Quyển 3 - Chương 1498: Huyền Môn chưa ngừng (2)
Vong Ngữ
22/06/2021
Thạch Mục trầm ngâm nói, nhưng trong lòng chợt dâng lên một chút dự cảm không hay.
Xung quanh song phương đang giao chiến, hiển nhiên cũng cảm thấy Huyền Môn đại trận khác thường, không ít người đều dời mắt hướng nhìn lên trên bầu trời, thấy được giữa không trung đứng lờ lững thân ảnh ba người Thạch Mục xong, đều ngẩn ra, trong lòng đều tựa hồ lóe lên một cái gì đó.
Cao Minh mặc dù có vẻ như không nhìn thấy vật, nhưng trong nháy mắt ba người Thạch Mục xuất hiện, liền đã phát hiện có cái gì không đúng, nhưng trong lòng vẫn đang có một chút hy vọng may mắn, cố gắng trấn định để chiến đấu chu toàn với An Hoa cùng mọi người.
Đúng lúc này, trước người của hắn bỗng nhiên quang mang nhoáng lên một cái, một bóng người bắn tới nhanh như điện.
Cảm nhận được khí tức trên người người này, Cao Minh trong lòng lập tức hoảng hốt, thân ảnh thoáng mơ hồ, định từ ngày tại chỗ trốn chui bỏ đi.
Nhưng mà, thân ảnh vừa mới mơ hồ một cái, lập tức lần nữa hiện ra, cổ của hắn tức thì bị một bàn tay to có lực giữ chặt lại.
Người giữ lại hắn dĩ nhiên chính là Thạch Mục. Hắn mặt không thay đổi nhìn Cao Minh một cái, bàn tay hơi lệch đi, “Ca” một tiếng trong trẻo, thẳng thừng bẻ gãy cần cổ của Cao Minh rồi.
Ngay sau đó, một đạo ánh sáng chói lọi màu xám tro từ lòng bàn tay hắn hiện ra, bao phủ Cao Minh vào bên trong.
Cổ tay Thạch Mục buông lỏng, thi thể Cao Minh bị ánh sáng chói lọi màu xám tro nuốt sống, vô lực ngã xuống, còn chưa chấm đất cũng đã biến thành tro bụi, ngay cả Thần Hồn cũng bị đốt sạch sẽ.
- Đế vô đạo, bội nghịch luân thường, đã bị Thạch Mục Minh Chủ đánh chết tại chỗ! Bọn tòng chúc các ngươi chớ liều mình chống lại nữa, mau mau đầu hàng. Nếu có kẻ nào chấp mê bất ngộ, chết!
Lúc này, thanh âm của Lật Thăng chân nhân hợp thời vang lên.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ chiến trường, một chữ một câu đều vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi một người ở chỗ này.
Cao Minh mới vừa bị Thạch Mục dễ dàng đánh chết trong cái giơ tay nhấc chân, cộng thêm lời ấy của Lật Thăng, đại quân phía bên Thiên Đình lập tức ồ lên một mảnh, liên tiếp nhìn mọi người chung quanh, lại cũng không biết phải làm gì cho đúng.
“Hô “
Trong một góc phế tích của Thiên Đình, chợt có mấy chục đạo quang mang bay lên, lại hướng tới nơi xa mà bắn đi, hiển nhiên là không muốn đầu hàng, mà muốn chạy trốn.
Thạch Mục không có nhìn bên đó, thuận tay đánh ra một quyền về phương hướng những kẻ thoát đi, rồi thân hình thoắt một cái sự xuất hiện ở giữa không trung, cùng đứng chung với Lật Thăng và Yên La hai người.
Mọi người cũng không thấy trong hư không có dao động gì sinh ra, nhưng lại nghe ngoài mấy trăm trượng đột nhiên truyền tới một loạt tiếng kêu thảm, mấy chục người thoát đi đó đã nổ tung thành một mảnh huyết hoa, chết sạch sẽ.
Những kẻ vốn cũng bắt đầu sinh ra ý muốn trốn đi, lập tức trong lòng phát lạnh, hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm này.
- Ta đầu hàng. . .
Sau một lát, rốt cục có người chiến ý hoàn toàn mất hết, thu hồi binh khí, đầu hàng rồi.
Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba. . . Nhanh chóng, hơn phân nửa Thiên Đình đại quân đều lựa chọn đầu hàng.
Thiên Đình còn sót lại một số thần tướng, thấy đại thế đã mất, cũng đều buông bỏ không chống cự, liên tiếp bị tước vũ khí.
Lật Thăng thấy vậy, một tay giương lên, mấy đạo linh quang bay ra, phân biệt bay đến vài tên Thiên Đình Thần cảnh.
Linh quang bay tới trước người những người này, linh quang thu lại biến thành từng cái phù văn huyền ảo, xoay tròn mòng mòng ở trước người mấy người này, tiếp đó những phù văn này quang mang sáng ngời, nhoáng lên một cái lướt qua bay vào giữa chân mày mấy người, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Di Thiên liên minh chúng tướng thấy tình hình như vậy, lập tức hoan hô, sóng triều mừng rỡ càn quét khắp nơi, tiếng hoan hô to lớn chấn động cả chín tầng trời.
Phương Trăn cùng mọi người tự nhiên cũng mừng rỡ vô cùng, nhưng khi ánh mắt của bọn họ đáp xuống trên mặt ba người Thạch Mục, lập tức trầm mặc lại.
Tiếng hoan hô vốn vang tận mây xanh, cũng chợt ngừng bặt.
Toàn bộ Thiên Đình phế tích, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Lật Thăng chủng xuống cấm chế đối với Thiên Đình Thần cảnh còn sót lại xong, liền không nhìn đến mấy người này một cái nào nữa, mà là cùng Thạch Mục và Yên La, nhìn về hướng giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng.
Thư Hữu Kim cùng mọi người nhanh chóng ý thức được, Đế tuy rằng đã chết rồi, nhưng Vạn Linh Huyền Huyền Môn đại trận vẫn không có đình chỉ.
Thiên Đế dù chết, nguy cơ vẫn như cũ chưa giải trừ!
Dưới sự chỉ huy của Đại trưởng lão cùng mọi người, Di Thiên liên minh và Hắc Ma tinh vực cùng với mấy phương thế lực chỉnh hợp tộc nhân lại, tụ tập đại quân các phe lại xong, đồng thời cũng phân ra từng nhóm hàng quân của Thiên Đình để quản lý khống chế cả lại. Sau đó, im lặng phân bố ở chung quanh, nghỉ dưỡng sức.
Sắp xếp xong xuôi, các vị Thần cảnh cường giả liên tiếp tụ đến cạnh Thạch Mục ba người.
- Thật không có những biện pháp khác rồi sao?
Mọi người mới vừa chạy tới, vừa lúc nghe được Thạch Mục lên tiếng hỏi.
- Thạch Đầu. . .
Thái Nhi chui người ra từ trong đám người, lớn tiếng kêu một tiếng dài, lập tức bay nhào tới Thạch Mục.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra chút ý cười, một tay xốc Thái Nhi bay tới lên, đặt ở trên đầu vai.
Mọi người chào hỏi với ba người Thạch Mục xong, ngay sau đó không cần phải nhiều lời nữa, ánh mắt nhìn về phía Lật Thăng và Yên La, hiển nhiên là đang đợi bọn họ trả lời chắc chắn câu hỏi vừa rồi của Thạch Mục.
- Trước đây vì đối phó Đế, đối với nhiều cấm chế trong thế giới của chúng ta, ta cũng đã có một số nghiên cứu. Không lâu trước đây, ta cũng đã thi triển qua nhiều loại phong ấn cấm chế thủ đoạn đỉnh cấp nhất trong đó rồi, cũng đều không làm nên chuyện gì. Mà Bảo Hoa sư muội cũng đã dùng hết khả năng phát huy uy năng của Thất Bảo Diệu Thụ, thậm chí không tiếc tiêu hao chân nguyên cực lớn, nhưng cũng không cách nào phong ấn cái cửa này.
Lật Thăng lắc lắc đầu, thở dài nói.
Mọi người nghe vậy, đều vô cùng thất vọng, nhưng vẫn không nhịn được đưa mắt dời về phía Yên La, muốn từ chỗ nàng có được một đáp án khác hẳn.
Nhưng mà, Yên La lại trầm mặc lắc lắc đầu, không có nói chuyện.
- Tuy rằng sự thật như lời ngươi nói, nhưng nếu không tiếp tục thử một lần, bọn chúng ta sao lại có thể cam tâm.
Thạch Mục ánh mắt nhìn lên trên bầu trời, nhìn vào Huyền Giới Chi Môn đã dần dần đi nhanh tới thật hóa, lên tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, Thái Nhi đã biết Thạch Mục muốn làm cái gì rồi, ăn ý bay xuống từ trên đầu vai của hắn, đáp xuống đầu vai của An Hoa.
Xung quanh song phương đang giao chiến, hiển nhiên cũng cảm thấy Huyền Môn đại trận khác thường, không ít người đều dời mắt hướng nhìn lên trên bầu trời, thấy được giữa không trung đứng lờ lững thân ảnh ba người Thạch Mục xong, đều ngẩn ra, trong lòng đều tựa hồ lóe lên một cái gì đó.
Cao Minh mặc dù có vẻ như không nhìn thấy vật, nhưng trong nháy mắt ba người Thạch Mục xuất hiện, liền đã phát hiện có cái gì không đúng, nhưng trong lòng vẫn đang có một chút hy vọng may mắn, cố gắng trấn định để chiến đấu chu toàn với An Hoa cùng mọi người.
Đúng lúc này, trước người của hắn bỗng nhiên quang mang nhoáng lên một cái, một bóng người bắn tới nhanh như điện.
Cảm nhận được khí tức trên người người này, Cao Minh trong lòng lập tức hoảng hốt, thân ảnh thoáng mơ hồ, định từ ngày tại chỗ trốn chui bỏ đi.
Nhưng mà, thân ảnh vừa mới mơ hồ một cái, lập tức lần nữa hiện ra, cổ của hắn tức thì bị một bàn tay to có lực giữ chặt lại.
Người giữ lại hắn dĩ nhiên chính là Thạch Mục. Hắn mặt không thay đổi nhìn Cao Minh một cái, bàn tay hơi lệch đi, “Ca” một tiếng trong trẻo, thẳng thừng bẻ gãy cần cổ của Cao Minh rồi.
Ngay sau đó, một đạo ánh sáng chói lọi màu xám tro từ lòng bàn tay hắn hiện ra, bao phủ Cao Minh vào bên trong.
Cổ tay Thạch Mục buông lỏng, thi thể Cao Minh bị ánh sáng chói lọi màu xám tro nuốt sống, vô lực ngã xuống, còn chưa chấm đất cũng đã biến thành tro bụi, ngay cả Thần Hồn cũng bị đốt sạch sẽ.
- Đế vô đạo, bội nghịch luân thường, đã bị Thạch Mục Minh Chủ đánh chết tại chỗ! Bọn tòng chúc các ngươi chớ liều mình chống lại nữa, mau mau đầu hàng. Nếu có kẻ nào chấp mê bất ngộ, chết!
Lúc này, thanh âm của Lật Thăng chân nhân hợp thời vang lên.
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng lại trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ chiến trường, một chữ một câu đều vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi một người ở chỗ này.
Cao Minh mới vừa bị Thạch Mục dễ dàng đánh chết trong cái giơ tay nhấc chân, cộng thêm lời ấy của Lật Thăng, đại quân phía bên Thiên Đình lập tức ồ lên một mảnh, liên tiếp nhìn mọi người chung quanh, lại cũng không biết phải làm gì cho đúng.
“Hô “
Trong một góc phế tích của Thiên Đình, chợt có mấy chục đạo quang mang bay lên, lại hướng tới nơi xa mà bắn đi, hiển nhiên là không muốn đầu hàng, mà muốn chạy trốn.
Thạch Mục không có nhìn bên đó, thuận tay đánh ra một quyền về phương hướng những kẻ thoát đi, rồi thân hình thoắt một cái sự xuất hiện ở giữa không trung, cùng đứng chung với Lật Thăng và Yên La hai người.
Mọi người cũng không thấy trong hư không có dao động gì sinh ra, nhưng lại nghe ngoài mấy trăm trượng đột nhiên truyền tới một loạt tiếng kêu thảm, mấy chục người thoát đi đó đã nổ tung thành một mảnh huyết hoa, chết sạch sẽ.
Những kẻ vốn cũng bắt đầu sinh ra ý muốn trốn đi, lập tức trong lòng phát lạnh, hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm này.
- Ta đầu hàng. . .
Sau một lát, rốt cục có người chiến ý hoàn toàn mất hết, thu hồi binh khí, đầu hàng rồi.
Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba. . . Nhanh chóng, hơn phân nửa Thiên Đình đại quân đều lựa chọn đầu hàng.
Thiên Đình còn sót lại một số thần tướng, thấy đại thế đã mất, cũng đều buông bỏ không chống cự, liên tiếp bị tước vũ khí.
Lật Thăng thấy vậy, một tay giương lên, mấy đạo linh quang bay ra, phân biệt bay đến vài tên Thiên Đình Thần cảnh.
Linh quang bay tới trước người những người này, linh quang thu lại biến thành từng cái phù văn huyền ảo, xoay tròn mòng mòng ở trước người mấy người này, tiếp đó những phù văn này quang mang sáng ngời, nhoáng lên một cái lướt qua bay vào giữa chân mày mấy người, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Di Thiên liên minh chúng tướng thấy tình hình như vậy, lập tức hoan hô, sóng triều mừng rỡ càn quét khắp nơi, tiếng hoan hô to lớn chấn động cả chín tầng trời.
Phương Trăn cùng mọi người tự nhiên cũng mừng rỡ vô cùng, nhưng khi ánh mắt của bọn họ đáp xuống trên mặt ba người Thạch Mục, lập tức trầm mặc lại.
Tiếng hoan hô vốn vang tận mây xanh, cũng chợt ngừng bặt.
Toàn bộ Thiên Đình phế tích, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Lật Thăng chủng xuống cấm chế đối với Thiên Đình Thần cảnh còn sót lại xong, liền không nhìn đến mấy người này một cái nào nữa, mà là cùng Thạch Mục và Yên La, nhìn về hướng giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng.
Thư Hữu Kim cùng mọi người nhanh chóng ý thức được, Đế tuy rằng đã chết rồi, nhưng Vạn Linh Huyền Huyền Môn đại trận vẫn không có đình chỉ.
Thiên Đế dù chết, nguy cơ vẫn như cũ chưa giải trừ!
Dưới sự chỉ huy của Đại trưởng lão cùng mọi người, Di Thiên liên minh và Hắc Ma tinh vực cùng với mấy phương thế lực chỉnh hợp tộc nhân lại, tụ tập đại quân các phe lại xong, đồng thời cũng phân ra từng nhóm hàng quân của Thiên Đình để quản lý khống chế cả lại. Sau đó, im lặng phân bố ở chung quanh, nghỉ dưỡng sức.
Sắp xếp xong xuôi, các vị Thần cảnh cường giả liên tiếp tụ đến cạnh Thạch Mục ba người.
- Thật không có những biện pháp khác rồi sao?
Mọi người mới vừa chạy tới, vừa lúc nghe được Thạch Mục lên tiếng hỏi.
- Thạch Đầu. . .
Thái Nhi chui người ra từ trong đám người, lớn tiếng kêu một tiếng dài, lập tức bay nhào tới Thạch Mục.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra chút ý cười, một tay xốc Thái Nhi bay tới lên, đặt ở trên đầu vai.
Mọi người chào hỏi với ba người Thạch Mục xong, ngay sau đó không cần phải nhiều lời nữa, ánh mắt nhìn về phía Lật Thăng và Yên La, hiển nhiên là đang đợi bọn họ trả lời chắc chắn câu hỏi vừa rồi của Thạch Mục.
- Trước đây vì đối phó Đế, đối với nhiều cấm chế trong thế giới của chúng ta, ta cũng đã có một số nghiên cứu. Không lâu trước đây, ta cũng đã thi triển qua nhiều loại phong ấn cấm chế thủ đoạn đỉnh cấp nhất trong đó rồi, cũng đều không làm nên chuyện gì. Mà Bảo Hoa sư muội cũng đã dùng hết khả năng phát huy uy năng của Thất Bảo Diệu Thụ, thậm chí không tiếc tiêu hao chân nguyên cực lớn, nhưng cũng không cách nào phong ấn cái cửa này.
Lật Thăng lắc lắc đầu, thở dài nói.
Mọi người nghe vậy, đều vô cùng thất vọng, nhưng vẫn không nhịn được đưa mắt dời về phía Yên La, muốn từ chỗ nàng có được một đáp án khác hẳn.
Nhưng mà, Yên La lại trầm mặc lắc lắc đầu, không có nói chuyện.
- Tuy rằng sự thật như lời ngươi nói, nhưng nếu không tiếp tục thử một lần, bọn chúng ta sao lại có thể cam tâm.
Thạch Mục ánh mắt nhìn lên trên bầu trời, nhìn vào Huyền Giới Chi Môn đã dần dần đi nhanh tới thật hóa, lên tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, Thái Nhi đã biết Thạch Mục muốn làm cái gì rồi, ăn ý bay xuống từ trên đầu vai của hắn, đáp xuống đầu vai của An Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.