Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 314: Ước hẹn ba chiêu

Vong Ngữ

24/07/2016

“Này Thạch Đầu, có khi nào kẻ mà tên Thống lĩnh Chiểu Khuê Giao kia đang nói lại là con Xích Hoàn Yêu Mãng lúc trước ngươi đã làm thịt không?!” Thải Nhi nhẹ giọng hỏi.

“Chỉ sợ đúng rồi.” Thạch Mục tự nhiên nói.

“Vậy…” Thải nhi nghe vậy liền có chút bất an.

“Sợ cái gì, hiện trường lúc đó không có ai. Trước xem tình huống thế nào đã rồi nói sau.” Thạch Mục nói.

Không trung bên ngoài thành, cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp tục.

“Hôm nay bổn tọa cũng không muốn làm khó dễ các ngươi. Giao tên hung thủ giết tộc đệ của ta ra đây, ta liền khiến chúng nó lui ra. Nếu không bổn tọa thề sẽ san thành Nhật Khang thành bình địa!” Nam tử áo choàng lạnh giọng nói.

“Các hạ nói như vậy, cũng là cởi bỏ một nỗi băn khoăn trong lòng ta. Trước đó vài ngày ta nhận được một tin tức, trong Đầm lầy Xà Quật bỗng dưng xuất hiện một con Yêu thú Mãng Xà cấp Địa giai đang bốn phía đồ sát người hai tộc Nhân – Man đi qua đó. Đấy hẳn là tộc đệ của các hạ?” Trung niên nhân kim quan U Xán nhướn mày, hỏi.

"Không sai, vậy thì thế nào?" Ngao Khuê lãnh đạm nói.

“Hừ! Tên tộc đệ kia của ngươi đã giết không dưới trăm người Nhân – Man hai tộc chúng ta, khoản sổ sách này thì phải tính như thế nào?” U Xán hừ lạnh nói.

“Buồn cười! Đầm lầy Xà Quật vốn là địa bàn của Yêu tộc chúng ta, nhiều năm qua hai tộc Nhân – Man các ngươi tùy ý đi lại trong đó, đánh chết không biết bao nhiêu Yêu tộc chúng ta rồi? Đúng là gieo gió gặt bão!” Ngao Khuê đáp trả.

“Nếu đã như vậy, tộc đệ của các hạ bị giết cũng không có gì để phàn nàn đi? Thực lực không bằng người, cũng là gieo gió gặt bão!” U Xán cười lạnh, nói.

Ngao Khuê giận tím mặt, hắc quang trên người đại phóng, một cỗ uy áp cực kỳ kinh khủng khuếch tán ra bốn phía chung quanh.

Trong thành trì, nội tâm Tiểu Mục Mục của chúng ta rùng mình.

Thực lực của tên Ngao Khuê này hơn xa Xích Hoàn Yêu Mãng, chỉ sợ đã đến Địa giai hậu kỳ.

"Ngao Khuê đạo hữu, xin chớ vội động thủ. Có thể để thiếp thân nói một câu hay không?” Bàng Ngọc nãy giờ vẫn luôn yên lặng đứng ở một bên, lúc này chợt mở miệng nói. Tiếng nói tựa như hoàng oanh xuất cốc, khiến nội tâm những người nghe thấy rung động không thôi.

Đuôi lông mày của Ngao Khuê khẽ nhảy, không khỏi nhìn Bàng Ngọc thêm vài mắt, hắc quang trên người hơi thu lại.

“Ngao Khuê đạo hữu, thực lực tộc đệ các hạ thế nào thiếp thân cũng hơi có nghe thấy. Nghe nói hắn là một trong những cao thủ ít ỏi của tộc đàn. Kể cả Thành chủ U Xán ra tay, tuy nắm chắc chiến thắng nhưng cũng không thể chặn giết hắn được. Hơn nữa, trong thành chỉ có vài tên Dũng sĩ Địa giai mà những ngày này bọn họ đều ở trong thành, không có ra ngoài. Càng không có khả năng tiến vào Đầm lầy Xà Quật. Nếu Ngao Khuê đạo hữu không tin, có thể tự mình điều tra xem lời thiếp thân nói có phải là thật hay không. Yêu tộc cũng bố trí rất nhiều thám tử ở ngoài thành, chúng ta có ra khỏi thành hay không, các hạ có lẽ cũng rõ ràng.” Bàng Ngọc nói.

“Hai tộc Nhân-Man các ngươi xảo trá vô cùng. Nếu thật sự có ý muốn che giấu, những tên kia làm sao phát hiện ra được? Ta mặc kệ những thứ kia, giao hung thủ ra, nếu không ta lập tức hạ lệnh công thành!” Lông mày Ngao Khuê nhíu lại một cái, sau đó cười lạnh, nói.

“Các hạ cuồng vọng như vậy, chẳng lẽ thật không để chúng ta vào trong mắt?” U Xán cau mày hỏi.

“Hắc hắc, riêng điểm này thì ngươi nói đúng rồi đó! Ngao mỗ đúng là chưa bao giờ đem hai tộc Nhân- Man các ngươi để vào mắt. Đừng nói nhảm nữa, giao hung thủ ra, nếu không, CHẾT!” Hắc quang trên người Ngao Khuê lại một lần nữa bùng lên.

“Xuất khẩu cuồng ngôn!” U Xán giận dữ, trán lồi gân xanh, lập tức muốn phát tác.

“Chờ một chút!” Thân hình Bàng Ngọc nhoáng lên, ngăn trước người U Xán.

“Ngao Khuê đạo hữu, nếu như khai chiến, chưa nói đến thắng bại nhưng hai bên ta và ngươi chắc chắn sẽ bị tổn thất không nhỏ. Theo ta được biết, trong Mãng Yêu tộc các ngươi cũng có không ít kẻ đang nhăm nhe cái ghế Tộc trưởng. Kể cả ngươi thắng được chúng ta, nhưng thực lực cũng sẽ bị hao tổn. Đến lúc đó còn có thể ngồi ổn bảo tọa Tộc trưởng hay không, chỉ sợ khó nói đó.” Bàng Ngọc nói.

Ngao Khuê nhướng mày, trên mặt lộ ra một tia chần chờ.

"Thiếp thân có cái đề nghị, nếu không ngại chúng ta liền đánh cược một lần như thế nào?" Bàng Ngọc nói ra.

"Đánh cuộc?" Ngao Khuê nhíu mày.

"Đúng vậy, hai người thiếp thân cùng U thành chủ, tiếp các hạ ba chiêu. Nếu chúng ta không tiếp được, sẽ mặc cho các hạ vào thành điều tra hung thủ, chúng ta tuyệt không hai lời! Nếu hai ta may mắn tiếp được, kính xin các hạ đem người lui đi, như thế nào?” Bàng Ngọc nói.

Ánh mắt U Xán lóe lên, liếc Bàng Ngọc, cũng không mở miệng ngăn trở.



Ngao Khuê chứng kiến thần sắc hai người như vậy, nhíu mày trầm tư, nhất thời không nói gì.

“Sao thế, đừng nói là Ngao Khuê ngươi sợ nhé!” U Xán cười lạnh một tiếng, giọng điệu trào phúng.

“Được! Hôm nay ta liền tiếp cái kế khích tướng này của ngươi! Vậy liền một lời đã định!” Ngao Khuê nghe vậy liền giận dữ, quát.

“Nếu đã vậy, mời các hạ ra tay đi.” Bàng Ngọc phất phất ống tay áo, thân thể nhẹ nhàng bay ra sau mấy trượng.

U Xán cũng đứng ở một bên không xa Bàng Ngọc, trên người gã dâng lên luồng sáng màu xanh nhạt.

Yêu tộc, Nhân tộc, Man tộc trong thành ngoài thành thấy vậy liền hoàn toàn yên tĩnh, thần sắc khẩn trương xem cuộc tỷ thí này.

Trong thành, trên mái nhà cao lâu, Thạch Mục hai tay khoanh ngực, nhìn đám ba người giằng co, mặt lộ vẻ hứng thú. Bình thường loại giao chiến ở cấp độ này rất khó có cơ hội được xem tận mắt. Vô luận là vì tu luyện sau này của mình, hay để rút kinh nghiệm khi chiến đấu với người khác, đều có ích lợi không nhỏ.

“Thạch Đầu, việc này là vì ngươi dựng lên. Bọn hắn sắp đánh nhau tới nơi ngươi còn ở đây ra vẻ không liên quan đến mình đứng xem cuộc vui nữa chứ!” Thải nhi thấy bộ dạng Thạch Mục như vậy, hết sức “lên án” nói.

“Đã là Thành chủ, tự nhiên muốn gánh vác trách nhiệm thủ vệ thành trì! Lại nói, Bàng Ngọc này tới đây còn chưa được mấy ngày mà quan hệ với Thành chủ có vẻ tốt quá nhỉ?” Thạch Mục không chút nào thèm để ý, nói.

“Đúng rồi, ngươi nghĩ Thành chủ U Xán cùng Bàng Ngọc có thể tiếp được ba chiêu kia hay không?” Thải nhi hỏi.

“Không biết trong mấy ngày này Bàng Ngọc kia đã gặp được kỳ ngộ gì mà thực lực đại tiến. Chỉ sợ đã đến Nguyệt giai đỉnh phong rồi. Thực lực tên Thành chủ nọ cũng có Địa giai trung kỳ. Hai người hợp lực hẳn là không có vấn đề gì đâu.” Thạch Mục nói.

“Nhưng lỡ đâu bọn hắn thua, chúng ta cũng cần phải tìm đường khác. Vạn nhất tên Thống lĩnh Chiểu Khuê kia thực có biện pháp tìm ra ngươi thì hỏng bét.” Thải nhi có chút lo lắng nói.

“Này đương nhiên rồi.” Thạch Mục khẽ gật đầu.

Giữa không trung, trên người Ngao Khuê sáng bùng lên hắc quang, hai chân lóe lên quang mang, biến thành một cái đuôi rắn thật dài. Khí tức toàn thân lần nữa tăng vọt.

Tay y chộp một cái, quang mang đen kịt tràn vào trong tay, ngưng tụ thành một cây mâu dài hơn mười trượng đen kịt. Trên thân mâu nổ đì đùng tia lửa điện, thoạt nhìn ghê người.

Sắc mặt U Xán cùng Bàng Ngọc hơi hơi đổi, trên thân hai người lần lượt sáng lên quang mang hai màu xanh, xám.

"Chiêu thứ nhất, giỏi thì đón lấy!"

Ngao Khuê hét lớn một tiếng, vung mạnh tay. Điện quang bên ngoài mâu điện màu đen nổ đùng đùng. Một khắc sau, một tiếng sấm nổ vang, nó đã xuất hiện trước người Bàng Ngọc, đâm xuống ngực nàng.

“Phập!” Một tiếng. Mâu điện màu đen xuyên thủng ngực Bàng Ngọc, đâm ra một miệng vết thương khổng lồ.

Trên mặt Bàng Ngọc ngạc nhiên, dường như nàng không kịp phản ứng được điều gì đã xảy ra với mình.

Sắc mặt người xung quanh đại biến. Trong mắt Thạch Mục lóe lên kim quang, hắn cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

Ngao Khuê cũng giật mình, dường như không dự liệu được mình mới một kích đã đắc thủ. Y lộ ra vẻ tươi cười, đang muốn mở miệng nói cái gì thì vẻ tươi cười chợt dừng lại.

Thân thể Bàng Ngọc chợt hóa thành một đám khí xám, tiêu tán đi.

Cách đó hơn mười trượng, thân ảnh nàng lại một lần nữa hiển hiện mà ra.

“Chiêu thứ nhất, đa tạ đã nhường!” Bàng Ngọc mỉm cười, nói.

Mặt Ngao Khuê đen thui như đáy nồi, cực kỳ khó coi.

U Xán liếc nhìn Bàng Ngọc một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng. Mọi người trên tường thành càng là hoan hô, nhảy nhót một hồi.



“Huyễn Thuật thật cao minh!” Thạch Mục thì thào nói.

“Có cái gì đâu mà, ta sớm đã khám phá ra!” Thải nhi đĩnh đạc nói.

“Thật sao? Mục lực của ngươi dĩ nhiên còn có năng lực bực này?” Thạch Mục kinh ngạc nhìn Thải nhi, hỏi.

“Đương nhiên rồi, ta nhưng là thiên tài có thiên phú cao nhất của Càn Anh nhất tộc đó!” Thải nhi hếch mỏ khoe khoang.

Thạch Mục cũng không biết lời Thải nhi nói có bao phần là thật, dứt khoát không thèm để ý tới nó nữa, tiếp tục quan sát cuộc chiến.

"Chiêu thứ hai!"

Ngao Khuê hét lớn, tay chộp một cái, trong tay nhiều ra một chuôi liêm đao đen kịt. Nó tản mát ra hắc quang nồng đậm. Bên trong hắc quang là vô số Phù lục mảnh nhỏ màu đen, thoạt nhìn thật quỷ dị.

Màu đỏ trong con mắt y sáng bùng lên, liêm đao trong tay tản mát ra hắc quang dày đặc, lấy thân thể Ngao Khuê làm trung tâm, nhanh chóng xoay vòng vòng quanh y, tạo nên từng đạo tàn ảnh.

Hư không chung quanh cũng nổi lên từng vòng gợn sóng, tựa như mặt nước bị chấn động, khí tức lạnh lẽo khuếch tán ra bốn phía chung quanh.

Lúc này dù đứng ở trong thành, Thạch Mục cũng có thể cảm giác được cỗ uy áp ngập trời này.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, nếu để hắn chính diện ngăn cản công kích này, trăm phần trăm là không ngăn được.

“Đi chết đi!”

Ngao Khuê hét lớn, liêm đao màu đen bỗng dừng phắt lại, phóng to lên gấp mấy chục lần, hơn nữa còn chấn động ong ong ong.

Liêm đao khổng lồ lập tức xẹt qua khoảng cách hơn mười trượng, xuất hiện trên đỉnh đầu Bàng Ngọc. Hắc quang lóe lên, chín đạo bóng đao khổng lồ hiển hiện mà ra, lấy một quỹ tích xảo diệu bổ xuống đầu Bàng Ngọc.

Chín đạo bóng đao phong bế tất cả đường lui, không còn chỗ nào trống để Bàng Ngọc trốn.

Sắc mặt Bàng Ngọc cuối cùng cũng phải thay đổi. Trong khoảnh khắc đó, mắt nàng chớp lên vô số quang mang, “Rắc” một tiếng, Pháp trượng trong tay vỡ vụn. Hư không phía trên đỉnh đầu nàng đột nhiên xuất hiện một cỗ quan tài màu xám, che chắn tại đó.

Ầm Rầm Rầm!

Sau khi bổ vào phía trên quan tài, chín đạo bóng đao liền tán loạn đi, chỉ có một cây liêm đao thật là chém lên quan tài. “Két” một tiếng, lưỡi đao cắm phập vào quan tài, nhưng rất nông, sau đó liền không cách nào di chuyển nữa.

Mặt ngoài quan tài hiện lên một sợi khói xám, quấn lên liêm đao.

Hắc quang do liêm đao tản mát ra rất nhanh tiêu tán đi, thậm chí ánh sáng bóng loáng của bản thể thanh đao cũng bị mờ đi ít nhiều.

Ngao Khuê biến sắc, vội vàng vẫy tay thu hồi liêm đao, truyền thử Pháp lực vào trong. Liêm đao màu đen lúc này mới chậm rãi khôi phục lại, khiến họ Ngao nhẹ nhàng thở ra.

Chuôi Linh Khí liêm đao này được y coi như bảo bối sinh mệnh. Y tình nguyện thua cuộc tỷ thí cũng không muốn nó bị hư hao.

Quan tài trên người Bàng Ngọc lóe lên quang mang, một khắc sau liền trở về dị giới. Thân thể Bàng Ngọc lúc này mới hiện ra. Sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, dường như sinh khí, Pháp lực trong cơ thể đều bị hút sạch rồi.

Nội thành, trên mặt Thạch Mục lóe lên kinh hãi. Khí tức do quan tài kia tản mát ra làm cho hắn có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Loại cảm giác này hắn chỉ từng cảm thụ qua trên người Quỷ Vương La Thiên.

"Bàng đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Thân hình U Xán nhoáng lên, xuất hiện trước người Bàng Ngọc, hỏi.

"Ta không sao. . . Cẩn thận!" Bàng Ngọc lộ ra nụ cười gượng, bỗng nhiên vẻ mặt nàng tràn đầy hoảng sợ, quát nói.

U Xán biến sắc, bỗng nhiên quay người, một cái đầu Mãng Xà to như một ngọn núi nhỏ đang táp tới.

Ngao Khuê lúc này đã biến trở về bản thể. Đấy là một con hắc mãng cực lớn dài tới mấy trăm trượng. Trong lúc chuyển động, thân hình nó như nối liền cả trời đất. Các luồng khí lưu sôi trào, tựa như vòi rồng quét sạch mọi nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Giới Chi Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook