Quyển 1 - Chương 113: Ưng Sầu Giả
Vong Ngữ
10/03/2016
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Bạch Ngọc Tu, chờ hắn nói tiếp.
“Số người lẻn vào không nên nhiều quá, nếu không sẽ dễ bị lộ. Ta nghĩ rồi, cảm thấy để cho bốn người là ta, Tần Kích sư đệ của Thiên Kiếm Tông, Địch Đồng sư đệ của Phong Hỏa Môn và Thạch Mục sư đệ của Hắc Ma Môn là đủ rồi. Những người còn lại ở bên ngoài phối hợp đánh nghi binh, thu hút sự chú ý của Man nhân.” Bạch Ngọc Tu bình tĩnh nói.
Thạch Mục khẽ đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường.
Trong đám người, thanh niên đạo sĩ và thanh niên cao lớn da đen hơi nhúc nhích thân thể, tuy nhiên hai người cũng đều không lên tiếng.
Mấy người không bị chọn trúng thầm thở nhẹ một hơi, tuy lẻn vào cứ điểm sẽ đạt được công lao lớn nhất, nhưng so với ở bên ngoài đánh nghi binh thì nguy hiểm hơn rất nhiều, dù sao thì địch mạnh ta yếu, một khi bị phát hiện thì chỉ có đường chết mà thôi, cho nên chẳng ai muốn đi cả.
Có vài người may mắn nhìn về phía Thạch Mục với ánh mắt hơi nghi hoặc.
“Bạch sư huynh, ba người các ngươi đều đáng được xưng là cường giả võ đạo của nơi này, còn Thạch đại ca là Thuật Sĩ, thực lực võ đạo yếu, nếu liên thủ với ba người các ngươi tiến vào thì không ổn lắm đâu.” Kha Nhi chợt mở miệng nói.
“Kha sư muội, ta chọn Thạch sư đệ gia nhập chính là vì thân phận thuật sĩ của hắn đó.” Bạch Ngọc Tu tươi cười nhìn Kha Nhi.
“Trên người ta có một tấm phù lục trung giai hệ hỏa – Hỏa Vân Phù, đến khi lẻn vào cứ điểm, chỉ cần bốn người bọn ta phóng thích tấm phù này thiêu hủy lương thảo bên trong mà thôi, có thể nói không tốn bao nhiêu sức lực. Có điều tấm phù này cần Thuật Sĩ có pháp lực tinh thuần mới thúc dục được, cho nên đành để Thạch sư đệ theo bọn ta vào.” Bạch Ngọc Tu móc ra một tấm phù màu đỏ từ trong lồng ngực, mặt trên có từng đạo phù văn hỏa hồng tản ra chấn động pháp lực mãnh liệt.
Thạch Mục lóe lên vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía tấm phù này.
Đầy là lần đầu hắn thấy phù lục trung giai, nhưng đã sớm nghe qua uy lực của nó. Có tấm phù này thì việc thiêu hủy lương thảo dễ dàng hơn nhiều rồi.
Kha Nhi hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, định nói điều gì nữa.
“Bạch sư huynh đã cân nhắc chu đáo như vậy, tại hạ phải tuân theo rồi”. Thạch Mục bước đến khoát tay ngăn lời Kha Nhi lại, cười khẽ đáp.
“Thạch sư đệ quả nhiên là người đại nghĩa, việc này một khi thành công thì ngươi sẽ chiếm công đầu. Được rồi, mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, mọi người trở về chuẩn bị một chút, chiều nay xuất phát, tranh thủ buổi tối đến được phụ cận Ưng Sầu Giản thừa dịp đêm đen mà hành động.” Bạch Ngọc Tu liếc Thạch Mục một cái thật sâu, ngoài cười nhưng trong lòng thâm trầm như nước.
Những người khác tất nhiên không có ý kiến gì, ai nấy đều quay về chuẩn bị.
Sau khi trở về chỗ ở, Thạch Mục đi tới đi lui một hồi, mặt nở một nụ cười lạnh.
Bạch Ngọc Tu để hắn cùng lẻn vào, mục đích là gì không nói cũng biết, chẳng qua với thực lực hôm nay, chỉ cần không đụng phải cường giả Tiên Thiên thì hắn có thể nắm chắc bảo vệ được tính mạng mình.
Nếu lần này Bạch Ngọc Tu xuất thủ với hắn thì Thạch Mục cũng chẳng cần nương tay làm gì nữa.
“Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Thạch Mục mở cửa phòng, một dáng người thướt tha mặc áo xanh lục đứng đó, thì ra là Kha Nhi.
“Kha sư muội, có chuyện gì sao?” Thạch Mục mời nàng vào nhà rồi hỏi.
“Thạch đại ca, đều tại ta… tại mối quan hệ của chúng ta mà huynh và Bạch sư huynh mới trở nên ác liệt như vậy, nếu không phải vì chuyện hiểu lầm hai hôm trước thì hắn cũng không xếp huynh vào nhóm lẻn vào đâu.” Kha Nhi vừa vào cửa, nét mặt đầy áy náy mở miệng.
“Ha ha, sư muội không cần tự trách làm chi, Huyền Vũ Tông và Hắc Ma Môn chúng ta vốn có mối hận cũ mà, không quan hệ nhiều tới cô đâu.”
Thạch Mục ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói.
“Thế nhưng mà…”
“Kha Nhi muội chớ lo lắng cho tại hạ, dù cho lẻn vào Ưng Sầu Giản thì ta cũng có thủ đoạn để tự bảo vệ mình. Ngược lại sư muội ở ngoài đánh nghi binh phải cẩn thận một chút đó.”
Kha Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thạch Mục cướp lời.
“Được rồi, Thạch đại ca đã nói vậy rồi, cái kia…”
Kha Nhi chớp đôi mắt dễ thương buồn bã, từ lòng bàn tay lộ ra một tấm phù lục màu xanh, phù văn trên bề mặt nó tán phát tầng tầng thanh quang, trông như vật còn sống di động.
“Đây là Hồi Xuân phù, sư huynh mang nó trên người mới dùng được.” Kha Nhi đưa tấm phù cho Thạch Mục.
Thạch Mục hơi động dung, mặc dù Hồi Xuân Phù chỉ là phù lục Mộc hệ cấp thấp, nhưng luyện chế vô cùng khó khăn, giá tiền lại cao hơn nhiều so với các loại phù cấp thấp khác, ngay cả hắn cũng chưa từng thử vẽ qua.
Mà phù lục có thể khôi phục thương thế trong thời gian ngắn thì ở bất cứ đâu cũng đều là vật quý trọng, huống chi trong tình hình chiến loạn như hôm nay.
“Thứ đồ vật bảo mệnh này sao ta dám nhận, sư muội cứ giữ đó đi.” Thạch Mục lập tức lắc đầu từ chối.
“Thạch đại ca không cần lo đâu, trên người ta còn nhiều Hồi Xuân Phù lắm.” Kha Nhi tươi cười nhét tấm Hồi Xuân Phù vào tay Thạch Mục.
“Vây… Được rồi, mấy tấm phù lục công kích này cô giữ lấy mà phòng thân.” Bàn tay Thạch Mục chạm vào đầu ngón tay mềm mại của Kha Nhi, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hắn gật gật đầu rồi lấy từ trong lòng ra mấy tấm Hỏa Cầu Phù và Thủy Kiếm Phù đưa cho Kha Nhi.
Kha Nhi cũng không khách khí, nàng nhận lấy phù lục rồi cùng Thạch Mục nói chuyện vài câu, sau đó cáo từ rời đi.
…
Bên kia, một chỗ bí ấn nào đó trong quặng mỏ.
Bạch Ngọc Tu và một gã đệ tử béo của Huyền Vũ Tông đứng sóng vai thương lượng cái gì đó.
"Bạch sư huynh, ta có chút không hiểu, vì sao liên minh lại bỗng dưng ban phát nhiệm vụ này? Cứ điểm này của chúng ta tuy không lớn, nhưng cũng coi như là nhãn tuyến theo dõi khu vực phía sau của địch. Lỡ nơi này mà bị nhổ thì liên minh cũng sẽ bị tổn thất lớn chứ?" Tên đệ tử béo lông mày nhíu chặt lại, hỏi.
"Hắc hắc, việc này thì cần sư đệ ngươi tự mình hiểu ra mới được." Bạch Ngọc Tu cười hắc hắc một tiếng, không trả lời trực tiếp vấn đề.
"Trừ phi...mặt sau...liên mình còn có hành động lớn nào đó?" Đệ tử béo đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời.
"Có một việc ta còn không nói cho những người khác. Liên minh đã lấy được tin tức chính xác, bởi vì mấy lần phục kích trước kia của chúng ta mà Man tộc sẽ tiến hành một lần càn quét lớn trên toàn bộ khu vực này. Cứ điểm này đã trở nên không còn an toàn, cần lập tức rút lui. Nhiệm vụ lần này, chẳng qua là một lần hành động cuối cùng trước khi rút lui thôi." Bạch Ngọc Tu cười lạnh nói.
"Thì ra là thế." Tên đệ tử béo giật mình.
"Hai ngày nay ta đang lo không biết phải đối phó với tên Thạch Mục kia thế nào thì nhiệm vụ này tới, đúng là đúng lúc..." Bạch Ngọc Tu liếm liếm môi trên, âm hiểm nói.
"Hắc hắc, sư huynh làm như vậy đúng là là cao kế mà!" Đệ tử béo cười hắc hắc, nịnh nọt phụ họa.
. . .
Màn đêm dần dần buông xuống, trăng sáng treo cao.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rắc xuống đêm đen một quầng sáng bạc mông lung, bao phủ lên một chỗ sơn cốc.
Trong sơn cốc, một loạt nhà gỗ chiếm đầy một mảng diện tích khá lớn, có cao có thấp, dựa núi mà xây.
Vây quanh ở ngoài sơn cốc còn có một trạm gác cao cỡ hai trượng (~6.7 mét), được kiến tạo bởi những cái cây thô to cỡ chén ăn cơm, chúng được dùng dây buộc ghép chặt lại với nhau, đỉnh đầu được vót nhọn như mũi tên.*
(nguyên văn của từ "trạm gác" là "quan tạp". Quan=cửa ải, tạp=nơi để đắp ụ, luỹ canh gác. Đại ý đây là cái trạm gác đóng ở cửa vào sơn cốc, gồm 1 cái cổng gỗ và một vòng hàng rào đều bằng cây ghép lại, đỉnh vót nhọn, cao gần 7m, cạnh cổng có 2 cái lầu quan sát. Xem film cổ trang hay thấy kết cấu này ngoài cổng doanh trại, nhưng ở đây to và cao hơn).
Hai bên cửa trạm gác dựng hai cái lầu quan sát, trên đó, hai Man nhân có thân hình cao lớn đang đi qua đi lại, theo dõi mọi động tĩnh ở phụ cận.
Đây đúng là sơn cốc ở Ưng Sầu Giản, một cứ điểm của Man tộc trong cảnh nội Phục Châu.
Có thể là vì che giấu cứ điểm, giờ phút này tuy đã là đêm muộn nhưng trong sơn cốc hầu như không có một điểm lửa chiếu sáng. Thoạt nhìn, cả sơn cốc chìm trong bóng tối đen kịt. Chẳng qua, vẫn có thể ẩn ẩn nghe được tiếng bước chân đi đi lại lại từ phía sau cánh cửa gỗ cực lớn kia. Hiển nhiên, ở bên trong không hề yên ả như thoạt nhìn chút nào.
Trong khu rừng rậm dày đặc phía ngoài sơn cốc, mười mấy bóng người, âm thầm không một tiếng động đã đến gần cửa vào sơn cốc.
Đầu lĩnh là một cái bóng người cao gầy, y nhẹ nhàng vung tay lên, các bóng người bên cạnh y lập tức phân tán ra, từ bốn phương tám hướng lặng yên tiến gần đến cửa vào sơn cốc.
Bóng người cao gầy vừa lật tay một cái, từ phía sau lưng lấy xuống cái gì đó, ánh trăng trên bầu trời chiếu lên đó phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Trên lầu quan sát, một đại hán Man tộc bỗng nhiên đứng sựng lại, nhìn qua phía rừng rậm, đang muốn mở miệng hô to.
Thì "Vèo" một tiếng nhỏ vang lên, một vệt đen từ trong rừng lao bắn ra ngoài, vô cùng tinh chuẩn cắm phập vào yết hầu của đại hán. Đấy là một mũi tên dài đuôi gắn lông vũ.
Hai mắt của đại hán Man tộc mở trừng trừng, muốn la lên nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra vài âm thanh trầm thấp không rõ ràng. Thân thể cao lớn đổ gục, một chùm mưa máu từ cổ họng y bắn phụt ra, cả người rơi ngã xuống lầu quan sát.
Ở lầu quan sát phía bên kia, tên Man tộc trên đó thấy cảnh này, sắc mặt liền đột biến.
Chẳng qua chỉ một giây sau, giữa không trung lại lần nữa loé lên một vệt đen, tựa như từ trong vực sâu hắc ám bắn ra, một mũi tên dài vùn vụt lao vút tới. "Phốc" một tiếng, xuyên thủng trái tim, đính cả thân hình gã lên cột gỗ trên lầu quan sát.
"A..."
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, vang vọng dưới bầu trời đêm.
Một bóng người từ trong rừng rậm lao ra, vọt đến trước cánh cửa gỗ của trạm gác ngoài sơn cốc. Hắn là một thanh niên có thân hình cao lớn mặc áo bào màu tím.
Tay khẽ lật, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh Điệu đao* cán dài hơn thân người.
(Điệu đao: là tên riêng của một loại đao. Có cán cực dài bịt đồng tròn, lưỡi đao sắc như dao găm. Trong Tam tài đồ hội, sáu loại vũ khí có câu: "Điệu đao, lưỡi sắc như lợi nhận, chuôi dài bịt đồng tròn". Search 掉刀 để xem hình-Vivian Nhinhi chú giải).
Điệu đao đột nhiên giơ lên, vạch xuống không trung một đạo ánh sáng xanh hình vòng cung, rồi nặng nề bổ lên cánh cửa gỗ của trạm gác.
Một tiếng "Răng rắc" thật lớn vang lên!
Cánh cửa gỗ cực lớn không ngờ đã bị chém thành hai nửa.
Cửa gỗ rơi xuống đất tạo nên tiếng vang cực lớn, truyền khắp sơn cốc.
Gần cửa gỗ, một tiểu đội Man tộc do mười bảy mười tám tên tổ thành đang đi tuần tra, bị một tràng tiếng kêu thảm cùng nổ mạnh làm cho kinh ngạc đến ngây người. Sau đó khi thấy rõ là có địch nhân đến, bọn chúng liền rút binh khí, la ầm lên rồi xông đến.
Nam tử áo bào tím hét lớn một tiếng, không chút sợ hãi, vung vẩy thanh Điệu đao cán dài trong tay, tiến lên đón đánh.
Tiếng binh khí giao kích thoáng cái nổi lên ầm ĩ.
Theo ánh đao lạnh lẽo màu xanh cuồng loạn bay múa, lúc này đã có ba bốn tên binh sĩ Man tộc đầu mình hai nơi, máu tươi chảy đầy đất.
"Giết!"
Trong rừng rậm ngoài sơn cốc, đột nhiên truyền ra một tràng tiếng kêu, nhân số nghe ra lại còn không ít.
Ngay sau đó, một bóng lại một bóng người từ trong rừng tràn ra, đánh về phía sơn cốc. Từ trong rừng rậm, hết mũi tên này đến mũi tên khác cũng bắn xẹt ra, tất cả mũi tên trống rỗng xuất hiện, cướp đi tánh mạng của một đám người Man.
Tiểu đội tuần tra lúc trước chỉ toàn Man nhân bình thường, rất nhanh đã bị một đám võ giả Nhân tộc mới xông lên giết sạch không còn một mống.
Nhưng từ mấy ngôi nhà gỗ ở gần cửa trạm gác, người Man lao ra càng lúc càng nhiều, đối kháng lại với võ giả Nhân tộc.
Chợt vào đúng lúc này, từ sâu trong rừng rậm chợt loé lên từng đoàn từng đoàn ánh lửa. Số lượng đến vài chục cái, dường như đang có không ít người lao tới cửa trạm gác.
Man nhân đang đánh nhau kịch liệt, thấy tình cảnh này, sắc mặt cả đám nhao nhao đại biến.
"Không tốt, Nhân tộc tiến công quy mô lớn rồi!!"
Một Man nhân trông có vẻ là một tiểu đội trường lớn tiếng hô lên một câu. Lập tức gã lấy một cái sừng trâu từ trong lòng ra, ngửa mặt lên trời dùng sức thổi.
"Tuu..uuuuu"
“Số người lẻn vào không nên nhiều quá, nếu không sẽ dễ bị lộ. Ta nghĩ rồi, cảm thấy để cho bốn người là ta, Tần Kích sư đệ của Thiên Kiếm Tông, Địch Đồng sư đệ của Phong Hỏa Môn và Thạch Mục sư đệ của Hắc Ma Môn là đủ rồi. Những người còn lại ở bên ngoài phối hợp đánh nghi binh, thu hút sự chú ý của Man nhân.” Bạch Ngọc Tu bình tĩnh nói.
Thạch Mục khẽ đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường.
Trong đám người, thanh niên đạo sĩ và thanh niên cao lớn da đen hơi nhúc nhích thân thể, tuy nhiên hai người cũng đều không lên tiếng.
Mấy người không bị chọn trúng thầm thở nhẹ một hơi, tuy lẻn vào cứ điểm sẽ đạt được công lao lớn nhất, nhưng so với ở bên ngoài đánh nghi binh thì nguy hiểm hơn rất nhiều, dù sao thì địch mạnh ta yếu, một khi bị phát hiện thì chỉ có đường chết mà thôi, cho nên chẳng ai muốn đi cả.
Có vài người may mắn nhìn về phía Thạch Mục với ánh mắt hơi nghi hoặc.
“Bạch sư huynh, ba người các ngươi đều đáng được xưng là cường giả võ đạo của nơi này, còn Thạch đại ca là Thuật Sĩ, thực lực võ đạo yếu, nếu liên thủ với ba người các ngươi tiến vào thì không ổn lắm đâu.” Kha Nhi chợt mở miệng nói.
“Kha sư muội, ta chọn Thạch sư đệ gia nhập chính là vì thân phận thuật sĩ của hắn đó.” Bạch Ngọc Tu tươi cười nhìn Kha Nhi.
“Trên người ta có một tấm phù lục trung giai hệ hỏa – Hỏa Vân Phù, đến khi lẻn vào cứ điểm, chỉ cần bốn người bọn ta phóng thích tấm phù này thiêu hủy lương thảo bên trong mà thôi, có thể nói không tốn bao nhiêu sức lực. Có điều tấm phù này cần Thuật Sĩ có pháp lực tinh thuần mới thúc dục được, cho nên đành để Thạch sư đệ theo bọn ta vào.” Bạch Ngọc Tu móc ra một tấm phù màu đỏ từ trong lồng ngực, mặt trên có từng đạo phù văn hỏa hồng tản ra chấn động pháp lực mãnh liệt.
Thạch Mục lóe lên vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía tấm phù này.
Đầy là lần đầu hắn thấy phù lục trung giai, nhưng đã sớm nghe qua uy lực của nó. Có tấm phù này thì việc thiêu hủy lương thảo dễ dàng hơn nhiều rồi.
Kha Nhi hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, định nói điều gì nữa.
“Bạch sư huynh đã cân nhắc chu đáo như vậy, tại hạ phải tuân theo rồi”. Thạch Mục bước đến khoát tay ngăn lời Kha Nhi lại, cười khẽ đáp.
“Thạch sư đệ quả nhiên là người đại nghĩa, việc này một khi thành công thì ngươi sẽ chiếm công đầu. Được rồi, mọi chuyện cứ quyết định vậy đi, mọi người trở về chuẩn bị một chút, chiều nay xuất phát, tranh thủ buổi tối đến được phụ cận Ưng Sầu Giản thừa dịp đêm đen mà hành động.” Bạch Ngọc Tu liếc Thạch Mục một cái thật sâu, ngoài cười nhưng trong lòng thâm trầm như nước.
Những người khác tất nhiên không có ý kiến gì, ai nấy đều quay về chuẩn bị.
Sau khi trở về chỗ ở, Thạch Mục đi tới đi lui một hồi, mặt nở một nụ cười lạnh.
Bạch Ngọc Tu để hắn cùng lẻn vào, mục đích là gì không nói cũng biết, chẳng qua với thực lực hôm nay, chỉ cần không đụng phải cường giả Tiên Thiên thì hắn có thể nắm chắc bảo vệ được tính mạng mình.
Nếu lần này Bạch Ngọc Tu xuất thủ với hắn thì Thạch Mục cũng chẳng cần nương tay làm gì nữa.
“Cốc cốc cốc…” Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Thạch Mục mở cửa phòng, một dáng người thướt tha mặc áo xanh lục đứng đó, thì ra là Kha Nhi.
“Kha sư muội, có chuyện gì sao?” Thạch Mục mời nàng vào nhà rồi hỏi.
“Thạch đại ca, đều tại ta… tại mối quan hệ của chúng ta mà huynh và Bạch sư huynh mới trở nên ác liệt như vậy, nếu không phải vì chuyện hiểu lầm hai hôm trước thì hắn cũng không xếp huynh vào nhóm lẻn vào đâu.” Kha Nhi vừa vào cửa, nét mặt đầy áy náy mở miệng.
“Ha ha, sư muội không cần tự trách làm chi, Huyền Vũ Tông và Hắc Ma Môn chúng ta vốn có mối hận cũ mà, không quan hệ nhiều tới cô đâu.”
Thạch Mục ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói.
“Thế nhưng mà…”
“Kha Nhi muội chớ lo lắng cho tại hạ, dù cho lẻn vào Ưng Sầu Giản thì ta cũng có thủ đoạn để tự bảo vệ mình. Ngược lại sư muội ở ngoài đánh nghi binh phải cẩn thận một chút đó.”
Kha Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thạch Mục cướp lời.
“Được rồi, Thạch đại ca đã nói vậy rồi, cái kia…”
Kha Nhi chớp đôi mắt dễ thương buồn bã, từ lòng bàn tay lộ ra một tấm phù lục màu xanh, phù văn trên bề mặt nó tán phát tầng tầng thanh quang, trông như vật còn sống di động.
“Đây là Hồi Xuân phù, sư huynh mang nó trên người mới dùng được.” Kha Nhi đưa tấm phù cho Thạch Mục.
Thạch Mục hơi động dung, mặc dù Hồi Xuân Phù chỉ là phù lục Mộc hệ cấp thấp, nhưng luyện chế vô cùng khó khăn, giá tiền lại cao hơn nhiều so với các loại phù cấp thấp khác, ngay cả hắn cũng chưa từng thử vẽ qua.
Mà phù lục có thể khôi phục thương thế trong thời gian ngắn thì ở bất cứ đâu cũng đều là vật quý trọng, huống chi trong tình hình chiến loạn như hôm nay.
“Thứ đồ vật bảo mệnh này sao ta dám nhận, sư muội cứ giữ đó đi.” Thạch Mục lập tức lắc đầu từ chối.
“Thạch đại ca không cần lo đâu, trên người ta còn nhiều Hồi Xuân Phù lắm.” Kha Nhi tươi cười nhét tấm Hồi Xuân Phù vào tay Thạch Mục.
“Vây… Được rồi, mấy tấm phù lục công kích này cô giữ lấy mà phòng thân.” Bàn tay Thạch Mục chạm vào đầu ngón tay mềm mại của Kha Nhi, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hắn gật gật đầu rồi lấy từ trong lòng ra mấy tấm Hỏa Cầu Phù và Thủy Kiếm Phù đưa cho Kha Nhi.
Kha Nhi cũng không khách khí, nàng nhận lấy phù lục rồi cùng Thạch Mục nói chuyện vài câu, sau đó cáo từ rời đi.
…
Bên kia, một chỗ bí ấn nào đó trong quặng mỏ.
Bạch Ngọc Tu và một gã đệ tử béo của Huyền Vũ Tông đứng sóng vai thương lượng cái gì đó.
"Bạch sư huynh, ta có chút không hiểu, vì sao liên minh lại bỗng dưng ban phát nhiệm vụ này? Cứ điểm này của chúng ta tuy không lớn, nhưng cũng coi như là nhãn tuyến theo dõi khu vực phía sau của địch. Lỡ nơi này mà bị nhổ thì liên minh cũng sẽ bị tổn thất lớn chứ?" Tên đệ tử béo lông mày nhíu chặt lại, hỏi.
"Hắc hắc, việc này thì cần sư đệ ngươi tự mình hiểu ra mới được." Bạch Ngọc Tu cười hắc hắc một tiếng, không trả lời trực tiếp vấn đề.
"Trừ phi...mặt sau...liên mình còn có hành động lớn nào đó?" Đệ tử béo đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời.
"Có một việc ta còn không nói cho những người khác. Liên minh đã lấy được tin tức chính xác, bởi vì mấy lần phục kích trước kia của chúng ta mà Man tộc sẽ tiến hành một lần càn quét lớn trên toàn bộ khu vực này. Cứ điểm này đã trở nên không còn an toàn, cần lập tức rút lui. Nhiệm vụ lần này, chẳng qua là một lần hành động cuối cùng trước khi rút lui thôi." Bạch Ngọc Tu cười lạnh nói.
"Thì ra là thế." Tên đệ tử béo giật mình.
"Hai ngày nay ta đang lo không biết phải đối phó với tên Thạch Mục kia thế nào thì nhiệm vụ này tới, đúng là đúng lúc..." Bạch Ngọc Tu liếm liếm môi trên, âm hiểm nói.
"Hắc hắc, sư huynh làm như vậy đúng là là cao kế mà!" Đệ tử béo cười hắc hắc, nịnh nọt phụ họa.
. . .
Màn đêm dần dần buông xuống, trăng sáng treo cao.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rắc xuống đêm đen một quầng sáng bạc mông lung, bao phủ lên một chỗ sơn cốc.
Trong sơn cốc, một loạt nhà gỗ chiếm đầy một mảng diện tích khá lớn, có cao có thấp, dựa núi mà xây.
Vây quanh ở ngoài sơn cốc còn có một trạm gác cao cỡ hai trượng (~6.7 mét), được kiến tạo bởi những cái cây thô to cỡ chén ăn cơm, chúng được dùng dây buộc ghép chặt lại với nhau, đỉnh đầu được vót nhọn như mũi tên.*
(nguyên văn của từ "trạm gác" là "quan tạp". Quan=cửa ải, tạp=nơi để đắp ụ, luỹ canh gác. Đại ý đây là cái trạm gác đóng ở cửa vào sơn cốc, gồm 1 cái cổng gỗ và một vòng hàng rào đều bằng cây ghép lại, đỉnh vót nhọn, cao gần 7m, cạnh cổng có 2 cái lầu quan sát. Xem film cổ trang hay thấy kết cấu này ngoài cổng doanh trại, nhưng ở đây to và cao hơn).
Hai bên cửa trạm gác dựng hai cái lầu quan sát, trên đó, hai Man nhân có thân hình cao lớn đang đi qua đi lại, theo dõi mọi động tĩnh ở phụ cận.
Đây đúng là sơn cốc ở Ưng Sầu Giản, một cứ điểm của Man tộc trong cảnh nội Phục Châu.
Có thể là vì che giấu cứ điểm, giờ phút này tuy đã là đêm muộn nhưng trong sơn cốc hầu như không có một điểm lửa chiếu sáng. Thoạt nhìn, cả sơn cốc chìm trong bóng tối đen kịt. Chẳng qua, vẫn có thể ẩn ẩn nghe được tiếng bước chân đi đi lại lại từ phía sau cánh cửa gỗ cực lớn kia. Hiển nhiên, ở bên trong không hề yên ả như thoạt nhìn chút nào.
Trong khu rừng rậm dày đặc phía ngoài sơn cốc, mười mấy bóng người, âm thầm không một tiếng động đã đến gần cửa vào sơn cốc.
Đầu lĩnh là một cái bóng người cao gầy, y nhẹ nhàng vung tay lên, các bóng người bên cạnh y lập tức phân tán ra, từ bốn phương tám hướng lặng yên tiến gần đến cửa vào sơn cốc.
Bóng người cao gầy vừa lật tay một cái, từ phía sau lưng lấy xuống cái gì đó, ánh trăng trên bầu trời chiếu lên đó phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Trên lầu quan sát, một đại hán Man tộc bỗng nhiên đứng sựng lại, nhìn qua phía rừng rậm, đang muốn mở miệng hô to.
Thì "Vèo" một tiếng nhỏ vang lên, một vệt đen từ trong rừng lao bắn ra ngoài, vô cùng tinh chuẩn cắm phập vào yết hầu của đại hán. Đấy là một mũi tên dài đuôi gắn lông vũ.
Hai mắt của đại hán Man tộc mở trừng trừng, muốn la lên nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra vài âm thanh trầm thấp không rõ ràng. Thân thể cao lớn đổ gục, một chùm mưa máu từ cổ họng y bắn phụt ra, cả người rơi ngã xuống lầu quan sát.
Ở lầu quan sát phía bên kia, tên Man tộc trên đó thấy cảnh này, sắc mặt liền đột biến.
Chẳng qua chỉ một giây sau, giữa không trung lại lần nữa loé lên một vệt đen, tựa như từ trong vực sâu hắc ám bắn ra, một mũi tên dài vùn vụt lao vút tới. "Phốc" một tiếng, xuyên thủng trái tim, đính cả thân hình gã lên cột gỗ trên lầu quan sát.
"A..."
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, vang vọng dưới bầu trời đêm.
Một bóng người từ trong rừng rậm lao ra, vọt đến trước cánh cửa gỗ của trạm gác ngoài sơn cốc. Hắn là một thanh niên có thân hình cao lớn mặc áo bào màu tím.
Tay khẽ lật, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh Điệu đao* cán dài hơn thân người.
(Điệu đao: là tên riêng của một loại đao. Có cán cực dài bịt đồng tròn, lưỡi đao sắc như dao găm. Trong Tam tài đồ hội, sáu loại vũ khí có câu: "Điệu đao, lưỡi sắc như lợi nhận, chuôi dài bịt đồng tròn". Search 掉刀 để xem hình-Vivian Nhinhi chú giải).
Điệu đao đột nhiên giơ lên, vạch xuống không trung một đạo ánh sáng xanh hình vòng cung, rồi nặng nề bổ lên cánh cửa gỗ của trạm gác.
Một tiếng "Răng rắc" thật lớn vang lên!
Cánh cửa gỗ cực lớn không ngờ đã bị chém thành hai nửa.
Cửa gỗ rơi xuống đất tạo nên tiếng vang cực lớn, truyền khắp sơn cốc.
Gần cửa gỗ, một tiểu đội Man tộc do mười bảy mười tám tên tổ thành đang đi tuần tra, bị một tràng tiếng kêu thảm cùng nổ mạnh làm cho kinh ngạc đến ngây người. Sau đó khi thấy rõ là có địch nhân đến, bọn chúng liền rút binh khí, la ầm lên rồi xông đến.
Nam tử áo bào tím hét lớn một tiếng, không chút sợ hãi, vung vẩy thanh Điệu đao cán dài trong tay, tiến lên đón đánh.
Tiếng binh khí giao kích thoáng cái nổi lên ầm ĩ.
Theo ánh đao lạnh lẽo màu xanh cuồng loạn bay múa, lúc này đã có ba bốn tên binh sĩ Man tộc đầu mình hai nơi, máu tươi chảy đầy đất.
"Giết!"
Trong rừng rậm ngoài sơn cốc, đột nhiên truyền ra một tràng tiếng kêu, nhân số nghe ra lại còn không ít.
Ngay sau đó, một bóng lại một bóng người từ trong rừng tràn ra, đánh về phía sơn cốc. Từ trong rừng rậm, hết mũi tên này đến mũi tên khác cũng bắn xẹt ra, tất cả mũi tên trống rỗng xuất hiện, cướp đi tánh mạng của một đám người Man.
Tiểu đội tuần tra lúc trước chỉ toàn Man nhân bình thường, rất nhanh đã bị một đám võ giả Nhân tộc mới xông lên giết sạch không còn một mống.
Nhưng từ mấy ngôi nhà gỗ ở gần cửa trạm gác, người Man lao ra càng lúc càng nhiều, đối kháng lại với võ giả Nhân tộc.
Chợt vào đúng lúc này, từ sâu trong rừng rậm chợt loé lên từng đoàn từng đoàn ánh lửa. Số lượng đến vài chục cái, dường như đang có không ít người lao tới cửa trạm gác.
Man nhân đang đánh nhau kịch liệt, thấy tình cảnh này, sắc mặt cả đám nhao nhao đại biến.
"Không tốt, Nhân tộc tiến công quy mô lớn rồi!!"
Một Man nhân trông có vẻ là một tiểu đội trường lớn tiếng hô lên một câu. Lập tức gã lấy một cái sừng trâu từ trong lòng ra, ngửa mặt lên trời dùng sức thổi.
"Tuu..uuuuu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.