Quyển 2 - Chương 353: Truy giết
Vong Ngữ
15/08/2016
Địch Phong suy nghĩ thật nhanh, lùi nhanh về sau mấy bước, vung pháp trượng lên, hôi khí cuồn cuộn, bốn năm mũi cốt thương khổng lồ xé gió lao thẳng tới chỗ Thạch Mục, cách Thạch Mục chỉ trong gang tấc.
Lúc này trên người Thạch Mục có thêm một màn sáng màu xanh, cả người hóa thành một tia sáng xanh lóe lên, nhanh chóng né qua một bên, hiểm hiểm tránh được đống cốt thương kia.
Trong mắt Địch Phong hiện lên tia giảo hoạt, pháp trượng trong tay hắn lóe lên quang mang. Lúc này mấy cây cốt thương còn đang bay giữa không trung chợt đổi hướng, bắn thẳng tới chỗ Thạch Mục vừa né sang.
Thạch Mục rùng mình, mắt lóe lên ánh kim quang, lập tức phát hiện thấy mỗi cây cốt thương đều được nối với một sợi tơ tinh thần mỏng, đầu khác của sợi tơ nối với Địch Phong, chiêu này gần giống với chiêu Khống hồn pháp liên (phép dùng sợi xích trói hồn) của Thạch Mục.
Hắn tuy đã cố gắng né tránh nhưng vẫn ở thế bị động. Thạch Mục cắn răng, cánh tay bỗng nhiên lớn hơn một vòng, tay chém nhanh Vẫn Thiết Hắc Đao tạo thành một lưới đao màu đen.
Choeng choeng!
Mấy cây cốt thương bị Hắc Đao đánh bay, nhưng Thạch Mục cũng bị phản chấn làm tay đau nhức, phải lùi mấy bước.
"Chỉ là một tên võ giả Tiên Thiên, lại tự cho mình là giỏi, không biết lượng sức!" Địch Phong cười lạnh, sau đầu xuất hiện hư ảnh trăng khuyết, pháp lực đột nhiên tăng mạnh, quang mang của pháp trượng chớp nháy liên tục. (như đèn nháy =.=)
Từng cây cốt mâu, gai xương phóng tới giống mưa rơi bay tới chỗ Thạch Mục, bao phủ cả phạm vi mười trượng quanh người hắn, làm Thạch Mục muốn tránh cũng không tránh được.
Vào lúc này, trước ngực Thạch Mục tỏa ra hắc quang, người mọc lên từng miếng vảy rắn lớn, trong nháy mắt đã biến thân đồ đằng xong, một cỗ khí tức khổng lồ khuếch tán ra.
"Đồ Đằng Thuật!" Địch Phong biến sắc.
Chân khí trong cơ thể Thạch Mục chảy ào ào vào trong Hắc Đao, Vẫn Thiết Hắc Đao " Ô...Ô.." một tiếng, quang thân đao hiện lên một tầng đao mang màu đen.
Hắn khẽ giật mình, mừng như điên, chân giẫm mạnh xuống đất, cơ thể như một viên thiên thạch màu đen lao về phía Địch Phong.
Trên đường lao tới tay hắn vung múa không ngừng tạo ra lưới đao bảo vệ cơ thể khỏi cơn mưa cốt mâu, gai xương kia.
Cốt mâu, gai xương gặp lưới đao thì mỏng manh như giấy vậy, nhanh chóng nát vụn.
Địch Phong thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, Thạch Mục vừa cứng rắn đỡ mưa cốt mâu vừa áp sát Địch Phong, Hắc đao trong tay chém ngang người Địch Phong.
Trước người Địch Phong lượn lờ một đám khí đen, lại xuất hiện một cái khiên bằng xương dầy hơn cái lần trước.
Rặc rặc !
Thuật triệu hồi khiên xương này vừa nãy còn có thể đỡ một chiêu của Hắc đao, nhưng giờ bị chém thành hai một cách đơn giản, nga cả việc làm chậm thế tới của Hắc đao cũng không được.
Đôi mắt màu vàng của Thạch Mục nhìn Địch Phong một cách lạnh lùng, đao ảnh tỏa ra khí tức tử vong, chém xuống.
Địch Phong thấy vậy thì rùng mình, quát to một tiếng, thân thể bắn ngược ra sau, tay vũng pháp trượng lên.
Trước người hắn xuất hiện một đám khói bụi lớn, từ trong làn khói bước ra một con Khô lâu màu vàng, chặn Thạch Mục lại.
Hoả hồn màu tím trong mắt con Khô Lâu chớp động, là một sinh vật Tử Linh cấp Địa giai.
Xương trên người con Khô Lâu này vừa thô vừa to giống như rễ cây, nhất là phần cánh tay cực kì tráng kiện, trên đó còn hiện ra phù văn màu tím rất kỳ dị, nhìn có vẻ cứng rắn vô cùng.
Hỏa hồn trong mắt nó nhát động, miệng gầm nhẹ, đấm mạnh xuống mặt đất làm đá vụn và bùn đất bắn tung tóe.
Thạch Mục tăng tốc, hóa thành một ảo ảnh màu xanh lướt qua Khô Lâu.
Thân thể cực lớn của Khô Lâu cứng đờ, đầu cúi xuống nhìn vào ngực mình, chỉ thấy lồng ngực nó xuất hiện một vết nứt thật dài từ vai trái vắt ngang qua cả lồng ngực nó. (Theo chiều \ ạ)
Trên cánh tay Khô Lâu cũng có một vết rạn vừa thô vừa to.
Vết rạn nứt dần lớn ra, tay phải Khô Lâu đứt lìa, nửa người trên hơi lung lay rồi rơi xuống đất.
Thân hình cực lớn bị chia làm hai đoạn, ngã xuống đất.
"Làm sao có thể!" Cách đó không xa, Địch Phong nhìn lại mà không dám tin vào mắt mình.
Khô lâu vốn lấy cơ thể cứng rắn của mình mà xưng Hoàng Kim Khô Lâu Vương, thế mà đối phương chỉ chém một đao đã hạ gục nó.
Không chờ Địch Phong kịp suy nghĩ, hắc ảnh lóe lên, thân hình Thạch Mục xuất hiện trước người Địch Phong, chém Vẫn Thiết Hắc Đao xuống.
Địch Phong hoảng hốt, cả người run lên, pháp trượng tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, tạo thành một đám mây hồng bao phủ hắn lại.
Đúng lúc này Hắc đao chém tới, chia mây hồng thành hai.
Một tiếng kêu đau đớn phát ra!
Trong một đám mây hồng có một cánh tay rơi ra.
Đám mây hồng còn lại thì run rẩy nhưng không tiêu tán mà hóa thành ánh sáng đỏ nhanh chóng chạy về phía xa.
"Mơ tưởng!"
Thạch Mục phất tay, một chiếc phi xa màu xanh xuất hiện.
Thạch Mục nhảy lên phi xa, phi xa hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh đuổi theo mây hồng, tốc độ nhanh vô cùng, chẳng mấy chốc đã bắt kịp mây hồng.
Trong mây hồng, Địch Phong toát hết mồ hôi lạnh, ngoái đầu nhìn lại mà sợ.
Quang mang trong mắt hắn lóe lên, miệng lẩm nhẩm, cánh tay còn lại lướt qua chỗ cánh tay bị đứt. Máu tươi chỗ cụt tay lưu chuyển, hóa thành phù văn màu máu dung nhập vào trong mây hồng.
Màu sắc mây hồng càng đậm, tốc độ nhanh hơn một nửa, kéo giãn khoảng cách với phi xa.
Mặt Thạch Mục lộ vẻ kinh ngạc, lập tức bấm quyết, phi xa sáng lên. Đồng thời miệng hắn lẩm bẩm, đánh ra hai luồng hắc quang, nhập vào hai cánh chim hai bên phi xa.
Cánh chim màu xanh lập tức hiện ra một tầng phù văn màu xanh, tiếp theo cánh chim lớn lên, mặt ngoài tỏa ra từng tia sáng xanh, nhúc nhích như vật sống.
Tốc độ phi xa lập tức tăng mạnh, dần thu hẹp khoảng cách với mây máu ( màu đậm hơn nên từ hồng vân chuyển thành huyết vân).
Địch Phong thấy vậy lòng như lửa đốt.
Huyết Độn bí thuật của hắn cần tiêu hao nguyên khí rất lớn, dùng không được bao lâu.
Nhưng vào lúc này, một ngọn núi cực lớn xuất hiện trước mắt, ánh mắt Địch Phong lóe lên, mây máu liền bay xuống dưới núi.
"Vèo"Một tiếng, mây máu ngoặt ra phía sau núi. Lấy ngọn núi làm vật chắn tầm nhìn, mây máu dường như vô tình chạm đất một chút rồi lập tức bay vút lên, rẽ hướng chạy sang phải.
Phi xa màu xanh ngay lập tức đuổi tới, nhưng phanh "kéeeet" lại, không tiếp tục đuổi theo mây máu.
Trên phi xa, Thạch Mục cười lạnh một tiếng, mắt nhìn vào một chỗ trên mặt đất, phất tay lên, một bóng kiếm màu vàng nhanh như điện phóng tới, hóa lớn dài đến bảy tám trượng chém xuống.
"Oành"Một tiếng!
Kiếm quang hung hăng đâm xuống đất tạo thành cái hố sâu một trượng, rộng vài trượng.
Đá vụn văng tung tóe, bụi bay đầy trời, bao phủ cả mười trượng.
Một đoàn hôi quang từ trong bụi mù bay ra, có thể mơ hồ thấy thân ảnh của Địch Phong, đang muốn tiếp tục chạy trốn về phía Thương Húc Thành.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, phi xa đã chắn ngang trước mặt hôi quang, chặn đường đi của hắn.
Thân hình Địch Phong dừng lại, mặt tái nhợt nhìn Thạch Mục trên phi xa hỏi: "Làm sao có thể, sao ngươi phát hiện ra được?".
"Giao Tinh Thạch ra đây ta có thể tha mạng cho ngươi." Thạch Mục lạnh lùng nhìn Địch Phong, nói.
Kỳ thật nhìn ra bí thuật của Địch Phong không phải là hắn, mà là Thải Nhi, từ đầu đến cuối Thải Nhi không rời mắt khỏi Địch Phong.
"Mơ tưởng!" Địch Phong cười lạnh.
"Đã như vậy, ta đành phải tự lấy." Thạch Mục vung tay lên, Kim Tiền Kiếm hóa lớn thành kim sắc cự kiếm dài vài trượng, chém xuống.
Nhưng vào lúc này, Địch Phong nhấc tay lên, pháp trượng trong tay tỏa ra ánh sáng màu vàng đất chói mắt.
Tiếng ù ù từ sâu trong lòng đất truyền đến, tựa như sấm rền khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Mặt đất nứt ra hơn mười cái khe lớn, đột nhiên có mấy trăm khối đá lớn từ mặt đất bay ra, xé gió bay như mưa về phía Thạch Mục và Kim Tiền Kiếm.
Thạch Mục thấy thế, vỗ mạnh xuống phi xa. Thanh Dực Phi Xa tỏa ra quang mang sáng ngời, bay lên trời, Kim Tiền Kiếm tỏa ra kiếm quang, lấy chuôi kiếm làm trung tâm, nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một cái kiếm thuẫn màu vàng thật lớn, chém nát bấy những tảng đá lớn đang bay tới.
Dưới mưa công kích của những tảng đá lớn này, kiếm thuẫn cũng run rẩy kịch liệt, linh quang cung hao tổn nhiều nhưng vẫn còn chống đỡ được.
Một lát sau, vô số đá vụn, bụi mù bay bay, bao phủ khắp xung quanh.
Thạch Mục thấy vậy, lật tay thu hồi Kim Tiền Kiếm, lấy ra một Phù Lục màu xanh rồi bóp nát, một cỗ cuồng phong hiện ra, thổi tan bụi mù.
Nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng Địch Phong đâu nữa.
"Thạch Đầu người nọ chạy về hướng Tây Bắc, đang dùng Độn Địa Phù!" Tiếng Thải Nhi vang lên.
Thạch Mục nghe vậy vội điều khiển Thanh Dực Phi Xa chuyển hướng đuổi theo, sau một lát đã thấy một đạo độn quang màu xám.
Thanh Dực Phi Xa tỏa ra quang mang sáng ngời, tăng tốc đuổi tới nhanh như điện xẹt.
Địch Phong thấy phi xa màu xanh, nội tâm kinh hãi tột độ, tay thúc giục pháp quyết, dưới chân hiện ra một cái phi xa màu xám, tiếp tục bỏ chạy.
Hai đạo độn quang một trước một sau bám riết lấy nhau, dần dần đuổi tới một đoạn sơn mạch gần Thương Húc Thành.
Trên Thanh Dực Phi Xa, Thạch Mục chau mày, Thải Nhi thì đứng trên vai Thạch Mục.
Hai người đã đuổi cả nửa ngày, Địch Phong đã bị chém đứt một tay, bản thân thì trọng thương, nhưng vốn là một Thuật Sĩ Nguyệt Giai nên thủ đoạn quỷ dị nhiều vô số kể, làm hắn có chút đau đầu.
Mỗi một lần thấy có thể bắt được dễ như trở bàn tay thì Địch Phong lại dùng mấy thủ đoạn quỷ dị để chạy mất.
Tuy Địch Phong chạy thục mạng, nhưng bất kể thi triển loại quỷ kế, hay thủ đoạn mê hoặc nào cũng đều bị Thạch Mục hóa giải từng cái một, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Lúc này trên người Thạch Mục có thêm một màn sáng màu xanh, cả người hóa thành một tia sáng xanh lóe lên, nhanh chóng né qua một bên, hiểm hiểm tránh được đống cốt thương kia.
Trong mắt Địch Phong hiện lên tia giảo hoạt, pháp trượng trong tay hắn lóe lên quang mang. Lúc này mấy cây cốt thương còn đang bay giữa không trung chợt đổi hướng, bắn thẳng tới chỗ Thạch Mục vừa né sang.
Thạch Mục rùng mình, mắt lóe lên ánh kim quang, lập tức phát hiện thấy mỗi cây cốt thương đều được nối với một sợi tơ tinh thần mỏng, đầu khác của sợi tơ nối với Địch Phong, chiêu này gần giống với chiêu Khống hồn pháp liên (phép dùng sợi xích trói hồn) của Thạch Mục.
Hắn tuy đã cố gắng né tránh nhưng vẫn ở thế bị động. Thạch Mục cắn răng, cánh tay bỗng nhiên lớn hơn một vòng, tay chém nhanh Vẫn Thiết Hắc Đao tạo thành một lưới đao màu đen.
Choeng choeng!
Mấy cây cốt thương bị Hắc Đao đánh bay, nhưng Thạch Mục cũng bị phản chấn làm tay đau nhức, phải lùi mấy bước.
"Chỉ là một tên võ giả Tiên Thiên, lại tự cho mình là giỏi, không biết lượng sức!" Địch Phong cười lạnh, sau đầu xuất hiện hư ảnh trăng khuyết, pháp lực đột nhiên tăng mạnh, quang mang của pháp trượng chớp nháy liên tục. (như đèn nháy =.=)
Từng cây cốt mâu, gai xương phóng tới giống mưa rơi bay tới chỗ Thạch Mục, bao phủ cả phạm vi mười trượng quanh người hắn, làm Thạch Mục muốn tránh cũng không tránh được.
Vào lúc này, trước ngực Thạch Mục tỏa ra hắc quang, người mọc lên từng miếng vảy rắn lớn, trong nháy mắt đã biến thân đồ đằng xong, một cỗ khí tức khổng lồ khuếch tán ra.
"Đồ Đằng Thuật!" Địch Phong biến sắc.
Chân khí trong cơ thể Thạch Mục chảy ào ào vào trong Hắc Đao, Vẫn Thiết Hắc Đao " Ô...Ô.." một tiếng, quang thân đao hiện lên một tầng đao mang màu đen.
Hắn khẽ giật mình, mừng như điên, chân giẫm mạnh xuống đất, cơ thể như một viên thiên thạch màu đen lao về phía Địch Phong.
Trên đường lao tới tay hắn vung múa không ngừng tạo ra lưới đao bảo vệ cơ thể khỏi cơn mưa cốt mâu, gai xương kia.
Cốt mâu, gai xương gặp lưới đao thì mỏng manh như giấy vậy, nhanh chóng nát vụn.
Địch Phong thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, Thạch Mục vừa cứng rắn đỡ mưa cốt mâu vừa áp sát Địch Phong, Hắc đao trong tay chém ngang người Địch Phong.
Trước người Địch Phong lượn lờ một đám khí đen, lại xuất hiện một cái khiên bằng xương dầy hơn cái lần trước.
Rặc rặc !
Thuật triệu hồi khiên xương này vừa nãy còn có thể đỡ một chiêu của Hắc đao, nhưng giờ bị chém thành hai một cách đơn giản, nga cả việc làm chậm thế tới của Hắc đao cũng không được.
Đôi mắt màu vàng của Thạch Mục nhìn Địch Phong một cách lạnh lùng, đao ảnh tỏa ra khí tức tử vong, chém xuống.
Địch Phong thấy vậy thì rùng mình, quát to một tiếng, thân thể bắn ngược ra sau, tay vũng pháp trượng lên.
Trước người hắn xuất hiện một đám khói bụi lớn, từ trong làn khói bước ra một con Khô lâu màu vàng, chặn Thạch Mục lại.
Hoả hồn màu tím trong mắt con Khô Lâu chớp động, là một sinh vật Tử Linh cấp Địa giai.
Xương trên người con Khô Lâu này vừa thô vừa to giống như rễ cây, nhất là phần cánh tay cực kì tráng kiện, trên đó còn hiện ra phù văn màu tím rất kỳ dị, nhìn có vẻ cứng rắn vô cùng.
Hỏa hồn trong mắt nó nhát động, miệng gầm nhẹ, đấm mạnh xuống mặt đất làm đá vụn và bùn đất bắn tung tóe.
Thạch Mục tăng tốc, hóa thành một ảo ảnh màu xanh lướt qua Khô Lâu.
Thân thể cực lớn của Khô Lâu cứng đờ, đầu cúi xuống nhìn vào ngực mình, chỉ thấy lồng ngực nó xuất hiện một vết nứt thật dài từ vai trái vắt ngang qua cả lồng ngực nó. (Theo chiều \ ạ)
Trên cánh tay Khô Lâu cũng có một vết rạn vừa thô vừa to.
Vết rạn nứt dần lớn ra, tay phải Khô Lâu đứt lìa, nửa người trên hơi lung lay rồi rơi xuống đất.
Thân hình cực lớn bị chia làm hai đoạn, ngã xuống đất.
"Làm sao có thể!" Cách đó không xa, Địch Phong nhìn lại mà không dám tin vào mắt mình.
Khô lâu vốn lấy cơ thể cứng rắn của mình mà xưng Hoàng Kim Khô Lâu Vương, thế mà đối phương chỉ chém một đao đã hạ gục nó.
Không chờ Địch Phong kịp suy nghĩ, hắc ảnh lóe lên, thân hình Thạch Mục xuất hiện trước người Địch Phong, chém Vẫn Thiết Hắc Đao xuống.
Địch Phong hoảng hốt, cả người run lên, pháp trượng tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, tạo thành một đám mây hồng bao phủ hắn lại.
Đúng lúc này Hắc đao chém tới, chia mây hồng thành hai.
Một tiếng kêu đau đớn phát ra!
Trong một đám mây hồng có một cánh tay rơi ra.
Đám mây hồng còn lại thì run rẩy nhưng không tiêu tán mà hóa thành ánh sáng đỏ nhanh chóng chạy về phía xa.
"Mơ tưởng!"
Thạch Mục phất tay, một chiếc phi xa màu xanh xuất hiện.
Thạch Mục nhảy lên phi xa, phi xa hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh đuổi theo mây hồng, tốc độ nhanh vô cùng, chẳng mấy chốc đã bắt kịp mây hồng.
Trong mây hồng, Địch Phong toát hết mồ hôi lạnh, ngoái đầu nhìn lại mà sợ.
Quang mang trong mắt hắn lóe lên, miệng lẩm nhẩm, cánh tay còn lại lướt qua chỗ cánh tay bị đứt. Máu tươi chỗ cụt tay lưu chuyển, hóa thành phù văn màu máu dung nhập vào trong mây hồng.
Màu sắc mây hồng càng đậm, tốc độ nhanh hơn một nửa, kéo giãn khoảng cách với phi xa.
Mặt Thạch Mục lộ vẻ kinh ngạc, lập tức bấm quyết, phi xa sáng lên. Đồng thời miệng hắn lẩm bẩm, đánh ra hai luồng hắc quang, nhập vào hai cánh chim hai bên phi xa.
Cánh chim màu xanh lập tức hiện ra một tầng phù văn màu xanh, tiếp theo cánh chim lớn lên, mặt ngoài tỏa ra từng tia sáng xanh, nhúc nhích như vật sống.
Tốc độ phi xa lập tức tăng mạnh, dần thu hẹp khoảng cách với mây máu ( màu đậm hơn nên từ hồng vân chuyển thành huyết vân).
Địch Phong thấy vậy lòng như lửa đốt.
Huyết Độn bí thuật của hắn cần tiêu hao nguyên khí rất lớn, dùng không được bao lâu.
Nhưng vào lúc này, một ngọn núi cực lớn xuất hiện trước mắt, ánh mắt Địch Phong lóe lên, mây máu liền bay xuống dưới núi.
"Vèo"Một tiếng, mây máu ngoặt ra phía sau núi. Lấy ngọn núi làm vật chắn tầm nhìn, mây máu dường như vô tình chạm đất một chút rồi lập tức bay vút lên, rẽ hướng chạy sang phải.
Phi xa màu xanh ngay lập tức đuổi tới, nhưng phanh "kéeeet" lại, không tiếp tục đuổi theo mây máu.
Trên phi xa, Thạch Mục cười lạnh một tiếng, mắt nhìn vào một chỗ trên mặt đất, phất tay lên, một bóng kiếm màu vàng nhanh như điện phóng tới, hóa lớn dài đến bảy tám trượng chém xuống.
"Oành"Một tiếng!
Kiếm quang hung hăng đâm xuống đất tạo thành cái hố sâu một trượng, rộng vài trượng.
Đá vụn văng tung tóe, bụi bay đầy trời, bao phủ cả mười trượng.
Một đoàn hôi quang từ trong bụi mù bay ra, có thể mơ hồ thấy thân ảnh của Địch Phong, đang muốn tiếp tục chạy trốn về phía Thương Húc Thành.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, phi xa đã chắn ngang trước mặt hôi quang, chặn đường đi của hắn.
Thân hình Địch Phong dừng lại, mặt tái nhợt nhìn Thạch Mục trên phi xa hỏi: "Làm sao có thể, sao ngươi phát hiện ra được?".
"Giao Tinh Thạch ra đây ta có thể tha mạng cho ngươi." Thạch Mục lạnh lùng nhìn Địch Phong, nói.
Kỳ thật nhìn ra bí thuật của Địch Phong không phải là hắn, mà là Thải Nhi, từ đầu đến cuối Thải Nhi không rời mắt khỏi Địch Phong.
"Mơ tưởng!" Địch Phong cười lạnh.
"Đã như vậy, ta đành phải tự lấy." Thạch Mục vung tay lên, Kim Tiền Kiếm hóa lớn thành kim sắc cự kiếm dài vài trượng, chém xuống.
Nhưng vào lúc này, Địch Phong nhấc tay lên, pháp trượng trong tay tỏa ra ánh sáng màu vàng đất chói mắt.
Tiếng ù ù từ sâu trong lòng đất truyền đến, tựa như sấm rền khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Mặt đất nứt ra hơn mười cái khe lớn, đột nhiên có mấy trăm khối đá lớn từ mặt đất bay ra, xé gió bay như mưa về phía Thạch Mục và Kim Tiền Kiếm.
Thạch Mục thấy thế, vỗ mạnh xuống phi xa. Thanh Dực Phi Xa tỏa ra quang mang sáng ngời, bay lên trời, Kim Tiền Kiếm tỏa ra kiếm quang, lấy chuôi kiếm làm trung tâm, nhanh chóng xoay tròn, tạo thành một cái kiếm thuẫn màu vàng thật lớn, chém nát bấy những tảng đá lớn đang bay tới.
Dưới mưa công kích của những tảng đá lớn này, kiếm thuẫn cũng run rẩy kịch liệt, linh quang cung hao tổn nhiều nhưng vẫn còn chống đỡ được.
Một lát sau, vô số đá vụn, bụi mù bay bay, bao phủ khắp xung quanh.
Thạch Mục thấy vậy, lật tay thu hồi Kim Tiền Kiếm, lấy ra một Phù Lục màu xanh rồi bóp nát, một cỗ cuồng phong hiện ra, thổi tan bụi mù.
Nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng Địch Phong đâu nữa.
"Thạch Đầu người nọ chạy về hướng Tây Bắc, đang dùng Độn Địa Phù!" Tiếng Thải Nhi vang lên.
Thạch Mục nghe vậy vội điều khiển Thanh Dực Phi Xa chuyển hướng đuổi theo, sau một lát đã thấy một đạo độn quang màu xám.
Thanh Dực Phi Xa tỏa ra quang mang sáng ngời, tăng tốc đuổi tới nhanh như điện xẹt.
Địch Phong thấy phi xa màu xanh, nội tâm kinh hãi tột độ, tay thúc giục pháp quyết, dưới chân hiện ra một cái phi xa màu xám, tiếp tục bỏ chạy.
Hai đạo độn quang một trước một sau bám riết lấy nhau, dần dần đuổi tới một đoạn sơn mạch gần Thương Húc Thành.
Trên Thanh Dực Phi Xa, Thạch Mục chau mày, Thải Nhi thì đứng trên vai Thạch Mục.
Hai người đã đuổi cả nửa ngày, Địch Phong đã bị chém đứt một tay, bản thân thì trọng thương, nhưng vốn là một Thuật Sĩ Nguyệt Giai nên thủ đoạn quỷ dị nhiều vô số kể, làm hắn có chút đau đầu.
Mỗi một lần thấy có thể bắt được dễ như trở bàn tay thì Địch Phong lại dùng mấy thủ đoạn quỷ dị để chạy mất.
Tuy Địch Phong chạy thục mạng, nhưng bất kể thi triển loại quỷ kế, hay thủ đoạn mê hoặc nào cũng đều bị Thạch Mục hóa giải từng cái một, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.