Quyển 3 - Chương 1073: Thạch Mục khiêu chiến (1)
Vong Ngữ
22/06/2021
Triệu Linh Lung nghe được lời này, thần tình trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không có bất kỳ biến hóa nào, ánh mắt của nàng lại nhìn đi xa xa, dừng lại trên người của Chung Tú.
Hai thầy trò Các nàng chung sống nhiều năm, hai bên sớm đã vô cùng quen thuộc, Chung Tú rất nhanh thấy được trong mắt Triệu Linh Lung vẻ do dự và hỏi thăm.
Nhưng mà, nàng lại không hề do dự, mạnh mẽ gật đầu.
Triệu Linh Lung thấy thế, trong mắt lóe lên một chút phức tạp, miệng khẽ thở dài một cái, lên tiếng nói:
- Nếu Thạch Mục phù hợp tất cả điều kiện miễn chiến, như vậy Hãn Chiết cần phải tiếp thu sự khiêu chiến của hắn.
Mọi người nghe nàng nói như thế, cũng đành đáp ứng theo.
Triệu Chu Đồng lần nữa đi trở về phía trước Quan chiến đài, cao giọng tuyên bố:
- Thạch Mục có tư cách khiêu chiến, Hãn Chiết ngươi nhất định phải đánh bại Thạch Mục mới có thể khiêu chiến Thánh nữ.
Thạch Mục sau khi nghe xong thần sắc hơi động, đáy mắt nổi lên vẻ vui mừng, ánh mắt của hắn và Chung Tú từ xa xa nhìn vào nhau, chợt thấy khóe miệng của nàng cũng mang nụ cười dịu dàng.
Hãn Chiết đứng ở một bên, nhìn tình cảnh này, thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào.
- Thạch đạo hữu, nếu ngươi muốn khiêu chiến ta, vậy chúng ta mau chóng bắt đầu đi.
Hồi lâu, Hãn Chiết nói với Thạch Mục.
Thạch Mục chỉ mỉm cười gật gật đầu về phía Chung Tú, chẳng thèm trả lời Hãn Chiết.
Chung Tú thi lễ với hai người hơi một cái, thân hình chợt động, giống như chim phượng quay về tổ bay trở về trên Quan chiến đài, lần nữa ngồi xuống.
- Đến đây đi.
Thạch Mục thu hồi mục quang, lạnh nhạt nói với Hãn Chiết.
- Bất luận ngươi và Thánh nữ có mối quan hệ dây dưa gì, ta đều sẽ đánh bại ngươi, Thánh nữ chỉ có thể là của ta.
Hãn Chiết đột nhiên hạ giọng nói.
Thạch Mục sau khi nghe xong, mày nhướn cao lên. Hắn ngược lại không phải là cảm thấy phẫn nộ, mà là có chút nghi ngờ. Hắn cảm giác Hãn Chiết nói lời này, dường như là có ý chọc giận hắn.
- Vậy chờ ngươi đánh bại ta rồi nói sau.
Thạch Mục cười khẩy một tiếng đáp.
Hãn Chiết thấy vậy, sắc mặt ngưng trọng đi mấy phần, cổ tay lật lên, một cây trường mâu màu xanh bất ngờ xuất hiện ở trong tay.
Thạch Mục cặp mắt lừ nhíp lại, trong lòng cũng cẩn thận hơn mấy phần.
Hắn phát hiện Hãn Chiết lúc này trong tay cầm điều cây trường mâu này rất là kỳ lạ, toàn thân màu xanh, bề mặt cũng không bóng loáng, xem ra giống như là do ba bốn cọng dây leo xanh to bằng bằng ngón tay cái xoắn lẫn nhau bện thành.
Mà đỉnh chóp của nó có chỗ nhọn, xem ra cũng không có vẻ bén nhọn lắm, thậm chín còn tỏ ra tròn cụt và có phong cách cổ xưa.
Nhưng mà cây mâu xanh hiển nhiên là món Linh bảo phẩm bậc không thấp.
Trường mâu trong tay Hãn Chiết chỉa lên, trên thân mâu lập tức sáng lên một luồng thanh quang mông lung, chỉ thấy hắn sãi bước nhảy về phía trước, cự ly giữa hắn và Thạch Mục trong nháy mắt kéo gần lại hơn mười trượng.
Gần như chỉ kéo dài thời gian một cái nháy mắt, trường mâu của hắn cũng đã đưa tới trước người của Thạch Mục.
Thạch Mục trong lòng rúng động, dưới chân điểm một cái, thân mình lập tức thụt lùi về phía sau mấy trượng, cổ tay lật lên lấy Như Ý Tấn Thiết Côn ra ngoài.
Hãn Chiết công kích một đòn không trúng, cũng không để ý, trường mâu không thu thế, đầu nhọn đâm thẳng xuống mặt đất.
Chỉ nghe “Keng” một tiếng vang lên thật lớn.
Nhìn có vẻ như mâu không nhọn không ngờ lại trực tiếp phá vỡ mặt lôi đài, đâm vào trong gạch đá.
Thu lại thân hình, Hãn Chiết chậm rãi nhấc trường mâu, nhảy một bước về phía trước, trường mâu thanh quang nhoáng lên một cái, lại lần nữa đâm tới Thạch Mục.
Thạch Mục múa Như Ý Tấn Thiết Côn ở trước người, “Hốt” một tiếng đánh tới thanh sắc trường mâu.
“Đông” một tiếng vang lên nặng nề.
Thạch Mục cảm thấy cánh tay chấn động, côn thép ròng liền bị hất bung ra.
Trường mâu của Hãn Chiết cũng thu lại không được, mâu nhọn “Bá” rạch một cái, rạch ra ở trên mặt đất một vết nứt thật dài, từ trong hất tung ra mảng đá vụn lớn.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, sãi bước nhảy hướng về phía trước, song chưởng vung lên, trường côn thép ròng trong tay lập tức kim mang nhoáng lên một cái, xẹt ra một cái vòng cung cự đại ở giữa không trung, đập thẳng xuống đầu Hãn Chiết.
Hãn Chiết thấy thế, vội vàng khom người, hai tay cầm ngang thanh sắc trường mâu, đón đở lên trên.
“Ầm!” một tiếng thật lớn vang lên.
Trường côn thép ròng đột nhiên đập vào trên trường mâu, thẳng thừng làm thân mâu uống cong xuống phía dưới mấy tấc, nhìn giống như một cây cung đang giương lên vậy.
“Haây a!”
Thạch Mục quát khẽ một tiếng, cả người quang mang tăng vọt, lực độ trên tay tăng vọt gấp đôi, Như Ý Tấn Thiết Côn ngang nhiên ép xuống.
Hai thầy trò Các nàng chung sống nhiều năm, hai bên sớm đã vô cùng quen thuộc, Chung Tú rất nhanh thấy được trong mắt Triệu Linh Lung vẻ do dự và hỏi thăm.
Nhưng mà, nàng lại không hề do dự, mạnh mẽ gật đầu.
Triệu Linh Lung thấy thế, trong mắt lóe lên một chút phức tạp, miệng khẽ thở dài một cái, lên tiếng nói:
- Nếu Thạch Mục phù hợp tất cả điều kiện miễn chiến, như vậy Hãn Chiết cần phải tiếp thu sự khiêu chiến của hắn.
Mọi người nghe nàng nói như thế, cũng đành đáp ứng theo.
Triệu Chu Đồng lần nữa đi trở về phía trước Quan chiến đài, cao giọng tuyên bố:
- Thạch Mục có tư cách khiêu chiến, Hãn Chiết ngươi nhất định phải đánh bại Thạch Mục mới có thể khiêu chiến Thánh nữ.
Thạch Mục sau khi nghe xong thần sắc hơi động, đáy mắt nổi lên vẻ vui mừng, ánh mắt của hắn và Chung Tú từ xa xa nhìn vào nhau, chợt thấy khóe miệng của nàng cũng mang nụ cười dịu dàng.
Hãn Chiết đứng ở một bên, nhìn tình cảnh này, thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào.
- Thạch đạo hữu, nếu ngươi muốn khiêu chiến ta, vậy chúng ta mau chóng bắt đầu đi.
Hồi lâu, Hãn Chiết nói với Thạch Mục.
Thạch Mục chỉ mỉm cười gật gật đầu về phía Chung Tú, chẳng thèm trả lời Hãn Chiết.
Chung Tú thi lễ với hai người hơi một cái, thân hình chợt động, giống như chim phượng quay về tổ bay trở về trên Quan chiến đài, lần nữa ngồi xuống.
- Đến đây đi.
Thạch Mục thu hồi mục quang, lạnh nhạt nói với Hãn Chiết.
- Bất luận ngươi và Thánh nữ có mối quan hệ dây dưa gì, ta đều sẽ đánh bại ngươi, Thánh nữ chỉ có thể là của ta.
Hãn Chiết đột nhiên hạ giọng nói.
Thạch Mục sau khi nghe xong, mày nhướn cao lên. Hắn ngược lại không phải là cảm thấy phẫn nộ, mà là có chút nghi ngờ. Hắn cảm giác Hãn Chiết nói lời này, dường như là có ý chọc giận hắn.
- Vậy chờ ngươi đánh bại ta rồi nói sau.
Thạch Mục cười khẩy một tiếng đáp.
Hãn Chiết thấy vậy, sắc mặt ngưng trọng đi mấy phần, cổ tay lật lên, một cây trường mâu màu xanh bất ngờ xuất hiện ở trong tay.
Thạch Mục cặp mắt lừ nhíp lại, trong lòng cũng cẩn thận hơn mấy phần.
Hắn phát hiện Hãn Chiết lúc này trong tay cầm điều cây trường mâu này rất là kỳ lạ, toàn thân màu xanh, bề mặt cũng không bóng loáng, xem ra giống như là do ba bốn cọng dây leo xanh to bằng bằng ngón tay cái xoắn lẫn nhau bện thành.
Mà đỉnh chóp của nó có chỗ nhọn, xem ra cũng không có vẻ bén nhọn lắm, thậm chín còn tỏ ra tròn cụt và có phong cách cổ xưa.
Nhưng mà cây mâu xanh hiển nhiên là món Linh bảo phẩm bậc không thấp.
Trường mâu trong tay Hãn Chiết chỉa lên, trên thân mâu lập tức sáng lên một luồng thanh quang mông lung, chỉ thấy hắn sãi bước nhảy về phía trước, cự ly giữa hắn và Thạch Mục trong nháy mắt kéo gần lại hơn mười trượng.
Gần như chỉ kéo dài thời gian một cái nháy mắt, trường mâu của hắn cũng đã đưa tới trước người của Thạch Mục.
Thạch Mục trong lòng rúng động, dưới chân điểm một cái, thân mình lập tức thụt lùi về phía sau mấy trượng, cổ tay lật lên lấy Như Ý Tấn Thiết Côn ra ngoài.
Hãn Chiết công kích một đòn không trúng, cũng không để ý, trường mâu không thu thế, đầu nhọn đâm thẳng xuống mặt đất.
Chỉ nghe “Keng” một tiếng vang lên thật lớn.
Nhìn có vẻ như mâu không nhọn không ngờ lại trực tiếp phá vỡ mặt lôi đài, đâm vào trong gạch đá.
Thu lại thân hình, Hãn Chiết chậm rãi nhấc trường mâu, nhảy một bước về phía trước, trường mâu thanh quang nhoáng lên một cái, lại lần nữa đâm tới Thạch Mục.
Thạch Mục múa Như Ý Tấn Thiết Côn ở trước người, “Hốt” một tiếng đánh tới thanh sắc trường mâu.
“Đông” một tiếng vang lên nặng nề.
Thạch Mục cảm thấy cánh tay chấn động, côn thép ròng liền bị hất bung ra.
Trường mâu của Hãn Chiết cũng thu lại không được, mâu nhọn “Bá” rạch một cái, rạch ra ở trên mặt đất một vết nứt thật dài, từ trong hất tung ra mảng đá vụn lớn.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, sãi bước nhảy hướng về phía trước, song chưởng vung lên, trường côn thép ròng trong tay lập tức kim mang nhoáng lên một cái, xẹt ra một cái vòng cung cự đại ở giữa không trung, đập thẳng xuống đầu Hãn Chiết.
Hãn Chiết thấy thế, vội vàng khom người, hai tay cầm ngang thanh sắc trường mâu, đón đở lên trên.
“Ầm!” một tiếng thật lớn vang lên.
Trường côn thép ròng đột nhiên đập vào trên trường mâu, thẳng thừng làm thân mâu uống cong xuống phía dưới mấy tấc, nhìn giống như một cây cung đang giương lên vậy.
“Haây a!”
Thạch Mục quát khẽ một tiếng, cả người quang mang tăng vọt, lực độ trên tay tăng vọt gấp đôi, Như Ý Tấn Thiết Côn ngang nhiên ép xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.