Quyển 2 - Chương 289: Lên thuyền
Vong Ngữ
05/07/2016
Một tiếng thú rống dài từ trên đỉnh núi Bàn Cổ truyền tới!
Bốn chân bộ xương Yêu thú khổng lồ đứng thẳng dậy. Trong tiếng kẽo kẹt ầm vang, cốt trảo phải đang cắm vào trong núi của nó rút mạnh ra, xung quanh lượn lờ vô số phù văn cùng khí thể màu xám.
Trảo phải của nó bỗng nhiên xoay về phía Bắc núi Bàn Cổ vung mạnh lên. Hư không chấn động, hai mươi mấy đạo lưỡi dao màu xám lớn đến không gì sánh được lăng không hiện ra, lao vùn vụt xuống dưới chân núi phía Bắc.
Những lưỡi dao xám khổng lồ này trong chớp mắt đã xuất hiện trên đầu một con Khôi lỗi hình mãnh hổ, nhanh như thuấn di. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên trong hai cái chân trước của Khôi lỗi mãnh hổ chớp động lục quang, sau đấy mạnh mẽ hợp lại trước người, “Phốc” một tiếng, một cái thuẫn bằng ánh sáng xanh mênh mông, to bằng tòa lầu các xuất hiện, chắn trước người nó.
"Ầm ầm" liên tiếp nổ mạnh!
Những lưỡi dao xám khổng lồ liên tiếp va chạm lên mặt ngoài của quang thuẫn, bộc phát ra từng đoàn sáng hai màu tro, lục. Sau khi ngăn cản được một nửa số lưỡi dao xám khổng lồ, quang thuẫn màu lục lập tức vỡ vụn. Còn lại hơn mười đạo đao mang với xu thế không giảm, chỉ trong một hơi thở đã oanh kích lên người Khôi lỗi mãnh hổ.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Quanh thân Khôi lỗi hình hổ xạ ra từng chùm từng chùm sáng xám. Khôi lỗi hình hổ bị một cỗ sức mạnh đánh bay lên trời, sau đó nổ làm năm bảy mảnh ở giữa không trung.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười tên Thuật sĩ Tinh giai ở trong thân Khôi lỗi hình hổ không một ai may mắn thoát khỏi. Xung quanh Khôi lỗi hình hổ vốn túm tụm hơn mười tên đệ tử, cũng vì chưa kịp thoát đi mà bị lan đến, chết tại chỗ.
Bộ xương Yêu thú gầm lên giận dữ, đầu lâu chuyển một cái, cái miệng bự lần nữa hé ra.
Ánh sáng màu máu lóe lên, một đạo huyết quang vừa thô vừa to bắn ra. Hư không những nơi nó bắn qua đều bị vặn vẹo biến hình. Một cỗ uy áp kinh khủng khiến cho sắc mặt tất cả đệ tử Thiên Ma Tông nhao nhao đại biến.
Huyết quang sắp đánh trúng một con Khôi lỗi gấu cao hơn mười trượng thì từ giữa không trung, một đạo tinh mang xạ xuống, rơi xuống trước mặt Khôi lỗi gấu, hóa thành một tấm chắn mênh mông màu xám, mặt ngoài lượn lờ phù văn, to cỡ vài chục trượng
Mặt ngoài tấm chắn khắc một chân dung xấu xí màu máu, răng nanh thòi ra ngoài, trông rất dữ tợn.
"Phốc" một tiếng!
Huyết quang vừa thô vừa to lóe lên rồi chui vào bên trong tấm chắn, như trâu đất xuống biển, tan biến không gợn lên chút sóng nào. Tấm chắn màu xám lóe lên hào quang, lần nữa hóa thành một đạo tinh mang vọt tới trong không trung, trong nháy mắt trở về bên người Tư Đồ Hạo, vòng vòng vờn quanh y.
Họ Tư nhìn bên kia một cái, lại liếc sang Vô Trần Đạo Nhân cũng đang lơ lửng giữa không trung, mở miệng nói:
"Vô Trần đạo hữu, xem ra Minh Nguyệt Giáo cũng không lại xuất hiện một gã Đông Phương Tiển Thiên nào nữa. Đây có lẽ là át chủ bài cuối cùng của bọn chúng rồi. Không bằng chúng ta liên thủ phá đại trận, để thương vong giảm thiểu một chút ?”
Vô Trần Đạo Nhân đang muốn mở miệng, đột nhiên vòng ngọc trên tay lão rung rung, "Phốc!" Một tiếng vang nhỏ, từ nó bắn ra một cái Pháp trận đưa tin.
Vô Trần Đạo Nhân cầm lấy ngọc giản dán lên trán, sắc mặt lập tức hơi đổi, mở miệng nói:
“Tư Đồ đạo hữu, xem ra lần này chúng ta lại trúng phải kế Ám độ trần thương* của kẻ Liễu Ngạn này rồi! Hôm nay, rất nhiều đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt Giáo đã lên thuyền ra biển. Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đến bờ Tây Hải, thỉnh cầu đạo hữu ở lại đây đốc chiến!”
(Nằm trong thành ngữ “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” của Trung Hoa. Tương tự với “Giương đông kích tây” bên mình)
Nói xong, lão cũng không chờ Tư Đồ Hạo đáp lời, thân hình nhoáng một cái, lát sau đã xuất hiện bên trên hồ lô khổng lồ màu lam. Thúc giục pháp quyết trong tay, mặt ngoài hồ lô màu lam được bao phủ trong một cái lồng ánh sáng trắng, lóe lên liền vùn vụt bay về bờ biển phía Tây.
Giờ phút này, tại một chỗ hẻo lánh nào đó ở bờ biển Tây Hải thành Khúc Dương.
Nơi này tọa lạc lấy vài chục tòa kiến trúc , phế tích rời rạc. Chỗ này thoạt nhìn như đã bị một lực lượng khổng lồ nào đó phá hủy, hoang phế đã lâu. Cuồng phong quét qua, phát ra từng tiếng ù ù, lộ ra có chút thê lương.
Mặt đất một chỗ phế tích chợt truyền ra một tiếng “ken két” nhè nhẹ, sau đó chỗ đấy liền nứt ra thành một cái động lớn, một chuỗi cầu thang từ chỗ sâu bên trong kéo dài ra, liên thông lên mặt đất.
Một thiếu phụ mặc váy màu tro đi từ bên trong ra, sau lưng nàng có không ít bóng người lục tục đi theo, số lượng chừng trên dưới hai trăm người. Bọn người này không ai khác chính là đám Thạch Mục.
"Đi theo ta, đi nhanh một chút."
Ánh mắt thiếu phụ váy tro nhìn quanh quất chung quanh mấy lần, sau đó cất bước đi nhanh đến một phương hướng.
Mọi người vội vàng đi theo.
“Nơi này là bờ biển Tây Hải mà?” Cái mũi của Dư Ý khẽ nhăn, nhẹ giọng nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, hắn cũng ngửi được hương vị mặn mặn ẩm ướt đang tràn ngập trong không khí. Bên tai cũng loáng thoáng nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ ở xa xa.
“Thạch Đầu, ngươi có cảm thấy lần tỷ thí này từ đầu đến cuối đều lộ ra một cỗ quỷ dị hay không?” Thanh âm của Thải Nhi vang lên trong đầu Thạch Mục.
Thạch Mục ừ một tiếng, trong lòng hắn cũng luôn luôn cảm thấy một cỗ cảm giác bất an. Dường như Minh Nguyệt Giáo đang cố che giấu gì đó, đi thẳng không đi mà lại thông qua đường hầm dưới mặt đất đi đến bờ biển.
“Có cần ta đi dò xét thoáng một phát hay không?” Thải Nhi hỏi.
“Không cần, mặc kệ Minh Nguyệt Giáo muốn làm trò gì cũng không có quá nhiều quan hệ đến chúng ta. Kết quả thế nào chúng ta cũng chỉ cần được ra biển đi về đại lục Tây Hạ là được. Tùy cơ ứng biến đi.” Thạch Mục trầm ngâm một chút, truyền âm lại nói.
Dưới sự dẫn dắt của thiếu phụ váy tro, đoàn người rất nhanh đã đi tới bên bờ biển.
Chỉ thấy bên bờ biển đang đỗ lấy sáu chiếc cự thuyền như sáu tòa núi nhỏ, đầu vuông đuôi vuông màu đen. Từ đầu thuyền đến cuối thuyền vẽ đầy các loại Phù văn, Trận văn, tản mát ra trận trận chấn động Pháp lực.
Vượt qua cự thuyền, nhìn về phía xa hơn ngoài mặt biển, có thể thấy loáng thoáng, cứ cách một đoạn lại có một chiếc cự thuyền màu đen đang xuất phát, rời xa bờ biển.
“Cự thuyền cấp Pháp khí? Không đúng, loại cảm giác này là đã đạt đến phạm trù Linh khí rồi!” Thạch Mục nhìn sáu chiếc cự thuyền trước mắt, nội tâm rung động không thôi.
Trừ điều này ra, trên bờ biển còn đứng ba bốn trăm người, có lẽ đều là đệ tử dự thi giống bọn người Thạch Mục. Giờ phút này, bọn họ thấy đám người Thạch Mục xuất hiện liền nhao nhao nhìn qua.
“Trận tỷ thí thứ ba diễn ra tại một hòn đảo ngoài biển. Tất cả mọi người, dựa theo thứ tự chiến thắng, trật tự đi lên thuyền, lập tức xuất phát!” Thiếu phụ váy tro đứng lại, sau đó giương giọng tuyên bố.
Thiếu phụ vừa mới nói xong, ba chiếc cự thuyền chậm rãi cập bờ. Mỗi chiếc thuyền thả xuống một cái thang, từ trên đó đi xuống mấy tên đệ tử chấp sự của Minh Nguyệt Giáo.
Đám người ngước mắt nhìn cự thuyền trước mặt, nhao nhao nghị luận, cũng dựa theo lời thiếu phụ nói, theo thứ tự xếp hàng đi lên thuyền.
Thạch Mục đứng đằng sau bọn người Dư Ý, cũng đi về phía thang tàu.
Rất nhanh, chiếc cự thuyền thứ nhất đã lên đủ người, liền thu thang lại. Dưới sự an bài của đệ tử chấp sự, mọi người bắt đầu leo lên chiếc cự thuyền thứ hai.
Sau khi ba người Dư Ý đã lên thuyền, Hầu Tái Lôi cũng lên theo. Đến lượt Thạch Mục, cũng đang muốn leo lên thì…
“Vị sư huynh này, thật xin lỗi, cự thuyền số 21 đã đủ quân số. Ngài cần lên chiếc cự thuyền số 22.” Một tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo thò tay ngăn trước người Thạch Mục, nói.
Thang trên tàu từ từ thu lại, rút về trên cự thuyền.
Thạch Mục khẽ giật mình, bọn người Hầu Tái Lôi đã lên thuyền cũng có chút ngạc nhiên.
“Vậy ta liền lên một chiếc thuyền khác, đợi đến nơi thì chúng ta gặp lại sau.” Thạch Mục cũng không thèm để ý, phất phất tay với bọn người Hầu Tái Lôi trên thuyền.
Giờ phút này, cự thuyền số 22 trong miệng đệ tử chấp sự nhích lại gần, thang từ trên tàu rơi xuống. Thạch Mục là người đầu tiên nhảy lên.
Chẳng qua chân vừa mới chạm ván thuyền, sắc mặt của hắn đã biến đổi.
Cách một trượng phía trược, một gã nam tử mặc trường bào màu trắng bạc, mày kiếm mắt sáng, tóc đỏ như máu đang chắp tay mà đứng. Giữa hai đầu lông mày gã là một một vầng huyết nguyệt.
Kẻ này không phải Liễu Ngạn thì còn có thể là ai?
Trên mặt gã tươi cười chào đón, dường như đã chờ Thạch Mục từ lâu, ha ha cười nói:
"Thạch huynh, thật sự là lâu rồi không thấy."
Sắc mặt Thạch Mục biến ảo, im lặng không lên tiếng.
Mắt thấy cảnh này, trên mặt phần đông đám đệ tử dự thi vừa mới trèo lên thuyền cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Liễu Ngạn – với tư cách là Đại đệ tử của Giáo chủ tiền nhiệm Đông Phương Tiển Thiên, là Điện chủ Phá Quân - điện đứng đầu trong mười điện. Trong cả Minh Nguyệt Giáo, địa vị của gã có thể xem như gần bằng với Tả, Hữu hộ pháp. Lại thêm lời đồn đại gã là người kế nhiệm của Đông Phương Giáo chủ nên ở trong giáo, thanh danh của gã rất là hiển hách, hầu như ai cũng biết.
Trái lại, Thạch Mục nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì, không nghĩ tới Liễu Ngạn – vị đại nhân vật trong giáo này lại chủ động tiến lên chào hỏi với hắn.
“Không thể tưởng tượng được ngươi cũng sẽ tham gia lần tuyển bạt ra biển lần này. Chẳng lẽ đã cải biến chủ ý, nguyện ý gia nhập Minh Nguyệt Giáo ta?” Liễu Ngạn cười hỏi.
“Nếu ta bảo không, liệu các hạ có đuổi ta khỏi thuyền không đây?” Thạch Mục nói ra.
“Ha ha, đương nhiên sẽ không. Thạch huynh cứ yên tâm mà ngồi thuyền đi. Lại nói lần ra biển lần này đường xá xa xôi, nhiều gian khó. Tại hạ vừa lúc có cơ hội sát gối trường đàm, trao đổi tâm đắc Hồn sư với Thạch huynh, cớ sao mà không làm?" Liễu Ngạn ha ha cười cười, nói ra.
Thạch Mục nghe vậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Liễu mỗ còn có một số việc phải xử lý, đợi đến trên biển chúng ta lại trò chuyện sau nhé.” Liễu Ngạn cười ha ha, gât gật đầu với Thạch Mục. Dưới chân nhún một cái, thân thể liền nhẹ nhàng bay bổng từ cự thuyền rơi xuống.
Thạch Mục nhìn bóng lưng của Liễu Ngạn, thần sắc có chút âm tình bất định. Sau đó liền cất bước đi vào bên trong, tìm một chỗ trên thuyền ngồi xuống.
Những người còn lại cũng nhao nhao lên thuyền, tản ra khắp nơi rồi tự tìm chỗ ngồi xuống. Rất nhanh, cả chiếc thuyền liền kín mít, gần như không còn chỗ ngồi.
Thạch Mục nhìn nhìn về phía chung quanh, trên thuyền ngoại trừ Thạch Mục cùng hai trăm tên tuyển thủ dự thi ra thì hai bên còn có một ít đệ tử chấp sự của Minh Nguyệt Giáo, đấy hiển nhiên là người ở lại để điều khiển thuyền.
Thần sắc của những đệ tử chấp sự này vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua trong ánh mắt hơi lóe lên vẻ bất an, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn về phía xa xa.
Chỗ kia có thể thấy loáng thoáng là một sơn mạch khổng lồ bao phủ trong sương mù màu xám. Đấy đúng là sơn mạch Âm Thi, tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo.
Thạch Mục nhướng mày, trong nội tâm dường như dự cảm được điều gì đó.
Tính cả đám đệ tử trên bờ thì vừa đầy ba chiếc cự thuyền. Buồm lớn chậm rãi giương lên, bắt đầu xuất phát khỏi bờ biển.
Phía dưới ba chiếc cự thuyền khổng lồ, thiếu phụ váy tro đón gió mà đứng. Nàng ta không có lên thuyền, một thân quần áo màu xám bay phấp phới. Vào lúc này, một thân ảnh màu trắng nhoáng lên, Liễu Ngạn đã từ đằng xa nhẹ nhàng lướt tới, đáp xuống bên cạnh thiếu phụ váy tro.
Một tên nam tử trung niên cường tráng cũng đi từ phía ba chiếc thuyền tới, trên mặt gã có một vết sẹo dài kéo từ trán đên cằm, thoạt nhìn có chút hãi người. Người này phát ra khí tức hùng vĩ, không ngờ cũng là một Võ giả có tu vi Địa giai.
Bốn chân bộ xương Yêu thú khổng lồ đứng thẳng dậy. Trong tiếng kẽo kẹt ầm vang, cốt trảo phải đang cắm vào trong núi của nó rút mạnh ra, xung quanh lượn lờ vô số phù văn cùng khí thể màu xám.
Trảo phải của nó bỗng nhiên xoay về phía Bắc núi Bàn Cổ vung mạnh lên. Hư không chấn động, hai mươi mấy đạo lưỡi dao màu xám lớn đến không gì sánh được lăng không hiện ra, lao vùn vụt xuống dưới chân núi phía Bắc.
Những lưỡi dao xám khổng lồ này trong chớp mắt đã xuất hiện trên đầu một con Khôi lỗi hình mãnh hổ, nhanh như thuấn di. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên trong hai cái chân trước của Khôi lỗi mãnh hổ chớp động lục quang, sau đấy mạnh mẽ hợp lại trước người, “Phốc” một tiếng, một cái thuẫn bằng ánh sáng xanh mênh mông, to bằng tòa lầu các xuất hiện, chắn trước người nó.
"Ầm ầm" liên tiếp nổ mạnh!
Những lưỡi dao xám khổng lồ liên tiếp va chạm lên mặt ngoài của quang thuẫn, bộc phát ra từng đoàn sáng hai màu tro, lục. Sau khi ngăn cản được một nửa số lưỡi dao xám khổng lồ, quang thuẫn màu lục lập tức vỡ vụn. Còn lại hơn mười đạo đao mang với xu thế không giảm, chỉ trong một hơi thở đã oanh kích lên người Khôi lỗi mãnh hổ.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Quanh thân Khôi lỗi hình hổ xạ ra từng chùm từng chùm sáng xám. Khôi lỗi hình hổ bị một cỗ sức mạnh đánh bay lên trời, sau đó nổ làm năm bảy mảnh ở giữa không trung.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười tên Thuật sĩ Tinh giai ở trong thân Khôi lỗi hình hổ không một ai may mắn thoát khỏi. Xung quanh Khôi lỗi hình hổ vốn túm tụm hơn mười tên đệ tử, cũng vì chưa kịp thoát đi mà bị lan đến, chết tại chỗ.
Bộ xương Yêu thú gầm lên giận dữ, đầu lâu chuyển một cái, cái miệng bự lần nữa hé ra.
Ánh sáng màu máu lóe lên, một đạo huyết quang vừa thô vừa to bắn ra. Hư không những nơi nó bắn qua đều bị vặn vẹo biến hình. Một cỗ uy áp kinh khủng khiến cho sắc mặt tất cả đệ tử Thiên Ma Tông nhao nhao đại biến.
Huyết quang sắp đánh trúng một con Khôi lỗi gấu cao hơn mười trượng thì từ giữa không trung, một đạo tinh mang xạ xuống, rơi xuống trước mặt Khôi lỗi gấu, hóa thành một tấm chắn mênh mông màu xám, mặt ngoài lượn lờ phù văn, to cỡ vài chục trượng
Mặt ngoài tấm chắn khắc một chân dung xấu xí màu máu, răng nanh thòi ra ngoài, trông rất dữ tợn.
"Phốc" một tiếng!
Huyết quang vừa thô vừa to lóe lên rồi chui vào bên trong tấm chắn, như trâu đất xuống biển, tan biến không gợn lên chút sóng nào. Tấm chắn màu xám lóe lên hào quang, lần nữa hóa thành một đạo tinh mang vọt tới trong không trung, trong nháy mắt trở về bên người Tư Đồ Hạo, vòng vòng vờn quanh y.
Họ Tư nhìn bên kia một cái, lại liếc sang Vô Trần Đạo Nhân cũng đang lơ lửng giữa không trung, mở miệng nói:
"Vô Trần đạo hữu, xem ra Minh Nguyệt Giáo cũng không lại xuất hiện một gã Đông Phương Tiển Thiên nào nữa. Đây có lẽ là át chủ bài cuối cùng của bọn chúng rồi. Không bằng chúng ta liên thủ phá đại trận, để thương vong giảm thiểu một chút ?”
Vô Trần Đạo Nhân đang muốn mở miệng, đột nhiên vòng ngọc trên tay lão rung rung, "Phốc!" Một tiếng vang nhỏ, từ nó bắn ra một cái Pháp trận đưa tin.
Vô Trần Đạo Nhân cầm lấy ngọc giản dán lên trán, sắc mặt lập tức hơi đổi, mở miệng nói:
“Tư Đồ đạo hữu, xem ra lần này chúng ta lại trúng phải kế Ám độ trần thương* của kẻ Liễu Ngạn này rồi! Hôm nay, rất nhiều đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt Giáo đã lên thuyền ra biển. Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đến bờ Tây Hải, thỉnh cầu đạo hữu ở lại đây đốc chiến!”
(Nằm trong thành ngữ “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” của Trung Hoa. Tương tự với “Giương đông kích tây” bên mình)
Nói xong, lão cũng không chờ Tư Đồ Hạo đáp lời, thân hình nhoáng một cái, lát sau đã xuất hiện bên trên hồ lô khổng lồ màu lam. Thúc giục pháp quyết trong tay, mặt ngoài hồ lô màu lam được bao phủ trong một cái lồng ánh sáng trắng, lóe lên liền vùn vụt bay về bờ biển phía Tây.
Giờ phút này, tại một chỗ hẻo lánh nào đó ở bờ biển Tây Hải thành Khúc Dương.
Nơi này tọa lạc lấy vài chục tòa kiến trúc , phế tích rời rạc. Chỗ này thoạt nhìn như đã bị một lực lượng khổng lồ nào đó phá hủy, hoang phế đã lâu. Cuồng phong quét qua, phát ra từng tiếng ù ù, lộ ra có chút thê lương.
Mặt đất một chỗ phế tích chợt truyền ra một tiếng “ken két” nhè nhẹ, sau đó chỗ đấy liền nứt ra thành một cái động lớn, một chuỗi cầu thang từ chỗ sâu bên trong kéo dài ra, liên thông lên mặt đất.
Một thiếu phụ mặc váy màu tro đi từ bên trong ra, sau lưng nàng có không ít bóng người lục tục đi theo, số lượng chừng trên dưới hai trăm người. Bọn người này không ai khác chính là đám Thạch Mục.
"Đi theo ta, đi nhanh một chút."
Ánh mắt thiếu phụ váy tro nhìn quanh quất chung quanh mấy lần, sau đó cất bước đi nhanh đến một phương hướng.
Mọi người vội vàng đi theo.
“Nơi này là bờ biển Tây Hải mà?” Cái mũi của Dư Ý khẽ nhăn, nhẹ giọng nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, hắn cũng ngửi được hương vị mặn mặn ẩm ướt đang tràn ngập trong không khí. Bên tai cũng loáng thoáng nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ ở xa xa.
“Thạch Đầu, ngươi có cảm thấy lần tỷ thí này từ đầu đến cuối đều lộ ra một cỗ quỷ dị hay không?” Thanh âm của Thải Nhi vang lên trong đầu Thạch Mục.
Thạch Mục ừ một tiếng, trong lòng hắn cũng luôn luôn cảm thấy một cỗ cảm giác bất an. Dường như Minh Nguyệt Giáo đang cố che giấu gì đó, đi thẳng không đi mà lại thông qua đường hầm dưới mặt đất đi đến bờ biển.
“Có cần ta đi dò xét thoáng một phát hay không?” Thải Nhi hỏi.
“Không cần, mặc kệ Minh Nguyệt Giáo muốn làm trò gì cũng không có quá nhiều quan hệ đến chúng ta. Kết quả thế nào chúng ta cũng chỉ cần được ra biển đi về đại lục Tây Hạ là được. Tùy cơ ứng biến đi.” Thạch Mục trầm ngâm một chút, truyền âm lại nói.
Dưới sự dẫn dắt của thiếu phụ váy tro, đoàn người rất nhanh đã đi tới bên bờ biển.
Chỉ thấy bên bờ biển đang đỗ lấy sáu chiếc cự thuyền như sáu tòa núi nhỏ, đầu vuông đuôi vuông màu đen. Từ đầu thuyền đến cuối thuyền vẽ đầy các loại Phù văn, Trận văn, tản mát ra trận trận chấn động Pháp lực.
Vượt qua cự thuyền, nhìn về phía xa hơn ngoài mặt biển, có thể thấy loáng thoáng, cứ cách một đoạn lại có một chiếc cự thuyền màu đen đang xuất phát, rời xa bờ biển.
“Cự thuyền cấp Pháp khí? Không đúng, loại cảm giác này là đã đạt đến phạm trù Linh khí rồi!” Thạch Mục nhìn sáu chiếc cự thuyền trước mắt, nội tâm rung động không thôi.
Trừ điều này ra, trên bờ biển còn đứng ba bốn trăm người, có lẽ đều là đệ tử dự thi giống bọn người Thạch Mục. Giờ phút này, bọn họ thấy đám người Thạch Mục xuất hiện liền nhao nhao nhìn qua.
“Trận tỷ thí thứ ba diễn ra tại một hòn đảo ngoài biển. Tất cả mọi người, dựa theo thứ tự chiến thắng, trật tự đi lên thuyền, lập tức xuất phát!” Thiếu phụ váy tro đứng lại, sau đó giương giọng tuyên bố.
Thiếu phụ vừa mới nói xong, ba chiếc cự thuyền chậm rãi cập bờ. Mỗi chiếc thuyền thả xuống một cái thang, từ trên đó đi xuống mấy tên đệ tử chấp sự của Minh Nguyệt Giáo.
Đám người ngước mắt nhìn cự thuyền trước mặt, nhao nhao nghị luận, cũng dựa theo lời thiếu phụ nói, theo thứ tự xếp hàng đi lên thuyền.
Thạch Mục đứng đằng sau bọn người Dư Ý, cũng đi về phía thang tàu.
Rất nhanh, chiếc cự thuyền thứ nhất đã lên đủ người, liền thu thang lại. Dưới sự an bài của đệ tử chấp sự, mọi người bắt đầu leo lên chiếc cự thuyền thứ hai.
Sau khi ba người Dư Ý đã lên thuyền, Hầu Tái Lôi cũng lên theo. Đến lượt Thạch Mục, cũng đang muốn leo lên thì…
“Vị sư huynh này, thật xin lỗi, cự thuyền số 21 đã đủ quân số. Ngài cần lên chiếc cự thuyền số 22.” Một tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo thò tay ngăn trước người Thạch Mục, nói.
Thang trên tàu từ từ thu lại, rút về trên cự thuyền.
Thạch Mục khẽ giật mình, bọn người Hầu Tái Lôi đã lên thuyền cũng có chút ngạc nhiên.
“Vậy ta liền lên một chiếc thuyền khác, đợi đến nơi thì chúng ta gặp lại sau.” Thạch Mục cũng không thèm để ý, phất phất tay với bọn người Hầu Tái Lôi trên thuyền.
Giờ phút này, cự thuyền số 22 trong miệng đệ tử chấp sự nhích lại gần, thang từ trên tàu rơi xuống. Thạch Mục là người đầu tiên nhảy lên.
Chẳng qua chân vừa mới chạm ván thuyền, sắc mặt của hắn đã biến đổi.
Cách một trượng phía trược, một gã nam tử mặc trường bào màu trắng bạc, mày kiếm mắt sáng, tóc đỏ như máu đang chắp tay mà đứng. Giữa hai đầu lông mày gã là một một vầng huyết nguyệt.
Kẻ này không phải Liễu Ngạn thì còn có thể là ai?
Trên mặt gã tươi cười chào đón, dường như đã chờ Thạch Mục từ lâu, ha ha cười nói:
"Thạch huynh, thật sự là lâu rồi không thấy."
Sắc mặt Thạch Mục biến ảo, im lặng không lên tiếng.
Mắt thấy cảnh này, trên mặt phần đông đám đệ tử dự thi vừa mới trèo lên thuyền cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Liễu Ngạn – với tư cách là Đại đệ tử của Giáo chủ tiền nhiệm Đông Phương Tiển Thiên, là Điện chủ Phá Quân - điện đứng đầu trong mười điện. Trong cả Minh Nguyệt Giáo, địa vị của gã có thể xem như gần bằng với Tả, Hữu hộ pháp. Lại thêm lời đồn đại gã là người kế nhiệm của Đông Phương Giáo chủ nên ở trong giáo, thanh danh của gã rất là hiển hách, hầu như ai cũng biết.
Trái lại, Thạch Mục nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì, không nghĩ tới Liễu Ngạn – vị đại nhân vật trong giáo này lại chủ động tiến lên chào hỏi với hắn.
“Không thể tưởng tượng được ngươi cũng sẽ tham gia lần tuyển bạt ra biển lần này. Chẳng lẽ đã cải biến chủ ý, nguyện ý gia nhập Minh Nguyệt Giáo ta?” Liễu Ngạn cười hỏi.
“Nếu ta bảo không, liệu các hạ có đuổi ta khỏi thuyền không đây?” Thạch Mục nói ra.
“Ha ha, đương nhiên sẽ không. Thạch huynh cứ yên tâm mà ngồi thuyền đi. Lại nói lần ra biển lần này đường xá xa xôi, nhiều gian khó. Tại hạ vừa lúc có cơ hội sát gối trường đàm, trao đổi tâm đắc Hồn sư với Thạch huynh, cớ sao mà không làm?" Liễu Ngạn ha ha cười cười, nói ra.
Thạch Mục nghe vậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Liễu mỗ còn có một số việc phải xử lý, đợi đến trên biển chúng ta lại trò chuyện sau nhé.” Liễu Ngạn cười ha ha, gât gật đầu với Thạch Mục. Dưới chân nhún một cái, thân thể liền nhẹ nhàng bay bổng từ cự thuyền rơi xuống.
Thạch Mục nhìn bóng lưng của Liễu Ngạn, thần sắc có chút âm tình bất định. Sau đó liền cất bước đi vào bên trong, tìm một chỗ trên thuyền ngồi xuống.
Những người còn lại cũng nhao nhao lên thuyền, tản ra khắp nơi rồi tự tìm chỗ ngồi xuống. Rất nhanh, cả chiếc thuyền liền kín mít, gần như không còn chỗ ngồi.
Thạch Mục nhìn nhìn về phía chung quanh, trên thuyền ngoại trừ Thạch Mục cùng hai trăm tên tuyển thủ dự thi ra thì hai bên còn có một ít đệ tử chấp sự của Minh Nguyệt Giáo, đấy hiển nhiên là người ở lại để điều khiển thuyền.
Thần sắc của những đệ tử chấp sự này vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua trong ánh mắt hơi lóe lên vẻ bất an, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn về phía xa xa.
Chỗ kia có thể thấy loáng thoáng là một sơn mạch khổng lồ bao phủ trong sương mù màu xám. Đấy đúng là sơn mạch Âm Thi, tổng đàn của Minh Nguyệt Giáo.
Thạch Mục nhướng mày, trong nội tâm dường như dự cảm được điều gì đó.
Tính cả đám đệ tử trên bờ thì vừa đầy ba chiếc cự thuyền. Buồm lớn chậm rãi giương lên, bắt đầu xuất phát khỏi bờ biển.
Phía dưới ba chiếc cự thuyền khổng lồ, thiếu phụ váy tro đón gió mà đứng. Nàng ta không có lên thuyền, một thân quần áo màu xám bay phấp phới. Vào lúc này, một thân ảnh màu trắng nhoáng lên, Liễu Ngạn đã từ đằng xa nhẹ nhàng lướt tới, đáp xuống bên cạnh thiếu phụ váy tro.
Một tên nam tử trung niên cường tráng cũng đi từ phía ba chiếc thuyền tới, trên mặt gã có một vết sẹo dài kéo từ trán đên cằm, thoạt nhìn có chút hãi người. Người này phát ra khí tức hùng vĩ, không ngờ cũng là một Võ giả có tu vi Địa giai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.