Huyền Giới Chi Môn

Quyển 3 - Chương 1311: Lột xác (1)

Vong Ngữ

22/06/2021

Bên trong ngọn lửa rực cháy, Thạch Mục bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ thẫm cũng bị lửa thiêu đốt. 

Giờ phút này, thoạt nhìn hắn đã không còn là một con người, mà là một linh hồn lửa. 

- A... 

Miệng Thạch Mục hét lên một tiếng thật to, tâm linh đã bình thản trong sáng như cũ, hắn chợt nhớ đến bộ dạng Chung Tú thức tỉnh chân huyết Thiên Phượng lúc đó. 

Hắn cưỡng chế thống khổ kịch liệt, trở mình ngồi dậy, hai tay thu trước người, bắt một pháp quyết, miệng ngâm tụng khẩu quyết pháp môn Huyền Hỏa Bí Lục. 

Biển lửa chung quanh bốc lên cuồn cuộn, dòng Niết Bàn Phượng Diễm hòa nhập vào cơ thể hắn ồ ạt, khiến cả người Thạch Mục đều bị bỏng. 

Thân ảnh Thạch Mục trong ngọn lửa dần vặn vẹo, càng ngày càng không chân thực. 

... 

Không biết đã trải qua bao lâu, hào quang màu vàng trong biển lửa đã yếu bớt từ từ, màu sắc càng ngày càng tối xuống, sau đó biến thành màu đỏ thẫm. 

Đám hào quang đỏ thẫm đó thiêu đốt trong một lúc, sau đó tán loạn thành từng khóm lửa lớn chừng bàn tay, bay trở về phía cây ngô đồng. 

Khi khóm lửa này khoan thai đậu trên những nhánh cây, luồng ánh sáng đỏ lưu chuyển lần nữa, hóa thành đám lá ngô đồng như cũ. 

Hỏa Diễm Kim Phượng đã quay trở lại thân cành ngô đồng, hai mắt sáng rực, miệng phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng. 

Sau khi biển lửa rút lui, trên mặt đất trống rỗng chỉ còn lại mười hai lá Huyền Hỏa Phiên sáng chói hào quang, Thạch Mục ngồi xếp bằng một mình giữa đám Cổ Phiên, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân tản ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt. 

Cạnh đó, trên mặt đất cũng có một luồng hào quang trắng sáng, giống như dạ minh châu, nó phóng thích ra từng luồng sáng lành lạnh, chung quanh luồng sáng trắng chính là đám hỏa diễm kim sắc vây quanh. 

Đúng lúc này, ánh sáng trắng như dạ minh châu kia đột nhiên bay thẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung. 

Luồng hỏa diễm kim sắc quấn quanh nó lại lóe lên bất ngờ, tạo thành từng sợi ánh sáng vàng kim nhè nhẹ, chúng giao thoa với nhau, tạo thành bức tranh mạch máu cỡ nhỏ. 

Ngay sau đó, trong luồng sáng trắng của chiếu rọi từng tia chói mắt, bao trùm lấy bức tranh kinh mạch kia. 



Bên trong mười hai lá Cổ Phiên bộc phát luồng sáng trắng chói chang, một thân ảnh hình người nhỏ bé chỉ cao chừng ba tấc đi ra khỏi luồng hào quang đó. 

Tuy rằng bộ dáng của nó vô cùng nhỏ bé, nhưng giống như đúc Thạch Mục, chính lả Nguyên Thần bản Mệnh của Thạch Mục. 

Người tí hon trắng muốt kia lơ lửng trên đầu Thạch Mục một lúc, sau đó bay một vòng quanh thân thể hắn, giống như đang đánh giá cơ thể này vậy. 

Qua một lát, người tí hon nguyên thần kia mới trở về đỉnh đầu Thạch Mục, đáp xuống tín môn (thóp trên đỉnh đầu con người, mỏ ác), rồi lóe lên, hòa nhập vào trong thức hải Thạch Mục. 

Ngay sau đó, Thạch Mục mở hai mắt ra. 

Trong đôi mắt hắn, thần quang giấu vào bên trong, hiện ra ánh sáng kim sắc. 

Mặc dù quần áo, trang sức vẫn giống như trước kia, chẳng biến hóa chút nào, nhưng khí tức tự thân của Thạch Mục đã khác hẳn hoàn toàn. 

Hai tay Thạch Mục siết chạt lại, cảm nhận luồng sức mạnh cực lớn vô cùng vô tận trong cơ thể mình, vẻ mặt toát lên sự hưng phấn thỏa mãn. 

- Ý chí của mi rất kiên định, vượt xa dự đoán của ta, chẳng những có thể nhận được truyền thừa Niết Bản Phượng Diễm, mà tu vi cũng đã tiến một bước lên trung kỳ Thần Cảnh, rất tốt. 

Tổ Linh Hỏa Phượng mổ miệng, ngọn lửa kim sắc trên người bắt đầu phiêu tán, thân ảnh trở nên nhàn nhạt cực nhanh. 

- Tiền bối, người... 

Thạch Mục chứng kiến tình hình của Tổ Linh Hỏa Phượng, sắc mặt nhanh chóng biến hóa. 

- Ta đã mất quá nhiều thời gian, trước khi rời đi mà có thể tìm được người thừa kế, lòng ta rất an ủi. 

Tổ Linh Hỏa Phượng tiếp tục nói. 

- Hôm nay đa tạ tiền bối đã trợ giúp, vãn bối mới có thể tiến giai lên trung kỳ Thần Cảnh, không biết tiền bối có tâm nguyện gì không, vãn bối sẽ cố gắng hết sức mình hoàn thành nó. 

Thạch Mục thi lễ nghiêm trang, nói. 



- Có người kế thừa Niết Bàn Phượng Diễm, tâm nguyện của ta đã xong rồi, nếu nói còn chuyện gì không yên lòng thì chính là tộc Thiên Phượng này. 

Tổ Linh Hỏa Phượng đáp rõ ràng. 

- Tiền bối yên tâm, nhất định vãn bối sẽ dùng hết sức mình trợ giúp tộc Thiên Phượng vượt qua kiếp nạn lần này. 

Thạch Mục hiểu ý, gật đầu cam đoan. 

- Tốt. 

Tổ Linh Hỏa Phượng chỉ nói thêm một chữ, thân hình chậm rãi tiêu tán, biến mất không thấy tung tích. 

Ánh mắt Thạch Mục lộ ra một tia xúc động, nhưng hắn lập tức lắc đầu, thần sắc trở nên kiên định. 

Giờ phút này không phải là thời gian để hắn tỏ vẻ thương cảm, không biết tình huống bên ngoài thế nào rồi. 

Thân thể của Thạch Mục hóa thành luồng hào quang đỏ hồng, bay đến cửa Bí Cảnh. 

... 

Giờ khắc này, trong Phượng Minh Cốc, hồi chém giết kịch liệt vẫn còn tiếp tục, tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền xa đến mấy trăm dặm, mặt đất cũng run rẩy kịch liệt. 

Giữa không trung, bốn thân ảnh bay múa, di chuyển liên tục, cả người phát ra hào quang, bọn họ chém giết lẫn nhau, nhuộm màn trời thành nhiều màu sắc khác nhau. 

Bốn thân ảnh đó chính là Triệu Tiển, Bạch Phi, Thân Ngoại Hóa Thân Thạch Mục và Thải Nhi. 

Tình huống chiến cuộc đã biến hóa rất nhiều so với ban đầu. 

Triệu Tiển vẫn đang chém giết phân thân Thạch Mục, nhưng đối thủ của Bạch Phi đã đổi thành Thải Nhi. 

Trên mặt đất, Triệu Chu Minh đứng trước Lưu Hỏa Sát Trận, sắc mặt nghiêm túc, hai tay vung vẩy đánh ra từng pháp quyết, thao túng sự vận chuyển của đại trận. 

Mười người tộc Thiên Phượng cũng đang đứng trên không trung cách đó không xa, toàn thân tràn ngập ánh lửa, tạo thành một đại trận hỏa diễm bao phủ hai người kim bào nữ tử và Bạch Hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook