Quyển 3 - Chương 760: Một vị cố nhân (1)
Vong Ngữ
22/06/2021
- Lôi sư huynh, ngươi điềm nhiên tự đắc như vậy, xem ra đối với hành trình thánh khư này rất tự tin đi.
Tây Môn Tuyết tùy ý ngồi xuống bên cạnh Thạch Mục, hỏi.
- Tây Môn sư muội cứ đùa, bên trong thánh khư hung cát khó liệu, lần này lại có bộ tộc Hắc Ma gia nhập, Lôi mỗ cũng không dám bất cẩn.
Thạch Mục lạnh nhạt nói.
- Lôi sư huynh, ta vẫn cảm thấy ngươi rất giống một người.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết xoay chuyển một cái, nhìn Thạch Mục, nói.
- Giống ai? E rằng ta không quen đi.
Trong lòng Thạch Mục cảm thấy giật mình, mặt không đổi sắc hỏi.
- Lôi sư huynh đương nhiên không quen. Đó là một vị... cố nhân ở cố hương của ta, đây đã là việc từ rất nhiều năm trước, lúc đó đó mới chỉ là một võ giả Tiên Thiên.
Tây Môn Tuyết khẽ thở dài một cái, nói.
- Hả, vị cố nhân đó của ngươi giờ sao rồi?
Thạch Mục nghe vậy, ký ức khi trước cuồn cuộn ở trong đầu, trong lòng đủ loại mùi vị, nhưng ngữ khí vẫn bình thản hỏi.
- Ta từng thừa dịp hạ giới đi tìm, đi qua cố hương, nhưng cũng không tìm được hắn... Xin lỗi, tiểu muội không nên nhắc tới những chuyện này. Đúng rồi, ta thấy sư huynh vẫn ngồi ở đây, dường như không có ý định liên thủ với những người khác?
Trong mắt Tây Môn Tuyết hiện lên vẻ hồi ức, nhưng đột nhiên chuyển đề tài.
- Khụ! Ta và Lâm Đào sư muội đã ước hẹn, đến khi vào trong sẽ đồng thời hành động.
Thạch Mục ho một tiếng, nói.
- Lôi Tích sư huynh và Lâm Đào sư tỷ quan hệ thật tốt, từ trong Huyền Khung tháp đã bắt đầu cùng hành động.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết lập lòe, nói.
- Ha ha, hai người chúng ta khi trước đi theo Tần Cương sư huynh đã lâu, giữa nhau đã có phần ăn ý. Đúng rồi, tiếp theo Tây Môn sư muội có tính toán gì không?
Thạch Mục cười nhạt, hỏi.
- Tạm thời ta không tìm được dội ngũ thích hợp, có điều khi trước ở trong Huyền Khung tháp, liên thủ hành động với hai vị vô cùng thuận lợi, không biết trong phế tích Côn Luân liệu có thể...
Tây Môn Tuyết ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn Thạch Mục.
Không đợi nàng nói xong, tiếng Yên La đã từ bên cạnh vang lên.
- Thật xin lỗi, Tây Môn sư muội, lần này không tiện cho người khác gia nhập, ngươi vẫn nên tìm một đội ngũ khác đi.
Thạch Mục nghe vậy, biểu hiện có phần lúng túng.
Tây Môn Tuyết nghe vậy, gương mặt cứng đờ, đứng dậy.
- Hóa ra là thế, vậy ta không quấy rầy hai vị nữa.
Nàng gật đầu với Thạch Mục, bước nhanh rời khỏi.
Thạch Mục nhìn theo bóng lưng Tây Môn Tuyết đi xa, trong lòng thở dài một tiếng.
- Sao hả, không nỡ?
Giọng nói Yên La đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
- Từ lâu ta và nàng đã không liên quan.
Thạch Mục lắc lắc đầu, nhắm hai mắt lại.
Khóe miệng Yên La khẽ nhúc nhích, dường như lộ ra một nụ cười, có điều ngay lập tức khôi phục bình thường.
***
Một ngày nửa năm sau.
Trên quảng trường trên mảnh vỡ tinh cầu, ba trăm tên đệ tử ba đại Thánh địa phân chia ra đứng ở phía đông, tây, nam quảng trường.
Tất cả mọi người hoặc đang ngồi khoanh chân, hoặc tụm lại bàn luận, hiếm ai tùy ý đi lại, bầu không khí có phần ngột ngạt.
Trước các đệ tử ba đại Thánh địa có mấy bóng người xếp bằng, chính là ba đại Thánh chủ cùng những tồn tại Thánh giai hộ tống tới.
Thạch Mục ở trong đám đệ tử Ly Trần tông, khoanh chân nhắm mắt, điều tức.
Trong nửa năm nay hắn vừa tu luyện Minh Thủy quyết vừa tu luyện hóa tinh hạt màu vàng tích tụ được khi tu luyện Hấp Nhật thức ở ngoài biển, tu vi tiến triển cấp tốc, mơ hồ đạt tới Thiên Vị sơ kỳ đỉnh cao.
Bởi vì hạn chế địa vực, vì tránh phiền phức không cần thiết, tuy rằng trong thiên địa còn có ma khí, nhưng hắn cũng không gọi ra phân thân tu luyện.
Đột nhiên hắn mở hai mắt ra, nhìn về phía xa xa, lông mày nhíu lại.
Trong tinh không cách đó không xa, tầng kết giới màu vàng trong mây vàng dường như nhạt hơn trước đây một chút.
- Tính ra thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Hắn lẩm bẩm một câu.
Nhưng vào lúc này, bốn phía xung quanh ồn ào, không ít người đứng dậy, đưa mắt nhìn lên không trung.
Thạch Mục thu hồi ánh mắt, nhìn theo.
Chỉ thấy mấy tia sáng tím nhanh chóng xẹt qua chân trời, nhanh chóng bay về phía nơi này.
Giữa không trung, ba bóng người gần như cùng lúc lóe lên.
Ánh mắt Thạch Mục sáng lên, ba người này chính là Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt và Túc Thăng chân nhân.
Thân Đồ Nam vỗ nhẹ chiếc quạt lông chim trong tay, dáng vẻ điềm đạm, Mục Thiên Tuyệt hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng, còn Túc Thăng chân nhân chắp hai tay sau lưng, bởi vì khuôn mặt bị ánh sáng xanh che phủ, không thấy rõ biến hóa.
Chỉ chốc lát sau, mấy tia sáng tím hiện ra trước mắt mọi người trên quảng trường, đó là bảy chiếc thuyền lớn màu đen.
Ma tôn Thích Vô Nhai dẫn theo vài tên cường giat Thánh giai bộ tộc Hắc Ma đứng trước chiếc thuyền lớn đầu tiên, trên sáu chiếc thuyền còn lại là hơn trăm tên tộc nhân Hắc Ma đang đứng.
- Thích đạo hữu quả nhiên vô cùng đúng giờ.
Thân Đồ Nam phe phẩy chiếc quạt trong tay, miệng chậm rãi nói.
Tây Môn Tuyết tùy ý ngồi xuống bên cạnh Thạch Mục, hỏi.
- Tây Môn sư muội cứ đùa, bên trong thánh khư hung cát khó liệu, lần này lại có bộ tộc Hắc Ma gia nhập, Lôi mỗ cũng không dám bất cẩn.
Thạch Mục lạnh nhạt nói.
- Lôi sư huynh, ta vẫn cảm thấy ngươi rất giống một người.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết xoay chuyển một cái, nhìn Thạch Mục, nói.
- Giống ai? E rằng ta không quen đi.
Trong lòng Thạch Mục cảm thấy giật mình, mặt không đổi sắc hỏi.
- Lôi sư huynh đương nhiên không quen. Đó là một vị... cố nhân ở cố hương của ta, đây đã là việc từ rất nhiều năm trước, lúc đó đó mới chỉ là một võ giả Tiên Thiên.
Tây Môn Tuyết khẽ thở dài một cái, nói.
- Hả, vị cố nhân đó của ngươi giờ sao rồi?
Thạch Mục nghe vậy, ký ức khi trước cuồn cuộn ở trong đầu, trong lòng đủ loại mùi vị, nhưng ngữ khí vẫn bình thản hỏi.
- Ta từng thừa dịp hạ giới đi tìm, đi qua cố hương, nhưng cũng không tìm được hắn... Xin lỗi, tiểu muội không nên nhắc tới những chuyện này. Đúng rồi, ta thấy sư huynh vẫn ngồi ở đây, dường như không có ý định liên thủ với những người khác?
Trong mắt Tây Môn Tuyết hiện lên vẻ hồi ức, nhưng đột nhiên chuyển đề tài.
- Khụ! Ta và Lâm Đào sư muội đã ước hẹn, đến khi vào trong sẽ đồng thời hành động.
Thạch Mục ho một tiếng, nói.
- Lôi Tích sư huynh và Lâm Đào sư tỷ quan hệ thật tốt, từ trong Huyền Khung tháp đã bắt đầu cùng hành động.
Ánh mắt Tây Môn Tuyết lập lòe, nói.
- Ha ha, hai người chúng ta khi trước đi theo Tần Cương sư huynh đã lâu, giữa nhau đã có phần ăn ý. Đúng rồi, tiếp theo Tây Môn sư muội có tính toán gì không?
Thạch Mục cười nhạt, hỏi.
- Tạm thời ta không tìm được dội ngũ thích hợp, có điều khi trước ở trong Huyền Khung tháp, liên thủ hành động với hai vị vô cùng thuận lợi, không biết trong phế tích Côn Luân liệu có thể...
Tây Môn Tuyết ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn Thạch Mục.
Không đợi nàng nói xong, tiếng Yên La đã từ bên cạnh vang lên.
- Thật xin lỗi, Tây Môn sư muội, lần này không tiện cho người khác gia nhập, ngươi vẫn nên tìm một đội ngũ khác đi.
Thạch Mục nghe vậy, biểu hiện có phần lúng túng.
Tây Môn Tuyết nghe vậy, gương mặt cứng đờ, đứng dậy.
- Hóa ra là thế, vậy ta không quấy rầy hai vị nữa.
Nàng gật đầu với Thạch Mục, bước nhanh rời khỏi.
Thạch Mục nhìn theo bóng lưng Tây Môn Tuyết đi xa, trong lòng thở dài một tiếng.
- Sao hả, không nỡ?
Giọng nói Yên La đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
- Từ lâu ta và nàng đã không liên quan.
Thạch Mục lắc lắc đầu, nhắm hai mắt lại.
Khóe miệng Yên La khẽ nhúc nhích, dường như lộ ra một nụ cười, có điều ngay lập tức khôi phục bình thường.
***
Một ngày nửa năm sau.
Trên quảng trường trên mảnh vỡ tinh cầu, ba trăm tên đệ tử ba đại Thánh địa phân chia ra đứng ở phía đông, tây, nam quảng trường.
Tất cả mọi người hoặc đang ngồi khoanh chân, hoặc tụm lại bàn luận, hiếm ai tùy ý đi lại, bầu không khí có phần ngột ngạt.
Trước các đệ tử ba đại Thánh địa có mấy bóng người xếp bằng, chính là ba đại Thánh chủ cùng những tồn tại Thánh giai hộ tống tới.
Thạch Mục ở trong đám đệ tử Ly Trần tông, khoanh chân nhắm mắt, điều tức.
Trong nửa năm nay hắn vừa tu luyện Minh Thủy quyết vừa tu luyện hóa tinh hạt màu vàng tích tụ được khi tu luyện Hấp Nhật thức ở ngoài biển, tu vi tiến triển cấp tốc, mơ hồ đạt tới Thiên Vị sơ kỳ đỉnh cao.
Bởi vì hạn chế địa vực, vì tránh phiền phức không cần thiết, tuy rằng trong thiên địa còn có ma khí, nhưng hắn cũng không gọi ra phân thân tu luyện.
Đột nhiên hắn mở hai mắt ra, nhìn về phía xa xa, lông mày nhíu lại.
Trong tinh không cách đó không xa, tầng kết giới màu vàng trong mây vàng dường như nhạt hơn trước đây một chút.
- Tính ra thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Hắn lẩm bẩm một câu.
Nhưng vào lúc này, bốn phía xung quanh ồn ào, không ít người đứng dậy, đưa mắt nhìn lên không trung.
Thạch Mục thu hồi ánh mắt, nhìn theo.
Chỉ thấy mấy tia sáng tím nhanh chóng xẹt qua chân trời, nhanh chóng bay về phía nơi này.
Giữa không trung, ba bóng người gần như cùng lúc lóe lên.
Ánh mắt Thạch Mục sáng lên, ba người này chính là Thân Đồ Nam, Mục Thiên Tuyệt và Túc Thăng chân nhân.
Thân Đồ Nam vỗ nhẹ chiếc quạt lông chim trong tay, dáng vẻ điềm đạm, Mục Thiên Tuyệt hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng, còn Túc Thăng chân nhân chắp hai tay sau lưng, bởi vì khuôn mặt bị ánh sáng xanh che phủ, không thấy rõ biến hóa.
Chỉ chốc lát sau, mấy tia sáng tím hiện ra trước mắt mọi người trên quảng trường, đó là bảy chiếc thuyền lớn màu đen.
Ma tôn Thích Vô Nhai dẫn theo vài tên cường giat Thánh giai bộ tộc Hắc Ma đứng trước chiếc thuyền lớn đầu tiên, trên sáu chiếc thuyền còn lại là hơn trăm tên tộc nhân Hắc Ma đang đứng.
- Thích đạo hữu quả nhiên vô cùng đúng giờ.
Thân Đồ Nam phe phẩy chiếc quạt trong tay, miệng chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.