô hình.
Hỏa độc theo cánh tay trái không ngừng hấp thu vào trong cơ thể của hắn, một chút cũng không còn xót lại.
Thạch Mục khẽ giật mình, nhìn về phía tay trái của mình, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Dư Ý ở bên cạnh màn hào quang màu đỏ quanh mình càng thêm ảm đạm, trên mặt bắt đầu đỏ tía, hơ thở trở nên gấp gáp.
Thân thể của gã mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, tay lấy chai thuốc trở nên run rẩy, đổ ra mấy miếng đan dược màu đỏ rực đang muốn ăn vào.
Chợt một bàn tay màu đen ở bên cạnh duỗi sang, xuyên thấu màn hào quang đang ảm đạm, nhẹ nhàng đặt ở bên trên người của gã.
Dư Ý quay đầu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Thạch Mục không biết đã đi đến bên cạnh gã từ lúc nào. Màn hào quang của Tị Viêm Phủ bao phủ trên người họ Thạch đã biến mất, thân thể hắn tiếp xúc trực tiếp với sương mù màu đỏ. Nhưng trông hắn có vẻ chẳng bị làm sao cả.
Hỏa độc đang hành hạ trong cơ thể của Dư Ý dường như gặp khắc tinh liền bị cái cỗ hấp lực này nuốt vào.
Qua mấy hơi thở, hỏa độc trong cơ thể hắn đã diệt hết, khuôn mặt vốn đỏ ửng cũng trở lại bình thường.
Dư Ý đứng lên, có chút ngạc nhiên nhìn Thạch Mục, lại liếc thoáng qua cánh tay trái đen như than cốc của hắn.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, đi." Thạch Mục vung tay lên, lần nữa tế ra Thanh Dực Phi Xa rồi kéo Dư Ý nhảy lên đó.
Thanh Dực Phi Xa đại phóng ánh sáng xanh, vút thẳng lên trời, bay về phía thành Xích Viêm.
Sắc mặt của Dư Ý đầy vẻ lo sợ. Tuy tốc độ phi hành của Thanh Dực Phi Xa rất nhanh nhưng trong lúc nhất thời cũng chưa thể bay khỏi phạm vi bao phủ của Hóa chướng khói độc được, từng sợi khói độc vẫn nhè nhẹ xâm nhập vào trong cơ thể gã.
Chẳng qua từ trên tay trái Thạch Mục đặt trên vai gã thi thoảng lại tỏa ra từng cỗ hấp lực, hút hỏa độc từ trong cơ thể gã ra.
Thần sắc Dư Ý hơi có chút an tâm, cảm kích nhìn Thạch Mục.
Khoảng một khắc sau, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, Thanh Dực Phi Xa cuối cùng cũng bay ra khỏi phạm vi khói độc, ngừng lại giữa không trung.
Sương đỏ dưới chân hai người dâng lên cuồn cuộn, giống như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt muốn cắn nuốt hết thảy.
Thạch Mục lòng còn sợ hãi nhìn Hỏa Chướng sương mù phía dưới, thở phào một hơi, nếu không có cái tay trái của hắn, lần này mặc dù không chết, sợ là cũng muốn lột một tầng da rồi.
Vào thời khắc này, Thải Nhi ở trên bả vai của hắn chợt kêu to.
"Thạch Đầu, cẩn thận phía dưới!"
Thải Nhi vừa dứt lời, khói độc phía dưới chợt sôi trào lên, một cái bóng màu đó thật lớn từ đó bắn ra, tốc độc cực nhanh.
Nội tâm Thạch Mục kinh hãi, Thanh Dực Phi Xa dưới chân tỏa ánh hào quang sáng rực, lướt vèo sang bên cạnh.
Bành!
Thạch Mục đúng là vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát. Thanh Dực Phi Xa bị tông cho một cú thật mạnh, một cỗ lực lớn đập tới đánh bay Dư Ý và Thạch Mục khỏi phi xa.
Mặc dù kinh hãi nhưng Thạch Mục vẫn không rối loạn, trên người hắn lóe lên ánh sáng trắng, một đoàn khí trắng xuất hiện, nâng thân thể hắn lên, vững vàng đáp xuống mặt đất bên cạnh.
Dư Ý cũng thi pháp ổn định thân thể, rơi xuống bên cạnh. Sắc mặt gã tái nhợt, khóe miệng trào ra một ít máu tươi, hiển nhiên đã bị thương bởi một kích vừa rồi.
"Vật gì vậy?" Thạch Mục đưa tầm mắt nhìn qua.
Ầm ầm!
Giữa không trung, một cái bóng cực lớn rơi xuống nhanh như sao băng, đập cái uỳnh xuống mặt đất trước mặt hai người Thạch Mục, khiến mặt đất lắc lư, bụi mù bốc lên mù mịt.
Ánh mắt Thạch Mục co rụt lại, bụi mùi phiêu tán, lộ ra thân ảnh bên trong. Đó là một Yêu thú Mãnh hổ màu đỏ cực lớn.
Con hổ này có cặp mắt đỏ rừng rực như lửa, tựa như hai luồng hỏa diễm đang bốc chảy hừng hực. Da lồng trên người nó lộng lẫy, với hai màu đỏ đen là chính. Thân hình tuy lớn nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, cái đuôi dài tựa như một cái roi bằng thép đang vung vẩy, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.
Nhưng những điều này vẫn chưa là gì, trên lưng hổ vậy mà còn mọc ra một đôi cánh, khi giang rộng ra còn dài hơn cả thân thể của nó.
Từ trong con mắt của Xích Dục Yêu Hổ bắn ra hai đạo hồng quang, nó nhìn về phía Thạch Mục và Dư Ý, trên người tản mát ra linh áp khổng lồ. Đây rõ ràng là một con Yêu thú Địa giai!
"Thì ra là Xích Dực Yêu Hổ, bảo sao Hỏa chướng lần này lại lợi hại như vậy!" Sắc mặt Dư Ý trắng bệch, sợ hãi nói.
Xích Dực Yêu Hổ gầm nhẹ lên một tiếng, giang rộng cánh, trên người tỏa ra ánh đỏ rực rỡ, thân thể cực lớn lại nhanh nhẹn không thể ngờ, há mồm đớp về phía Thạch Mục. Trong chớp mắt nó đã đến trước người hắn, móng hổ xé gió chụp xuống đầu Thạch Mục.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thân thể khẽ lắc một cái, nửa xoay người lại, tay trái đang duỗi bên người dựa thế giơ lên, ngăn cản trước người.
"Thạch huynh coi chừng!" Dư Ý kinh hoảng, một tay phất lên, ba lưỡi dao gió lớn như cánh cửa phóng tới, chém về phía Xích Dực Hổ Yêu.
Cái đuôi của Xích Dực Hổ Yêu tỏa ra ánh lửa sáng rực, hóa thành đạo đạo bóng đỏ, đánh nát ba lưỡi dao gió.
Bành!
Móng hổ cực lớn hung hăng đập xuống cánh tay Thạch Mục, đánh bay cả người hắn ra ngoài, lộn vòng hơn mười trượng mới nặng nề rơi uỵch xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.
"Thạch huynh!" Dư Ý kinh hô.
Xích Dực Hổ Yêu gầm lên một tiếng, bốn chân to khẽ đạp, thân thể cực lớn của nó hóa thành một cái bóng đỏ, không để ý gì đến Dư Ý mà tiếp tục lao về phía Thạch Mục.
Trong hai người, chỉ có Thạch Mục là cho nó cảm giác nguy hiểm nhất. Chỉ cần giết kẻ này, tên còn lại chỉ là tôm tép.
Hổ Yêu ngoác miệng, phun ra một cột lửa vừa thô vừa to bắn về phía Thạch Mục.
Ầm ầm!
Trên mặt đất hiện ra một biển lửa màu đỏ, bao phủ lấy phạm vi hơn mười trượng, thiêu đốt hừng hực
Hổ Yêu phi thân vào trong biển lửa, đánh về phía Thạch Mục.
Vào thời khắc này, "Vèo" một tiếng, một đạo kiếm quang màu vàng rực từ trên người Thạch Mục bay ra, hóa thành một cầu vồng kiểm vàng dài mấy trượng, bổ xuống Hổ Yêu.
Cầu vồng kiếm tản mát ra kiếm ý dày đặc. Kiếm khí chưa đến, một cỗ phong duệ đã đập vào mặt
cầu vồng kiếm trong chớp mắt đã đến, nó muốn tránh cũng không kịp rồi.
Hổ Yêu khẽ gầm lên một tiếng, ánh đỏ trên da lông càng thêm sáng ngời, bên ngoài thân hình nó chợt dấy lên hỏa diễm hừng hực.
Trên người Xích Dực Hổ Yêu bay ra một cái bóng hổ màu đỏ, va chạm với cầu vồng kiếm màu vàng.
Bay chưa được bao xa, bầu trời bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Thế này là sao?” Thạch Mục và Dư Ý đều sững sờ.
Thạch Đầu, mau nhìn bên kia!" Thải Nhi ở trên bờ vai Thạch Mục chợt kêu lên.
Hai người vội vàng hướng mắt nhìn về phía dãy núi cách đó không xa.
Núi lửa thuộc sơn mạch gần đó tỏa ra sương mù đỏ thắm, lan tỏa khắp nơi xung quanh.
Đám sương mù màu đỏ thoạt nhìn chậm chạp, kì thực vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã tràn ngập khu vực phía trước bọn họ không xa.
Nhìn thấy đám sương đỏ này, Thạch Mục có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Dư Ý bên cạnh có chút giật mình rồi trở nên tái nhợt vô cùng.
"Thạch huynh, mau hạ xuống thấp đi!" Dư Ý quát to một tiếng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Thạch Mục nhìn thấy thần sắc đối phương như vậy, vội thúc giục Thanh Dực Phi Xa hạ xuống phía dưới.
Sau khi đáp xuống mặt đất, Dư Ý nhanh chóng lấy ra hai tấm phù lục đỏ thắm. Một dán lên người mình, tấm còn lại giao cho Thạch Mục.
Dư Ý khẽ quát một tiếng, kích hoạt hai tấm phù lục. Phù lục sáng lên một hồi ánh sáng màu đỏ, hình thành hai vòng bảo hộ, bao phủ cả hai vào trong.
Thạch Mục vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy phù lục trong tay. Phù văn mặt ngoài vô cùng cổ quái, khác biệt rất lớn với tất cả phù văn mà hắn từng thấy. Với kiến thức phù đạo của hắn cũng không thể nhận ra lai lịch của đám phù văn này.
Trong khi Thạch Mục còn đang sững sốt, hai người đã bị đám sương đỏ kia bao phủ vào trong.
Sương mù màu đỏ vọt tới hai người bọn họ nhưng bị màn sáng ngăn lại.
Dư Ý thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.
"Dư huynh, sương đỏ này là vật gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ vô cùng kiêng kị bọn chúng." Thạch Mục hỏi.
"Thạch huynh có chỗ không biết, sương đỏ này không phải là sương mù bình thường, mà là Hỏa Chướng ẩn chứa hỏa độc cực mạnh. Một khi vô ý nhiễm phải, không đến nhất thời nửa khắc sẽ gặp da bại thịt nát, cuối cùng độc phát thân vong." Dư Ý nghiêm nghị nói ra.
Thạch Mục âm thầm rùng mình, những chuyện này hắn không hề thấy ở trong điển tịch Thập Vạn Hỏa Sơn đ. Có điều việc này cũng dễ hiểu, sách vở dù có biên soạn kỹ lưỡng thì vẫn có chỗ bỏ sót.
"Phù Lục này thoạt nhìn có chút đặc thù, vậy mà có thể che đậy Hỏa Chướng?" Thạch Mục lập tức hỏi.
"Đây là Tị Viêm Phù, một loại phù lục tương đối thông dụng tại thành Xích Viêm, là vật thiết yếu đối với tán tu bọn ta tại Thập Vạn Hỏa Sơn mỗi khi ngẫu nhiên gặp phải được Hỏa Chướng khi băng qua Thập Vạn Hỏa Sơn." Dư Ý giải thích.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn hướng Thập Vạn Hỏa Sơn. Bên trong không biết còn có bao nhiêu nguy hiểm là hắn không biết.
Hắn đoán chừng phải ở dừng chân ở đây một thời gian dài, trong lòng âm thầm quyết định. Chờ đến thành Xích Viêm, hắn sẽ chuẩn bị thật tốt, dốc sức tìm hiểu những mối nguy hiểm trong Thập Vạn Hỏa Sơn.
Sương đỏ cuồn cuộn từ sơn mạch bay ra, không ngừng tràn lan khắp nơi. Lúc này đã qua nửa canh giờ, nhưng đám sương đỏ này vẫn không dừng lại, thoạt nhìn giống như vô cùng vô tận.
Theo thời gian trôi qua, màn sáng màu đỏ ở quanh người của hai người dần dần mờ đi, hiển nhiên là linh lực tấm Phù Lục đã không thể tiếp tục duy trì.
Sắc mặt Dư Ý không khỏi có chút khó coi, vẻ nôn nóng trong ánh mắt càng ngày càng nhiều.
"Dư huynh, xem ra linh lực tấm Phù Lục đã không còn lại bao nhiêu, trên người của ngươi còn có tấm Tị Viêm Phù nào nữa hay không?" Thạch Mục hỏi.
"Tị Viêm Phù giá trị xa xỉ, trên người ta chỉ có hai tấm. Hỏa chướng ở Thập Vạn Hỏa Sơn cũng không thường gặp, mang một tấm Tị Viêm Phù dùng để phòng ngừa vạn nhất xem như đủ rồi, chỉ là không ngờ quy mô lần này lại lớn như thế." Dư Ý cười khổ một tiếng rồi nói.
"Còn cách nào chống đỡ hay không?" Thạch Mục lại hỏi.
"Hỏa Chướng mãnh liệt, chỗ nào cũng có, cơ bản không có cánh nào chống đỡ được. Nếu gặp phải chỉ có thể thông qua Tị Viêm Phù kiên trì chờ nó rời đi." Dư Ý lắc đầu rồi nói.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Khoảng thời gian hai người nói chuyện với nhau, màn sáng bao phủ càng ngày càng ảm đạm, một tia nhàn nhạt sương đỏ thình lình xuyên thấu qua màn hào quang, thẩm thấu đến trước mặt.
Thạch Mục tuy rằng thúc giục chân khí ở bên ngoài cơ thể hình thành một tầng vòng bảo hộ, nhưng vẫn cảm thấy bên ngoài thân có chút nóng lên, một tia nhiệt lực thẩm thấu chân khí vòng bảo hộ, xâm nhập thân thể của hắn.
Tình huống của Dư Ý ở bên cạnh cũng giống như vậy, tuy rằng bên ngoài thân khởi động rồi một tầng đất màu vàng vòng bảo hộ, nhưng tình huống thoạt nhìn so với Thạch Mục còn xui xẻo hơn, trên mặt đã bắt đầu hiện ra sắc ửng hồng.
Thạch Mục sắc mặt đại biến, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, ý đồ bức hỏa độc ra.
Vào thời khắc này, tay trái của hắn bỗng nhiên nóng lên.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động, liền tháo cái bao tay xuống, cánh tay trái đen như than cốc lập tức tản mát ra một cỗ hấp lực vô hình.
Hỏa độc theo cánh tay trái không ngừng hấp thu vào trong cơ thể của hắn, một chút cũng không còn xót lại.
Thạch Mục khẽ giật mình, nhìn về phía tay trái của mình, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Dư Ý ở bên cạnh màn hào quang màu đỏ quanh mình càng thêm ảm đạm, trên mặt bắt đầu đỏ tía, hơ thở trở nên gấp gáp.
Thân thể của gã mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, tay lấy chai thuốc trở nên run rẩy, đổ ra mấy miếng đan dược màu đỏ rực đang muốn ăn vào.
Chợt một bàn tay màu đen ở bên cạnh duỗi sang, xuyên thấu màn hào quang đang ảm đạm, nhẹ nhàng đặt ở bên trên người của gã.
Dư Ý quay đầu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Thạch Mục không biết đã đi đến bên cạnh gã từ lúc nào. Màn hào quang của Tị Viêm Phủ bao phủ trên người họ Thạch đã biến mất, thân thể hắn tiếp xúc trực tiếp với sương mù màu đỏ. Nhưng trông hắn có vẻ chẳng bị làm sao cả.
Hỏa độc đang hành hạ trong cơ thể của Dư Ý dường như gặp khắc tinh liền bị cái cỗ hấp lực này nuốt vào.
Qua mấy hơi thở, hỏa độc trong cơ thể hắn đã diệt hết, khuôn mặt vốn đỏ ửng cũng trở lại bình thường.
Dư Ý đứng lên, có chút ngạc nhiên nhìn Thạch Mục, lại liếc thoáng qua cánh tay trái đen như than cốc của hắn.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, đi." Thạch Mục vung tay lên, lần nữa tế ra Thanh Dực Phi Xa rồi kéo Dư Ý nhảy lên đó.
Thanh Dực Phi Xa đại phóng ánh sáng xanh, vút thẳng lên trời, bay về phía thành Xích Viêm.
Sắc mặt của Dư Ý đầy vẻ lo sợ. Tuy tốc độ phi hành của Thanh Dực Phi Xa rất nhanh nhưng trong lúc nhất thời cũng chưa thể bay khỏi phạm vi bao phủ của Hóa chướng khói độc được, từng sợi khói độc vẫn nhè nhẹ xâm nhập vào trong cơ thể gã.
Chẳng qua từ trên tay trái Thạch Mục đặt trên vai gã thi thoảng lại tỏa ra từng cỗ hấp lực, hút hỏa độc từ trong cơ thể gã ra.
Thần sắc Dư Ý hơi có chút an tâm, cảm kích nhìn Thạch Mục.
Khoảng một khắc sau, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, Thanh Dực Phi Xa cuối cùng cũng bay ra khỏi phạm vi khói độc, ngừng lại giữa không trung.
Sương đỏ dưới chân hai người dâng lên cuồn cuộn, giống như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt muốn cắn nuốt hết thảy.
Thạch Mục lòng còn sợ hãi nhìn Hỏa Chướng sương mù phía dưới, thở phào một hơi, nếu không có cái tay trái của hắn, lần này mặc dù không chết, sợ là cũng muốn lột một tầng da rồi.
Vào thời khắc này, Thải Nhi ở trên bả vai của hắn chợt kêu to.
"Thạch Đầu, cẩn thận phía dưới!"
Thải Nhi vừa dứt lời, khói độc phía dưới chợt sôi trào lên, một cái bóng màu đó thật lớn từ đó bắn ra, tốc độc cực nhanh.
Nội tâm Thạch Mục kinh hãi, Thanh Dực Phi Xa dưới chân tỏa ánh hào quang sáng rực, lướt vèo sang bên cạnh.
Bành!
Thạch Mục đúng là vẫn không thể hoàn toàn tránh thoát. Thanh Dực Phi Xa bị tông cho một cú thật mạnh, một cỗ lực lớn đập tới đánh bay Dư Ý và Thạch Mục khỏi phi xa.
Mặc dù kinh hãi nhưng Thạch Mục vẫn không rối loạn, trên người hắn lóe lên ánh sáng trắng, một đoàn khí trắng xuất hiện, nâng thân thể hắn lên, vững vàng đáp xuống mặt đất bên cạnh.
Dư Ý cũng thi pháp ổn định thân thể, rơi xuống bên cạnh. Sắc mặt gã tái nhợt, khóe miệng trào ra một ít máu tươi, hiển nhiên đã bị thương bởi một kích vừa rồi.
"Vật gì vậy?" Thạch Mục đưa tầm mắt nhìn qua.
Ầm ầm!
Giữa không trung, một cái bóng cực lớn rơi xuống nhanh như sao băng, đập cái uỳnh xuống mặt đất trước mặt hai người Thạch Mục, khiến mặt đất lắc lư, bụi mù bốc lên mù mịt.
Ánh mắt Thạch Mục co rụt lại, bụi mùi phiêu tán, lộ ra thân ảnh bên trong. Đó là một Yêu thú Mãnh hổ màu đỏ cực lớn.
Con hổ này có cặp mắt đỏ rừng rực như lửa, tựa như hai luồng hỏa diễm đang bốc chảy hừng hực. Da lồng trên người nó lộng lẫy, với hai màu đỏ đen là chính. Thân hình tuy lớn nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, cái đuôi dài tựa như một cái roi bằng thép đang vung vẩy, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.
Nhưng những điều này vẫn chưa là gì, trên lưng hổ vậy mà còn mọc ra một đôi cánh, khi giang rộng ra còn dài hơn cả thân thể của nó.
Từ trong con mắt của Xích Dục Yêu Hổ bắn ra hai đạo hồng quang, nó nhìn về phía Thạch Mục và Dư Ý, trên người tản mát ra linh áp khổng lồ. Đây rõ ràng là một con Yêu thú Địa giai!
"Thì ra là Xích Dực Yêu Hổ, bảo sao Hỏa chướng lần này lại lợi hại như vậy!" Sắc mặt Dư Ý trắng bệch, sợ hãi nói.
Xích Dực Yêu Hổ gầm nhẹ lên một tiếng, giang rộng cánh, trên người tỏa ra ánh đỏ rực rỡ, thân thể cực lớn lại nhanh nhẹn không thể ngờ, há mồm đớp về phía Thạch Mục. Trong chớp mắt nó đã đến trước người hắn, móng hổ xé gió chụp xuống đầu Thạch Mục.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thân thể khẽ lắc một cái, nửa xoay người lại, tay trái đang duỗi bên người dựa thế giơ lên, ngăn cản trước người.
"Thạch huynh coi chừng!" Dư Ý kinh hoảng, một tay phất lên, ba lưỡi dao gió lớn như cánh cửa phóng tới, chém về phía Xích Dực Hổ Yêu.
Cái đuôi của Xích Dực Hổ Yêu tỏa ra ánh lửa sáng rực, hóa thành đạo đạo bóng đỏ, đánh nát ba lưỡi dao gió.
Bành!
Móng hổ cực lớn hung hăng đập xuống cánh tay Thạch Mục, đánh bay cả người hắn ra ngoài, lộn vòng hơn mười trượng mới nặng nề rơi uỵch xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.
"Thạch huynh!" Dư Ý kinh hô.
Xích Dực Hổ Yêu gầm lên một tiếng, bốn chân to khẽ đạp, thân thể cực lớn của nó hóa thành một cái bóng đỏ, không để ý gì đến Dư Ý mà tiếp tục lao về phía Thạch Mục.
Trong hai người, chỉ có Thạch Mục là cho nó cảm giác nguy hiểm nhất. Chỉ cần giết kẻ này, tên còn lại chỉ là tôm tép.
Hổ Yêu ngoác miệng, phun ra một cột lửa vừa thô vừa to bắn về phía Thạch Mục.
Ầm ầm!
Trên mặt đất hiện ra một biển lửa màu đỏ, bao phủ lấy phạm vi hơn mười trượng, thiêu đốt hừng hực
Hổ Yêu phi thân vào trong biển lửa, đánh về phía Thạch Mục.
Vào thời khắc này, "Vèo" một tiếng, một đạo kiếm quang màu vàng rực từ trên người Thạch Mục bay ra, hóa thành một cầu vồng kiểm vàng dài mấy trượng, bổ xuống Hổ Yêu.
Cầu vồng kiếm tản mát ra kiếm ý dày đặc. Kiếm khí chưa đến, một cỗ phong duệ đã đập vào mặt
cầu vồng kiếm trong chớp mắt đã đến, nó muốn tránh cũng không kịp rồi.
Hổ Yêu khẽ gầm lên một tiếng, ánh đỏ trên da lông càng thêm sáng ngời, bên ngoài thân hình nó chợt dấy lên hỏa diễm hừng hực.
Trên người Xích Dực Hổ Yêu bay ra một cái bóng hổ màu đỏ, va chạm với cầu vồng kiếm màu vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.